Kinh cung chi điểu (7) – Các ngươi hãy bồi táng theo hắn đi.

Na phủ âm u tịnh mịch dường như lập tức sống dậy, thị vệ lách ra từ trong bóng đêm, lửa càng lúc càng sáng, khiến Tịch Đình Vân, Hoắc Quyết cùng đối thủ của họ lộ rõ trước mắt nhau.

Có điều thị vệ chỉ đứng ngoài, hoàn toàn không có ý tiến lên trước tham chiến.

“Tứ ca, ta đến giúp huynh!”

Người bị Hoắc Quyết ném vào trong nước rất nhanh liền bò lên, hợp tác với đối thủ của Tịch Đình Vân, một trái một phải liên thủ.

Tịch Đình Vân tay không tấc sắt, ứng phó vốn đã tốn sức, lại thêm một đối thủ phối hợp ăn ý, lập tức như trứng chọi đá, cực kỳ nguy hiểm. Cũng may khóe mắt Hoắc Quyết từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi y, vừa thấy y vào thế hạ phong, lại làm trò cũ, một chiêu đòn gió.

Đối phương nào có thể lại bị lừa, không những không tránh né, ngược lại còn hứng lấy ngòi bút.

Hoắc Quyết cười lạnh một tiếng, ngòi bút nhè nhẹ điểm lên mũi kiếm của hắn, “Rơi.”

Người đó chỉ cảm thấy bàn tay tê dại, trường kiếm quả nhiên ứng thanh rơi xuống.

Ba người còn lại nhân cơ hội tấn công hai bên trái phải và lưng Hoắc Quyết.

Vai Hoắc Quyết chợt run lên, thân thể như không xương, mềm nhũn trượt qua ba vũ khí khác nhau, không chút tiếng động đến bên Tịch Đình Vân, vươn tay giữ lấy bả đao đang nhắm vào Tịch Đình Vân, giật về phía mình. Đối phương trong lúc không đề phòng, bàn tay bị nắm lấy dùng sức trầm xuống, mũi đao xoay chuyển, xoẹt xuống đùi Hoắc Quyết.

Thân thể Hoắc Quyết hơi nghiêng đi, mũi đao cũng nghiêng theo, vừa hay đón lấy đoản kiếm đâm từ phía sau lên.

Mũi kiếm và mũi đao tiếp xúc, vang lên một tiếng “đinh” chói tai, liền đồng thời rời khỏi tay.

Hoắc Quyết nhân lúc chúng còn ngây ra, nhanh chân trượt đến bên Tịch Đình Vân, một tay nắm lấy cánh tay Tịch Đình Vân, một chân đá bay đại hán áo ướt sũng đang lao lên từ phía trước, thấp giọng nói: “Đi.”

Tịch Đình Vân cũng không nghĩ nhiều, bước chân vừa chuyển, nhảy lên cầu theo hắn.

“Ha ha ha, Na Phi Trùng, ngươi có dám đến chỗ ta ông nội ngươi ăn một bát vằn thắn không?” Tiếng hò hét tạm ngừng một lúc của Trọng Thiết Hoàn lại lần nữa vang lên, hơn nữa còn là một câu không đầu không đuôi.

Thế nhưng Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết trong lòng lại hiểu rất rõ. Hắn nhất định đang lo lắng cho an nguy của bọn họ, cho nên mượn lời thăm dò, xem mình có chủ động ra mặt liên lạc hay không. Đã đến nước này, bọn họ và Na Phi Long có thể nói là đã đến mức không phải ngươi chết thì là ta chết, không chết không thôi, đương nhiên không cần giấu giếm nữa.

Hoắc Quyết đề khí nói: “Ngươi rõ ràng chỉ mời hai bát!”

Bên đó lại im lặng, truy binh phía sau lại rất nhanh sẽ đuổi kịp, không chỉ như thế, bụi cây thấp trước mặt họ đột nhiên lóe lên một tia sáng lạnh, không đợi bọn họ đến gần, liền nhìn thấy có thêm ba người nhảy ra.

Tịch Đình Vân hỏi: “Thập Nhất Phi Ưng?”

“Không ngờ các ngươi đã nghe qua danh tiếng của bọn ta!” Người vừa đến ra hiệu bằng tay cho đám người phía sau họ, chín người vây thành một vòng tròn, nhốt bọn họ vào giữa.

Tịch Đình Vân có chút yên tâm lại có chút lo lắng. Yên tâm là vì Na Phi Long đang khoác lác. Võ công của Thập Nhất Phi Ưng tuy rằng không kém, nhưng vẫn kém xa những cao thủ hạng nhất như A Cừu, Tạ Phi Thị. Lo lắng là vì võ công của mỗi người bọn họ tách ra đều không đáng lo, nhưng sau khi hợp lại thì uy lực gấp bội, bốn người vừa rồi suýt nữa là có thể giữ chân Hoắc Quyết, hiện giờ chín người hợp lại, uy lực càng không thể ước lượng được.

Hoắc Quyết lại không hoảng loạn, lạnh lùng nhìn người tự xưng là Thập Nhất Phi Ưng hỏi: “Xá Quang ở đâu?”

Người đó ha ha cười nói: “Muốn biết sao? Xuống địa phủ hỏi Diêm vương…”

Lời còn chưa dứt, Hoắc Quyết đã cướp được đôi Tử mẫu ly hồn hoàn trong tay hắn, dùng mẫu hoàn gõ mạnh vào đầu hắn. (Tử mẫu ly hồn hoàn: là vũ khí có hai phần, chắc giống như chùy nhưng cái to cái nhỏ.)

“Tam ca!” Những người khác kinh hô.

Người đó đau đến nỗi sao bay đầy trời, sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra, nhìn Hoắc Quyết thong dong trở về chỗ cũ, lắp bắp không nói nên câu, “Ngươi, ngươi…”

“Đã như thế,” Hoắc Quyết đưa tử hoàn cho Tịch Đình Vân, đập đập mẫu hoàn trong tay nói: “Các ngươi bồi táng theo hắn đi.”

“Bố trận!”

Tịch Đình Vân vừa đặt tử hoàn phòng bị trước ngực, Hoắc Quyết đã cận thân niêm chiến với một trong những người đó. Nói là cận thân niêm chiến là vì thân thể đối phương cực kỳ mềm dẻo, như nước, dính lấy Hoắc Quyết không chút khe hở. Ngươi tiến ta tiến, ngươi lùi ta lùi, Hoắc Quyết thay đổi ba loại thân pháp vẫn không thể tách hắn ra được. (niêm: dính. Cận thân: sát người)

Không chỉ Tịch Đình Vân giật mình, ngay cả Hoắc Quyết cũng cảm thấy kinh ngạc. Không nói đến võ công, chỉ với thân pháp của mình, người này đã có thể vượt qua cao thủ nhất lưu, nếu như người có thể đánh bại A Cừu mà Na Phi Long nói là hắn, thì cũng không hẳn là nói khoác. Trừ phi biết trước chiêu trò của hắn, trước khi hắn tiếp cận dùng vũ khí dài để duy trì khoảng cách, bằng không cho dù có là cao thủ tuyệt đỉnh cũng rất khó thoát khỏi sự đeo bám của hắn. Chính như Hoắc Quyết. Hiện giờ phải chờ xem, nội lực và sức nhẫn nại của ai tốt hơn.

Bát đại phi ưng còn lại rõ ràng không ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ đợi kết quả cuộc chiến của hai người. Chỉ đợi hắn bám lấy Hoắc Quyết, bọn chúng liền dựa theo phương vị bát quái, bốn người một tổ, trước sau lần lượt thay nhau tiến công. Bọn chúng phối hợp ăn ý, quá trình thay phiên gần như không có bất cứ kẽ hở nào, Tịch Đình Vân tiếp ba chiêu liền cảm thấy lực bất tòng tâm, bàn tay nắm tử hoàn ướt nhẹp mồ hôi. Nhưng y biết, áp lực mà Hoắc Quyết phải chịu còn lớn hơn y, trận pháp này vây lấy hai người bọn họ vào giữa, mình phải chịu bao nhiêu Hoắc Quyết cũng chịu bấy nhiêu, lúc này bản thân quyết không thể làm vướng chân.

Một đại chùy nặng nề đập lên tử hoàn, Tịch Đình Vân cảm thấy trước ngực một trận máu nóng dâng trào, phụt một tiếng phun ra một bụm máu.

Bát đại phi ưng thấy đắc thủ, đang định vui mừng, liền cảm thấy trên mặt lạnh giá, mẫu hoàn trong chớp mắt đánh đến trước mắt. Bọn chúng không kịp nghĩ xem Hoắc Quyết thoát ra khỏi tay thập nhất đệ thế nào, thân thể đã lùi về sau.

Hoắc Quyết một tay ôm lấy eo Tịch Đình Vân, tấn công về phía tam ca đã bị thương trong tám người.

Tam ca cũng là một kẻ cứng cỏi, không những không tránh, ngược lại còn hứng lấy, định lấy cứng chọi cứng.

Thấy hai bên sắp tông vào nhau, bước chân của Hoắc Quyết đột ngột nhích sang trái.

Tam ca dường như đã đoán được, thân thể cũng nhích sang phải. Đúng lúc hắn cho rằng đã chặn được Hoắc Quyết, trước mắt chợt hoa lên, Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân vòng qua sau lưng hắn, nhảy lên mái hiên.

“Đáng chết!” Tam ca cuống lên xoay người định đuổi theo, liền bị cửu đệ nhẹ nhàng ngăn lại. “Tam ca yên tâm, hắn vừa rồi vì để thoát khỏi đệ, đã cố chịu một chưởng, lúc này chỉ là đang cố chống đỡ mà thôi.”

Tam ca nói: “Na đại nhân đã dặn chết phải thấy xác, Hoắc Quyết một ngày còn chưa chết, ta một ngày chưa thể yên tâm!”

Cửu đệ vừa dìu hắn chầm chậm chạy, vừa cười nói: “Huynh quên là hắn đã đến rồi sao? Nếu như Hoắc Quyết chạy thoát, thì cũng là trách nhiệm của hắn.”

Tam ca ngẩn ra, vẻ mặt thả lỏng, “Vậy chúng ta liền giúp hắn một tay, tránh cho sau này hắn lại nói chúng ta không tận tâm tận lực.”

Bọn họ chỗ này vừa nói vừa đi, thong thả, Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân chỗ kia cũng dừng bước chân.

Trọng Thiết Hoàn rơi vào vây khốn trùng trùng nhìn thấy bọn họ, hai mắt liền sáng lên, vẫy tay hỏi: “Hảo huynh đệ, các ngươi không sao chứ?”

Lúc nguy nan gặp được bằng hữu vẫn tốt hơn gặp được kẻ địch.

Tịch Đình Vân khe khẽ thở phào, cùng Hoắc Quyết mở ra một kẽ hở trong vòng vây của thị vệ Na phủ, hợp lại với bọn họ.

Trọng Thiết Hoàn đợi bọn họ đi đến gần mới thấp giọng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Thám tử tôi phái đi nói tối nay Na phủ không yên bình.”

Hoắc Quyết nói: “Chúng ta bị lộ rồi.”

“Hả?”

“Vì ngươi đó.”

“Tôi?” Trọng Thiết Hoàn trợn trừng há hốc miệng.

Tịch Đình Vân thấy Hoắc Quyết không có ý giải thích, cười gượng một tiếng nói: “Có lẽ là do trên người có mùi vằn thắn.”

Trọng Thiết Hoàn tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, “Cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng động thủ, ra tay muộn không bằng ra tay sớm. Đúng rồi, Các ngươi vẫn còn một bằng hữu phải không?”

“Hoắc Quyết!” Na Phi Long cuối cùng cũng xuất hiện.

Bên cạnh hắn, chín tên Phi Ưng xếp thành một hàng ngang, vây lấy hắn ở giữa.

“Ngươi không cần cái mạng của Xá Quang nữa sao?” Hắn đắc ý nhìn Hoắc Quyết.

Hoắc Quyết thấy người Trọng Thiết Hoàn mang đến bảo vệ bọn họ ở giữa, dứt khoát dừng tay nói: “Muốn cái mạng của hắn, không phải là ngươi sao?”

Trọng Thiết Hoàn đại khái cũng hiểu được đầu cua tai nheo, đứng ngay sau Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân, lớn tiếng nói: “Na Phi Trùng, bắt người làm con tin mà cũng là hảo hán sao?”

Na Phi Long nói: “Ta chỉ biết thắng làm vua thua làm giặc!”

Hoắc Quyết nói: “Ngươi vĩnh viễn không thể nào thành vua được đâu.”

“Vậy sao?” Na Phi Long nói, “Ngươi chắc hẳn đã nếm qua sự lợi hại của Thập Nhất Phi Ưng rồi phải không? Từ trước tới nay vẫn chưa có ai sống mà thoát khỏi bàn tay bọn họ.”

Hoắc Quyết nói: “Đấy là vì…” Sắc mặt hắn chợt biến, thân thể dùng sức tông vào Tịch Đình Vân, một tay nhanh như cắt nắm về phía sau. Một chủy thủ xoẹt qua eo lưng hắn, bị hai ngón tay hắn kẹp chặt.

Tịch Đình Vân loạng choạng nửa bước, nhanh chóng liếc nhìn Trọng Thiết Hoàn đang nắm lấy chuôi chủy thủ, không nói hai lời, dìu Hoắc Quyết chạy thẳng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện