Cùng truy mãnh đả (5) – Ta thắng rồi, sao huynh vẫn chưa lại đây? Xe đi qua sơn đạo, Tịch Đình Vân cuối cùng cũng biết sự yên ổn mà Hạ Cô Phong nói không phải nói suông, bất luận sơn đạo gập ghềnh thế nào, nước trong chén vẫn không sánh nửa giọt.
Hai người ngồi đối diện nhau không nói câu nào, ít nhiều có chút gượng gạo.
Tịch Đình Vân nhìn chán phong cảnh ngoài cửa sổ, xoa xoa cần cổ hơi tê mỏi, thuận miệng hỏi: “Không biết chiếc xe này do ai chế tạo?”
Hạ Cô Phong đáp: “Bì Hưu Nhất.”
“…” Tịch Đình Vân lặng lẽ nâng chén uống trà.
“Không sao.” Hạ Cô Phong ngừng một lát nói, “Có người nói chuyện với ta về hắn, ta rất vui.”
Tịch Đình Vân nhìn Hạ Cô Phong biểu cảm nghiêm túc, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ bản thân ngài ấy nhất định muốn đích thân nói chuyện với ngài hơn.”
Hạ Cô Phong nói: “Hắn không gặp ta.”
Tịch Đình Vân an ủi nói: “Tôi tin rằng, chân thành có thể làm đá núi phải mòn.”
“Có lẽ.”
Trong ấn tượng của Tịch Đình Vân, Hạ Cô Phong vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng kiên cường tự tin. Nếu nói Hoắc Quyết là một cây thương sắc bén không gì cản được thì hắn chính là một thanh kiếm chưa để lộ lưỡi kiếm đã có thể khiến người ta lùi bước. Một nhân vật cỡ đó, vốn giống như Bình Tiêu thành, đứng trên đỉnh núi cao vời vợi, nhìn xuống nhân gian, nhưng hắn hiện giờ lại có sự yếu đuối.
Y chợt lo lắng đến kết quả cuộc quyết chiến.
“A Cừu đã đánh bại Tạ Phi Thị.” Tịch Đình Vân nói.
Hạ Cô Phong hỏi: “Ngươi sợ ta sẽ thua?”
Tịch Đình Vân đáp: “Sợ.”
“Ngươi hy vọng ta thắng chứ?”
“Tất nhiên.”
“Kỳ thực ngươi không nên hy vọng ta thắng.” Hạ Cô Phong nói, “Ngươi nên hy vọng bọn ta lưỡng bại câu thương mới đúng. Như vậy, A Cừu chết, ngươi cũng không cần ở lại Bình Tiêu thành cả đời.”
Tịch Đình Vân đáp: “Chuyện ta đã hứa, ta sẽ không hối hận.”
Hạ Cô Phong nói: “Ta đã hứa ứng chiến thì sẽ không dễ dàng thất bại.”
Xe ngựa dừng lại.
Tịch Đình Vân định đưa tay ra đẩy cửa, Hạ Cô Phong lại xông ra trước một bước.
Bên ngoài, Võ Nữ Tử ngồi khoanh chân dưới cây, một tay cầm bình rượu, một tay bóc lạc, ăn đến nỗi cả mặt đỏ bừng.
Hạ Cô Phong nói: “Ngươi cản đường ta đó.”
Võ Nữ Tử đáp: “Phàm chuyện gì cũng có người đến trước người đến sau, tại sao không phải là ngài cản đường của ta chứ?”
Hạ Cô Phong trong mắt lóe lên lãnh ý: “Kết quả đều giống nhau cả thôi.”
“Kết quả gì?”
“Rồi sẽ có một người phải nhường đường.”
Võ Nữ Tử đáp: “Được, ta nhường đường.”
“Nhưng ta lại không thích kẻ khác nhường ta.”
Võ Nữ Tử đáp: “Được, ta không nhường ngài.”
Tay cầm kiếm của Hạ Cô Phong khẽ siết chặt.
Võ Nữ Tử nói: “Ta và ngài cùng đi.”
Hạ Cô Phong nhướn mày.
Võ Nữ Tử nói: “Ngài không phải đi tìm A Cừu sao? Ta dẫn ngài đi.”
“Ta biết núi Bình Đỉnh.”
“Nhưng A Cừu đã không ở núi Bình Đỉnh nữa.” Võ Nữ Tử nói, “Hắn đi thẳng đến kinh thành rồi.”
Hạ Cô Phong hỏi: “Sao ta phải tin ngươi?”
Võ Nữ Tử nhìn Tịch Đình Vân đi ra từ trong xe, bất đắc dĩ nhún vai nói: “Ta nghĩ ta cần một người bảo lãnh.”
Tịch Đình Vân của nói: “Chỗ này hình như chỉ có ta là có thể.” Y quay đầu nói với Hạ Cô Phong: “Hắn là Võ Nữ Tử.”
Hạ Cô Phong đáp: “Ta biết.”
Võ Nữ Tử kinh ngạc hỏi: “Ngài biết mà lại không tin ta?”
Hạ Cô Phong hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải tin ngươi?”
Võ Nữ Tử thở dài nói, “Ngài đương nhiên nên tin ta, thế gian này chẳng có ai hy vọng ngài chiến thắng A Cừu hơn Thiên Cơ phủ cả.” Mắt hắn khẽ chuyển, chầm chậm nói tiếp, “Hơn nữa, A Cừu nhận được chiến thư của Thành chủ, nhưng lại chuyển nơi quyết chiến thành kinh thành, Thành chủ nên nghĩ đến lý do.”
Băng sương trên mặt Hạ Cô Phong càng thêm lạnh lẽo.
Hắn không nói, nhưng Tịch Đình Vân đã nghĩ đến một khả năng.
Chỉ vì A Cừu không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Hắn muốn sau khi đánh bại Hạ Cô Phong trực tiếp khiêu chiến Phương Hoành Tà!
“Chuyển hướng đến kinh thành!”
Kinh thành giới nghiêm.
Nếu như không phải Võ Nữ Tử dẫn đường, Hạ Cô Phong và Tịch Đình Vân muốn vào kinh thành nhất định sẽ tốn không ít công sức. Võ Nữ Tử không hề chỉ huy xe ngựa đi về hướng Thiên Cơ phủ, mà là dừng lại trước cổng một biệt viện.
Võ Nữ Tử xuống xe trước, giải thích: “Thành chủ thân phận đặc biệt, không tiện công khai lộ diện, chỉ có thể tạm thời ủy khuất ở tại nơi này.”
Hạ Cô Phong nói: “Chết ở nơi này, thần không biết quỷ không hay, quả nhiên là một nơi tốt.”
Võ Nữ Tử thở dài nói: “Thành chủ đã chịu ra tay vì Đại Trang, Phủ chủ cảm kích vô cùng, tuyệt đối sẽ không lấy oán trả ơn.”
Hạ Cô Phong hỏi: “Hắn lấy oán trả ơn hay không có liên quan gì đến ta?”
Võ Nữ Tử cười gượng nói: “Võ công Thành chủ thiên hạ không ai bằng, đương nhiên không sợ gì rồi?”
Hạ Cô Phong hỏi Tịch Đình Vân, “Ngươi thì sao?”
Hỏi rất ngắn gọn, nhưng ý tứ sâu xa. “Tịch Đình Vân tất nhiên hiểu được, “Tôi tất nhiên là đứng về phía Thành chủ rồi.”
Võ Nữ Tử cười khổ nói: “Có Thiên Diện Hồ giúp đỡ, dưới gầm trời còn ai làm khó được Thành chủ nữa?”
Hạ Cô Phong hỏi: “A Cừu ở đâu?”
Võ Nữ Tử nói: “Ta cũng không biết. Phủ chủ chỉ lệnh cho ta cung nghênh Thành chủ đến nơi nghỉ ngơi ở kinh thành, hoàn toàn không đề cặp đến việc A Cừu đến kinh thành vào ngày nào. Đợi ta trở về Thiên Cơ phủ trước, tra rõ mọi chuyện rồi bẩm báo lại với Thành chủ sau.”
Những lời này hắn nói rất khiêm tốn, khiến sắc mặt Hạ Cô Phong khẽ dịu bớt, “Ừm.”
Sau khi Võ Nữ Tử rời khỏi, Tịch Đình Vân hỏi Hạ Cô Phong: “Chúng ta trọ ở nơi này, hay là chọn một nơi khác?”
Hạ Cô Phong hỏi: “Kinh thành hiện nay có chỗ nào mà Phương Hoành Tà không nhìn thấy?”
Tịch Đình Vân đáp: “Nếu như Thành chủ không muốn Phủ chủ nhìn thấy, ngài ấy liền không thể nhìn thấy.”
Đáy mắt Hạ Cô Phong khẽ hiện nét kinh ngạc, lúc lâu sau mới nói: “Ta tưởng rằng ngươi là người của Phương Hoành Tà.”
“Từ trước giờ chưa từng.”
“Ồ?”
“Tôi coi ngài ấy là tri kỷ hiếm có kiếp này.”
“Ồ. Vậy mà ngươi vẫn giúp ta.”
“Bởi vì tôi tin Phủ chủ.”
“Hoàng thượng coi ta là cái đinh trong mắt, coi Phương Hoành Tà là tâm phúc. Ngươi cảm thấy hắn sẽ không nhân cơ hội giết ta?”
“Sẽ không?”
“Ồ?”
Tịch Đình Vân nói: “Phủ chủ không nhất định là quân tử, nhưng tuyệt đối không phải ngụy quân tử.”
Hạ Cô Phong sâu xa nói: “Con người không phải sẽ không thay đổi. Ngụy quân tử và quân tử có lúc cùng tồn tại đó.”
Tịch Đình Vân không muốn tranh luận cùng hắn, bình thản cười nói: “Bụng của tôi rất đói, không biết Thành chủ có cho phép vừa trò chuyện vửa dùng bữa không?”
“… Mời.”
Dùng bữa xong, Võ Nữ Tử đến gặp.
Hạ Cô Phong đang ngồi trong viện lau kiếm, Tịch Đình Vân cầm bình tưới hoa.
Như thế cười nói: “Ta dường như làm phiền rồi.”
Hạ Cô Phong hỏi: “Có tin tức?”
“Đúng vậy.” Võ Nữ Tử nói, “A Cừu đã vào kinh rồi.”
“Ở đâu?”
“Ở đâu không quan trọng, quan trọng là, quyết chiến vào chính ngọ ngày mai, tiêu cục Trấn Viễn.”
Hạ Cô Phong chậm rãi thu kiếm vào vỏ, “Tốt lắm.”
Chính ngọ.
Tiêu cục Trấn Viễn.
Cổng mở rộng.
Tuy có không ít người giang hồ đã nghe tin từ trước mà đến kinh thành, nhưng đều bị giữ ở cửa kiểm soát, bởi vì lúc này trong tiêu cục ngoại trừ người của tiêu cục thì chỉ có quan binh.
Trước khi Hạ Cô Phong xuống xe ngựa, bất chợt hỏi: “Ngươi đoán xem, những tên quan binh này hy vọng ta thắng hay là hy vọng A Cừu thắng.”
“Thành chủ để tâm sao?”
Hạ Cô Phong lạnh lùng đẩy cửa xe xuống xe.
Tịch Đình Vân chậm rãi thu lại vẻ tươi cười, một mình ngồi trong xe một lúc, mới bước ra khỏi xe.
Tiêu cục im ắng vô cùng.
Binh lính ở lại canh gác các nơi của tiêu cục, bảo tiêu trong tiêu cục bị điều đến xung quanh sân luyện võ.
Rõ ràng nơi đâu cũng thấy người, nhưng lại không một ai cất tiếng.
Trong lòng Tịch Đình Vân chợt nảy ra một cảm giác kỳ quái, đầu óc dần dần trống rỗng, tim đập thình thịch trong ***g ngực, dường như sẵn sàng nhảy ra bất cứ lúc nào. Y bước chậm, chậm rãi đi vào sân luyện võ.
Hạ Cô Phong quay lưng lại với y, thân ảnh cao lớn như đỉnh núi.
Thế nhưng ánh mắt đầu tiên của y vẫn hướng tới thiếu niên toàn thân một màu đỏ ngạo nghễ, mái tóc bện cao.
Hạ Cô Phong hỏi: “A Cừu đâu?”
Hoắc Quyết đáp: “Bại rồi.”
Ánh mắt Hạ Cô Phong quét qua thương trong tay hắn, “Dùng thương của ngươi sao?”
Ánh mắt Hoắc Quyết liếc qua vai của Hạ Cô Phong, nhìn chăm chăm vào Tịch Đình Vân đứng sau lưng hắn: “Không phải ai đánh bại A Cừu, huynh liền ở lại bên người đó sao? Ta thắng rồi, huynh sao còn chưa qua đây?”
Toàn thân Tịch Đình Vân chấn động, ánh mắt mờ mịt dần dần nhìn rõ, chợt cười nói: “Đó chỉ là giao ước giữa tôi và Thành chủ.”
Hoắc Quyết híp mắt.
“Tôi và vương gia, dường như không có giao ước như vậy?”
“Không có sao?” Hoắc Quyết hạ thấp mi, ánh mắt sắc bén quét qua hai tay y, sau khi không nhìn thấy nhẫn bạch ngọc, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Hạ Cô Phong đột nhiên xen vào: “Ngươi đánh bại A Cừu, ta chỉ cần đánh bại ngươi, giao ước liền có thể thực hiện như trước.”
“Đương nhiên không phải.” Tịch Đình Vân đứng giữa hai người, nói với Hạ Cô Phong, “Giao ước giữa tôi và Thành chủ là A Cừu, chỉ là A Cừu mà thôi.”
Hạ Cô Phong nhìn chăm chăm y một lúc, mới gật đầu nói: “Đúng vậy. Có điều A Cừu đã bại, giao ước của chúng ta tất nhiên không cần thiết phải tuân thủ nữa.”
Tịch Đình Vân thầm thở phào một hơi, cảm kích nói: “Đa tạ.”
Hoắc Quyết chợt rung chiếc thương hồng anh trong tay, “Không liên quan đến giao ước vẫn có thể so tài.”
Hai người ngồi đối diện nhau không nói câu nào, ít nhiều có chút gượng gạo.
Tịch Đình Vân nhìn chán phong cảnh ngoài cửa sổ, xoa xoa cần cổ hơi tê mỏi, thuận miệng hỏi: “Không biết chiếc xe này do ai chế tạo?”
Hạ Cô Phong đáp: “Bì Hưu Nhất.”
“…” Tịch Đình Vân lặng lẽ nâng chén uống trà.
“Không sao.” Hạ Cô Phong ngừng một lát nói, “Có người nói chuyện với ta về hắn, ta rất vui.”
Tịch Đình Vân nhìn Hạ Cô Phong biểu cảm nghiêm túc, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ bản thân ngài ấy nhất định muốn đích thân nói chuyện với ngài hơn.”
Hạ Cô Phong nói: “Hắn không gặp ta.”
Tịch Đình Vân an ủi nói: “Tôi tin rằng, chân thành có thể làm đá núi phải mòn.”
“Có lẽ.”
Trong ấn tượng của Tịch Đình Vân, Hạ Cô Phong vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng kiên cường tự tin. Nếu nói Hoắc Quyết là một cây thương sắc bén không gì cản được thì hắn chính là một thanh kiếm chưa để lộ lưỡi kiếm đã có thể khiến người ta lùi bước. Một nhân vật cỡ đó, vốn giống như Bình Tiêu thành, đứng trên đỉnh núi cao vời vợi, nhìn xuống nhân gian, nhưng hắn hiện giờ lại có sự yếu đuối.
Y chợt lo lắng đến kết quả cuộc quyết chiến.
“A Cừu đã đánh bại Tạ Phi Thị.” Tịch Đình Vân nói.
Hạ Cô Phong hỏi: “Ngươi sợ ta sẽ thua?”
Tịch Đình Vân đáp: “Sợ.”
“Ngươi hy vọng ta thắng chứ?”
“Tất nhiên.”
“Kỳ thực ngươi không nên hy vọng ta thắng.” Hạ Cô Phong nói, “Ngươi nên hy vọng bọn ta lưỡng bại câu thương mới đúng. Như vậy, A Cừu chết, ngươi cũng không cần ở lại Bình Tiêu thành cả đời.”
Tịch Đình Vân đáp: “Chuyện ta đã hứa, ta sẽ không hối hận.”
Hạ Cô Phong nói: “Ta đã hứa ứng chiến thì sẽ không dễ dàng thất bại.”
Xe ngựa dừng lại.
Tịch Đình Vân định đưa tay ra đẩy cửa, Hạ Cô Phong lại xông ra trước một bước.
Bên ngoài, Võ Nữ Tử ngồi khoanh chân dưới cây, một tay cầm bình rượu, một tay bóc lạc, ăn đến nỗi cả mặt đỏ bừng.
Hạ Cô Phong nói: “Ngươi cản đường ta đó.”
Võ Nữ Tử đáp: “Phàm chuyện gì cũng có người đến trước người đến sau, tại sao không phải là ngài cản đường của ta chứ?”
Hạ Cô Phong trong mắt lóe lên lãnh ý: “Kết quả đều giống nhau cả thôi.”
“Kết quả gì?”
“Rồi sẽ có một người phải nhường đường.”
Võ Nữ Tử đáp: “Được, ta nhường đường.”
“Nhưng ta lại không thích kẻ khác nhường ta.”
Võ Nữ Tử đáp: “Được, ta không nhường ngài.”
Tay cầm kiếm của Hạ Cô Phong khẽ siết chặt.
Võ Nữ Tử nói: “Ta và ngài cùng đi.”
Hạ Cô Phong nhướn mày.
Võ Nữ Tử nói: “Ngài không phải đi tìm A Cừu sao? Ta dẫn ngài đi.”
“Ta biết núi Bình Đỉnh.”
“Nhưng A Cừu đã không ở núi Bình Đỉnh nữa.” Võ Nữ Tử nói, “Hắn đi thẳng đến kinh thành rồi.”
Hạ Cô Phong hỏi: “Sao ta phải tin ngươi?”
Võ Nữ Tử nhìn Tịch Đình Vân đi ra từ trong xe, bất đắc dĩ nhún vai nói: “Ta nghĩ ta cần một người bảo lãnh.”
Tịch Đình Vân của nói: “Chỗ này hình như chỉ có ta là có thể.” Y quay đầu nói với Hạ Cô Phong: “Hắn là Võ Nữ Tử.”
Hạ Cô Phong đáp: “Ta biết.”
Võ Nữ Tử kinh ngạc hỏi: “Ngài biết mà lại không tin ta?”
Hạ Cô Phong hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải tin ngươi?”
Võ Nữ Tử thở dài nói, “Ngài đương nhiên nên tin ta, thế gian này chẳng có ai hy vọng ngài chiến thắng A Cừu hơn Thiên Cơ phủ cả.” Mắt hắn khẽ chuyển, chầm chậm nói tiếp, “Hơn nữa, A Cừu nhận được chiến thư của Thành chủ, nhưng lại chuyển nơi quyết chiến thành kinh thành, Thành chủ nên nghĩ đến lý do.”
Băng sương trên mặt Hạ Cô Phong càng thêm lạnh lẽo.
Hắn không nói, nhưng Tịch Đình Vân đã nghĩ đến một khả năng.
Chỉ vì A Cừu không muốn lãng phí thời gian thêm nữa. Hắn muốn sau khi đánh bại Hạ Cô Phong trực tiếp khiêu chiến Phương Hoành Tà!
“Chuyển hướng đến kinh thành!”
Kinh thành giới nghiêm.
Nếu như không phải Võ Nữ Tử dẫn đường, Hạ Cô Phong và Tịch Đình Vân muốn vào kinh thành nhất định sẽ tốn không ít công sức. Võ Nữ Tử không hề chỉ huy xe ngựa đi về hướng Thiên Cơ phủ, mà là dừng lại trước cổng một biệt viện.
Võ Nữ Tử xuống xe trước, giải thích: “Thành chủ thân phận đặc biệt, không tiện công khai lộ diện, chỉ có thể tạm thời ủy khuất ở tại nơi này.”
Hạ Cô Phong nói: “Chết ở nơi này, thần không biết quỷ không hay, quả nhiên là một nơi tốt.”
Võ Nữ Tử thở dài nói: “Thành chủ đã chịu ra tay vì Đại Trang, Phủ chủ cảm kích vô cùng, tuyệt đối sẽ không lấy oán trả ơn.”
Hạ Cô Phong hỏi: “Hắn lấy oán trả ơn hay không có liên quan gì đến ta?”
Võ Nữ Tử cười gượng nói: “Võ công Thành chủ thiên hạ không ai bằng, đương nhiên không sợ gì rồi?”
Hạ Cô Phong hỏi Tịch Đình Vân, “Ngươi thì sao?”
Hỏi rất ngắn gọn, nhưng ý tứ sâu xa. “Tịch Đình Vân tất nhiên hiểu được, “Tôi tất nhiên là đứng về phía Thành chủ rồi.”
Võ Nữ Tử cười khổ nói: “Có Thiên Diện Hồ giúp đỡ, dưới gầm trời còn ai làm khó được Thành chủ nữa?”
Hạ Cô Phong hỏi: “A Cừu ở đâu?”
Võ Nữ Tử nói: “Ta cũng không biết. Phủ chủ chỉ lệnh cho ta cung nghênh Thành chủ đến nơi nghỉ ngơi ở kinh thành, hoàn toàn không đề cặp đến việc A Cừu đến kinh thành vào ngày nào. Đợi ta trở về Thiên Cơ phủ trước, tra rõ mọi chuyện rồi bẩm báo lại với Thành chủ sau.”
Những lời này hắn nói rất khiêm tốn, khiến sắc mặt Hạ Cô Phong khẽ dịu bớt, “Ừm.”
Sau khi Võ Nữ Tử rời khỏi, Tịch Đình Vân hỏi Hạ Cô Phong: “Chúng ta trọ ở nơi này, hay là chọn một nơi khác?”
Hạ Cô Phong hỏi: “Kinh thành hiện nay có chỗ nào mà Phương Hoành Tà không nhìn thấy?”
Tịch Đình Vân đáp: “Nếu như Thành chủ không muốn Phủ chủ nhìn thấy, ngài ấy liền không thể nhìn thấy.”
Đáy mắt Hạ Cô Phong khẽ hiện nét kinh ngạc, lúc lâu sau mới nói: “Ta tưởng rằng ngươi là người của Phương Hoành Tà.”
“Từ trước giờ chưa từng.”
“Ồ?”
“Tôi coi ngài ấy là tri kỷ hiếm có kiếp này.”
“Ồ. Vậy mà ngươi vẫn giúp ta.”
“Bởi vì tôi tin Phủ chủ.”
“Hoàng thượng coi ta là cái đinh trong mắt, coi Phương Hoành Tà là tâm phúc. Ngươi cảm thấy hắn sẽ không nhân cơ hội giết ta?”
“Sẽ không?”
“Ồ?”
Tịch Đình Vân nói: “Phủ chủ không nhất định là quân tử, nhưng tuyệt đối không phải ngụy quân tử.”
Hạ Cô Phong sâu xa nói: “Con người không phải sẽ không thay đổi. Ngụy quân tử và quân tử có lúc cùng tồn tại đó.”
Tịch Đình Vân không muốn tranh luận cùng hắn, bình thản cười nói: “Bụng của tôi rất đói, không biết Thành chủ có cho phép vừa trò chuyện vửa dùng bữa không?”
“… Mời.”
Dùng bữa xong, Võ Nữ Tử đến gặp.
Hạ Cô Phong đang ngồi trong viện lau kiếm, Tịch Đình Vân cầm bình tưới hoa.
Như thế cười nói: “Ta dường như làm phiền rồi.”
Hạ Cô Phong hỏi: “Có tin tức?”
“Đúng vậy.” Võ Nữ Tử nói, “A Cừu đã vào kinh rồi.”
“Ở đâu?”
“Ở đâu không quan trọng, quan trọng là, quyết chiến vào chính ngọ ngày mai, tiêu cục Trấn Viễn.”
Hạ Cô Phong chậm rãi thu kiếm vào vỏ, “Tốt lắm.”
Chính ngọ.
Tiêu cục Trấn Viễn.
Cổng mở rộng.
Tuy có không ít người giang hồ đã nghe tin từ trước mà đến kinh thành, nhưng đều bị giữ ở cửa kiểm soát, bởi vì lúc này trong tiêu cục ngoại trừ người của tiêu cục thì chỉ có quan binh.
Trước khi Hạ Cô Phong xuống xe ngựa, bất chợt hỏi: “Ngươi đoán xem, những tên quan binh này hy vọng ta thắng hay là hy vọng A Cừu thắng.”
“Thành chủ để tâm sao?”
Hạ Cô Phong lạnh lùng đẩy cửa xe xuống xe.
Tịch Đình Vân chậm rãi thu lại vẻ tươi cười, một mình ngồi trong xe một lúc, mới bước ra khỏi xe.
Tiêu cục im ắng vô cùng.
Binh lính ở lại canh gác các nơi của tiêu cục, bảo tiêu trong tiêu cục bị điều đến xung quanh sân luyện võ.
Rõ ràng nơi đâu cũng thấy người, nhưng lại không một ai cất tiếng.
Trong lòng Tịch Đình Vân chợt nảy ra một cảm giác kỳ quái, đầu óc dần dần trống rỗng, tim đập thình thịch trong ***g ngực, dường như sẵn sàng nhảy ra bất cứ lúc nào. Y bước chậm, chậm rãi đi vào sân luyện võ.
Hạ Cô Phong quay lưng lại với y, thân ảnh cao lớn như đỉnh núi.
Thế nhưng ánh mắt đầu tiên của y vẫn hướng tới thiếu niên toàn thân một màu đỏ ngạo nghễ, mái tóc bện cao.
Hạ Cô Phong hỏi: “A Cừu đâu?”
Hoắc Quyết đáp: “Bại rồi.”
Ánh mắt Hạ Cô Phong quét qua thương trong tay hắn, “Dùng thương của ngươi sao?”
Ánh mắt Hoắc Quyết liếc qua vai của Hạ Cô Phong, nhìn chăm chăm vào Tịch Đình Vân đứng sau lưng hắn: “Không phải ai đánh bại A Cừu, huynh liền ở lại bên người đó sao? Ta thắng rồi, huynh sao còn chưa qua đây?”
Toàn thân Tịch Đình Vân chấn động, ánh mắt mờ mịt dần dần nhìn rõ, chợt cười nói: “Đó chỉ là giao ước giữa tôi và Thành chủ.”
Hoắc Quyết híp mắt.
“Tôi và vương gia, dường như không có giao ước như vậy?”
“Không có sao?” Hoắc Quyết hạ thấp mi, ánh mắt sắc bén quét qua hai tay y, sau khi không nhìn thấy nhẫn bạch ngọc, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Hạ Cô Phong đột nhiên xen vào: “Ngươi đánh bại A Cừu, ta chỉ cần đánh bại ngươi, giao ước liền có thể thực hiện như trước.”
“Đương nhiên không phải.” Tịch Đình Vân đứng giữa hai người, nói với Hạ Cô Phong, “Giao ước giữa tôi và Thành chủ là A Cừu, chỉ là A Cừu mà thôi.”
Hạ Cô Phong nhìn chăm chăm y một lúc, mới gật đầu nói: “Đúng vậy. Có điều A Cừu đã bại, giao ước của chúng ta tất nhiên không cần thiết phải tuân thủ nữa.”
Tịch Đình Vân thầm thở phào một hơi, cảm kích nói: “Đa tạ.”
Hoắc Quyết chợt rung chiếc thương hồng anh trong tay, “Không liên quan đến giao ước vẫn có thể so tài.”
Danh sách chương