Dật Nhuệ đưa cô ta đến một khách sạn tốt nhất gần đấy, cẩn thận từng chút một đặt cô ta xuống giường. Thân hình nóng bỏng vừa chạm xuống ga trải giường ấm áp liền uốn éo thân mình làm lộ ra những đường cong mê người.

Dật Nhuệ không được tự nhiên mà di dời tầm mắt, hắng giọng một tiếng để tránh đi sự ngại ngùng trong bầu không khí này.

Lí trí! Nhất định phải giữ lại chút lí trí cuối cùng!

Anh ta âm thầm đánh tư tưởng của chính bản thân mình nhưng đáy mắt vẫn không kìm được mà liếc nhìn Uyển Uyển.

Hơi thở dần trở nên dồn dập, một cỗ khí nóng từ bụng dưới dâng lên. Anh ta phải kìm chế nó lại!

Dật Nhuệ nhìn quanh phòng, phát hiện phía xa có chiếc tủ lạnh nhỏ. Anh ta cất bước đến chỗ đấy, mở tủ lấy một chai nước lạnh uống một ngụm lớn.

“Ha!”

Tạm thời đè nén được đôi phần. Anh ta uống một ngụm nữa, vô tình nhìn về phía Uyển Uyển thì thấy cô ta đã tỉnh lại, ngồi thoải mái trên giường với tư thế tự nhiên nhìn về phía anh ta. Mắt hai người dao nhau, Dật Nhuệ bất tri bất giác gọi tên cô ta.

“Uyển Uyển…”

Cô ta nhìn anh với đôi mắt ngập nước, đôi mà ửng hồng vì men say, đôi môi đỏ ẩm ướt trông thật mê người. Uyển Uyển chống hai tay ra sau, ưỡn ngực về trước phơi bày ra dáng vẻ cuốn hút nhất.

“Anh Nhuệ… là anh thật sao?”

Dật Nhuệ nghe cô ta nói thì ngỡ ngàng, miễn cưỡng gật đầu đáp.

“Ừm… em thấy khá hơn chưa? Anh vừa gọi cảnh giải rượu rồi, chắc lát nữa người ta sẽ đem lên.”

“Nếu đã không còn gì nữa thì… anh về trước đây.”

Dật Nhuệ cười khổ, lưu luyến nói rồi cất bước rời đi. Bàn tay đã đặt lên thanh nắm cửa, chỉ cần kéo một cái là đã có thể mở được ra.

Một vòng tay ấm áp và mùi rượu nồng thoang thoảng đột kích anh ta, cánh tay nhỏ bé trắng nõn nà của người con gái ôm lấy anh ta từ phía sau, giữ chặt không chịu buông.

Cô ta dùng giọng mũi, nũng nịu cất lời.

“Anh… đừng đi có được không? Em, em sợ lắm!”

“Chỉ cần… chỉ cần bên em một lúc thôi. Xin hãy để em tham lam được giữ anh trong tối nay.”

Dật Nhuệ sững người, bàn tay đang đặt trên thanh nắm cửa của anh ta trượt xuống, muốn quay lại ôm lấy người con gái sau lưng nhưng sợi dây lí trí cuối cùng đã kịp thời ngăn cản anh ta.

“Anh xin lỗi! Hiện tại đã trễ rồi, anh là người đã có vợ nên không thể ở lại với em đâu em vợ à!”

“…”

Uyển Uyển thút thít khóc, bàn tay ôm anh ta cố tình siết chặt hơn.

“Có phải anh không còn thích em nữa đúng không? Anh yêu chị Nhiên nên muốn ở bên chị ấy chứ gì? Chị ấy đã cướp anh khỏi em, bây giờ em chỉ cầu một đêm bên anh cũng không được ư?”

Vừa dứt lời, cô ta liền bật khóc nức nở.

Lời nói hờn trách được cô ta xem như nói với chính bản thân mình nhưng Dật Nhuệ lại nghe rất rõ, rõ luôn cả ý tứ mà cô ta muốn ám chỉ.

Dật Nhuệ kéo tay cô ta, xoay người lại mặt đối mặt. Khuôn mặt anh nghiêm trọng, đôi mắt thâm sâu cất giọng lạnh lùng.

“Lời em nói là sao? Cướp ở đây là có ý gì?”

Dật Nhuệ biết nhưng lại không dám khẳng định. Anh giữ chặt vai của cô ta, ép cô ta phải nhìn thẳng vào mắt của mình để tra hỏi.

Đôi vai trần của Uyển Uyển run rẩy, cơ thể nhỏ bé trong lòng của anh ta. Cô ta oà khóc nức nở nhìn thương tâm vô cùng, lời nói phát ra cũng thật mong manh và yếu ớt như thể phải dùng hết sức lực mới có thể phát ra.

“Em… em…”

“Em yêu anh…”

“Chị Nhiên biết điều này nên đã… đã muốn lợi dụng việc gả cho anh để khiến em đau khổ. Chị ấy đã mắng em, đã nói với em rằng anh vừa đẹp lại vừa là con một. Một người ưu tú như anh nhất định làm nên sự nghiệp. Vì vậy… vì vậy chị đã dùng mọi chiêu trò để khiến ba mẹ em gả chị ấy cho anh để mai sau có thể hưởng mọi vinh hoa phú quý và làm em đau khổ. Em… em đã nói rằng em có thể vì anh mà chịu khổ chịu sở nhưng mà… hức… hức…”

Dật Nhuệ ngỡ ngàng trước lời nói của cô ta. Anh ta không ngờ… một người con gái như vậy lại có những suy nghĩ thâm độc và giả tạo đến thế.

Thật kinh tởm!

Tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt sắc lạnh, cả người anh tỏ ra khí thế bức người khiến người ta không rét mà run.

Uyển Uyển nhân lúc anh ta không chú ý liền nhếch môi nở một nụ cười nham hiểm đầy phấn khích của kẻ chiến thắng.

Cô ta bổ nhào vào lòng của anh. Chà xát cơ thể nóng bỏng của mình với cơ thể cứng rắn của Dật Nhuệ, cất giọng ngọt ngào nói:

“Đừng, đừng rời bỏ em…”

Cô ta nhón chân lên, nhắm thẳng môi của anh ta mà hôn tới tấp.

Đêm hôm đấy… Dật Nhuệ không trở về nhà.

Điềm Nhiên ngốc nghếch vẫn cứ mãi tin và hy vọng. Cô ôm theo túi bánh tiêu ở trong lòng, nhân lúc vợ chồng bà Dương đã về và đi ngủ thì lén lút ngồi ở sô pha phòng khách, đưa mắt nhìn về cái cửa lớn đang khép chặt.

Chẳng biết chờ đợi đã bao lâu và ngủ quên từ lúc nào. Đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã là 4 giờ sáng ngày hôm sau.



Điềm Nhiên ngờ vực nhưng vẫn không dám suy nghĩ gì nhiều. Cô rất sợ, sợ mình suy nghĩ nhiều thì đầu óc lại mất tỉnh táo, tinh thần cũng vì vậy mà đi xuống.

Cũng đâu phải là lần đầu tiên anh ấy đi làm việc qua đêm? Có gì mà phải suy nghĩ đâu chứ! Gạt bỏ hết muốn phiền sang một bên, cô tiếp tục chuyên tâm vào công việc của mình.

Nấu ăn không phải việc khó. Cái khó ở đây chính là vừa phải nấu ăn trong màn đêm tối, nhờ chút ánh sáng le lói từ ngoài cửa sổ hắt vào và buộc phải thực hiện trong im lặng để không làm ồn đến giấc ngủ của hai vị kia.

Vào những ngày đầu phải làm trong điều kiện đấy, đã có mấy lần cô bị cắt vào tay và bị bỏng nhẹ. Thật may mắn vì hiện giờ cô đã quen thuộc và có thể làm tốt mà không bị mấy trở ngại.

Cộp… cộp…

Trong lúc miên man suy nghĩ đấy thì bỗng ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân. Điềm Nhiên chau mày, cảnh giác nhìn về nơi phát ra tiếng động. Vào giờ này thì chắc chắn ông bà Dương chưa dậy, mà cho dù có dậy thì tiếng động cũng không thể nào phát ra nhỏ như vậy và từ phòng khách được.

Vậy thì chỉ có thể là…

“Dật Nhuệ?” Điềm Nhiên nhỏ tiếng gọi.

Người kia thoáng khựng lại, cùng lúc đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói.

Nếu là mọi lần thì chắc chắn anh sẽ bất ngờ rồi mỉm cười lại gần cô, không phải quá vồ vập nhưng cũng sẽ hỏi một câu đầy ý quan tâm.

Nhưng lần này… cảm giác lại có chút khác.

Điềm Nhiên trên người vẫn đeo tạp dề, quen thuộc mà lần mò cất bước về phía anh.

Giác quan của Điềm Nhiên khá nhạy bén. Chỉ mới tới gần anh thôi thì cô đã ngửi thấy được một mùi hương kì lạ tỏa ra từ cơ thể của anh.

Ánh mắt cô dao động, nụ cười cũng trở nên ngượng ngạo.

“Dật Nhuệ, bây giờ anh mới xong việc sao? Có mệt lắm không hay là để em…”

“Không cần!”

Giọng nói anh lạnh tanh, trực tiếp cắt ngang lời của cô nói. Đôi mắt đã quen với bóng tối nhìn xuống người con gái cách mình không xa tỏ ra chán ghét, ở trong lòng đánh giá cô.

Thật là tẻ nhạt!

Hừ! Cơ thể cô còn phát ra mùi nữa. Chẳng giống như Uyển Uyển, cả cơ thể đều phát ra mùi thơm quyến rũ từ tận da thịt khiến người ta không thể rời bỏ.

Anh mặc kệ cô đứng đấy, cũng lười phải giải thích hay nói này kia. Anh trực tiếp đi lướt qua cô, trở về phòng ngủ của mình.

Thời gian sớm, anh phải tranh thủ chợp mắt một chút.

Điềm Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.

Chắc… không phải giống như những điều mặc cô lo sợ đâu nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện