Lăng Tiêu nằm vật ra giữa giường, nhắm mắt mỉm cười ngờ nghệch một mình trong căn phòng vắng, quanh quẩn bên chóp mũi anh chính là mùi hương tự nhiên của Điềm Nhiên.
Cảm giác vui vẻ và nhộn nhạo khi nãy như vẫn còn đây.
Tầm mắt anh vô thức liếc về phía cánh cửa, bên tai như có như không nghe được tiếng động mà Điềm Nhiên phát ra từ phòng khách. Nụ cười trên môi anh mỗi lúc một đậm hơn, cảm giác ngọt ngào tràn đầy từ trong đáy lòng dâng lên khiến cho người ta như có cảm giác lâng lâng bước trên mây, như ăn được một món ăn khoái khẩu trong cơn thèm thuồng nhất.
Cảm giác này… thật là thích!
Lăng Tiêu bước ra khỏi phòng của cô thì chứng kiến ngay hình ảnh Điềm Nhiên mặc trên người chiếc tạp dề quen thuộc của anh, tất bật tay chân trong gian bếp như một người vợ nhỏ. Căn nhà vốn lạnh lẽo chỉ mình anh lủi thủi tới lui bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một thành viên mới. Trước kia Lăng Tiêu đã rất lo lắng, anh sợ bản thân sẽ không thích ứng nổi với điều này nhưng không ngờ, hiện giờ anh phát hiện ra mình lại rất thích và hoà hợp một cách lạ kỳ.
Hình ảnh xao xuyến khiến người ta không thể rời mắt. Lăng Tiêu đứng dựa người vào tường, khoanh tay trước ngực, đưa mắt nhìn theo từng hành động của cô.
Điềm Nhiên thở phào một hơi, một lần nữa đưa mắt kiểm tra thành quả một bàn đồ ăn mình làm ra thì vừa lòng. Cô quay người, đang tính cất giọng gọi Lăng Tiêu ra ăn cơm thì giật nảy mình khi phát hiện anh đã đứng sau lưng và không biết đã nhìn cô từ lúc nào.
Điềm Nhiên cảm thấy ngại ngùng khi cảm nhận tầm mắt của anh hướng đến. Cô hắng giọng, cố gắng xua đi vẻ gượng gạo nói:
“Anh… anh không đói sao?”
“A! Đói, tất nhiên là đói rồi! Tôi đói sắp ch.ết rồi đây cô Nhiên nhát gan à!”
“Ai… ai nhát gan chứ hả?”
Lăng Tiêu ngả ngớn nhìn cô, nhún vai tỏ vẻ vô tội, ánh mắt anh nhìn cô như muốn nói: Ai mà biết! Tôi sẽ chẳng nói thẳng ra kẻ đấy chính là cô đâu!
Điềm Nhiên: “…”
Anh cất bước nhanh chóng lại gần bàn ăn, ngồi xuống vị trí của mình. Điềm Nhiên bồn chồn trong người, cảm giác e dè không quen khi ngồi ăn cơm chung cùng người khác.
Lăng Tiêu mắt thấy cô vẫn còn đứng ngồi không yên bèn lên tiếng nhắc nhở.
“Sao vậy? Chẳng phải đã nói là ăn cơm cùng nhau sao?”
Điềm Nhiên dè dặt nhìn anh, lấp bấp cất giọng nói:
“Thật… thật sự bắt buộc phải ăn chung ư? Tôi, tôi… anh ăn trước đi, lát nữa tôi ăn sau cũng được…”
“Ha…” Lăng Tiêu bất giác thở dài một hơi. Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc trước kia cô đã phải trải qua những gì để khiến bản thân đi đến tình trạng này nữa.
Hà tiện một cách quá mức, không dám ăn chi tiêu một thứ gì cho bản thân mình. Biểu hiện của cô như thể bất cứ thứ gì từ nhỏ cho đến lớn chi tiêu cho cô đều là thứ không đáng vậy. Cô không đòi hỏi càng không yêu cầu anh điều gì trong những ngày qua. Thậm chí, anh còn phải bắt ép và đe dọa thì cô mới sử dụng chúng mà không ngược đãi bản thân mình. Điều đáng trách nhất mà anh phát hiện đấy chính là… ngay cả việc ăn uống cô cũng đặt ra cả quy định và ép buộc mình phải tuân theo.
Mới đầu anh không hề phát hiện ra, còn tưởng cô không muốn ăn cùng mình hay gì nhưng thực chất lại là… cô ấy không dám ăn.
Đây có lẽ là một chứng bệnh tâm lý, điều gì đấy đã khiến cô hoảng sợ và thu hẹp mình thành thói quen.
Nhìn cô lén lút ngồi ăn sau khi anh đã ăn xong mà lòng Lăng Tiêu đau như cắt. Quyết tâm biến cô trở thành một người bình thường như bao người phụ nữ bình thường khác càng mãnh liệt hơn. Anh muốn cô có thể thoải mái làm điều mình thích, hoà nhập như những người bình thường khác.
Lăng Tiêu đứng dậy khỏi ghế, từng bước lại gần Điềm Nhiên. Anh nắm lấy hai bên bả vai của cô, ép buộc Điềm Nhiên phải ngồi xuống ghế đối diện với mình.
“Nào, ngoan! Đâu có gì để khẩn trương đâu nào? Cô nghe lời tôi mà đúng không? Hít vào…” Anh hơi cúi gập người xuống, ở bên tai của cô thủ thỉ nói từng lời. Toàn thân Điềm Nhiên cứng đờ dần thả lỏng, lắng nghe giọng nói rắn rỏi rõ ràng của anh ngay bên tai, trong lòng bất giác sinh ra một cảm giác an tâm khó hiểu đến lạ thường. Một bên lắng nghe lời anh nói, một bên chậm rãi làm theo.
“Đúng rồi, rất tốt! Bây giờ hãy chậm rãi thở ra nhé?”
“…” Điềm Nhiên gật nhẹ đầu, theo như lời của anh nói mà làm theo.
“Rất tốt! Vậy… bây giờ tôi ngồi xuống ăn cùng cô nhé?”
Điềm Nhiên: “…”
Cô cắn chặt môi, ở trong lòng như có đến hai tiểu Điềm Nhiên đang giao đấu kịch liệt. Một mặt đại diện cho tâm lý lo sợ bất ổn, một mặt lại đại diện cho niềm tin muốn vượt lên chính mình.
Nội tâm cô rối bời, chính lúc đấy cô lại nghe thấy giọng nói trầm ổn của Lăng Tiêu ở bên tai. Tuy anh hay nói lời độc địa, thái độ hờ hững nhưng cô biết và có thể cảm nhận được anh là một người ấm áp, ngoài lạnh trong nóng. Lời nói có thể khó nghe một chút nhưng hành động lại quan tâm và tỉ mỉ một cách bất ngờ.
Những điều mà anh làm như là một niềm động viên thúc đẩy Điềm Nhiên giúp cô có thêm nhiều động lực. Trước sự chờ mong của Lăng Tiêu, cô không muốn làm cho anh ấy thất vọng.
Nếu, cố gắng thử chắc không sao đâu nhỉ?
Điềm Nhiên hạ quyết tâm, gật đầu một cách quả quyết.
“Chúng… chúng ta cùng nhau ăn nhé?”
“…” Lăng Tiêu sững người tiếng giây lát nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh mỉm cười rạng rỡ, bàn tay đưa lên xoa đầu Điềm Nhiên như thể nó đã trở thành một thói quen của anh.
“Được, cùng nhau ăn!”
…
Điềm Nhiên do dự đứng trước cửa nhà chờ đợi Lăng Tiêu đang ở bên trong lấy đồ. Cô cúi gầm mặt nhìn xuống đất, hai tay xoắn chặt vào nhau cho thấy bây giờ Điềm Nhiên đang rất rối bời.
“Chúng… chúng ta đi đâu vậy? Tôi bắt buộc phải đi theo hả?”
Lăng Tiêu từ bên trong nhà bước ra, trên tay cầm theo một chiếc áo khoác màu đen khá lớn. Anh trùm nó lên người của cô, bắt ép Điềm Nhiên phải mặc nó.
“Thời tiết hôm nay không tệ, ra đường ngắm cảnh cũng tốt, vừa thích hợp cho việc tiêu cơm.”
Điềm Nhiên quá nhỏ bé so với chiếc áo. Trông cô bây giờ chẳng khác nào đứa trẻ con nghịch ngợm trộm đồ của ba mẹ mặc cả.
“Chiếc áo to quá, tôi không cần mặc đâu.”
Lăng Tiêu thấy cô muốn cởi ra thì ngay lập tức đưa tay ngăn lại, anh còn cẩn thận kéo khoá lên cho cô. Tuy nói đi dạo tiêu cơm nhưng hai người sẽ không thật sự đi bộ. Anh nói thời tiết đẹp nhưng nó không hoàn toàn đẹp. Dù sao bây giờ cũng sắp vào mùa đông rồi, gió thổi cũng rất lạnh. Điềm Nhiên yếu ớt như thế, anh không muốn trong lúc lơ đãng không để ý cô lại bị cơn gió cuốn thổi bay đi mất.
Dù chiếc áo hơi to, người cô hơi nhỏ một chút nhưng chẳng phải trông rất đáng yêu sao? Nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh vậy mà…
Lăng Tiêu hắng giọng, điệu bộ lạnh lùng nói:
“Cô mà không nghe lời là lát nữa tôi sẽ quẳng cô lại một mình đấy.”
Điềm Nhiên bĩu môi, không buồn đáp lại lời của anh nói. Cô rụt cổ lại, ngoan ngoãn núp vào chiếc áo rộng lớn của anh. Đây đích thị là áo của Lăng Tiêu. Mùi hương đặc trưng bạc hà thanh mát của anh vẫn còn thoang thoảng quanh đây.
Mùi hương bạc hà…
Điềm Nhiên bỗng khựng lại, cảm giác có chút gì đấy quen thuộc. Mùi hương đặc biệt này… hình như cô đã ngửi thấy ở đâu rồi thì phải.
Thật sự rất quen thuộc!
“Điềm Nhiên!”
“A! Hả?”
Cô giật nảy mình, hoàn hồn trước lời đánh thức của anh. Lăng Tiêu cau mày tỏ vẻ không vui khi Điềm Nhiên lại như người trên mây, suy nghĩ đã trôi dạt về tận đâu rồi.
Cô gạt bỏ đi suy nghĩ vừa rồi của mình, cúi đầu thành khẩn nói:
“Tôi, tôi xin lỗi! Tại tôi đang…”
“Thôi được rồi, chúng ta đi thôi. Nếu còn nấn ná nữa chắc sẽ đến mai mất.”
Lăng Tiêu quay lưng, cất bước đi trước. Bầu không khí đang tốt đột nhiên lại chùng xuống. Cô như cảm nhận được tâm trạng hiện giờ của anh đang không vui. Điềm Nhiên cúi đầu tự trách, lủi thủi đi theo phía sau của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đưa Điềm Nhiên ra xe của mình. Nhận thấy ánh mắt tò mò không dám hỏi của cô, anh chỉ đành cất lời lên tiếng giải thích.
“Không cần phải suy nghĩ nhiều, đây là xe của công ty. Tôi chỉ là được mượn phương tiện đi lại thôi.”
Điềm Nhiên không nói gì, cô chỉ gật gù đầu xem như đã hiểu.
Chuyện này chắc cũng chẳng có gì đáng phải suy nghĩ vì Lăng Tiêu đã nói với cô rằng anh chỉ là nhân viên trong một công ty nhỏ không đáng nhắc tới. Tuy chỉ mới ở được vài ngày thôi nhưng cô nhìn thì có thể biết anh không có xe. Mỗi ngày đi làm đều được bạn đưa đi rước về hộ nhà.
Anh không giống như Dật Nhuệ, anh ta có xe và tiêu tiền thả ga. Mỗi ngày đều tụ tập bạn bè và đi giao lưu đến tận khuya cùng với họ. Tiền là thứ không thể thiếu trong ví của anh ta. Điềm Nhiên có thể thấy chiếc ví dày cộm đấy mỗi khi anh ta rút ra đưa cho ba mẹ. Còn Lăng Tiêu thì…
Sau vài ngày chung đụng, cô phát hiện anh không hề đi tụ tập như những người làm văn phòng khác. Anh thường tranh thủ làm xong công việc rồi mỗi ngày về sớm hơn. Anh không có xe, không tiêu tiền như nước và không có chiếc ví dày cộm như Dật Nhuệ.
Chính vì vậy mà cô biết anh rất nghèo, kinh tế chẳng khấm khá mà đột nhiên còn phải nuôi thêm một cái miệng ăn hại là cô. Điềm Nhiên không muốn trở thành gánh nặng và muốn bản thân tiết kiệm đến mức tối đa nhất nhưng kế hoạch này nhanh chóng bị phá sản khi Lăng Tiêu biết được ngay lập tức và cấm cản cô.
Cô nên làm gì bây giờ?
Điềm Nhiên đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên lại bị người ta búng nhẹ vào trán. Người búng cô một cái đấy không ai khác chính là… Lăng Tiêu!
Anh không những không tỏ ra biết điều mà trái ngược còn tỏ thái độ với cô.
“Suy nghĩ cái gì vậy hả? Còn không chịu xuống xe sao? Hay là cô muốn tôi bế xuống?”
Điềm Nhiên sực tỉnh, vội vã lắc đầu nói:
“Không, không cần! Tôi tự xuống!”
Cảm giác vui vẻ và nhộn nhạo khi nãy như vẫn còn đây.
Tầm mắt anh vô thức liếc về phía cánh cửa, bên tai như có như không nghe được tiếng động mà Điềm Nhiên phát ra từ phòng khách. Nụ cười trên môi anh mỗi lúc một đậm hơn, cảm giác ngọt ngào tràn đầy từ trong đáy lòng dâng lên khiến cho người ta như có cảm giác lâng lâng bước trên mây, như ăn được một món ăn khoái khẩu trong cơn thèm thuồng nhất.
Cảm giác này… thật là thích!
Lăng Tiêu bước ra khỏi phòng của cô thì chứng kiến ngay hình ảnh Điềm Nhiên mặc trên người chiếc tạp dề quen thuộc của anh, tất bật tay chân trong gian bếp như một người vợ nhỏ. Căn nhà vốn lạnh lẽo chỉ mình anh lủi thủi tới lui bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một thành viên mới. Trước kia Lăng Tiêu đã rất lo lắng, anh sợ bản thân sẽ không thích ứng nổi với điều này nhưng không ngờ, hiện giờ anh phát hiện ra mình lại rất thích và hoà hợp một cách lạ kỳ.
Hình ảnh xao xuyến khiến người ta không thể rời mắt. Lăng Tiêu đứng dựa người vào tường, khoanh tay trước ngực, đưa mắt nhìn theo từng hành động của cô.
Điềm Nhiên thở phào một hơi, một lần nữa đưa mắt kiểm tra thành quả một bàn đồ ăn mình làm ra thì vừa lòng. Cô quay người, đang tính cất giọng gọi Lăng Tiêu ra ăn cơm thì giật nảy mình khi phát hiện anh đã đứng sau lưng và không biết đã nhìn cô từ lúc nào.
Điềm Nhiên cảm thấy ngại ngùng khi cảm nhận tầm mắt của anh hướng đến. Cô hắng giọng, cố gắng xua đi vẻ gượng gạo nói:
“Anh… anh không đói sao?”
“A! Đói, tất nhiên là đói rồi! Tôi đói sắp ch.ết rồi đây cô Nhiên nhát gan à!”
“Ai… ai nhát gan chứ hả?”
Lăng Tiêu ngả ngớn nhìn cô, nhún vai tỏ vẻ vô tội, ánh mắt anh nhìn cô như muốn nói: Ai mà biết! Tôi sẽ chẳng nói thẳng ra kẻ đấy chính là cô đâu!
Điềm Nhiên: “…”
Anh cất bước nhanh chóng lại gần bàn ăn, ngồi xuống vị trí của mình. Điềm Nhiên bồn chồn trong người, cảm giác e dè không quen khi ngồi ăn cơm chung cùng người khác.
Lăng Tiêu mắt thấy cô vẫn còn đứng ngồi không yên bèn lên tiếng nhắc nhở.
“Sao vậy? Chẳng phải đã nói là ăn cơm cùng nhau sao?”
Điềm Nhiên dè dặt nhìn anh, lấp bấp cất giọng nói:
“Thật… thật sự bắt buộc phải ăn chung ư? Tôi, tôi… anh ăn trước đi, lát nữa tôi ăn sau cũng được…”
“Ha…” Lăng Tiêu bất giác thở dài một hơi. Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc trước kia cô đã phải trải qua những gì để khiến bản thân đi đến tình trạng này nữa.
Hà tiện một cách quá mức, không dám ăn chi tiêu một thứ gì cho bản thân mình. Biểu hiện của cô như thể bất cứ thứ gì từ nhỏ cho đến lớn chi tiêu cho cô đều là thứ không đáng vậy. Cô không đòi hỏi càng không yêu cầu anh điều gì trong những ngày qua. Thậm chí, anh còn phải bắt ép và đe dọa thì cô mới sử dụng chúng mà không ngược đãi bản thân mình. Điều đáng trách nhất mà anh phát hiện đấy chính là… ngay cả việc ăn uống cô cũng đặt ra cả quy định và ép buộc mình phải tuân theo.
Mới đầu anh không hề phát hiện ra, còn tưởng cô không muốn ăn cùng mình hay gì nhưng thực chất lại là… cô ấy không dám ăn.
Đây có lẽ là một chứng bệnh tâm lý, điều gì đấy đã khiến cô hoảng sợ và thu hẹp mình thành thói quen.
Nhìn cô lén lút ngồi ăn sau khi anh đã ăn xong mà lòng Lăng Tiêu đau như cắt. Quyết tâm biến cô trở thành một người bình thường như bao người phụ nữ bình thường khác càng mãnh liệt hơn. Anh muốn cô có thể thoải mái làm điều mình thích, hoà nhập như những người bình thường khác.
Lăng Tiêu đứng dậy khỏi ghế, từng bước lại gần Điềm Nhiên. Anh nắm lấy hai bên bả vai của cô, ép buộc Điềm Nhiên phải ngồi xuống ghế đối diện với mình.
“Nào, ngoan! Đâu có gì để khẩn trương đâu nào? Cô nghe lời tôi mà đúng không? Hít vào…” Anh hơi cúi gập người xuống, ở bên tai của cô thủ thỉ nói từng lời. Toàn thân Điềm Nhiên cứng đờ dần thả lỏng, lắng nghe giọng nói rắn rỏi rõ ràng của anh ngay bên tai, trong lòng bất giác sinh ra một cảm giác an tâm khó hiểu đến lạ thường. Một bên lắng nghe lời anh nói, một bên chậm rãi làm theo.
“Đúng rồi, rất tốt! Bây giờ hãy chậm rãi thở ra nhé?”
“…” Điềm Nhiên gật nhẹ đầu, theo như lời của anh nói mà làm theo.
“Rất tốt! Vậy… bây giờ tôi ngồi xuống ăn cùng cô nhé?”
Điềm Nhiên: “…”
Cô cắn chặt môi, ở trong lòng như có đến hai tiểu Điềm Nhiên đang giao đấu kịch liệt. Một mặt đại diện cho tâm lý lo sợ bất ổn, một mặt lại đại diện cho niềm tin muốn vượt lên chính mình.
Nội tâm cô rối bời, chính lúc đấy cô lại nghe thấy giọng nói trầm ổn của Lăng Tiêu ở bên tai. Tuy anh hay nói lời độc địa, thái độ hờ hững nhưng cô biết và có thể cảm nhận được anh là một người ấm áp, ngoài lạnh trong nóng. Lời nói có thể khó nghe một chút nhưng hành động lại quan tâm và tỉ mỉ một cách bất ngờ.
Những điều mà anh làm như là một niềm động viên thúc đẩy Điềm Nhiên giúp cô có thêm nhiều động lực. Trước sự chờ mong của Lăng Tiêu, cô không muốn làm cho anh ấy thất vọng.
Nếu, cố gắng thử chắc không sao đâu nhỉ?
Điềm Nhiên hạ quyết tâm, gật đầu một cách quả quyết.
“Chúng… chúng ta cùng nhau ăn nhé?”
“…” Lăng Tiêu sững người tiếng giây lát nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh mỉm cười rạng rỡ, bàn tay đưa lên xoa đầu Điềm Nhiên như thể nó đã trở thành một thói quen của anh.
“Được, cùng nhau ăn!”
…
Điềm Nhiên do dự đứng trước cửa nhà chờ đợi Lăng Tiêu đang ở bên trong lấy đồ. Cô cúi gầm mặt nhìn xuống đất, hai tay xoắn chặt vào nhau cho thấy bây giờ Điềm Nhiên đang rất rối bời.
“Chúng… chúng ta đi đâu vậy? Tôi bắt buộc phải đi theo hả?”
Lăng Tiêu từ bên trong nhà bước ra, trên tay cầm theo một chiếc áo khoác màu đen khá lớn. Anh trùm nó lên người của cô, bắt ép Điềm Nhiên phải mặc nó.
“Thời tiết hôm nay không tệ, ra đường ngắm cảnh cũng tốt, vừa thích hợp cho việc tiêu cơm.”
Điềm Nhiên quá nhỏ bé so với chiếc áo. Trông cô bây giờ chẳng khác nào đứa trẻ con nghịch ngợm trộm đồ của ba mẹ mặc cả.
“Chiếc áo to quá, tôi không cần mặc đâu.”
Lăng Tiêu thấy cô muốn cởi ra thì ngay lập tức đưa tay ngăn lại, anh còn cẩn thận kéo khoá lên cho cô. Tuy nói đi dạo tiêu cơm nhưng hai người sẽ không thật sự đi bộ. Anh nói thời tiết đẹp nhưng nó không hoàn toàn đẹp. Dù sao bây giờ cũng sắp vào mùa đông rồi, gió thổi cũng rất lạnh. Điềm Nhiên yếu ớt như thế, anh không muốn trong lúc lơ đãng không để ý cô lại bị cơn gió cuốn thổi bay đi mất.
Dù chiếc áo hơi to, người cô hơi nhỏ một chút nhưng chẳng phải trông rất đáng yêu sao? Nhìn nhỏ nhỏ xinh xinh vậy mà…
Lăng Tiêu hắng giọng, điệu bộ lạnh lùng nói:
“Cô mà không nghe lời là lát nữa tôi sẽ quẳng cô lại một mình đấy.”
Điềm Nhiên bĩu môi, không buồn đáp lại lời của anh nói. Cô rụt cổ lại, ngoan ngoãn núp vào chiếc áo rộng lớn của anh. Đây đích thị là áo của Lăng Tiêu. Mùi hương đặc trưng bạc hà thanh mát của anh vẫn còn thoang thoảng quanh đây.
Mùi hương bạc hà…
Điềm Nhiên bỗng khựng lại, cảm giác có chút gì đấy quen thuộc. Mùi hương đặc biệt này… hình như cô đã ngửi thấy ở đâu rồi thì phải.
Thật sự rất quen thuộc!
“Điềm Nhiên!”
“A! Hả?”
Cô giật nảy mình, hoàn hồn trước lời đánh thức của anh. Lăng Tiêu cau mày tỏ vẻ không vui khi Điềm Nhiên lại như người trên mây, suy nghĩ đã trôi dạt về tận đâu rồi.
Cô gạt bỏ đi suy nghĩ vừa rồi của mình, cúi đầu thành khẩn nói:
“Tôi, tôi xin lỗi! Tại tôi đang…”
“Thôi được rồi, chúng ta đi thôi. Nếu còn nấn ná nữa chắc sẽ đến mai mất.”
Lăng Tiêu quay lưng, cất bước đi trước. Bầu không khí đang tốt đột nhiên lại chùng xuống. Cô như cảm nhận được tâm trạng hiện giờ của anh đang không vui. Điềm Nhiên cúi đầu tự trách, lủi thủi đi theo phía sau của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đưa Điềm Nhiên ra xe của mình. Nhận thấy ánh mắt tò mò không dám hỏi của cô, anh chỉ đành cất lời lên tiếng giải thích.
“Không cần phải suy nghĩ nhiều, đây là xe của công ty. Tôi chỉ là được mượn phương tiện đi lại thôi.”
Điềm Nhiên không nói gì, cô chỉ gật gù đầu xem như đã hiểu.
Chuyện này chắc cũng chẳng có gì đáng phải suy nghĩ vì Lăng Tiêu đã nói với cô rằng anh chỉ là nhân viên trong một công ty nhỏ không đáng nhắc tới. Tuy chỉ mới ở được vài ngày thôi nhưng cô nhìn thì có thể biết anh không có xe. Mỗi ngày đi làm đều được bạn đưa đi rước về hộ nhà.
Anh không giống như Dật Nhuệ, anh ta có xe và tiêu tiền thả ga. Mỗi ngày đều tụ tập bạn bè và đi giao lưu đến tận khuya cùng với họ. Tiền là thứ không thể thiếu trong ví của anh ta. Điềm Nhiên có thể thấy chiếc ví dày cộm đấy mỗi khi anh ta rút ra đưa cho ba mẹ. Còn Lăng Tiêu thì…
Sau vài ngày chung đụng, cô phát hiện anh không hề đi tụ tập như những người làm văn phòng khác. Anh thường tranh thủ làm xong công việc rồi mỗi ngày về sớm hơn. Anh không có xe, không tiêu tiền như nước và không có chiếc ví dày cộm như Dật Nhuệ.
Chính vì vậy mà cô biết anh rất nghèo, kinh tế chẳng khấm khá mà đột nhiên còn phải nuôi thêm một cái miệng ăn hại là cô. Điềm Nhiên không muốn trở thành gánh nặng và muốn bản thân tiết kiệm đến mức tối đa nhất nhưng kế hoạch này nhanh chóng bị phá sản khi Lăng Tiêu biết được ngay lập tức và cấm cản cô.
Cô nên làm gì bây giờ?
Điềm Nhiên đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên lại bị người ta búng nhẹ vào trán. Người búng cô một cái đấy không ai khác chính là… Lăng Tiêu!
Anh không những không tỏ ra biết điều mà trái ngược còn tỏ thái độ với cô.
“Suy nghĩ cái gì vậy hả? Còn không chịu xuống xe sao? Hay là cô muốn tôi bế xuống?”
Điềm Nhiên sực tỉnh, vội vã lắc đầu nói:
“Không, không cần! Tôi tự xuống!”
Danh sách chương