Điềm Nhiên mơ hồ mở cặp mắt nặng trĩu của mình lên, đối diện với tầm mắt của cô chính là bờ ngực săn chắc cuồn cuộn thịt của Lăng Tiêu. Đôi mắt nhắm nghiền an tĩnh ngủ nhưng bàn tay ôm chặt lấy cô vẫn không hề buông lỏng.

Cô sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh nên không dám thở mạnh, tầm mắt rơi vào mấy chỗ trầy xước bị lộ ra khỏi chăn trên ngực và vai của anh. Mấy vết xước do bị cào này chính là tác phẩm mà cô đã gây ra vào đêm qua.

Khuôn mặt Điềm Nhiên bất giác đỏ au, vội vàng di rời tầm mắt của mình chuyển đến khuôn mặt điển trai không một khuyết điểm của anh. Hàng mi cong dài đôi lúc run rẩy trông thật đáng yêu khiến Điềm Nhiên khẽ nhếch môi, bất giác mỉm cười vui vẻ. Bàn tay cô rời khỏi chiếc chăn ấm áp, đưa lên nhẹ nhàng áp vào gò má của Lăng Tiêu.

Cô có chút lưu luyến, có chút hoài niệm về những gì đã xảy ra.

Hành động của cô vẫn chưa bị phát hiện khi anh vẫn còn đang ngủ. Điềm Nhiên đánh bạo, âm thầm trườn người về phía anh nhẹ nhàng cẩn thận hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên gò má anh.

“…”

Điềm Nhiên sững người ngay sau đấy!

Cô… cô đang làm gì vậy chứ?

Nhân lúc người ta ngủ mà lén lút chiếm đoạt tiện nghi của người khác như một kẻ biến thái. Từ lúc nào mà cô lại trở thành kẻ bại hoại như vậy?

Đôi môi hơi sưng đỏ mím chặt thành đường, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn vào khuôn mặt của anh. Cảm giác lương tâm vẫn còn chút cắn dứt, đôi môi cô hé mở, mấy máy nói:

“Xin lỗi anh, thất lễ rồi. Hãy xem như chưa có chuyện gì nhé.”

“…”

Điềm Nhiên không dám đối diện với anh nữa, cô sợ bản thân mình lại nổi lên thú tính. Gỡ bỏ cánh tay cũng như chân của người nào đấy đang ôm mình như gấu bông ra, cô thở phào một hơi đầy mệt mỏi. Chuyện này… quả thật quá mất sức rồi!

Từng chút một nhích người về phía mép giường, cô nâng tấm thân đau nhức của mình dậy, cắn chặt răng để không phát ra tiếng động nào. Thật may mắn vì cô đã được anh mặc lại cho một bộ quần áo ngủ mới nếu không sáng nay thức giấc mà thấy bản thân mình trần như nhộng nằm kế bên người đàn ông thì…

“Á!”

Chân vừa chạm xuống đất, Điềm Nhiên không kìm nổi mà phát ra một tiếng động nhỏ khi cơn đau từ nơi ‘riêng tư’ cũng như ép truyền đến cảm giác đau buốt và nhức mỏi. Cô vội vàng đưa tay lên bịt kín miệng, nước mắt nhanh chóng lấp đầy hốc mắt.

Nơi này là phòng của cô vậy cô nên chạy về đâu đây? Nếu cô nhớ không lầm thì rõ ràng đêm hôm qua hai người đã ‘hành xự’ ở phòng của anh mà nhỉ?

“Ngủ ở đâu mà chẳng là ngủ? Chẳng lẽ em không muốn cho bạn trai của mình vào phòng ngủ của mình hả?” Thắc mắc của cô nhanh chóng có lời giải đáp.

“Anh… anh tỉnh từ lúc nào vậy?” Điềm Nhiên giật bắn mình quay người lại, miệng lấp bấp hỏi như một kẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Khoan! Vấn đề không phải là anh ta dậy từ lúc nào mà là lời anh ta nói khi nãy là có ý gì?

Bạn trai?

Bạn trai của cô?

Đùa nhau à?

“Anh… anh đừng ăn nói hồ đồ. Bạn trai với bạn gái cái gì chứ?”

Sắc mặt Lăng Tiêu hiện ra vẻ mất mát, anh nhìn cô đầy ý lên án nói:

“Chà! Hình như tôi đã gặp phải một Trap Girl chính hiệu rồi. Hôm qua vì muốn có được tấm thân này của tôi mà em luôn miệng thừa nhận tôi là bạn trai của em, hôm nay ăn được rồi thì liền quay người trở mặt không nhận? Em đây là muốn ăn xong liền phủi đít bỏ chạy?”

Điềm Nhiên: “…” Mặt cô đỏ tới mức có thể đem trứng đi chiên chín được rồi.

Lời nói này cũng quá vô liêm sỉ rồi đấy!

Thần trí của Điềm Nhiên mơ mơ hồ hồ dựa theo lời nói của anh nhớ về những chuyện của ngày hôm qua.

Ừm thì…

Hôm qua anh đã liên tục ‘tra tấn’ cô đến mức kiệt sức không thể cựa quậy. Trong lúc chới với dẫn đến đầu óc mê man, một giọng nói đã vang lên bên tai cô.

“Muốn anh dừng lại chứ?”

Điềm Nhiên vội vã gật đầu lia lịa. Anh mỉm cười đầy gian tà, tiếp tục phả hơi nóng vào bên tai của cô.

“Vậy thì… hãy gọi anh một tiếng là ‘bạn trai của em ơi’ để anh nghe thử đi? Nếu vừa lòng, anh sẽ ngay lập tức dừng lại.” Giọng nói quả thật rất uy tín.

Điềm Nhiên: “…” Cô mím chặt môi, không hé răng nửa lời.

Lăng Tiêu vẫn liên tục đâm vào rút ra trong cơ thể của cô. Điềm Nhiên càng do dự không nói thì anh lại càng mạnh bạo. Cuối cùng, cô không thể chịu đựng được nữa mà đành khuất phục trước công cụ gây án đang ngày một trướng to trong người mình, đâm sâu vào nơi mẫn cảm nhất của cô.

“Em… em nói mà… aaa…”

“…” Anh không nói gì mà vẫn tiếp tục đâm vào trong. Chỉ là… tốc độ đã có chút chậm lại.

Điềm Nhiên hổn hển thở, lời nói phát ra cũng trở nên đứt quãng khó nghe nhưng rơi vào tai anh lại quyến rũ vô cùng.

“Bạn… bạn trai… ưm… của em… ha aaa… ơi!”

“Là ai hửm?” Anh gần như đã gằn giọng để nói. Lời cuối phát ra cũng là lúc anh đâm sâu vào điểm G nhạy cảm của cô.

“Aaa… á… Là, là Lăng Tiêu… bạn trai của em…” Điềm Nhiên úp mặt xuống gối, thở hổn hển khi cơn vào trào kéo đến.

Lăng Tiêu rất vừa ý với câu trả lời của cô. Anh nghiêng người về trước, hôn nhẹ lên mái tóc dài tán loạn rối tung của cô. Để đáp lại thành ý của Điềm Nhiên, anh đã nhẹ rút hạ thân của mình ra, lật người Điềm Nhiên lại để cô đối diện với mình. Cô khẽ nhắm hờ mắt, âm thầm thở hắt ra khi thấy anh đã rời đi thì bỗng khoái cảm lại ập đến, Lăng Tiêu lại mãnh mẽ cắm vào. Không những không chậm lại mà còn sâu và mạnh bạo hơn trước. Mỗi lần anh cắm vào đều là lút cán, cắm vào nơi non mềm và sâu nhất của cô.

“Ha… Lăng Tiêu… anh, anh nói dối… ưm, chậm… chậm lại… áaa…”

“Anh không hề nói dối em bao giờ cả. Anh nói là sẽ dừng lại ngay nếu như thấy vừa lòng mà? Thật tiếc, anh vẫn chưa vừa lòng lắm nên chúng ta đành tiếp tục thôi.”

Sau đấy và sau đấy nữa… anh đã liên tục yêu cầu cô gọi mình là bạn trai, là anh yêu và là chồng lúc anh ấy chuẩn bị bắn.

Một đêm hôm qua… quả thật quá nóng bỏng rồi!



“Đứa trẻ hư hỏng…”

Điềm Nhiên hoàn hồn cũng là lúc khát hiện mình đã nằm trong vòng tay của anh từ lúc nào. Đáy mắt anh tràn đầy ý cười, đôi môi xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Em đang nghĩ gì vậy hả?”

Điềm Nhiên vội cúi mặt, mím chặt môi không đáp lời.

Cô… quả thật hết thuốc chữa rồi!

Vậy mà dám ở trước mặt anh, giữa ban ngày ban mặt mà nhớ về cảnh tượng XXX của đêm hôm qua.

Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu của cô, anh nói:

“Em nhớ về đêm qua sao? Anh cũng nhớ lắm nhưng chúng ta cần phải tiết chế. Nhưng nếu như em đã muốn vậy thì anh cũng đành phải tận… Á!”

Lăng Tiêu đột nhiên hét lên một tiếng đầy đau đớn. Anh cong lưng, ôm lấy hạ thân của mình, khuôn mặt thống khổ đến không thể thống khổ hơn.

Điềm Nhiên hoảng hốt trước hành động nhanh hơn não của mình. Cô vậy mà trong lúc tức giận liền giơ chân lên đá vào ‘chỗ đấy’ của anh một cái?

Ch.ết thật rồi! Điềm Nhiên, mày điên thật rồi!

Cô luống cuống ngồi dậy, cắn dứt lương tâm nhìn anh. Bàn tay chẳng biết đặt đâu cho đúng, miệng mếu máo như sắp khóc.

“Lăng, Lăng Tiêu à… anh, anh không sao chứ? Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Anh có cần đi bệnh viên không? Hay tôi gọi cấp cứu nhé?”

Lăng Tiêu quần quại trên giường, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của cô, không cho cô xuống giường đi gọi cấp cứu.

Anh hít vào thở ra vào hơi đầy nặng nề, giọng nói phát ra dù đã cố tỏ ra bình thường nhất nhưng vẫn không thể che giấu nổi nỗi đau cùng kìm nén cơn giận.

“Điềm Nhiên, em quá là ác với bạn trai hay còn gọi là chồng tương lai của mình đấy. Em muốn triệt giống nòi của anh, tự khiến nửa đời sau của mình phải sống trong thiếu thốn và đau khổ hả?”

“Thật tiếc cho em quá, anh đây chẳng phải là dạng vừa đâu. Nếu em mà không chịu trách nhiệm với anh cả đời này thì đừng hòng mà sống yên ở thành phố S này hay cả cái đất nước này nữa!”

Điềm Nhiên trợn tròn mắt nhìn anh, miệng lấp bấp nói:

“Vậy… vậy anh sẽ làm gì tôi?”

Lăng Tiêu nhếch môi cười đầy lạnh lẽo, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên u ám và đáng sợ đến khó thở.

“Làm gì ư? Anh sẽ lấy hình của em đi phóng thật lớn rồi trải khắp mọi nơi. Anh sẽ lên tất cả các kênh truyền hình và báo chí tố cáo em đã làm những gì với anh, đã anh ăn như thế nào rồi bỏ chạy phủi mông không chịu trách nhiệm.”

“Đến lúc đấy, anh không tin em sẽ không quay lại hứa sẽ bên anh cả đời.”

“Điềm Nhiên à, em thử không chịu trách nhiệm đi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện