“Tôi… tôi làm gì cơ?”

Cô… cô đang làm gì ư?

Cô chỉ là đang làm nhiệm vụ tư vấn cho khách hàng thôi mà? Vì sao… biểu cảm của anh lại như vậy?

Điềm Nhiên ngỡ ngàng, một mặt muốn vội chạy lại chỗ của anh nhưng lại ngại vị khách hàng đang đứng ở đây nên đành do dự, chẳng biết nên làm sao cả.

Vốn cô muốn đứng ở đây tiếp vị khách này cho đến khi Tiểu Mỹ làm xong hoa rồi giao cho người ta nhưng trông thấy biểu cảm bi thương của Lăng Tiêu, cô không thể kìm được mà theo bản năng chạy lại phía anh.

“Cô Nhiên?” Người đàn ông kia đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cánh tay của cô kéo lại.

“…”

Điềm Nhiên cắn cắn môi, quay đầu nhìn hắn ta rồi lại quay đầu nhìn Lăng Tiêu cũng thấy anh đang nhìn cô. Anh không nói gì mà chỉ rũ mắt, nở nụ cười chua xót.

Chính vì biểu hiện âm thầm chịu đựng này của anh mà lòng cô lại càng rối loạn hơn nữa.

Điềm Nhiên dứt khoát đưa tay gỡ ngón tay của hắn ta ra, cất giọng đều đều nói:

“Xin lỗi anh, tôi có chút việc. Anh có thể ngồi chờ ở kia, rất nhanh thôi sẽ có người mang hoa mà anh đã đặt ra.”

“Tôi…” Hắn mấp máy môi, lời chưa nói hết thì cô đã đi xa rồi.

Bước chân gấp gáp cất bước, Điềm Nhiên vội vàng nhanh chóng chạy tới trước mặt của anh. Bàn tay nhỏ bé chạm vào cánh tay chắc khỏe màu đồng, cô lo lắng cất giọng hỏi han.

“Lăng Tiêu, anh sao vậy? Có chỗ nào không khỏe hả?”

Lăng Tiêu: “…” Anh vốn đang có tâm trạng ủ rũ đầy tuyệt vọng nhưng khi cô chạy đến bên anh, anh chẳng thể nào suy nghĩ được điều gì nữa ngoài hình ảnh cô đang quan tâm bản thân mình.

Tầm mắt chẳng thể rời khỏi người của cô, anh như kẻ ngốc mãi nhìn chăm chăm vào Điềm Nhiên.

Cái nhìn này của Lăng Tiêu cô đã sớm quen rồi nên không còn cảm giác đỏ mặt ngại ngùng khi anh nhìn mình chằm chằm nữa.

Cô áp tay lên gò má của anh, cảm nhận thân nhiệt của người đàn ông mang lại. Sắc mặt anh trắng bệch, dường như còn đang nín thở nhìn chằm chặp vào cô như đứa trẻ ấm ức bị lạc mất mẹ, tủi thân vô cùng!

“Không khỏe thật hả? Anh uống nước nhé?”

Lăng Tiêu nhẹ lắc đầu, vươn cánh tay ra kéo cô lại. Điềm Nhiên ngả người vào vòng tay của anh, cô nằm trong lòng anh, bị cánh tay của anh khoá chặt không thể thoát ra.

Anh gác cằm lên đỉnh đầu của cô, khuôn mặt lập tức biến sắc, chẳng còn đâu bộ dạng ấm ức tủi thân khiến cô cảm thấy tội nghiệp nữa. Anh nhếch mép cười lạnh về phía tên đàn ông khi nãy đã đứng cùng cô. Nụ cười của kẻ chiến thắng nở rộ trên môi anh, ngạo mạn vốn có của kẻ bề trên chiếu xuống người đàn ông kia.

Người tức giận bây giờ chính là hắn ta! Hãy nhìn khuôn mặt đen thui vì bị bỏ rơi của hắn kìa, thật hả con m* nó dạ!

Cô bỏ lại hắn và chạy đến bên anh.

Điều này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Anh so với hắn thì quan trọng hơn rất nhiều.

“Anh không sao cả, chỉ là rất nhớ em. Nhiên Nhiên à…” Giọng của anh rất nhẹ, trầm thấp dễ nghe vô cùng. Anh dùng giọng mũi nũng nịu gọi khiến cô vốn có chút tức giận vì anh đột nhiên hành động thân mật ở trước mặt người khác thì hiện tại nghe lời mật rót vào tai, tim gan như bị đảo lộn hết lên, mềm nhũn cả ra.

Điềm Nhiên tuy không đáp lời nhưng anh có thể nhận thấy cô đã không còn phản kháng nữa rồi. Bàn tay anh lớn mặt siết chặt cô, cúi đầu hôn lên gò má của Điềm Nhiên, tiếp tục cất lời.

“Anh đến đón em về nhà. Nhiên Nhiên à… em chưa tan làm sao?”

Lăng Tiêu nói, anh không quên nhấn mạnh từ ‘Nhà’ để khiến người nào đấy biết rõ về mối quan hệ của hai người.

Hừ! Sống chung nhà đấy, giờ thì biết rõ anh là ai rồi nhỉ?

“Đợi một chút nữa…”

Cô chưa kịp nói hết thì Tiểu Mỹ đã xuất hiện cùng một bó hoa trên tay. Lăng Tiêu chớp lấy cơ hội, ngay lập tức giúp cô thu dọn đồ rồi kéo Điềm Nhiên ra khỏi cửa hàng trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Mỹ và ánh mắt thâm trầm của người đàn ông kia.



“Ưm… Lăng Tiêu…”

Vừa ngồi vào xe thì Lăng Tiêu đã ngay lập tức lao vào ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cô. Anh khoá chặt cô bằng đôi tay rắn chắc của mình, chiếc lưỡi linh hoạt ấm nóng của anh ngang ngược càn quét trong khoang miệng mềm mại của cô.

Điềm Nhiên bị anh cướp gần hết dưỡng khí, toàn thân vô lực để mặc anh càn quấy. Lăng Tiêu dùng hết nỗi nhớ mong và ấm ức cả ngày hôm nay đổ dồn vào nụ hôn sâu này. Anh hôn cô không ngớt, đôi môi của hai người hầu như chưa từng tách rời.

“Ha… Lăng Tiêu, anh…”

“Nhiên Nhiên… ưm, anh không muốn để em rời xa khỏi anh dù chỉ là một bước đâu…”

Anh ôm chầm lấy cô, chặt đến mức cô nghĩ mình sẽ bị khảm luôn vào cơ thể của anh mất. Cơ thể Lăng Tiêu run rẩy, cảm giác bi thương bao trùm lấy toàn thân của anh.

Điềm đưa tay lên, xoa nhẹ lên tấm lưng rộng lớn nhưng cũng có lúc yếu đuối của anh. Sau khi xác nhận quan hệ, cô và anh ngày càng hiểu nhau nhiều hơn. Cái tính hay suy nghĩ viển vông lo được lo mất của Lăng Tiêu rất giống cô nên cô có thể hiểu được cảm nhận của anh bây giờ là gì. Dù nhìn người đàn ông này mạnh mẽ nhưng thực chất rất hay mẫn cảm. Khi nãy, chính là một ví dụ điển hình. Ánh mắt của anh cho cô thấy, anh khi đấy đã rất sợ cô rạch ròi xa cách với mình.

Anh… thiếu cảm giác an toàn!

Hai tay Điềm Nhiên áp lên gò má của Lăng Tiêu, ép buộc anh phải nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt cô kiên định, thể hiện tất cả sự nghiêm túc của mình trong đáy mắt.

“Lăng Tiêu, anh không tin tưởng em?”

“…” Anh lắc đầu nguầy nguậy.

Lăng Tiêu trườn người về trước, sáp lại gần cô. Khuôn mặt anh xụ xuống, ngước mắt từ dưới nhìn lên cô trông anh thật giống một chú cún nhỏ bé đầy tội nghiệp.

Điềm Nhiên bất đắc dĩ thở dài, làm sao có thể nổi nóng khi đối diện với người đàn ông có giá trị nhan sắc cao như thế này?

Điềm Nhiên bất lực, giọng nói phát ra cũng trở nên mềm mỏng hơn.

“Anh là bạn trai của em, anh phải tin tưởng em đúng không?”

“…” Anh ngay lập tức gật mạnh đầu để thể hiện thành ý của bản thân.

Đúng vậy! Cô là người yêu của anh, là người mà anh khó khăn lắm mới có được. Điều này làm sao có thể không đúng được cơ chứ?

“Vậy tại sao lại nổi giận? Vì sao khi nãy lại bày ra bộ dạng đấy?”

“…” Lăng Tiêu mím chặt môi, một lời cũng thẳng thể nói được.

Anh làm sao có thể biện minh khi bản thân khi đấy thật sự đã nghi ngờ cô? Anh đột nhiên vòng tay ra sau lưng cô, kéo Điềm Nhiên lại gần mình hơn. Anh úp mặt vào ngực của cô, bộ dạng trốn tránh rõ ràng không muốn trả lời.

“Không muốn nói chuyện với em sao?”

“Không có, anh làm sao có thể không muốn được…”

“Vậy tại sao không trả lời?”

Lăng Tiêu bĩu môi, ấm ức đến hốc mắt cũng đỏ lên. Anh đã tủi thân gần ch.ết rồi cô không những không an ủi anh vậy mà còn ở đây trách mắng anh nữa.

Thật quá đáng!

Cô đã biết ức hiếp người khác rồi!

Dù bị Điềm Nhiên đẩy ra nhưng anh vẫn ngoan cố rúc lại vào ngực của cô, không quên lợi dụng cọ qua cọ lại vài cái. Quanh chóp mũi thoang thoảng mùi hương thuộc về cô, anh lưu luyến cọ sát, miệng há to cắn cắn từ ngoài lớp áo.

“Em… cười với hắn…” Bờ môi hé mở, anh lí nhí nói trong miệng.

Điềm Nhiên: “…” cô đánh anh có được không?

“Em là nhân viên của quán, gặp khách hàng không cười thì chẳng lẽ khóc sao?”

Lăng Tiêu bĩu môi, ở trong lòng âm thầm nghĩ: Hay rồi, bây giờ cô còn biết nói mỉa anh nữa.

Lăng Tiêu tiếp tục ôm cô, hành động ngày càng lớn mật. Bàn tay không yên phận tru du khắp nơi trên thân thể của cô, cuối cùng một tiếng ‘bốp’ vang lên, anh ôm bàn tay đau đớn của mình nhìn cô, ánh mắt rõ ràng đang tố cáo Điềm Nhiên.

“Đừng làm loạn…” Điềm Nhiên hạ giọng nói, lời còn chưa dứt đã bị giọng nói lớn tiếng đầy ấm ức của anh cắt ngang.

“Em… em đánh anh! Anh sờ một chút em liền đánh anh! Vậy sao khi nãy, tên khốn đấy xoa đầu em trìu mến như vậy em không đánh hắn đi? Hay lắm Điềm Nhiên, em thay đổi rồi! Em không còn yêu anh nữa, em là đồ không có trái tim!”

Lăng Tiêu cực kỳ ấm ức kể lể. Anh hùng hổ nói, âm thanh phát ra nghe thật chua chát.

Điềm Nhiên lắng nghe hết những lời anh muốn nói, trong đầu nhớ lại khung cảnh khi nãy ở trong quán. Cô nào có như anh nói đâu?

Bầu không khí khi đấy có chút ngại ngùng, cô làm gì có mỉm cười rạng rỡ gì đâu chứ? Cô không quen với cách trò chuyện sỗ sàng của anh ta, cười chỉ có lệ cho qua vì chẳng biết nói gì mà thôi. Còn chuyện xoa đầu thì…

“Con mắt nào của anh thấy anh ta xoa đầu em?”

Lăng Tiêu bị hỏi cũng chỉ biết cứng họng không thể đáp lời. Anh… vì khoảng cách và góc độ nên chỉ thấy hắn ta đưa tay lên gần đầu của cô. Còn chuyện xoa xoa chỉ là… thêm bớt một chút để lấy tâm trạng nũng nịu với cô mà thôi!

“Nhưng… nhưng cũng gần mà? Một chút, một chút nữa thôi là là xoa xoa rồi.” Anh vẫn không muốn chịu thua, ngoan cố tiếp tục biện minh.

“…”

Nhận thấy ánh mắt dần lạnh đi của Điềm Nhiên, lời nói của anh cũng chẳng còn hùng hổ như trước nữa mà nhỏ dần, cuối cùng là chẳng còn tự tin để cất lời.

“Anh sai rồi!” Lăng Tiêu cúi gầm mặt, không dám nhìn vào mắt của cô.

Anh chỉ vì tính chiếm hữu quá cao, lo sự không đâu mà tổn thương đến cô, đánh mất lí trí làm ra trò trẻ con chẳng ra gì.

Anh là vậy, đúng nhận sai cãi. Anh sẽ chẳng ngại nhận sai với người mình yêu. Yêu đương là phải bình đẳng. Muốn lâu dài gắn kết thì phải biết tiến biết lùi, không thể vì tôn nghiêm của bản thân quá cao mà khiến cả hai rơi vào tình thế khó xử rồi kết thúc trong hối tiếc.

“Được rồi! Em cũng không hề trách gì anh cả. Chỉ là… lần sau đừng như thế nữa. Anh làm vậy em sẽ buồn, sẽ tổn thương vì người mà em tin tưởng nhất lại không tin em.”

“Anh xin lỗi…”

Điềm Nhiên ôm chằm lấy anh, kéo gương mặt của Lăng Tiêu lên, nhẹ nhàng áp lên môi anh một nụ hôn thoáng qua.

“Anh là người duy nhất mà em yêu!”

“Lăng Tiêu à, cảm ơn anh đã giúp em có được ngày hôm nay.”

Anh là người duy nhất mà cô yêu…

Thật là một câu nói khiến người khác rung động không thôi mà. Nụ cười rạng rỡ nở rộ, đôi mắt anh cong lên hình trăng khuyết, khoé miệng nhếch lên cao. Anh ôm chằm lấy cô, trong lòng vẫn còn đang rung động không thôi bởi lời yêu mà Điềm Nhiên đã nói.

Cô yêu anh, cô nói là cô yêu anh!

Một từ hạnh phúc không thể diễn tả hết tâm trạng hiện giờ của anh. Những nụ hôn của anh liên tục hạ trên khuôn mặt của cô, giọng nói không giấu nổi vui mừng của anh vang lên.

“Nhiên Nhiên… bảo bối à, anh thật sự yêu em đến ch.ết mất!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện