“Một miếng nhỏ thôi nhé?”

Điềm Nhiên nghe anh nói thì tất nhiên sẽ tin vì khi nãy cô thấy anh chọn một ly cà phê ít đường nên đắng là điều không thể tránh khỏi. Dù muốn đưa anh ăn nhưng bản thân vẫn tiếc rẻ vì cây kem ngon lần đầu nếm trải. Cô đưa cây kem về phía anh, như một trẻ nhỏ sợ mất đi thứ mà mình yêu quý nên lời nói ra nghe luyến tiếc không thôi.

Lăng Tiêu phì cười, cố gắng lắm mới không phát thành tiếng. Mặt mày anh tươi rói, ý cười trong mắt càng nồng đậm. Ngón tay thon dài đưa lên, nhận cây kem từ trên tay cô mà không quên lợi dụng đụng chạm vào bàn tay của cô.

“Cảm ơn em!”

Anh há to miệng trong cái nhìn chăm chăm của cô. Miệng anh há to ra bao nhiêu thì mắt cô lại trợn to sửng sốt bấy nhiêu. Khuôn miệng xinh đẹp vốn không biết bao lần được cô khen ngợi dường như bây giờ còn đang có ý định muốn nuốt chửng luôn cây kem của cô. Điềm Nhiên dõi mắt nhìn theo anh không rời, bờ môi mím chặt nhìn miệng anh đang dần dần lại gần cây kem của mình.

“Chắc… chắc không sao đâu nhỉ? Cô cũng ăn được một chút rồi, anh ăn hết cũng sẽ không sao đâu.” Điềm Nhiên thầm nghĩ và tự trấn an bản thân.

Cuối cùng anh cũng hạ miệng, trái với suy nghĩ lo xa của cô, anh chỉ cắn một miếng nhỏ rồi trả lại cho cô mà thôi.

“Anh… anh ăn rồi?” Điềm Nhiên sửng sốt nhìn anh hỏi lại, cảm giác cầm cây kem giống như còn y nguyên chẳng chân thực chút nào.

“Phụt… ha ha ha… em dễ thương quá đấy Nhiên Nhiên!”

Lăng Tiêu không kìm nén nổi nữa mà bật cười thành tiếng, bàn tay còn đưa lên xoa đầu cô đầy cưng chiều.

Điềm Nhiên cắn cắn môi, suy nghĩ gì đấy rồi lại đưa cây kem về phía anh nói:

“Anh ăn đi, em không ăn nữa.”

Lăng Tiêu: “…”

Trái tim Lăng Tiêu dường như đã lỡ mất một nhịp.

Cô đứng đấy, chân thành nhìn anh và nói. Đây chẳng phải là cây kem cô rất thích và không nỡ ăn sao? Ấy vậy mà cô lại đưa nó cho anh là vì sợ anh không dám ăn của cô sao?

Một dòng mật ngọt chảy vào trái tim, thẩm thấu vào từng tế bào trong anh. Điều này chẳng phải chứng tỏ cô ấy quan tâm tới anh, trong lòng đã yêu anh rồi hay sao?

Sao người anh yêu lại dễ thương đến vậy chứ?

Một mặt sợ anh ăn nhiều nên luyến tiếc, một mặt thấy anh ăn ít lại không nỡ. Cô vẫn còn thấy tội nghiệp, sợ anh còn đắng miệng sao?

Nói sao đây nhỉ? Lăng Tiêu chỉ là viện cớ để trêu chọc cô mà thôi, anh làm gì có cảm thấy đắng chứ? Mà cho dù có đắng thì thấy cô cũng sẽ trở thành ngọt.

Anh vốn muốn giống như những người khác không phim ảnh, một miếng cắn gần hết cây kem của cô nhưng đến phút cuối, cô nhìn anh với ánh mắt chờ mong như vậy lại không nỡ để cô buồn.

Chỉ là một cây kem thôi mà, đâu có đáng để anh ghen ghét rồi khiến cô buồn chứ?

Anh sẽ còn đưa cô đi nhiều nơi mà cô chưa từng, mua thật nhiều đồ mà cô muốn.

Anh sẽ khiến tất cả những người từng khinh thường, sỉ nhục cô phải ghen tị với cuộc sống của cô.

Anh… đã nghĩ như vậy đấy.

Một niềm hạnh phúc bất ngờ đến, một món quà mà bản thân hằng ao ước có bỗng nhiên nhận được là cảm giác gì? Vui sướng tột độ, niềm vui vỡ oà, hạnh phúc bủa vây.

Cô quan tâm anh, cô biết hy sinh vì anh…

Lăng Tiêu chợt nhớ tới, khi ở trong xe ô tô cô đã nói:

“Được rồi! Em cũng không hề trách gì anh cả. Chỉ là… lần sau đừng như thế nữa. Anh làm vậy em sẽ buồn, sẽ tổn thương vì người mà em tin tưởng nhất lại không tin em.”

“…”

Đúng rồi đó, anh chính là người mà cô tin tưởng nhất!

Ch.ết tiệt!

Anh nghĩ mình càng ngày càng yêu cô nhiều hơn rồi.

“Anh ghẹo em một chút thôi, thật sự cái đắng này chẳng là gì cả nên em hãy ăn đi. Nhưng mà nếu em thật sự lo lắng muốn giúp anh thì không phải là không có cách.”

Điềm Nhiên ngờ vực nhìn anh, cất giọng trong trẻo nói: “Hửm? Cách gì?”

“Hôn anh một cái đi!”



“Cái gì cơ? Anh nói vậy là có ý gì?” Giọng nói the thé của Dương Dật Nhuệ thất thanh kêu lên trước hành lang rộng lớn.

Tống Khải Nguyên nhún vai, tỏ vẻ bất lực nói:

“Ý trên mặt chữ, anh thật sự nghe không hiểu sao?”

“Tôi biết là vậy nhưng mà… nhưng mà…”

Lời nói của cậu chính thức làm cho hắn rất bực mình. Muốn lớn tiếng chấp vấn nhưng đuối lí cuối cùng vẫn phải chịu nhẫn nhục.

Tống Khải Nguyên khoanh tay trước ngực, bộ dạng lạnh lùng dường như đã mất kiên nhẫn.

“Tôi nói rồi. Nếu anh muốn gặp Tổng giám đốc của công ty chúng tôi thì chỉ còn cách đợi ngài ấy dưới hầm để xe hoặc chờ cơ hội trên đường chờ ấy tan làm mà thôi. Giám đốc của chúng tôi rất bận, trong giờ làm việc không có thời gian để nói mấy chuyện chẳng đáng với anh đâu.”

“Bây giờ, mời anh rời khỏi đây!”

Hắn ta nghiến chặt hàm răng, ấn đường trên trán đem thui, khuôn mặt hằm hằm sát khí nhìn Khải Nguyên khi bị cậu thẳng thừng nói lời sỉ nhục.

Khải Nguyên mới chẳng thèm chú ý đến hắn. Cậu tiếp tục làm việc mà bản thân còn đang dang dở, đáy mắt liếc nhìn Dật Nhuệ đang bốc khói rời đi một cách hùng hổ, trong lòng cũng chỉ biết thở dài đầy ngao ngán.

Nói sao đây nhỉ?

Có trách cũng chỉ trách hắn đã tạo nên nghiệp gì đấy khiến Mặc tổng nổi giận, không vừa lòng nên nhất quyết muốn triệt đường sống, gây khó dễ cho tên này.

Và cậu cũng cảm thấy chắc chắn Mặc tổng ghét tên này là có lí do và lí do đấy ắt hẳn là đúng.

Chỉ cần chứng kiến vài lần hắn ta đến đây với thân phận là người đi cầu xin nhưng thái độ lại như sếp lớn đi bố thí ban ơn thì có thể thấy, hắn ta chẳng phải là kẻ tốt lành hay biết điều gì. Có chút thành tựu và chỗ đứng nhỏ trên thương trường nhưng đã nghĩ mình là trung tâm, là kẻ tài giỏi nhất, nghĩ mình hơn người thì có thể đi được bao xa nữa đây?

Khải Nguyên một lần nữa đưa mắt nhìn về nơi người đàn ông vừa đi thì thấy ngay cảnh hắn đang bực tức, chuốc giận đá vào chậu hoa cạnh chân thì càng chắc nịch hơn về suy nghĩ của mình. Biểu hiện và cảm xúc mà còn quản lý không nổi thì có thể quản lý được ai đây?



Lăng Tiêu lái xe trên đường trở về nhà, một đường thuận lợi không bị ai cản đường.

Quả đúng như anh nghĩ, vì cái tôi quá cao nên tên khốn Dương Dật Nhuệ sẽ không chặn xe anh giữ đường vì sợ đám đông bủa vây, danh tiếng mất sạch.

Một cuộc gọi đến, anh từ tốn nhấn nút nghe.

Giọng nói uy nghiêm và vô cảm của một người đàn ông vang lên từ đầu dây kia.

“Báo cáo Mặc Tổng, mục tiêu vẫn đang bám sát theo xe của ngài.”

Anh gật gù đầu, trả lời qua loa lại một tiếng rồi cúp máy. Tầm mắt liếc về gương chiếu hậu, nheo mắt tìm kiếm chiếc xe đã đi theo mình từ khi rời khỏi công ty.

Anh phá lên cười, ánh mắt dần trở nên thích thú, miệng lẩm bẩm nói:

“Dương Dật Nhuệ ơi là Dương Dật Nhuệ…”

“Chuẩn bị nhận một món quà đáp lễ nhốt mà tôi dành tặng riêng cho anh đi!”

Anh chậm rãi lái xe, lấy điện thoại riêng của mình ra gọi vào số điện thoại quen thuộc được lưu với tên gọi thân thương là ‘Bảo bối ngàn vàng’ trong điện thoại của mình.

“Em nghe…” Giọng nói ngọt ngào như mèo con của cô vang lên.

“Bảo bối à nhớ em quá đi!”

Điềm Nhiên cầm điện thoại trên tay, dựa người vào ghế, chỉ vì một câu nói nũng nịu của anh thôi mà vui vẻ bật cười thành tiếng.

“Anh về chưa mà còn gọi điện cho em nói mấy câu sến sẩm này vậy?”

“Em phải nói là em cũng rất nhớ anh và đang mong anh về nhà chứ?”

“…”

Trong lòng Điềm Nhiên như chứa đầy mật ngọt. Mỗi ngày trôi qua cùng anh đều hết sức hạnh phúc và ngọt ngào. Tất cả đều mang một màu sắc tô vẽ lên một bức tranh bình yên giản dị nhưng cũng khiến người ta mong chờ. Cô cũng như vậy, mỗi ngày trôi qua đều tận hưởng thật tốt, quên hết đi muộn phiền trước kia và cùng chờ đón một ngày mới tươi sáng hơn.

Mỗi ngày đều như mỗi ngày bên tai dù luôn được những lời nói ngọt ngào của anh rót vào tai nhưng đối với cô, việc nói ra mấy lời yêu đương trôi chảy như trên phim ngôn tình vẫn là một điều gì đấy quá sức. Điềm Nhiên từng là một người cứng ngắc lạnh lùng và vô cảm. Sự thay đổi của hiện tại đã quá lớn đến mức cô phải bất ngờ về bản thân rồi.

Nếu nói lời yêu thì có lẽ cô sẽ nghiêng về hành động hơn.

Điềm Nhiên mím chặt môi, mấp máy vài lần nhưng cũng chẳng thể phát thành lời.

Cuối cùng vẫn là Lăng Tiêu giải vây cho cô.

“Anh về đến đường Tuân Tô rồi, sắp tới công viên mà anh và em từng đi bộ vào tuần trước đấy.”

“Em… em nhớ…” Đầu óc Điềm Nhiên dường như vẫn còn mắc kẹt bởi câu nói khi nãy của anh.

Vốn cô muốn nói với anh rằng: Em cũng nhớ anh!

Nhưng…

Lời ngập ngừng còn chưa kịp nói hết thì đã bị giọng nói thất thanh của Lăng Tiêu từ đầu dây bên kia cắt ngang.

“A! Này, anh làm gì vậy? Dương Dật Nhuệ… vì sao anh lại ở đây? Áaa… tút… tút…”

Tiếng ngắt kết nối lạnh lùng truyền vào tai của cô. Điềm Nhiên sững người, toàn thân như hoá đá hồi tưởng lại nội dung ngắn ngủi của cuộc trò chuyện trước khi bị ngắt kết nối.

Toàn thân cô như rơi vào hầm băng, lạnh kéo đến từng tế bào, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Cô run rẩy loạng choạng đứng dậy, miệng lẩm bẩm như người vô hồn.

“Lăng… Lăng Tiêu, anh cúp máy rồi?”

“Ha… ha, chuyện gì thế này? Vì sao cái tên Dương Dật Nhuệ lại vang lên từ miệng của anh?”

“Tiếng kêu thất thanh ở cuối cuộc gọi… Lăng Tiêu, anh đã gặp chuyện gì rồi?”

Cô điên cuồng gọi lại nhưng kết quả cũng chỉ có một. Lòng cô nóng như lửa đốt, đầu óc quay cuồng chẳng thể bình tĩnh suy nghĩ được điều gì.

Thứ mà cô có thể nghĩ ra hiện tại chính là tên điên Dương Dật Nhuệ đấy, hắn từng đánh cô và Tiểu Mỹ, bây giờ còn muốn đánh cả Lăng Tiêu vì thù trước đây anh từng đánh hắn để bảo vệ cô.

Điều thứ hai đấy là ‘dấu vết’ mà khi nãy anh đã để lại cho cô.

“Anh về đến đường Tuân Tô rồi, sắp tới công viên mà anh và em từng đi bộ vào tuần trước đấy.”

Cô… nhất định phải tới đấy ngay lập tức!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện