Nội dung lời nói ngắn ngủi được truyền vào bên tai của Lăng Tiêu chính là: “Mặc tổng, vị kia đã tới gần ngài rồi!”

Tiếc thật đấy, nếu cô đến chậm hơn chút nữa thì anh đã có thể tranh thủ đánh hắn ta thêm vài cái rồi.

Anh thở dài miễn cưỡng buông hắn ta ra, dang rộng cánh tay vô hại nói:

“Nào, tới đây đánh trả lại cho tao đi!”

Hắn ta loạng choạng từ dưới đất đứng lên, đôi mắt tràn ngập lửa giận, hàm răng nghiến chặt đay nghiến nói:

“Thằng điên này!”

Vừa đứt lời, hắn ta đã ngay lập tức lao về phía anh.

Lăng Tiêu không chút phản kháng, toàn thân anh như tờ giấy mỏng mặc kệ người ta chà đạp. Biểu cảm dữ tợn khi nãy đánh Dật Nhuệ hoàn toàn biến mất. Anh yếu ớt với khuôn mặt vô hại bị người ta bắt nạt. Nhìn kiểu gì cũng thấy người bị đánh đập và hãm hại nãy giờ chính là anh chứ không phải là tên Dật Nhuệ kia.

Dật Nhuệ đè lên Lăng Tiêu, giải phóng hết tất cả những gì mà bản thân đã chịu đựng lại cho anh. Sức lực hắn đã yếu dần khi vừa rồi lăn lộn bị anh đánh. Dù anh nói là cho phép hắn đánh mình nhưng với sức lực yếu ớt này kết hợp cùng chiêu thức ngăn chặn né tránh âm thầm của anh thì hắn cũng chẳng gây tổn hại đến Lăng Tiêu là mấy.

Dật Nhuệ liên tục đưa tay lên rồi hạ xuống trên mặt của anh, ý định trả thù rất rõ ràng. Lần trước anh đánh hắn đến mất hết mặt mũi, lần này hắn cũng phải khiến anh chịu nỗi đau khổ sở mà hắn đã phải chịu đựng.

“Ha ha ha… thằng khốn này, mày đúng là thằng điên.”

“Lần này, để tao đánh cho mày tỉnh táo lại.”

“Ha ha ha… BỐP BỐP BỐP!”

“Hự…” Dật Nhuệ rên lên một tiếng trong đau đớn, hắn buông lỏng tay đang đánh anh ra chuyển thành khuỵu xuống chống đỡ thân mình. Toàn thân hắn căng cứng vì đau đớn, quay đầu nâng mí mắt lên nhìn thì thấy ngay hình ảnh người con gái với bộ dạng chật vật, miệng còn há ra thở hồng hộc, mồ hôi vã ra đầy mặt nhưng điệu bộ dữ tợn cầm cây gỗ cứng rắn khiến người ta không thể xem nhẹ.

Hai tay cô nắm chặt lấy thanh gỗ to và chắc chắn, hướng về phía hắn như thể có thể tiếp tục nện xuống lưng hắn ta thêm vài cái bất cứ lúc nào.

“Cút! Tránh ra, tránh xa Lăng Tiêu ra!” Điềm Nhiên lớn tiếng hét lên.

Đôi đồng tử của cô co rút mãnh liệt, toàn thân run rẩy như bị hút hết toàn bộ khí lực nhưng vì cứu Lăng Tiêu, vì thấy anh đang bị hắn ta đánh thì cô buộc phải ép mình mạnh mẽ, đứng lên chống lại hắn ta.

Hắn đánh anh, đánh đến chật vật và mặt mũi tím bầm.

Cô… không thể tha thứ!

Điềm Nhiên càng nghĩ càng kích động. Cô rơi vào trạng thái mất kiểm soát, khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt vô thần.

Điềm Nhiên nâng tay, cầm chắc thanh gỗ đánh mạnh vào lưng hắn.

“Tôi nói anh bị điếc sao? Cút ra, anh đúng là thằng khốn ch.ết tiệt. Anh ấy làm gì anh? Vì sao anh lại còn chuốc giận lên anh ấy như thế?”

“Ha… ch.ết đi, đi ch.ết đi! Buông tha cho cuộc sống của tôi đi, tôi đâu có phiền gì tới cuộc sống của anh và cô ta đâu chứ? Tôi ghét anh, tôi sẽ gi.ết ch.ết anh!”

Điềm Nhiên càng đánh càng hăng, cô chẳng biết bộ dạng hắn ta bây giờ trông ra sao, chỉ cảm thấy bản thân như bị ai đấy điều khiển, hành động một cách mất lí trí.

Hắn căn bản không thể đánh trả lại với thể lực của hiện tại. Bản thân cật lực né tránh trước những đòn tấn công mà cô hướng tới. Hắn muốn lên tiếng, muốn nói gì đấy cũng không thể vì không có cơ hội và cô hoàn toàn không nghe thấy điều gì.

Bản thân trước thì bị anh đánh, sau thì lại bị cô đánh. Hắn ta, có phải là quá thảm rồi hay không?

Khuôn mặt Điềm Nhiên trắng bệch cắt không ra nổi giọt máu. Hơi thở của cô hổn hển nặng nề, dần trở nên mơ hồ như thể bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống.

“Nhiên Nhiên, nhìn anh này. Hít thở đều đặn, bình tĩnh lại đi.”

Lăng Tiêu hoảng loạn lao đến trấn an cô, bàn tay đặt sau gáy kéo cô lại gần mình để cô ở trong lòng mình an ổn dưỡng thần.

Điềm Nhiên trong tay vẫn nắm chặt không buông thanh gỗ. Toàn thân cô run rẩy ở trong lòng của anh, bên tai nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của Lăng Tiêu.

Điềm Nhiên lắc mạnh đầu thể hiện ý phản kháng của mình. Cô nhẹ tay đẩy anh ra, đứng chắn trước người của Lăng Tiêu còn bản thân thì đứng về trước, cầm thanh gỗ đi đầu hướng về phía hắn ta đang chật vật từ trên nền đất đứng dậy.

Cô… phải bảo vệ anh!

“Tôi nói anh không nghe sao? Cút đi!” Cô hét về phía hắn.

“Con khốn điên này! Mày ở gần thằng ch* đấy nên tưởng mình gan to bằng trời có đúng không? Mày vốn phải nghe và phục tùng theo lời của tao nói cơ mà. Mày là vợ của tao, mày phải luôn ngoan ngoãn nghe lời như một con ch* của tao!”

Hắn ta nóng mắt khi thấy cô và anh đứng sát vào nhau với khoảng cách gần. Sức lực dường như hồi phục được đôi chút, hắn làm sao có thể để cho một đứa con gái từng thấp hèn quỳ lạy mình, hiện giờ lại quay qua đánh mình? Cô từng là vợ của hắn, cô phải nghe lời răm rắp và phục tùng theo lời của hắn nói chứ?

Đúng là gan lớn bằng trời, càng ngày càng khiến người ta chướng mắt.

Dật Nhuệ giơ tay lên cao, nhắm thẳng về phía cô mà giáng xuống.

Nhận thấy Điềm Nhiên lại muốn xông lên, quyết sống ch.ết với hắn thì Lăng Tiêu vội vã ngăn lại. Một tay của anh ôm lấy eo cô, một tay khác lại đưa ra che đi tầm mắt của Điềm Nhiên.

“Bình tĩnh lại nào Nhiên Nhiên… đánh nữa sẽ ch.ết người đấy.”

Hành động của anh nhanh như cắt, một bên che chắn đẩy cô qua một bên, một bên khác lại giơ chân lên đá vào cẳng chân của Dật Nhuệ khiến hắn ta đau đớn ngã khuỵu.

“Áaa…”

Bàn tay anh đặt lên mắt Điềm Nhiên vẫn chưa hạ xuống. Anh đưa mắt ra hiệu cho người của mình dẫn Dương Dật Nhuệ đi trong âm thầm, bản thân cũng trực tiếp đưa Điềm Nhiên trở về nhà.

Anh vốn tạo ra màn kịch này là để trả thù và cho cô thấy bộ dạng đáng thương của anh. Lăng Tiêu là kẻ xấu, anh chỉ muốn bắt nạt cô, muốn cô yêu thương mình nhiều hơn mà thôi.

Anh không ngờ… cô ấy lại lo lắng cho mình nhiều đến thế.

Anh… lại một nữa trẻ con làm ra chuyện xấu tính rồi.



Chẳng biết mọi thứ trôi qua như thế nào, lúc Điềm Nhiên ý thức được thì bản thân đã ngồi an vị trên xe, lăn bánh trở về nhà.

Chiếc xe quen thuộc nhưng khác lạ ở một chỗ…

Anh không phải là người lái xe mà là một người khác. Lăng Tiêu ngồi ở ghế sau cùng cô nhưng không phải là bên cạnh mà là bên dưới. Chính xác hơn là… anh bế cô ngồi trên đùi của mình, để cô áp mặt vào vai anh chợp mắt nghỉ ngơi.

Điềm Nhiên có chút ngại ngùng vì tư thế giữa hai người cũng như là sự xuất hiện của người thứ ba ở đây. Cô hơi giẫy giụa, muốn thoát khỏi anh thì giọng nói như ra lệnh của anh vang lên.

“Ngồi yên nào!”

Điềm Nhiên ngoan ngoãn ngồi, nhưng chưa được bao lâu thì bỗng lại nhảy dựng lên.

“Sao vậy?” Lăng Tiêu ôm chặt lấy cô hơn, giữ cô chặt trong lòng mình để Điềm Nhiên không té ngã cũng như đụng đầu vào xe.

“Vết… vết thương!”

Cô vừa nói vừa cuống quýt quay lại nhìn anh, mục đích chính là để kiểm tra vết thương trên người của Lăng Tiêu.

Đáy lòng anh âm ỉ đau khi thấy cô quan tâm cho mình, cảm giác tội lỗi lại càng nhiều hơn. Anh… từ lúc nào lại có chỗ đứng cao và sự ưu tiên trong lòng của cô như vậy?

Cô quan tâm anh như thế, tốt với anh như vậy mà anh lại nghi ngờ cô…

“Anh không bị sao cả.”

“Nhiên Nhiên, xin lỗi em…”

Điềm Nhiên thoáng khựng người nhưng ngay sau đấy đã mỉm cười vui vẻ đáp: “Sao lại xin lỗi em chứ? Em mới là người nên xin lỗi anh, vì em nên anh mới bị trả thù rồi bị đánh như thế. Thật xin lỗi anh…”

Lăng Tiêu lắc đầu, khuôn mặt u sầu mà cô không thể nhìn thấy.

“Không đâu! Là tại anh…”

Vì anh nông nỗi, bồng bột gây ra chuyện khiến em lo lắng như thế.

Cô ngước mặt lên nhìn anh, áp tay mình lên gò má ép anh phải nhìn mình, nhẹ giọng nói:

“Lần sau đừng làm chuyện dại dột như thế nữa, có được không?”

Lăng Tiêu giật nảy mình, lấp bấp nói: “Em… em đã biết?”

Cô không trả lời anh mà rơi vào trầm tư suy nghĩ của riêng mình.

Cô có ngu ngơ nhưng có ngu ngớ đến mức nào thì mắt và đầu óc vẫn còn chút hoạt động như bình thường. Khi vừa đến nơi, thấy anh bị đánh cô đã rất hoảng sợ và chẳng thể suy nghĩ được gì. Bản thân chỉ làm theo quán tính và con tim, mọi cách để anh không bị hắn ta đánh.

Nhưng…

Khi mọi chuyện trôi qua, dành một chút thời gian ra để suy ngẫm hết mọi việc thì cô đã tìm ra lỗ hổng lớn.

Anh không hề yếu đến mức bị hắn ta đánh, càng không phải là kẻ đứng yên chịu thiệt. Nếu anh bị đánh từ đầu thì bản thân chắc chắn không thể chỉ bị mỗi mặt. So với anh, cô phát hiện ra Dật Nhuệ hắn ta còn chật vật bị nặng hơn rất nhiều. Các biểu hiện đều cho thấy hắn ta không được ‘ổn’ như vẻ bề ngoài.

Từ đấy, cô kết luận ra một suy nghĩ hết sức chấn động.

“Lăng Tiêu à, anh là người mà em trân trọng tin tưởng cũng như biết ơn nhất. Em không mong anh sẽ làm ra điều dại dột gì đấy khiến bản thân mình bị tổn thương đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện