Doãn Đình Diệp và Thiên Ái khoác tay nhau tay nhau đến chỗ của cô và anh.

“Oa! Mặc tổng và phu nhân của anh ta ở đây rồi!”

Trái với sự lúng túng của Điềm Nhiên, anh lại rất hưởng ứng với câu nói của cậu ta. Bàn tay nhẹ nhàng siết chặt lấy eo thon của cô kéo lại gần mình hơn, cất giọng trêu ghẹo lại với cậu ta bằng thái độ tốt hơn rõ ràng. Sau một lúc trò chuyện thì hai người đàn ông phải rời đi vì những cuộc trò chuyện giao tiếp với người khác.

Lăng Tiêu có chút không yên tâm khi để cô lại một mình nhưng lại không nỡ bắt ép cô đi cùng để nghe những cuộc đấu khẩu đầy mùi thuốc súng của cánh đàn ông.

Điềm Nhiên mỉm cười đầy bất lực, nhân lức người khác không chú ý tới, cô áp hai tay lên gò má của anh, cất giọng trong trẻo đầy tự tin nói:

“Lăng Tiêu à, anh đã căn dặn em rất nhiều rồi. Yên tâm đi, em sẽ ở đây đợi anh. Anh mau đi đi mọi người đang đợi kìa, em ở đây không sao đâu. Còn có Thiên Ái nữa mà?”

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn mấy người đàn ông đứng cách đấy không xa. Quả thật, họ đang đợi anh. Dù sao thì cũng lâu rồi chưa tụ tập gặp nhau nên sẽ có khá nhiều chuyện để nói.

“Cô Ái, nhờ cô chăm sóc Tiểu Nhiên nhà tôi nhé?”

Thiên Ái nuốt xuống một miếng bánh, hướng về phía anh gật đầu chắc nịch đáp:

“Mặc tổng yên tâm đi, ở đây tuyệt đối an toàn.”

Anh nói vài câu qua loa với cô ấy rồi lại quay qua nhìn cô. Một nụ hôn lưu luyến rơi trên trán của cô, anh đưa tay mân mê gò má của Điềm Nhiên, căn dặn lần cuối trước khi rời đi.

“Được rồi, vậy anh đi đây. Có việc gì nhất định phải gọi cho anh ngay đấy.”

Điềm Nhiên mỗi lúc ở gần anh thì cả người dường như được ngâm trong mật ngọt. Cảm giác hạnh phúc lan tràn từ trong ra đến ngoài. Cô vẫy tay với anh, mỉm cười rạng rỡ.

Được quan tâm quả thật hạnh phúc!

Sự quan tâm và lo lắng từ tận đáy lòng mà anh dành cho cô khiến Điềm Nhiên cảm thấy thật khó tin nhưng cũng từ sự khó tin đấy mà mỗi ngày một tin vào anh nhiều hơn. Cô chưa từng nghĩ cũng chưa từng dám mơ mình sẽ nhận được đãi ngộ tốt như thế này nhưng cũng chính anh lại cho cô thấy, cho cô cảm giác an toàn bằng những hành động thiết thực của anh.

Từng là một người mất niềm tin vào cuộc sống, anh từng bước mở ra một cánh cửa mới, mở ra một trang tương lai giúp cô dường như trở thành một con người khác.

Ai mà nghĩ tới một kẻ người không ra người, ma chẳng ra ma của trước kia luôn bị người ta ghét bỏ và mắng chửi là đồ xui xẻo chỉ biết trốn trong một góc, chưa đầy một năm đã thay đổi gần trở thành con người khác như thế này?

Điềm Nhiên có chút giễu cợt khi nhớ lại bản thân mình của trước kia. Quả thật, môi trường sống rất quan trọng với sự hình thành tính cách của con người.

Có lẽ vì một phần tính cách hợp nhau lại một phần là nhờ sự quen biết và thân thiết của hai người đàn ông mặc quần hệ của cô và Thiên Ái rất tốt. Từ kính trọng đối phương trở thành người bạn thân thiết như đã quen từ lâu. Điềm Nhiên học được rất nhiều thứ kể từ ngày làm việc cùng với cô ấy.

“Ghen tị thật đấy nha!” Giọng nói mang ý trêu đùa nhưng cũng đầy sự ngưỡng mộ của Thiên Ái vang lên làm cắt ngang qua dòng suy nghĩ đã thả theo mây trôi của Điềm Nhiên.

“Hả?”

Cô ấy huých tay cô, biểu cảm trêu đùa nói:

“Mặc tổng yêu chiều cậu như vậy mà. Ha! Từ ngày có cậu thì ngài ta không còn ý muốn tụ tập nữa, ngày nào Đình Diệp về cũng than thở với tớ rằng mất đi một người bạn, cơ hội thấy bóng lưng còn khó hơn là mua vàng.”

Điềm Nhiên: “…” Cô có thể nói mình bị oan được không?

Thật sự không phải Điềm Nhiên cấm cản hay bắt ép gì mà…

Sau đấy cô ấy tiếp tục luyên thuyên, thở phào vì mấy người đàn ông đấy đã ít đi đốt cháy dạ dày của mình rồi. Đây cũng xem như là việc tốt, tốt cho tình cảm vừa tốt cho sức khỏe.

“Tớ cũng biết anh ta từ lâu rồi nhưng trước kia cứ nghĩ anh ta chỉ có một bộ mặt lạnh lùng hờ hững xa cách với thế giới mà thôi, thật không ngờ còn có bộ mặt hết lòng vì người mình yêu lo lắng từng chút một như thế.”

Cô ấy nói với giọng điệu xuýt xoa ghen tị trong tình trạng lâng lâng do men rượu. Nghĩ lại thì Lăng Tiêu khi yêu Điềm Nhiên, mọi tâm trí đều đặt trên người của cô. Cái thứ tình yêu đấy lớn đến mức một người vốn được người thân xung quanh chiều chuộng từ nhỏ như cô ấy cũng phải cảm thấy ghen tị thay.

Điềm Nhiên ngại ngùng mỉm cười, không thừa nhận nhưng cũng không hề phủ nhận. Thay vào đấy, cô khéo léo chuyển chủ đề trấn an Thiên Ái.

“Mỗi người đều có cách thể hiện tình cảm riêng, Doãn tổng cũng rất yêu thương cậu mà. Tớ có nghe Lăng Tiêu nói, tuy anh ta ngoài miệng hay nói lời khó nghe nhưng tính tình rất tốt và luôn hết lòng vì người thương yêu của mình.”

“Đúng… đúng là như vậy…” Thiên Ái là thiếu nữ có tính cách cởi mở và trái tim rất dễ rung động, đặc biệt là về người mình yêu. Một câu này của cô vang lên đã khiến khuôn mặt xinh đẹp đạt tiêu chuẩn của cô ấy đỏ au, thẹn thùng cắn cắn môi dưới, nắm lấy bàn tay của cô lôi kéo tiếp tục nói chuyện.



Dật Nhuệ trốn tránh núp trong một góc, trên người là bộ đồ dành cho người phục vụ. Biểu cảm anh ta đanh lại tỏ vẻ khó chịu, liên tục đi qua đi lại trong không gian nhỏ cho đến khi người bên kia chịu bắt máy.

“Alo?” Giọng nữ ngọt ngào vang lên lọt vào tai của anh ta.

Dật Nhuệ thật muốn hét lên nhưng ngại chỗ này có người đi qua, anh ta đưa mắt liếc nhìn xung quanh như chắc chắn xung quanh không có ai rồi mới gằn giọng nói qua điện thoại.

“Uyển Uyển! Em đang làm gì vậy hả? Vì sao bây giờ còn chưa xuất hiện?” Giọng nói của hắn mang theo gấp gáp và sốt ruột.

Uyển Uyển lộ ra vẻ lúng túng khó xử trong lời nói, điệu bộ như sắp khóc đáp lại lời.

“Nhuệ, Nhuệ à! Em thật sự xin lỗi!”

“…” Dật Nhuệ chau mày, dự cảm chẳng mấy tốt lành.

“Em không thể đến được! Em thật sự rất muốn đến đấy giúp anh lấy lại công đạo nhưng mà… những mà… hức, hức!”

“Em, em… không thể đến làm theo kế hoạch được!”

Hắn ta dường sắp phát điên, mất kiên nhẫn trước những giọt nước mắt nức nở của cô ta.

“Con m* nó! Khóc cái quái gì?” Hắn ta dù rất muốn lớn tiếng mắng như vậy nhưng vì tình cảnh éo le, hắn không thể khiến cô ta quay lưng lại với hắn.

“Rốt cuộc có chuyện gì? Em không đến thì một mình anh làm sao có thể thực hiện theo đúng kế hoạch?”

“Mẹ, mẹ của em đột nhiên phát bệnh… ba không có nhà, em không thể để bà ấy lại một mình được.”

“…” Hắn ta tức giận đá mạnh vào bức tưởng vô tội ở kế bên.

Ch.ết tiệt! Sớm không bệnh, muộn không bệnh, vì sao lại có thể phát bệnh đúng lúc này?

Hắn ta nhăn mày, cất giọng dò hỏi:

“Bác ấy bị bệnh gì, vì sao anh chưa từng nghe em nhắc tới trước đây?”

“Em… em…” Giọng nói lấp bấp, đột nhiên cô ta hét toáng lên ngay sau đấy. “A! Mẹ à, mẹ làm sao vậy?”

“Nhuệ à, em phải lo cho mẹ. Em sẽ cố gắng rồi tới đấy sớm nhất, hay là… anh thử thay đổi một chút trong kế hoạch xem sao?”

“Những gì mà chị ấy đã gây ra cho gia đình anh và bắt anh phải chịu cảnh khổ sở như bây giờ… chỉ có cơ hội duy nhất trả thù là hôm nay thôi.”

“…”

Tút… tút… tút…

Tiếng ngắt kết nối lạnh lẽo vang vọng bên tai của hắn như tiếng chuông đánh thức con thú dữ đang ngủ đông trong người hắn ta. Phải rồi, cơ hội duy nhất!

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh cô và tên khốn kia tình cảm bước vào sảnh tiệc với những ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của biết bao người. Tên khốn họ Mặc kia thật tốt, bao nhiêu hào quang đều đổ dồn lên người, còn hắn thì sao? Chui lủi ở một góc trong bộ quần áo của người phục vụ, cố gắng để chẳng ai phát hiện ra mình. Vì sao? Vì nếu để người khác thấy thì hắn chỉ nhận được những nụ cười chế nhạo và khinh thường của những kẻ mà trước đấy hắn còn không thèm đặt ở trong mắt.

Hắn ta đưa mắt nhìn về nơi ánh sáng lung linh chiếu ở ngoài kia, khuôn mặt tàn độc nghiến răng nói từng chữ một.

“Cứ đợi đấy đi Mặc Lăng Tiêu! Tao… sẽ phá hủy thứ mà mày trân quý nhất. Chẳng phải chỉ là đôi giày cũ mà tao từng xỏ vào rồi vứt đi thôi sao? Nếm thử lại một chút chắc cũng không tồi, chỉ cần mày đau khổ thì tao đã mãn nguyện lắm rồi!”

Hắn ta nhấc bước, cẩn trọng theo sau Điềm Nhiên và Thiên Ái.



Ở bên kia đầu dây, sau khi nghe máy xong thì Uyển Uyển nhếch mép cười lớn tiếng, hả hê ném điện thoại xuống chiếc giường gần đấy. Bộ dạng hiện giờ của cô ta và khóc nãy khi nghe điện thoại thật khó tin là cùng một người. Hiện giờ cô ta cũng là chảy nước mắt mà là chảy vì vui đến phát khóc.

Mẹ của cô ta- Cao Dung Kỳ nhàn nhã ngồi trên bàn trà, liếc mắt nhìn con gái cưng nói:

“Con muốn đá cậu ta?”

Cô ta nhếch môi cười, ngồi xuống vị trí đối diện bà.

“Không được sao?”

“Mẹ vốn cũng chẳng thích cậu ta.”

Đùa sao, con gái bà vừa đẹp vừa hoàn hảo như vậy, vì sao lại phải dính tới tên đàn ông của con nhỏ xui xẻo kia? Chưa kể tới, không phải bà ta không biết chuyện Dật Nhuệ hắn ta đang thất thế đâu nha.

“Con muốn mượn tay cậu ta để diệt con nhỏ đấy?”

Cô ta lắc đầu, từ tốn hớp một ngụm trà rồi mới nhàn nhạt nhả ra từng chữ.

“Không chỉ diệt con đ* đấy mà con còn muốn diệt luôn cả hai.”

Hắn ta hủy hoại Điềm Nhiên, vậy thì hắn có thể sống sao? Tất nhiên cũng sẽ chẳng thể sống yên được với Mặc tổng rồi.

Cô ta chỉ cần nhàn nhã ngồi ở nhà, chờ đợi mọi thứ đi qua rồi hạnh phúc bên người đàn ông hoàn hảo nhất- Mặc Lăng Tiêu!

Anh đột ngột đi nước ngoài vài năm, bây giờ trở về chẳng phải là cơ hội của cô ta sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện