“Lăng Tiêu…”
“Ừm.”
“Thật sự ổn chứ?”
“Em rất đẹp.”
“Anh nhìn kĩ lại đi.”
Lăng Tiêu hết sức chiều chuộng theo ý của cô. Anh dừng lại công việc còn dang dở trên tay, nghiêm túc nhìn cô đánh giá một cách thật lòng và tỉ mỉ nhất.
“Mái tóc mềm mượt gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, bộ váy thoải mái nhưng vẫn đoan trang. Chà! Đây chẳng phải là vợ của tôi sao, xinh đẹp quá trời rồi!” Anh nâng khoé môi cười tươi rói, hôn chụt một cái lên góc môi của cô.
Điềm Nhiên nghe anh nói những lời tâng bốc cũng phải bật cười vui vẻ. Tâm trạng nặng nề và lo lắng cũng theo đấy mà vơi dần đi phần nào.
Hôm nay là một ngày cực kì đặc biệt, là ngày mà cô và anh sẽ đến gặp ông bà Mặc. Cô thật sự đã rất lo lắng đến mức mất ngủ khi nghe anh nói về dự định này.
Cô biết không thể trốn tránh và nó sẽ đến vào một ngày không xa khi các tin tức về cô và anh đã phanh phui công bố hết rồi.
Hôm trước cô và anh có cùng nhau đi mua quà để dịp hôm nay mang qua. Lăng Tiêu đang bê từng thứ một cất vào cốp sau của xe. Anh không cho cô động tay dù chỉ là thứ nhỏ nhất và buộc cô phải ngồi trên xe đợi anh.
Điềm Nhiên ngả người ra sau ghế, đưa mắt nhìn hình ảnh của anh đang phản chiếu qua gương chiếu hậu, vuốt ve chiếc bụng nhỏ đã hơi nhô lên của mình.
“Bảo bối à, con có hồi hộp không?”
“Chúng ta… sẽ qua gặp ông bà đó.”
Cô chỉ mới gặp họ một lần năm mười tuổi, bộ dạng khi đấy phải nói là chẳng có một chút tôn nghiêm nào, muốn bao nhiêu xấu xí chật vật thì liền có bấy nhiêu.
Cô rất sợ ấn tượng ban đầu mà cô để lại cho họ đã không tốt, mấy tai tiếng gần đây cũng chẳng mấy hay ho.
Liệu… họ có chấp nhận một cô gái có tuổi thơ xấu xí và một đời chồng lầm lỡ nhuốm chàm lên người con điển trai hoàn hảo của mình không?
…
Người mở cửa cho cô và anh là quản gia trong nhà. Ông ấy và anh rất thân thiết, chính vì vậy mà cái nhìn mà ông dành cho cô cũng có thêm vài phần thiện cảm.
Điềm Nhiên thở phào một hơi, cúi nhẹ đầu lễ phép chào ông một tiếng.
Ông ấy cũng đáp lại cô một tiếng trang trọng “Điềm tiểu thư.”
Lần đầu tiên cô đến nhà của anh, cảm nhận đầu tiên chính là đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Căn nhà không nằm trên mảnh đất trung tâm sầm uất mà đi về phía Tây vắng vẻ với không khí trong lành, nơi đây là những căn biệt thự trải dài hai bên đường. Cô nghe anh nói, hiểu nôm na thì đây chính là khu biệt thự dành riêng cho giới nhà giàu với an ninh và bảo mật tuyệt đối.
Biệt thư hai tầng trông đơn giản nhưng không kém phần xa hoa. Điềm Nhiên vừa bước xuống xe, khung cảnh xanh mát với những đóa hoa rực rỡ khiến cô không thể nào rời mắt được.
Lăng Tiêu chú ý đến mọi hành động của cô, nghiêng đầu qua hỏi. “Em thích dạng nhà kiểu này sao?”
Cô nghe anh hỏi thì cẩn thận suy nghĩ, sau cùng vẫn là lắc đầu nói: “Cũng không hẳn là như thế này. Em chỉ muốn một căn nhà có vườn và nhiều cây cối một chút mà thôi.”
Dù anh không nói rõ nhưng nhìn cách để có thể đi vào đây và khung cảnh tráng lệ này thật sự sẽ tốn không ít tiền. Số tiền đấy có lẽ còn hơn cả con số mà cô có thể nghĩ ra được nữa.
Điềm Nhiên thích cây cỏ và hoa. Cô chỉ muốn bản thân có một khu vườn nhỏ để thỏa sức chăm sóc mà thôi. Nơi cao quý thế này cô không mơ tới.
Lăng Tiêu nghe vậy thì không đáp gì, ánh mắt nhìn một lượt khung cảnh rộng lớn đầy sức sống với những màu sắc phong phú và đa dạng trước mặt, con ngươi sâu thẳm rấy lên suy ngẫm sâu xa.
Căn nhà hiện giờ anh và cô ở là chung cư cao cấp, tuy rộng rãi nhưng cũng không thể thoải mái như nơi này.
Có lẽ, anh nên tính toán lại rồi!
…
Sau khi thay sang đôi dép đi trong nhà thì quản gia đưa cô và anh vào bên trong.
Đá cẩm thạch lót dưới chân, hé mở một khung cảnh rộng lớn với ánh vàng ấm áp. Vật dụng trong nhà đều là hàng xa xỉ cấp cao mà cô chưa từng thấy qua. Lăng Tiêu nắm lấy tay cô, từng bước kéo Điềm Nhiên đi sâu vào trong một cách quen thuộc.
Chẳng để Điềm Nhiên ngây ngẩn quá lâu vì chẳng mấy chốc, gian phòng khách cùng hai vị trưởng bối đã yên vị ngồi uống trà chờ cô và anh.
Nghe thấy tiếng động, họ đưa mắt nhìn về phía cô và anh. Khi này, Điềm Nhiên đã có thể nhìn thấy rõ họ rồi.
Ông Mặc diện trên mình bộ tây trang xa xỉ cao cấp, khí chất lạnh lùng hờ hững đưa mắt nhìn về phía cô và anh. Bà Mặc tuy đã hơn năm mươi nhưng vẫn chẳng thể nào che lấp đi được vẻ đẹp của bà. Làn da trắng cùng với khuôn mặt hiền hậu mịn màng không tì vết, thần thái của bà khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tị.
Điềm Nhiên âm thầm nhìn họ rồi cũng nhanh chóng rời đi. Dù chỉ là cái nhìn liếc qua những cô cũng có thể thấy rõ, Lăng Tiêu đẹp như vậy thì ra là được thừa hưởng hết những nét đẹp từ ba mẹ chà mình.
“Về rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của ông vang lên.
Lăng Tiêu nắm tay cô bước vào trong, gần đến ghế sofa anh mới chậm rãi cất lời.
“Ba, mẹ… chúng con về rồi. Đây là Điềm Nhiên, cô ấy sẽ là vợ của con trong tương lai.”
Điềm Nhiên thức thời, dù tâm trạng thấp thỏm có phần rụt rè nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, lễ phép cất giọng không quá to nhưng cũng không quá nhỏ chào hỏi.
“Cháu chào hai bác.”
“…”
Một bầu không khí tĩnh lặng, Điềm Nhiên cảm nhận được ánh mắt dò xét của họ đang hướng về phía mình. Sức lực cũng như ý chí của cô từng chứ một bị hút cạn, đôi chân mềm nhũn cùng đôi bàn tay run rẩy. Nếu không phải có bàn tay ấm áp của Lăng Tiêu đưa qua nắm lấy tay cô truyền nhiệt thì có lẽ Điềm Nhiên đã gục ngã ở đây mất rồi.
Thời khắc chỉ trong vài giây nhưng lại như thể kéo dài vô tận. Lăng Tiêu cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh đưa mắt nhìn ra hiệu cho ba mẹ của mình.
Ông bà Mặc bấy giờ mới để lộ ra chút biểu cảm, nụ cười hoà nhã kêu cô và anh ngồi xuống ghế.
Điềm Nhiên lúng túng ngồi xuống, cô đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình thế sẽ diễn ra.
Những kịch bản phim truyền hình dạng tương tự cũng được cô xem đi xem lại rất nhiều lần. Lăng Tiêu khi đấy ở một nhìn cô xem chăm chú đến mức ngây ngốc thì chỉ bật cười lớn thành tiếng, xoa đầu cô nói đúng một câu: “Em nghĩ nhiều rồi!”
“…”
Nghĩ nhiều là nhiều thế nào chứ?
Cô chỉ xem phim có tình tiết như là: Mẹ bạn trai mang tiền đến kêu chia tay rồi rời khỏi con bà hay như sinh đứa trẻ ra, họ chỉ cần cháu chứ không cần mẹ.
Quả thật cô không hề mơ mộng đến chuyện sẽ kết hôn cùng anh. Như hiện tại cũng tốt, tệ hơn một chút cũng được. Chỉ cần hai bác có thể để cô sinh đứa bé ra, để cô gần anh một chút là được. Cô không cần danh phận, một đám cưới xa hoa cũng không cần nốt.
Trước kia cô cũng đã từng kết hôn. Thứ đọng lại trong cô chỉ là âm thầm được đưa qua nhà chồng rồi bắt đầu một cuộc sống lạ lẫm. Sau cùng, ly hôn cũng chỉ là ký một tờ giấy.
Chẳng có mong đợi cũng chẳng có hy vọng.
Ấn tượng về ba mẹ chồng cũng không tốt.
Dương Dật Nhuệ chẳng có mấy điều nổi bật mà ba mẹ hắn đã tâng bốc hắn đến như vậy thì một người hoàn hảo vừa có danh vừa có thực như anh thì sẽ thế nào?
Đến nghĩcô cũng không dám nghĩ đến nữa.
Sợ điều gì nhất thì điều đấy sẽ đến sớm nhất. Vòng vo vài điều cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính.
Ông Mặc nghiêm nghị ngồi trên ghế, hớp một ngụm trà rồi cất giọng nghiêm túc nói:
“Con đã suy nghĩ kĩ hay chưa? Ta… thấy nó không đáng.”
“Ừm.”
“Thật sự ổn chứ?”
“Em rất đẹp.”
“Anh nhìn kĩ lại đi.”
Lăng Tiêu hết sức chiều chuộng theo ý của cô. Anh dừng lại công việc còn dang dở trên tay, nghiêm túc nhìn cô đánh giá một cách thật lòng và tỉ mỉ nhất.
“Mái tóc mềm mượt gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, bộ váy thoải mái nhưng vẫn đoan trang. Chà! Đây chẳng phải là vợ của tôi sao, xinh đẹp quá trời rồi!” Anh nâng khoé môi cười tươi rói, hôn chụt một cái lên góc môi của cô.
Điềm Nhiên nghe anh nói những lời tâng bốc cũng phải bật cười vui vẻ. Tâm trạng nặng nề và lo lắng cũng theo đấy mà vơi dần đi phần nào.
Hôm nay là một ngày cực kì đặc biệt, là ngày mà cô và anh sẽ đến gặp ông bà Mặc. Cô thật sự đã rất lo lắng đến mức mất ngủ khi nghe anh nói về dự định này.
Cô biết không thể trốn tránh và nó sẽ đến vào một ngày không xa khi các tin tức về cô và anh đã phanh phui công bố hết rồi.
Hôm trước cô và anh có cùng nhau đi mua quà để dịp hôm nay mang qua. Lăng Tiêu đang bê từng thứ một cất vào cốp sau của xe. Anh không cho cô động tay dù chỉ là thứ nhỏ nhất và buộc cô phải ngồi trên xe đợi anh.
Điềm Nhiên ngả người ra sau ghế, đưa mắt nhìn hình ảnh của anh đang phản chiếu qua gương chiếu hậu, vuốt ve chiếc bụng nhỏ đã hơi nhô lên của mình.
“Bảo bối à, con có hồi hộp không?”
“Chúng ta… sẽ qua gặp ông bà đó.”
Cô chỉ mới gặp họ một lần năm mười tuổi, bộ dạng khi đấy phải nói là chẳng có một chút tôn nghiêm nào, muốn bao nhiêu xấu xí chật vật thì liền có bấy nhiêu.
Cô rất sợ ấn tượng ban đầu mà cô để lại cho họ đã không tốt, mấy tai tiếng gần đây cũng chẳng mấy hay ho.
Liệu… họ có chấp nhận một cô gái có tuổi thơ xấu xí và một đời chồng lầm lỡ nhuốm chàm lên người con điển trai hoàn hảo của mình không?
…
Người mở cửa cho cô và anh là quản gia trong nhà. Ông ấy và anh rất thân thiết, chính vì vậy mà cái nhìn mà ông dành cho cô cũng có thêm vài phần thiện cảm.
Điềm Nhiên thở phào một hơi, cúi nhẹ đầu lễ phép chào ông một tiếng.
Ông ấy cũng đáp lại cô một tiếng trang trọng “Điềm tiểu thư.”
Lần đầu tiên cô đến nhà của anh, cảm nhận đầu tiên chính là đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Căn nhà không nằm trên mảnh đất trung tâm sầm uất mà đi về phía Tây vắng vẻ với không khí trong lành, nơi đây là những căn biệt thự trải dài hai bên đường. Cô nghe anh nói, hiểu nôm na thì đây chính là khu biệt thự dành riêng cho giới nhà giàu với an ninh và bảo mật tuyệt đối.
Biệt thư hai tầng trông đơn giản nhưng không kém phần xa hoa. Điềm Nhiên vừa bước xuống xe, khung cảnh xanh mát với những đóa hoa rực rỡ khiến cô không thể nào rời mắt được.
Lăng Tiêu chú ý đến mọi hành động của cô, nghiêng đầu qua hỏi. “Em thích dạng nhà kiểu này sao?”
Cô nghe anh hỏi thì cẩn thận suy nghĩ, sau cùng vẫn là lắc đầu nói: “Cũng không hẳn là như thế này. Em chỉ muốn một căn nhà có vườn và nhiều cây cối một chút mà thôi.”
Dù anh không nói rõ nhưng nhìn cách để có thể đi vào đây và khung cảnh tráng lệ này thật sự sẽ tốn không ít tiền. Số tiền đấy có lẽ còn hơn cả con số mà cô có thể nghĩ ra được nữa.
Điềm Nhiên thích cây cỏ và hoa. Cô chỉ muốn bản thân có một khu vườn nhỏ để thỏa sức chăm sóc mà thôi. Nơi cao quý thế này cô không mơ tới.
Lăng Tiêu nghe vậy thì không đáp gì, ánh mắt nhìn một lượt khung cảnh rộng lớn đầy sức sống với những màu sắc phong phú và đa dạng trước mặt, con ngươi sâu thẳm rấy lên suy ngẫm sâu xa.
Căn nhà hiện giờ anh và cô ở là chung cư cao cấp, tuy rộng rãi nhưng cũng không thể thoải mái như nơi này.
Có lẽ, anh nên tính toán lại rồi!
…
Sau khi thay sang đôi dép đi trong nhà thì quản gia đưa cô và anh vào bên trong.
Đá cẩm thạch lót dưới chân, hé mở một khung cảnh rộng lớn với ánh vàng ấm áp. Vật dụng trong nhà đều là hàng xa xỉ cấp cao mà cô chưa từng thấy qua. Lăng Tiêu nắm lấy tay cô, từng bước kéo Điềm Nhiên đi sâu vào trong một cách quen thuộc.
Chẳng để Điềm Nhiên ngây ngẩn quá lâu vì chẳng mấy chốc, gian phòng khách cùng hai vị trưởng bối đã yên vị ngồi uống trà chờ cô và anh.
Nghe thấy tiếng động, họ đưa mắt nhìn về phía cô và anh. Khi này, Điềm Nhiên đã có thể nhìn thấy rõ họ rồi.
Ông Mặc diện trên mình bộ tây trang xa xỉ cao cấp, khí chất lạnh lùng hờ hững đưa mắt nhìn về phía cô và anh. Bà Mặc tuy đã hơn năm mươi nhưng vẫn chẳng thể nào che lấp đi được vẻ đẹp của bà. Làn da trắng cùng với khuôn mặt hiền hậu mịn màng không tì vết, thần thái của bà khiến ai nhìn vào cũng phải ghen tị.
Điềm Nhiên âm thầm nhìn họ rồi cũng nhanh chóng rời đi. Dù chỉ là cái nhìn liếc qua những cô cũng có thể thấy rõ, Lăng Tiêu đẹp như vậy thì ra là được thừa hưởng hết những nét đẹp từ ba mẹ chà mình.
“Về rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của ông vang lên.
Lăng Tiêu nắm tay cô bước vào trong, gần đến ghế sofa anh mới chậm rãi cất lời.
“Ba, mẹ… chúng con về rồi. Đây là Điềm Nhiên, cô ấy sẽ là vợ của con trong tương lai.”
Điềm Nhiên thức thời, dù tâm trạng thấp thỏm có phần rụt rè nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, lễ phép cất giọng không quá to nhưng cũng không quá nhỏ chào hỏi.
“Cháu chào hai bác.”
“…”
Một bầu không khí tĩnh lặng, Điềm Nhiên cảm nhận được ánh mắt dò xét của họ đang hướng về phía mình. Sức lực cũng như ý chí của cô từng chứ một bị hút cạn, đôi chân mềm nhũn cùng đôi bàn tay run rẩy. Nếu không phải có bàn tay ấm áp của Lăng Tiêu đưa qua nắm lấy tay cô truyền nhiệt thì có lẽ Điềm Nhiên đã gục ngã ở đây mất rồi.
Thời khắc chỉ trong vài giây nhưng lại như thể kéo dài vô tận. Lăng Tiêu cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh đưa mắt nhìn ra hiệu cho ba mẹ của mình.
Ông bà Mặc bấy giờ mới để lộ ra chút biểu cảm, nụ cười hoà nhã kêu cô và anh ngồi xuống ghế.
Điềm Nhiên lúng túng ngồi xuống, cô đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình thế sẽ diễn ra.
Những kịch bản phim truyền hình dạng tương tự cũng được cô xem đi xem lại rất nhiều lần. Lăng Tiêu khi đấy ở một nhìn cô xem chăm chú đến mức ngây ngốc thì chỉ bật cười lớn thành tiếng, xoa đầu cô nói đúng một câu: “Em nghĩ nhiều rồi!”
“…”
Nghĩ nhiều là nhiều thế nào chứ?
Cô chỉ xem phim có tình tiết như là: Mẹ bạn trai mang tiền đến kêu chia tay rồi rời khỏi con bà hay như sinh đứa trẻ ra, họ chỉ cần cháu chứ không cần mẹ.
Quả thật cô không hề mơ mộng đến chuyện sẽ kết hôn cùng anh. Như hiện tại cũng tốt, tệ hơn một chút cũng được. Chỉ cần hai bác có thể để cô sinh đứa bé ra, để cô gần anh một chút là được. Cô không cần danh phận, một đám cưới xa hoa cũng không cần nốt.
Trước kia cô cũng đã từng kết hôn. Thứ đọng lại trong cô chỉ là âm thầm được đưa qua nhà chồng rồi bắt đầu một cuộc sống lạ lẫm. Sau cùng, ly hôn cũng chỉ là ký một tờ giấy.
Chẳng có mong đợi cũng chẳng có hy vọng.
Ấn tượng về ba mẹ chồng cũng không tốt.
Dương Dật Nhuệ chẳng có mấy điều nổi bật mà ba mẹ hắn đã tâng bốc hắn đến như vậy thì một người hoàn hảo vừa có danh vừa có thực như anh thì sẽ thế nào?
Đến nghĩcô cũng không dám nghĩ đến nữa.
Sợ điều gì nhất thì điều đấy sẽ đến sớm nhất. Vòng vo vài điều cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính.
Ông Mặc nghiêm nghị ngồi trên ghế, hớp một ngụm trà rồi cất giọng nghiêm túc nói:
“Con đã suy nghĩ kĩ hay chưa? Ta… thấy nó không đáng.”
Danh sách chương