“Mẹ kiếp! Vậy mà còn kêu cái gì cũng không biết?”

Đình Diệp cười khan, e ngại nói một tiếng “xin lỗi.” Cậu ta thật sự oan ức, không cố ý thì đâu có tội tình gì…

Dù lí lẽ có phần vô lý nhưng đã là anh em, chút chuyện nhỏ này có là gì.

Vốn tưởng Lăng Tiêu sẽ cắn mãi không tha vấnđề này, cậu ta còn nghĩ chắc chắn người bạn này sẽ bắt mình bồi thường hoặc chơi lại mình một vố khác lớn hơn nhưng ai mà ngờ, cảm xúc anh lại không giống với thường ngày. Kẻ hay hung hãn chẳng chịu thua kém Đình Diệp câu nào hiện giờ lại thở dài thườn thượt, tâm trạng tụt dốc.

“Ha… thôi bỏ đi.”

“Xong rồi, xong hết cả rồi.”

Đình Diệp nghe vậy còn có thể ngồi yên sao? Cậu ta bật dậy khỏi giường, gấp gáp hỏi anh. “Sao vậy? Cái gì xong? Này… không phải là như vậy chứ?”

Cậu ta dè dặt hỏi với lương tâm tội lỗi tự trách. Dù ngoài miệng hai người hay đấu khẩu chẳng ai chịu thua kém ai nhưng thực chất lại còn thương nhau hơn cả anh em ruột. Liên kết giữa việc nửa đêm anh uống rượu rồi gọi cho anh ta, kết hợp với tâm trạng như bị chó cắn này và điều mà anh ta lỡ lầm nói trước kia thì chẳng lẽ… chuyện tình giữa anh và cô gái nhỏ kia đã đi đến hồi kết?

Xin đừng nhé!

Đình Diệp thật sự không muốn chỉ vì câu nói đùa của mình mà khiến chuyện tình của người khác tan vỡ đâu.

Anh ta gấp gáp liên tục hỏi qua điện thoại, điệu bộ luống cuống còn hơn cả việc nhà mình mất sổ đỏ. Người đang được quan tâm, Mặc Lăng Tiêu lại chẳng hề gấp gáp đến như thế.

Anh chẳng nói chẳng rằng, mỗi cái thở dài chính là mỗi lần đẩy Đình Diệp đến gần hơn cánh cửa tử.

“Đúng là vậy đấy…”

“Tôi và Điềm Nhiên…” Anh nặng nề nói ra vài chữ rồi lại lặng thinh.

“Cậu và con bé đó sao hả? Này, nói tiếp đi chứ? Không lẽ ba mẹ cậu cấm cản hả? Hay họ thật sự nghĩ cậu có vấn đề ở phương diện kia? Hay con bé đó nghĩ thông suốt, quyết định đá cậu vào phút thứ 90 đúng không?” Anh ta đột nhiên thở dài ngao ngán, tự cho mình đã phát hiện ra điểm mấu chốt mà tự thấy thương cảm cho anh nhiều hơn.

Dù hai người bằng tuổi nhưng Đình Diệp vẫn luôn có tư tưởng muốn làm anh. Anh ta đột nhiên hắng giọng, ra vẻ trưởng bối cho lời khuyên.

“Thôi được rồi, 30 chưa phải là Tết. Chú em yên tâm đi, anh đây là người từng trải. Nếu trên đường đời chú em cảm thấy khó khăn quá thì cứ nói với anh. Anh đây không nhận mình làm sư phụ nhưng ít nhiều cũng hiểu biết hơn chú em. Anh đây sẽ vì chú mà chỉ dạy ít chiêu thức, nhất định sẽ giúp chú em cua lại quý cô của mình.” Anh ta dương dương tự đắc nói, chỉ thiếu điều vỗ ngực khoe khoang rồi cười ha hả trước mặt anh mà thôi.

Người đàn ông vốn đang buồn rầu nghe anh ta nói, cảm xúc đột biến như thể chỉ chờ mỗi điều này. Đình Diệp vốn tưởng anh sẽ cảm động rơi nước mắt, cất giọng gọi anh ta một tiếng sư phụ rồi bắt đầu lấy giấy bút ra nghiêm túc ghi chép nhưng anh một chút cũng không giống như thế.

Lăng Tiêu đột nhiên lớn giọng cười như thể đây là lần cuối anh được cười khiến người ở đầu dây bên kia khó hiểu, chau mày cảm giác như anh thất tình đến hoá điên rồi.

“Này… hắc hoá sao? Chú em đừng nói là buồn đến đầu óc phát hỏng, quyết định trở thành kẻ phản diện gây hại cho nhân loài đấy nhé?”

“Phụt… ha ha ha…” Anh chẳng thèm so đo với mấy lời nhảm nhí của anh ta, miệng cười không ngớt, nước mắt lưng tròng quanh hốc mắt vì đã cười quá nhiều.

“Tôi và Điềm Nhiên tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Cô ấy mang thai rồi, anh chú trên người có nhiều kinh nghiệm à, tôi sắp làm ba luôn rồi đấy.”

Đình Diệp thầm chửi thề: Con m* nó!

“Hồi nãy có nghe vợ sắp cưới của tôi nói cô ấy có nhận được cuộc gọi than trời trách đất của bạn gái anh chú đây. Tôi, người có ít kinh nghiệm chỉ muốn hỏi là… anh chú à, chú lại làm bạn gái giận rồi sao?”

Đình Diệp: “…” Quả đúng là vậy thật…

Lăng Tiêu hả hê cười lớn thêm một trận nữa rồi tiếp lời khi nãy mình còn dang dở.

“Anh chú cũng đừng lông bông nữa nhé, kẻo mai mốt con tôi lớn rồi lại phải… dẫn anh chú đây đi xin lỗi bạn gái đấy.”

“Mẹ kiếp! Mặc Lăng Tiêu, cậu chính là đồ ch.ết bầm!”Đình Diệp lớn tiếng hét qua điện thoại nhưng đáp lại anh ta chỉ là tiếng “tút… tút… tút…” lạnh lẽo kéo dài.

“Khốn khiếp! Cái tên khoe khoang này!” Tiếng người đàn ông bất lực gào thét trong màn đêm đen.



Lăng Tiêu thẳng thừng ngắt kết nối khi đoán chừng Đình Diệp vừa chuẩn bị mở lời. Cảm giác khoái chí dâng trào khi có thể trêu chọc lại người anh em thân thiết của mình sau một thời gian dài bị anh ta trêu chọc là đồ cô độc đến già và luôn phải hứng chịu khung cảnh anh ta khoe khoang tình cảm khi có bạn gái với anh.

Cuối cùng cũng có thể trả thù rồi!

Hừ! Tên xấu xa thích khoe tình cảm.

Anh thật sự đã có chút men rượu sau khi ăn tối ở nhà ba mẹ mình. Vốn anh đã từng thề với lòng sẽ không đụng vào nó đặc biệt là kể từ khi biết cô mang thai nhưng hôm nay lại phi thường đặc biệt, anh muốn uống một chút để ăn mừng vì những điềm vui hôm nay.

Lăng Tiêu nhấc tay, chuẩn bị đưa lên miệng rít một hơi thì bỗng từ phía cửa ra ban công vang lên giọng nói mơ màng của Điềm Nhiên.

“Anh… sao lại ra đây vậy?”

“Từ từ đã, em đừng qua đây.”

“…” Lời nói thất thanh vang lên của anh khiến cô thoáng khựng người, cơm buồn ngủ cũng vì vậy mà rút đi vài phần.

“Sao vậy?” Giọng nói ấm ức cất lên những cô vẫn nghe lời đứng im một chỗ.

Cô lim dim mở to mắt nhìn thì thấy anh đang luống cuống dụi tắt điếu thuốc trong tay đi, cẩn thận phủi những tàn thuốc vươn trên người mình, xong xuôi rồi mới lấy một hộp singum thơm mát ra bỏ hai viên vào miệng nhai.

Nụ cười hạnh phúc bất giác nở rộ trên môi, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết nhìn người đàn ông đang hoà mình vào màn đêm đen càng thêm phần yêu thích.

Cô biết anh có thói quen hút thuốc rất nhiều vào trước kia. Nhưng chẳng biết từ lúc nào anh đã hạn chế thói quen này đến mức tối đa và không còn hút thuốc trước mặt cô nữa.

Nếu Điềm Nhiên vô tình phát hiện, anh sẽ thật cẩn thận sửa soạn để cô không phải ngửi vào mùi thuốc lá.

Đôi khi hành động tuy nhỏ cũng có thể khiến trái tim người ta rung động đến lạ thường.

Anh dang rộng cách tay phía cô, như có ma lực mà cất giọng trầm thấp quyến rũ nói: “Lại đây nào!”

Cô không nói lời nào, trực tiếp bổ nhào vào lòng anh.

“Anh gọi cho ai vậy?” Cô ở trong lòng anh cọ qua cọ lại vài cái, cất giọng như mèo con hỏi.

“Là Doãn Đình Diệp!” Lăng Tiêu thành thật trả lời. Chỉ là ngay sau đấy, tinh thần anh lại trước dốc, cúi đầu dựa vào hõm cổ của cô, Điềm Nhiên còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng xen lẫn mùi rượu của anh đang phả ở sau gáy của mình.

“Sao vậy?”

Cô hơi ngả người ra sau, muốn nhìn xem rốt cuộc cảm xúc của anh hiện giờ là gì nhưng lại không thành công. Lăng Tiêu dùng sức ôm vai cô, bướng bỉnh không muốn cô nhìn thấy khuôn mặt hiện giờ của mình.

“Nhiên Nhiên à, em mau ôm ôm rồi ai ủi anh đi. Người ta đang rất tổn thương đó.”

Điềm Nhiên nén ý cười, bất lực cất giọng lại như nuông chiều hỏi anh: “Sao lại tổn thương rồi?”

“Em nói, ba mẹ lại có thể nghi ngờ anh chứ? Còn nữa, hôm nay có em một cái họ lại bỏ mặc anh, không thèm đoái hoài gì đến anh cả…”

Nghe anh nói vậy cô không thể nào kìm nén được nữa mà bật cười thành tiếng, nói: “Vậy chung quy là tại em sao?”

Lăng Tiêu giật nảy, vội vàng nói sao có thể được chứ. Anh yêu cô nhiều, cũng rất muốn mọi người yêu thương cô thật nhiều.

“Vậy thì có gì để tổn thương nữa đâu?”

Lăng Tiêu lắc đầu, tiếp tục nói: “Không chỉ vậy đâu, còn có cả Đình Diệp nữa đó.”

“…” Cô nhướm mày, ý kêu anh nói tiếp.

Lăng Tiêu như đứa trẻ nhỏ tội nghiệp đã chịu rất nhiều ấm ức, được người khác hỏi han liền không ngừng mách tội.

“Cậu ta sao có thể nói anh có tình ý với Tống Khải Nguyên được? Anh rõ ràng là thích em mà, yêu đến mức muốn ch.ết đi sống lại đấy.”

“Ừm…”

“Cậu ta khi nãy còn nói… phương diện kia của anh có vấn đề, còn nói em suy nghĩ thông suốt, quyết định đá anh vào phút thứ 90 nữa. Hức… Nhiên Nhiên à, em yêu anh mà đúng không?”

“…” Trước lời kể lể của anh, cô lại trầm tư suy nghĩ mà không hề vội trả lời trong khi người đàn ông nào đó đang gấp muốn ch.ết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện