Lý Phượng Kỳ tìm đến noãn trì, thực sự là cực kỳ đa dạng mà cẩn thận “Khảo vấn” người một phen.
Diệp Vân Đình bị lăn lộn đến ngón tay cũng mềm mại, chỉ có thể lấy chân chọc chọc hắn, sai sử nói: “Ta không còn sức.”
Cả người y thoát lực ngâm mình trong hồ, khuôn mặt trắng nõn như ngọc bị hơi nước ấm huân đến ửng đỏ, một đầu tóc dài đen bóng ướt dầm dề rối tung xuống, chìm nổi trong nước, giống như thủy yêu nhiếp nhân tinh phách, khiến người ý loạn tình mê.
“Ta ôm ngươi về.” Nhìn cảnh tượng mê người này một phen, Lý Phượng Kỳ mất rất nhiều công sức mới ấn được suy nghĩ ngo ngoe rục rịch xuống, bế y từ trong hồ lên, lấy khăn vải to rộng bao bọc lấy, cẩn thận lau khô ngọn tóc cùng nước trên người cho y, lại thay trung y thoải mái, mới dùng áo lông chồn bọc kỹ người ôm về tẩm cung.
Bởi vì hai cung nhân liên tiếp bị kéo xuống, đám cung nhân còn lại đều an phận hơn rất nhiều, không còn ai dám tùy tiện nháo ra chuyện xấu nữa. Chỉ là khi Lý Phượng Kỳ ôm người về tẩm cung, những người này vẫn là khó tránh khỏi mang lên kinh sắc, thật cẩn thận mà nâng mí mắt quan sát, lại phát hiện biểu cảm trên mặt đế vương là ôn nhu chưa từng có.
Lý Phượng Kỳ ôm người vào nội điện, đặt lên trường kỷ, bưng chén trà cho y nhuận hầu, mới phân phó Chu Kế đưa khăn vải và lò sưởi nhỏ tới.
Khi Chu Kế ôm đồ vật tiến vào, liền thấy Diệp Vân Đình chân trần ngồi ở trên giường, mà Hoàng đế bệ hạ tương lai lại ngồi nghiêng ở bên giường, đang cầm một cây lược gỗ, cẩn thận chải mượt mái tóc dài cho y.
“Bệ hạ, có cần sai hai cung nhân vào hầu hạ hay không?” Hắn ở trong cung hầu hạ nhiều năm như vậy, hành động như Lý Phượng Kỳ thật sự là độc nhất.
Lý Phượng Kỳ nhận lấy khăn vải mềm mại trên tay hắn, từng chút làm khô hơi nước ẩm trên mái tóc, trong miệng nói: “Không cần hầu hạ, đặt lò sưởi ở một bên, lui xuống đi.”
Khi nói chuyện, một ánh mắt hắn cũng không cho Chu Kế, ánh mắt hoàn toàn đặt trên mái tóc đen nhánh kia, động tác mềm nhẹ cẩn thận. Tuy rằng không cười, thần sắc lại thập phần nhu hòa thư giãn, hiển nhiên đang thích thú.
Chu Kế không cần nhiều lời nữa, cung kính khom người lui xuống.
Trong lòng lại nghĩ, quả nhiên vẫn là Thôi thường hầu nhìn người chuẩn hơn. Thôi thường hầu trước khi đi còn cố ý đề điểm cho hắn, ngày sau chỉ cần hầu hạ Vĩnh An Vương phi cho tốt, không sinh ra tâm tư không nên có, chắc chắn có thể trong thâm cung này từng bước lên cao.
Khi đó hắn còn chưa rõ thâm ý trong đó, hắn là do Thôi thường hầu một tay dìu dắt, chỉ theo bản năng vâng theo đối phương đề điểm. Khi người bên cạnh đều phí tâm phí lực lấy lòng đế vương, thậm chí nhận không ít hối lộ hỗ trợ chế tạo “Cơ hội”, hắn lại cự tuyệt tất cả cơ hội trong tối ngoài sáng, chỉ một lòng vì hoàng đế làm việc.
Hiện giờ Vương phi vào cung, thấy bệ hạ yêu thương trân trọng thế này, ngày sau cho dù không phong nam hậu, địa vị hiển nhiên cũng sẽ không thấp. Người hắn cần trung thành hầu hạ lại nhiều thêm một vị.
Chu Kế cảm khái mà bước ra khỏi nội điện, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa, ánh mắt nhìn quét một vòng, sau khi cảnh cáo những người không an phận kia xong, liền như môn thần hầu ở bên ngoài.
Trong điện.
Lý Phượng Kỳ dùng khăn vải lau khô tóc ướt, lại ôm lò sưởi nhỏ tới đặt ở trên đùi, cẩn thận hong khô tóc cho y.
Diệp Vân Đình lại cầm một quyển sách xem mùi ngon, thỉnh thoảng dùng tăm bạc xiên một miếng mứt quả đưa vào miệng, mười phần thích ý.
Phiên tình cảnh này lại khiến Lý Phượng Kỳ nhớ lại lúc ở noãn trì, chính mình bắt lấy y, từng lần từng lần ôn nhu mà khảo vấn y, cuối cùng bức cho y khóc lóc thừa nhận mình ghen……
Nhưng bộ dáng của Diệp Vân Đình bây giờ, thấy thế nào lời lúc ấy nói cũng không phải lời thật lòng.
Lý Phượng Kỳ cân nhắc tới cân nhắc đi, âm thầm nhíu mày, không phải là “Đánh cho nhận tội”, thuận miệng nói có lệ hắn chứ? Càng nhìn càng cảm thấy là chuyện như vậy, tóc hắn cũng không còn tâm tư hong, đem lò sưởi dịch sang một bên, từ sau lưng ôm lấy người, lại bắt đầu vô cớ gây rối: “Sao ngươi không hỏi lai lịch những người bên ngoài? Cũng không hỏi ngày sau ta tính toán thế nào?”
Cái gì cũng không hỏi, rõ ràng chính là không thèm để ý đến hắn.
Diệp Vân Đình đang đọc sách đến chỗ hấp dẫn, không nghĩ đề tài này thế nhưng còn chưa qua đi, ngậm viên mứt hoa quả trong miệng, dỗ dành nói: “Cái đấy có cái gì mà hỏi, không phải ngươi sẽ an bài tốt cả sao?”
Y nói đương nhiên, trong lòng Lý Phượng Kỳ thoải mái hơn một chút, lại vẫn là không thuận theo không buông tha, cằm lung tung cọ xát lên cổ y, kéo dài âm điệu như làm nũng: “Tin tưởng ta như vậy sao? Vậy ngươi có muốn biết an bài phía sau không?”
Diệp Vân Đình rốt cuộc rút ánh mắt ra khỏi sách, phân cho hắn vài phần: “Bây giờ ngươi sẽ nói cho ta sao?” Với hiểu biết của y đối với người này, bây giờ người này khẳng định sẽ không nói cho y biết.
Quả nhiên liền nghe Lý Phượng Kỳ nói: “Không thể, chờ tới thời điểm rồi ngươi sẽ biết.”
Diệp Vân Đình cạn lời: “……”
Ánh mắt một lần nữa chuyên chú đọc sách: “Cho nên ta có gì mà hỏi?”
Một đường đi tới, tình nghĩa và ràng buộc giữa hai người đã sớm vững vàng như bàn thạch, tín nhiệm càng là khắc vào bản năng. Y biết Lý Phượng Kỳ nhất định sẽ liệu lý tốt chuyện hậu cung trong triều đình, cho nên y không hỏi nhiều, chỉ thanh thản hưởng thụ đoạn thời gian bình yên hiếm có này.
Y nói rất có đạo lý, nhưng Lý Phượng Kỳ vẫn là rất không vừa lòng mà hừ hừ, rút sách khỏi đầu ngón tay y, không đợi y mở miệng kháng nghị đã ngăn chặn miệng y trước, ôm người vào giữa long sàng……
Tuy rằng Vương phi nói rất có đạo lý, nhưng tâm hồn yếu đuối của hắn vẫn là đã chịu thương tổn, nên bồi thường tử tế một phen.
*
Diệp Vân Đình yên tâm thoải mái ở lại trong cung.
Vì đại điển đăng cơ tới gần, Lý Phượng Kỳ thập phần bận rộn, sợ y một mình ở trong cung phiền muộn, liền đưa lệnh bài của mình cho y, nếu nhàm chán thì tự mình ra ngoài cung chơi.
Ngay từ đầu Diệp Vân Đình thấy mới mẻ, đi dạo trong cung hai ngày. Kết quả hai ngày này bất luận đi đến chỗ nào, đều luôn có cung nhân “Trong lúc vô tình” nhắc tới những người được sủng ái rồi lại nhận kết cục thê lương ở tiền triều.
Y đương nhiên không đến mức bị chút xiếc vụng về này châm ngòi, chỉ là nhìn mãi những người này diễn kịch cũng thật không thú vị, liền đơn giản lấy lệnh bài ra ngoài cung đi chơi, chuẩn bị chờ Lý Phượng Kỳ dọn sạch sẽ người rồi lại trở về.
Ra cung, trước tiên y đi phủ Tề quốc công một chuyến.
Diệp Vọng đã về kinh trước y, cũng không biết hiện giờ tình hình phủ Quốc công thế nào rồi.
Y mang theo một đội thị vệ tới phủ Quốc công, người gác cổng không dám chậm trễ, lập tức thông báo cho quản gia, cung kính đón người vào, tiểu tâm ứng thừa nói: “Vương phi tới tìm tam thiếu gia sao?”
Diệp Vân Đình nhất thời không phản ứng lại, ngẩn người mới nhớ ra giờ đã thêm một Diệp Bạc Như, Diệp Vọng hiện giờ là thứ ba, gật đầu: “Hắn có ở trong phủ không?”
"Có ạ.” lão quản gia cong eo, không chắc có phải Diệp Vọng ngầm sai người đi cáo trạng hay không, cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể thành thành thật thật nói: “Tam thiếu gia hồi phủ có cãi cọ một chút với quốc công gia, quốc công gia tức giận quá liền cấm túc người.”
Việc này Diệp Vân Đình thật ra không biết, giữa mày y nhăn lại, nhanh chân hơn đi đến viện của Diệp Vọng.
Vừa đến cửa ngoài viện đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, bên trong giọng Diệp Vọng phá lệ lớn: “Ngươi không coi ta là nhi tử, vì sao ta phải coi ngươi là phụ thân? Ta không quỳ!”
“Phản, phản rồi!” Diệp Tri Lễ có lẽ là bị chọc tức đến tàn nhẫn, ôn hòa mặt ngoài cũng không duy trì được, tức giận nói: “Thỉnh gia pháp tới cho ta!”
Diệp Vọng còn đang ồn ào: “Thỉnh gia pháp tới thì sao? Ta cũng sẽ không ngốc đứng để ngươi đánh!”
Giọng nói còn chưa lạc, liền nghe thấy trong viện phát ra một tràng tiếng quăng ngã đồ vật cùng với tiếng người kêu to.
Diệp Vọng hiển nhiên đã không còn là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé như trước kia, hắn tuy rằng chức quan còn chưa cao, lại là ở trên chiến trường đánh thật gϊếŧ thật mà ra. Nếu là hắn không chịu, gia đinh của phủ Quốc công cũng không thể làm gì được hắn, cho nên sau khi hắn cùng Diệp Tri Lễ ầm ỹ lớn một trận, cũng không chuẩn bị đứng ở tại chỗ chịu gia pháp, chặn người lại liền chạy ra bên ngoài.
Kết quả đụng phải Diệp Vân Đình.
Ánh mắt hắn sáng lên, lập tức dừng lại không chạy nữa, xoa eo đắc ý nói: “Đại ca ta đã trở lại, có người chống lưng cho ta rồi.”
Diệp Tri Lễ bị chọc tức chóng mặt nhức đầu đi nhanh đuổi theo, liền thấy Diệp Vân Đình chắn người ở phía sau, sáu Huyền Giáp quân y mang đến hộ vệ tiến lên nửa bước, tay đã ấn vào đao ở bên hông.
Diệp Tri Lễ thần sắc cứng đờ, muốn cười không cười mà nói: “Ngươi lại thật che chở hắn.”
Diệp Vân Đình cười nói: “Không có cha che chở, huynh đệ chúng ta chỉ có thể giúp đỡ nhau nhiều một chút.”
Lời này của y chính là đang thẳng thừng châm chọc Diệp Tri Lễ.
Diệp Tri Lễ sắc mặt đỏ lên, muốn phát hỏa lại cố kỵ thân phận hiện giờ của y, gắt gao nắm chặt nắm tay mới nhịn xuống một hơi, nói: “Ngươi đây là đang nói cái gì vậy, cha khi nào không che chở các ngươi?” Nói xong có lẽ cũng cảm thấy lời mình nói không nghe nổi, liền tìm lý do rời đi: “Ta còn có việc, hai huynh đệ các ngươi nhất định có chuyện muốn nói, ta liền đi trước.”
Nói xong gấp không chờ nổi mà bước đi.
Diệp Vọng nhìn bóng dáng tức muốn hộc máu của lão, lẩm bẩm nói: “Về nhà một chuyến, ta cũng sắp không quen biết hắn nữa rồi.”
Phụ thân trong trí của hắn là quân tử nho nhã đoan chính, bất kể lúc nào đều là bình tĩnh. Đối với mẫu thân thập phần yêu quý, đối với hắn tuy rằng ngẫu nhiên nghiêm khắc, lại cũng hữu cầu tất ứng. Cho dù lúc ở Bắc Cương biết được phụ thân nuôi ngoại thất, lại thích con vợ lẽ hơn, nhưng khi chưa chính mắt nhìn thấy, luôn khó tránh khỏi còn chút ảo tưởng.
Có lẽ có hiểu lầm thì sao? Có lẽ sau khi hắn trở về, hết thảy đều có thể biến trở về nguyên dạng thì sao?
Nhưng khi hắn trở về phủ Quốc công, chút ảo tưởng này liền bị đánh nát không chút lưu tình.
Phụ thân lúc trước ôn văn nho nhã cơ hồ biến thành một người khác, lão già nua đi rất nhiều, nếp nhăn bên khóe miệng hằn sâu, khi cười rộ lên khiến người cảm thấy dối trá, lúc không cười lại thấy hung ác nham hiểm.
Khi thấy lão giả cười với mình, Diệp Vọng cơ hồ không dám nhận lão.
Sau lại gặp được mẫu thân tiều tụy, nghe mẫu thân khóc lóc kể lể những thời gian chịu khổ sở kia, hắn liền muốn cho mẫu thân hòa li, mẫu thân cũng đồng ý. Nhưng hắn mới vừa cùng Diệp Tri Lễ đề ra một câu, đối phương liền bỗng nhiên đập chén trà, mắng to hắn, sau đó lại muốn cấm túc hắn, bảo hắn ngẫm lại rõ ràng.
Chút vọng tưởng của Diệp Vọng đối với phụ thân liền hoàn toàn mất đi.
Hắn biết, người này không phải là phụ thân trong trí nhớ của hắn.
Hắn cũng không có cha.
“Đây mới là bản tính của ông ta.” Diệp Vân Đình vỗ vỗ vai hắn, không rối rắm gì với vấn đề của Diệp Tri Lễ: “Nếu nương ngươi hòa li, ngươi chuẩn bị đi đâu?”
“Trước tiên đặt mua một tòa nhà ở bên ngoài.” Diệp Vọng nói: “Ta hiện giờ nói thế nào cũng là một quan nhỏ ngũ phẩm, tự lập môn hộ vẫn là có thể.” Ánh mắt hắn lóe sáng: “Chờ ta tích cóp thêm chút quân công, ngày sau cũng có thể tranh cái cáo mệnh cho nương ta.”
Thấy hắn không ủ rũ, Diệp Vân Đình nhịn không được xoa xoa đầu hắn, nói: “Như vậy cũng tốt.”
Cái y không nói chính là, đợi sau khi Lý Phượng Kỳ đăng cơ, quan viên trong triều nhất định sẽ có biến động lớn, lấy những việc mấy năm nay Diệp Tri Lễ làm, tuyệt đối sẽ không chết già.
Sớm ngày phủi sạch quan hệ, cũng miễn cho ngày sau bị Diệp Tri Lễ liên lụy.
Hai huynh đệ nói chuyện một lúc liền hẹn nhau ra ngoài uống rượu.
Có lẽ là cuối cùng cũng về tới nơi quen thuộc, trên người Diệp Vọng lại nhiều thêm vài phần hoạt bát ngày xưa, vừa đi ra ngoài, vừa quơ chân múa tay cùng Diệp Vân Đình nói chuyện, Diệp Vân Đình liền cười nhìn hắn, ánh mắt thập phần ôn hòa.
“Đại ca cùng Tam đệ cảm tình cũng thật tốt a.”
Diệp Bạc Như không biết đã nhìn bao lâu từ trong một góc đi ra, âm u nhìn Diệp Vân Đình: “Sao cũng không thấy đại ca đối với nhị đệ là ta thiện tâm một chút?”
Từ khi Phùng thị hoài nghiệt chủng bị Diệp Vân Đình đưa về phủ Quốc công, gã liền mất đi sự tín nhiệm của Diệp Tri Lễ.
Diệp Tri Lễ thường xuyên dùng một loại ánh mắt thập phần thấm người đánh giá gã, gã biết ánh mắt kia là có ý tứ gì...... Diệp Tri Lễ đang hoài nghi gã có phải con ruột của lão hay không.
Vốn dĩ gã còn nghĩ, coi như mất đi sự nể trọng của phụ thân, gã tốt xấu gì cũng còn chức quan, chỉ cần gã tranh đua, ngày sau không lo Diệp Tri Lễ không coi trọng gã, dù sao thì hai nhi tử kia đã đều ly tâm với lão.
Nhưng ai biết chỉ trong chớp mắt, kinh thành bị phá, tiểu hoàng đế kia lại tự sát mà chết.
Gã té ngã xuống đáy vực, tự biết không còn cơ hội bò dậy.
Diệp Tri Lễ càng không quan tâm đến gã nữa.
Hiện tại gã ở trong phủ Quốc công này có thể có có thể không, sống thậm chí còn không bằng một con chó.
Cho nên gã cũng phá lệ căm hận Diệp Vân Đình đã đem Phùng thị đưa về phủ Quốc công.
Biết được tin tức Diệp Vân Đình hồi phủ, gã kìm nén không được mà tìm lại đây, đến khi lại nhìn thấy huynh đệ hai người thân mật nói chuyện, hận ý cùng không cam lòng trong lòng càng là sôi trào như rơi vào dầu sôi.
Rốt cuộc nhịn không được hiện thân.
Đáng tiếc Diệp Vân Đình lại không cho gã một chút ánh mắt, khinh phiêu phiêu liếc gã một cái, tiếp theo nhíu mày, tựa như nhìn thấy thứ gì dơ bẩn dời ánh mắt đi, quay đầu nói với Diệp Vọng: “Hôm nay đi Vọng Nguyệt Lâu uống rượu đi, ta vừa lúc phải đưa tin cho sư phụ.”
Diệp Vọng phối hợp gật đầu.
Thế nhưng là hoàn toàn bỏ Diệp Bạc Như sang một bên.
Khuôn mặt Diệp Bạc Như vặn vẹo, đang muốn duỗi tay kéo ống tay áo y, lại bị hộ vệ đi theo ngăn lại, đối phương lạnh nhạt nhìn gã, đao bên hông ra khỏi vỏ ba tấc.
Động tác của gã cứng đờ, chỉ có thể khuất nhục mà dừng lại tại chỗ, nhìn thân ảnh đi xa kêu la nói: “Ngươi sẽ không có kết cục tốt, chờ Vĩnh An Vương đăng cơ, ngươi cho rằng hắn còn giữ lại vết nhơ là ngươi sao?!”
Nói xong gã phảng phất đã thấy được kết cục tương lai thê lương của Diệp Vân Đình, bụm mặt si ngốc cười rộ lên.
Diệp Vọng quay đầu lại nhìn gã, hướng gã làm cái mặt quỷ, tiếp theo không thể tưởng tượng nói: “Ngươi nói cha rốt cuộc coi trọng hắn chỗ nào?”
Vậy mà muốn nâng đỡ thứ đồ chơi thần kinh hề hề như vậy kế thừa phủ Quốc công, kẻ này còn không bằng hắn lúc trước đâu.
Diệp Vân Đình nghe vậy hơi hơi mỉm cười, lại không giải thích Diệp Bạc Như trước kia cũng không phải là như vậy, chỉ nhàn nhạt nói: “Có lẽ hắn mù đi.”