Diệp Vân Đình quả nhiên một khắc cũng không trì hoãn truyền tin cho Diệp Vọng.

Tuy rằng không lộ ra hành động lúc trước của Diệp Tri Lễ và Đông Di, nhưng Diệp Vọng luôn luôn nghe lời y, nhận được tin tức liền lập tức đi tìm Ân Hồng Diệp, khuyên nàng mau chóng hòa li, sau đó sẽ dọn ra khỏi phủ Quốc công.

Ân Hồng Diệp tuy rằng bởi vì Diệp Vọng xảy ra chuyện, hận Diệp Tri Lễ cực kỳ, nhưng ái mộ thời niên thiếu lại không lẫn một chút hư tình giả ý. Nàng đối với người khác có lẽ bá đạo ngang ngược kiêu ngạo, nhưng đối với trượng phu cùng nhi tử của mình, lại trút xuống toàn bộ tình yêu.

Nghe Diệp Vọng nói xong, nàng do dự một cái chớp mắt, cuối cùng chủ động đi tìm Diệp Tri Lễ.

Từ khi Diệp Vọng xảy ra chuyện, hai người chưa từng tâm bình khí hòa ở bên nhau nói chuyện. Nàng một mặt hận nam nhân lừa mình nhiều năm như vậy, một mặt lại vô pháp nhanh chóng bứt ra khỏi nhiều năm cảm tình kia.

Nhưng khi Diệp Tri Lễ thấy nàng, theo bản năng nhíu mi, không vui nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Chút cảm xúc phức tạp Ân Hồng Diệp đè dưới đáy lòng liền tan thành mây khói, nàng nhìn gương mặt từng quen thuộc kia, lại chỉ cảm thấy xa lạ.

Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ, lần đầu tiên gặp Diệp Tri Lễ khi còn niên thiếu, tim nàng đập thình thịch, nàng nghe nói cha mẹ lão chết sớm, lại dùng sức lực bản thân vực dậy phủ Quốc công suy tàn. Lão ôn hòa lễ độ, đoan chính như ngọc, đối nhân xử thế luôn như gió xuân, khiến người vui sướng. Đối đãi cảm tình càng là chân thành, rõ ràng Vương thị gia thế cũng không cao, đối với lão cơ hồ không có trợ lực, lão lại không ghét bỏ chút nào, vẫn thập lí hồng trang đón nàng vào phủ.

Đây là Diệp Tri Lễ lưu tại trong trí nhớ.

Nhưng hôm nay từng tầng từng tầng chân tướng được cởi bỏ, lại nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt vẩn đục kia của lão, Ân Hồng Diệp chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nhiều năm như vậy, nàng lại yêu cái thứ đồ bỏ đi thế này.

“Đây là lần cuối cùng ta tới tìm ngươi, ký vào đơn hòa li, ngươi và ta không còn liên quan gì nữa.” Ân Hồng Diệp thu liễm cảm xúc, để đơn hòa li xuống trước mặt lão.

Con ngươi Diệp Tri Lễ lóe lóe, cười lạnh nói: “Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến từng con bay đi. Gấp không chờ nổi mà muốn hòa li như vậy, là Diệp Vọng từ chỗ lão đại tìm hiểu được tin tức gì rồi hả?”

Ân Hồng Diệp cũng không ngốc, tất nhiên nghe ra lão muốn thử, nhưng nếu Diệp Vân Đình đem tin tức báo cho các nàng, hiển nhiên cũng không sợ Diệp Tri Lễ biết: “Ngươi biết là tốt, ta sẽ không để ngươi làm chậm trễ tiền đồ của Vọng Nhi. Nếu ngươi không chịu hòa li, cũng đừng trách ta đem những chuyện dơ bẩn ngươi làm trước kia phanh phui ra ngoài.”

Nàng là người bên gối Diệp Tri Lễ, đối với việc lão làm đương nhiên không phải không biết chút nào, chẳng qua khi đó vì yêu lão, cho nên cam tâm tình nguyện che hai mắt mình lại.

“Ngươi thật sự cho rằng Diệp Vân Đình có thể có kết cục tốt gì sao?”Ánh mắt Diệp Tri Lễ hung ác nham hiểm nhìn nàng một lúc lâu, rốt cuộc ký tên lên đơn hòa ly, giọng căm hận nói: “Ngươi cứ chờ mà xem.”

Ân Hồng Diệp không nói một lời, thu lại đơn hòa li xoay người rời đi.

Đi đến cạnh cửa, nàng lại như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên xoay người nói: “Kỳ thật năm đó ngươi cưới Vương thị, cũng không phải vì thật lòng thích nàng phải không? Chỉ là vì nàng dòng dõi không cao, tính tình ôn hoà hiền hậu, lại ngưỡng mộ ngươi, tiện sai phái, cho nên mới cưới nàng, đúng không?”

Vấn đề này nàng từng suy nghĩ hồi lâu, trước khi gả cho Diệp Tri Lễ, nàng cho rằng lão cùng Vương thị cử án tề mi, cảm tình cực tốt. Nhưng sau đó điểm điểm tích tích ở chung lâu ngày, nàng rốt cuộc minh bạch, thập lí hồng trang đón chào làm nàng động tâm năm đó, chỉ là một viên độc dược bọc đường có lớp vỏ đẹp đẽ mà thôi.

Diệp Tri Lễ hừ lạnh một tiếng, dù không đáp, thái độ cũng đã thực rõ ràng.

Ân Hồng Diệp liếc lão một cái cuối cùng, rốt cuộc xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, Ân Hồng Diệp liền thu thập hòm xiểng hành lý, cao điệu dọn ra khỏi phủ Quốc công, Diệp Vọng cũng rời đi cùng nàng.

Mẫu tử hai người chỉ mang theo của hồi môn của Ân Hồng Diệp, từng chiếc xe ngựa lôi kéo hòm xiểng hành lý đến nhà mới Diệp Vọng đặt mua, tỏ rõ muốn phân rõ quan hệ với phủ Quốc công.

Tin tức truyền lại trong cung, Diệp Vân Đình chọc chọc mặt bàn, nói: “Diệp Tri Lễ hẳn là rất nhanh sẽ có động tác.”

Đem tin tức Lý Phượng Kỳ sắp đối phó Diệp Tri Lễ tiết lộ cho Diệp Vọng, là kế một hòn đá ném hai chim, có thể rút mẫu tử Diệp Vọng ra, cũng có thể tạo áp lực cho Diệp Tri Lễ, bức bách lão đi bước tiếp theo. Nếu lão không muốn chết, nhất định sẽ đạt thành hợp tác với người Đông Di, đến lúc đó là có thể bắt gọn đưa lão vào hình ngục.

“Ta đã tăng số nhân thủ nhìn chằm chằm phủ Quốc công.” Lý Phượng Kỳ nói.

Mà sự tình cũng đúng như Diệp Vân Đình đoán trước, Diệp Tri Lễ bắt đầu tiếp xúc với người Đông Di.

Bởi vì lúc trước từng tiếp đãi sứ thần Đông Di vài lần, cho nên lão cùng Đông Di có chút lui tới. Sau khi Lý Phượng Kỳ nhập chủ hoàng cung, lão ý thức được tình cảnh của mình, liền bắt đầu âm thầm tiếp xúc với Đông Di. Chẳng qua bảng giá lúc trước Đông Di đưa ra lão cũng không vừa lòng lắm, cho nên vẫn chưa đạt thành hợp tác.

Nhưng lần này Ân Hồng Diệp nói khiến lão sinh ra cảm giác gấp gáp, không thể không tiếp nhận điều kiện Đông Di đưa ra.

Vương Đông Di muốn nhân cơ hội thâu tóm Bắc Chiêu, mà lão lại muốn giữ được vinh quang của phủ Quốc công.

Sau khi thỏa thuận điều kiện, Diệp Tri Lễ bắt đầu âm thầm liên lạc với một vài triều thần từng đắc tội với Lý Phượng Kỳ, đưa bọn họ vào trận doanh của mình, đến lúc đó chờ Đông Di khai chiến, Lý Phượng Kỳ liền sẽ phát hiện, thứ hắn tiếp nhận chính là một cái sàng có trăm ngàn chỗ hở.

Có bọn họ âm thầm kéo chân, Đông Di lại liên hợp với vùng nam Lưỡng Quảng, không lo Bắc Chiêu không bại.

Diệp Tri Lễ đánh bàn tính cực hay, đáng tiếc chính là, Lý Phượng Kỳ đã sớm biết tất cả.

Ám vệ âm thầm nhìn chằm chằm Diệp Tri Lễ đưa về tới từng tin tức, Lý Phượng Kỳ lại án binh bất động, chỉ nhớ hết lại những quan viên âm thầm lui tới với cùng Diệp Tri Lễ, chỉ còn chờ thu lưới tính sổ.

Cùng lúc đó, cách đại điển đăng cơ chỉ còn lại có một ngày.

Tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn chờ sáng sớm ngày hôm sau tế trời, tiến hành đại điển.

Ngày hai mươi tám tháng ba, ngày xuân, vạn vật sinh sôi.

Lý Phượng Kỳ mặc miện phục mười hai chương, đầu đội miện quan, đi trước lên thánh đàn tế trời. Văn võ bá quan theo sau, khí thế mênh mông cuồn cuộn.

Mà Diệp Vân Đình bởi vì không có chức quan, lúc này chỉ có thể ở trong cung chờ đợi.

Chu Kế ôm miện phục chế tạo gấp gáp  mới hoàn thành đi vào nội điện, cười khanh khách nói: “Vương phi, mời người thay quần áo đi.”

Miện phục hắn ôm trong tay, ngoài có màu ngân bạch ra, chế thức giống miện phục của đế vương y như đúc. Mười hai hoa văn, mặt trời, mặt trăng, sao, rồng, hoa, trùng, tông di, rêu, lửa, bột gạo, phủ, phất (1) lấy chỉ vàng thêu thành, điểm xuyết trên đó, tuy màu sắc mộc mạc, lại vẫn hiện đẹp đẽ quý giá.

“Miện phục này……” Diệp Vân Đình hơi hơi nhíu mày, miện phục này không hợp quy củ.

“Đây là bệ hạ an bài.” Chu Kế không dám nhiều lời, chỉ có thể nói như thế.

Nghe nói là Lý Phượng Kỳ an bài, Diệp Vân Đình chỉ phải để Chu Kế thay miện phục cho y, lại đội lên miện quan giống nhau như đúc.

Lễ phục tế thiên rườm rà, chờ đến khi mặc chỉnh tề xong, đã qua hai khắc. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm sét, Chu Kế đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn, phân phó những người khác nói: “Có thể xuất phát rồi.”

Vì thế Diệp Vân Đình liền bị mơ màng hồ đồ mời lên ngự liễn, đi về phía thánh đàn.

......

Thánh đàn.

Nghi thức tế thiên vừa mới bắt đầu, Ti nghi mới vừa đọc xong tế văn dài dòng, đế vương chuẩn bị bái cáo thiên địa, lại nghe trong trời quang bỗng nhiên vang lên vài tiếng sấm sét, ngay sau đó, ở ngọn núi dựng thánh đàn, giống như bị sét đánh trúng, một tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống, đập vào vách núi.

Bốn phía gió núi nổi lên, sắc trời mắt thường có thể thấy được âm trầm xuống, hình như có mưa lớn.

Đế vương đứng ở phía trước sắc mặt trầm ngưng, nhóm quần thần phía dưới cũng thần sắc kinh hãi, sôi nổi châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, đơn giản là đang nghị luận hôm nay hiện dị tượng, có phải trời cao bất mãn với tân đế hay không.

Nhưng Lý Phượng Kỳ lại dường như đối với lời nghị luận phía dưới hoàn toàn không biết gì cả, hắn tìm Giám chính Tư Thiên Giám tới, trầm giọng hỏi: “Đây là ngày tốt ngươi ngàn chọn vạn tuyển sao?”

“Hôm nay xác thật là này đại cát trăm năm khó được.” Giám chính Tư Thiên Giám xoa xoa mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ biện giải cho mình: “Chúng thần ngày đêm xem tinh tượng, hôm nay chính là ngày đại cát, không nên có dông tố mới phải.”

“Ồ?” Lý Phượng Kỳ cười nhạo một tiếng, chỉ chỉ lên đầu, "Trời cao là đang bất mãn với trẫm sao?”

Lời vừa nói ra, tất cả quan lại ồ lên. Giám chính Tư Thiên Giám càng là sợ tới mức hai đùi run rẩy, liên tục dập đầu kêu oan: “Còn xin bệ hạ bớt giận, lại cho thần thêm một cơ hội suy đoán nữa.”

Hắn sợ hãi tuyệt đối không phải làm bộ, các quan lại phía dưới nhìn đến thổn thức, đều là mặt lộ vẻ đồng tình.

Lý Phượng Kỳ nặng nề nhìn hắn một lúc lâu, mới gật đầu, nói: “Được.”

Giám chính Tư Thiên Giám vội vàng bò dậy, bất chấp chật vật trên người, sai người đưa bàn bát quái tới, ngay tại chỗ bắt đầu tính đoán.

Mấy thứ hắn đang đùa nghịch kia những người khác nhìn không hiểu, chỉ cảm thấy mơ hồ. Nhưng lại có thể nhìn hiểu vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn đầu tiên là mê mang, tiếp theo động tác trên tay càng lúc càng nhanh, qua hồi lâu, tựa như phát hiện cái gì, mặt lộ vẻ kinh hãi, đến bàn bát quái bàn cũng cả kinh làm rơi khỏi tay. Bàn bát quái bằng đồng lăn một vòng trên mặt đất, dừng ở trước mặt đế vương.

Quần thần trong lòng căng thẳng, đều lộ vẻ đồng tình. Nghĩ thầm, Giám chính Tư Thiên Giám sợ là không qua nổi ải này.

“Thế nào?” Lý Phượng Kỳ rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Giám chính Tư Thiên Giám  run rẩy xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, ngập ngừng không dám nói lời nào, chỉ liên tục dập đầu xin tha.

Nhưng Lý Phượng Kỳ lại không dễ lừa gạt, trầm giọng nói: “Nói.”

Vẻ mặt của hắn quá mức hung ác, Giám chính Tư Thiên Giám nuốt nước miếng, mới thấy chết không sờn nói: “Bệ hạ chính là đế tinh, vốn là mệnh chân long hoàn toàn xứng đáng. Nhưng bệ hạ từng gặp đại nạn, cửu tử nhất sinh, long khí có tổn hại, cần có phụ tinh bổ toàn. Hiện giờ lại thiếu một ngôi phụ tinh quan trọng nhất này, tinh bàn không hoàn chỉnh. Vậy nên…… Vậy nên mới có trời giáng dị tượng.”

Dứt lời, các quan lại đều kinh hãi.

Bọn họ chưa bao giờ nghe qua cách nói như vậy, nhưng trận sấm sét hôm nay, rồi mây đen ầm ầm lại đều là rõ ràng chính xác, khiến bọn hắn không thể không tin.

Lý Phượng Kỳ hiển nhiên cũng tin, truy vấn: “Phụ tinh kia của trẫm ở nơi nào?”

“Phụ tinh……” Giám chính Tư Thiên Giám mặt lộ vẻ do dự, chần chờ một cái chớp mắt mới nói: “Phụ tinh đang ở bên cạnh bệ hạ, đó là Diệp Vân Đình.”

Lý Phượng Kỳ nghe vậy lại là cười rộ lên, thần sắc âm trầm có vẻ thoải mái hơn rất nhiều: “Lúc trước đúng là có y trẫm mới có thể giải độc thoát hiểm. Sau đó mấy lần gặp phải nguy cơ, cũng là y trợ giúp trẫm cùng nhau hóa giải.”

Nói xong gật đầu khẳng định nói: “Nếu không thể thiếu phụ tinh, vậy liền sai người mời y đến đây, cùng trẫm tế thiên.”

Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng mấy lão thần tông thất lại kháng nghị nói: “Quân thần có khác, Diệp Vân Đình không có quan chức trong người, sao có thể cùng bệ hạ tế thiên, chuyện này không hợp lễ!”

Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn một cái, cười nhạo nói: “Không có chức quan, trẫm phong một cái cho y không phải có rồi sao?”

Nói xong sai nội thị mang giấy bút tới, viết một đạo thánh chỉ ngay tại chỗ, phong Diệp Vân Đình làm Trường Ninh Vương, tước thân vương siêu phẩm, cùng đế cùng tôn.

Viết xong lại lệnh nội thị mang thánh chỉ phong thưởng đi mời Diệp Vân Đình tới thánh đàn.

Lão thần tông thất vốn là tình cảm quần chúng kịch liệt nói lời phản đối, nhưng Lý Phượng Kỳ chỉ lên bầu trời âm u hỏi một câu: “Giám chính Tư Thiên Giám nói có phụ tinh, tinh bàn của trẫm mới có thể hoàn chỉnh. Hiện giờ trời cao đã giáng xuống kỳ cảnh, ngươi còn muốn mọi cách cản trở, nếu trời cao lại giáng xuống thần phạt, ngươi có khả năng chịu thay trẫm hay không?”

Lão thần phản đối tức khắc như con gà bị bóp lấy cổ, ngươi xem ta ta xem ngươi, lại ai cũng không dám nói một chữ “dám”.

Đúng lúc vào lúc này, trên không trung  âm trầm nổ một tiếng sấm lớn, hạt mưa như hạt đậu nành rơi xuống. Nội thị nhanh chóng mở ô lớn ra che mưa. Những triều thần quỳ gối phía dưới lại không có đãi ngộ tốt như vậy, bị mưa to thình lình đổ xuống tưới như gà rớt vào nồi canh, chật vật không chịu nổi.

Ngự liễn của Diệp Vân Đình đi được tới nửa đường, liền gặp phải mưa to.

Nhưng Chu Kế tựa như đã sớm có chuẩn bị, đoàn người phủ thêm áo tơi, bung ô, tiếp tục lên đường.

Khi tới gần thánh đàn, đúng lúc gặp được nội thị mang theo thánh chỉ, đối phương cùng Chu Kế liếc nhau, đem thánh chỉ giao cho Chu Kế, liền hòa vào đội ngũ hộ tống.

Chu Kế sai người ôm ra một trản lậu khắc thập phần tinh tế, nhìn canh giờ phía trên, nói: “Thả chậm tốc độ một chút, không vội.”

Nói xong chính mình lại đi đến bên cạnh Diệp Vân Đình, đưa cuốn thánh chỉ kia cho y, ngậm cười nói: “Đây là bệ hạ sai người đưa tới.”

Dựa theo quy củ, người tiếp chỉ vốn nên quỳ xuống đất thụ phong, nhưng Chu Kế được phân phó, để cuốn thánh chỉ phong thưởng vào tay Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình mở thánh chỉ ra, nhìn chữ viết phóng khoáng phía trên, lại đọc kỹ nội dung, hô hấp cứng lại.

Thật lâu sau, y mới quý trọng cất thánh chỉ đi, mi tâm lại lộ ra chút ưu tư: “Những lão thần tông thất kia chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn không cần vì ta làm đến thế này.”

Y không cần Lý Phượng Kỳ dùng phong thưởng nặng như vậy chứng minh hắn coi trọng mình.

Y vẫn luôn biết, Lý Phượng Kỳ chưa bao giờ muốn giam cầm y trong hậu trạch, sau khi đăng cơ, hắn có lẽ sẽ cho y một cái tước vị, có lẽ sẽ cho y vào triều làm quan, nhưng y lại chưa từng nghĩ tới, Lý Phượng Kỳ sẽ li kinh phản đạo đến thế này, vậy mà cho y tôn vinh cùng đế cùng tôn.

Gì đến nỗi này.

Hắn làm như thế, sẽ chỉ làm các triều thần vốn đã có tâm tư càng thêm bất mãn. Chờ đến khi truyền ra, đối với thanh danh của hắn cũng sẽ gây trở ngại.

Chu Kế đi theo một bên, nghe y nói, khóe mắt đuôi mày liền hiện lên tươi cười. Mấy ngày nay đi theo hai người, hắn mới chân chính biết được thế nào là chân tình.

Hắn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vương gia cứ yên tâm, bệ hạ đều đã an bài tốt rồi.”

Nói xong lại liếc mắt nhìn lậu khắc một cái, lệnh đội ngũ hộ tống trực tiếp vào thánh đàn, rồi sau đó tự mình dẫn Diệp Vân Đình thân mặc miện phục ngân bạch, đi qua bậc thang thật dài, bước lên tế đàn.

Mà cùng lúc đó, trong cái bình khắc nho nhỏ kia, khi hạt cát cuối cùng rơi hết, phảng phất là một tín hiệu, không trung mới vừa rồi còn mưa rền gió dữ bỗng nhiên mây tan mưa tạnh, mây đen dày nặng bị gió thổi tản ra, ánh mặt trời chói lòa từ giữa tầng mây rơi xuống, đúng lúc bao phủ lấy hai người đứng sóng vai trên tế đàn, tựa hồ mạ lên một tầng thần quang.

_

_________

(1) Tớ add cái ảnh bên trên kia cho mọi người xem. Nó là 12 cái hình thêu trên cái áo.

Tớ tìm được cái lậu khắc kia là cái đồng hồ nước. Không hiểu sao lại là hạt cát cuối cùng nữa.. thôi kệ nhá, đại khái là 1 loại đồng hồ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện