Thời điểm Lý Phượng Kỳ gia tăng binh lực mạnh mẽ tấn công vương đình Đông Di thì Hạ Lan Diên lại âm thầm rút binh về Nam Việt.
Trên chiến trường tin tức lan truyền bất tiện, bây giờ bên ngoài chỉ biết Bắc Chiêu đế dụng binh như thần, diệt Đông Di tan tác, vương đình tràn ngập nguy cơ. Nhưng không ai biết chuyện thắng lợi này do Nam Việt liên thủ với Bắc Chiêu.
Hạ Lan Diên muốn chính là hiệu quả này.
Đợi đến khi tin tức truyền tới Nam Việt, những người mang dị tâm sẽ cho ràng nàng đã hao tổn binh lực vào cuộc chiến ở Vũ Châu, thực lực giảm mạnh.
Lúc trước đại quân trấn thủ Nhữ Nam có khoảng hai mươi vạn binh, trong đó năm ngàn binh là quân của Tinh Vũ đại tướng quân Bàng Quang Hiến, còn lại mười lăm vạn, đều là thân binh dưới trướng nàng. Thời điểm Đông Di phái sứ giả đến du thuyết nàng xuất binh đối đầu Bắc Chiêu, Bàng Quang Hiến biết được tin tức, lấy lòng nàng đưa ra mưu kế, muốn lợi dụng cừu hận của nàng với Bắc Chiêu, thuyết phục nàng xuất binh.
Vì vậy nàng thực hiện kế trong kế, mặt ngoài đồng ý hợp tác với Đông Di, kì thực âm thầm kết minh với Bắc Chiêu, diễn một vở kịch hay ở Nhữ Nam.
Thời điểm hai quân giao chiến, nàng chỉ phái nhân mã của Bàng Quang Hiến xuất chiến, chờ sau khi Bàng Quang Hiến thất bại, mới phái người của mình tới "trả thù cho tử sĩ", đánh hòa hoặc thắng nhỏ. Cho nên Bàng Quang Hiến vẫn cho là nàng đang mưu toan mượn Bắc Chiêu làm hao mòn thực lực của hắn, không chỉ không hoài nghi mục đích của nàng, trái lại còn tăng cường liên hệ với vương đình, đẩy nhanh kế hoạch.
Vì vậy sau mấy lần Đông Di phát tin cầu viện, Hạ Lan Diên thuận theo ý tứ của Bàng Quang Hiến, lĩnh binh tới Vũ Châu, cùng Đông Di bao vây Bắc Chiêu.
Thời điểm nàng rời đi, Bàng Quang Hiến muốn lấy lý do đối chiến Bắc Chiêu, dẫn theo năm vạn binh mã của mình tới trấn thủ Nhữ Nam, mà nhân thủ Hạ Lan Diên có thể điều động chỉ còn dư lại mười lăm vạn, vì vậy không còn cách nào khác phải điều động năm vạn binh mã từ các thành trì xung quanh, để lại lỗ hổng to lớn.
Bây giờ tin tức Đông Di tan tác truyền tới, bên trong vương đình đã có mấy người không kìm chế được mà chuẩn bị hàng động. Còn nàng vừa vặn mượn cơ hội này, nhổ tất một lượt những cái đinh đang ẩn trong bóng tối.
*
Hạ Lan Diên đoán không sai, sau khi tin tức Đông Di đại bại truyền về, không khí trong vương đình trở nên căng thẳng.
Thái hậu lĩnh binh xuất chinh, mọi chuyện trong triều đương nhiên do Nam Việt vương Hách Liên Tịnh xử lý. Hắn cho là Hạ Lan Diên rời đi, triều đình này sẽ toàn quyền do hắn quyết định. Nhưng hơn mười năm qua Hạ Lan Diên nỗ lực bồi dưỡng thân tín diệt trừ dị kỷ sao có thể không công? Hạ Lan Diên đi rồi, Hách Liên Tịnh mới phát hiện, mặc dù nàng không ở đây, trên dưới triều đình này vẫn do nàng quyết định.
Mà hắn là Vương thượng của Nam Việt, chỉ có thể như con rối nghe theo lời những đại thần này.
Hách Liên Tịnh cắn chặt răng nhẫn nhịn một tháng mới chờ được tin tốt trở lại —— Đông Di đại bại.
Dựa theo kế hoạch đã định ra, Hạ Lan Diên và hoàng thất Bắc Chiêu có huyết hải thâm cừu, chỉ cần kích nàng hợp tác với Đông Di, đến lúc đó tự mình lĩnh binh xuất chinh. Đối đầu với hoàng đế Bắc Chiêu cường hãn, song phương nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
Chờ Hạ Lan Diên hao binh tổn tướng, thực lực giảm mạnh, chính là thời điểm Hách Liên Tịnh hắn lấy lại hoàng quyền.
Mà hiện tại, so với kết quả bọn họ dự liệu còn tốt hơn một chút. Bắc Chiêu hoàn toàn thắng lợi, thẳng đánh tới vương đình Đông Di. Còn Hạ lan Diên liên thủ với Đông Di lại chưa có tin tức, thám tử chỉ tìm được quân Nam Việt chạy loạn, suy đoán có vẻ Hạ Lan Diên hao tổn quá nhiều, thấy tình thế không đúng đã dẫn người chạy trốn.
Nếu nghiêm trọng hơn, khả năng cũng đã bỏ mạng.
Hách Liên Tịnh nhận được tin từ Bàng Quang Hiến, sai người truyền tin Hạ Lan Diên thất trận không rõ tin tức lan rộng ra ngoài, dưới danh nghĩa triệu tập đại thần nghị sự, đưa hết đại thần tâm phúc của Hạ Lan Diên tiến cung, sau đó điều động nhân thủ của Bàng Quang Hiến giam lỏng các đại thần này trong cung.
Như vậy, quan viên trên triều phần lớn đều là người của hắn. Mấy con tôm nhỏ may mắn trốn thoát có chức quan không cao, không nói chen vào được, cũng không có tính uy hϊếp.
Bởi vậy, Hách Liên Tịnh được làm mưa làm gió vài ngày.
Trên triều, trắng trợn biếm chức quan viên của Hạ Lan Diên; hậu cung, đưa Hoàng hậu Hạ Lan Diên chọn lựa vào lãnh cung, bắt đầu trắng trợn hưởng dụng mỹ nhân phía dưới đưa lên.
Ngắn ngủi mấy ngày, vương đình từng được Hạ Lan Diên chế tạo như một cái thùng sắt, lòng người dị động, tiếng oán than dậy đất.
Mà những chuyện này, Hách Liên Tịnh trầm mê trong mỹ sắc bỏ mặc tất cả.
Những năm qua hắn bị Hạ Lan Diên quản thúc, việc gì cũng quản lý nghiêm ngặt, mà bản thân hắn không phải người thông minh, chỉ thích hưởng lạc không muốn chịu khổ, cho nên tuổi tác càng lớn, oán khí càng nhiều, bắt đầu âm thầm đối nghịch với Hạ Lan Diên. Hạ Lan Diên ước chừng đã nhìn ra, nguyên bản nói chờ hắn mười tám tuổi sẽ để cho hắn tự xử lý mọi chuyện, nhưng đến nay khi hắn hai mươi sáu tuổi, Hạ Lan Diên vẫn là người đứng đầu Nam Việt.
Bách tính chỉ biết thái hậu, không biết vương thượng.
Việc này sao Hách Liên Tịnh không hận cho được?
Sau khi nắm được quyền lực, hắn giống như trả thù mỗi ngày sa vào tửu sắc hưởng lạc, mỗi ngày đều phải để mấy mỹ nhân hầu hạ chính mình. Vì vậy chờ khi thị nữ vội vàng hoảng loạn xông vào trong điện báo tin, chỉ thấy Hách Liên Tịnh đang cùng mấy mỹ nhân dây dưa, tình cảnh vô cùng hoang dâʍ. Thị nữ cũng không để ý tới chuyện này, đứng ở cửa điện vội vã kêu: "Vương thượng! Vương thượng! Thái hậu hồi cung rồi!"
Hách Liên Tịnh đang mua vui trên người nữ nhân vội vàng lăn ra, kinh hãi khôn kể nói: "Ngươi nói cái gì?!"
"Thái hậu hồi cung rồi!" Thị nữ báo tin mặt trắng bệch.
Thời điểm nàng đưa tin tới, thái hậu đã đến cửa cung, người mặc giáp bạc, tay cầm trường kiếm, binh lính hùng hậu đi theo phía sau, đi qua nơi nào mọi người cũng quỳ rạp xuống đất hành lễ.
Hách Liên Tịnh cả người phát lạnh, sắc mặt hơi đổi một chút, thật lâu mới nhớ tới điều gì, vội vàng phủ thêm tẩm y, đạp mỹ nhân đang quỳ trên mặt đất: "Cút nhanh lên, cút hết ra ngoài cho cô!"
Nhóm mỹ nhân vội mặc thêm xiêm y, đang muốn rời đi lại đụng phải Hạ Lan Diên đi đến.
"Vương thượng xem ra rất tức giận." Hạ Lan Diên đi tới, chặn người trong điện.
Hách Liên Tịnh nhìn thấy nàng, chân mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống, muốn cười nhưng không cười nổi, muốn khóc, nhưng đầy người đều là dấu vết tầm hoan mua vui, càng lộ vẻ hư tình giả ý. Khuôn mặt khó coi nhăn nheo như giấy bị vò chặt, lắp ba lắp bắp nói một câu: "Mẫu, mẫu hậu sao đã trở lại? Chiến sự tiền tuyến còn đang khẩn cấp?"
Hạ Lan Diên cười như không cười: "Xem ra ngươi không mong muốn ai gia trở về?"
Hách Liên Tịnh cứng mặt, không biết trả lời thế nào.
Trong lòng muốn nói lời cứu vãn nhưng lại không biết nên làm gì để bù lại những hàng động trong thời gian qua của mình.
"Thôi." Hạ Lan Diên không muốn nói nhiều với hắn, những năm gần đây, nàng đã nói rất nhiều với Hách Liên Tịnh, nhưng hắn chưa từng nghe hiểu, như vậy cũng không cần phải tốn nước bọt nữa.
Có những người, chú định không có duyên phận mẹ con.
Nàng vung tay, định ra kết cục cho Hách Liên Tịnh còn đang sững sờ: "Tạm thời giam người trong tẩm điện, nói với bên ngoài vương thượng vì lo lắng cho ai gia, ưu tư khó giải, tích nhiều thành bệnh." Chờ thêm một thời gian nữa có thể thuận lý thành chương khiến người chết bệnh.
Dứt lời, một đội binh lính tiến lên bắt người, động tác thô lỗ, không có nửa phần kính trọng đối với vương thượng.
Hách Liên Tịnh bị bắt chéo hai tay sau lưng, lúc này mới hoảng loạn lên, hắn không để ý tới người bên cạnh, chỉ có thể dập đầu xin tha: "Mẫu thân ta biết sai rồi, người cho hài nhi một cơ hội nữa đi, mẫu thân..."
Hắn cầu xin nhìn Hạ Lan Diên, nước mắt giàn giụa, trên gương mặt anh tuấn kia có hai ba phần giống với Hách Liên Húc.
Người Hách Liên gia đều rất đẹp, Hách Liên Húc còn xuất sắc hơn. Lúc trước nàng chọn Hách Liên Tịnh làm thái tử, một là vì chỉ có hắn miễn cưỡng thích hợp; hai là đôi mắt hắn giống với đôi mắt Hách Liên Húc.
Cho nên những năm gần đây, nàng nghiêm ngặt giáo dục Hách Liên Tịnh, ngóng trông hắn có thể trở thành một đại minh quân.
Năm đó Hách Liên Húc vì nàng mới tiến vào tranh quyền đoạt vị, nhưng từ trước đến giờ hắn là người có ý thức trách nhiệm rất cao, làm Nam Việt vương, liền muốn quét sạch triều đình, để bách tính Nam Việt an cư lạc nghiệp.
Chỉ tiếc kế hoạch lớn chưa thực hiện được, đã trứng ám toán ra đi.
Nàng hết lòng trông coi phần cơ nghiệp này, nhọc lòng bồi dưỡng Hách Liên Tịnh, chỉ vì muốn đến khi mình trăm năm, hắn có thể đỡ lấy gánh nặng này, hoàn thành hoài bão của Hách Liên Húc.
Nhưng Hách Liên Tịnh thật sự là bùn nhão không thể trát tường. Nếu hắn có can đảm giao đấu cùng nàng, cho dù thất bại, cũng có thể chứng minh nàng không uổng công giáo dục.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể quỳ xuống cầu xin nàng tha tội.
Hạ Lan Diên nhắm mắt, thời điểm mở ra trong mắt đã không còn dao động: "Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội." Nói xong phất tay, ra hiệu bắt người.
Hách Liên Tịnh thấy thế, liền biết lần này Hạ Lan Diên đã hoàn toàn thất vọng về mình sẽ không lưu tình nữa. Trong lòng hắn khủng hoảng, nhưng vẫn giãy giụa nói: "Không còn ta, người còn muốn tìm ai? Không bằng lưu lại ta, sau đó mẫu thân muốn ta làm gì ta liền làm thế..."
Từ sau khi trưởng thành, hắn chỉ lo có hài tử Hạ Lan Diên sẽ bỏ quên hắn, cho nên không dám để những nữ nhân kia có thai.
Hắn cho là đây là vốn liếng cuối cùng của mình.
Nhưng không ngờ Hạ Lan Diên nghe đến đây bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn vô cùng châm chọc: "Còn có một chuyện ai gia quên nói cho vương thượng, ta đã nhận con trai mình về, hắn là hài tử duy nhất của ta và tiên đế, thích hợp là người thừa kế nhất."
Hách Liên Tịnh thoáng chốc khàn thanh, hai mắt trừng lớn giống như thấy quỷ.
Hạ Lan Diên không muốn lãng phí thời gian nữa, sau khi sai người giam giữ Hách Liên Tịnh, lập tức mạnh tay chỉnh đốn lại triều đình. Thời gian nàng không rõ tung tích, rất nhiều chuyện tối tăm ẩn giấu đều từ từ lộ ra, Hạ Lan Diên nhân cơ hội này nhổ sạch một lượt.
Sau khi chỉnh lý lại triều đình, nàng mới đưa mắt nhìn sang Bàng Quang Hiến đang ở Nhữ Nam.
—— Gần đây nàng nhận được mật thư từ Diệp Vân Đình mới biết chuyện ám sát năm đó là do Bàng Quang Hiến liên thủ với Diệp Tri Lễ.
Trong lòng tràn ngập lửa giận, Hạ Lan Diên ra tay càng tàn nhẫn, trên dưới vương đình bị nàng tắm máu một lần, sau đó hạ ba chỉ dụ, chỉ ra tội danh của Bàng Quang Hiến, lên án việc ác hắn làm. Đầu tiên là tịch thu Tĩnh Vũ tướng phủ, bắt lại già trẻ Bàng gia, sau đó tước vị bãi quan. Đồng thời phái hai vạn tinh binh tới biên cảnh lùng bắt Bàng Quang Hiến.
Bàng Quang Hiến biết được tin tức vô cùng tức giận nhưng chẳng thể làm gì.
Nhiều năm đấu trí đấu dũng như vậy, ngoại trừ thời điểm bắt đầu, người của hắn chưa từng chết tử tế dưới tay Hạ Lan Diên. Nghĩ tới nghĩ lui, đang muốn dẫn binh đào tẩu, sau đó quay lại trả thù. Nhưng không ngờ Bắc Chiêu lúc trước chẳng hề thắng lớn lúc này lại trở mình tấn công mạnh mẽ.
Mà trong thành Nhữ Nam đã sớm mở cửa đón quân Bắc Chiêu, trong ứng ngoài hợp phản bội khiến Bàng Quang Hiến không ứng phó kịp.
Dưới sự bất đắc dĩ, Bàng Quang Hiến chỉ có thể bỏ thành mà chạy. Nhưng vừa trốn khỏi thành đã đụng phải quân Nam Việt.
Khương Thuật dẫn binh đuổi theo gặp được chủ tướng Nam Việt dẫn người tới bắt. Hai người đã biết mặt nhau nên khách khí chắp tay chào đối phương, không tiến công nữa, cười ha hả nói: "Nếu chư vị bắt được người, ta sẽ không tốn sức nữa, đi trước một bước."
Nói xong, thật sự mang người rời đi.
Bàng Quang Hiến lúc này mới hiểu được, Hạ Lan Diên đã sớm âm thầm kết minh cùng Bắc Chiêu.
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn bị trói gô vào trong xe tù, trở lại Vương đình.
Đang đợi hắn là sự trả thù không chút lưu tình của Hạ Lan Diên.
Trên chiến trường tin tức lan truyền bất tiện, bây giờ bên ngoài chỉ biết Bắc Chiêu đế dụng binh như thần, diệt Đông Di tan tác, vương đình tràn ngập nguy cơ. Nhưng không ai biết chuyện thắng lợi này do Nam Việt liên thủ với Bắc Chiêu.
Hạ Lan Diên muốn chính là hiệu quả này.
Đợi đến khi tin tức truyền tới Nam Việt, những người mang dị tâm sẽ cho ràng nàng đã hao tổn binh lực vào cuộc chiến ở Vũ Châu, thực lực giảm mạnh.
Lúc trước đại quân trấn thủ Nhữ Nam có khoảng hai mươi vạn binh, trong đó năm ngàn binh là quân của Tinh Vũ đại tướng quân Bàng Quang Hiến, còn lại mười lăm vạn, đều là thân binh dưới trướng nàng. Thời điểm Đông Di phái sứ giả đến du thuyết nàng xuất binh đối đầu Bắc Chiêu, Bàng Quang Hiến biết được tin tức, lấy lòng nàng đưa ra mưu kế, muốn lợi dụng cừu hận của nàng với Bắc Chiêu, thuyết phục nàng xuất binh.
Vì vậy nàng thực hiện kế trong kế, mặt ngoài đồng ý hợp tác với Đông Di, kì thực âm thầm kết minh với Bắc Chiêu, diễn một vở kịch hay ở Nhữ Nam.
Thời điểm hai quân giao chiến, nàng chỉ phái nhân mã của Bàng Quang Hiến xuất chiến, chờ sau khi Bàng Quang Hiến thất bại, mới phái người của mình tới "trả thù cho tử sĩ", đánh hòa hoặc thắng nhỏ. Cho nên Bàng Quang Hiến vẫn cho là nàng đang mưu toan mượn Bắc Chiêu làm hao mòn thực lực của hắn, không chỉ không hoài nghi mục đích của nàng, trái lại còn tăng cường liên hệ với vương đình, đẩy nhanh kế hoạch.
Vì vậy sau mấy lần Đông Di phát tin cầu viện, Hạ Lan Diên thuận theo ý tứ của Bàng Quang Hiến, lĩnh binh tới Vũ Châu, cùng Đông Di bao vây Bắc Chiêu.
Thời điểm nàng rời đi, Bàng Quang Hiến muốn lấy lý do đối chiến Bắc Chiêu, dẫn theo năm vạn binh mã của mình tới trấn thủ Nhữ Nam, mà nhân thủ Hạ Lan Diên có thể điều động chỉ còn dư lại mười lăm vạn, vì vậy không còn cách nào khác phải điều động năm vạn binh mã từ các thành trì xung quanh, để lại lỗ hổng to lớn.
Bây giờ tin tức Đông Di tan tác truyền tới, bên trong vương đình đã có mấy người không kìm chế được mà chuẩn bị hàng động. Còn nàng vừa vặn mượn cơ hội này, nhổ tất một lượt những cái đinh đang ẩn trong bóng tối.
*
Hạ Lan Diên đoán không sai, sau khi tin tức Đông Di đại bại truyền về, không khí trong vương đình trở nên căng thẳng.
Thái hậu lĩnh binh xuất chinh, mọi chuyện trong triều đương nhiên do Nam Việt vương Hách Liên Tịnh xử lý. Hắn cho là Hạ Lan Diên rời đi, triều đình này sẽ toàn quyền do hắn quyết định. Nhưng hơn mười năm qua Hạ Lan Diên nỗ lực bồi dưỡng thân tín diệt trừ dị kỷ sao có thể không công? Hạ Lan Diên đi rồi, Hách Liên Tịnh mới phát hiện, mặc dù nàng không ở đây, trên dưới triều đình này vẫn do nàng quyết định.
Mà hắn là Vương thượng của Nam Việt, chỉ có thể như con rối nghe theo lời những đại thần này.
Hách Liên Tịnh cắn chặt răng nhẫn nhịn một tháng mới chờ được tin tốt trở lại —— Đông Di đại bại.
Dựa theo kế hoạch đã định ra, Hạ Lan Diên và hoàng thất Bắc Chiêu có huyết hải thâm cừu, chỉ cần kích nàng hợp tác với Đông Di, đến lúc đó tự mình lĩnh binh xuất chinh. Đối đầu với hoàng đế Bắc Chiêu cường hãn, song phương nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
Chờ Hạ Lan Diên hao binh tổn tướng, thực lực giảm mạnh, chính là thời điểm Hách Liên Tịnh hắn lấy lại hoàng quyền.
Mà hiện tại, so với kết quả bọn họ dự liệu còn tốt hơn một chút. Bắc Chiêu hoàn toàn thắng lợi, thẳng đánh tới vương đình Đông Di. Còn Hạ lan Diên liên thủ với Đông Di lại chưa có tin tức, thám tử chỉ tìm được quân Nam Việt chạy loạn, suy đoán có vẻ Hạ Lan Diên hao tổn quá nhiều, thấy tình thế không đúng đã dẫn người chạy trốn.
Nếu nghiêm trọng hơn, khả năng cũng đã bỏ mạng.
Hách Liên Tịnh nhận được tin từ Bàng Quang Hiến, sai người truyền tin Hạ Lan Diên thất trận không rõ tin tức lan rộng ra ngoài, dưới danh nghĩa triệu tập đại thần nghị sự, đưa hết đại thần tâm phúc của Hạ Lan Diên tiến cung, sau đó điều động nhân thủ của Bàng Quang Hiến giam lỏng các đại thần này trong cung.
Như vậy, quan viên trên triều phần lớn đều là người của hắn. Mấy con tôm nhỏ may mắn trốn thoát có chức quan không cao, không nói chen vào được, cũng không có tính uy hϊếp.
Bởi vậy, Hách Liên Tịnh được làm mưa làm gió vài ngày.
Trên triều, trắng trợn biếm chức quan viên của Hạ Lan Diên; hậu cung, đưa Hoàng hậu Hạ Lan Diên chọn lựa vào lãnh cung, bắt đầu trắng trợn hưởng dụng mỹ nhân phía dưới đưa lên.
Ngắn ngủi mấy ngày, vương đình từng được Hạ Lan Diên chế tạo như một cái thùng sắt, lòng người dị động, tiếng oán than dậy đất.
Mà những chuyện này, Hách Liên Tịnh trầm mê trong mỹ sắc bỏ mặc tất cả.
Những năm qua hắn bị Hạ Lan Diên quản thúc, việc gì cũng quản lý nghiêm ngặt, mà bản thân hắn không phải người thông minh, chỉ thích hưởng lạc không muốn chịu khổ, cho nên tuổi tác càng lớn, oán khí càng nhiều, bắt đầu âm thầm đối nghịch với Hạ Lan Diên. Hạ Lan Diên ước chừng đã nhìn ra, nguyên bản nói chờ hắn mười tám tuổi sẽ để cho hắn tự xử lý mọi chuyện, nhưng đến nay khi hắn hai mươi sáu tuổi, Hạ Lan Diên vẫn là người đứng đầu Nam Việt.
Bách tính chỉ biết thái hậu, không biết vương thượng.
Việc này sao Hách Liên Tịnh không hận cho được?
Sau khi nắm được quyền lực, hắn giống như trả thù mỗi ngày sa vào tửu sắc hưởng lạc, mỗi ngày đều phải để mấy mỹ nhân hầu hạ chính mình. Vì vậy chờ khi thị nữ vội vàng hoảng loạn xông vào trong điện báo tin, chỉ thấy Hách Liên Tịnh đang cùng mấy mỹ nhân dây dưa, tình cảnh vô cùng hoang dâʍ. Thị nữ cũng không để ý tới chuyện này, đứng ở cửa điện vội vã kêu: "Vương thượng! Vương thượng! Thái hậu hồi cung rồi!"
Hách Liên Tịnh đang mua vui trên người nữ nhân vội vàng lăn ra, kinh hãi khôn kể nói: "Ngươi nói cái gì?!"
"Thái hậu hồi cung rồi!" Thị nữ báo tin mặt trắng bệch.
Thời điểm nàng đưa tin tới, thái hậu đã đến cửa cung, người mặc giáp bạc, tay cầm trường kiếm, binh lính hùng hậu đi theo phía sau, đi qua nơi nào mọi người cũng quỳ rạp xuống đất hành lễ.
Hách Liên Tịnh cả người phát lạnh, sắc mặt hơi đổi một chút, thật lâu mới nhớ tới điều gì, vội vàng phủ thêm tẩm y, đạp mỹ nhân đang quỳ trên mặt đất: "Cút nhanh lên, cút hết ra ngoài cho cô!"
Nhóm mỹ nhân vội mặc thêm xiêm y, đang muốn rời đi lại đụng phải Hạ Lan Diên đi đến.
"Vương thượng xem ra rất tức giận." Hạ Lan Diên đi tới, chặn người trong điện.
Hách Liên Tịnh nhìn thấy nàng, chân mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống, muốn cười nhưng không cười nổi, muốn khóc, nhưng đầy người đều là dấu vết tầm hoan mua vui, càng lộ vẻ hư tình giả ý. Khuôn mặt khó coi nhăn nheo như giấy bị vò chặt, lắp ba lắp bắp nói một câu: "Mẫu, mẫu hậu sao đã trở lại? Chiến sự tiền tuyến còn đang khẩn cấp?"
Hạ Lan Diên cười như không cười: "Xem ra ngươi không mong muốn ai gia trở về?"
Hách Liên Tịnh cứng mặt, không biết trả lời thế nào.
Trong lòng muốn nói lời cứu vãn nhưng lại không biết nên làm gì để bù lại những hàng động trong thời gian qua của mình.
"Thôi." Hạ Lan Diên không muốn nói nhiều với hắn, những năm gần đây, nàng đã nói rất nhiều với Hách Liên Tịnh, nhưng hắn chưa từng nghe hiểu, như vậy cũng không cần phải tốn nước bọt nữa.
Có những người, chú định không có duyên phận mẹ con.
Nàng vung tay, định ra kết cục cho Hách Liên Tịnh còn đang sững sờ: "Tạm thời giam người trong tẩm điện, nói với bên ngoài vương thượng vì lo lắng cho ai gia, ưu tư khó giải, tích nhiều thành bệnh." Chờ thêm một thời gian nữa có thể thuận lý thành chương khiến người chết bệnh.
Dứt lời, một đội binh lính tiến lên bắt người, động tác thô lỗ, không có nửa phần kính trọng đối với vương thượng.
Hách Liên Tịnh bị bắt chéo hai tay sau lưng, lúc này mới hoảng loạn lên, hắn không để ý tới người bên cạnh, chỉ có thể dập đầu xin tha: "Mẫu thân ta biết sai rồi, người cho hài nhi một cơ hội nữa đi, mẫu thân..."
Hắn cầu xin nhìn Hạ Lan Diên, nước mắt giàn giụa, trên gương mặt anh tuấn kia có hai ba phần giống với Hách Liên Húc.
Người Hách Liên gia đều rất đẹp, Hách Liên Húc còn xuất sắc hơn. Lúc trước nàng chọn Hách Liên Tịnh làm thái tử, một là vì chỉ có hắn miễn cưỡng thích hợp; hai là đôi mắt hắn giống với đôi mắt Hách Liên Húc.
Cho nên những năm gần đây, nàng nghiêm ngặt giáo dục Hách Liên Tịnh, ngóng trông hắn có thể trở thành một đại minh quân.
Năm đó Hách Liên Húc vì nàng mới tiến vào tranh quyền đoạt vị, nhưng từ trước đến giờ hắn là người có ý thức trách nhiệm rất cao, làm Nam Việt vương, liền muốn quét sạch triều đình, để bách tính Nam Việt an cư lạc nghiệp.
Chỉ tiếc kế hoạch lớn chưa thực hiện được, đã trứng ám toán ra đi.
Nàng hết lòng trông coi phần cơ nghiệp này, nhọc lòng bồi dưỡng Hách Liên Tịnh, chỉ vì muốn đến khi mình trăm năm, hắn có thể đỡ lấy gánh nặng này, hoàn thành hoài bão của Hách Liên Húc.
Nhưng Hách Liên Tịnh thật sự là bùn nhão không thể trát tường. Nếu hắn có can đảm giao đấu cùng nàng, cho dù thất bại, cũng có thể chứng minh nàng không uổng công giáo dục.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể quỳ xuống cầu xin nàng tha tội.
Hạ Lan Diên nhắm mắt, thời điểm mở ra trong mắt đã không còn dao động: "Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội." Nói xong phất tay, ra hiệu bắt người.
Hách Liên Tịnh thấy thế, liền biết lần này Hạ Lan Diên đã hoàn toàn thất vọng về mình sẽ không lưu tình nữa. Trong lòng hắn khủng hoảng, nhưng vẫn giãy giụa nói: "Không còn ta, người còn muốn tìm ai? Không bằng lưu lại ta, sau đó mẫu thân muốn ta làm gì ta liền làm thế..."
Từ sau khi trưởng thành, hắn chỉ lo có hài tử Hạ Lan Diên sẽ bỏ quên hắn, cho nên không dám để những nữ nhân kia có thai.
Hắn cho là đây là vốn liếng cuối cùng của mình.
Nhưng không ngờ Hạ Lan Diên nghe đến đây bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn vô cùng châm chọc: "Còn có một chuyện ai gia quên nói cho vương thượng, ta đã nhận con trai mình về, hắn là hài tử duy nhất của ta và tiên đế, thích hợp là người thừa kế nhất."
Hách Liên Tịnh thoáng chốc khàn thanh, hai mắt trừng lớn giống như thấy quỷ.
Hạ Lan Diên không muốn lãng phí thời gian nữa, sau khi sai người giam giữ Hách Liên Tịnh, lập tức mạnh tay chỉnh đốn lại triều đình. Thời gian nàng không rõ tung tích, rất nhiều chuyện tối tăm ẩn giấu đều từ từ lộ ra, Hạ Lan Diên nhân cơ hội này nhổ sạch một lượt.
Sau khi chỉnh lý lại triều đình, nàng mới đưa mắt nhìn sang Bàng Quang Hiến đang ở Nhữ Nam.
—— Gần đây nàng nhận được mật thư từ Diệp Vân Đình mới biết chuyện ám sát năm đó là do Bàng Quang Hiến liên thủ với Diệp Tri Lễ.
Trong lòng tràn ngập lửa giận, Hạ Lan Diên ra tay càng tàn nhẫn, trên dưới vương đình bị nàng tắm máu một lần, sau đó hạ ba chỉ dụ, chỉ ra tội danh của Bàng Quang Hiến, lên án việc ác hắn làm. Đầu tiên là tịch thu Tĩnh Vũ tướng phủ, bắt lại già trẻ Bàng gia, sau đó tước vị bãi quan. Đồng thời phái hai vạn tinh binh tới biên cảnh lùng bắt Bàng Quang Hiến.
Bàng Quang Hiến biết được tin tức vô cùng tức giận nhưng chẳng thể làm gì.
Nhiều năm đấu trí đấu dũng như vậy, ngoại trừ thời điểm bắt đầu, người của hắn chưa từng chết tử tế dưới tay Hạ Lan Diên. Nghĩ tới nghĩ lui, đang muốn dẫn binh đào tẩu, sau đó quay lại trả thù. Nhưng không ngờ Bắc Chiêu lúc trước chẳng hề thắng lớn lúc này lại trở mình tấn công mạnh mẽ.
Mà trong thành Nhữ Nam đã sớm mở cửa đón quân Bắc Chiêu, trong ứng ngoài hợp phản bội khiến Bàng Quang Hiến không ứng phó kịp.
Dưới sự bất đắc dĩ, Bàng Quang Hiến chỉ có thể bỏ thành mà chạy. Nhưng vừa trốn khỏi thành đã đụng phải quân Nam Việt.
Khương Thuật dẫn binh đuổi theo gặp được chủ tướng Nam Việt dẫn người tới bắt. Hai người đã biết mặt nhau nên khách khí chắp tay chào đối phương, không tiến công nữa, cười ha hả nói: "Nếu chư vị bắt được người, ta sẽ không tốn sức nữa, đi trước một bước."
Nói xong, thật sự mang người rời đi.
Bàng Quang Hiến lúc này mới hiểu được, Hạ Lan Diên đã sớm âm thầm kết minh cùng Bắc Chiêu.
Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn bị trói gô vào trong xe tù, trở lại Vương đình.
Đang đợi hắn là sự trả thù không chút lưu tình của Hạ Lan Diên.
Danh sách chương