Diệp Vọng nhược quán một năm, được phong tước Khang Lệ hầu.
Trong triều đại này, hắn là Hầu gia trẻ tuổi nhất, mà tước vị này là do hắn ở trên chiến trường chém gϊếŧ vô số mà giành được, từ Bắc Cương đến Đông Di, lại xuất chinh tới các nước hải ngoại, binh quyền nắm trong tay là dựa vào thực lực.
Đã từng nổi tiếng kinh thành là công tử hoàn khố, sau vài năm phấn đấu cố gắng, cuối cùng cũng trở thành trụ cột trong nhà, trở thành rể hiền trong mắt thế gia kinh thành, ngưỡng cửa phủ Khang Lệ hầu thiếu chút nữa bị bà mai san bằng.
Ân Hồng Diệp vô cùng vui vẻ, chuyện vui lớn nhất mỗi ngày chính là ăn mặc gọn gàng xinh đẹp đến tham gia tiệc mời của nhà này nhà kia, thay Diệp Vọng nhìn qua các cô nương đến tuổi.
"Các ngươi không biết, ta về nhà một lần, mẹ ta có thể lấy ra một xấp chân dung dày như thế này cho ta nhìn!" Diệp Vọng ngồi trên bàn rượu, hai tay khoa trương vẽ một vòng, nước miếng văng tung tóe, đầy mặt thống khổ: "Cũng không biết nàng lấy nhiều chân dung như thế từ đâu!"
Hắn cũng hoài nghi ở kinh thành có nhiều quý nữ chờ gả như vậy sao?!
Càng kỳ quái hơn là, năm nay hắn hai mươi, vậy mà cô nương nhỏ tuổi nhất mẹ hắn chọn mới chỉ có mười ba tuổi!
Hỏi sao lại nhỏ như vậy, mẹ hắn nói tuổi nhỏ cũng không quan trọng lắm, chỉ cần thích, có thể đính hôn trước, nhà mẹ đẻ nuôi thêm hai năm, cập kê thì thành hôn sau.
Diệp Vọng không còn lời nào để nói, chỉ lo mẹ hắn thật sự nhét tức phụ nhi mười ba tuổi cho hắn, trong đêm chạy mất, đến nay chưa dám về nhà, ngủ nghỉ luôn ở quân doanh, thỉnh thoảng đi uống rượu cùng mấy tướng lĩnh thân thiết.
Lão lưu manh Chu Liệt cười giễu: "Ngươi nên bằng lòng đi, hai năm này ngươi còn tuấn tú. Chờ tuổi ngươi lơn hơn một chút, sắc đẹp không còn, muốn tìm cũng không tìm được đâu."
Người cùng uống rượu cười hắn: "Lão Chu, ngươi đang nói ngươi đi!"
Người còn lại tiếp lời: "Nhưng trẻ tuổi ngươi cũng đâu có đẹp!" Lại nói: "Ngược lại Diệp Vọng thực có mấy phần nhan sắc, lại có tước hầu. Tiền đồ vô lượng. Không trách mấy gia đình thế gia kia cứ muốn tranh hắn làm con rể."
Diệp Vọng cúi đầu uống một bình rượu, đại chậc lưỡi nói: "Lão tử không cần! Tức phụ có quan trọng bằng đao của ta không?" Nói xong ôm đao của mình bắt đầu cười khúc khích.
Cũng không trách hắn coi trọng như vậy, đao này do một nghệ nhân nổi tiếng đúc ra, là món quà Diệp Vân Đình tặng hắn trong lễ nhược quán.
Diệp Vọng nhận được vô cùng yêu thích, nhiều lần khoe khoang trong quân doanh, ngay cả lúc ngủ cũng phải ôm vào ngực.
Nhìn hắn như vậy, đồng liêu cùng uống rượu bắt đầu thầm nói: "Các ngươi nói hắn như vậy, có phải vẫn còn non không?"
"Có thể lắm đó." Những người khác phụ họa.
Chu Liệt dường như đã tìm lại được cảm giác ưu việt, không khách khí cười nói: "Trưởng thành đẹp đến đâu thì cũng vô dụng, không phải vẫn còn non sao."
Diệp Vọng nghe thấy, vỗ bàn một cái, hào khí ngất trời nói: "Ai nói, ta là khách quen của Di Thúy lâu! Di Thúy lâu các ngươi biết không? Không biết gia mang các ngươi đến mở mang kiến thức."
Nói xong gọi chưởng quỹ tính tiền, muốn đến Di Thúy Lâu đổi gió.
Những người khác thấy hắn khí thế như vậy, thật sự bị hắn lừa gạt, hô theo: "Đi thì đi, ai còn chưa đi qua."
Vậy là một đám người khí thế cuồn cuộn tới Di Thúy Lâu.
Di Thúy lâu là hoa lâu to lớn nhất kinh thành, bên trong có cô nương tinh thông cầm kỳ thư họa, dáng vẻ tư thái càng không thể xoi mói. Quan trọng nhất là thấu tình đạt lý.
Một số tướng lĩnh chưa có gia thất không chịu được cô quạnh thường hay đến Di Thúy lâu tìm vui.
Diệp Vọng cũng không lừa gạt mọi người, hắn đã đi tới đây nhưng cũng chỉ uống rượu nghe hát, trước đó hắn nhỏ tuổi, mẹ hắn nhiều lần hạ lệnh không cho phép hắn lung tung bên ngoài, hắn sao dám có mấy ý nghĩ quanh co? Khí thế hung hăng đến Di Thúy Lâu, Diệp Vọng vào một nhã gian, gọi thêm mấy cô nương đến, sau đó bắt đầu ngồi uống rượu nghe khúc.
Những người kia cười nhạo hắn không ngớt: "Há, nguyên lai trước giờ Khang Lệ hầu chỉ đến Di Thúy Lâu nghe hát."
Diệp Vọng đỏ cả mặt, không biết là say hay xấu hổ.
Mấy người kia chế nhạo hắn một phen, sau đó cũng chỉ gọi thêm đồ nhắm, bắt đầu chơi hoa quyền*.
*trò chơi oẳn tù tì; trò chơi đố số; đố nhau (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà)
Mỗi khi có khách đi qua nhã gian, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng gọi quyền, không nhịn được khinh bỉ: Đến Di Thúy Lâu chơi hoa quyền? Đúng là ăn no rửng mỡ!
Diệp Vọng xác thực giỏi chống đỡ, từ tửu lâu đến Di Thúy lâu, hắn đã uống đến hai cân rượu, những năm này luyện tửu lượng được thành tựu như vậy. Cả người đầu nặng thân nhẹ, bụng cũng trướng vô cùng, vội vàng đi về phía sau viện tìm nhà xí.
Bên trong Di Thúy lâu đốt huân hương, mùi vị ám muội say lòng người, thần trí hắn có chút phiêu phiêu, loạng choà loạng choạng đi đến hậu viện mới thanh tỉnh được một chút.
Mới vừa thở ra một hơi, ánh mắt lại liếc thấy mỹ nhân mặc áo đỏ đứng dưới gốc cây. Đối phương đứng nghiêng người, ngẩng đầu nhìn tán hoa đào, thân hình cao gầy, đường nét gương mặt thanh tú và hoàn mỹ. Văn chương của Diệp Vọng không tốt, lúc này không nghĩ ra được mỹ từ ca ngợi nào, chỉ cảm thấy người này so với tất cả những người hắn đã gặp qua đều đẹp hơn.
Khiến tim hắn bỗng đập nhanh hơn.
Hắn ngất ngây đi tới, muốn hỏi tên đối phương, kết quả quá mức say rượu, mở miệng nôn ra ào ào.
Mỹ nhân đứng dưới tàng cây bị quấy rầy nhã hứng, bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, cau mày nhìn hắn nửa ngày, đưa cho hắn một chiếc khăn, sau đó giống như đám mây bay đi.
Diệp Vọng phun xong ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp.
Hắn siết chặt chiếc khăn còn mang hương thơm lạnh lẽo kia, trong lòng có chút thất lạc, thậm chí không nói lên lời, dùng ống tay áo lau miệng, lảo đà lảo đảo đứng dậy trở về.
*
Sau lần này, hắn thường đến Di Thúy lâu muốn tìm nữ tử mặc y phục đỏ kia, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Sau khi tỉnh rượu hắn đã suy nghĩ một hồi, cảm thấy nữ tử kia có thể là cô nương trong Di Thúy lâu, dù sao cô nương của gia đình bình thường sẽ không thể đi lại trong hậu viện Di Thúy lâu. Nhưng hắn đã đi tìm mấy lần, cũng không thấy hình bóng đối phương, chỉ có thể siết khăn một mình uống rượu giải sầu.
Sau mấy lần, danh tiếng Khanh Lệ hầu hay ghé thanh lâu đã lan truyền khắp cả kinh thành.
Ân Hồng Diệp nghe được tin tức thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Nàng bỗng nghĩ lại sao mà trước đó hai nhà rõ ràng rất quý mến nhau lại uyển chuyển trả bái thϊếp về, hóa ra là nguyên nhân này!
Quý nữ nhà ai nguyện ý vị hôn phu của mình quanh quẩn ở thanh lâu!
Ân Hồng Diệp lo lắng, trực tiếp đi tới quân doanh nhéo Diệp Vọng đã lâu chưa về trở về nhà. Nàng tuy rằng đã bắt đầu tu thân dưỡng tính, tính tình mềm mỏng không ít. Nhưng tự nhiên nổi giận như vậy vẫn khiến Diệp Vọng sợ hãi. Hơn nữa nàng không chỉ nổi nóng, còn khóc đỏ mắt.
Diệp Vọng lắp ba lắp bắp an ủi: "Nương người đừng khóc, gần đây ta có gây ra chuyện gì đâu?"
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, không biết mình đã chọc phải mẫu thân lúc nào.
"Con còn mặt mũi nói ư! Bên này ta nhọc lòng khổ sở lo liệu việc hôn nhân cho con, con thì tốt rồi, dám đến thanh lâu lêu lổng! Trước khi thành thân lại dám phóng đãng như vậy, còn quý nữ nhà ai chịu gả cho con! Cho dù có chịu gả, vậy cũng chẳng phải một lòng hướng về con, mà hướng về quyền thế Hầu phủ kia kìa!"
Ân Hồng Diệp càng nói càng tức, không nhịn được đập vỡ cái cốc.
Diệp Vọng co rúm thành một đoàn, chợt nhớ tới mỹ nhân mặc y phục màu đỏ kia, to gan lớn mật nói: "Những người nương đưa ta nhìn, ta đều không thích."
"Nhiều người như vậy mà con không thích một ai sao? Vậy con thích kiểu nào?" Ân Hồng Diệp từ từ cao giọng.
Diệp Vọng ngắc ngứ, cảm thấy cứ như vậy cũng không được, dứt khoát thẳng thắn sẽ được khoan hồng: "Ta có người thích, là cô nương trong Di Thúy Lâu."
Ánh mắt Ân Hồng Diệp tối sầm, chống bàn mới giữ vững thân thể, khàn cả giọng nói: "Con lặp lại lần nữa?! Cô nương kia ở đâu?"
"Di Thúy lâu!" Diệp Vọng lấy can đảm nói: "Nhưng nàng hiện tại đã không còn ở Di Thúy lâu nữa, có lẽ đã được chuộc thân rồi, ta không tìm thấy nàng." Nói tới chỗ này, thần sắc hắn chìm xuống, dáng vẻ vô cùng thương tâm.
Đứa con này trước giờ vẫn không tim không phổi, để bụng nhất chính là đại ca hắn. Vô luận nàng cản trở thế nào, đều rất muốn thân cận với đại ca. Bây giờ hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, nhưng lại vì một kỹ nữ thanh lâu.
Nàng đè xuống tức giận, run giọng hỏi: "Bắt đầu từ bao giờ?"
"Mới, mới tháng trước." Nói đến đây Diệp Vọng còn có chút tiếc nuối: "Ta và đồng liêu đến Di Thúy lâu uống rượu, vô tình gặp được. Chờ sau đó tỉnh rượu đi tìm, làm thế nào cũng không thấy người."
"Gái lầu xanh, nói không chắc đã bị người ta chuộc đi làm thϊếp." Ân Hồng Diệp khuyên nhủ: "Con mới gặp mặt một lần, sao biết được thích hay không, qua một thời gian sẽ quên thôi."
"Không thể quên được." Diệp Vọng cũng rất cố chấp: "Ta yêu thích người kia, những người khác ta đều thấy như nhau thôi."
Nói xong thì nóng giận chạy đi mất.
Ân Hồng Diệp lau nước mắt, tự an ủi mình: "Có khi chỉ là say rượu nhớ nhầm thôi!"
Suy nghĩ một chút lại không yên lòng: "Nếu hắn thật sự tìm được, nhiều nhất chỉ có thể vào cửa làm thϊếp..."
*
Thời gian thoáng một cái đã qua ba tháng, trời đã vào thu.
Vì gần tới Trung thu, trong cung sắp xếp cung yến, quan tứ phẩm trở lên cùng với gia quyến đều phải có mặt, Diệp Vọng đương nhiên cũng phải đi.
Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được người, những ngày qua Diệp Vọng cũng chẳng có tinh thần, đến tham gia yến tiệc cũng uể oải, không có sức lực.
Diệp Vân Đình cười nói: " Sao lại phờ phạc thế này."
Lý Phượng Kỳ ngược lạ biết chuyện này, hắn khịt mũi cười nhạo: "Ta thấy hắn hao tốn sức lực, thân thể hư nhược." Hắn mơ hồ nhắc nhở: "Ngươi mới được thăng quan, làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để người ta bắt được nhược điểm."
Mặc dù triều đình không cấm quan viên qua lại với kỹ nữ, nhưng nếu hành động quá mức bừa bãi phóng đãng, khó tránh khỏi bị ngôn quan dâng tấu khởi tội.
Hắn nghe nói hai, ba tháng gần đây, Diệp Vọng ba ngày hai lần chạy tới Di Thúy lâu.
Diệp Vọng cúi đầu uống một hớp rượu, xa xôi thở dài nói: "Ta đến Di Thúy lâu cũng chẳng làm gì, chỉ đến tìm người thôi, các ngươi không tin sao?"
Lý Phượng Kỳ một mặt ngươi tiếp tục diễn đi.
Diệp Vọng ủ rũ, bưng chén uống rượu giải sầu.
Qua nửa bữa tiệc, ca vũ kết thúc, không ít quan viên đi qua chúc rượu lẫn nhau. Diệp Vọng bị Chu Liệt lôi kéo đi đến nói chuyện với Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu, hắn khá là bất đắc dĩ, ủ rũ bưng chén rượu qua, chuẩn bị mời rượu xong liền chuồn, kết quả vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy người đứng phía sau binh bộ thượng thư.
Hắn ngơ ngác mở lớn miệng, ánh mắt khϊếp sợ nhìn đối phương.
Nam nhân kia dáng người cao gầy, mặt mũi như họa, so với người đẹp nhất Diệp Vọng từng gặp còn hơn ba phần. Mà quan trọng nhất là, dáng vẻ người này giống y hệt với người hắn nhìn thấy hôm đó ở Di Thúy Lâu.
Chỉ có điều lúc trước người kia mặc y phục màu đỏ, có thêm mấy phần phong tình; hôm nay người này mặc quan bào trang trọng.
Hắn miễn cưỡng tìm hồn trở về, hỏi Thích Thiệu: "Vị này là?"
"Đây là Nghiêm Phượng Trúc, Binh bộ Thị lang mới được bổ nhiệm, trợ thủ đắc lực của ta." Thích Thiệu cười híp mắt nói: "Khang Lệ hầu chưa từng gặp hắn đúng không? Lúc trước hắn được phái tới địa phương mài giũa, mới triệu về một thời gian. Sau này chắc chắn giao thiệp không ít, mong Khang Lệ Hầu chiếu cố y nhiều hơn."
Diệp Vọng nhất thời tỉnh táo, giơ ly rượu lên mời y, đang muốn hỏi trong nhà y có còn tỷ muội hay không, lại nghe Nghiêm Phượng Trúc nói: "Hạ quan đã từng gặp Hầu gia."
Nói xong, cong môi cười với Diệp Vọng.
"Thật sao? Vậy ta cũng bớt chuyện, không cần phải giới thiệu nhiều nữa." Thích Thiệu không biết chuyện gì, nghe bọn họ có nhận thức, liền bỏ lại Nghiêm Phượng Trúc, để bọn họ tự nói chuyện với nhau.
Mà Diệp Vọng dường như bị sét đánh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Hôm đó tại Di Thúy Lâu, là ngươi?"
Hắn sắp khóc rồi.
Mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm ba tháng, lại là một nam nhân cao hơn cả hắn.
Nghiêm Phượng Trúc cười không rõ: "Chính là hạ quan."
Diệp Vọng "Ồ" một tiếng, gần như sắp không chịu nổi, tìm lý do thất hồn lạc phách rời đi.
Chờ yến hội tản đi, Ân Hồng Diệp tìm thấy hắn, thấy viền mắt hắn đỏ lên, kinh sợ vội hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Diệp Vọng khịt mũi, khổ sở nói: "Ta tìm được cô nương kia rồi."
Ân Hồng Diệp nghĩ thầm chẳng lẽ kỹ nữ kia được quan viên nào ở đây nạp làm thϊếp, hôm nay cũng tới?
Nàng thăm dò hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Cô nương kia là nam nhân, là Binh bộ Thị lang tiền nhiệm."
Ân Hồng Diệp hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên cảm thấy con trai yêu thích kỹ nữ cũng không phải chuyện lớn, chuyện này... nếu hắn yêu thích nam nhân, nàng nên làm gì?
Dù sao có đại ca hắn ở trước kia kìa.
Nàng cũng lắp ba lắp bắp, thận trọng hỏi: "Vậy bây giờ con.. nghĩ thế nào? Con còn, còn yêu thích hắn sao?"
Diệp Vọng chưa nghĩ tới, cả tối nay hắn chỉ cảm thấy khổ sở, thật sự chưa nghiêm túc nghĩ về chuyện này.
Nghe Ân Hồng Diệp hỏi như vậy, hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhớ lại khuôn mặt kia, vẫn nhịn không được mặt đỏ tim đập, có chút không xác định nói: "Phải, vẫn còn có chút yêu thích..." Càng nói, hắn càng cảm thấy kinh mạch trên người được đả thông: "Nhưng thật ra là nam tử cũng không quan trọng, chúng ta có thể giống như đại ca và ca phu."
Chính là không biết Nghiêm Phượng Trúc có thích hắn không.
Nhưng sau này bọn họ sẽ có rất nhiều cơ hội giao thiệp, chỉ cần hắn nỗ lực thêm, nhất định vẫn có cơ hội?
Diệp Vọng lấy lại tinh thần, đúng lúc xe ngựa đi đến Hầu phủ, hắn nhanh chân nhảy xuống trở về viện tử của mình, suy nghĩ cách tiếp cận Nghiêm Phượng Trúc.
Ân Hồng Diệp thấy thế tức giận đến hoa mắt váng đầu, được thị nữ đỡ xuống xe ngựa.
Nàng hối hận không thôi nói: "Này còn không bằng tìm kỹ nữ đâu!" Tốt xấu vẫn là nữ tử.
Hơn nữa nàng nghe nói Binh bộ Thị lang tiền nhiệm kia xuất thân hàn môn, năm đó tuổi nhỏ đỗ Thám hoa, được đưa tới địa phương mài giũa. Hai năm đi qua ba châu phủ, phá liền ba án tham ô, thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Suy nghĩ về con trai ngốc nhà mình, sao có thể đấu được với y đây!
Ân Hồng Diệp che ngực, dồn dập hít thở, thời điểm được thị nữ đưa về phòng vẫn còn lẩm bẩm "Con lớn không nghe mẹ".
Chuyện con trai nàng không quản được, để hắn tự giày vò đi!
Toàn văn hoàn.
Trong triều đại này, hắn là Hầu gia trẻ tuổi nhất, mà tước vị này là do hắn ở trên chiến trường chém gϊếŧ vô số mà giành được, từ Bắc Cương đến Đông Di, lại xuất chinh tới các nước hải ngoại, binh quyền nắm trong tay là dựa vào thực lực.
Đã từng nổi tiếng kinh thành là công tử hoàn khố, sau vài năm phấn đấu cố gắng, cuối cùng cũng trở thành trụ cột trong nhà, trở thành rể hiền trong mắt thế gia kinh thành, ngưỡng cửa phủ Khang Lệ hầu thiếu chút nữa bị bà mai san bằng.
Ân Hồng Diệp vô cùng vui vẻ, chuyện vui lớn nhất mỗi ngày chính là ăn mặc gọn gàng xinh đẹp đến tham gia tiệc mời của nhà này nhà kia, thay Diệp Vọng nhìn qua các cô nương đến tuổi.
"Các ngươi không biết, ta về nhà một lần, mẹ ta có thể lấy ra một xấp chân dung dày như thế này cho ta nhìn!" Diệp Vọng ngồi trên bàn rượu, hai tay khoa trương vẽ một vòng, nước miếng văng tung tóe, đầy mặt thống khổ: "Cũng không biết nàng lấy nhiều chân dung như thế từ đâu!"
Hắn cũng hoài nghi ở kinh thành có nhiều quý nữ chờ gả như vậy sao?!
Càng kỳ quái hơn là, năm nay hắn hai mươi, vậy mà cô nương nhỏ tuổi nhất mẹ hắn chọn mới chỉ có mười ba tuổi!
Hỏi sao lại nhỏ như vậy, mẹ hắn nói tuổi nhỏ cũng không quan trọng lắm, chỉ cần thích, có thể đính hôn trước, nhà mẹ đẻ nuôi thêm hai năm, cập kê thì thành hôn sau.
Diệp Vọng không còn lời nào để nói, chỉ lo mẹ hắn thật sự nhét tức phụ nhi mười ba tuổi cho hắn, trong đêm chạy mất, đến nay chưa dám về nhà, ngủ nghỉ luôn ở quân doanh, thỉnh thoảng đi uống rượu cùng mấy tướng lĩnh thân thiết.
Lão lưu manh Chu Liệt cười giễu: "Ngươi nên bằng lòng đi, hai năm này ngươi còn tuấn tú. Chờ tuổi ngươi lơn hơn một chút, sắc đẹp không còn, muốn tìm cũng không tìm được đâu."
Người cùng uống rượu cười hắn: "Lão Chu, ngươi đang nói ngươi đi!"
Người còn lại tiếp lời: "Nhưng trẻ tuổi ngươi cũng đâu có đẹp!" Lại nói: "Ngược lại Diệp Vọng thực có mấy phần nhan sắc, lại có tước hầu. Tiền đồ vô lượng. Không trách mấy gia đình thế gia kia cứ muốn tranh hắn làm con rể."
Diệp Vọng cúi đầu uống một bình rượu, đại chậc lưỡi nói: "Lão tử không cần! Tức phụ có quan trọng bằng đao của ta không?" Nói xong ôm đao của mình bắt đầu cười khúc khích.
Cũng không trách hắn coi trọng như vậy, đao này do một nghệ nhân nổi tiếng đúc ra, là món quà Diệp Vân Đình tặng hắn trong lễ nhược quán.
Diệp Vọng nhận được vô cùng yêu thích, nhiều lần khoe khoang trong quân doanh, ngay cả lúc ngủ cũng phải ôm vào ngực.
Nhìn hắn như vậy, đồng liêu cùng uống rượu bắt đầu thầm nói: "Các ngươi nói hắn như vậy, có phải vẫn còn non không?"
"Có thể lắm đó." Những người khác phụ họa.
Chu Liệt dường như đã tìm lại được cảm giác ưu việt, không khách khí cười nói: "Trưởng thành đẹp đến đâu thì cũng vô dụng, không phải vẫn còn non sao."
Diệp Vọng nghe thấy, vỗ bàn một cái, hào khí ngất trời nói: "Ai nói, ta là khách quen của Di Thúy lâu! Di Thúy lâu các ngươi biết không? Không biết gia mang các ngươi đến mở mang kiến thức."
Nói xong gọi chưởng quỹ tính tiền, muốn đến Di Thúy Lâu đổi gió.
Những người khác thấy hắn khí thế như vậy, thật sự bị hắn lừa gạt, hô theo: "Đi thì đi, ai còn chưa đi qua."
Vậy là một đám người khí thế cuồn cuộn tới Di Thúy Lâu.
Di Thúy lâu là hoa lâu to lớn nhất kinh thành, bên trong có cô nương tinh thông cầm kỳ thư họa, dáng vẻ tư thái càng không thể xoi mói. Quan trọng nhất là thấu tình đạt lý.
Một số tướng lĩnh chưa có gia thất không chịu được cô quạnh thường hay đến Di Thúy lâu tìm vui.
Diệp Vọng cũng không lừa gạt mọi người, hắn đã đi tới đây nhưng cũng chỉ uống rượu nghe hát, trước đó hắn nhỏ tuổi, mẹ hắn nhiều lần hạ lệnh không cho phép hắn lung tung bên ngoài, hắn sao dám có mấy ý nghĩ quanh co? Khí thế hung hăng đến Di Thúy Lâu, Diệp Vọng vào một nhã gian, gọi thêm mấy cô nương đến, sau đó bắt đầu ngồi uống rượu nghe khúc.
Những người kia cười nhạo hắn không ngớt: "Há, nguyên lai trước giờ Khang Lệ hầu chỉ đến Di Thúy Lâu nghe hát."
Diệp Vọng đỏ cả mặt, không biết là say hay xấu hổ.
Mấy người kia chế nhạo hắn một phen, sau đó cũng chỉ gọi thêm đồ nhắm, bắt đầu chơi hoa quyền*.
*trò chơi oẳn tù tì; trò chơi đố số; đố nhau (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà)
Mỗi khi có khách đi qua nhã gian, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng gọi quyền, không nhịn được khinh bỉ: Đến Di Thúy Lâu chơi hoa quyền? Đúng là ăn no rửng mỡ!
Diệp Vọng xác thực giỏi chống đỡ, từ tửu lâu đến Di Thúy lâu, hắn đã uống đến hai cân rượu, những năm này luyện tửu lượng được thành tựu như vậy. Cả người đầu nặng thân nhẹ, bụng cũng trướng vô cùng, vội vàng đi về phía sau viện tìm nhà xí.
Bên trong Di Thúy lâu đốt huân hương, mùi vị ám muội say lòng người, thần trí hắn có chút phiêu phiêu, loạng choà loạng choạng đi đến hậu viện mới thanh tỉnh được một chút.
Mới vừa thở ra một hơi, ánh mắt lại liếc thấy mỹ nhân mặc áo đỏ đứng dưới gốc cây. Đối phương đứng nghiêng người, ngẩng đầu nhìn tán hoa đào, thân hình cao gầy, đường nét gương mặt thanh tú và hoàn mỹ. Văn chương của Diệp Vọng không tốt, lúc này không nghĩ ra được mỹ từ ca ngợi nào, chỉ cảm thấy người này so với tất cả những người hắn đã gặp qua đều đẹp hơn.
Khiến tim hắn bỗng đập nhanh hơn.
Hắn ngất ngây đi tới, muốn hỏi tên đối phương, kết quả quá mức say rượu, mở miệng nôn ra ào ào.
Mỹ nhân đứng dưới tàng cây bị quấy rầy nhã hứng, bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, cau mày nhìn hắn nửa ngày, đưa cho hắn một chiếc khăn, sau đó giống như đám mây bay đi.
Diệp Vọng phun xong ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp.
Hắn siết chặt chiếc khăn còn mang hương thơm lạnh lẽo kia, trong lòng có chút thất lạc, thậm chí không nói lên lời, dùng ống tay áo lau miệng, lảo đà lảo đảo đứng dậy trở về.
*
Sau lần này, hắn thường đến Di Thúy lâu muốn tìm nữ tử mặc y phục đỏ kia, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Sau khi tỉnh rượu hắn đã suy nghĩ một hồi, cảm thấy nữ tử kia có thể là cô nương trong Di Thúy lâu, dù sao cô nương của gia đình bình thường sẽ không thể đi lại trong hậu viện Di Thúy lâu. Nhưng hắn đã đi tìm mấy lần, cũng không thấy hình bóng đối phương, chỉ có thể siết khăn một mình uống rượu giải sầu.
Sau mấy lần, danh tiếng Khanh Lệ hầu hay ghé thanh lâu đã lan truyền khắp cả kinh thành.
Ân Hồng Diệp nghe được tin tức thiếu chút nữa đã ngất xỉu. Nàng bỗng nghĩ lại sao mà trước đó hai nhà rõ ràng rất quý mến nhau lại uyển chuyển trả bái thϊếp về, hóa ra là nguyên nhân này!
Quý nữ nhà ai nguyện ý vị hôn phu của mình quanh quẩn ở thanh lâu!
Ân Hồng Diệp lo lắng, trực tiếp đi tới quân doanh nhéo Diệp Vọng đã lâu chưa về trở về nhà. Nàng tuy rằng đã bắt đầu tu thân dưỡng tính, tính tình mềm mỏng không ít. Nhưng tự nhiên nổi giận như vậy vẫn khiến Diệp Vọng sợ hãi. Hơn nữa nàng không chỉ nổi nóng, còn khóc đỏ mắt.
Diệp Vọng lắp ba lắp bắp an ủi: "Nương người đừng khóc, gần đây ta có gây ra chuyện gì đâu?"
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, không biết mình đã chọc phải mẫu thân lúc nào.
"Con còn mặt mũi nói ư! Bên này ta nhọc lòng khổ sở lo liệu việc hôn nhân cho con, con thì tốt rồi, dám đến thanh lâu lêu lổng! Trước khi thành thân lại dám phóng đãng như vậy, còn quý nữ nhà ai chịu gả cho con! Cho dù có chịu gả, vậy cũng chẳng phải một lòng hướng về con, mà hướng về quyền thế Hầu phủ kia kìa!"
Ân Hồng Diệp càng nói càng tức, không nhịn được đập vỡ cái cốc.
Diệp Vọng co rúm thành một đoàn, chợt nhớ tới mỹ nhân mặc y phục màu đỏ kia, to gan lớn mật nói: "Những người nương đưa ta nhìn, ta đều không thích."
"Nhiều người như vậy mà con không thích một ai sao? Vậy con thích kiểu nào?" Ân Hồng Diệp từ từ cao giọng.
Diệp Vọng ngắc ngứ, cảm thấy cứ như vậy cũng không được, dứt khoát thẳng thắn sẽ được khoan hồng: "Ta có người thích, là cô nương trong Di Thúy Lâu."
Ánh mắt Ân Hồng Diệp tối sầm, chống bàn mới giữ vững thân thể, khàn cả giọng nói: "Con lặp lại lần nữa?! Cô nương kia ở đâu?"
"Di Thúy lâu!" Diệp Vọng lấy can đảm nói: "Nhưng nàng hiện tại đã không còn ở Di Thúy lâu nữa, có lẽ đã được chuộc thân rồi, ta không tìm thấy nàng." Nói tới chỗ này, thần sắc hắn chìm xuống, dáng vẻ vô cùng thương tâm.
Đứa con này trước giờ vẫn không tim không phổi, để bụng nhất chính là đại ca hắn. Vô luận nàng cản trở thế nào, đều rất muốn thân cận với đại ca. Bây giờ hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, nhưng lại vì một kỹ nữ thanh lâu.
Nàng đè xuống tức giận, run giọng hỏi: "Bắt đầu từ bao giờ?"
"Mới, mới tháng trước." Nói đến đây Diệp Vọng còn có chút tiếc nuối: "Ta và đồng liêu đến Di Thúy lâu uống rượu, vô tình gặp được. Chờ sau đó tỉnh rượu đi tìm, làm thế nào cũng không thấy người."
"Gái lầu xanh, nói không chắc đã bị người ta chuộc đi làm thϊếp." Ân Hồng Diệp khuyên nhủ: "Con mới gặp mặt một lần, sao biết được thích hay không, qua một thời gian sẽ quên thôi."
"Không thể quên được." Diệp Vọng cũng rất cố chấp: "Ta yêu thích người kia, những người khác ta đều thấy như nhau thôi."
Nói xong thì nóng giận chạy đi mất.
Ân Hồng Diệp lau nước mắt, tự an ủi mình: "Có khi chỉ là say rượu nhớ nhầm thôi!"
Suy nghĩ một chút lại không yên lòng: "Nếu hắn thật sự tìm được, nhiều nhất chỉ có thể vào cửa làm thϊếp..."
*
Thời gian thoáng một cái đã qua ba tháng, trời đã vào thu.
Vì gần tới Trung thu, trong cung sắp xếp cung yến, quan tứ phẩm trở lên cùng với gia quyến đều phải có mặt, Diệp Vọng đương nhiên cũng phải đi.
Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được người, những ngày qua Diệp Vọng cũng chẳng có tinh thần, đến tham gia yến tiệc cũng uể oải, không có sức lực.
Diệp Vân Đình cười nói: " Sao lại phờ phạc thế này."
Lý Phượng Kỳ ngược lạ biết chuyện này, hắn khịt mũi cười nhạo: "Ta thấy hắn hao tốn sức lực, thân thể hư nhược." Hắn mơ hồ nhắc nhở: "Ngươi mới được thăng quan, làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để người ta bắt được nhược điểm."
Mặc dù triều đình không cấm quan viên qua lại với kỹ nữ, nhưng nếu hành động quá mức bừa bãi phóng đãng, khó tránh khỏi bị ngôn quan dâng tấu khởi tội.
Hắn nghe nói hai, ba tháng gần đây, Diệp Vọng ba ngày hai lần chạy tới Di Thúy lâu.
Diệp Vọng cúi đầu uống một hớp rượu, xa xôi thở dài nói: "Ta đến Di Thúy lâu cũng chẳng làm gì, chỉ đến tìm người thôi, các ngươi không tin sao?"
Lý Phượng Kỳ một mặt ngươi tiếp tục diễn đi.
Diệp Vọng ủ rũ, bưng chén uống rượu giải sầu.
Qua nửa bữa tiệc, ca vũ kết thúc, không ít quan viên đi qua chúc rượu lẫn nhau. Diệp Vọng bị Chu Liệt lôi kéo đi đến nói chuyện với Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu, hắn khá là bất đắc dĩ, ủ rũ bưng chén rượu qua, chuẩn bị mời rượu xong liền chuồn, kết quả vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy người đứng phía sau binh bộ thượng thư.
Hắn ngơ ngác mở lớn miệng, ánh mắt khϊếp sợ nhìn đối phương.
Nam nhân kia dáng người cao gầy, mặt mũi như họa, so với người đẹp nhất Diệp Vọng từng gặp còn hơn ba phần. Mà quan trọng nhất là, dáng vẻ người này giống y hệt với người hắn nhìn thấy hôm đó ở Di Thúy Lâu.
Chỉ có điều lúc trước người kia mặc y phục màu đỏ, có thêm mấy phần phong tình; hôm nay người này mặc quan bào trang trọng.
Hắn miễn cưỡng tìm hồn trở về, hỏi Thích Thiệu: "Vị này là?"
"Đây là Nghiêm Phượng Trúc, Binh bộ Thị lang mới được bổ nhiệm, trợ thủ đắc lực của ta." Thích Thiệu cười híp mắt nói: "Khang Lệ hầu chưa từng gặp hắn đúng không? Lúc trước hắn được phái tới địa phương mài giũa, mới triệu về một thời gian. Sau này chắc chắn giao thiệp không ít, mong Khang Lệ Hầu chiếu cố y nhiều hơn."
Diệp Vọng nhất thời tỉnh táo, giơ ly rượu lên mời y, đang muốn hỏi trong nhà y có còn tỷ muội hay không, lại nghe Nghiêm Phượng Trúc nói: "Hạ quan đã từng gặp Hầu gia."
Nói xong, cong môi cười với Diệp Vọng.
"Thật sao? Vậy ta cũng bớt chuyện, không cần phải giới thiệu nhiều nữa." Thích Thiệu không biết chuyện gì, nghe bọn họ có nhận thức, liền bỏ lại Nghiêm Phượng Trúc, để bọn họ tự nói chuyện với nhau.
Mà Diệp Vọng dường như bị sét đánh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Hôm đó tại Di Thúy Lâu, là ngươi?"
Hắn sắp khóc rồi.
Mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm ba tháng, lại là một nam nhân cao hơn cả hắn.
Nghiêm Phượng Trúc cười không rõ: "Chính là hạ quan."
Diệp Vọng "Ồ" một tiếng, gần như sắp không chịu nổi, tìm lý do thất hồn lạc phách rời đi.
Chờ yến hội tản đi, Ân Hồng Diệp tìm thấy hắn, thấy viền mắt hắn đỏ lên, kinh sợ vội hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Diệp Vọng khịt mũi, khổ sở nói: "Ta tìm được cô nương kia rồi."
Ân Hồng Diệp nghĩ thầm chẳng lẽ kỹ nữ kia được quan viên nào ở đây nạp làm thϊếp, hôm nay cũng tới?
Nàng thăm dò hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Cô nương kia là nam nhân, là Binh bộ Thị lang tiền nhiệm."
Ân Hồng Diệp hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên cảm thấy con trai yêu thích kỹ nữ cũng không phải chuyện lớn, chuyện này... nếu hắn yêu thích nam nhân, nàng nên làm gì?
Dù sao có đại ca hắn ở trước kia kìa.
Nàng cũng lắp ba lắp bắp, thận trọng hỏi: "Vậy bây giờ con.. nghĩ thế nào? Con còn, còn yêu thích hắn sao?"
Diệp Vọng chưa nghĩ tới, cả tối nay hắn chỉ cảm thấy khổ sở, thật sự chưa nghiêm túc nghĩ về chuyện này.
Nghe Ân Hồng Diệp hỏi như vậy, hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhớ lại khuôn mặt kia, vẫn nhịn không được mặt đỏ tim đập, có chút không xác định nói: "Phải, vẫn còn có chút yêu thích..." Càng nói, hắn càng cảm thấy kinh mạch trên người được đả thông: "Nhưng thật ra là nam tử cũng không quan trọng, chúng ta có thể giống như đại ca và ca phu."
Chính là không biết Nghiêm Phượng Trúc có thích hắn không.
Nhưng sau này bọn họ sẽ có rất nhiều cơ hội giao thiệp, chỉ cần hắn nỗ lực thêm, nhất định vẫn có cơ hội?
Diệp Vọng lấy lại tinh thần, đúng lúc xe ngựa đi đến Hầu phủ, hắn nhanh chân nhảy xuống trở về viện tử của mình, suy nghĩ cách tiếp cận Nghiêm Phượng Trúc.
Ân Hồng Diệp thấy thế tức giận đến hoa mắt váng đầu, được thị nữ đỡ xuống xe ngựa.
Nàng hối hận không thôi nói: "Này còn không bằng tìm kỹ nữ đâu!" Tốt xấu vẫn là nữ tử.
Hơn nữa nàng nghe nói Binh bộ Thị lang tiền nhiệm kia xuất thân hàn môn, năm đó tuổi nhỏ đỗ Thám hoa, được đưa tới địa phương mài giũa. Hai năm đi qua ba châu phủ, phá liền ba án tham ô, thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Suy nghĩ về con trai ngốc nhà mình, sao có thể đấu được với y đây!
Ân Hồng Diệp che ngực, dồn dập hít thở, thời điểm được thị nữ đưa về phòng vẫn còn lẩm bẩm "Con lớn không nghe mẹ".
Chuyện con trai nàng không quản được, để hắn tự giày vò đi!
Toàn văn hoàn.
Danh sách chương