Sáng sớm canh tư, gà vừa gáy.

Sắc trời còn chưa sáng, dưới hiên chính viện thắp sáng một ngọn đèn lồng, thị nữ mới tới đốt đèn lồng chờ đợi trong sân, thấy hai người đi ra, liền cầm đèn đi trước dẫn đường.

Diệp Vân Đình đưa Lý Phượng Kỳ đến cửa lớn Vương phủ mới dừng chân.

Tuy rằng y thể hiện bình tĩnh, nhưng Lý Phượng Kỳ biết y đang lo lắng điều gì, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Vân Đình, từ ghế lăn đổi vào kiệu, xốc màn kiệu lên khoát tay áo với Diệp Vân Đình một cái: "Về nghỉ ngơi đi."

Diệp Vân Đình gật đầu với hắn, chỉ thấy kiệu phu nâng kiệu lên, Ngũ Canh đẩy ghế lăn đi đằng sau, đoàn người chậm rãi đi về phía hoàng cung.

Từ Vương phủ đi qua đường phố chính, lại đến điện Thái Hòa tiền triều, ước chừng khoảng hai khắc đồng hồ.

Đường phố chính ban ngày náo nhiệt giờ này rất yên tĩnh, châm ngôn có nói "Canh một người, canh hai ma, canh ba quỷ, canh tư tặc", lúc này chính là lúc người ta ngủ say nhất. Trên đường chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng và tiếng bước chân ầm ập.

Tình cờ cũng sẽ gặp mấy quan chức khác đi vào triều, quan viên quen biết nhau sẽ còn buồn ngủ mà chào hỏi.

Càng tới gần hoàng cung, kiệu của các phủ càng nhiều, một đám quan chức to nhỏ cuốn màn kiệu lên nói chuyện phiếm, đề tài được đề cập nhiều nhất không gì khác ngoài việc chạng vạng hôm qua, Vĩnh An vương ra ngoài phủ nghênh tiếp lão Vương phi.

Vĩnh An vương nghe đâu trúng kịch độc không còn sống được bao lâu, vậy mà cứ như vậy âm thầm khỏe lại.

Chuyện phát sinh trong Vương phủ cũng không phải quan chức nào cũng biết. Nhưng đã là người làm quan, không nói đến kẻ đã thành tinh, nhưng ai cũng biết nhìn sắc mắt. Mặc dù không biết quang cảnh bên trong Vương phủ ra sao, nhưng bọn họ xem thái độ của hoàng đế mấy ngày nay, cũng có thể đoán được một hai.

Đều trong bóng tối suy đoán, phủ Vĩnh An vương hưng thịnh một thời sợ là sắp lật tàu.

Có người thổn thức, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác. Mà tất cả mọi người cùng nhất chí bảo trì trầm mặc. Dù sao Vĩnh An vương không còn sống lâu nữa, vì một kẻ hấp hối sắp chết đắc tội hoàng đế, thực sự không phải cử chỉ sáng suốt. Huống chi những quan chức từ trước tới nay thân cận Vĩnh An vương đều im như ve mùa đông, nơi nào đến phiên bọn họ can thiệp vào.

Tất cả mọi người lập trường ngay ngắn, chỉ chờ xem kết cục cuối cùng của Vĩnh An vương.

Nhưng không ngờ nháy mắt liền bị Vĩnh An vương giết trở tay không kịp. Các quan lại to nhỏ có cùng lập trường, lúc này đều nhỏ giọng bàn luận việc này sẽ dẫn đến ảnh hưởng thế nào.

Binh bộ Thượng thư Thích Thiệu hợp ống tay áo bình chân như vại: "Hôm nay chư vị đại nhân nói chuyện phải cẩn thận một chút."

Nhiều quan chức đều ngầm hiểu ý. Vĩnh An vương khỏe mạnh, vậy tâm tình bệ hạ tất nhiên cũng không khá hơn chút nào. Nếu xúi quẩy vào lúc này, nói không chừng mũ cánh chuồn với cái đầu đều không còn.

"Ngày này sợ là phải thay đổi rồi." Ngự Sử đại nhân lớn tuổi ôm lò sưởi, híp mắt nhìn hoàng thành đèn đuốc huy hoàng.

Thỏ tử cẩu phanh, vắt chanh bỏ vỏ, từ cổ chí kim chẳng lạ lùng gì.

Mà giữa hoàng đế với Vĩnh An vương, thực lực chênh lệch quá xa. Bây giờ đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng.

Vĩnh An vương không phải bồ tát sống bị đánh không đánh lại.

Mọi người nhất thời im tiếng, đều yên lặng suy đoán thế cuộc triều đình ngày sau.

Trong bóng tối không biết là ai bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Đây là kiệu của Vĩnh An vương sao?"

Mọi người cả kinh, dồn dập theo tiếng đến xem.

Liền thấy một chiếc kiệu cao to rộng rãi hơn bình thường yên lặng đứng ở bên cạnh, cũng không biết đến đây từ lúc nào. Màn kiệu rũ không nhìn thấy bên trong, nhưng hai chữ "Vĩnh An" thêu dưới góc phải lại đặc biệt chói mắt.

Một đám đại thần nhìn chằm chằm màn kiệu buông xuống, hận không thể nhìn chăm chú khoét ra cái lỗ thủng.

Thích Thiệu giao hảo với Lý Phượng Kỳ lông mày giương lên, cao giọng hỏi: "Là Vĩnh An vương tôn giá sao?"

Hắn vừa dứt lời, liền nghe một đạo âm thanh lạnh lẽo trả lời: "Chư vị đại nhân đã lâu không gặp, đều mạnh khỏe chứ?" Cùng lúc đó, màn kiệu buông xuống chậm rãi cuốn lên, lộ ra gương mặt Lý Phượng Kỳ cười như không cười.

Thật sự là Vĩnh An vương!

Một đám quan chức khiếp sợ dị thường, đến cảm xúc trên mặt đều thiếu chút nữa duy trì không nồi. Chạng vạng ngày hôm qua mới nghe tin Vĩnh An vương khỏe lại. Hôm nay trời chưa sáng người đã tới lên triều.

Rõ ràng là thế tới hung hăng.

Lại nghĩ tới lời Ngự Sử đại nhân vừa nói, thầm nghĩ, sợ là thật sự sắp thay người lãnh đạo rồi.

Các quan chức lại tâm tư dị biệt, đại thần xưa nay quan hệ thân cận với Lý Phượng Kỳ đều đến gần hàn huyên, những người khác lại vểnh tai lên nghe.

Có người hỏi: "Vương gia bệnh nặng mới khỏi, sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?"

Thanh âm Lý Phượng Kỳ không cao không thấp, lạnh lẽo như hàn băng, trong đêm tối lộ ra mấy phần âm trầm: "Có chuyện quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ."

Mọi người suy tư, lúc này Vĩnh An vương có chuyện quan trọng gì.

Không đợi nghĩ ra lý do, đã nghe tiếng chuông vang lên, cửa cung mở ra.

Mọi người đành phải đình chỉ đề tài, xuống kiệu xếp thành hàng, bước vào bên trong hoàng thành. Qua cầu Kim Thủy, là đến quảng trường điện Thái Hòa.

Quần thần xếp thành hàng thập cấp mà lên, chỉ có Lý Phượng Kỳ ngồi xe lăn, được Ngũ Canh đẩy tới.

Đợi đến cửa điện Thái Hòa, mới đổi thành nội thị điện Thái Hòa tiếp nhận.

Ngũ Canh tiện đường giao hộp gỗ đựng đầu Triệu Viêm cho nội thị, dặn dò: "Xách cẩn thận, đừng vội vàng để rơi."

Nội thị khúm núm nhận lấy mới đẩy Lý Phượng Kỳ vào điện.

Mọi người ấn theo chức quan đứng thành hàng, ghế lăn của Lý Phượng Kỳ đứng ở đầu tiên. Đến lúc mọi người dừng đội ngũ, lại thấy một người khoan thai đến muộn. Một thân quần áo trắng, chính là Thái phó Hàn Thiền.

Sắc mặt Hàn Thiền có chút kém, hắn liếc Lý Phượng Kỳ một cái, đứng ngang hàng bên cạnh hắn.

Hoàng đế Lý Tung còn chưa tới, trong điện Thái Hòa không thể ồn ào, văn võ bá quan đều trầm mặc. Đợi như vậy khoảng chừng một khắc, Lý Tung mặc áo bào vàng thêu rồng mới xuất hiện.

Gã mới vừa nhược quán, khuôn mặt còn mang vẻ non nớt thanh niên, vì quen sống trong nhung lụa, màu da dưỡng đến rất trắng. Bị long bào màu vàng lấn át liền thêm mấy phần suy nhược.

Nếu không phải mặc long bào trên người, nhìn gã không giống cửu ngũ chí tôn, mà giống một thư sinh có chút tối tăm hơn.

Lý Tung đi vào trong điện, ngồi xuống long ỷ rộng lớn, mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện nhẹ nhàng lay động, che khuất sắc mặt xanh mét âm trầm của gã.

Ánh mắt gã tối tăm chăm chú nhìn Lý Phượng Kỳ, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm thành quyền. Nếu không phải vừa mới tiết một trận hỏa khí trong hậu cung, ngay cả bình tĩnh trên mặt gã cũng khó mà duy trì.

Thôi Hi đứng hầu bên cạnh, minh tiên một tiếng: "Có việc nhanh tấu, không việc bãi triều......"

Thanh âm cao vút có chút sắc bén vang vọng trong điện Thái Hòa, một đám quan chức theo bản năng đưa mắt ngưng trên người Lý Phượng Kỳ.

Vĩnh An vương xuất hiện, còn ai dám tấu trước? Nhưng Lý Phượng Kỳ như không hề có cảm giác với ánh mắt bốn phía, thân thể thả lỏng dựa vào lưng ghế, hai tay úp lên nhau, thanh thản tự tại, như không ai có thể lọt vào mắt hắn.

Bên chân hắn lại đặt cái hộp gỗ kia.

Mọi người không chắc hắn có ý gì, lại không dám ra mặt trước. Trong điện Thái Hòa nhất thời nghe được cả tiếng kim rơi.

Lý Tung ánh mắt nham hiểm, nhìn từ trên cao xuống đảo qua văn võ bá quan ở đây, càng thấy không một ai dám ra khỏi hàng, sắc mặt lại càng khó coi.

Giằng co một lúc lâu, rốt cục hắn không nhịn được mở miệng trước: "Chúng ái khanh hôm nay không có chuyện gì khởi bẩm. Vĩnh An vương bệnh nặng mới khỏi vẫn kiên trì vào triều, lẽ nào cũng không có chuyện muốn tấu sao?"

"Thần có việc tấu." Lý Phượng Kỳ ngồi thẳng thân thể, nhìn thẳng vào mắt Lý Tung, cách khoảng không giao phong.

"Có chuyện gì?" Lý Tung cố gắng tự trấn định, con ngươi loạn hoảng.

"Thần nhận được tin khẩn từ quân Bắc Cương cách đây tám trăm dặm, nói tham quân Triệu Viêm trong bóng tối cấu kết với thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ ý đồ mưu phản." Lý Phượng Kỳ hời hợt liệt kê từng tội trạng của Triệu Viêm: "Tình báo trong quân nói, Triệu Viêm đến phủ đô đốc Bắc Cương mới chỉ hơn mười ngày, làm việc quái đản, phách lối nhận hối lộ. Thậm chí còn giả truyền khẩu dụ của bệ hạ, đầu độc quân tâm, ý đồ dụ dỗ phó đô đốc Chu Văn cùng hắn đồng mưu tạo phản."

"Chu Văn đầu tiên giả ý đáp lời, trên thực tế lại trong bóng tối phái người điều tra thu thập chứng cứ, bất ngờ phát hiện Triệu Viêm vẫn luôn thư từ qua lại với thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ. Lại tra ra Ân Thừa Nhữ một mình tại vị, trong núi sâu giao giới giữa hai châu Ký Vị đóng quân mấy vạn, ý đồ không rõ. Phó đô đốc vì bảo đảm bình an của hai châu, muốn áp giải Triệu Viêm về kinh thành hỏi tội. Nhưng không ngờ Triệu Viêm phát hiện phản kháng, trong cuộc hỗn chiến bị chém chết."

Hắn lấy thư từ qua lại trong tay áo ra, lại chỉ hộp gỗ dưới đất: "Đây là thủ cấp của Triệu Viêm và thư từ mưu đồ bí mật lui tới của hai người. Kính xin bệ hạ xem qua."

Mọi người không nghĩ Vĩnh An vương vừa lộ diện, đã nói chuyện đòi mạng như thế này, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh.

Lý Tung cắn chặt hàm răng, cứng đờ xả ra một nụ cười dữ tợn: "Thôi Hi, trình lên xem."

Thôi Hi nghe tiếng đi xuống bậc đài nhận lấy thư, liền xoay người nhìn xuống hộp gỗ dưới đất.

Hộp gỗ này vuông vắn, toàn thân đen thui, cúi sát vào có thể ngửi thấy mùi máu tanh và mùi thối rữa mơ hồ.

Hắn lạnh mặt xốc nắp hộp gỗ lên, khuôn mặt Triệu Viêm chết không nhắm mắt dữ tợn liền bại lộ trước mặt mọi người.

Thôi Hi sắc mặt trầm sâu, bưng hộp gỗ lên, "Bệ hạ, đúng là Triệu Viêm." Dứt lời lại mang thư trình lên.

Lý Tung nhận lấy, vội vã lật mấy lần, liền ném lên long án.

Gã không cần nhìn cũng biết trên thư này viết gì. Triệu Viêm là mang theo khẩu dụ của gã đến Bắc Cương. Ân Thừa Nhữ cũng là được gã bí mật lệnh đóng quân trong núi. Dựa theo kế hoạch ban đầu, Triệu Viêm đi tới Bắc Cương, giả vờ lơ đãng để lộ ra tình cảnh khốn khó của Lý Phượng Kỳ ở kinh thành, mục đích là làm Chu Văn bốc lên lửa giận. Chu Văn gấp gáp dễ tức giận, lại trung thành tuyệt đối với Lý Phượng Kỳ, chỉ cần hắn có động tác, Lý Tung liền có thể dùng tội danh mưu nghịch lệnh Ân Thừa Nhữ mang binh bình loạn.

Quang minh chính đại diệt trừ đại tướng tâm phúc của Lý Phượng Kỳ và Huyền Giáp quân. Đến lúc đó Lý Phượng Kỳ không còn hậu thuẫn, còn phải chịu trách nhiệm về tội danh mưu nghịch của thuộc hạ. Gã chính là dưới cơn nóng giận đem người giết đi, người trong thiên hạ cũng sẽ không nói được gì.

Vậy mà Chu Văn cố tình không vào bẫy, còn liên luỵ Triệu Viêm cùng Ân Thừa Nhữ.

Chỉ là Triệu Viêm chết cũng chết rồi, Ân Thừa Nhữ lại quyết không thể thua tiền.

Lý Tung nghiến răng, trầm mặt nói: "Việc này nhiều điểm đáng ngờ, vẫn phải giao cho Hình Bộ tra rõ."

Lý Phượng Kỳ không phản đối, chỉ nói: "Ký Châu bao bọc xung quanh kinh thành, mưu nghịch quan hệ đến nền tảng lập quốc, không phải chuyện nhỏ. Chỉ Hình Bộ sợ là không đủ. Vẫn cần Đại Lý Tự cùng Ngự Sử Đài cùng thẩm tra. Còn thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ, một mình điều binh, bất kể ý đồ vì sao, đều trái với quân lệnh. Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, nên trước tiên thu hồi chức quan, giải vào hình ngục Đại Lý chờ thẩm tra."

Hắn nhìn hoàng đế: "Ý của bệ hạ như thế nào?"

Lý Tung nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu mới nhìn quanh điện: "Chúng ái khanh nghĩ như thế nào?"

"Bệ hạ, không thể." Tề quốc công Diệp Tri Lễ nói: "Cả nhà Ân gia giãi bày tâm can, tận trung vì nước. Nếu chưa điều tra rõ chân tướng đã đem người cách chức hạ hình ngục, sợ là làm lạnh tâm của trung thần tài tướng."

"Tề quốc công lời này liền không đúng. Mưu nghịch là tội nặng chu di cửu tộc, chỉ là tạm thời mời người đến hình ngục thẩm tra, làm sao đã buồn lòng?" Đại Lý Tự khanh Vương Thả ra khỏi hàng bác bỏ nói: "Ta chưởng Đại Lý Tự hơn mười năm, chưa từng ra một cọc án oan. Nếu điều tra rõ vô tội, tự nhiên sẽ đem người thả ra, trả lại trong sạch cho hắn." Vương Thả vung tay áo, liên tục cười lạnh: "Nếu dễ dàng buồn lòng như thế, còn nói gì là trung thần tài tướng?"

Nói xong hắn hơi ngừng lại, nghi ngờ hỏi: "Hay Tề quốc công vì có quan hệ thông gia với Ân gia, muốn làm việc thiên tư?"

Diệp Tri Lễ bị hắn liên tiếp chặn họng nói không ra lời. Từ khi nguyên phối bỏ mình, Vương gia liền đoạn tuyệt lui tới với hắn, Vương Thả càng đối đầu với hắn khắp nơi. Trong lòng hắn biết việc này khó có thể dễ dàng, châm chước chốc lát, đến cùng vẫn là phất tay áo lui về.

Sau đó lại có người ra khỏi hàng khuyên can. Mà có tán thành, liền có phản bác. Làm trong cung điện loạn thành một đoàn.

Cuối cùng tất cả mọi người nhìn về phía Ngự Sử đại nhân không nói một lời.

"Ngự Sử đại nhân nghĩ như thế nào?"

Ngự Sử đại nhân lớn tuổi híp mắt, chậm rì rì nói: "Đại Lý Tự thẩm án, Hình Bbộ thẩm tra đối chiếu, Ngự Sử Đài của ta giám sát. Nếu hai vị đại nhân đều đồng ý, lão thần cũng không thể phản đối. Bệ hạ cùng chư vị đại nhân yên tâm, lão thần khắc trông coi làm hết phận sự."

Đã như thế, việc này liền định rồi.

Lý Tung có muốn bảo vệ người cũng không thể quang minh chính đại che chở. Gã gắt gao siết nắm đấm, cắn răng nghiến lợi hạ chỉ: "Vậy liền theo ý các khanh, tạm bãi chức quan của thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ, giải vào hình ngục Đại Lý chờ thẩm tra!"

Dứt lời nổi giận đùng đùng đứng dậy, rời khỏi điện Thái Hòa.

Thôi Hi thấy thế lần thứ hai minh tiên: "Bãi triều......"

Văn võ bá quan chậm rãi đi ra khỏi điện, Lý Phượng Kỳ đi cuối cùng, Hàn Thiền đi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Vương gia thủ đoạn thật cao cường, vừa lộ diện đã bẻ mất một tay của Ân gia."

Ân gia là tâm phúc của hoàng đế, thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ chính là con thứ của Ân Tiếu Chi.

Ân gia dám động thủ với Bắc Cương, Lý Phượng Kỳ cũng sẽ không ngồi chờ chết. Hắn vừa lộ diện, lợi dụng thế lôi đình bức bách hoàng đế hạ Ân Thừa Nhữ vào hình ngục.

Hình ngục của Đại Lý Tự, cho dù là ai đi vào đều phải lột da. Huống chi Đại Lý Tự khanh Vương Thả với Tề quốc công luôn không hợp nhau, tự nhiên cũng nhìn Ân gia không vừa mắt, tuyệt đối sẽ gắt gao thẩm tra xử lí.

Hai người giao phong, Lý Tung không còn sức đánh trả chút nào, Lý Phượng Kỳ toàn thắng.

Hàn Thiền cảm thán: "Quả nhiên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng."

Trong lời nói, như có phê bình kín đáo Lý Tung.

Lý Phượng Kỳ không hề hứng thú với ám chỉ thân thế của mình trong lời hắn nói, giễu cợt: "Lý Tung luôn quấn quýt kính trọng ngươi, ngươi lại chỉ coi hắn là quân cờ tranh quyền đoạt lợi. Nếu hắn nghe thấy lời này của ngươi, sợ là bị chọc giận đến phát rồ."

Hàn Thiền nhàn nhạt nói: "Vậy không để hắn biết là được." Hắn có ý ngầm chỉ: "Có lúc vô tri mới được phúc khí, không phải ai cũng có tư cách đi vào bàn cờ này."

Vẻ mặt hắn lạnh vô cùng, liền chen lẫn mấy phần khinh bỉ không hề che giấu. Miễn cưỡng phá hủy một thân khí chất suất trần không nhiễm phàm tục, khiến hắn không duyên cớ nhiều thêm mấy phần nham hiểm, như tiên nhân trót đọa ma đạo.

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt đuôi mày chưa nhiễm dấu vết năm tháng, tâm địa cũng đã bị rèn luyện đến cứng rắn độc ác.

Nhưng Lý Phượng Kỳ cũng không muốn bị hắn dắt mũi, tự tiếu phi tiếu nói: "Thái phó đại khái không để ý tới giải ý của ta. Nếu ta nói như vậy, đương nhiên phải đem nguyên văn chuyển đạt cho Lý Tung. Cũng khiến hắn nhìn rõ bản thân, ít bị người xúi giục làm chuyện ngu xuẩn."

"..." Khóe mắt Hàn Thiền giật giật, thanh âm quạnh quẽ nhuộm chút hỏa khí: "Vương gia hà tất ngu xuẩn mất khôn? Ngươi hợp tác với ta, giang sơn lật tàu chỉ trong chớp mắt. Lẽ nào ngươi không muốn biết thân thế của mình? Không muốn biết tại sao những năm này lại được nuôi dưỡng ở phủ Vĩnh An vương?"

"Thứ ta muốn biết, sớm muộn cũng sẽ biết." Nghe nói đến thân thế, sắc mặt Lý Phượng Kỳ liền trầm xuống, hắn khinh bỉ nhìn Hàn Thiền: "Hợp tác với ta? Ngươi cũng xứng?"

Hắn có tính bao che khuyết điểm với thù dai, dám động thủ với huynh đệ của hắn và Huyền Giáp quân, một kẻ hắn cũng không bỏ qua.

Hàn Thiền cho là bắt bí chuyện không biết thực hư là có thể bàn điều kiện với hắn, quả thực là nói chuyện viển vông.

Sự nhẫn nại của Lý Phượng Kỳ triệt để cạn kiệt, chuyển động ghế lăn tăng nhanh tốc độ đi ra ngoài. Ngũ Canh chờ ở bên ngoài thấy thế liền vội vàng tiến lên, đẩy hắn xuất cung.

Hàn Thiền nhìn bóng lưng hắn, sắc mặt biến đen. Lúc phẫn nộ lúc vui mừng, như là nhìn hắn, lại như xuyên qua hắn nhìn những người khác.

Tự lẩm bẩm: "Quả nhiên là nhi tử của hắn, đến tính khí cũng giống như vậy..."

Lúc hắn đang trầm tư, một nội thị vội vã lại đây kêu: "Thái phó, bệ hạ đang tìm ngài đấy, ngài nhanh đi một chuyến đi."

Tâm tư Hàn Thiền bị ép từ trong hồi ức ra, trên mặt mơ hồ có chút không kiên nhẫn, lại rất nhanh ẩn dấu đi: "Bệ hạ lại làm sao?"

Nội thị thần sắc sợ hãi: "Bệ hạ đang nổi nóng."

Hàn Thiền thu lại con ngươi, theo nội thị đi vào hậu cung.

*

Thái Càn cung.

Cung nữ nội thị nằm rạp trên mặt đất, trong điện bừa bộn khắp nơi.

Lý Tung đập phá tất cả những gì có thể đập vẫn chưa hết giận, liền sai người cầm roi đến, lấy hai tiểu thái giám ra xả giận.

Lúc Hàn Thiền đến nơi, hai tiểu thái giám kia đã thành người máu, Thôi Hi đang dặn dò người mang bọn họ xuống, hắn nhỏ giọng bàn giao: "Trở về đến thái y sở lấy chút thuốc trị thương. Có thể sống hay không liền xem vận mệnh của bọn họ."

Nội thị nâng người mặt không còn chút máu, nhẫn nhịn sợ hãi gật đầu.

Hàn Thiền đến gần: "Thôi Thường Thị lại cũng thương cảm hạ nhân."

"Đều là kẻ mệnh khổ, cũng không làm sai chuyện gì liền chết như vậy, cũng là đáng tiếc." Thôi Hi nửa thật nửa giả cảm thán vài câu, chuyển đề tài, liền nhắm thẳng vào Hàn Thiền: "Ta không thể so với Hàn Thái phó ngươi, chuyện xấu làm nhiều, tâm can đã cứng."

Hắn nâng khóe miệng, bày ra nụ cười trào phúng.

Hàn Thiền không muốn dây dưa với hắn, lướt qua vai hắn vào trong điện. Đến lúc nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Bệ hạ nên thu tính khí lại. Nếu truyền ra ngoài..."

"Nếu truyền ra ngoài sợ bất lợi thanh danh của trẫm?" Lý Tung không đợi hắn nói xong đã cướp lời nói: "Thái phó luôn nói thanh danh thanh danh với ta. Nhưng ta thấy, thứ vô dụng nhất chính là thanh danh." Giữa mặt mày hắn một mảnh âm trầm: "Nếu trẫm không để ý tới thanh danh, trực tiếp giết Vĩnh An vương, thì sao còn có thể có chuyện hôm nay?!"

Hiện tại thứ hắn hối hận nhất chính là đã quá mức kiêng kỵ thanh danh, không kết liễu Lý Phượng Kỳ lúc hắn suy yếu nhất, mới để hắn có cơ hội vươn mình.

Hàn Thiền cụp mắt: "Nếu bệ hạ giết Vĩnh An vương, ngày sau dưới ngòi bút sử quan, e là phải mang tiếng xấu. Biện pháp giết hắn có trăm nghìn loại, bệ hạ hà tất đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm?"

Tính khí Lý Tung cũng nổi lên, mạnh mẽ phất tay áo nhìn thẳng hắn: "Hậu thế bêu danh trẫm chưa bao giờ để trong mắt, minh quân hôn quân trẫm cũng không để ý, gánh chịu bêu danh thì lại làm sao? Chỉ cần trước mắt ung dung tự tại, sao cần quan tâm phía sau nước lũ ngập trời các loại bêu danh?" Gã cắn răng, từng chữ từng chữ thổ lộ tiếng lòng: "Trẫm chính là quá nghe Thái phó nói, kiêng kỵ quá nhiều."

Hắn như bị kích phát lang tính hung ác, rốt cục bắt đầu vùng vẫy khỏi gông xiềng trên người.

Hàn Thiền mơ hồ hoảng sợ, thần sắc trên mặt lại mềm mại động viên nói: "Ta biết bệ hạ phẫn nộ, nhưng bây giờ chỉ là thắng bại nhất thời mà thôi. Quân vi thần cương. Bệ hạ vĩnh viễn là bệ hạ, mà Vĩnh An vương, vĩnh viễn cũng chỉ là Vĩnh An vương. Bệ hạ hà tất tức giận nhất thời?" Thần sắc hắn càng ngày càng nhu hòa, từ ngày Lý Tung năm tuổi hắn đã là lão sư của gã, là hắn dẫn dắt Lý Tung từng bước một đi tới vị trí bây giờ, tự nhiên cũng rõ ràng thứ uy hiếp gã nhất: "Bệ hạ chẳng lẽ còn không tin lão sư?"

"Thái phó nói rất đúng." Lý Tung tựa hồ được trấn an, từ trên giường nhỏ ngồi xuống, cúi đầu chuyển động chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái, buông mi chặn lại tâm tình trong đáy mắt, nhiều lần lẩm bẩm một câu: "Quân vi thần cương. Quân vi thần cương..."

Gã nhắm mắt lại, ngẩng đầu cười nói: "Trẫm suy nghĩ thông suốt rồi. Lão sư hôm nay cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi."

Hàn Thiền bất động thanh sắc đánh giá gã, luôn cảm thấy hôm nay gã có chút không đúng. Nhưng Lý Tung thản nhiên nhìn thẳng hắn, rồi lại nhìn không ra vấn đề. Hắn cụp mắt suy tư nháy mắt, liền cáo lui rời đi.

Lúc Hàn Thiền rời đi, nghe thấy Lý Tung bên trong nói: "Thôi Hi ở lại."

Lý Tung như nghĩ thông suốt cái gì, liền khôi phục thần sắc lười biếng, gã dựa nghiêng trên giường nhỏ, bắt hai nội thị làm đệm chân cho mình, ánh mắt liếc nhìn Thôi Hi: "Lần trước ngươi nói tìm được người rồi?"

Thôi Hi mâu sắc lóe lên: "Vâng, là một đôi huynh đệ song thai. Bệ hạ cần nhìn một cái?"

Lý Tung suy nghĩ nháy mắt. Liền gật đầu: "Mang người đến."

Thôi Hi phân phó, người rất nhanh liền được mang tới.

Hai huynh đệ quỳ gối trước mặt Lý Tung, trán chạm đất.

"Đứng lên, để trẫm nhìn một cái." Lý Tung nói.

Hai huynh đệ thấp thỏm ngồi dậy, lộ ra dung mạo đẹp đẽ cực kỳ tương tự, kỳ thực tướng mạo bọn họ cũng không phải nữ khí, mặt mày nhạt màu thập phần tinh xảo, chỉ là thần sắc quá mức sợ hãi rụt rè, lại mặc một thân áo trắng không ra sao, liền có chút cảm giác bắt chước bừa buồn cười.

Lý Tung nhíu nhíu mày, nói: "Ở lại đi." Lại nói: "Sau này chỉ cho phép mặc áo xanh."

Hai huynh đệ nghe vậy đại hỉ, liên tục tạ ân.

*

Lại nói một bên khác, Lý Phượng Kỳ ra khỏi điện, đi tới quảng trường điện Thái Hòa, liền có không ít quan chức lại gần nói chuyện với hắn. Những quan viên này quen xem tình thế, mắt thấy hiện tại gió tây áp đảo gió đông, liền dồn dập đến lấy lòng, nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp lời hắn.

Lý Phượng Kỳ khịt mũi coi thường, vẫn dùng mặt lạnh. Quan chức đến lấy lòng đụng vách, liền ngượng ngùng rời đi.

Nhưng cũng có người kiên nhẫn, nỗ lực đáp lời hắn. Chỉ là đề tài có thể nói lúc trước đều có người đặt ra, tất cả đều thất bại tan tác quay về, vị đang tiếp lời Thọ Xuân Bá là người linh hoạt, nghĩ tới nghĩ lui lại đi nhầm đường, lại nói đến chuyện Vĩnh An vương phi.

Vừa vặn Tề quốc công ở cách đó không xa, hắn cười ha hả nói: "Nói đến Vương gia với Tề quốc công bây giờ cũng là quan hệ thông gia. Lúc trước Vương gia dưỡng bệnh không tiếp khách, chúng ta cũng không có cơ hội tới cửa đòi chén rượu cưới."

"..."

Hắn vừa nói, bốn phía lặng im.

Chuyện hôn sự này từ lúc vào triều đến lúc bãi triều, không ai dám nhắc tới, chỉ sợ đụng vào rủi ro. Không nghĩ Thọ Xuân Bá vậy mà có can đảm như vậy.

Tất cả mọi người thả chậm bước chân, nhìn lén hắn. Ngay cả Diệp Tri Lễ đi ở phía trước đều quay đầu, ý tứ hàm xúc không rõ liếc mắt nhìn hắn.

Mà Thọ Xuân Bá này thực sự không phải người giỏi nghe lời đoán ý, thấy Lý Phượng Kỳ không lộ vẻ không kiên nhẫn, liền cảm thấy mình tìm đúng đề tài rồi, cứ tiếp tục nói: "Tư Thiên Giám quả nhiên có mấy phần bản lĩnh, nói tìm quý nhân xung hỉ, thật sự làm Vương gia khỏi bệnh."

Mọi người:...

Bọn họ sợ hãi liếc mắt nhìn Vĩnh An Vương mặt không hề có cảm xúc, Tề quốc công sắc mặt âm trầm, lại nhìn Thọ Xuân Bá vẫn bá bá bá không ngừng. Nếu không phải nhát gan, thật muốn nhào tới che cái miệng hắn lại.

Thực sự là nói một câu sai một câu, đắc tội chết với cả hai người rồi. Người bình thường đều không công lực thâm hậu như vậy.

Có quan chức có chút giao tình với Thọ Xuân Bá thực sự nhìn không nổi, lén lút kéo ống tay áo hắn nột cái, muốn khiến hắn nhanh chóng ngậm miệng.

Vậy mà Thọ Xuân bá còn thật không vui, lôi tay áo mình về, bất mãn hỏi: "Đang yên đang lành ngươi kéo ta làm gì?"

Người kia: "..."

Không ai thử làm Thọ Xuân Bá ngậm miệng nữa, đều nín thở tĩnh khí vươn lỗ tai lên xem cuộc vui.

Thọ Xuân Bá thổi phồng một trận xong, tổng kết nói: "Ngày khác ta cũng phải nhờ Tư Thiên Giám xem mệnh cho ta một chút, biết đâu cũng có thể tìm một quý nhân."

Diệp Tri Lễ sắc mặt tái xanh: "Chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, Thọ Xuân Bá đừng coi là thật."

Nếu lời này truyền tới tai hoàng đế, hắn chính là có mười cái miệng cũng không nói được.

Lúc trước để Tư Thiên Giám chọn Diệp Vân Đình, hoàn toàn là vì vị trí thế tử nhất định phải cho Diệp Vọng kế thừa. Nào nghĩ chữa lợn lành thành lợn què, Vĩnh An vương lại không chết. Tuy đến nay hoàng đế vẫn chưa nói gì, nhưng nếu lời của Thọ Xuân Bá truyền đến tai hoàng đế, khó tránh khỏi sẽ có điều phỏng đoán với hắn.

"Lời này của Tề quốc công sai rồi."

Lý Phượng Kỳ vốn lạnh lùng bỗng nhiên nhíu mày phản bác: "Tư Thiên Giám nói Vân Đình là quý nhân trong mệnh của ta, cùng ta hỗ trợ lẫn nhau. Sau khi hai người chúng ta thành hôn, thân thể ta quả nhiên cũng ngày càng khỏe mạnh, chuyện này làm sao lại là lời nói vô căn cứ?"

Diệp Tri Lễ nghẹn lại: "Đây đều là Vương gia người hiền gặp lành."

Lý Phượng Kỳ cười nhạo: "Tề quốc công chớ chối từ, bản vương còn chưa đến cám ơn ngươi đây. Khoản thời gian nằm trên giường kia, Vân Đình chăm sóc ta rất nhiều."

"..." Diệp Tri Lễ nghe vậy sắc mặt càng ngày càng khó có thể dùng lời diễn tả được, hắn chỉ lo Lý Phượng Kỳ lại nói gì nữa, cuối cùng truyền vào tai hoàng đế, qua loa ứng phó vài câu liền mượn cớ có việc vội vàng rời đi.

Lý Phượng Kỳ nhìn bóng lưng hắn chật vật mà chạy, xì khẽ một tiếng, nghĩ thầm, dáng vẻ trưởng thành hiện giờ của Diệp Vân Đình, rõ ràng là thừa hưởng từ mẫu thân.

*

Lại nói Diệp Tri Lễ hồi phủ xong càng nghĩ càng giận.

Hắn sầm mặt lại, đem cốc trà tầng tầng đặt ở trên bàn: "Tên nghiệt tử kia, ta đưa nó vào Vương phủ không phải để nó đi làm trâu làm ngựa cho Vĩnh An vương. Sau này bệ hạ làm sao còn nhìn đến ta?!"

"Lão gia hà tất tức giận với y?" Ân phu nhân đứng dậy vỗ nhẹ lưng cho hắn, trên khuôn mặt sáng rực rỡ tràn đầy khinh bỉ: "Nếu đại công tử không biết nặng nhẹ, truyền tin gọi người về gõ một phen là được rồi. Y đến gia đình có tiếng là học giỏi cũng chưa từng đi, làm sao hiểu được thế cuộc triều đình."

Diệp Tri Lễ nghĩ cũng phải, đứa con trưởng này tâm địa mềm, vú em sinh bệnh đều cực nhọc, không nghỉ ngơi chăm sóc ngày đêm. Nói không chừng vào Vương phủ thấy Vĩnh An vương đáng thương, liền nhẹ dạ chăm sóc cũng chưa biết chừng.

Hắn trầm ngâm chốc lát, triệu quản gia đến, viết một phong bái thiếp sai hắn đưa đến Vương phủ: "Ngươi đi mời đại công tử hồi phủ một chuyến, nói ta có việc thương nghị với nó."

Quản gia cất thiệp mời cẩn thận, lĩnh mệnh rời đi.

...

Lúc thiệp mời đưa đến, Diệp Vân Đình đang ở trong sân đút thỏ cho chim ưng, Lý Phượng Kỳ lại lười biếng ngồi ở một bên, nghe Chu Liệt báo cáo công việc trong phủ...... Chu Liệt tuy tự nhận bị phạt có chút oan uổng, nhưng Vương phủ bây giờ quả thực không thể tin ai làm quản sự, hắn vẫn là dùng tới kinh nghiệm chỉnh đốn nội vụ phủ đô đốc, đem trên dưới Vương phủ chỉnh đốn một phen. Bây giờ đang báo cáo từng cái với Lý Phượng Kỳ.

Nghe nói người của phủ Tề quốc công đến, Diệp Vân Đình còn tưởng là Diệp Vọng tới tìm y đòi chim ưng, kết quả thị nữ thông báo lại nói là quản sự Tiết Đằng của phủ Tề quốc công.

"Tiết Đằng? Hắn tới làm gì?" Diệp Vân Đình nghe vậy không tìm được manh mối.

Lý Phượng Kỳ suy tư một phen, kể lại cho Diệp Vân Đình nghe chuyện ở quảng trường điện Thái Hòa: "Có lẽ là Diệp Tri Lễ bị chọc tức, tới tìm ngươi gây phiền phức." Ánh mắt hắn áy náy: "Là ta suy nghĩ không chu đáo, đại công tử lượng thứ."

Diệp Vân Đình lắc đầu một cái, sai thị nữ mang người đến chính viện nói chuyện.

Tiết Đẳng rất nhanh được dẫn tới chính viện, hắn vốn chờ ở nhà chính, nửa ngày không đợi được Diệp Vân Đình, liền hơi mất kiên nhẫn. Sau đó thị nữ còn nói Diệp Vân Đình ở chính viện, muốn dẫn hắn đến gặp, Tiết Đẳng liền có chút bất mãn. Cảm thấy Diệp Vân Đình đang ỷ thế Vĩnh An vương, làm bộ làm tịch.

Phải biết lúc trước ở trong phủ Quốc công, Diệp Vân Đình trên danh nghĩa là đại công tử, thực tế còn không bằng quản sự là hắn.

Vậy mà bây giờ cũng dám làm ra vẻ, chẳng trách lão gia tức giận.

Tiết Đằng kiêu căng tiến vào chính viện. Còn chưa nhìn thấy Diệp Vân Đình, đã nhìn thấy Lý Phượng Kỳ sắc mặt lạnh lùng trước. Trong lòng hắn hồi hộp một chút, kiêu căng liền chuyển thành sợ hãi.

Hắn cúi đầu phục tùng tiến lên hành lễ: "Vương gia."

"Tề quốc công sai ngươi tới?" Lý Phượng Kỳ liếc hắn một cái: "Có chuyện gì?"

Tiết Đẳng hướng mắt lên, liếc mắt nhìn Diệp Vân Đình ngồi bên cạnh, liền tìm lại một chút dũng khí: "Quốc công gia đã lâu không gặp Vương, Vương phi, thật là nhớ mong, liền sai ta đến mời Vương phi về phủ một chuyến." Nói xong đưa bái thiếp tới.

Lý Phượng Kỳ không nhận, thuận tiện chặn lại tay Diệp Vân Đình đang duỗi ra, nắm trong lòng bàn tay không cho y cử động.

Diệp Vân Đình lĩnh hội ý hắn, liền thuận theo không giãy dụa.

"Theo lý thuyết, Tề quốc công nhớ mong Vương phi, ta không ngăn cản phụ tử gặp lại." Lý Phượng Kỳ nhíu mày, kéo dài âm điệu nói: "Chỉ là hai chân ta không tiện, một khắc cũng không xa được Vương phi. Cho nên nếu Tề quốc công và phu nhân thực sự nhớ mong Vương phi, liền mời bọn họ đến Vương phủ làm khách một chuyến đi."

"Vừa vặn lúc trước ta bệnh, rất nhiều lễ nghi đều thiếu, bây giờ vừa vặn bù lại."

Tiết Đẳng lúng túng thu lại bái thiếp, sắc mặt chần chờ: "Chuyện này..."

"Làm sao?" Lý Phượng Kỳ sầm mặt lại: "Chẳng lẽ Tề quốc công còn muốn người đi đứng bất tiện như ta đi thăm hắn sao?"

"Không dám." Tiết Đằng kinh sợ, liên tục xin lỗi: "Nô tài đi đáp lời."

Lúc này Lý Phượng Kỳ mới thoả mãn, tùy ý phất tay một cái: "Đi đi. Bảo bọn họ tìm ngày tốt lại tới chơi."

Tiết Đẳng lau mồ hôi lạnh trên trán, bước chân thật nhanh rời đi.

Diệp Vân Đình nhìn bóng lưng hoảng hốt của hắn, khóe miệng vẫn nhuộm ý cười: "Vương gia hà tất kết thù kết oán với phụ thân?! Nói thế nào hắn cũng là người của trung Thư Tỉnh, hạ thủ của chưởng Trung Thư Tỉnh."

"Ngươi còn đọc phụ tử tình thân?" Lý Phượng Kỳ hỏi ngược lại.

Diệp Vân Đình cụp mắt, khe khẽ lắc đầu.

Từ khi y trọng sinh, rồi vẫn bị đưa vào Vương phủ, y đối với phụ thân Diệp Tri Lễ này, liền không còn nửa điểm hy vọng xa vời không thiết thực.

"Chẳng qua ta cảm thấy không cần thiết."

Lý Phượng Kỳ sách một tiếng, đem bàn tay nắm tay y  đặt trước mắt y: "Ngươi xem, bây giờ chúng ta mới là người một nhà. Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục." Bàn tay hắn rộng lớn, ngón tay thon dài, kiên định mà ôn nhu bao lấy tay Diệp Vân Đình: "Đã là người một nhà, vậy liền không có đạo lý ta thấy ngươi bị người bắt nạt."

Hắn nghiêm túc nhìn Diệp Vân Đình, từng chữ từng câu nói với y: "Ta là Vĩnh An vương, ngươi là Vĩnh An vương phi, ngươi không cần nhẫn nhục cầu toàn nữa. Hiểu không?"

Diệp Vân Đình đối thượng tầm mắt hắn, trong lòng run lên, bàn tay được quấn lấy bất an giật giật, thấp giọng nói: "Ý của Vương gia, ta hiểu."

"Hiểu rõ là tốt rồi." Lý Phượng Kỳ buông tay y ra một cách tự nhiên, phảng phất chỉ là làm chuyện rất bình thường: "Ngươi luôn có thể mượn thế của ta, không cần kiêng dè chuyện gì."

Ngươi luôn có thể mượn thế của ta, không cần kiêng dè chuyện gì.

Diệp Vân Đình cẩn thận thưởng thức câu nói này, trong lòng dâng lên một luồng cảm giác chua xót khó có thể dùng lời diễn tả.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói với y như vậy.

Lúc còn rất nhỏ, y còn có thể kỳ vọng phụ thân hoặc mẫu thân có thể làm chỗ dựa cho y. Sau đó lớn hiểu chuyện rồi, liền từ từ rõ ràng thứ đã từng là nguyện vọng có bao nhiêu buồn cười.

Trừ mình ra, sẽ không ai cho y chỗ dựa.

Cho nên y đã học được ẩn nhẫn, nhịn nhục cầu toàn từ rất sớm. Là vì y biết, y không thể tùy hứng, không thể gây chuyện, bởi vì xảy ra chuyện, sẽ không ai che chở cho y.

Y không nghĩ tới sẽ ở hoàn cảnh này, nghe thấy Lý Phượng Kỳ nói với y những lời như thế.

Chỉ kém trực tiếp nói với y: Ta cho ngươi chỗ dựa.

Viền mắt Diệp Vân Đình có chút chua xót, khóe miệng lại nâng lên: "Ta biết rồi."

Lý Phượng Kỳ cười liếc y một cái, vỗ vỗ bờ vai y.

Chim ưng ăn xong thỏ cọ lại đây, một cái đầu chim ngồi xổm trên ghế dựa thăm dò chặn ngang giữa hai người, bên trái nhìn một cái bên phải nhìn một cái, bị Lý Phượng Kỳ âm thầm trừng mắt, bất mãn tung cánh bay đi.

*

Tiết Đẳng bị đe dọa một phen, về phủ Quốc công liền đem sự tình thêm mắm dặm muối mà kể lại.

Diệp Tri Lễ không thể tin cất cao âm điệu: "Bảo ta tự đến Vương phủ?"

Tiết Đẳng lúng ta lúng túng nói vâng.

"Quả nhiên là víu chức cao, cánh cứng rồi." Ân phu nhân cười lạnh một tiếng: "Đều biết làm dáng bắt bí cha mẹ."

Diệp Tri Lễ sắc mặt khó coi, cho Tiết Đằng lui xong mới hất cốc trà xuống, cắn răng cả giận nói: "Tốt, thực sự là rất tốt. Ta làm phụ thân, muốn gặp nhi tử một lần còn phải tới cửa cầu kiến, thực sự là rất tốt!"

Ân phu nhân thấy thế nắm lấy cánh tay hắn, lôi kéo hắn ngồi xuống, một bên bóp vai cho hắn, một bên chuyển nhãn châu nói: "Lão gia chớ để chọc tức thân thể. Theo ta thấy, đi một chuyến cũng không phải không được, vừa vặn nói việc thế tử."

Nếu Vĩnh An vương không vươn mình, bọn họ liền trực tiếp thỉnh phong thế tử cho Diệp Vọng. Nhưng bây giờ Vĩnh An vương sừng sững không ngã, bọn họ muốn thỉnh phong thế tử cho Diệp Vọng, vẫn phải thông báo một tiếng, kiêng kỵ mặt mũi Vĩnh An vương.

"Cũng được." Diệp Tri Lễ tức giận xong, đầu óc cũng rõ ràng lên, ánh mắt hắn lãnh đạm nói: "Thật ra ta lại muốn xem tên nghiệt tử này còn thủ đoạn gì nữa."

Ân phu nhân nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho hắn: "Cho dù Vĩnh An vương cho y chỗ dựa thì lại làm sao? Lão gia dù gì cũng là phụ thân y. Phụ vi tử cương. Y không thể bay ra khỏi trời đi."

Diệp Tri Lễ xoa xoa mi tâm, nói: "Theo ý ngươi, chọn một ngày đến phủ một chuyến."

Ân phu nhân đáp lại, lúc này mới mang theo thị nữ về hậu viện.

Chờ trở về viện của mình, sắc mặt của nàng liền âm trầm lại: "Một đứa tiện chủng có mẹ sinh không mẹ dưỡng, vậy mà cũng dám làm bộ làm tịch? Sớm biết có hôm nay, ban đầu ta nên bóp chết nó."

"Phu nhân." Thị nữ hầu hạ nghe vậy căng thẳng nhìn xung quanh, xác định bốn phía không có ai mới yên lòng. Nàng cẩn thận đóng chặt cửa sổ, lại không chú ý dưới cửa sổ Diệp Vọng che miệng mặt đầy ngạc nhiên.

Nàng khuyên: "Phu nhân chớ nói những lời này nữa."

Ân Hồng Diệp vuốt ngực một cái, ngồi xuống nhấp ngụm trà, chưa hết giận nói: "Nói thì đã sao? Nó không phải vẫn sống tốt? Huống hồ nếu không phải vì nó, nói không chừng Vĩnh An vương đã sớm chết rồi, Nhị thúc sao có thể xảy ra chuyện như vậy?!"

Lúc trước nàng gả vào phủ Quốc công, Diệp Vân Đình vẫn chưa tới một tuổi.

Lúc đó nàng tuổi trẻ tâm địa mềm, Diệp Tri Lễ lại ôn nhu săn sóc nàng, cả trái tim thả trên người nàng. Hơn nữa sau đó không bao lâu, nàng liền mang bầu Diệp Vọng, liền không động tới ý nghĩ diệt trừ Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình lại luôn ở trong hậu viện tối tăm, cũng không vướng mắt nàng.

Đến tận sau này, Diệp Vân Đình từ từ lớn lên, đến thời điểm nên thỉnh phong thế tử, nàng mới phục hồi lại tinh thần, ý thức được đây là một tảng đá chặn đường.

Nhi tử của Ân Hồng Diệp nàng, cái gì cũng phải tốt nhất. Vị trí thế tử Quốc công này, tất nhiên cũng phải là của Diệp Vọng.

Cố tình tuy rằng những năm này Diệp Vân Đình không có cảm giác tồn tại gì, lại cũng không đi sai bước nào. Dựa theo luật pháp Bắc Chiêu, tước vị nhất định phải do con trưởng đích tôn kế thừa, trừ phi con trưởng đích tôn bỏ mình hoặc phạm sai lầm nghiêm trọng, mới có thể cho con thứ kế thừa.

Nàng làm sao có khả năng để tước vị rơi vào tay Diệp Vân Đình? Liền vẫn luôn bóng gió nói về việc vị trí thế tử với Diệp Tri Lễ. Diệp Tri Lễ lại cũng tán thành cho Diệp Vọng kế thừa. Nhưng Ân Hồng Diệp làm vợ chồng với hắn nhiều năm, số lần đề cập nhiều, từ trong câu trả lời của hắn ít nhiều liền nhìn ra chút dị thường.

Lúc trước nàng vẫn cho là Diệp Tri Lễ chán ghét trưởng tử này. Mà sau đó dần dần phát hiện, tình cảm của Diệp Tri Lễ với trưởng tử này rất phức tạp, tình cờ còn có thể lén lút đến thăm Diệp Vân Đình, lại không để bất kỳ người nào biết, thậm chí bản thân Diệp Vân Đình cũng không biết.

Trước khi Ân Hồng Diệp gả tới, chỉ mơ hồ biết đến một ít chuyện liên quan đến nguyên phối Vương thị. Nhưng thái độ của Diệp Tri Lễ kỳ quái, lại khiến nàng nổi lên lòng nghi ngờ với chuyện xưa.

Nàng cho người trong bóng tối điều tra, mới phát hiện hạ nhân trong phủ Quốc công đã từng đổi một nhóm, nhóm lão nhân đã bị đổi hết. Nàng trằn trọc tìm được vài lão nhân, mới nghe được một ít chuyện cũ năm xưa...

Nhớ tới chuyện xưa, sắc mặt Ân Hồng Diệp liền có chút khó coi, nàng căm hận nói: "Ta thật là không nghĩ đến, mệnh của tiện chủng này lại cứng như vậy. Vốn cho là đưa nó đi xung hỉ cho Vĩnh An vương, chờ Vĩnh An vương chết rồi, nó cũng phải chôn cùng, đến lúc đó vị trí thế tử tự nhiên là của Diệp Vọng, đều thật vui vẻ còn không cần ô uế tay mình. Lại không nghĩ càng để nó mượn cơ hội trèo lên cành cao."

"Không được." Ân Hồng Diệp ánh mắt bất chấp: "Ta phải nghĩ biện pháp khác."

Thị nữ thấy nàng thần sắc nham hiểm, cũng không dám khuyên nữa, chỉ phải cẩn thận thuận lời nàng tiếp tục nói.

Hai người ai cũng không chú ý đến Diệp Vọng trốn ngoài cửa sổ, đem tất cả đều nghe lọt vào tai.

Hắn ngồi xổm dưới cửa sổ, trong đầu toàn bộ đều là giọng nói âm trầm của mẫu thân.

"Giết nó" "Vị trí thế tử" "Chôn cùng"... Từng câu từng câu kinh khủng như kim đâm vào đầu hắn, đâm đến ánh mắt hắn đau đớn.

Hắn chưa từng nghĩ, Diệp Vân Đình bị đưa đến phủ Vĩnh An vươg xung hỉ, đầu nguồn lý do vậy mà lại vì hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện