Diệp Vân Đình sai hạ nhân bưng nước tới, rửa tay nhiều lần cảm giác dị thường kia mới rút đi. Y cầm khăn lau khô tay, liền không nhịn được nặn nặn ngón tay mình.

Nếu đau bình thường cũng không có kiểu tê tê này, khiến người cảm thấy da đầu tê dại.

Kỳ thực trong nửa tháng Lý Phượng Kỳ nằm trên giường, y xem như thiếp thân chăm sóc Lý Phượng Kỳ. Lý Phượng Kỳ hành động bất tiện, lúc y chăm sóc người không thể thiếu tứ chi tiếp xúc, chớ nói bình thường Lý Phượng Kỳ tắm rửa hay ngâm nước thuốc, mỗi lần đều là y đem người ôm vào ôm ra, thân thể đối phương trần truồng cũng đã nhìn thấy không ít lần, nhưng ngoại trừ ước ao một chút vóc người cao lớn cường tráng của Vĩnh An vương, cũng không tâm tình gì khác.

Hôm nay cũng không biết có phải vì cái hôn bất ngờ kia không, Lý Phượng Kỳ chỉ là hảo ý lau tay cho y, y lại cảm thấy trái tim như nổi trống, ngón tay càng  như bị một tầng lông tơ đảo qua, tê tê dại dại, khiến da đầu y cũng sắp nổ tung.

Vì thế y vội vội vã vã chạy mất.

Diệp Vân Đình chằm chằm nhìn tay mình ngây ngẩn một hồi, Lý Phượng Kỳ cũng vào trong nhà.

Thần sắc của hắn là nhất quán bằng phẳng tự nhiên: "Đã sai người an trí xong cho con sói, còn lại thì phải xem chính nó có thể chịu đựng được hay không."

Diệp Vân Đình khô cằn mà "Ồ" một tiếng, "Ồ" xong lại cảm thấy bầu không khí có chút lặng im, lại bắt đầu tìm chuyện để nói: "Vậy... Có phải cho nó ăn gì không? Ta thấy nó chắc đã lâu chưa ăn gì."

"Trong lồng thả gà sống." Lý Phượng Kỳ nói: "Nếu nó có thể chống đỡ tiếp sẽ tự bắt ăn."

Diệp Vân Đình: "... ồ."

Y nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình, không nói gì nữa.

Y cảm thấy bản thân mình có chút không đúng.

Lúc đối mặt với Lý Phượng Kỳ vậy mà hoàn toàn không có cách nào thong dong, tim đập rất nhanh, trên lỗ tai phảng phất lại nổi lên cảm giác mềm mềm ấm áp kia, khiến y cơ hồ không nhịn được muốn nâng tay vò một cái.

Diệp Vân Đình đưa tay giấu ra sau lưng, dùng sức nắm thành quyền mới nhịn được.

Lý Phượng Kỳ chỉ thấy y cúi thấp đầu không nói lời nào, nhưng vành tai lại đỏ lên một chút, nốt ruồi son nho nhỏ trên vành tai bên trái càng  tươi đẹp ướt át. Hầu kết hắn nhỏ bé không thể nhận ra mà động đậy, liền nhớ lại cảm giác hôn lên đó.

Vành tai mềm mại nhuộm một chút lành lạnh, quả nhiên không chịu nổi trêu đùa như chủ nhân nó.

Rất dễ dàng liền hồng thấu.

Lý Phượng Kỳ theo dõi y, ánh mắt dần dần mang tính xâm lược.

Mà Diệp Vân Đình rũ mắt, không lưu ý đến biến hóa rất nhỏ này.

Y trực giác bầu không khí trong phòng có chút không đúng, bản năng làm y bắt đầu tiếp tục tìm đề tài: "Vừa nãy trong kiệu, Vương gia còn chưa nói cho ta chuyện của hoàng đế với Thái phó là sao."

"Đại công tử còn muốn nghe?" Lý Phượng Kỳ nhíu nhíu mày, tầm mắt ngưng trên vành tai y, cười đến ý tứ sâu xa.

"..."

Rõ ràng một câu nói nghe rất bình thường, mà Diệp Vân Đình luôn cảm thấy bên trong chen lẫn mấy phần ý gì khác. Y kiên trì gật đầu: "Muốn."

Kỳ thực sau khi Lý Phượng Kỳ hỏi như vậy y không quá muốn nghe nữa.

Bởi vì y liền không thể tránh khỏi nhớ lại nụ hôn ngoài ý muốn kia.

Mặc dù chỉ là bất ngờ, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên y bị ai hôn như thế, đối tượng còn là Vĩnh An vương, quan hệ của hai người lại lúng túng như vậy, lúc này nói đến luôn cảm thấy thật giống như mang theo ám muội không nói rõ được.

Diệp Vân Đình lén lút bấm bấm ngón tay khiến mình trấn định một chút, chớ để nghĩ bậy nghĩ bạ nữa.

Chỉ là bị hôn một cái, Vĩnh An vương cũng không coi là chuyện gì to tát, tại sao y phải cảm thấy không tiện? Y nghĩ như thế, tim đập cũng chậm rãi bình phục lại.

Lý Phượng Kỳ nhìn sắc mặt y biến hóa bất định, sắc hồng trên vành tai cũng dần dần phai nhạt. Hắn tiếc nuối "Sách" một tiếng, thầm nghĩ Diệp Vân Đình phản ứng cũng quá nhanh rồi.

Nhanh như vậy đã bình tĩnh lại.

Thôi vậy, lần sau sẽ tìm cơ hội khác.

Hiểu rõ đạo lý cố quá hoá dở, Lý Phượng Kỳ không tiếp tục trêu chọc y nữa, mà là thần sắc chính trực như thật nói với y chuyện giữa Lý Tung và Hàn Thiền.

"Ta cũng là mới biết, Lý Tung tồn tại loại ý nghĩ kia với Hàn Thiền."

Lý Tung nhỏ hơn hắn sáu tuổi, năm nay vừa vặn nhược quán. Với thân phận và tuổi tác của gã vốn nên sớm lập hậu, khuếch trương hậu cung, sinh ra nối dõi. Các đời đế vương đều là như vậy, hôn nhân hậu cung chính là đại lợi khí ổn định tiền triều.

Nhưng Lý Tung vẫn chậm chạp không lập hậu, thậm chí ngay cả phi tần cũng không có.

Một là mẹ đẻ gã đã qua đời, bên trên không có trưởng bối nhắc nhở. Thứ hai là Lý Phượng Kỳ không muốn miễn cưỡng gã, bắt gã dùng chuyện đại sự cả đời làm lợi thế vững chắc địa vị. Nhưng những năm qua lại lục tục có đại thần bẩm tấu lên, mong Lý Tung sớm ngày lập hậu sinh con nối dòng, nhưng đều bị gã ép xuống.

Hắn vẫn cho rằng Lý Tung chỉ là bị cha mẹ hắn ảnh hưởng mới không muốn lập hậu nạp phi.

Mãi đến tận hôm trước nhận được tin tức, nói Thôi Hi dâng lên cho Lý Tung một đôi huynh đệ sinh đôi. Tướng mạo thần thái của đôi huynh đệ kia có sáu bảy phần giống Thái phó Hàn Thiền. Hắn mới giật mình hiểu ra, những năm gần đây khả năng Lý Tung tồn tại tâm tư bất thường với Hàn Thiền.

Sau đó hắn nhớ lại từng sự tình phát sinh trong mấy năm gần đây, phát hiện cũng không phải không có dấu vết mà tìm kiếm.

Lý Tung từ nhỏ không được tiên hoàng và tiên hoàng hậu yêu thích, lúc gã còn rất nhỏ đã một mình ở một điện, chỉ có hai lão ma ma chiếu cố gã. Người duy nhất đối xử tốt với gã một chút, trừ mình ra, thì chỉ còn Hàn Thiền.

Hàn Thiền quen biết Lý Tung còn sớm hơn hắn, trước kia y là tiên sinh trong Quốc Tử Giám, vì tướng mạo học thức hơn người mới được tuyển vào Đông cung giảng bài cho đám hoàng tôn. Đương nhiên, theo tính tình của tiên hoàng Lý Càn, Hàn Thiền chủ yếu là đi giáo dục tiên Thái tử Lý Chính, hoàng tôn còn lại chỉ là đi thu thập số lượng mà thôi.

Mà Hàn Thiền chẳng biết vì sao lại không coi tiên thái tử Lý Chính ra gì, lại cố tình rất thích Lý Tung.

Lý Tung từ nhỏ không được coi trọng, trong Đông cung từ trên xuống dưới đều yêu chuộng Lý Chính, bây giờ bỗng nhiên có một tiên sinh thích gã như thế, gã tự nhiên cực kỳ ỷ lại và ngưỡng mộ. Sau đó Lý Phượng Kỳ thân thiết với gã, cũng thường xuyên tự trong miệng gã nghe nói lão sư làm sao làm sao.

Trước khi Lý Chính bỏ mình, ấn tượng của hắn với Hàn Thiền vẫn rất tốt, cảm thấy tuy rằng y lạnh nhạt một chút, nhưng đối xử với Lý Tung hết sức chân thành.

Lần đầu tiên hắn phát hiện Hàn Thiền có ý đồ riêng là sau khi Lý Chính chết. Lý Tung được phong làm Thái tử, hắn từ Bắc Cương trở về ăn mừng, lại từ trong đó phát hiện manh mối, việc Lý Chính chết có liên quan rất lớn đến Lý Tung.

Hắn tìm cơ hội chất vấn Lý Tung, gã không phủ nhận.

Lúc đó Lý Tung nói với hắn, "Ta không muốn sống qua ngày như vậy. Ta thấy làm Thái Tử rất tốt, không còn ai dám khinh thường ta nữa."

Đó cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện ra, ấu đệ hắn muốn bảo hộ dưới cánh, đã lớn lên ở một nơi hắn không biết đến.

Mà người ở sau lưng bày mưu tính kế cho gã, chính là Hàn Thiền.

Sau lần đó, chính là tiên đế qua đời, Lý Tung đăng cơ.

Hắn phát hiện Hàn Thiền chẳng hề thanh quang phong nguyệt vô dục vô cầu như bề ngoài, thậm chí khả năng còn có mưu đồ rất lớn. Hắn từng hết lần này tới lần khác công khai ám chỉ khiến Lý Tung đề phòng Hàn Thiền. Nhưng mỗi lần Lý Tung đều tìm đủ loại lý do giải vây cho y, càng không để ý sự phản đối của hắn, tôn Hàn Thiền làm Thái phó.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ Hàn Thiền diễn trò quá tốt, che mắt Lý Tung.

Mà bây giờ xem ra, là chính Lý Tung có tâm sự, cho nên mong ước đơn phương, lừa mình dối người.

Lý Phượng Kỳ cũng không nói được, rốt cuộc Lý Tung đối với Hàn Thiền là ỷ lại ngưỡng mộ, hay là ái mộ giữa tình nhân nữa.

Diệp Vân Đình nghe đến thổn thức: "Vậy Hàn Thiền thì sao? Hắn có biết hay không...?"

"Lý Tung cũng không tận lực giấu đôi nam sủng kia đi, Hàn Thiền chắc cũng đã gặp qua." Lý Phượng Kỳ xì một cái nói: "Tuy rằng hiện tại ta còn chưa biết hắn đến cùng muốn cái gì, nhưng hắn quá mức tự phụ, luôn cho là có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay. Người như vậy sớm muộn gì cũng ngã đau."

Bàn luận mưu lược thủ đoạn, Lý Tung không đấu lại Hàn Thiền, bằng không những năm gần đây cũng sẽ không bị hắn nắm mũi dẫn đi, buông xuôi bỏ mặc.

Nhưng Hàn Thiền lại quên mất, Lý Tung bây giờ không còn là ấu nhi cần được che chở ngày xưa nữa. Gã đã là Hoàng đế đứng trên vạn người.

Diệp Vân Đình suy tư một phen, cũng đồng ý nói: "Tính tình Hàn Thiền không phải người luôn chịu làm kẻ dưới. Nếu bọn họ có thể sinh nội chiến, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt."

Lý Phượng Kỳ nghe vậy liếc mắt nhìn y một cái, bỗng nhiên hỏi: "Đại công tử cảm thấy oan ức sao?"

"?" Diệp Vân Đình thần sắc khó giải thích, không hiểu câu hỏi của hắn: "Oan ức cái gì?"

Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm nói: "Đại công tử gả cho ta, khuất phục... dưới ta."

"..."

Diệp Vân Đình ngẩn người, sau khi hiểu được mặt liền đỏ lên, lắp bắp nói: "Giữa ta và... và Vương gia không như thế, cũng không thể nói là oan ức..."

Dù sao bọn họ tuy có danh phu phu, nhưng cũng không phải phu phu thật. Hơn nữa cũng không phải Lý Phượng Kỳ cưỡng bách y, hai người cũng chỉ là bị tình thế ép buộc phối hợp diễn trò mà thôi.

Nhưng Lý Phượng Kỳ lại chỉ nghe lọt được nửa câu sau, gật gật đầu, nói: "Đại công tử không thấy oan ức là tốt rồi."

Sắc mặt Diệp Vân Đình biến hóa bất định, cảm thấy ý của mình khác với ý Lý Phượng Kỳ nói tới. Nhưng y nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên làm gì để giải thích rõ ràng. Còn chưa đợi y nghĩ ra lời giải thích thích hợp, Lý Phượng Kỳ đã thay đổi đề tài: "Đại công tử muốn theo ta đến kho hàng kiểm kê ban thưởng hôm nay không?"

"... A? Đi thôi."

Diệp Vân Đình còn chưa lấy lại tinh thần từ đề tài lúc trước, nghe vậy theo bản năng liền đồng ý.

Lý Phượng Kỳ cười rộ lên: "Vậy đi thôi, Chu Liệt với Ngũ Canh đã kiểm kê rõ ràng rồi."

Vì vậy Diệp Vân Đình liền mơ mơ hồ hồ đi theo.

Đến kho hàng, chỉ thấy Chu Liệt và Ngũ Canh quả thực đã nhập kho ban thưởng kiểm kê xong. Thấy hai người lại đây, Chu Liệt liền vui vẻ mang sổ sách tới: "Vương gia nhìn xem, đều kiểm kê rõ ràng rồi. Kim ngân mười vạn lượng, còn có đủ loại kỳ trân dị bảo." Hắn chà xát tay, cười hắc hắc nói: "Vừa vặn trước khi ta hồi kinh, trong phủ đô đốc cònthiếu nợ tám mươi ngàn lượng bạc chưa thanh toán. Vương gia xem có phải là..."

Lý Phượng Kỳ khép sổ sách lại, mặt không đổi sắc nhìn hắn: "Khi nào lại có tám mươi ngàn nợ trướng?"

Chu Liệt lẫm lẫm liệt liệt: "Nếu không phải ngài nói, trời lạnh, quần áo mùa đông của các tướng sĩ cũng phải đặt mua. Quân mã cũng muốn cho ăn no. Còn cả khôi giáp binh khí đã cũ cũng muốn làm mới..."

Hắn đếm trên đầu ngón tay nhiều vô số mà tính toán, cuối cùng vỗ bàn tay một cái: "Có thể không phải thiếu nợ... nhiều bạc thế này."

Huống hồ tám mươi ngàn này là vẫn còn thiếu đấy. Những năm qua Huyền Giáp quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một là vì Vương gia mang binh có cách. Hai là Vương gia thương cảm tướng sĩ, chưa bao giờ khất nợ quân lương lương thảo, quân mã binh khí cũng đều là tốt nhất, các tướng sĩ được ăn được mặc, đến khi đánh trận tự nhiên đều chịu bán mạng.

Rất nhiều lúc phủ đô đốc chưa lấy ra tiền, đều là Vương gia lấy của tư ra trợ giúp. Chu Liệt âm thần nhìn chằm chằm kho của Lý Phượng Kỳ cũng không phải mới một ngày hai ngày. Mỗi lần không có tiền, tìm Vương gia luôn được trợ giúp.

Nhưng lần này chiêu này lại không dùng được, chỉ thấy Lý Phượng Kỳ lạnh lùng nói: "Phủ đô đốc thiếu nợ bạc liên quan gì đến Vương phủ? Quân lương không đủ tìm Bộ Binh mà đòi." Nói xong đem sổ sách kín đáo đưa cho Diệp Vân Đình, dặn dò: "Cất kỹ sổ sách đi, đừng để hắn trộm mất."

Chu Liệt trợn to mắt:???

Vương gia ngươi trước đây không phải thế này nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện