Ăn xong điểm tâm, Diệp Vân Đình liền thương lượng với Quý Liêm, lại tỉ mỉ tìm kiếm trong Vương phủ một lần, nói không chừng còn có thể tìm ra chút đồ giá trị còn sót lại, đến lúc đó lấy ra đi đổi chút tiền bạc, không chỉ có thể mua thóc gạo, còn có thể chuẩn bị đút cho tỳ nữ thủ vệ, đổi lấy chút tin tức.
Chủ tớ hai người phân công nhau hành động, một người tìm phía trước viện, một người tìm phía sau.
Diệp Vân Đình ra sân sau, y tìm lần lượt từng gian phòng, lúc này mới phát hiện Vương phủ to lớn này quả nhiên rỗng tuếch chẳng có gì cả.
Nhưng cũng không phải bị cướp đoạt sạch sẽ, mà nhìn trang hoàng nơi đây, sợ là nguyên bản vốn cũng chẳng có bao nhiêu đồ.
Như trong phủ Tề quốc công, đừng nói sân chính của chủ nhân ở, mà đến mấy cái sân của các di nương cũng thập phần tinh xảo. Rường cột chạm trổ, kỳ trân dị thảo đếm không xuể. Mặc dù không đến nỗi xa hoa lãng phí vô độ, nhưng tuyệt đối không tầm thường.
Y vốn cho rằng với quyền thế và địa vị của Vĩnh An vương, Vương phủ này ít nhất cũng xa hoa lãng phí hơn phủ Tề quốc công.
Không nghĩ là y cả nghĩ quá rồi.
Sân sau rộng lớn này, ngoại trừ trong chính viện có mấy người ở, còn lại tất cả đều vắng vẻ không có một ai.
Y cũng từng nghe nói lão Vương gia và lão Vương phi thập phần ân ái, cả một đời chưa từng cưới vợ bé. Cho dù lão Vương phi đường con cái hiếm hoi, cuối cùng cũng chỉ có một đứa con trai, nhưng lão Vương gia cũng không nạp người mới vào phủ.
Chỉ là lúc lão Vương gia còn tại thế, hậu viện bỏ trống còn lý giải được. Nhưng y không nghĩ mấy năm nay Lý Phượng Kỳ tiếp quản Vương phủ, vậy mà hậu viện này cũng vẫn không có người.
Y cảm khái hai tiếng, đem hai gian phòng cuối cùng cũng tìm một lần.
Kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Khoảng sân rộng không người ở, đương nhiên cũng không có đồ vật gì đáng giá.
Diệp Vân Đình hai tay trống trơn tản bộ đến tiền viện đi tìm Quý Liêm, chuẩn bị xem chỗ hắn có thu hoạch được gì hay không. Cũng may Quý Liêm vẫn còn có chút thu hoạch, hắn nâng một đống giấy bút nghiên mực như bảo bối lại đây. Lúc nhìn thấy Diệp Vân Đình liền từ trong lòng móc ra một chiếc nghiên mực, tranh công nói: "Thiếu gia ngươi mau nhìn cái này xem. Ta thấy chỗ nhị công tử cũng có một chiếc nghiên mực như thế này. Có phải cũng có chút giá trị không?"
Nghiên mực này to bằng bàn tay, bốn góc nhẵn nhụi, mặt trên khắc mấy con đại bàng đang tung cánh, vờn quanh mấy bông hoa sen và lá sen, vị trí để mài mực như một đầm nước, mơ hồ còn hiện ra ánh sáng màu vàng nhạt, hoa sen chập chờn bên trên, vừa vặn trả lời một câu "Trong đầm gì đẹp bằng sen. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."
"Đây là nghiên mực đài sen." Diệp Vân Đình liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch của nghiên mực này.
Thường ngày y ở trong phủ buồn tẻ, thường dùng đọc sách tập viết làm vui, đối với giấy bút nghiên mực đều nghiên cứu khá sâu. Nghiên mực đài sen này do một đại sư nổi danh kinh thành điêu khắc, tổng cộng chỉ có hai chiếc. Một cái trong đó ở trong phủ Tề quốc công, sau khi Diệp Vọng đến Quốc tử giám, Diệp Tri Lễ đã lấy ra cho hắn.
Một chiếc khác lại không biết lưu lạc ở đâu, không nghĩ vậy mà lại ở trong Vương phủ.
Ngón tay y nhẹ nhàng mơn trớn nghiên mực, cảm xúc dưới ngón tay trơn bóng, y mê muội sờ soạng mấy lần, đáy mắt lộ ra không nỡ: "Nghiên mực tốt như vậy..."
Quý Liêm thấy thế lập tức nói tiếp: "Nghiên mực tốt như vậy khẳng định là đặc biệt đáng giá!"
"..." Diệp Vân Đình nhất thời nghẹn họng, im lặng một lúc mới nói: "Thôi, nghiên mực có tốt cũng phải có mạng mới dùng được." Nói xong đem nghiên mực nhét về lòng Quý Liêm, đi nhanh lên phía trước, miễn cho nhìn thấy lại không nỡ: "Trước tiên phải thử xem có thể đi ra ngoài phủ hay không."
Y quay đầu đánh giá bốn phía, luôn cảm thấy hai ngày nay bọn họ thực sự quá mức thuận lợi.
Với tình hình hiện nay trong Vương phủ, Hoàng đế thật sự có thể cho bọn họ tùy ý ra vào hành động sao? Nghi hoặc của Diệp Vân Đình rất nhanh đã có đáp án.
Hai người đi tới cửa hông Vương phủ, vừa mới đẩy cửa ra, liền có hai người chắn cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nơi này không thể ra vào, Vương phi mời về."
Diệp Vân Đình với Quý Liêm đều bị người bỗng nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, Diệp Vân Đình cấp tốc nhìn lướt qua lệnh bài của hai người này, không nhiều lời liền lôi kéo Quý Liêm lui về.
Sau khi đi xa, Quý Liêm mới nhỏ giọng nói: "Hôm qua ta không phát hiện có người trông coi cửa hông."
Lúc đó hắn còn đẩy cửa ra nhìn qua, ngõ hẻm bên ngoài rất an tĩnh, ngoại trừ hai tên ăn mày cũng không thấy ai khác.
"Hai thủ vệ này là Thần Sách Quân." Diệp Vân Đình nhớ lại lệnh bài treo lơ lửng bên hông hai người, lại nghĩ tới hai tên ăn mày thoáng nhìn thấy, hỏi: "Vậy hôm qua ngươi có nhìn thấy hai tên ăn mày kia không?"
Quý Liêm gật đầu: "Có, hôm qua bọn họ cũng ở đằng kia."
Diệp Vân Đình suy tư nói: "Hai ăn mày kia thoạt nhìn không đúng lắm."
Tuy rằng ngụy trang một bộ dáng vẻ chán nản lôi thôi, nhưng thân hình lại hết sức khôi ngô cường tráng, mặc dù đối phương đã cực lực cuộn thân thể che giấu, nhưng bắp thịt nang nang vẫn không giấu được, hơn nữa Diệp Vân Đình mắt sắc, liếc mắt một cái liền chú ý đến bàn tay đối phương đặt lên đầu gối, trong kẽ móng tay đều sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn.
Làm gì có ăn mày cường tráng sạch sẽ như vậy?
Diệp Vân Đình suy đoán hai người này hơn nửa cũng là Thần Sách Quân cải trang thành. Chỉ là y không nghĩ ra, Vương phủ cũng đã suy tàn thành như vậy, còn cần gì phải cải trang trang phục, cố ý trong sáng trong tối trông coi?
Tâm tư vừa xoay chuyển, Diệp Vân Đình đã lôi kéo Quý Liêm trở về chính viện.
Y ôm một đống giấy bút mực về buồng trong để lên bàn, liền cẩn thận lấy chiếc nghiên mực đài sen ở trong lòng ra để ở một bên, rồi mới nói với Lý Phượng Kỳ phát hiện ở cửa hông.
Lỗ tai Lý Phượng Kỳ nghe y nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nghiên mực kia, hơi nhíu mày: "Hôm nay đến tiền viện sao?"
Diệp Vân Đình men theo ánh mắt hắn nhìn lại, lúc nhìn thấy chiếc nghiên mực đài sen kia, y chậm chạp nháy mắt một cái, bỗng nhiên hậu tri hậu giác phản ứng lại, chủ nhân của những thứ đồ này đang nằm trước mặt mình.
Hai má y hơi toả nhiệt, nỗ lực duy trì trấn định nói: "Ừ, vốn là muốn cùng Quý Liêm đi tìm vài thứ đồ vật đổi chút tiền bạc mua gạo. Không nghĩ tới cửa lại bị ngăn lại."
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn y một cái, khóe miệng nhỏ bé không thể nhận ra mà ngoắc ngoắc: "Ngươi thích nghiên mực kia?"
Diệp Vân Đình nghe ra chế nhạo trong lời nói của hắn, không khỏi càng thêm mặt đỏ tới mang tai, thẹn thùng gật gật đầu, chỉ hận không thể tìm thấy cái lỗ chui xuống. Màu da y trắng nõn, hơi hơi đổi màu liền đặc biệt rõ ràng, giấu cũng không giấu được. Trước mắt đến cái cổ cũng sắp hồng thấu, căn bản không dám giương mắt lên nhìn Lý Phượng Kỳ.
Y cũng quá không coi Lý Phượng Kỳ như người ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không đánh một tiếng liền tự mình ra quyết định. Cho dù Vĩnh An vương bây giờ chán nản thất thế, y làm như vậy cũng có chút hơi quá.
Diệp Vân Đình lúng ta lúng túng không biết giải thích như thế nào, đôi mắt như hồ nước sâu nhìn quanh quất, nhưng lại không dám nhìn thẳng Lý Phượng Kỳ.
"Nếu thích, vậy liền giữ lại cho mình dùng đi. Hà tất bán? Nghiên mực đài sen này cũng chỉ có hai chiếc. Nếu bán đi, sau này chỉ sợ có tiền cũng không mua được." Lý Phượng Kỳ thấy y mặt đỏ tới mang tai dáng vẻ không biết làm sao, tâm tình hắn rất tốt, cuối cùng cũng phát lòng từ bi bỏ qua cho y: "Về phần tiền bạc đều sẽ có, huống hồ trước mắt cũng không dùng được, không cần nóng lòng nhất thời."
Diệp Vân Đình nghe vậy rốt cục cũng dám nhìn hắn, vừa lúc nhìn thấy ý cười chưa kịp thu liễm bên môi hắn, nhất thời ngẩn người, ngay sau đó liền nhận ra mình vừa rơi vào bẫy, bị hắn dắt đi.
Đỏ ửng trên mặt y còn chưa tiêu hết, luống cuống hoảng loạn trong mắt cũng đã gom lại, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Vậy Vân Đình cảm ơn Vương gia bỏ đi thứ đồ yêu thích."
Lý Phượng Kỳ mỉm cười lắc đầu, cằm hướng một bên giường điểm điểm, ra hiệu y ngồi xuống nói chuyện: "Lại đây, ta với ngươi nói vài chuyện thiết yếu."
Diệp Vân Đình mới bị hắn trêu đùa, nghe vậy lập tức cảnh giác đánh giá hắn, sợ hắn lại đùa cợt mình. Y nghi ngờ nhìn mấy lần, thấy dường như hắn thật sự có chính sự muốn nói, mới ngồi xuống.
Lý Phượng Kỳ chờ y ngồi xong, mới không nhanh không chậm mở miệng: "Ngươi vừa vào Vương phủ, lúc đó đã liên kết sống chết với ta."
Diệp Vân Đình nhìn thẳng hắn, khẽ gật đầu.
Đây là sự thực y đã sớm biết.
"Đã như vậy, vấn đề hôm qua ngươi hỏi ta, hôm nay ta sẽ trả lời ngươi một lần." Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y, chậm rãi nói: "Tiền bạc ta có, nhân thủ cũng có. Nhưng bọn họ đều đã quen mặt, một khi lộ diện ở kinh thành, chỉ sợ cũng sẽ bị Lý Tung thầm tru diệt. Cho nên ta vẫn còn thiếu một người ở giữa thay ta truyền tin."
Diệp Vân Đình không nghĩ hắn bỗng nhiên ngả bài, thần sắc hơi kinh ngạc: "Người Vương gia nói, có phải là... ta?"
Hôm qua y đã từng thăm dò Lý Phượng Kỳ, hỏi hắn có biết trong phủ này có chỗ nào giấu đồ vật đáng giá hay không. Bề ngoài là hỏi vật, kì thực là đang thăm dò đến cùng là hắn có hậu chiêu gì hay không.
Nhưng Lý Phượng Kỳ nói với y hắn không có.
Diệp Vân Đình liền biết đây là Lý Phượng Kỳ không tin y. Tuy rằng y muốn lên con thuyền lớn Vĩnh An vương này, nhưng cũng biết nóng nảy không ăn hết đậu hủ nóng, nghĩ ở một chỗ với hắn thêm một quãng thời gian, thể hiện thành ý của mình, khi đó Lý Phượng Kỳ chắc sẽ tin y.
Nhưng y không nghĩ tới, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Lý Phượng Kỳ nhìn thấu kinh ngạc trong mắt y, cũng không keo kiệt giải thích nguyên do: "Người có thể sử dụng trong tay ta không nhiều. Ngươi rất thông minh, là đối tượng hợp tác rất tốt."
Nếu không có Diệp Vân Đình, hắn tất nhiên cũng có biện pháp thoát khỏi cảnh khốn khó.
Nhưng như vậy chung quy sẽ lãng phí không ít thời gian. Hôm qua sau khi nghe Ngũ Canh báo cáo, hắn suy đoán Lý Tung hơn nửa có tâm động thủ với Huyền Giáp quân, mới sai Ngũ Canh mau chóng đem tin tức đưa đi, để tránh Chu Văn nóng ruột roei vào bẫy. Nhưng bây giờ thời cuộc gian nan, khi nào Ngũ Canh mới có thể đưa tin tức đi còn chưa biết. Mà nếu Lý Tung đã động tâm, ngày động thủ nhất định sẽ không còn xa nữa.
Nếu muốn đánh phá kế hoạch của Lý Tung, chỉ có cách hắn phải mau chóng giải độc, giết Lý Tung một kích trở tay không kịp. Lý Tung hiện nay bừa bãi không thèm che giấu, đều là vì yên tâm hắn gân mạch đứt đoạn chắc chắn phải chết. Một khi hắn giải độc, Lý Tung biết trong thời gian ngắn hắn chưa chết được, bên ngoài lại không thể động thủ giết hắn, tất cả kế hoạch nhất định sẽ bị quấy rầy. Đến lúc gã luống cuống tay chân tự nhiên cũng không để ý tới Huyền Giáp quân tận Bắc Cương nữa.
Trước mắt khó khăn duy nhất của hắn là làm sao để lấy được thuốc.
Tháng này Lý Tung vẫn chưa cho y quan đến trị liệu cho hắn, mỗi khi y quan đến cũng chỉ bắt mạch xác nhận tình huống thân thể hắn, bảo đảm hắn có thể ở lúc chết tiệt nào đó chết đi, còn lại mọi việc một mực không quản.
Nhưng Lý Phượng Kỳ quanh năm ở trong quân, đối với y thuật cũng có nghiên cứu.
Tuy rằng trúng độc một chốc không giải được, nhưng hắn lại nghĩ tới biện pháp lấy độc trị độc, có nửa khả năng có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể.
Chỉ là bây giờ muốn có dược liệu đầy đủ cũng không dễ dàng như vậy. Lý Tung ngóng trông hắn chết, tuyệt đối không thể để hắn có cơ hội vươn mình. Nếu để người của Lý Tung biết hắn điều chế thuốc giải độc, nói không chừng sẽ khiến Lý Tung chó cùng rứt giậu.
Mà theo tình hình cửa hông Diệp Vân Đình nói, chuyện đêm qua Ngũ Canh thăm dò Vương phủ hơn nửa là Thôi Hi đã phát hiện ra, bây giờ trong Vương phủ nhất định đã bố trí xong thiên la địa võng, chỉ cần Ngũ Canh trở lại hơn phân nửa sẽ khó có thể thoát thân.
Cho nên Ngũ Canh tuyệt đối không thể trở lại.
Hắn chỉ có thể tìm người lấy thuốc. Người này phải tin được, mà không khiến ai nghi ngờ.
Diệp Vân Đình là lựa chọn tốt nhất trước mắt có thể tìm được.
Nỗi lòng Diệp Vân Đình chập trùng, một đôi mắt đen sâu thẳm như nhen ánh nến: "Ta sẽ không làm Vương gia thất vọng."
"Ta đã sai người truyền tin cho lão Vương phi ở Dương Quang Tự, sau khi nàng nhận được tin sẽ chạy về kinh thành. Đến lúc đó chúng ta đều có thể thở phào một hơi. Thế nhưng......" Lý Phượng Kỳ ngừng lại một chút, nhìn Diệp Vân Đình nói: "... Nếu như chỉ có lão Vương phi đứng ra, cũng không phải kế hoạch lâu dài." Mặt mày hắn nghiêm túc, ngữ khí nghiêm nghị: "Cho nên, ta nhất định phải khỏe lên."
Diệp Vân Đình sững sờ: "Độc của ngươi có thể..."
"Ta đã nghĩ ra biện pháp áp chế, bây giờ chỉ thiếu dược liệu." Lý Phượng Kỳ nói.
Diệp Vân Đình nhìn thẳng hắn chốc lát, minh bạch ý tứ của hắn: "Ý của Vương gia là, sai ta đi lấy thuốc?" Y chần chờ nói: "Nhưng đến cửa lớn Vương phủ ta cũng không ra được."
"Cho nên, ta cần ngươi phối hợp diễn một vở kịch."
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ nặng nề ngưng tụ trên người y, chậm rãi đem kế hoạch nói thẳng ra.
Diệp Vân Đình càng nghe càng hoảng sợ, kế hoạch của Lý Phượng Kỳ, mỗi một bước đều là đang đánh cuộc.
Y hít sâu một hơi vẫn không bình phục được nhịp tim đập kịch liệt.
"Nếu ngươi không dám, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, lại nghĩ cách khác." Lý Phượng Kỳ nói.
"Ta đi." Diệp Vân Đình thở dài một hơi, nhìn thẳng hắn: "Sau khi chuyện thành công, chỉ mong Vương gia chớ quên ngày hôm nay."
Nếu sớm biết mình đang bước vào tử cục, nếu muốn phá cuộc tìm đường sống, luôn phải bỏ ra chút đánh đổi.
Trong lòng Diệp Vân Đình đã quyết, lập tức thần sắc biến đổi, hất tung bàn lên, tức giận nói: "Vương gia, bây giờ ngươi bại liệt nằm trên giường, ta kính ngươi là anh hùng Bắc Chiêu mới tận tâm tận lực chăm nom ngươi, ngươi chớ khinh người quá đáng!"
Y nhập diễn quá nhanh, hất bàn lại dùng tới mười phần lực đạo, hai má đôi mắt đều bị tức giận nhuộm đỏ.
"Bản vương không cần ngươi thương hại!" Lý Phượng Kỳ cũng không kém bao nhiêu, cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ "Cút".
Hắn như giận dữ, đem hết toàn lực ném hết gối trên giường xuống dưới đất, liền rống lên một tiếng: "Cút cho ta!"
Động tĩnh bên trong quá lớn, Quý Liêm đang ở gian ngoài bị sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đi vào kiểm tra, lại nghênh diện Diệp Vân Đình nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Y vừa đi vừa tức giận mắng Lý Phượng Kỳ, tựa như phải phát tiết hết tức giận nhận được trong hai ngày nay.
Quý Liêm đi theo sau y, muốn khuyên cũng không biết khuyên từ đâu: "Đây là làm sao vậy?" Vừa nãy không phải còn tốt sao? Làm sao nói trở mặt liền trở mặt?
Hơn nữa xưa nay chưa từng thấy thiếu gia phát giận lớn như thế.
Diệp Vân Đình cười lạnh một tiếng, kéo hắn nói: "Chúng ta về phủ Quốc công đi, hắn muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta."
Nói xong liền lôi kéo Quý Liêm giận đùng đùng đi ra cửa lớn.
Quý Liêm không rõ tình huống, thấy thế chỉ có thể đầy mặt lo âu theo sau y.
Mà hai tỳ nữ trông coi trong sân lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một chút. Đến lúc Diệp Vân Đình đã đi cách xa hai người, một người trong đó liền lặng lẽ ra khỏi sân.
Bên này, Diệp Vân Đình lôi kéo Quý Liêm đến trước cửa lớn, liều mạng muốn rời khỏi Vương phủ về phủ Quốc công.
Tất nhiên thủ vệ bên ngoài không có khả năng để y đi, y lại như đã chịu thiên đại khuất nhục, liều mạng trực tiếp nháo ầm ĩ ở cửa, trong miệng la hét: "Để ta đi, Vĩnh An vương cũng bảo ta cút rồi, các ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi? Hắn cũng sắp chết rồi, ta không chôn cùng hắn!"
Thần thái y như phát điên, kêu khàn cả giọng.
Hai thủ vệ thấy thế liền vội vàng ngăn y kéo vào trong phủ, lại đóng chặt cửa lớn, ngăn cách động tĩnh bên trong.
Diệp Vân Đình vẫn còn liều mạng ầm ĩ: "Buông ta ra, ta muốn về phủ Quốc công." Y như không chịu nổi nữa mà khóc lớn: "Ta là đại công tử phủ Quốc công, tương lai còn được thỉnh phong Thế tử. Ta không muốn chết, các ngươi thả ta đi! Thả ta đi!"
Quý Liêm ở bên cạnh đã bị doạ đến bối rối, một bên ôm lấy Diệp Vân Đình không đứng thẳng nổi sắp trượt xuống đất, một bên cũng không nhịn được khóc lên: "Thiếu gia, thiếu gia ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ không chết..."
Hai thủ vệ cau mày nhìn chủ tớ hai người cùng ôm nhau khóc rống, một người gào khóc như điên, một người bất lực rơi lệ. Bọn họ hai mặt nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng lùi ra ngoài cửa, không xen vào hai chủ tớ này nữa.
*
Tất nhiên tin tức Diệp Vân Đình bỗng nhiên phát rồ đại náo Vương phủ, đã lập tức truyền vào trong cung.
Hoàng đế Lý Tung nghiêng người dựa vào ghế tựa trải lông cừu mềm mại, một tay khẽ lắc chén rượu: "Ngươi là nói, Diệp Vân Đình bỗng nhiên phát điên?"
Trung úy Thần Sách Quân tới báo tin khom người nói: "Vâng. Buổi sáng vẫn còn tốt, đi một chuyến tới cửa hông muốn ra khỏi phủ bị ngăn cản trở về. Sau đó trở về chính viện, bỗng nhiên liền rùm beng với Vĩnh An vương, sau đó liền điên điên khùng khùng nháo muốn về phủ Quốc công."
Lý Tung hơi nhấp một ngụm rượu, thiếu niên nửa quỳ bên cạnh lập tức rót đầy chén rượu cho hắn, hắn nâng cằm thiếu niên kia lên quan sát chốc lát, lại đẩy người ra, lười biếng hỏi: "Thôi ái khanh cảm thấy đây là điên thật, hay là... điên giả?"
Thôi Hi bộ dạng phục tùng thu lại ánh mắt: "Thần có từng nghe về Diệp đại công tử, theo tính tình của hắn, cùng với phản ứng hai ngày này, không giống như người bỗng nhiên phát rồ."
Lý Tung liền quơ quơ chén rượu, không gật đầu cũng không lắc đầu, mà nhìn về phía người tĩnh tọa phía đối diện.
"Lão sư cảm thấy thế nào?"
Ngồi đối diện hắn là một nam nhân thân mặc trắng thuần, nhìn tướng mạo chỉ mới hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, lông mày nhạt, hai mảnh môi vót mỏng, phối hợp với bạch y bạch quan, nhìn như tiên nhân vô dục vô cầu, cơ hồ không có bất kỳ tâm tình gì. Hắn nghe thấy Lý Tung nói mới mở hai mắt hơi khép, con mắt hẹp dài tiết ra lãnh ý: "Một đứa con rơi mà thôi, là thật hay giả cũng không trở ngại đến đại sự của bệ hạ. Y sẽ không gây ra sóng gió gì."
"Lão sư nói phải." Lý Tung uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nhấc chân đá văng thiếu niên ý đồ sán đến, nói với Thôi Hi đang hầu hạ bên cạnh: "Bên kia của ngươi vẫn chưa có động tĩnh sao? Mấy con cá lọt lưới lúc trước cũng nên bắt về đi. Cả ngày nhảy nhót bên ngoài chọc trẫm đến phiền lòng."
"Tối hôm qua có phát hiện hành tung của một người, nhưng lại để hắn phát hiện chạy trốn mất." Thôi Hi khom người đáp.
"Phế vật!" Lý Tung nghe vậy mâu sắc lạnh lẽo, liếc nhìn Thôi Hi: "Trẫm cho ngươi làm đại tướng Thần Sách quân, không phải để ngươi nuôi ra một đám rác rưởi đến phiền trẫm."
Thôi Hi nghe vậy lập tức quỳ xuống, đập đầu xuống đất nói: "Là thần vô năng!"
Lý Tung thấy dáng dấp kia của hắn, vô vị bĩu môi, khoát tay nói: "Thôi, trẫm cũng biết người dưới tay Vĩnh An vương khó đối phó, bảo ngươi của người cảnh giác một chút, đừng tiếp tục làm trẫm thất vọng."
"Tạ ơn bệ hạ khoan thứ." Lúc này Thôi Hi mới bò lên, trên gương mặt diễm lệ tinh sảo lại chất đầy nụ cười nịnh nọt: "Thần sẽ không làm bệ hạ thất vọng."
Lý Tung tùy ý "Ừ" một tiếng, vẫy tay gọi thiếu niên mới bị đá văng, liền đi vào phòng trong.
Trong đình nhất thời chỉ còn lại hai người.
Thôi Hi thu hồi ý cười khoa trương trên mặt, liếc xéo Hàn Thiền: "Vì sao vừa rồi Thái phó đại nhân không nói thật với bệ hạ?" Diệp Vân Đình an tâm hai ngày, bỗng nhiên phát rồ tất có kỳ lạ. Hắn không tin lão hồ ly này không biết gì về chuyện trong Vương phủ hai ngày nay.
Hàn Thiền chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn hắn một cái, thần sắc nhàn nhạt: "Lời ta nói là lời thật."
Nói xong cũng không chờ Thôi Hi đáp lại, liền quay người rời đi.
Bạch y chập chờn trong gió thu hiu quạnh, khó giải thích được hiện ra mấy phần tiêu điều.
Thôi Hi xì một cái với bóng lưng hắn, cũng xoay người đi hướng ngược lại. Lúc rời đi hắn liếc mắt qua gò má nhìn hướng hoàng đế vừa khuất bóng, hứng thú trong mắt càng dày đặc.
Bàn cờ này, có lẽ càng ngày càng thú vị rồi đây.
*
Diệp Vân Đình phát điên náo loạn trong Vương phủ một canh giờ, cuối cùng mệt mỏi kiệt lực hôn mê bất tỉnh.
Quý Liêm hoảng hoảng trương trương cõng người về phòng đặt lên giường La Hán, gấp đến độ không biết làm sao. Hắn đi hai vòng trong phòng mới nhớ phải tìm đại phu, vì vậy liền sốt ruột hoảng loạn chạy ra cửa lớn Vương phủ. Chỉ là tới cửa lại bị thủ vệ ngăn lại. Hắn cầu xin hồi lâu, muốn nhờ thủ vệ tìm giúp đại phu tới xem một chút, đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, thô bạo đẩy hắn ra xong liền đóng chặt cửa lại.
Quý Liêm không còn cách nào, chỉ có thể quay trở lại. Chỉ là vừa tới cửa viện, đã thấy Diệp Vân Đình đầy mặt mệt mỏi loạng chòa loạng choạng từ trong nhà đi ra.
Hắn nhanh chóng đỡ lấy người, sốt ruột nói: "Thiếu gia này là muốn đi đâu?"
"Ta không nên ở chỗ này." Cổ họng Diệp Vân Đình đã phát đau, nhưng vẫn chống đỡ thanh âm khàn khàn nói: "Ta muốn về phủ Quốc công."
Quý Liêm viền mắt đều đỏ, chỉ có thể dụ dỗ y: "Được. Chờ ngươi nghỉ ngơi cho khỏe chúng ta liền trở về. Trước tiên ta dìu ngươi về nghỉ có được hay không?"
Nghe hắn nói nghỉ ngơi khỏe liền trở về, Diệp Vân Đình cuối cùng mới an ổn lại. Ánh mắt y dại ra, trong miệng không tuyệt vọng lẩm bẩm "Trở về... phủ Quốc công." bị Quý Liêm nửa tha nửa ôm vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà, Diệp Vân Đình lặng lẽ ngắt bàn tay Quý Liêm một cái, hướng hắn làm cái khẩu hình: "Ta không sao."
Quý Liêm thần sắc sững sờ, mở to hai mắt đỏ bừng, Diệp Vân Đình liền bấm hắn một cái hắn mới phục hồi tinh thần lại, nói tiếp: "Thiếu gia ngươi ngủ một giấc đi, tỉnh dậy chúng ta liền về phủ Quốc công."
Nói xong làm khẩu hình hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Vân Đình không tiện giải thích quá nhiều với hắn, chỉ không một tiếng động nói: "Giả bộ bệnh, tìm đại phu."
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu ngầm mười phần. Tuy rằng không biết y giả bộ bệnh tìm đại phu làm gì, nhưng Quý Liêm lập tức lĩnh hội ý tứ của y, khẽ gật đầu, liền đầy mặt lo âu đi ra ngoài.
Thủ vệ ở cửa lớn không thể lay chuyển được, hắn liền đi tìm thủ vệ ở cửa hông.
Hắn tựa hồ quá lo lắng, móc hết tiền bạc trên người ra đưa cho thủ vệ, cầu xin thủ vệ tìm cho một đại phu xem bệnh cho thiếu gia hắn một chút. Hoặc đưa tin cho phủ Quốc công cũng được.
Nhưng thủ vệ vẫn không hề bị lay động, cuối cùng hắn chỉ có thể thất vọng nhận lại tiền bạc, đầy mặt nản lòng rầu rĩ trở về chính viện.
Trong phòng, Diệp Vân Đình nằm trên giường, cấp tốc nhớ lại kế hoạch, sau khi xác nhận không xảy ra sự cố mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Bước thứ nhất đã bắt đầu.
Trong vương phủ trạm gác ngầm tầng tầng, tin tức y phát điên đại náo Vương phủ nhất định sẽ truyền vào trong cung. Với thân phận của y, điên hay không điên căn bản không ai để ý, chỉ cần vị trong cung kia không nổi tâm nghi ngờ y, cửa ải này liền coi như qua.
Tiếp đó, y phải thật sự giả bệnh nặng một trận, tốt nhất là phát bệnh đến sắp chết. Đến lúc đó liền có cơ hội sai Quý Liêm đi mời đại phu bốc thuốc, vậy là có thể mượn cơ hội liên lạc với người của Lý Phượng Kỳ, đem dược liệu mà hắn cần về.
Chỉ cần có thể có được dược liệu Lý Phượng Kỳ cần, kế hoạch cũng đã thành công một nửa.
Còn lại, liền phải chờ xem ý trời.
Chủ tớ hai người phân công nhau hành động, một người tìm phía trước viện, một người tìm phía sau.
Diệp Vân Đình ra sân sau, y tìm lần lượt từng gian phòng, lúc này mới phát hiện Vương phủ to lớn này quả nhiên rỗng tuếch chẳng có gì cả.
Nhưng cũng không phải bị cướp đoạt sạch sẽ, mà nhìn trang hoàng nơi đây, sợ là nguyên bản vốn cũng chẳng có bao nhiêu đồ.
Như trong phủ Tề quốc công, đừng nói sân chính của chủ nhân ở, mà đến mấy cái sân của các di nương cũng thập phần tinh xảo. Rường cột chạm trổ, kỳ trân dị thảo đếm không xuể. Mặc dù không đến nỗi xa hoa lãng phí vô độ, nhưng tuyệt đối không tầm thường.
Y vốn cho rằng với quyền thế và địa vị của Vĩnh An vương, Vương phủ này ít nhất cũng xa hoa lãng phí hơn phủ Tề quốc công.
Không nghĩ là y cả nghĩ quá rồi.
Sân sau rộng lớn này, ngoại trừ trong chính viện có mấy người ở, còn lại tất cả đều vắng vẻ không có một ai.
Y cũng từng nghe nói lão Vương gia và lão Vương phi thập phần ân ái, cả một đời chưa từng cưới vợ bé. Cho dù lão Vương phi đường con cái hiếm hoi, cuối cùng cũng chỉ có một đứa con trai, nhưng lão Vương gia cũng không nạp người mới vào phủ.
Chỉ là lúc lão Vương gia còn tại thế, hậu viện bỏ trống còn lý giải được. Nhưng y không nghĩ mấy năm nay Lý Phượng Kỳ tiếp quản Vương phủ, vậy mà hậu viện này cũng vẫn không có người.
Y cảm khái hai tiếng, đem hai gian phòng cuối cùng cũng tìm một lần.
Kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Khoảng sân rộng không người ở, đương nhiên cũng không có đồ vật gì đáng giá.
Diệp Vân Đình hai tay trống trơn tản bộ đến tiền viện đi tìm Quý Liêm, chuẩn bị xem chỗ hắn có thu hoạch được gì hay không. Cũng may Quý Liêm vẫn còn có chút thu hoạch, hắn nâng một đống giấy bút nghiên mực như bảo bối lại đây. Lúc nhìn thấy Diệp Vân Đình liền từ trong lòng móc ra một chiếc nghiên mực, tranh công nói: "Thiếu gia ngươi mau nhìn cái này xem. Ta thấy chỗ nhị công tử cũng có một chiếc nghiên mực như thế này. Có phải cũng có chút giá trị không?"
Nghiên mực này to bằng bàn tay, bốn góc nhẵn nhụi, mặt trên khắc mấy con đại bàng đang tung cánh, vờn quanh mấy bông hoa sen và lá sen, vị trí để mài mực như một đầm nước, mơ hồ còn hiện ra ánh sáng màu vàng nhạt, hoa sen chập chờn bên trên, vừa vặn trả lời một câu "Trong đầm gì đẹp bằng sen. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."
"Đây là nghiên mực đài sen." Diệp Vân Đình liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch của nghiên mực này.
Thường ngày y ở trong phủ buồn tẻ, thường dùng đọc sách tập viết làm vui, đối với giấy bút nghiên mực đều nghiên cứu khá sâu. Nghiên mực đài sen này do một đại sư nổi danh kinh thành điêu khắc, tổng cộng chỉ có hai chiếc. Một cái trong đó ở trong phủ Tề quốc công, sau khi Diệp Vọng đến Quốc tử giám, Diệp Tri Lễ đã lấy ra cho hắn.
Một chiếc khác lại không biết lưu lạc ở đâu, không nghĩ vậy mà lại ở trong Vương phủ.
Ngón tay y nhẹ nhàng mơn trớn nghiên mực, cảm xúc dưới ngón tay trơn bóng, y mê muội sờ soạng mấy lần, đáy mắt lộ ra không nỡ: "Nghiên mực tốt như vậy..."
Quý Liêm thấy thế lập tức nói tiếp: "Nghiên mực tốt như vậy khẳng định là đặc biệt đáng giá!"
"..." Diệp Vân Đình nhất thời nghẹn họng, im lặng một lúc mới nói: "Thôi, nghiên mực có tốt cũng phải có mạng mới dùng được." Nói xong đem nghiên mực nhét về lòng Quý Liêm, đi nhanh lên phía trước, miễn cho nhìn thấy lại không nỡ: "Trước tiên phải thử xem có thể đi ra ngoài phủ hay không."
Y quay đầu đánh giá bốn phía, luôn cảm thấy hai ngày nay bọn họ thực sự quá mức thuận lợi.
Với tình hình hiện nay trong Vương phủ, Hoàng đế thật sự có thể cho bọn họ tùy ý ra vào hành động sao? Nghi hoặc của Diệp Vân Đình rất nhanh đã có đáp án.
Hai người đi tới cửa hông Vương phủ, vừa mới đẩy cửa ra, liền có hai người chắn cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nơi này không thể ra vào, Vương phi mời về."
Diệp Vân Đình với Quý Liêm đều bị người bỗng nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, Diệp Vân Đình cấp tốc nhìn lướt qua lệnh bài của hai người này, không nhiều lời liền lôi kéo Quý Liêm lui về.
Sau khi đi xa, Quý Liêm mới nhỏ giọng nói: "Hôm qua ta không phát hiện có người trông coi cửa hông."
Lúc đó hắn còn đẩy cửa ra nhìn qua, ngõ hẻm bên ngoài rất an tĩnh, ngoại trừ hai tên ăn mày cũng không thấy ai khác.
"Hai thủ vệ này là Thần Sách Quân." Diệp Vân Đình nhớ lại lệnh bài treo lơ lửng bên hông hai người, lại nghĩ tới hai tên ăn mày thoáng nhìn thấy, hỏi: "Vậy hôm qua ngươi có nhìn thấy hai tên ăn mày kia không?"
Quý Liêm gật đầu: "Có, hôm qua bọn họ cũng ở đằng kia."
Diệp Vân Đình suy tư nói: "Hai ăn mày kia thoạt nhìn không đúng lắm."
Tuy rằng ngụy trang một bộ dáng vẻ chán nản lôi thôi, nhưng thân hình lại hết sức khôi ngô cường tráng, mặc dù đối phương đã cực lực cuộn thân thể che giấu, nhưng bắp thịt nang nang vẫn không giấu được, hơn nữa Diệp Vân Đình mắt sắc, liếc mắt một cái liền chú ý đến bàn tay đối phương đặt lên đầu gối, trong kẽ móng tay đều sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn.
Làm gì có ăn mày cường tráng sạch sẽ như vậy?
Diệp Vân Đình suy đoán hai người này hơn nửa cũng là Thần Sách Quân cải trang thành. Chỉ là y không nghĩ ra, Vương phủ cũng đã suy tàn thành như vậy, còn cần gì phải cải trang trang phục, cố ý trong sáng trong tối trông coi?
Tâm tư vừa xoay chuyển, Diệp Vân Đình đã lôi kéo Quý Liêm trở về chính viện.
Y ôm một đống giấy bút mực về buồng trong để lên bàn, liền cẩn thận lấy chiếc nghiên mực đài sen ở trong lòng ra để ở một bên, rồi mới nói với Lý Phượng Kỳ phát hiện ở cửa hông.
Lỗ tai Lý Phượng Kỳ nghe y nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nghiên mực kia, hơi nhíu mày: "Hôm nay đến tiền viện sao?"
Diệp Vân Đình men theo ánh mắt hắn nhìn lại, lúc nhìn thấy chiếc nghiên mực đài sen kia, y chậm chạp nháy mắt một cái, bỗng nhiên hậu tri hậu giác phản ứng lại, chủ nhân của những thứ đồ này đang nằm trước mặt mình.
Hai má y hơi toả nhiệt, nỗ lực duy trì trấn định nói: "Ừ, vốn là muốn cùng Quý Liêm đi tìm vài thứ đồ vật đổi chút tiền bạc mua gạo. Không nghĩ tới cửa lại bị ngăn lại."
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn y một cái, khóe miệng nhỏ bé không thể nhận ra mà ngoắc ngoắc: "Ngươi thích nghiên mực kia?"
Diệp Vân Đình nghe ra chế nhạo trong lời nói của hắn, không khỏi càng thêm mặt đỏ tới mang tai, thẹn thùng gật gật đầu, chỉ hận không thể tìm thấy cái lỗ chui xuống. Màu da y trắng nõn, hơi hơi đổi màu liền đặc biệt rõ ràng, giấu cũng không giấu được. Trước mắt đến cái cổ cũng sắp hồng thấu, căn bản không dám giương mắt lên nhìn Lý Phượng Kỳ.
Y cũng quá không coi Lý Phượng Kỳ như người ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không đánh một tiếng liền tự mình ra quyết định. Cho dù Vĩnh An vương bây giờ chán nản thất thế, y làm như vậy cũng có chút hơi quá.
Diệp Vân Đình lúng ta lúng túng không biết giải thích như thế nào, đôi mắt như hồ nước sâu nhìn quanh quất, nhưng lại không dám nhìn thẳng Lý Phượng Kỳ.
"Nếu thích, vậy liền giữ lại cho mình dùng đi. Hà tất bán? Nghiên mực đài sen này cũng chỉ có hai chiếc. Nếu bán đi, sau này chỉ sợ có tiền cũng không mua được." Lý Phượng Kỳ thấy y mặt đỏ tới mang tai dáng vẻ không biết làm sao, tâm tình hắn rất tốt, cuối cùng cũng phát lòng từ bi bỏ qua cho y: "Về phần tiền bạc đều sẽ có, huống hồ trước mắt cũng không dùng được, không cần nóng lòng nhất thời."
Diệp Vân Đình nghe vậy rốt cục cũng dám nhìn hắn, vừa lúc nhìn thấy ý cười chưa kịp thu liễm bên môi hắn, nhất thời ngẩn người, ngay sau đó liền nhận ra mình vừa rơi vào bẫy, bị hắn dắt đi.
Đỏ ửng trên mặt y còn chưa tiêu hết, luống cuống hoảng loạn trong mắt cũng đã gom lại, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Vậy Vân Đình cảm ơn Vương gia bỏ đi thứ đồ yêu thích."
Lý Phượng Kỳ mỉm cười lắc đầu, cằm hướng một bên giường điểm điểm, ra hiệu y ngồi xuống nói chuyện: "Lại đây, ta với ngươi nói vài chuyện thiết yếu."
Diệp Vân Đình mới bị hắn trêu đùa, nghe vậy lập tức cảnh giác đánh giá hắn, sợ hắn lại đùa cợt mình. Y nghi ngờ nhìn mấy lần, thấy dường như hắn thật sự có chính sự muốn nói, mới ngồi xuống.
Lý Phượng Kỳ chờ y ngồi xong, mới không nhanh không chậm mở miệng: "Ngươi vừa vào Vương phủ, lúc đó đã liên kết sống chết với ta."
Diệp Vân Đình nhìn thẳng hắn, khẽ gật đầu.
Đây là sự thực y đã sớm biết.
"Đã như vậy, vấn đề hôm qua ngươi hỏi ta, hôm nay ta sẽ trả lời ngươi một lần." Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y, chậm rãi nói: "Tiền bạc ta có, nhân thủ cũng có. Nhưng bọn họ đều đã quen mặt, một khi lộ diện ở kinh thành, chỉ sợ cũng sẽ bị Lý Tung thầm tru diệt. Cho nên ta vẫn còn thiếu một người ở giữa thay ta truyền tin."
Diệp Vân Đình không nghĩ hắn bỗng nhiên ngả bài, thần sắc hơi kinh ngạc: "Người Vương gia nói, có phải là... ta?"
Hôm qua y đã từng thăm dò Lý Phượng Kỳ, hỏi hắn có biết trong phủ này có chỗ nào giấu đồ vật đáng giá hay không. Bề ngoài là hỏi vật, kì thực là đang thăm dò đến cùng là hắn có hậu chiêu gì hay không.
Nhưng Lý Phượng Kỳ nói với y hắn không có.
Diệp Vân Đình liền biết đây là Lý Phượng Kỳ không tin y. Tuy rằng y muốn lên con thuyền lớn Vĩnh An vương này, nhưng cũng biết nóng nảy không ăn hết đậu hủ nóng, nghĩ ở một chỗ với hắn thêm một quãng thời gian, thể hiện thành ý của mình, khi đó Lý Phượng Kỳ chắc sẽ tin y.
Nhưng y không nghĩ tới, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Lý Phượng Kỳ nhìn thấu kinh ngạc trong mắt y, cũng không keo kiệt giải thích nguyên do: "Người có thể sử dụng trong tay ta không nhiều. Ngươi rất thông minh, là đối tượng hợp tác rất tốt."
Nếu không có Diệp Vân Đình, hắn tất nhiên cũng có biện pháp thoát khỏi cảnh khốn khó.
Nhưng như vậy chung quy sẽ lãng phí không ít thời gian. Hôm qua sau khi nghe Ngũ Canh báo cáo, hắn suy đoán Lý Tung hơn nửa có tâm động thủ với Huyền Giáp quân, mới sai Ngũ Canh mau chóng đem tin tức đưa đi, để tránh Chu Văn nóng ruột roei vào bẫy. Nhưng bây giờ thời cuộc gian nan, khi nào Ngũ Canh mới có thể đưa tin tức đi còn chưa biết. Mà nếu Lý Tung đã động tâm, ngày động thủ nhất định sẽ không còn xa nữa.
Nếu muốn đánh phá kế hoạch của Lý Tung, chỉ có cách hắn phải mau chóng giải độc, giết Lý Tung một kích trở tay không kịp. Lý Tung hiện nay bừa bãi không thèm che giấu, đều là vì yên tâm hắn gân mạch đứt đoạn chắc chắn phải chết. Một khi hắn giải độc, Lý Tung biết trong thời gian ngắn hắn chưa chết được, bên ngoài lại không thể động thủ giết hắn, tất cả kế hoạch nhất định sẽ bị quấy rầy. Đến lúc gã luống cuống tay chân tự nhiên cũng không để ý tới Huyền Giáp quân tận Bắc Cương nữa.
Trước mắt khó khăn duy nhất của hắn là làm sao để lấy được thuốc.
Tháng này Lý Tung vẫn chưa cho y quan đến trị liệu cho hắn, mỗi khi y quan đến cũng chỉ bắt mạch xác nhận tình huống thân thể hắn, bảo đảm hắn có thể ở lúc chết tiệt nào đó chết đi, còn lại mọi việc một mực không quản.
Nhưng Lý Phượng Kỳ quanh năm ở trong quân, đối với y thuật cũng có nghiên cứu.
Tuy rằng trúng độc một chốc không giải được, nhưng hắn lại nghĩ tới biện pháp lấy độc trị độc, có nửa khả năng có thể tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể.
Chỉ là bây giờ muốn có dược liệu đầy đủ cũng không dễ dàng như vậy. Lý Tung ngóng trông hắn chết, tuyệt đối không thể để hắn có cơ hội vươn mình. Nếu để người của Lý Tung biết hắn điều chế thuốc giải độc, nói không chừng sẽ khiến Lý Tung chó cùng rứt giậu.
Mà theo tình hình cửa hông Diệp Vân Đình nói, chuyện đêm qua Ngũ Canh thăm dò Vương phủ hơn nửa là Thôi Hi đã phát hiện ra, bây giờ trong Vương phủ nhất định đã bố trí xong thiên la địa võng, chỉ cần Ngũ Canh trở lại hơn phân nửa sẽ khó có thể thoát thân.
Cho nên Ngũ Canh tuyệt đối không thể trở lại.
Hắn chỉ có thể tìm người lấy thuốc. Người này phải tin được, mà không khiến ai nghi ngờ.
Diệp Vân Đình là lựa chọn tốt nhất trước mắt có thể tìm được.
Nỗi lòng Diệp Vân Đình chập trùng, một đôi mắt đen sâu thẳm như nhen ánh nến: "Ta sẽ không làm Vương gia thất vọng."
"Ta đã sai người truyền tin cho lão Vương phi ở Dương Quang Tự, sau khi nàng nhận được tin sẽ chạy về kinh thành. Đến lúc đó chúng ta đều có thể thở phào một hơi. Thế nhưng......" Lý Phượng Kỳ ngừng lại một chút, nhìn Diệp Vân Đình nói: "... Nếu như chỉ có lão Vương phi đứng ra, cũng không phải kế hoạch lâu dài." Mặt mày hắn nghiêm túc, ngữ khí nghiêm nghị: "Cho nên, ta nhất định phải khỏe lên."
Diệp Vân Đình sững sờ: "Độc của ngươi có thể..."
"Ta đã nghĩ ra biện pháp áp chế, bây giờ chỉ thiếu dược liệu." Lý Phượng Kỳ nói.
Diệp Vân Đình nhìn thẳng hắn chốc lát, minh bạch ý tứ của hắn: "Ý của Vương gia là, sai ta đi lấy thuốc?" Y chần chờ nói: "Nhưng đến cửa lớn Vương phủ ta cũng không ra được."
"Cho nên, ta cần ngươi phối hợp diễn một vở kịch."
Ánh mắt Lý Phượng Kỳ nặng nề ngưng tụ trên người y, chậm rãi đem kế hoạch nói thẳng ra.
Diệp Vân Đình càng nghe càng hoảng sợ, kế hoạch của Lý Phượng Kỳ, mỗi một bước đều là đang đánh cuộc.
Y hít sâu một hơi vẫn không bình phục được nhịp tim đập kịch liệt.
"Nếu ngươi không dám, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, lại nghĩ cách khác." Lý Phượng Kỳ nói.
"Ta đi." Diệp Vân Đình thở dài một hơi, nhìn thẳng hắn: "Sau khi chuyện thành công, chỉ mong Vương gia chớ quên ngày hôm nay."
Nếu sớm biết mình đang bước vào tử cục, nếu muốn phá cuộc tìm đường sống, luôn phải bỏ ra chút đánh đổi.
Trong lòng Diệp Vân Đình đã quyết, lập tức thần sắc biến đổi, hất tung bàn lên, tức giận nói: "Vương gia, bây giờ ngươi bại liệt nằm trên giường, ta kính ngươi là anh hùng Bắc Chiêu mới tận tâm tận lực chăm nom ngươi, ngươi chớ khinh người quá đáng!"
Y nhập diễn quá nhanh, hất bàn lại dùng tới mười phần lực đạo, hai má đôi mắt đều bị tức giận nhuộm đỏ.
"Bản vương không cần ngươi thương hại!" Lý Phượng Kỳ cũng không kém bao nhiêu, cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ "Cút".
Hắn như giận dữ, đem hết toàn lực ném hết gối trên giường xuống dưới đất, liền rống lên một tiếng: "Cút cho ta!"
Động tĩnh bên trong quá lớn, Quý Liêm đang ở gian ngoài bị sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đi vào kiểm tra, lại nghênh diện Diệp Vân Đình nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Y vừa đi vừa tức giận mắng Lý Phượng Kỳ, tựa như phải phát tiết hết tức giận nhận được trong hai ngày nay.
Quý Liêm đi theo sau y, muốn khuyên cũng không biết khuyên từ đâu: "Đây là làm sao vậy?" Vừa nãy không phải còn tốt sao? Làm sao nói trở mặt liền trở mặt?
Hơn nữa xưa nay chưa từng thấy thiếu gia phát giận lớn như thế.
Diệp Vân Đình cười lạnh một tiếng, kéo hắn nói: "Chúng ta về phủ Quốc công đi, hắn muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta."
Nói xong liền lôi kéo Quý Liêm giận đùng đùng đi ra cửa lớn.
Quý Liêm không rõ tình huống, thấy thế chỉ có thể đầy mặt lo âu theo sau y.
Mà hai tỳ nữ trông coi trong sân lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một chút. Đến lúc Diệp Vân Đình đã đi cách xa hai người, một người trong đó liền lặng lẽ ra khỏi sân.
Bên này, Diệp Vân Đình lôi kéo Quý Liêm đến trước cửa lớn, liều mạng muốn rời khỏi Vương phủ về phủ Quốc công.
Tất nhiên thủ vệ bên ngoài không có khả năng để y đi, y lại như đã chịu thiên đại khuất nhục, liều mạng trực tiếp nháo ầm ĩ ở cửa, trong miệng la hét: "Để ta đi, Vĩnh An vương cũng bảo ta cút rồi, các ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi? Hắn cũng sắp chết rồi, ta không chôn cùng hắn!"
Thần thái y như phát điên, kêu khàn cả giọng.
Hai thủ vệ thấy thế liền vội vàng ngăn y kéo vào trong phủ, lại đóng chặt cửa lớn, ngăn cách động tĩnh bên trong.
Diệp Vân Đình vẫn còn liều mạng ầm ĩ: "Buông ta ra, ta muốn về phủ Quốc công." Y như không chịu nổi nữa mà khóc lớn: "Ta là đại công tử phủ Quốc công, tương lai còn được thỉnh phong Thế tử. Ta không muốn chết, các ngươi thả ta đi! Thả ta đi!"
Quý Liêm ở bên cạnh đã bị doạ đến bối rối, một bên ôm lấy Diệp Vân Đình không đứng thẳng nổi sắp trượt xuống đất, một bên cũng không nhịn được khóc lên: "Thiếu gia, thiếu gia ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ không chết..."
Hai thủ vệ cau mày nhìn chủ tớ hai người cùng ôm nhau khóc rống, một người gào khóc như điên, một người bất lực rơi lệ. Bọn họ hai mặt nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng lùi ra ngoài cửa, không xen vào hai chủ tớ này nữa.
*
Tất nhiên tin tức Diệp Vân Đình bỗng nhiên phát rồ đại náo Vương phủ, đã lập tức truyền vào trong cung.
Hoàng đế Lý Tung nghiêng người dựa vào ghế tựa trải lông cừu mềm mại, một tay khẽ lắc chén rượu: "Ngươi là nói, Diệp Vân Đình bỗng nhiên phát điên?"
Trung úy Thần Sách Quân tới báo tin khom người nói: "Vâng. Buổi sáng vẫn còn tốt, đi một chuyến tới cửa hông muốn ra khỏi phủ bị ngăn cản trở về. Sau đó trở về chính viện, bỗng nhiên liền rùm beng với Vĩnh An vương, sau đó liền điên điên khùng khùng nháo muốn về phủ Quốc công."
Lý Tung hơi nhấp một ngụm rượu, thiếu niên nửa quỳ bên cạnh lập tức rót đầy chén rượu cho hắn, hắn nâng cằm thiếu niên kia lên quan sát chốc lát, lại đẩy người ra, lười biếng hỏi: "Thôi ái khanh cảm thấy đây là điên thật, hay là... điên giả?"
Thôi Hi bộ dạng phục tùng thu lại ánh mắt: "Thần có từng nghe về Diệp đại công tử, theo tính tình của hắn, cùng với phản ứng hai ngày này, không giống như người bỗng nhiên phát rồ."
Lý Tung liền quơ quơ chén rượu, không gật đầu cũng không lắc đầu, mà nhìn về phía người tĩnh tọa phía đối diện.
"Lão sư cảm thấy thế nào?"
Ngồi đối diện hắn là một nam nhân thân mặc trắng thuần, nhìn tướng mạo chỉ mới hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, lông mày nhạt, hai mảnh môi vót mỏng, phối hợp với bạch y bạch quan, nhìn như tiên nhân vô dục vô cầu, cơ hồ không có bất kỳ tâm tình gì. Hắn nghe thấy Lý Tung nói mới mở hai mắt hơi khép, con mắt hẹp dài tiết ra lãnh ý: "Một đứa con rơi mà thôi, là thật hay giả cũng không trở ngại đến đại sự của bệ hạ. Y sẽ không gây ra sóng gió gì."
"Lão sư nói phải." Lý Tung uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nhấc chân đá văng thiếu niên ý đồ sán đến, nói với Thôi Hi đang hầu hạ bên cạnh: "Bên kia của ngươi vẫn chưa có động tĩnh sao? Mấy con cá lọt lưới lúc trước cũng nên bắt về đi. Cả ngày nhảy nhót bên ngoài chọc trẫm đến phiền lòng."
"Tối hôm qua có phát hiện hành tung của một người, nhưng lại để hắn phát hiện chạy trốn mất." Thôi Hi khom người đáp.
"Phế vật!" Lý Tung nghe vậy mâu sắc lạnh lẽo, liếc nhìn Thôi Hi: "Trẫm cho ngươi làm đại tướng Thần Sách quân, không phải để ngươi nuôi ra một đám rác rưởi đến phiền trẫm."
Thôi Hi nghe vậy lập tức quỳ xuống, đập đầu xuống đất nói: "Là thần vô năng!"
Lý Tung thấy dáng dấp kia của hắn, vô vị bĩu môi, khoát tay nói: "Thôi, trẫm cũng biết người dưới tay Vĩnh An vương khó đối phó, bảo ngươi của người cảnh giác một chút, đừng tiếp tục làm trẫm thất vọng."
"Tạ ơn bệ hạ khoan thứ." Lúc này Thôi Hi mới bò lên, trên gương mặt diễm lệ tinh sảo lại chất đầy nụ cười nịnh nọt: "Thần sẽ không làm bệ hạ thất vọng."
Lý Tung tùy ý "Ừ" một tiếng, vẫy tay gọi thiếu niên mới bị đá văng, liền đi vào phòng trong.
Trong đình nhất thời chỉ còn lại hai người.
Thôi Hi thu hồi ý cười khoa trương trên mặt, liếc xéo Hàn Thiền: "Vì sao vừa rồi Thái phó đại nhân không nói thật với bệ hạ?" Diệp Vân Đình an tâm hai ngày, bỗng nhiên phát rồ tất có kỳ lạ. Hắn không tin lão hồ ly này không biết gì về chuyện trong Vương phủ hai ngày nay.
Hàn Thiền chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn hắn một cái, thần sắc nhàn nhạt: "Lời ta nói là lời thật."
Nói xong cũng không chờ Thôi Hi đáp lại, liền quay người rời đi.
Bạch y chập chờn trong gió thu hiu quạnh, khó giải thích được hiện ra mấy phần tiêu điều.
Thôi Hi xì một cái với bóng lưng hắn, cũng xoay người đi hướng ngược lại. Lúc rời đi hắn liếc mắt qua gò má nhìn hướng hoàng đế vừa khuất bóng, hứng thú trong mắt càng dày đặc.
Bàn cờ này, có lẽ càng ngày càng thú vị rồi đây.
*
Diệp Vân Đình phát điên náo loạn trong Vương phủ một canh giờ, cuối cùng mệt mỏi kiệt lực hôn mê bất tỉnh.
Quý Liêm hoảng hoảng trương trương cõng người về phòng đặt lên giường La Hán, gấp đến độ không biết làm sao. Hắn đi hai vòng trong phòng mới nhớ phải tìm đại phu, vì vậy liền sốt ruột hoảng loạn chạy ra cửa lớn Vương phủ. Chỉ là tới cửa lại bị thủ vệ ngăn lại. Hắn cầu xin hồi lâu, muốn nhờ thủ vệ tìm giúp đại phu tới xem một chút, đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, thô bạo đẩy hắn ra xong liền đóng chặt cửa lại.
Quý Liêm không còn cách nào, chỉ có thể quay trở lại. Chỉ là vừa tới cửa viện, đã thấy Diệp Vân Đình đầy mặt mệt mỏi loạng chòa loạng choạng từ trong nhà đi ra.
Hắn nhanh chóng đỡ lấy người, sốt ruột nói: "Thiếu gia này là muốn đi đâu?"
"Ta không nên ở chỗ này." Cổ họng Diệp Vân Đình đã phát đau, nhưng vẫn chống đỡ thanh âm khàn khàn nói: "Ta muốn về phủ Quốc công."
Quý Liêm viền mắt đều đỏ, chỉ có thể dụ dỗ y: "Được. Chờ ngươi nghỉ ngơi cho khỏe chúng ta liền trở về. Trước tiên ta dìu ngươi về nghỉ có được hay không?"
Nghe hắn nói nghỉ ngơi khỏe liền trở về, Diệp Vân Đình cuối cùng mới an ổn lại. Ánh mắt y dại ra, trong miệng không tuyệt vọng lẩm bẩm "Trở về... phủ Quốc công." bị Quý Liêm nửa tha nửa ôm vào trong nhà.
Vừa vào trong nhà, Diệp Vân Đình lặng lẽ ngắt bàn tay Quý Liêm một cái, hướng hắn làm cái khẩu hình: "Ta không sao."
Quý Liêm thần sắc sững sờ, mở to hai mắt đỏ bừng, Diệp Vân Đình liền bấm hắn một cái hắn mới phục hồi tinh thần lại, nói tiếp: "Thiếu gia ngươi ngủ một giấc đi, tỉnh dậy chúng ta liền về phủ Quốc công."
Nói xong làm khẩu hình hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Vân Đình không tiện giải thích quá nhiều với hắn, chỉ không một tiếng động nói: "Giả bộ bệnh, tìm đại phu."
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu ngầm mười phần. Tuy rằng không biết y giả bộ bệnh tìm đại phu làm gì, nhưng Quý Liêm lập tức lĩnh hội ý tứ của y, khẽ gật đầu, liền đầy mặt lo âu đi ra ngoài.
Thủ vệ ở cửa lớn không thể lay chuyển được, hắn liền đi tìm thủ vệ ở cửa hông.
Hắn tựa hồ quá lo lắng, móc hết tiền bạc trên người ra đưa cho thủ vệ, cầu xin thủ vệ tìm cho một đại phu xem bệnh cho thiếu gia hắn một chút. Hoặc đưa tin cho phủ Quốc công cũng được.
Nhưng thủ vệ vẫn không hề bị lay động, cuối cùng hắn chỉ có thể thất vọng nhận lại tiền bạc, đầy mặt nản lòng rầu rĩ trở về chính viện.
Trong phòng, Diệp Vân Đình nằm trên giường, cấp tốc nhớ lại kế hoạch, sau khi xác nhận không xảy ra sự cố mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Bước thứ nhất đã bắt đầu.
Trong vương phủ trạm gác ngầm tầng tầng, tin tức y phát điên đại náo Vương phủ nhất định sẽ truyền vào trong cung. Với thân phận của y, điên hay không điên căn bản không ai để ý, chỉ cần vị trong cung kia không nổi tâm nghi ngờ y, cửa ải này liền coi như qua.
Tiếp đó, y phải thật sự giả bệnh nặng một trận, tốt nhất là phát bệnh đến sắp chết. Đến lúc đó liền có cơ hội sai Quý Liêm đi mời đại phu bốc thuốc, vậy là có thể mượn cơ hội liên lạc với người của Lý Phượng Kỳ, đem dược liệu mà hắn cần về.
Chỉ cần có thể có được dược liệu Lý Phượng Kỳ cần, kế hoạch cũng đã thành công một nửa.
Còn lại, liền phải chờ xem ý trời.
Danh sách chương