Hàn Thiền tạm thời được an trí ở trong thiên điện Chiêu Thuần Cung.
Hắn phát sốt, trên mặt nóng đến đỏ bừng, đôi môi hơi mỏng lại khô khốc tái nhợt, mái tóc đen luôn ngay ngắn búi lên giờ rối tung tản ra. Sợi bạc trên thái dương hình như lại nhiều hơn một chút so với trước.
Lý Tung không đi vào, gã đứng ở trong sân, xuyên qua cửa điện rộng mở xa xa nhìn tình hình bên trong, Thôi Hi cầm ô bên cạnh, thấp giọng nói: “Bên ngoài gió lớn, bệ hạ có đi vào xem không?”
“……” Lý Tung không trả lời, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ.
Qua một lúc lâu sau, thái y bên trong thi châm xong, lại mạnh mẽ rót một chén thuốc xuống, mới lệnh nội thị ở bên coi chừng, đẩy cửa ra.
Vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải đoàn người trong sân, Thái y sửng sốt, vội vàng tiến lên hành lễ, tự giác bẩm báo tình hình của Hàn Thiền.
“Hàn đại nhân tích tụ trong tâm, lại phong tà nhập thể, mới dẫn tới phát sốt cao. Cũng may từ trước nay thân thể hắn còn tính là khoẻ mạnh, thần lại kịp thời làm châm, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, liền không có gì đáng ngại.”
Lý Tung không trả lời, chỉ vẫy vẫy tay.
Thái y có nhãn lực mà lui xuống, Chiêu Thuần Cung lại an tĩnh lại.
Đây vốn dĩ là một cung điện bỏ hoang cực hẻo lánh, vì hậu cung không bố trí, đã từ rất lâu không có người ở. Chỉ thỉnh thoảnh có mấy con chim đậu trên cây khô trong viện kêu lên hai tiếng, ngược lại càng thêm lạnh lẽo.
Ở trong gió lạnh đứng hồi lâu, cuối cùng Lý Tung vẫn vào điện.
Trong điện đốt lò sưởi, cũng không lạnh. Chỉ là trong không khí còn lơ lửng một cỗ khí vị cũ kỹ hủ bại.
Khi đi đến cửa phòng trong, tay phải gã vẫy vẫy ra sau, Thôi Hi lập tức hiểu ý, dừng chân trước cửa phòng.
Lý Tung một mình vào bên trong, nội thị canh giữ ở một bên có nhãn lực nhỏ giọng lui ra ngoài. Gã khoanh tay đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Hàn Thiền hôn mê chưa tỉnh.
Người đang bệnh gầy ốm tiều tụy hơn rất nhiều. Nhiều năm như vậy, Hàn Thiền luôn là lạnh băng, không thể thân cận, thậm chí cao không thể với. Hắn chưa bao giờ lộ ra tư thái tiều tụy yếu đuối như thế này. Ánh mắt Lý Tung từ mấy sợi bạc bên thái dương hắn chuyển qua hoa văn nhỏ nơi khóe mắt. Mặt vẫn là gương mặt lạnh băng diễm lệ kia, khóe mắt cũng đã nhiễm chút phong sương.
Tay chắp sau người run rẩy, Lý Tung cầm lòng không nổi vươn tay, lại dừng lại khi sắp dừng trên má hắn, ngừng lại một lát, cuối cùng vẫn là thu về.
Người trong lúc hôn mê hình như có sở cảm, tròng mắt dưới mí mắt hơi mỏng rung động, đôi môi khô nứt hơi hé, phát ra tiếng nỉ non như tơ nhện.
Lý Tung cúi người sát vào, mới nghe hắn vừa gọi chính là “Tung Nhi”.
Ánh mắt gã run lên, chật vật đứng thẳng dậy, cánh tay rũ bên người lại không chịu khống chế mà nắm chặt, tiết lộ cảm xúc.
Chỉ có ngày gã còn ấu niên, Hàn Thiền mới gọi gã như vậy, giọng nói thanh thanh đạm đạm, mang theo nhiệt độ lạnh băng như gương mặt hắn, nhưng mỗi lần hắn gọi “Tung Nhi”, liền phảng phất rét lạnh tan thành nước, mang theo ấm áp ôn nhu lưu luyến.
Sau này gã lớn lên, Hàn Thiền lại chưa từng gọi hắn như thế nữa, chỉ có “Thái Tử”, “Bệ hạ”, lạnh băng, xa cách, tràn ngập hàn ý làm người không khỏe.
Gã nhắm mắt, dùng hết sức lực toàn thân mới gian nan bình ổn nỗi lòng. Quay đầu lại nhìn một cái, Hàn Thiền hình như lại lâm vào hôn mê, một tiếng gọi nhỏ bé kia phảng phất chỉ như ảo giác của gã.
Trầm mặc chăm chú nhìn hắn hồi lâu, Lý Tung mới xoay người rời đi.
Ra khỏi gian trong, Thôi Hi liền đi lên đón, khom người bẩm báo nói: “Diệp thị lang cầu kiến, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm. Đã ở Thái Càn Cung đợi một lát rồi.”
“Bãi giá Thái Càn Cung.” Lý Tung ném xuống một câu, tiện thể đi ra ngoài trước.
Thôi Hi đi chậm hơn một bước, quay đầu lại, ánh mắt nặng nề nhìn cánh cửa đóng chặt một cái rồi mới theo đi.
*
Trong Thái Càn Cung, Diệp Bạc Như đã đợi một lúc lâu, trên đường tiến cung gã đã nghĩ xong lý do.
Bởi vậy khi nhìn thấy hoàng đế, gã nửa điểm cũng không chột dạ mà liền đem việc phòng tối bẩm lên.
Đem phòng tối bày lên trên mặt bàn, một là sau này kể cả Hàn Thiền phục sủng, cũng không thể truy cứu việc thuốc giải trong phòng tối bị mất trộm; Hai là những bài vị kia nếu thật sự có liên quan đến Triệu gia, cũng coi như giúp hoàng đế có thêm một nhược điểm áp chế Hàn Thiền, lại tiến thêm một bước gia tăng tín nhiệm của hoàng đế đối với gã.
“Triệu Danh Tuyền, Triệu Danh Tỉ……”
Sau khi nhe xong, trên mặt Lý Tung lộ ra biểu tình như suy tư gì: “Khi Hoàng tổ phụ còn ở, hình như đúng là có Triệu gia.”
Khi đó gã còn chưa sinh ra, rất nhiều sự tình đều là sau này nghe phụ hoàng và các lão thần nhắc tới quá vài câu. Triệu Danh Tuyền từng làm quan đến Thượng thư lệnh, rất được Hoàng tổ phụ, cũng chính là Thành Tông hoàng đế nể trọng, Triệu gia cũng bởi vậy lên như gió lốc. Sau này Triệu Danh Tuyền còn làm Thái phó của tiền Thái Tử Lý Tốn, quyền thế không thể khinh thường.
Nhưng sau này Thái Tử Lý Tốn đi xuống đất nam trị lũ lụt, bất hạnh nhiễm bệnh dịch mà mất, Thành Tông hoàng đế liền sửa lập phụ hoàng gã làm Thái Tử.
Mà Triệu Danh Tuyền và phụ hoàng chính kiến không hợp, một lần trên triều phản đối lập phụ hoàng gã làm Thái Tử, nghe nói sau này ở trên triều đình mấy phen khắc khẩu qua lại, phẫn uất từ quan cáo lão. Qua rất nhiều năm sau, Triệu gia không biết vì cái gì bị cuốn vào một án mưu nghịch, bị phán xử trảm cả nhà.
“Thôi Hi. Ngươi đi đem hồ sơ của Triệu gia mang ra nhìn xem, lúc ấy có còn nam đinh may mắn sống sót hay không.” Lý Tung trầm tư một lát rồi nói.
Thôi Hi lĩnh mệnh đi ra tìm hồ sơ, qua hai khắc mới ôm hai cuốn hồ sơ trở về phục mệnh.
Lý Tung nhận lấy cẩn thận đọc xong, ánh mắt ngưng ở một chỗ, thần sắc hình như có bừng tỉnh: “Quả thực có một người……”
...... Trên hồ sơ viết, sau khi Triệu gia bị cuốn vào án mưu nghịch liền bị phán trảm cả nhà, nhưng lúc ấy đệ đệ của Triệu Danh Tuyền là Triệu Danh Tỉ có một người con thứ, vì sức khỏe yếu vẫn luôn ở trong kiềm chữa bệnh lâu dài, vừa vặn tránh được một kiếp. Lúc ấy quan phủ đã phát công văn truy bắt, tìm kiếm mấy tháng lại không thu hoạch được gì.
Tính tính tuổi tác của người con đó khi Triệu gia xảy ra chuyện, thật sự với Hàn Thiền không sai biệt lắm.
“Hắn lại là cô nhi của Triệu gia……” Lý Tung nắm hồ sơ, thấp giọng lẩm bẩm. Trong đôi mắt rũ xuống, xẹt qua ánh sáng tối tăm nhè nhẹ.
“Khó trách, khó trách.”
Gã bỗng nhiên nhớ tới Hàn Thiền đã từng nói với gã một lần.
Hàn Thiền nói, phụ hoàng năm đó được vị bất chính, sở dĩ sớm lập đại ca gã làm Thái Tử, lại cố tình chèn ép mấy hài tử khác ngoài Thái Tử, là bởi vì sợ hãi chuyện xưa tái diễn. Hắn còn nói, năm đó lúc Thái Tử Lý Tốn xảy ra chuyện ở phương nam, Thái Tử Phi đã gần lâm bồn, sau khi biết được tin tang của Thái Tử, bị động thai khí, nhưng lúc sinh nở lại là lúc Đông Cung bỗng nhiên bị hỏa hoạn, toàn bộ người trong phòng sinh đều bị thiêu chết ở bên trong. Nhưng trên thực tế không ai biết là, lúc Đông Cung bị tràng lửa lớn thiêu cháy kia, Thái Tử Phi phát hiện nguy cơ, dùng hết toàn lực sinh hài tử ra, sai tâm phúc ôm hài tử vừa sinh hạ chạy thoát ra ngoài……
Lý Tung nghĩ đến đây, ánh mắt liền càng tăm tối. Lúc ấy gã nghi ngờ sao Hàn Thiền lại biết được mấy chuyện cũ năm xưa này. Hàn Thiền chỉ nói là trước khi phụ hoàng lâm chung đã giao phó, sai hắn nếu như có vạn nhất, phải nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng hôm nay nhìn đủ loại chứng cứ bày ở trước mặt thế này, gã bỗng nhiên hoài nghi một phen lý do thoái thác kia.
Có lẽ Hàn Thiền sở dĩ biết mấy chuyện xưa này, không phải vì phụ hoàng trứpc khi lâm chung giao phó, mà vì hắn là cô nhi Triệu thị.
Con thứ của Triệu Danh Tỉ trường cư trong kiềm, cũng không ai biết tướng mạo người này. Sau khi Triệu gia xảy ra chuyện, hắn thay hình đổi dạng chưa chắc là không thể. Hơn nữa nếu hắn là cô nhi Triệu thị, vậy tất cả sự việc trước mắt liền nói được thông.
Triệu Danh Tuyền đã từng là lão sư của tiền Thái Tử, Triệu thị càng là lực lượng trung kiên nhất của phái tiền Thái Tử, cuốn vào cọc án mưu nghịch kia vốn là điểm đáng ngờ thật mạnh không chịu nổi cân nhắc, chủ thẩm còn đúng là phụ hoàng đã được lập làm Thái Tử kia của gã, đủ loại như thế xâu chuỗi lại, cọc án mưu nghịch này, ngược lại càng như là việc phụ hoàng gã làm cho hả giận.
Mà Hàn Thiền may mắn tránh được một kiếp, sửa tên đổi họ lẻn vào Đông Cung, liền cũng có nguyên do.
...... Hắn là vì báo thù.
Phụ hoàng đã chết từ lâu, hắn hiện giờ còn chưa thu tay, là muốn trả thù chính mình, hoặc là cả hoàng thất Bắc Chiêu sao? Nếu thật là như vậy…… ngón tay Lý Tung vô ý thức vuốt ve hồ sơ, trong lòng bỗng nhiên có chút thoải mái kỳ dị.
Ít nhất Hàn Thiền cũng không phải thật sự hận gã muốn gã chết, gã chỉ là bị phụ hoàng hoang dâm ngu ngốc kia của gã liên lụy mà thôi.
“Các ngươi đều đi xuống đi.” Lý Tung đem hồ sơ thu lại, ánh mắt trầm ngưng như có thực thể đảo qua mấy người ở đây: “Việc này trẫm không muốn có người khác biết được.”
Diệp Bạc Như và Thôi Hi cùng khom người: “Thần tuân chỉ dụ của bệ hạ.”
Lý Tung lúc này mới phất tay áo, mang theo hai cuốn hồ sơ kia, đi đến Chiêu Thuần Cung.
Đám người đi rồi, Diệp Bạc Như lúc này mới thong thả ung dung đứng dậy, sờ sờ bình bạch ngọc nhỏ lạnh lẽo trong tay áo, khóe môi vô ý thức câu lên.
Một bên Thôi Hi liếc mắt nhìn gã một cái, bỗng nhiên nói: “Diệp thị lang đã từng nghe nói đến chuyện cũ về Thái phó đại nhân chưa?”
“?”Diệp Bạc như thu liễm biểu tình, không rõ nội tình nói: “Tất nhiên là đã nghe qua, Thái phó đại nhân kinh tài tuyệt diễm, khiến người khâm phục." Gã làm bộ làm tịch thổn thức hai câu: “Rơi xuống nông nỗi hiện giờ, cũng thật là làm người…… Ai.”
Thôi Hi cười như không cười nhìn gã, đôi tay khoanh người trước, không nhanh không chậm nói: “Thái phó Hàn Thiền, trí nhiều gần yêu, xảo trá thắng hồ(?).”
Diệp Bạc Như càng thêm không rõ nội tình, không biết vì sao hắn bỗng nhiên nói với mình chuyện của Hàn Thiền. Nhưng Thôi Hi chính là tâm phúc của hoàng đế, gã tất nhiên không dám biểu hiện ra không kiên nhẫn, chỉ có lệ cười nói: “Thái phó chính là lão sư của thiên tử, tất nhiên không giống người bình thường như chúng ta.”
Thấy gã quả nhiên không nghĩ ra, Thôi Hi lắc đầu cười cười, đi qua gã, khẽ cười nói: “Lời cuối này của Diệp thị lang nhưng thật ra nói rất đúng.”
Dứt lời đã đi qua gã, không nhanh không chậm ra khỏi điện, chỉ để lại một bóng dáng mơ hồ trong tuyết.
Diệp Bạc Như liếc mắt một cái, lại sờ sờ bình ngọc trong tay áo, vội vã ra khỏi cung.
*
Một đầu khác, Lý Phượng Kỳ nhận được thiệp của Diệp Bạc như, mời hắn ngày hôm sau gặp mặt tại Xuất Vân Tự, trong thư còn cố ý nói, cần phải cho Diệp Vân Đình đi cùng, giữa những hàng chữ đều để lộ ra mình đã tìm được manh mối về giải dược, sợ Lý Phượng Kỳ không chịu phó ước.
“Sách.” Lý Phượng Kỳ bấm tay búng búng thiệp: “Với lão cáo già Hàn Thiền kia, thật có thể để hắn dễ dàng tìm được giải dược như vậy? Sao thế nào ta cũng không tin?”
Ánh mắt Diệp Vân Đình dừng ở tên mình trên thiếp, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói: “Ngày mai đi xem chẳng phải sẽ biết sao? Là giả không có hại, nhiều lắm cũng chính là đi một chuyến tay không. Nếu là thật…… Vậy càng tốt.”
Lý Phượng Kỳ tưởng tượng thấy cũng phải, thật ra hắn cũng muốn xem, Diệp Bạc Như còn có thể chơi cái hoa chiêu gì.