Nỗi lòng sâu kín cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, Diệp Vân Đình nhẹ nhàng thở dài một hơi, chôn mặt bên hông hắn, ủ rũ nói: "Không ‌thì thôi đi, nếu nàng không muốn nhận ta, ta cũng không có ý kiến gì."

Đã hai mươi năm qua, tình cảnh hai người cũng khác biệt, cho dù gặp mặt cũng không chắc có thể mẫu tử tình thâm, không đi tìm thì sâu trong lòng vẫn còn những ảo tưởng tốt đẹp về nhau.

Hiếm thấy y lộ ra vẻ yếu đuối như vậy, Lý Phượng Kỳ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc y, suy tư một lát nói: "Không thì cứ đi xem một chút. Sớm không xuất hiện muộn không ‌xuất hiện, cố tình lúc này lại tới, có thể là vì ngươi đó."

Tuy rằng hắn không có quá nhiều hảo cảm với nhạc mẫu đại nhân, cho dù năm đó đối phương gặp nhiều khó khăn mới lựa chọn bỏ lại con mình, nhưng hắn không muốn thấy Diệp Vân Đình khổ sở.

Nếu lần này đối phương bỗng nhiên lộ diện thật sự vì Diệp Vân Đình mà đến, có thể giải bỏ khúc mắc trong y cũng tốt..

Diệp Vân Đình dụi đầu vào eo hắn, do dự hồi lâu, mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Hai người ở lầu hai nhìn‌, hộ vệ thì theo dõi ở các phương hướng khác cho nên cũng không ‌sợ người lặng yên rời đi.

Một đêm trôi qua rất chậm, hai người ôm lấy thảm len ngồi dựa vào nhau bên cửa sổ, đầu sát bên đầu nói chuyện. Lúc bắt đầu Diệp Vân Đình còn lên tinh thần cùng hắn nói mấy chuyện vặt khi còn bé, sau đó âm thanh liền từ từ thấp xuống, hô hấp nhẹ dần, dựa vào bả vai Lý Phượng Kỳ ngủ mất.

Lý Phượng Kỳ nghiêng đầu nhìn y, hạ xuống một nụ hôn trên mi tâm còn đang run rẩy, sau đó ôm người đặt lên tháp, còn mình ngồi bên cạnh nhìn y.

Nhìn y tới hơn nửa đêm, Vọng Nguyệt tửu lâu đã sớm đóng cửa nghỉ ngơi, không có bất cứ động tĩnh gì.

Vốn tưởng rằng hôm nay không chờ được người, ai biết trời còn chưa sáng đã có một ‌chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, dừng ở cửa hông tửu lâu.

Lý Phượng Kỳ nhãn lực tốt, vừa nhìn đã nhận ra người đánh xe là Việt Trường Câu, một nữ tử trung niên ăn mặc mộc mạc từ trên xe nhảy xuống, tiếp đất vững vàng, lặng yên bước đi không một tiếng động, là người luyện võ.

Nữ tử hô nhỏ một tiếng, không quá một lúc, Thường Dụ An và một nữ nhân cao quý đi ra. (wattpad: @inhH49)

Quý phu nhân mặc áo choàng đen, lúc này không đội mũ trùm, nét mặt vô cùng rõ ràng, xác thực vô cùng giống với tiểu thư trong bức chân dung kia, chỉ là quý phu nhân tuổi tác lớn hơn chút, khí chất cũng trầm tĩnh hơn, rõ ràng không mặc trang phục phú quý, nhưng khí độ trên người cũng không phải gia đình bình thường có được.

Nữ tử học võ khom lưng hành lễ với phu nhân kia, thấp giọng nói gì đó bên tai nàng, cách quá xa nên Lý Phượng Kỳ không thể nghe rõ. Nhưng thấy được vẻ mặt phu nhân kia không mấy vui vẻ, nhíu mày quay lại nói lời từ biệt với mấy người Thường Dụ An.

Hai người nói thêm vài câu, quý phu nhân và nữ tử kia lên xe ngựa, Việt Trường Câu điều khiển‌ xe ngựa chậm rãi đi về hướng cửa thành Bắc.

Bây giờ trời còn chưa sáng, cửa thành còn chưa mở. Các nàng không ‌ có khả năng lập tức ra khỏi thành, nhất định còn muốn đến nơi khác.

Lý Phượng Kỳ trầm tư chốc lát, nhìn người bên cạnh, thay y nhét kín chăn, lưu lại hai người trong coi còn mình thì dẫn người đi theo.

Xe ngựa kia đi qua mấy ngõ hẻm, cuối cùng rẽ vào ngõ Bát Quế.

Lý Phượng Kỳ nhớ tới ngọn nguồn hẻm Bát Quế này, ánh mắt càng trầm hơn ——Trong ngõ Bát Quế chỉ có một nhà, chính là Nhữ Nam Hạ thị. (wattpad: @inhH49)

Năm đó‌ thời điểm Nhữ Nam phồn thịnh, chủ nhà họ Hạ vì biểu hiện trung tâm, đưa nữ tử trong nhà tới kinh thành giáo dưỡng. Thánh thượng ban một dinh thự trong ngõ Bát Quế cho Hạ gia, Hạ gia mua thêm ba ngôi nhà bên cạnh, hợp thành một phủ.

Sau đó Hạ thị tư thông với địch phản quốc bị chém đầu cả nhà, dinh thự này cũng bị niêm phong. Nghe nói bởi vì năm đó Hạ gia chết quá nhiều người, nơi này âm khí nặng nề còn truyền ra không ít chuyện ma quái, vậy nên vẫn luôn hoang phí.

Đối phương tới nơi này làm gì? Lý Phượng Kỳ trầm tư, nhưng nghĩ tới mẹ ruột của Diệp Vân Đình cũng họ "Hạ", mà Diệp Vân Đình còn vô tình đọc được trong du ký trước đây Diệp Tri Lễ vô cùng thân thiết với Hạ tiểu thư. Rất khó có thể nói giữa hai người không có mối quan hệ nào.

Hắn ẩn mình trong bóng tối, từ xa nhìn lại.

Xe ngựa dừng trước cổng Hạ phủ hoang phế, vì không có người trông coi nên trước cổng toàn là cỏ dại, giấy niêm phong dán trên đại môn cũng chưa xé, sau bao năm sương gió đã phai màu bóc ta từng mảng, chỉ còn nét chữ loang lổ.

Quý phu nhân xuống xe, đứng yên trước cổng hồi lâu, bái ba bái mới quay người lên xe chuẩn bị rời đi.

Mắt thấy ‌xe ngựa sắp rời khỏi ngõ Bát Quế, Lý Phượng Kỳ hơi cân nhắc, sau đó đưa ra quyết định. Hắn ‌phất tay, hộ vệ Huyền Giáp lặng yên không một tiếng động tiến lên, bao vây xe ngựa.

Vẻ mặt Việt Trường Câu không cà lơ phất phơ như trước, thân thể căng thẳng, tay đặt lên vũ khí bên hông: "Người tới từ phương nào?"

"Chủ nhân nhà ta muốn mời Hạ phu nhân nói chuyện." Hộ vệ dựa theo lời Lý Phượng Kỳ dặn dò, cố ý vạch trần thân phận quý phu nhân.

Bên trong xe ngựa.

Thị nữ thiếp thân nhìn về phía Hạ Lan Diên, vẻ mặt kinh hoảng: "sao lại có người biết được thân phận phu nhân?"

Hạ Lan Diên lại trấn định hơn nhiều, tâm tư xoay chuyển nói: "Người đến chỉ biết ta có quan hệ với Hạ gia." Nói xong khẽ nhấc mành trước lên một chút, nheo mắt nhìn hộ vệ mặc giáp đen bên ngoài, thấp giọng nói: "Nhìn trang phục, là quan binh. Huyền Giáp trường đao, khí thế không tầm thường, quá nửa là người bên cạnh vị Tân đế kia."

Thị nữ nói: "Sao Tân đế có thể tìm được phu nhân?"

Hạ Lan Diên nghĩ đến chuyện ban ngày nhìn thấy đứa bé kia, khe khẽ thở dài, nói: "Trùng hợp không đúng lúc, để y thấy được."

Lúc đó tiểu nhị đến báo bọn họ chỉ vào tửu lâu trước Diệp Vân Đình một bước, vẫn chưa thấy nhau. Nhưng hiện tại xem ra lúc đó Diệp Vân Đình đã nhìn thấy họ, trong lòng nghi ngờ.

Nếu không phải có người luôn theo dõi, đối phương không thể nhanh như vậy theo họ tới đây.

Theo tới ngõ Bát Quế mới xuất hiện, hiển nhiên là đoán được thân phận Hạ gia của mình.

"Thôi, ta đi nhìn một chút." Hạ Lan Diên cũng không phải người nhát gan, nhanh chóng quyết định vén rèm xe ngựa lên: "Chủ tử các ngươi ở đâu? Dẫn ta đi gặp hắn."

Hộ vệ cũng biết điều, thu đao lại nói: "Mời phu nhân đi theo chúng ta."

Việt Trường Câu thấy thế muốn đi theo, lại bị Hạ Lan Diên xua tay ‌ ngăn cản.

Ngõ Bát Quế không có nhà nào khác, đương nhiên không có địa phương thích hợp nói chuyện, Lý Phượng Kỳ lẳng lặng ngồi đợi dưới một gốc cây già.

Không bao lâu đã thấy thị vệ mời được người đến, hắn khách khí chắp tay chào.

Hạ Lan Diên chỉ thấy mình hắn, thần sắc liền ảm ảm: "Sao chỉ có mình ngươi, Đình Nhi đâu?"

Nàng hỏi thẳng về Diệp Vân Đình không khác nào chủ động biểu lộ thân phận của mình, mà cũng không nghi hoặc thân phận của Lý Phượng Kỳ, nói rõ nàng biết hắn là ai.

"Y không biết ta đến tìm ngươi." Lý Phượng Kỳ tinh tế quan sát nàng, thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, cử chỉ thong dong không vội, càng xác định suy đoán của mình —— thân phận của vị Hạ phu nhân này chắc chắn không tầm thường.

Hạ Lan Diên lúc này có chút kinh ngạc: "Vậy ngươi tới tìm ta là..."

Nhớ tới vẻ mặt yếu đuối của Diệp Vân Đình, Lý Phượng Kỳ có chút không vui, nhưng tự nhủ đối phương là mẹ ruột của Diệp Vân Đình, nên đè xuống tâm tình, trầm giọng nói: "Phu nhân không ‌phải là nhân sĩ trong kinh? Từ Nam Việt tới? Có phải vì Vân Đình không?"

Ba vấn đề, nghe tưởng dò hỏi, nhưng hắn đã nắm chắc đến mười phần.

Đến đây cũng chỉ muốn thay Diệp Vân Đình thăm dò đối phương, nếu đối phương chẳng hề ‌coi trọng đứa con trai này, vậy chuyện hôm nay, không cần Diệp Vân Đình phải biết, miễn cho y vô duyên vô cớ khó chịu.

Nghe câu hỏi của hắn, ánh mắt Hạ Lan Diên khẽ động, cũng không giấu hắn, nói thẳng: "Phải."

"Vậy vì sao lại muốn đi ngay trong đêm?"

Hạ Lan Diên than thở: "Năm đó ta bỏ y lại, không dưỡng dục y, hiện tại biết y sống tốt nên không muốn đến quấy rầy."

Hơn nữa thân phận của nàng, chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho y.

Nghe đến lý do này, vẻ mặt Lý Phượng Kỳ khẽ buông lỏng, nhưng vẫn nói: "Năm đó y còn nhỏ, ngươi bỏ y lại‌, y không thể lựa chọn. Nhưng bây giờ y đã cập quan, nếu không muốn nhận thức người mẹ là ngươi cũng nên do y lựa chọn."

Hạ Lan Diên nghe vậy hoảng hốt, hiển nhiên chưa cân nhắc đến vấn đề này.

"Thường Dụ An là người phu nhân an bài ở bên cạnh y?" Lý Phượng Kỳ tiếp tục nói: "Vậy phu nhân cũng biết, những năm qua, Diệp Tri Lễ đối xử với y không tốt. Y vẫn luôn nghĩ mẫu thân của mình là Vương thị, gần đây mới biết, mẹ ruột mình là một người khác."

Tuy hắn không nói rõ, nhưng Hạ Lan Diên vẫn hiểu ý tứ của hắn.

Diệp Vân Đình ôm ấp mong đợi với mẹ ruột của mình, nàng không nên phá tan mong đợi này. Bằng không trong lòng y, mình và Diệp Tri Lễ chẳng có gì khác nhau.

"Ta hiểu." Hạ Lan Diên trầm mặc chốc lát, nói: " Ngươi có thể an bài cho ta và Đình Nhi gặp mặt được không?"

Lý Phượng Kỳ đang chờ câu nói này của nàng, vuốt cằm nói: "Thời điểm còn sớm, tối qua y không vui nên ngủ hơi trể, có lẽ giờ Tỵ mới tỉnh. Ta sai người đưa phu nhân tới dịch quán nghỉ ngơi, chờ hắn tỉnh sẽ an bài các ngươi gặp mặt."

Hạ Lan Diên hơi trầm ngưng, quan sát hắn lần nữa: "Sao ngươi có thể nhìn ra được?"

Lý Phượng Kỳ hơi mỉm cười nói: "Phu nhân rất thận trọng, bất quá tên tuổi Hạ Thái Hậu của Nam Việt truyền đi rất xa, dù ta chưa từng tận mắt nhìn thấy‌ phong thái, nhưng xâu chuỗi nhiều manh mối lại có thể đoán được mấy phần."

Họ Hạ, từ Nam Việt đến, khí độ bất phàm, biết‌ thân phận hắn lại không hề khiếp sợ.

Người đã ít lại càng ít, đếm tới đếm lui, chỉ có Hạ Thái Hậu có tài có đức phù hợp với điều kiện.

Lý Phượng Kỳ kỳ cũng hơi kinh ngạc, hắn ‌không nghĩ tới, mẹ ruột của Diệp Vân Đình sẽ là thái hậu của Nam Việt.

Ánh mắt hắn kỳ quái liếc nhìn Hạ Lan Diên, nghĩ thầm nữ nhân như vậy sao sẽ để ý tới ngụy quân tử Diệp Tri Lễ? Cố sự này hiển nhiên không hề đơn giản.

Đáng tiếc Hạ Lan Diên lúc này có hứng thú kể chuyện xưa với hắn, thấy hắn đoán được thân phận của mình, cũng không che giấu nữa, khoát tay áo một cái, khí thế bề trên cao quý tương đồng với hắn: "Nếu bệ hạ đã đoán được, vậy ta cũng không cần nhọc lòng che giấu. Ta đến đây ngoại trừ chuyện không yên tâm Đình Nhi, còn có quốc sự cần thương lượng, sứ đoàn Nam Việt ít ngày nữa sẽ tới kinh thành đệ trình quốc thưh."

Dăm ba câu, liền giải thích việc sao chính mình lại vào kinh thành trước.

Lý Phượng Kỳ cũng không để ý việc này, nghe nàng nói như thế, trái lại vẻ mặt càng hòa hoãn hơn.

Địa vị Thái Hậu ở Nam Việt chẳng hề thấp so với Hoàng đế. Nói là có quốc sự cần lượng lượng, nhưng chuyện hai nước bàn bạc chỉ cần phái sứ đoàn đến là được. Nàng mạo hiểm đến kinh thành trước một vước, nói cho cùng vẫn là biết chuyện đăng cơ sắp tới, không yên tâm về Diệp Vân Đình.

Lời đã nói rõ, hai người tạm thời tách ra, Lý Phượng Kỳ phái bốn thị vệ đi theo hộ tống Hạ Lan Diên đến dịch quán, còn mình trở lại tìm Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình quả nhiên còn chưa tỉnh.

Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng nặn nặn chóp mũi của y, nhẹ giọng nói: "Diệp Tri Lễ tuy rằng chẳng ra gì, nhưng mẫu thân ngươi ngược lại không tệ. Chờ ngươi tỉnh ngủ, ta dẫn ngươi đi gặp nàng."

Người ngủ bị hắn chọc ngứa, khẽ hừ nhẹ hai tiếng, giấu mặt vào trong chăn.

Lý Phượng Kỳ cười khẽ, ánh mắt nhìn y càng thêm nhu hòa.

Hắn nghĩ, người tốt như vậy, ngoại trừ Diệp Tri Lễ mắt chó đui mù, còn người nào sẽ không thích y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện