Ăn xong điểm tâm, Diệp Vân Đình và Quý Liêm thương lượng tìm kiếm tỉ mỉ vương phủ một lần. Nếu tìm được chút đồ vật có giá trị thì đem đi đổi lấy chút bạc, không chỉ mua được gạo, còn có thể từ chỗ tỳ nữ đổi lại một ít tin tức.
Chủ tớ hai người phân công nhau hành động, một người ra viện trước, một người hướng viện sau tìm.
Diệp Vân Đình đi ra sân sau, y tìm từ phòng này sang phòng khác, chỉ thấy rằng vương phủ to lớn này không còn sót lại cái gì.
Không hẳn là bị cướp đoạt sạch sẽ, mà xem cách trang hoàng phỏng chừng nguyên bản cũng chẳng có gì.
Như trong phủ Tề quốc công, không nói đến viện của chủ nhân, viện của mấy di nương* cũng thập phần tinh xảo. Rường cột chạm trổ, kỳ trân dị thảo* đếm hoài không hết.Tuy rằng không đến mức xa hoa lãng phí, nhưng tuyệt không tầm thường.
Y nghĩ với quyền thế địa vị của Vĩnh An vương, vương phủ ít nhất cũng phải xa hoa hơn so với phủ Tề quốc công.
Không nghĩ tới là y nghĩ nhiều quá rồi.
Trong sân sau to lớn, ngoại trừ trong chính viện có mấy người ra vào, còn lại hoàn toàn vắng vẻ.
Y có nghe qua lão Vương gia đối với lão Vương phi vô cùng ân ái, cả một đời chưa từng cưới vợ bé. Cho dù lão Vương phi đường con cái khó khăn, về già mới có một đứa con trai nhưng lão Vương gia cũng không chấp nhận đưa người mới vào phủ.
Trong viện của lão Vương gia vắng vẻ cũng có thể hiểu được nhưng y không nghĩ tới những năm này Lý Phượng Kỳ tiếp quản vương phủ, hậu viện cũng không có một bóng người.
Y cảm khái hai tiếng, tiếp tục tìm kiếm nốt hai gian phòng cuối cùng.
Kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Một khoảng sân trống không người ở, đương nhiên cũng sẽ không có vật gì đáng giá.
Diệp Vân Đình hai tay trống trơn đi đến tiền viện tìm Quý Liêm xem hắn có thấy được thứ gì không. Cũng may Quý Liêm còn có chút thu hoạch, hắn nâng một đống giấy bút nghiên mực lại đây như bảo bối. Nhìn thấy Diệp Vân Đình liền móc từ trong lòng ra một khối nghiên mực, tranh công nói: "Thiếu gia ngươi nhìn cái này xem, ta thấy nhị công tử cũng có một cái như này, có thể bán được bạc không?"
Nghiên mực này to bằng bàn tay, bốn góc bo tròn nhẵn nhụi, trên mặt chạm khắc một vài bông sen nở rộ, búp sen cùng lá, ở chính giữa mài mực sẽ như một đầm nước hiện ra ánh sáng vàng nhạt lung linh, hoa sen chập chờn bên trên, ứng nghiệm cho câu "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sen sạch mà không quỷ."
"Đây là nghiên mực hoa sen." Diệp Vân Đình liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch nghiên mực này.
Y thường ngày ở trong phủ tẻ nhạt, lấy việc đọc sách tập viết làm thú vui nên đối với giấy bút nghiên mực đều nghiên cứu qua. Nghiên mực hoa sen do đại sư điêu khắc nổi tiếng nhất Kinh thành làm ra, tổng cộng chỉ có hai cái, trong đó một cái được phủ Tề quốc công mua, sau đó lúc Diệp Vọng đi học tại Quốc tử giám, Diệp Tri Lễ lấy đưa cho Diệp Vọng.
Một cái khác không biết đã đi nơi nào, không nghĩ tới lại có trong Vương phủ.
Ngón tay của y nhẹ nhàng vuốt ve nghiên mực, đầu ngón tay cảm giác nhẵn nhụi, y mê muội mà xoa xoa mấy lần, đôi mắt lộ vẻ không muốn: "Nghiên mực tốt như vậy..."
Quý Liêm thấy thế lập tức nói tiếp: "Nghiên mực tốt như vậy khẳng định sẽ bán được giá cao!"
"..." Diệp Vân Đình nhất thời nghẹn lời, im lặng nói: "Thôi, nghiên mực tốt như vậy không phải ai cũng dùng được." Nói xong nhét nghiên mực vào trong lòng Quý Liêm, đi lên phía trước tránh nhìn thấy nghiên mực lại tiếc nuối: "Thử một chút xem có thể đi ra ngoài không."
Y quay đầu đánh giá bốn phía, y vẫn luôn cảm thấy hai ngày nay bọn họ trôi qua suôn sẻ quá.
Với tình hình Vương phủ bây giờ, hoàng đế liệu có thể để bọn họ tự do ra ngoài hay không? Nghi ngờ của Diệp Vân Đình rất nhanh có đáp án.
Hai người vừa đi tới đẩy cửa hông vương phủ ra đã có hai người chắn cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nơi này không thể ra vào, mời Vương phi quay lại."
Diệp Vân Đình cùng Quý Liêm đều bị người bỗng nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, Diệp Vân Đình nhìn lướt nhanh hai người kia, không nhiều lời lôi kéo Quý Liêm lui về.
Sau khi đi xa, Quý Liêm mới nhỏ giọng nói: "Hôm qua ở cửa hông ta không thấy có người trông coi."
Hắn lúc đó còn đẩy cửa ra xem qua, bên ngoài ngõ nhỏ rất an tĩnh, ngoại trừ hai tên ăn mày cũng không có người khác.
"Hai thủ vệ này là người của Thần Sách Quân." Diệp Vân Đình nhớ lại thẻ bài treo bên hông hai người kia, nghĩ tới thời điểm nhìn góc tường có hai tên ăn mày, hỏi: "Vậy ngươi hôm qua có nhìn thấy hai tên ăn mày kia không?"
Quý Liêm gật đầu: "Có, bọn họ hôm qua cũng ở đằng kia."
Diệp Vân Đình suy tư nói: "Hai tên ăn mày đó nhìn có vẻ không đúng lắm."
Tuy mặc quần áo lôi thôi rách rưới nhưng thân hình lại khôi ngô cường tráng. Mặc dù đối phương đã cố gắng co người để che giấu, nhưng những cơ bắp trên người vẫn không giấu được, hơn nữa Diệp Vân Đình liếc mắt đã phát hiện, đối phương ngồi đặt tay lên đầu gối, móng tay đều được cắt tỉa sạch sẽ, kẽ tay lại không có bụi bẩn.
Nào có ăn mày vừa cường tráng vừa sạch sẽ như vậy?
Diệp Vân Đình suy đoán hơn nửa là do Thần Sách quân cải trang. Nhưng y vẫn nghĩ không ra, vương phủ đã suy tàn như vậy, cần gì phải cải trang kết hợp ngoài sáng trong tối trông coi?
Trong lòng suy nghĩ một chút, Diệp Vân Đình lại lôi kéo Quý Liêm trở về chính viện.
Y đem đống giấy và bút mực trở lại phòng trong đặt lên bàn, từ trong lòng tiểu Quý Liêm lấy ra nghiên mực hoa sen đặt ở một bên, nói lại cho Lý Phượng Kỳ chuyện vừa phát hiện ở cửa hông.
Lý Phượng Kỳ tai nghe hắn nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm nghiên mực kia, hơi nhíu mày: "Hôm nay đi tiền viện?"
Diệp Vân Đình theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn thấy nghiên mực hoa sen kia. Y khẽ chớp mắt một cái, đột nhiên nhận ra chủ nhân của những thứ đồ này đang ở đây, nằm ngay trước mặt mình.
Hai má y hơi nóng lên, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Phải, vốn muốn cùng Quý Liêm đi tìm một chút đồ vật để đổi tiền mua gạo, không nghĩ tới cửa lại bị chặn lại."
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ngươi thích cái nghiên mực kia?"
Diệp Vân Đình nghe ra được ý trêu ghẹo của hắn, mặt y lại càng thêm đỏ xấu hổ gật đầu, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Nước da của y rất trắng, bây giờ có thêm màu đỏ liền không thể giấu được, hơn nữa sắc đỏ còn lan xuống cổ khiến y không dám liếc nhìn Lý Phượng Kỳ.
Bởi vì hiện tại y không coi Lý Phượng Kỳ là người ngoài nên chuyện này y cũng không nói trước một tiếng mà đã tự ý quyết định. Cho dù bây giờ Lý Phượng Kỳ thất thế, nhưng y làm thế cũng có chút quá phận.
Diệp Vân Đình vẫn lúng ta lúng túng không biết giải thích như thế nào, đôi mắt như có nước, lảng tránh không dám nhìn thẳng Lý Phượng Kỳ.
"Nếu yêu thích thì có thể giữ lại chính mình dùng đi. Nghiên mực hoa sen này cũng chỉ có hai cái, nếu bán đi sau này có tiền cũng không chắc mua được." Lý Phượng Kỳ nhìn y mặt đỏ tới mang tai dáng vẻ bối rối mà tâm tình tốt hơn hẳn, tỏ vẻ rộng lượng không trêu y nữa: "Tiền bạc sau này sẽ có, huống hồ trước mắt cũng không dùng được, không cần nhất thời nóng vội."
Diệp Vân Đình nghe vậy mới dám nhìn thẳng hắn, vừa lúc nhìn thấy ý cười chưa kịp tắt trên môi hắn, nhất thời ngẩn người, sau đó mới nhận ra mình đang bị hắn trêu đùa quay vòng vòng.
Sắc đỏ trên mặt cũng chưa nhạt đi nhưng ánh mắt đã không còn lúng túng, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Vậy thì Vân Đình trước hết cảm tạ Vương gia đã bỏ đi yêu thích ."
Lý Phượng Kỳ mỉm cười lắc đầu, cằm hướng về phía bên giường, ra hiệu y ngồi xuống nói chuyện: "Lại đây, ta muốn nói với ngươi vài chuyện quan trọng."
Diệp Vân Đình vừa mới bị hắn trêu đùa, nghe vậy lập tức cảnh giác nhìn hắn, sợ hắn lại đùa cợt mình. Y nghi ngờ liếc nhìn, thấy hắn dường như thật sự có chính sự muốn nói mới ngồi xuống.
Lý Phượng Kỳ chờ y ngồi yên mới không nhanh không chậm mở miệng: "Từ khi ngươi vào vương phủ, ngươi đã bị buộc cùng sống cùng chết với ta."
Diệp Vân Đình nhìn thẳng hắn, khẽ gật đầu.
Đây là sự thật mà y đã biết.
"Đã vậy, vấn đề hôm qua ngươi hỏi ta, hôm nay ta sẽ trả lời lại cho ngươi." Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y, chậm rãi nói: "Tiền bạc ta có, nhân thủ cũng có. Nhưng bọn họ đều là những gương mặt quen thuộc. Một khi xuất hiện ở kinh thành, chỉ sợ sẽ bị Lý Tung tiêu diệt. Cho nên ta vẫn thiếu một người thay ta ở giữa truyền đi tin tức."
Diệp Vân Đình không nghĩ tới hắn bỗng nhiên ngả bài, sắc mặt hơi kinh ngạc: "Vương gia ý nói người kia là....ta?"
Hôm qua y đã từng thăm dò Lý Phượng Kỳ, hỏi hắn xem trong phủ này có chỗ nào giấu vật đáng giá không. Tuy mặt ngoài là hỏi vậy, nhưng thật ra đang muốn thăm dò xem hắn có đường lui nào không.
Lý Phượng Kỳ nói với y là không có.
Diệp Vân Đình biết Lý Phượng Kỳ không tin y. Y tuy rằng muốn ngồi cùng thuyền với Vĩnh An vương, nhưng cũng biết vội vàng sẽ hỏng chuyện, nghĩ rằng ở chung với hắn thêm một khoảng thời gian, thể hiện được thành ý của chính mình sẽ khiến Lý Phượng Kỳ tin tưởng.
Nhưng y không nghĩ tới ngày này sẽ đến đến nhanh như vậy.
Lý Phượng Kỳ nhìn thấu kinh ngạc trong mắt y, không chút do dự giải thích nguyên do: "Trong tay ta người có thể dùng được không nhiều, ngươi rất thông minh, là đối tượng tốt để hợp tác."
Nếu không có Diệp Vân Đình, hắn cũng sẽ có cách thoát khỏi tình cảnh gian khổ này.
Nhưng như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, sau khi nghe Ngũ Canh báo cáo ngày hôm qua, hắn suy đoán Lý Tung đang muốn động thủ với Huyền Giáp quân. Hắn bảo Ngũ Canh nhanh chóng đem tin tức đưa đi, tránh cho Chu Văn chờ người nóng ruột lại tới kinh thành. Hiện tại thời cuộc gian nan, Ngũ Canh không biết khi nào mới có thể đem tin tức truyền đi. Mà Lý Tung nếu đã động tâm, sớm ngày động thủ là chuyện đương nhiên.
Nếu muốn phá vỡ kế hoạch của Lý Tung, chỉ có cách giải được độc dược trên người sau đó giết chết Lý Tung để hắn trở tay không kịp. Lý Tung hiện tại hành sự không thèm che giấu nữa, bởi vì hắn cho rằng kinh mạch đứt đoạn nhất định sẽ chết. Một khi Lý Phượng Kỳ giải được độc, Lý Tung biết nhất định không thể làm gì hắn trong thời gian ngắn, ngoài sáng sẽ không thể giết chết hắn, kế hoạch nhất định phải thay đổi, đợi hắn luống cuống tay chân tự nhiên sẽ không để ý đến Huyền Giáp quân nữa.
Trước mắt khó khăn duy nhất là làm sao để có được thuốc giải.
Trong một tháng trở lại đây, Lý Tung vẫn không cho y quan chữa trị cho hắn, mỗi khi y quan đến cũng chỉ bắt mạch xác nhận tình huống thân thể, bảo đảm chắc chắn hắn sẽ chết tại một thời điểm sau đó rời đi, mọi việc khác đều không để ý.
Mà Lý Phượng Kỳ quanh năm ở trong quân với y thuật cũng có nghiên cứu.
Trúng độc tuy rằng không thể hoá giải trong chốc lát, nhưng hắn đã nghĩ ra một biện pháp để tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể.
Chỉ là bây giờ không dễ kiếm được tất cả dược liệu cần thiết. Lý Tung đang mong hắn chết, tuyệt đối không thể cho hắn có cơ hội vươn mình. Nếu để cho Lý Tung biết hắn đang điều chế giải dược, nói không chừng sẽ khiến Lý Tung chó cùng rứt giậu.
Mà theo tình hình Diệp Vân Đình nói ở cửa hông, đêm khuya hôm qua Ngũ Canh thăm dò vương phủ, Thôi Hi hơn nửa đã chú ý tới. Hiện tại trong vương phủ nhất định đã bố trí xong thiên la địa võng, chỉ cần Ngũ Canh trở lại sẽ khó thoát thân.
Cho nên Ngũ Canh nhất định không thể trở lại.
Hắn phải tìm được người lấy thuốc cho hắn, nhưng phải đáng tin cậy và không được gây nghi ngờ.
Trước mắt Diệp Vân Đình là ứng cử viên sáng giá nhất có thể lựa chọn.
Diệp Vân Đình tâm trạng dao động, đôi mắt đen láy như sáng lên ngọn lửa: "Ta sẽ không để Vương gia thất vọng."
"Ta đã nhờ người đến Vinh Dương để truyền tin cho lão Vương phi. Sau khi nhận được thư, nàng sẽ nhanh chóng trở lại kinh thành, đến lúc đó chúng ta mới có thể thở nhẹ một cái. Thế nhưng ——" Lý Phượng Kỳ ngừng lại một chút, nhìn Diệp Vân Đình nói: "... Nếu chỉ có lão Vương phi đứng ra cũng không phải kế hoạch lâu dài." Ánh mắt hắn ngưng trọng, ngữ khí nghiêm nghị: "Cho nên, ta phải sớm tốt lên."
Diệp Vân Đình sững sờ: "Nhưng độc của ngươi..."
"Ta đã nghĩ đến biện pháp áp chế, bây giờ chỉ cần dược liệu." Lý Phượng Kỳ nói.
Diệp Vân Đình nhìn liền hiểu ý tứ hắn: "Ý Vương gia là để ta đi lấy thuốc?" Y chần chờ nói: "Nhưng ta không ra được bên ngoài."
"Cho nên, ta cần ngươi phối hợp diễn một vở kịch."
Lý Phượng Kỳ nhìn y chằm chằm, chậm rãi đem kế hoạch nói ra.
Diệp Vân Đình càng nghe càng hoảng sợ, kế hoạch Lý Phượng Kỳ, mỗi một bước đều đang đánh cược.
Y hít sâu một hơi vẫn không thể nào làm dịu đi nhịp tim đang đập dữ dội.
"Ngươi nếu không dám, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, lại nghĩ cách khác." Lý Phượng Kỳ nói.
"Ta đi." Diệp Vân Đình thở dài một hơi, nhìn thẳng hắn: "Sau khi chuyện này thành công, mong rằng Vương gia không quên ngày hôm nay."
Y sớm biết chính mình đã rơi vào đường cùng, nếu muốn tìm được đường sống, chắc chắn phải có sự đánh đổi.
Diệp Vân Đình trong lòng đã có quyết định, sắc mặt biến đổi, y nâng tay hất bàn, tức giận nói: "Vương gia, ngươi bây giờ nằm liệt trên giường, ta kính nể ngươi là Bắc Chiêu Chiến Thần mới tận tâm tận lực chăm sóc ngươi, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Y nhập diễn quá nhanh, tay hất bàn dùng tới mười phần sức lực, hai má và đôi mắt đỏ lên vì giận dữ.
"Bản vương không cần ngươi thương hại!" Lý Phượng Kỳ diễn cũng không kém bao nhiêu, cười lạnh một tiếng, cắn răng nghiến lợi nói một chữ "Cút".
Hắn có vẻ rất giận dữ, dùng hết toàn lực đem chăn gối trên giường đẩy xuống đất, hét lên một tiếng: "Cút cho ta!"
Bên trong động tĩnh quá lớn, Quý Liêm ở gian ngoài bị doạ sợ hết hồn, vội vàng đi vào xem có chuyện gì, lại thấy Diệp Vân Đình nổi giận đùng đùng đi ra, y vừa đi vừa tức giận mắng Lý Phượng Kỳ, giống như đem tất cả uỷ khuất hai ngày nay phát tiết ra.
Quý Liêm đi theo phía sau hắn, muốn khuyên cũng không biết nên khuyên từ đâu: "Đây là thế nào?" Vừa nãy không phải tốt lắm sao? Sao nói chuyện vài câu đã trở mặt rồi?
Hơn nữa hắn xưa nay không thấy y tức giận như vậy.
Diệp Vân Đình cười lạnh một tiếng, vừa kéo hắn đi vừa nói: "Chúng ta trở về Quốc công phủ đi, đừng để hắn muốn chết còn kéo theo chúng ta."
Nói xong tức giận lôi kéo Quý Liêm cùng đi về phía cửa chính.
Quý Liêm không rõ tình huống, một mặt lo âu đuổi theo phía sau y.
Ngược lại là hai tỳ nữ trông coi trong sân quay sang liếc nhìn nhau, chờ Diệp Vân Đình đi xa, một người liền lặng lẽ rời đi.
Bên này, Diệp Vân Đình đã kéo Quý Liêm đến trước cửa chính, liều mạng muốn rời khỏi vương phủ trở về phủ quốc công.
Thị vệ bên ngoài chắc chắn sẽ không để y đi ra ngoài, y lại tựa như đã chịu đủ khuất nhục, trực tiếp tại cửa chính la hét ầm ỹ: "Cho ta trở về, Vĩnh An vương cũng đuổi ta đi rồi, các ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi? Hắn chết thì chết đi, ta không muốn chết cùng hắn. "
Y như phát điên lên, la hét khàn cả cổ.
Hai thị vệ thấy thế liền vội vàng đem y kéo vào trong phủ, đem cửa chính đóng lại chặt chẽ ngăn cản âm thanh ầm ĩ bên trong.
Diệp Vân Đình vẫn mặc sức hét ầm lên: "Buông ta ra, ta muốn về phủ quốc công." Cuối cùng không chịu nổi mà gào lên khóc lớn: "Ta là đại công tử phủ quốc công, tương lai ta còn được sắc phong Thế tử. Ta không muốn chết, ta muốn về nhà. Các người thả ta ra, thả ta ra đi!"
Bên cạnh Quý Liêm bị doạ cho bối rối, một bên ôm Diệp Vân Đình trượt xuống, một bên cũng không nhịn được cùng khóc: "Thiếu gia, thiếu gia người bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ không chết..."
Hai thị vệ cau mày xem chủ tớ ôm nhau khóc rống, một người điên cuồng gào khóc một người bất lực rơi lệ, bọn họ nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng lùi ra ngoài cửa, không xen vào chuyện này nữa.
*
Tin tức Diệp Vân Đình bỗng phát điên làm loạn vương phủ lập tức truyền vào trong cung.
Hoàng đế Lý Tung dựa vào chiếc ghế lông cáo mềm mại, một tay khẽ lắc ly rượu: "Ngươi nói là, Diệp Vân Đình đột nhiên phát điên?"
Trung úy Thần Sách Quân khom người nói: "Vâng. Buổi sáng vẫn tốt, sau đó đi tới cửa hông muốn ra khỏi phủ liền bị ngăn lại, sau khi trở về chính viện thì cùng Vĩnh An vương cãi nhau ầm ĩ, la hét muốn trở lại phủ Quốc Công."
Lý Tung nhấp một ngụm rượu, thiếu niên đang quỳ bên người lập tức rót đầy chén rượu cho hắn, hắn nâng cằm thiếu niên kia lên quan sát một lúc, lại đem người đẩy ra, lười biếng hỏi: "Thôi ái khanh cảm thấy đây là điên thật, hay là ... giả điên?"
Thôi Hi bộ dạng phục tùng híp mắt lại: "Thần đã gặp qua Diệp đại công tử, với tính tình của hắn cùng phản ứng hai ngày nay, không giống như bỗng nhiên phát điên."
Lý Tung liền lắc lư chén rượu, không gật đầu cũng không lắc đầu. Mà nhìn về phía người đang im lặng ngồi đối diện.
"Lão sư cảm thấy thế nào?"
Ngồi đối diện hắn là một nam nhân mặc y phục trắng, tướng mạo chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt ảm đạm, hai môi mỏng, đầu đội mũ trắng, tạo cảm giác như tiên nhân vô dục vô cầu*. Hắn nghe Lý Tung nói, mở ra đôi mắt nhắm nghiền, con mắt hẹp dài phát ra ý lạnh: "Một đứa con bị bỏ rơi thôi. Cho dù là thật là giả đều không ảnh hưởng đến chuyện lớn của bệ hạ, không cần để ý đến."
"Lão sư nói phải." Lý Tung uống một hơi cạn sạch chén rượu, nhấc chân đá văng thiếu niên đang muốn nghiêng người tới, nói với Thôi Hi đang hầu hạ bên cạnh: "Ngươi bên kia còn chưa có động tĩnh? Lúc trước để mấy con cá lọt lưới, cũng nên bắt trở về. Cả ngày ở bên ngoài nhảy nhót khiến trẫm phiền lòng."
"Tối hôm qua đã phát hiện hành tung một người,nhưng hắn phát hiện ra nên đã bỏ trốn." Thôi Hi khom người đáp.
"Phế vật!" Lý Tung nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo, liếc nhìn Thôi Hi: "Trẫm cho ngươi làm Thần Sách Đại tướng quân, không phải để ngươi nuôi một đống phế vật làm phiền đến trẫm."
Thôi Hi nghe vậy lập tức quỳ xuống, dùng đầu đập đất nói: "Là thần bất tài."
Lý Tung nhìn dáng vẻ của hắn, vô vị bĩu môi, khoát tay nói: "Thôi, trẫm cũng biết người dưới tay Vĩnh An vương khó đối phó, nhắc người của ngươi cảnh giác chút, đừng tiếp tục khiến trẫm thất vọng."
"Tạ ơn bệ hạ rộng lượng bỏ qua." Thôi Hi lúc này mới bò lên, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nịnh nọt: "Thần sẽ không khiến bệ hạ thất vọng."
Lý Tung tùy ý "Ừ" một tiếng, vẫy tay gọi thiếu niên vừa mới bị đá văng tới, đi vào bên trong.
Trong đình nhất thời chỉ còn lại hai người.
Thôi Hi thu hồi ý cười khoa trương trên mặt, liếc chéo Hàn Thiền: "Thái phó đại nhân vừa rồi vì sao không nói thật với bệ hạ?" Diệp Vân Đình an tĩnh hai ngày, bỗng nhiên phát điên chắc chắn bất thường. Hắn cũng không tin lão hồ ly này đối với chuyện hai ngày nay ở vương phủ không để ý đến.
Hàn Thiền chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn hắn một cái, thần sắc nhàn nhạt: "Ta nói thật."
Nói xong cũng không chờ Thôi Hi đáp lại, quay người rời đi.
Một thân y phục trắng đung đưa trong gió xuân ảm đạm, mang đến cảm giác tiêu điều thê lương khó nói.
Thôi Hi nhìn bóng lưng hắn một lát, sau đó rời đi theo hướng ngược lại. Hắn liếc mắt nhìn về hướng hoàng đế ly khai, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Bàn cờ này, càng ngày sẽ càng thú vị.
***
Diệp Vân Đình náo loạn như điên trong vương phủ một canh giờ, cuối cùng mệt mỏi kiệt sức hôn mê bất tỉnh.
Quý Liêm hoảng hốt cõng người trở về, đặt lên trường kỷ, gấp đến độ không biết phải làm như thế nào. Hắn ở trong phòng đi lại hai vòng, mới nhớ phải đi tìm đại phu, vì vậy liền vội vàng hướng cổng chính đi tới. Nhưng tới cửa lại bị thị vệ ngăn cản, cầu xin thị vệ tìm đại phu giúp hắn, đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, thô bạo đẩy hắn về rồi đóng chặt cửa lại.
Quý Liêm không còn cách nào, chỉ có thể quay lại nhà chính. Vừa đi tới cửa viện, lại thấy Diệp Vân Đình dáng vể mệt mỏi loạng choạng từ trong nhà đi ra.
Hắn nhanh chóng tiến lên đỡ lấy người, sốt ruột nói: "Thiếu gia người muốn đi đâu?"
"Ta không nên ở đây." Diệp Vân Đình giọng đã khàn rồi, nhưng vẫn khàn giọng lôi kéo Quý Liêm đi lên: "Ta muốn về phủ quốc công."
Quý Liêm viền mắt đỏ lên, trước tiên chỉ có thể dỗ dành hắn: "Được, chờ người nghỉ ngơi tốt chúng ta liền trở về, ta trước tiên dìu người đi về nghỉ có được hay không?"
Nghe hắn nói nghỉ ngơi tốt liền trở về, Diệp Vân Đình cuối cùng cũng nguôi ngoai. Ánh mắt y dại ra, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm "Trở về, trở về quốc công phủ", liền bị Quý Liêm nửa ôm nửa kéo đưa vào nhà.
Vừa bước vào nhà, Diệp Vân Đình đã siết chặt lòng bàn tay Quý Liêm, hướng hắn nói khẩu hình: "Ta không sao."
Quý Liêm vẻ mặt ngạc nhiên, mở to hai mắt đỏ bừng. Diệp Vân Đình liền nhéo hắn một cái, hắn mới phục hồi tinh thần, nói tiếp: "Thiếu gia người bây giờ ngủ một giấc, tỉnh lại chúng ta liền trở về phủ Quốc công."
Nói xong lại mở khẩu hình hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Vân Đình không tiện cùng hắn giải thích quá nhiều, chỉ có thể không một tiếng động nói: "Giả bộ bệnh, tìm đại phu."
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ăn ý mười phần. Tuy rằng không biết y giả bệnh tìm đại phu phải làm gì, nhưng Quý Liêm lập tức hiểu ý y, khẽ gật đầu, một mặt lo âu đi ra ngoài.
Thị vệ cửa chính không được, hắn liền đi tìm thị vệ cửa hông.
Hắn tựa hồ rất lo lắng, đem hết tiền trên người đưa cho thị vệ, cầu xin họ tìm đại phu đến khám cho thiếu gia hắn một chút, hoặc không, đến quốc công phủ báo tin cũng được.
Nhưng thị vệ không hề bị lay động, cuối cùng hắn đành thất vọng cất tiền bạc đi, khuôn mặt nản lòng rầu rĩ trở về chính viện.
Trong phòng, Diệp Vân Đình nằm ở trên giường, y nhớ lại hành động vừa rồi, xác định không có sai sót mới thở phào nhẹ nhõm.
Bước thứ nhất đã bắt đầu.
Trong vương phủ có nhiều trạm gác bí mật, tin tức y bỗng nhiên nổi điên nhất định đã truyền vào trong cung. Với thân phận của y, không ai quan tâm y điên hay không điên, chỉ cần vị ở trong cung không nghi ngờ, cửa ải này liền qua.
Tiếp đó, y muốn phải giả bệnh nặng, tốt nhất là bệnh sắp chết. Thời điểm đó Quý Liêm sẽ có cơ hội đi tìm đại phu bốc thuốc, đến lúc đó có thể liên lạc với người của Lý Phượng Kỳ, đưa dược liệu cần thiết tới đây.
Chỉ cần có thể mang về dược liệu Lý Phượng Kỳ cần, kế hoạch cũng đã thành công một nửa.
Còn lại, phải xem ý trời.*********08.05.2023. Beta lần 1.
Chủ tớ hai người phân công nhau hành động, một người ra viện trước, một người hướng viện sau tìm.
Diệp Vân Đình đi ra sân sau, y tìm từ phòng này sang phòng khác, chỉ thấy rằng vương phủ to lớn này không còn sót lại cái gì.
Không hẳn là bị cướp đoạt sạch sẽ, mà xem cách trang hoàng phỏng chừng nguyên bản cũng chẳng có gì.
Như trong phủ Tề quốc công, không nói đến viện của chủ nhân, viện của mấy di nương* cũng thập phần tinh xảo. Rường cột chạm trổ, kỳ trân dị thảo* đếm hoài không hết.Tuy rằng không đến mức xa hoa lãng phí, nhưng tuyệt không tầm thường.
Y nghĩ với quyền thế địa vị của Vĩnh An vương, vương phủ ít nhất cũng phải xa hoa hơn so với phủ Tề quốc công.
Không nghĩ tới là y nghĩ nhiều quá rồi.
Trong sân sau to lớn, ngoại trừ trong chính viện có mấy người ra vào, còn lại hoàn toàn vắng vẻ.
Y có nghe qua lão Vương gia đối với lão Vương phi vô cùng ân ái, cả một đời chưa từng cưới vợ bé. Cho dù lão Vương phi đường con cái khó khăn, về già mới có một đứa con trai nhưng lão Vương gia cũng không chấp nhận đưa người mới vào phủ.
Trong viện của lão Vương gia vắng vẻ cũng có thể hiểu được nhưng y không nghĩ tới những năm này Lý Phượng Kỳ tiếp quản vương phủ, hậu viện cũng không có một bóng người.
Y cảm khái hai tiếng, tiếp tục tìm kiếm nốt hai gian phòng cuối cùng.
Kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Một khoảng sân trống không người ở, đương nhiên cũng sẽ không có vật gì đáng giá.
Diệp Vân Đình hai tay trống trơn đi đến tiền viện tìm Quý Liêm xem hắn có thấy được thứ gì không. Cũng may Quý Liêm còn có chút thu hoạch, hắn nâng một đống giấy bút nghiên mực lại đây như bảo bối. Nhìn thấy Diệp Vân Đình liền móc từ trong lòng ra một khối nghiên mực, tranh công nói: "Thiếu gia ngươi nhìn cái này xem, ta thấy nhị công tử cũng có một cái như này, có thể bán được bạc không?"
Nghiên mực này to bằng bàn tay, bốn góc bo tròn nhẵn nhụi, trên mặt chạm khắc một vài bông sen nở rộ, búp sen cùng lá, ở chính giữa mài mực sẽ như một đầm nước hiện ra ánh sáng vàng nhạt lung linh, hoa sen chập chờn bên trên, ứng nghiệm cho câu "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sen sạch mà không quỷ."
"Đây là nghiên mực hoa sen." Diệp Vân Đình liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch nghiên mực này.
Y thường ngày ở trong phủ tẻ nhạt, lấy việc đọc sách tập viết làm thú vui nên đối với giấy bút nghiên mực đều nghiên cứu qua. Nghiên mực hoa sen do đại sư điêu khắc nổi tiếng nhất Kinh thành làm ra, tổng cộng chỉ có hai cái, trong đó một cái được phủ Tề quốc công mua, sau đó lúc Diệp Vọng đi học tại Quốc tử giám, Diệp Tri Lễ lấy đưa cho Diệp Vọng.
Một cái khác không biết đã đi nơi nào, không nghĩ tới lại có trong Vương phủ.
Ngón tay của y nhẹ nhàng vuốt ve nghiên mực, đầu ngón tay cảm giác nhẵn nhụi, y mê muội mà xoa xoa mấy lần, đôi mắt lộ vẻ không muốn: "Nghiên mực tốt như vậy..."
Quý Liêm thấy thế lập tức nói tiếp: "Nghiên mực tốt như vậy khẳng định sẽ bán được giá cao!"
"..." Diệp Vân Đình nhất thời nghẹn lời, im lặng nói: "Thôi, nghiên mực tốt như vậy không phải ai cũng dùng được." Nói xong nhét nghiên mực vào trong lòng Quý Liêm, đi lên phía trước tránh nhìn thấy nghiên mực lại tiếc nuối: "Thử một chút xem có thể đi ra ngoài không."
Y quay đầu đánh giá bốn phía, y vẫn luôn cảm thấy hai ngày nay bọn họ trôi qua suôn sẻ quá.
Với tình hình Vương phủ bây giờ, hoàng đế liệu có thể để bọn họ tự do ra ngoài hay không? Nghi ngờ của Diệp Vân Đình rất nhanh có đáp án.
Hai người vừa đi tới đẩy cửa hông vương phủ ra đã có hai người chắn cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nơi này không thể ra vào, mời Vương phi quay lại."
Diệp Vân Đình cùng Quý Liêm đều bị người bỗng nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, Diệp Vân Đình nhìn lướt nhanh hai người kia, không nhiều lời lôi kéo Quý Liêm lui về.
Sau khi đi xa, Quý Liêm mới nhỏ giọng nói: "Hôm qua ở cửa hông ta không thấy có người trông coi."
Hắn lúc đó còn đẩy cửa ra xem qua, bên ngoài ngõ nhỏ rất an tĩnh, ngoại trừ hai tên ăn mày cũng không có người khác.
"Hai thủ vệ này là người của Thần Sách Quân." Diệp Vân Đình nhớ lại thẻ bài treo bên hông hai người kia, nghĩ tới thời điểm nhìn góc tường có hai tên ăn mày, hỏi: "Vậy ngươi hôm qua có nhìn thấy hai tên ăn mày kia không?"
Quý Liêm gật đầu: "Có, bọn họ hôm qua cũng ở đằng kia."
Diệp Vân Đình suy tư nói: "Hai tên ăn mày đó nhìn có vẻ không đúng lắm."
Tuy mặc quần áo lôi thôi rách rưới nhưng thân hình lại khôi ngô cường tráng. Mặc dù đối phương đã cố gắng co người để che giấu, nhưng những cơ bắp trên người vẫn không giấu được, hơn nữa Diệp Vân Đình liếc mắt đã phát hiện, đối phương ngồi đặt tay lên đầu gối, móng tay đều được cắt tỉa sạch sẽ, kẽ tay lại không có bụi bẩn.
Nào có ăn mày vừa cường tráng vừa sạch sẽ như vậy?
Diệp Vân Đình suy đoán hơn nửa là do Thần Sách quân cải trang. Nhưng y vẫn nghĩ không ra, vương phủ đã suy tàn như vậy, cần gì phải cải trang kết hợp ngoài sáng trong tối trông coi?
Trong lòng suy nghĩ một chút, Diệp Vân Đình lại lôi kéo Quý Liêm trở về chính viện.
Y đem đống giấy và bút mực trở lại phòng trong đặt lên bàn, từ trong lòng tiểu Quý Liêm lấy ra nghiên mực hoa sen đặt ở một bên, nói lại cho Lý Phượng Kỳ chuyện vừa phát hiện ở cửa hông.
Lý Phượng Kỳ tai nghe hắn nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm nghiên mực kia, hơi nhíu mày: "Hôm nay đi tiền viện?"
Diệp Vân Đình theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn thấy nghiên mực hoa sen kia. Y khẽ chớp mắt một cái, đột nhiên nhận ra chủ nhân của những thứ đồ này đang ở đây, nằm ngay trước mặt mình.
Hai má y hơi nóng lên, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Phải, vốn muốn cùng Quý Liêm đi tìm một chút đồ vật để đổi tiền mua gạo, không nghĩ tới cửa lại bị chặn lại."
Lý Phượng Kỳ liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ngươi thích cái nghiên mực kia?"
Diệp Vân Đình nghe ra được ý trêu ghẹo của hắn, mặt y lại càng thêm đỏ xấu hổ gật đầu, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Nước da của y rất trắng, bây giờ có thêm màu đỏ liền không thể giấu được, hơn nữa sắc đỏ còn lan xuống cổ khiến y không dám liếc nhìn Lý Phượng Kỳ.
Bởi vì hiện tại y không coi Lý Phượng Kỳ là người ngoài nên chuyện này y cũng không nói trước một tiếng mà đã tự ý quyết định. Cho dù bây giờ Lý Phượng Kỳ thất thế, nhưng y làm thế cũng có chút quá phận.
Diệp Vân Đình vẫn lúng ta lúng túng không biết giải thích như thế nào, đôi mắt như có nước, lảng tránh không dám nhìn thẳng Lý Phượng Kỳ.
"Nếu yêu thích thì có thể giữ lại chính mình dùng đi. Nghiên mực hoa sen này cũng chỉ có hai cái, nếu bán đi sau này có tiền cũng không chắc mua được." Lý Phượng Kỳ nhìn y mặt đỏ tới mang tai dáng vẻ bối rối mà tâm tình tốt hơn hẳn, tỏ vẻ rộng lượng không trêu y nữa: "Tiền bạc sau này sẽ có, huống hồ trước mắt cũng không dùng được, không cần nhất thời nóng vội."
Diệp Vân Đình nghe vậy mới dám nhìn thẳng hắn, vừa lúc nhìn thấy ý cười chưa kịp tắt trên môi hắn, nhất thời ngẩn người, sau đó mới nhận ra mình đang bị hắn trêu đùa quay vòng vòng.
Sắc đỏ trên mặt cũng chưa nhạt đi nhưng ánh mắt đã không còn lúng túng, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Vậy thì Vân Đình trước hết cảm tạ Vương gia đã bỏ đi yêu thích ."
Lý Phượng Kỳ mỉm cười lắc đầu, cằm hướng về phía bên giường, ra hiệu y ngồi xuống nói chuyện: "Lại đây, ta muốn nói với ngươi vài chuyện quan trọng."
Diệp Vân Đình vừa mới bị hắn trêu đùa, nghe vậy lập tức cảnh giác nhìn hắn, sợ hắn lại đùa cợt mình. Y nghi ngờ liếc nhìn, thấy hắn dường như thật sự có chính sự muốn nói mới ngồi xuống.
Lý Phượng Kỳ chờ y ngồi yên mới không nhanh không chậm mở miệng: "Từ khi ngươi vào vương phủ, ngươi đã bị buộc cùng sống cùng chết với ta."
Diệp Vân Đình nhìn thẳng hắn, khẽ gật đầu.
Đây là sự thật mà y đã biết.
"Đã vậy, vấn đề hôm qua ngươi hỏi ta, hôm nay ta sẽ trả lời lại cho ngươi." Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y, chậm rãi nói: "Tiền bạc ta có, nhân thủ cũng có. Nhưng bọn họ đều là những gương mặt quen thuộc. Một khi xuất hiện ở kinh thành, chỉ sợ sẽ bị Lý Tung tiêu diệt. Cho nên ta vẫn thiếu một người thay ta ở giữa truyền đi tin tức."
Diệp Vân Đình không nghĩ tới hắn bỗng nhiên ngả bài, sắc mặt hơi kinh ngạc: "Vương gia ý nói người kia là....ta?"
Hôm qua y đã từng thăm dò Lý Phượng Kỳ, hỏi hắn xem trong phủ này có chỗ nào giấu vật đáng giá không. Tuy mặt ngoài là hỏi vậy, nhưng thật ra đang muốn thăm dò xem hắn có đường lui nào không.
Lý Phượng Kỳ nói với y là không có.
Diệp Vân Đình biết Lý Phượng Kỳ không tin y. Y tuy rằng muốn ngồi cùng thuyền với Vĩnh An vương, nhưng cũng biết vội vàng sẽ hỏng chuyện, nghĩ rằng ở chung với hắn thêm một khoảng thời gian, thể hiện được thành ý của chính mình sẽ khiến Lý Phượng Kỳ tin tưởng.
Nhưng y không nghĩ tới ngày này sẽ đến đến nhanh như vậy.
Lý Phượng Kỳ nhìn thấu kinh ngạc trong mắt y, không chút do dự giải thích nguyên do: "Trong tay ta người có thể dùng được không nhiều, ngươi rất thông minh, là đối tượng tốt để hợp tác."
Nếu không có Diệp Vân Đình, hắn cũng sẽ có cách thoát khỏi tình cảnh gian khổ này.
Nhưng như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, sau khi nghe Ngũ Canh báo cáo ngày hôm qua, hắn suy đoán Lý Tung đang muốn động thủ với Huyền Giáp quân. Hắn bảo Ngũ Canh nhanh chóng đem tin tức đưa đi, tránh cho Chu Văn chờ người nóng ruột lại tới kinh thành. Hiện tại thời cuộc gian nan, Ngũ Canh không biết khi nào mới có thể đem tin tức truyền đi. Mà Lý Tung nếu đã động tâm, sớm ngày động thủ là chuyện đương nhiên.
Nếu muốn phá vỡ kế hoạch của Lý Tung, chỉ có cách giải được độc dược trên người sau đó giết chết Lý Tung để hắn trở tay không kịp. Lý Tung hiện tại hành sự không thèm che giấu nữa, bởi vì hắn cho rằng kinh mạch đứt đoạn nhất định sẽ chết. Một khi Lý Phượng Kỳ giải được độc, Lý Tung biết nhất định không thể làm gì hắn trong thời gian ngắn, ngoài sáng sẽ không thể giết chết hắn, kế hoạch nhất định phải thay đổi, đợi hắn luống cuống tay chân tự nhiên sẽ không để ý đến Huyền Giáp quân nữa.
Trước mắt khó khăn duy nhất là làm sao để có được thuốc giải.
Trong một tháng trở lại đây, Lý Tung vẫn không cho y quan chữa trị cho hắn, mỗi khi y quan đến cũng chỉ bắt mạch xác nhận tình huống thân thể, bảo đảm chắc chắn hắn sẽ chết tại một thời điểm sau đó rời đi, mọi việc khác đều không để ý.
Mà Lý Phượng Kỳ quanh năm ở trong quân với y thuật cũng có nghiên cứu.
Trúng độc tuy rằng không thể hoá giải trong chốc lát, nhưng hắn đã nghĩ ra một biện pháp để tạm thời áp chế độc tính trong cơ thể.
Chỉ là bây giờ không dễ kiếm được tất cả dược liệu cần thiết. Lý Tung đang mong hắn chết, tuyệt đối không thể cho hắn có cơ hội vươn mình. Nếu để cho Lý Tung biết hắn đang điều chế giải dược, nói không chừng sẽ khiến Lý Tung chó cùng rứt giậu.
Mà theo tình hình Diệp Vân Đình nói ở cửa hông, đêm khuya hôm qua Ngũ Canh thăm dò vương phủ, Thôi Hi hơn nửa đã chú ý tới. Hiện tại trong vương phủ nhất định đã bố trí xong thiên la địa võng, chỉ cần Ngũ Canh trở lại sẽ khó thoát thân.
Cho nên Ngũ Canh nhất định không thể trở lại.
Hắn phải tìm được người lấy thuốc cho hắn, nhưng phải đáng tin cậy và không được gây nghi ngờ.
Trước mắt Diệp Vân Đình là ứng cử viên sáng giá nhất có thể lựa chọn.
Diệp Vân Đình tâm trạng dao động, đôi mắt đen láy như sáng lên ngọn lửa: "Ta sẽ không để Vương gia thất vọng."
"Ta đã nhờ người đến Vinh Dương để truyền tin cho lão Vương phi. Sau khi nhận được thư, nàng sẽ nhanh chóng trở lại kinh thành, đến lúc đó chúng ta mới có thể thở nhẹ một cái. Thế nhưng ——" Lý Phượng Kỳ ngừng lại một chút, nhìn Diệp Vân Đình nói: "... Nếu chỉ có lão Vương phi đứng ra cũng không phải kế hoạch lâu dài." Ánh mắt hắn ngưng trọng, ngữ khí nghiêm nghị: "Cho nên, ta phải sớm tốt lên."
Diệp Vân Đình sững sờ: "Nhưng độc của ngươi..."
"Ta đã nghĩ đến biện pháp áp chế, bây giờ chỉ cần dược liệu." Lý Phượng Kỳ nói.
Diệp Vân Đình nhìn liền hiểu ý tứ hắn: "Ý Vương gia là để ta đi lấy thuốc?" Y chần chờ nói: "Nhưng ta không ra được bên ngoài."
"Cho nên, ta cần ngươi phối hợp diễn một vở kịch."
Lý Phượng Kỳ nhìn y chằm chằm, chậm rãi đem kế hoạch nói ra.
Diệp Vân Đình càng nghe càng hoảng sợ, kế hoạch Lý Phượng Kỳ, mỗi một bước đều đang đánh cược.
Y hít sâu một hơi vẫn không thể nào làm dịu đi nhịp tim đang đập dữ dội.
"Ngươi nếu không dám, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, lại nghĩ cách khác." Lý Phượng Kỳ nói.
"Ta đi." Diệp Vân Đình thở dài một hơi, nhìn thẳng hắn: "Sau khi chuyện này thành công, mong rằng Vương gia không quên ngày hôm nay."
Y sớm biết chính mình đã rơi vào đường cùng, nếu muốn tìm được đường sống, chắc chắn phải có sự đánh đổi.
Diệp Vân Đình trong lòng đã có quyết định, sắc mặt biến đổi, y nâng tay hất bàn, tức giận nói: "Vương gia, ngươi bây giờ nằm liệt trên giường, ta kính nể ngươi là Bắc Chiêu Chiến Thần mới tận tâm tận lực chăm sóc ngươi, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Y nhập diễn quá nhanh, tay hất bàn dùng tới mười phần sức lực, hai má và đôi mắt đỏ lên vì giận dữ.
"Bản vương không cần ngươi thương hại!" Lý Phượng Kỳ diễn cũng không kém bao nhiêu, cười lạnh một tiếng, cắn răng nghiến lợi nói một chữ "Cút".
Hắn có vẻ rất giận dữ, dùng hết toàn lực đem chăn gối trên giường đẩy xuống đất, hét lên một tiếng: "Cút cho ta!"
Bên trong động tĩnh quá lớn, Quý Liêm ở gian ngoài bị doạ sợ hết hồn, vội vàng đi vào xem có chuyện gì, lại thấy Diệp Vân Đình nổi giận đùng đùng đi ra, y vừa đi vừa tức giận mắng Lý Phượng Kỳ, giống như đem tất cả uỷ khuất hai ngày nay phát tiết ra.
Quý Liêm đi theo phía sau hắn, muốn khuyên cũng không biết nên khuyên từ đâu: "Đây là thế nào?" Vừa nãy không phải tốt lắm sao? Sao nói chuyện vài câu đã trở mặt rồi?
Hơn nữa hắn xưa nay không thấy y tức giận như vậy.
Diệp Vân Đình cười lạnh một tiếng, vừa kéo hắn đi vừa nói: "Chúng ta trở về Quốc công phủ đi, đừng để hắn muốn chết còn kéo theo chúng ta."
Nói xong tức giận lôi kéo Quý Liêm cùng đi về phía cửa chính.
Quý Liêm không rõ tình huống, một mặt lo âu đuổi theo phía sau y.
Ngược lại là hai tỳ nữ trông coi trong sân quay sang liếc nhìn nhau, chờ Diệp Vân Đình đi xa, một người liền lặng lẽ rời đi.
Bên này, Diệp Vân Đình đã kéo Quý Liêm đến trước cửa chính, liều mạng muốn rời khỏi vương phủ trở về phủ quốc công.
Thị vệ bên ngoài chắc chắn sẽ không để y đi ra ngoài, y lại tựa như đã chịu đủ khuất nhục, trực tiếp tại cửa chính la hét ầm ỹ: "Cho ta trở về, Vĩnh An vương cũng đuổi ta đi rồi, các ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi? Hắn chết thì chết đi, ta không muốn chết cùng hắn. "
Y như phát điên lên, la hét khàn cả cổ.
Hai thị vệ thấy thế liền vội vàng đem y kéo vào trong phủ, đem cửa chính đóng lại chặt chẽ ngăn cản âm thanh ầm ĩ bên trong.
Diệp Vân Đình vẫn mặc sức hét ầm lên: "Buông ta ra, ta muốn về phủ quốc công." Cuối cùng không chịu nổi mà gào lên khóc lớn: "Ta là đại công tử phủ quốc công, tương lai ta còn được sắc phong Thế tử. Ta không muốn chết, ta muốn về nhà. Các người thả ta ra, thả ta ra đi!"
Bên cạnh Quý Liêm bị doạ cho bối rối, một bên ôm Diệp Vân Đình trượt xuống, một bên cũng không nhịn được cùng khóc: "Thiếu gia, thiếu gia người bình tĩnh một chút, chúng ta sẽ không chết..."
Hai thị vệ cau mày xem chủ tớ ôm nhau khóc rống, một người điên cuồng gào khóc một người bất lực rơi lệ, bọn họ nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng lùi ra ngoài cửa, không xen vào chuyện này nữa.
*
Tin tức Diệp Vân Đình bỗng phát điên làm loạn vương phủ lập tức truyền vào trong cung.
Hoàng đế Lý Tung dựa vào chiếc ghế lông cáo mềm mại, một tay khẽ lắc ly rượu: "Ngươi nói là, Diệp Vân Đình đột nhiên phát điên?"
Trung úy Thần Sách Quân khom người nói: "Vâng. Buổi sáng vẫn tốt, sau đó đi tới cửa hông muốn ra khỏi phủ liền bị ngăn lại, sau khi trở về chính viện thì cùng Vĩnh An vương cãi nhau ầm ĩ, la hét muốn trở lại phủ Quốc Công."
Lý Tung nhấp một ngụm rượu, thiếu niên đang quỳ bên người lập tức rót đầy chén rượu cho hắn, hắn nâng cằm thiếu niên kia lên quan sát một lúc, lại đem người đẩy ra, lười biếng hỏi: "Thôi ái khanh cảm thấy đây là điên thật, hay là ... giả điên?"
Thôi Hi bộ dạng phục tùng híp mắt lại: "Thần đã gặp qua Diệp đại công tử, với tính tình của hắn cùng phản ứng hai ngày nay, không giống như bỗng nhiên phát điên."
Lý Tung liền lắc lư chén rượu, không gật đầu cũng không lắc đầu. Mà nhìn về phía người đang im lặng ngồi đối diện.
"Lão sư cảm thấy thế nào?"
Ngồi đối diện hắn là một nam nhân mặc y phục trắng, tướng mạo chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt ảm đạm, hai môi mỏng, đầu đội mũ trắng, tạo cảm giác như tiên nhân vô dục vô cầu*. Hắn nghe Lý Tung nói, mở ra đôi mắt nhắm nghiền, con mắt hẹp dài phát ra ý lạnh: "Một đứa con bị bỏ rơi thôi. Cho dù là thật là giả đều không ảnh hưởng đến chuyện lớn của bệ hạ, không cần để ý đến."
"Lão sư nói phải." Lý Tung uống một hơi cạn sạch chén rượu, nhấc chân đá văng thiếu niên đang muốn nghiêng người tới, nói với Thôi Hi đang hầu hạ bên cạnh: "Ngươi bên kia còn chưa có động tĩnh? Lúc trước để mấy con cá lọt lưới, cũng nên bắt trở về. Cả ngày ở bên ngoài nhảy nhót khiến trẫm phiền lòng."
"Tối hôm qua đã phát hiện hành tung một người,nhưng hắn phát hiện ra nên đã bỏ trốn." Thôi Hi khom người đáp.
"Phế vật!" Lý Tung nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo, liếc nhìn Thôi Hi: "Trẫm cho ngươi làm Thần Sách Đại tướng quân, không phải để ngươi nuôi một đống phế vật làm phiền đến trẫm."
Thôi Hi nghe vậy lập tức quỳ xuống, dùng đầu đập đất nói: "Là thần bất tài."
Lý Tung nhìn dáng vẻ của hắn, vô vị bĩu môi, khoát tay nói: "Thôi, trẫm cũng biết người dưới tay Vĩnh An vương khó đối phó, nhắc người của ngươi cảnh giác chút, đừng tiếp tục khiến trẫm thất vọng."
"Tạ ơn bệ hạ rộng lượng bỏ qua." Thôi Hi lúc này mới bò lên, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nịnh nọt: "Thần sẽ không khiến bệ hạ thất vọng."
Lý Tung tùy ý "Ừ" một tiếng, vẫy tay gọi thiếu niên vừa mới bị đá văng tới, đi vào bên trong.
Trong đình nhất thời chỉ còn lại hai người.
Thôi Hi thu hồi ý cười khoa trương trên mặt, liếc chéo Hàn Thiền: "Thái phó đại nhân vừa rồi vì sao không nói thật với bệ hạ?" Diệp Vân Đình an tĩnh hai ngày, bỗng nhiên phát điên chắc chắn bất thường. Hắn cũng không tin lão hồ ly này đối với chuyện hai ngày nay ở vương phủ không để ý đến.
Hàn Thiền chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn hắn một cái, thần sắc nhàn nhạt: "Ta nói thật."
Nói xong cũng không chờ Thôi Hi đáp lại, quay người rời đi.
Một thân y phục trắng đung đưa trong gió xuân ảm đạm, mang đến cảm giác tiêu điều thê lương khó nói.
Thôi Hi nhìn bóng lưng hắn một lát, sau đó rời đi theo hướng ngược lại. Hắn liếc mắt nhìn về hướng hoàng đế ly khai, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Bàn cờ này, càng ngày sẽ càng thú vị.
***
Diệp Vân Đình náo loạn như điên trong vương phủ một canh giờ, cuối cùng mệt mỏi kiệt sức hôn mê bất tỉnh.
Quý Liêm hoảng hốt cõng người trở về, đặt lên trường kỷ, gấp đến độ không biết phải làm như thế nào. Hắn ở trong phòng đi lại hai vòng, mới nhớ phải đi tìm đại phu, vì vậy liền vội vàng hướng cổng chính đi tới. Nhưng tới cửa lại bị thị vệ ngăn cản, cầu xin thị vệ tìm đại phu giúp hắn, đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, thô bạo đẩy hắn về rồi đóng chặt cửa lại.
Quý Liêm không còn cách nào, chỉ có thể quay lại nhà chính. Vừa đi tới cửa viện, lại thấy Diệp Vân Đình dáng vể mệt mỏi loạng choạng từ trong nhà đi ra.
Hắn nhanh chóng tiến lên đỡ lấy người, sốt ruột nói: "Thiếu gia người muốn đi đâu?"
"Ta không nên ở đây." Diệp Vân Đình giọng đã khàn rồi, nhưng vẫn khàn giọng lôi kéo Quý Liêm đi lên: "Ta muốn về phủ quốc công."
Quý Liêm viền mắt đỏ lên, trước tiên chỉ có thể dỗ dành hắn: "Được, chờ người nghỉ ngơi tốt chúng ta liền trở về, ta trước tiên dìu người đi về nghỉ có được hay không?"
Nghe hắn nói nghỉ ngơi tốt liền trở về, Diệp Vân Đình cuối cùng cũng nguôi ngoai. Ánh mắt y dại ra, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm "Trở về, trở về quốc công phủ", liền bị Quý Liêm nửa ôm nửa kéo đưa vào nhà.
Vừa bước vào nhà, Diệp Vân Đình đã siết chặt lòng bàn tay Quý Liêm, hướng hắn nói khẩu hình: "Ta không sao."
Quý Liêm vẻ mặt ngạc nhiên, mở to hai mắt đỏ bừng. Diệp Vân Đình liền nhéo hắn một cái, hắn mới phục hồi tinh thần, nói tiếp: "Thiếu gia người bây giờ ngủ một giấc, tỉnh lại chúng ta liền trở về phủ Quốc công."
Nói xong lại mở khẩu hình hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Vân Đình không tiện cùng hắn giải thích quá nhiều, chỉ có thể không một tiếng động nói: "Giả bộ bệnh, tìm đại phu."
Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ăn ý mười phần. Tuy rằng không biết y giả bệnh tìm đại phu phải làm gì, nhưng Quý Liêm lập tức hiểu ý y, khẽ gật đầu, một mặt lo âu đi ra ngoài.
Thị vệ cửa chính không được, hắn liền đi tìm thị vệ cửa hông.
Hắn tựa hồ rất lo lắng, đem hết tiền trên người đưa cho thị vệ, cầu xin họ tìm đại phu đến khám cho thiếu gia hắn một chút, hoặc không, đến quốc công phủ báo tin cũng được.
Nhưng thị vệ không hề bị lay động, cuối cùng hắn đành thất vọng cất tiền bạc đi, khuôn mặt nản lòng rầu rĩ trở về chính viện.
Trong phòng, Diệp Vân Đình nằm ở trên giường, y nhớ lại hành động vừa rồi, xác định không có sai sót mới thở phào nhẹ nhõm.
Bước thứ nhất đã bắt đầu.
Trong vương phủ có nhiều trạm gác bí mật, tin tức y bỗng nhiên nổi điên nhất định đã truyền vào trong cung. Với thân phận của y, không ai quan tâm y điên hay không điên, chỉ cần vị ở trong cung không nghi ngờ, cửa ải này liền qua.
Tiếp đó, y muốn phải giả bệnh nặng, tốt nhất là bệnh sắp chết. Thời điểm đó Quý Liêm sẽ có cơ hội đi tìm đại phu bốc thuốc, đến lúc đó có thể liên lạc với người của Lý Phượng Kỳ, đưa dược liệu cần thiết tới đây.
Chỉ cần có thể mang về dược liệu Lý Phượng Kỳ cần, kế hoạch cũng đã thành công một nửa.
Còn lại, phải xem ý trời.*********08.05.2023. Beta lần 1.
Danh sách chương