Ba ngày sau, tại Khánh Vương phủ, khi ánh trăng lên cao cũng là lúc đèn lồng rực rỡ.

Yến hội mở ở hoa viên lộ thiên, người đến chúc mừng Giang Tiểu Lâu được Hoàng hậu nương nương sắc phong làm Minh Nguyệt quận chúa, cũng là để chính thức giới thiệu nàng với các quan to quý nhân. Tân khách đông đủ cả sảnh đường, các tì nữ thắp nến sáng rực, đèn mỹ nhân tỏa ra ánh sáng hồng nhạt, khắp nơi rực rỡ, hương thơm len lỏi, các nữ quyến mặc hoa phục sáng rực, đẹp không sao tả hết. Các nàng chen chúc cùng nhau, tay cầm quạt nhỏ, châu đầu ghé tai nói chuyện.

Giang Tiểu Lâu ngồi bên người Khánh Vương phi, môi hơi mỉm cười, đôi mắt sáng như sao, đen óng không thua bất cứ món trang sức lấp lánh nào, chỉ cần cắm một cây trâm phượng là đủ vẻ tao nhã yểu điệu, trầm tĩnh quyến rũ. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, tựa như quỳnh lâm ngọc thụ, thu hút ánh mắt của mọi người.

Mọi người không khỏi nghị luận: “Nhìn xem, Giang Tiểu Lâu này tướng mạo thật là đẹp.”

“Đúng vậy, gương mặt xuất chúng, cử chỉ đoan trang, chẳng trách được Vương phi yêu thích.”

“Vốn là nữ nhi thương hộ, chưa từng được biết đến, ta còn tưởng là Vương phi điên rồi, sao lại đột nhiên có hứng thú với người như vậy, bây giờ xem ta là ta nghĩ nhiều, người được Vương phi coi trọng đúng là có mấy phần đặc biệt…”

“Ngươi thì hiểu cái gì, Hoàng hậu nương nương rất thích nàng ta đó.”

Khánh Vương phi mang theo nụ cười khéo léo, thay Giang Tiểu Lâu giới thiệu với những quý phụ và thiên kim tiểu thư. Trước kia Vương phi cũng từng mang Ly Tuyết Ngưng đi tham gia yến hội, dù nàng cố gắng giả vờ như tự nhiên hào phóng, nhưng vẫn khó che dấu được vẻ không vui không tự nhiên. Khánh Vương phi có thể thấy, Tuyết Ngưng không thích những trường hợp này, đặc biệt khi đông người nàng đều cảm thấy rất cô đơn. So với một Giang Tiểu Lâu ôn hòa sảng khoái, tươi tắn rạng rỡ, Khánh Vương phi không khỏi cảm khái, nếu lúc trước có nàng ở bên người Tuyết Ngưng, thì Tuyết Ngưng sẽ không rơi vào kết cục này.

Ánh nến sáng rực, người hầu lớn tiếng thông báo: Thái tử điện hạ đến.

Khánh Vương lập tức dẫn theo mọi người nghênh tiếp: “Điện hạ đại giá quang lân, không kịp tiếp đón từ xa.”

Vóc người Thái tử cao to, gương mặt tuấn nhã, tóc buộc ngọc quan, đai lưng thêu tinh xảo, xán lạng chói mắt. Bên môi hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt đảo qua gương mặt nhu hòa của Khánh Vương phi, không dấu vết rơi trên người Giang Tiểu Lâu, nói: “Ta cố ý đến chúc mừng Minh Nguyệt quận chúa.” Hắn nhẹ nhàng vỗ tay, tùy tùng bên cạnh lập tức dâng lên một cái hộp gấm. Mở ra, bên trong là một đóa hoa sen bạch ngọc, điêu khắc rất sống động, tinh xảo đặc sắc, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười khiêm tốn: “Đa tạ tâm ý của điện hạ.”

Thấy vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tự nhiên hào phóng, Thái tử không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, trong lòng nghĩ, mộtmỹ nhân như vậy, lát nữa phải mất hết thể diện, danh dự bại hoại, cũng thật đáng thương. Nghĩ tới đây, nét cười của hắn càng sâu, trò chuyện với Khánh Vương, cùng đi đến ghế chủ vị.

Khánh Vương phi nhìn theo Thái tử rời đi, lúc này mới quay đầu, cười nói với Thái tử phi: “Thái tử phi nương nương, vị bên cạnh ngài là…?”

Bên cạnh Thái tử phi quả nhiên có một mỹ nhân hoa phục đang đứng, lúc nãy nàng ẩn sau Thái tử phi nên không ai để ý, giờ khắc này nghe Khánh Vương phi nhắc tới, liền dịu dàng bước ra phía trước. Gương mặt trắng nõn, đôi mắt lạnh lùng tuyệt đẹp, thân mặc gấm vóc màu hoa sen, làn váy đưa nhẹ theo gió thêm, mang đến vẻ đẹp bức người. Nàng từ từ nhướng mắc với Giang Tiểu Lâu, ý cười đỏ sẫm bên môi tỏa ra.

Thái tử phi mỉm cười: “Vị này là Tạ trắc phi vừa được sắc phong.”

Tạ Du thướt tha đi đến, thi lễ với Khánh Vương phi một cái. Khánh Vương phi vội đỡ lấy nàng nói: “Tạ trắc phi không nên đa lễ.”

Tạ Du mỉm cười, ánh mắt không hề nhìn Giang Tiểu Lâu, chỉ ngượng ngùng nói “Chúc mừng ngài có được quý nữ, cùng hưởng thiên luân.” Khi nàng nói câu này, biểu hiện dịu dàng, nụ cười ôn hòa, hoàn toàn là một mỹ nhân ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Khánh Vương phi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nụ cười trên mặt không thay đổi: “Mong được như lời chúc, người có thai mọi sự phải cẩn thận.” Nói xong bà dặn dò tì nữ: “Chuẩn bị cho Tạ trắc phi một cái bàn riêng, dặn dò người phải cẩn thận, tuyệt không được sơ sót.”

“Dạ.” Tì nữ theo lời mà đi.

Mặc kệ Thái tử phi đứng đâu, tất cả mọi người đều vây quanh nàng, chen chúc chật cứng, căn bản không có chỗ cho người khác chen vào. Nhân cơ hội này, Tạ Du đi đến bên người Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu từ xa nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười không dấu vết, đang đợi đối phương mở miệng trước.

“Đã lâu không gặp.” Nụ cười của Tạ Du mềm mại, nhưng sự mềm mại này mơ hồ như mang theo gai độc. “Ngươi không thích nhìn thấy ta, hay không thích nhìn thấy ta trở thành trắc phi của Thái tử, đứng cao hơn ngươi?”

Nụ cười của Giang Tiểu Lâu thâm sâu, trắc phi của Thái tử thì có gì hay, một là bị Thái tử phi nhìn chằm chằm, hai là phủ Thái tử mỹ nhân như mây, thay đổi như thay áo, muốn đứng vững còn khó hơn lên trời. Nhưng nàng vẫn chưa vạch trần, chỉ mỉm cười nhìn đối phương, lặng lẽ không nói gì.

Tạ Du thở dài một tiếng: “Ta biết ngươi muốn ta chết, nhưng đáng tiếc không như ngươi mong muốn, ta đang sống rất tốt.” Khi nàng nói đến đây, gương mặt trắng thuần đột nhiên trở nên cáu giận, hai hàm răng cắn chặt, xem ra có ba phần tàn nhẫn và dữ tợn. Biểu hiện này chỉ có trong chớp mắt, nàng liền đổi thành bộ dạng rụt rè mỉm cười, giọng điệu cũng mềm mại đi: “Nhưng mà, ở bữa tiệc này chúng ta là đồng bệnh tương liên, mỗi một người ở đây bề ngoài đều chúc mừng chúng ta, bên trong đều giễu cợt chúng ta có xuất thân đê tiện.”

Giang Tiểu Lâu nhìn theo ánh mắt nàng, Văn An hầu phu nhân đúng lúc dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về hướng này, bị nàng nhìn thấy tất cả. Nàng không khỏi cười: “Tạ trắc phi hôm nay tìm đến ta cầu hòa sao?”

Bàn tay trắng nõn của Tạ Du nắm chặt lại nổi gân xan, trên mặt vẫn mang nụ cười mềm mại: “Ngươi cũng biết, khi còn trẻ ai cũng hay có sai lầm, có lúc thân bất do kỷ, có lúc bị số mệnh bức bách, ta chỉ là một nữ tử đáng thương nhu nhược. Vì không nhà để về mới phải ở lại Tạ phủ, lại vì mê hoặc nhất thời mà thầm thương đại ca, càng bởi vì một chút đố kỵ suýt nữa hại phụ thân. Trước kia ta đều không chịu thua, nhưng hôm nay ta đã nghĩ thông suốt, thành tâm hối cải sai lầm của mình, hy vọng ngươi có thể thông cảm.”

Giang Tiểu Lâu trầm mặc một chút, ánh mắt rơi vào cây trâm hoàng kim trên tóc Tạ Du, cây trâm có tua rua vàng chói, theo gió chập chờn. Ánh mắt của nàng nổi lên từng đợt sóng, âm thanh càng lạnh nhạt hơn: “Tạ bá phụ đối với ngươi rất yêu thương, khi ngươi không nhà để về người đã thu nhận ngươi, khi mọi người xem thường ngươi thì ông là người kiên trì che chở cho ngươi. Nhưng ngươi lại không chút hổ thẹn mà nói với ông, là ông cho ngươi không đủ, cho nên ngươi hận, ngươi không cam lòng. Tội giết cha không thể tha thứ, chắc chắn phải chết. Khi chứng cứ đã xác thực, thậm chí bá phụ cũng không muốn ngươi đền mạng. Nếu ngươi thật lòng hối cải, đã sớm quỳ trước Phật đường sám hối, mà không phải đứng ở đây, mặc quần áo gấm, đầu đầy châu ngọc, thảo luận với ta vấn đề hối hận hay không. Ta cho ngươi biết, ngươi không cần bất cứ ai tha thứ, nhưng trong lòng ngươi mãi mãi sẽ mang theo hổ thẹn, bởi vì ngươi có lỗi với bá phụ, chứ không phải ta.”

Tạ Du bị nàng nói tới sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện vẻ thất vọng, cắn chặt môi: “Thì ra ngươi vẫn đang trách ta.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu hờ hững: “Tạ trắc phi nghĩ nhiều rồi, giữa chúng ta, không thể nói là oán hận.” Nói xong nàng khẽ mỉm cười, trực tiếp rời đi.

Tạ Du nhìn bóng lưng của nàng, vốn dĩ ánh mắt trong suốt chậm rãi nổi lên một tầng máu tanh, móng tay nhẹ nhàng nắm chặt cái khăn, nhẹ nhàng cười: “Giang Tiểu Lâu nếu ngươi quá đắc ý, nhất định sẽ rơi xuống rất thảm, rất thảm.”

Yếu hội ăn uống linh đình, cười nói rộn ràng, trước mặt người ngoài Khánh Vương rất ôn hòa với Giang Tiểu Lâu, cứ như thật lòng hoan nghênh Giang Tiểu Lâu trở thành thành viên trong Khánh Vương phủ, không nhìn ra chút nào giả tạo. Những người khác trong phủ thấy vậy, cũng tự nhiên diễn kịch theo, thân thiết săn sóc Giang Tiểu Lâu, tạo nên một cảnh tượng đầm ấm.

Ngay khi yến hội đang cao trào, có một người hầu mặc áo xanh đột ngột nhào ra, té ngã trước mặt Giang Tiểu Lâu, hét lớn: “Nương tử, cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi.”

Một tiếng này phát ra, mọi người đều kinh hoảng nhìn sang bên này.

Vị khách không mời mà đến này một thân áo ngắn, là y phục của người hầu, mặt cũng xem như anh tuấn, chỉ là khá bi thương, tóc mai hơi trắng, bộ dáng cẩu thả. Hắn nhào tới tóm lấy váy Giang Tiểu Lâu, lại bị Tiểu Điệp nhanh nhẹn đạp lên bàn tay: “Ngươi làm gì đó, dám vô lễ với tiểu thư.”

Hắn nhất thời đau đớn, liền buông tay ra, lớn tiếng hét to: “Cái gì mà tiểu thư, đây là thê tử của ta.”

Mọi người dần dần kéo lại dây, trên mặt mang theo đủ loại tâm tình, giật mình, chấn động, không hiểu, cười trên sự đau khổ của người khác, xem thường căm ghét… Nhất thời Giang Tiểu Lâu trở thành mục tiêu của mọi người, ai cũng nhìn chằm chằn nàng.

Nàng chỉ lạnh nhạt nhìn tất cả mọi thứ, da trắng như tuyết, đôi mắt óng ánh, như một cây hồng mai nở rộ, không nhiễm chút bụi trần.

Sắc mặc Khánh Vương đại biến, tức giận quát lên: “Kẻ điên từ đâu đến, còn không bắt lấy hắn.” Khánh Vương cũng mặc kệ Giang Tiểu Lâu có liên quan đến chuyện này không, cho dù có, cũng không thể xảy ra sơ sót trong bữa tiệc thế này, bằng không Khánh Vương phủ sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ. Hộ vệ Khánh Vương phủ vừa muốn xông lên đã nghe thấy Thái tử nhẹ nói: “Chậm đã.”

Khánh Vương nhìn Thái tử, thần sắc phức tạp.

Ánh mắt Thái tử đảo qua Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt nghiêm trang: “Việc này liên quan trọng đại, ảnh hưởng đến sự trong sạch của Minh Nguyệt quận chúa, nhất định phải hỏi cho rõ. Người đâu, dẫn hắn tới.”

Thái tử ra lệnh một tiếng, lập tức có hộ vệ tiến lên kéo người kia ra giữa đám đông, hắn đối mặt với cái nhìn của mọi người, không sợ hãi chút nào, khóe miệng nhếch lên: “Thái tử điện hạ, vị Minh Nguyệt quận chúa hoa nhường nguyệt thẹn, khí cất cao quý này thật ra là thê tử đã mất tích hai năm của thảo dân, tên nàng không phải Giang Tiểu Lâu mà là Giang Lệ Nương. Thảo dân và LệNương là thanh mai trúc mã, khi mười lăm tuổi nàng được cha mẹ làm chủ gả cho thảo dân, tháng ngày sống êm đẹp. Nhưng khi Liêu Châu lũ lụt, toàn bộ gia sản của thảo dân mất trắng. Thảo dân lén lút mang số tiền còn lại trong nhà đi đánh bạc, kết quả thua sạch, nhất thời thảo dân mụ mị đầu óc, ngay cả nàng cũng mang đi cầm cố.”

Trên mặt Tạ Du hiện lên ý cười, mang theo ý lạnh.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, hắn luôn miệng nói Giang Tiểu Lâu là thê tử của hắn, thậm chí biết nàng là người Liêu Châu, sắc mặt Khánh Vương phi trở nên trắng bệch.

Sắc mặt Khánh Vương thay đổi mấy lần, không kiêng kỵ nữa, lạnh lùng nói: “Không biết tên khốn từ đầu tới dám vu oan cho quận chúa, mau kéo hắn ra ngoài.”

Thái tử ung dung nói: “Vương gia đừng nóng nảy, sự thật cần phải được phơi bài mới không oan uổng cho quận chúa. Minh Nguyệt quận chúa, ta hỏi nàng, nàng có quen người này không?”

Vẻ mặt mọi người trong Khánh Vương phủ khác nhau, Tương Hiểu Vân kinh ngạc, Hách Liên Thắng mỉm cười, Tả Tuyên nôn nóng, Hách Liên Tuệ trầm mặc, chỉ có Thuận phi đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, gương mặt trắng như tuyết cực kỳ trấn định.

Đối với chất vấn của Thái tử, Giang Tiểu Lâu cười lạnh lùng: “Điện hạ, sao người không hỏi xem người này có chứng cứ gì?”

Khánh Vương phi lập tức nói: “Phải, lẽ nào hắn nói bừa chúng ta liền tin hay sao?”

Hiến thấy Khánh Vương đứng cùng trận tuyến với Khánh Vương phi, quắc mắc nhìn trừng trừng: “Nếu ngươi còn nói bậy đừng trách ta cho người đánh gãy chân ngươi.”

Nam tử run run, sắc mặt trắng bệch, kiên trì nói: “Ta nhớ… trên eo của nàng có một nốt ruồi đen.”

Nói ra lời này, các quý phụ không khỏi che mặt xì xào bàn tán.

“Đúng là mất mặt quá, ở trước mặt mọi người lại nói ra lời này.”

“Phải đó, nữ nhi thương hộ không có quy củ, không biết đã chọc phải tên liều mạng này khi nào nữa.”

“Mặt mũi Khánh Vương phủ bị cô ta làm mất hết rồi, cái gì lá ngọc cành vàng, cái gì Minh Nguyệt quận chúa, thì ra là một thôn phụ đã xuất giá. Phụ đức làm đầu, cô ta lại không chịu thừa nhận phu quân của mình.”

Đổi thành người khác nếu bị xem thường như vậy sẽ hoảng loạn, không biết làm so, nhưng Giang Tiểu Lâu lại nở nụ cười, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua làn váy nàng, chiếu ra ánh nến sáng lạn hào quang, khiến cho cả người đang có ảo giác như đang sắp bay lên. Nàng mỉm cười, đôi mắt đen nhánh, mang theo ý cười lạnh lẽo.

Tiểu Điệp bật ra nói: “Nói bậy, trên lưng tiểu thư nhà ta không có nốt ruồi.”

Nam tử kia lớn tiếng nói: “Có hay không, ngươi bảo nàng cởi quần áo ra cho mọi người xem thử.”

“To gan”. Thái tử phẫn nộ vỗ bàn một cái, mặt mày lạnh lẽo: “Đúng là đồ không có quy củ, đường đường là quận chúa há có thể cho ngươi nhục nhã, vả miệng.”

Lập tức có hai thị vệ như hổ sói nhào tới, đánh cho hắn một trận, cái miệng của hắn sưng vù lên, nhưng không quên hô to với Giang Tiểu Lâu: “Nương tử, ta ngàn dặm xa xôi tìm tới kinh thành, không dễ dàng hỏi thăm được nàng, sao nàng không nhận ta. Tuy rằng ta đã sai, nhưng một đêm vợ chồng trăm năm ân ái, nàng trách ta mang nàng đi bán,nhưng bây giờ nàng đã làm quận chúa rồi, tốt xấu gì cũng phải niệm tình chúng ta chung chăn gối, đừng để ta lưu lạc đầu đường xó chợ, không nhà để về.”

Nói ra một hơi, mọi người đã tin hơn nữa, ai cũng biết Giang Tiểu Lâu đến từ Liêu Châu, nhưng không ai biết thêm điều gì. Bây giờ người này nói một hơi như vậy là rõ ràng rồi. Thì ra nàng là một nữ nhân lưu lạc, may mắn trở thành bằng hữu của Dao Tuyết quận chúa, được Khánh Vương phi coi trọng, bây giờ được phong làm quận chúa. Mọi người chỉ thấy nàng xinh đẹp khí chất cao quý, thông cảm cho xuất thân đê tiện của nàng, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho phẩm cách đê tiện của một người vứt bỏ phu quân để trèo lên cao.

Khóe môi Thuận phi cong lên, trên mặt là vô tận lo lắng, thấp giọng khuyên nhủ: “Minh Nguyệt quận chúa, chuyện đến nước này thật không ra gì, theo ta thấy, phu thê hai người có chuyện gì thì lui ra ngoài thương lượng…”

Bà luôn nói hai chữ “phu thê”, Khánh Vương phi giận tím mắt, tức giận đến đau lòng: “Ngươi còn không im đi?”

Đầu óc Khánh Vương trở nên mơ màng, mặt giận dữ: “Người nên im đi chính là bà, bà ngang bướng muốn thu nhận nữ nhi này, bây giờ xảy ra chuyện, đúng là mất hết mặt mũi.”

Giang Tiểu Lâu làm như mắt điếc tai ngơ, chỉ đứng trên cao nhìn xuống nam tử kia, cong môi lên như đang cười: “Ngươi luôn miệng nói ta là thê tử của ngươi, có tín vật gì chứng minh không?”

Nam tử kia cả kinh, lập tức móc trong người ra một cái khăn, giơ cao lên nói: “Nàng nhìn đi, đây là khăn nàng thêu, lẽ nào nàng không nhớ?”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn, trên mặt mang vẻ trào phúng: “Hả, ta tự thêu sao?” Tiểu Điệp đoạt lấy cái khăn kia đưa đến cho Giang Tiểu Lâu.

Mọi người nhìn thấy Giang Tiểu Lâu sắp chết mà còn giãy dụa, trên mặt đều mang theo vẻ căm ghét.

Thuận phi thở dài một tiếng: “Minh Nguyệt quận chúa, dù sao cũng là phu quân của mình, sao lại vô tình vô nghĩa như vậy, trái tim của ngươi cũng quá…”

Tạ Du xa xa nhìn, không nhịn được đắc ý, tuồng kịch này quả là ngoạn mục.

Giang Tiểu Lâu nhìn cái khăn, thở dài một tiếng: “Ngươi khẳng định đây là khăn của ta?”

"Đương nhiên!" Hắn một mực chắc chắn.

Giang Tiểu Lâu lắc đầu một cái: “Mẫu đơn này quả thật thêu rất tinh xảo, tay nghề khéo léo, chỉ tiếc ta không có bản lãnh thêu đẹp như vậy.”

Khánh Vương phi tuy rằng không nhìn thấy khăn nhưng lập tức giải thích cho nàng: “Đúng, Tiểu Lâu không giỏi thêu thùa, thường ngày đều dùng khăn từ Phượng Hoàng lâu chế tác…”

Khánh Vương phi lạnh lùng nói:”Biết hay không, cũng do cô ta nói, ai có thể chặn miệng cô ta?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lưu chuyển, từ từ nói: “Vải này ta nhìn vô cùng quen mắt, chính là tơ lụa Hồ Châu nổi danh thiên hạ, ta nói có đúng không?”

Lập tức có một quý phụ gật đầu: “Không sai, màu sắc độ sáng này, quả thật là tơ lụa Hồ Châu rất được thịnh hành từ ba năm trước, nhưng có liên quan gì?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nâng khăn lên, như cười mà không cười: “Tơ lụa Hồ Châu chuyên cung cấp cho kinh thành, giá trị không nhỏ, ta ở xa tận Liêu Châu, sao lại có món đồ quý giá này, huống chi ngươi nói trong nhà rất nghèo, làm sao mua được cho ta thứ đồ xa xỉ như vậy?”

Nam tử nhất thời ngạc nhiên, há to miệng, có vẻ rất buồn cười.

Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm, hai mắt tỏa sáng: “Mẫu đơn trên khăn trông rất sống đọng, rõ ràng là dùng kim vẽ tranh, các vị có thể nhận ra đây là thủ pháp thêu nào không?”

Mọi người nghe xong lời này, nhất thời nổi lên nghi ngờ, dồn dập vậy lên. Trương tiểu thư của Hữu Tông Nhân phủ suy nghĩ nửa ngày, nói to: “Đây là phương pháp thêu của Văn thập lục nương, phương pháp thêu vẽ này của nàng nghĩ ra đúng là đứng đầu thiên hạ.”

Văn thập lục nương từ nhỏ học thêu, lập ra một phương pháp thêu đứng đầu thiên hạ, người khác không thể mô phỏng. Nhắc đến, nàng là tú nương đứng đầu của Phượng Xuyên Mẫu Đơn các, nơi đó là sản nghiệp của Tạ gia…

Như một luồng nước lạnh đổ ập xuống, Tạ Du bỗng nhiên đứng lên, nhất thời không để ý làm đổ cả ly rượu.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói: “Văn thập lục nương xưa nay thanh cao tự kiêu, vô số người đến thỉnh giáo đều bị cự tuyệt, chỉ có Tạ bá phụ mới mời được nàng. Đáng tiếc học cách thêu này cần phải có thiên phú cực cao, các tiểu thưkhác trong Tạ phủ không học được, duy nhất chỉ có Tạ tứ tiểu thư là đạt được chân truyền của nàng. Tạ trắc phi, nhìn đai lưng của Thái tử, so với mẫu đơn trên khăn này, rõ ràng là xuất phát từ tay một người.”

Thuận phi ngây người, trái tim nhảy lên ầm ầm dữ dội, không tự chủ được nắm chặt khăn.

Mồ hôi to như hạt đậu rơi trên người Tạ Du, nàng choáng váng đầu óc, âm thanh hơi run: “Giang Tiểu Lâu ngươi có ý gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện