Hoa Dương công chúa che trước mặt Cố Lưu Niên, bên môi ngậm lấy ý cười kiều diễm: “Sao vậy, Cố công tử rất có hảo cảm với Minh Nguyệt quận chúa sao?”

Cố Lưu Niên nhìn bóng Giang Tiểu Lâu biến mất ở góc hành lang, bộ dáng mất tập trung.

Hoa Dương công chúa theo thói quen cắn nhẹ đầu lưỡi, giọng nói hơi chua: “Quả thật nàng ấy rất đẹp, nhưng đáng tiếc lại không phải con ruột của Khánh Vương phi.”

Nghe xong lời này, Cố Lưu Niên mới liếc mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng Hoa Dương công chúa.

Bị ánh mắt kỳ dị như vậy nhìn, Hoa Dương có cảm giác như cả người phát lạnh, chỉ trợn to mắt ung dung nói: “Ta chỉ đáng tiếc cho nàng ta, cô nương thông tuệ mỹ lệ nếu có xuất thân cao quý thì tương lai mới tìm được nhân duyên tốt.”

Gương mặt Cố Lưu Niên không mang theo cảm xúc, trên mặt mang ý cười nhưng đáy mắt không cười chút nào: “Đa tạ công chúa nhắc nhở, ta còn có việc, xin cáo lui trước.”

Không đợi Hoa Dương nói chuyện hắn liền xoay người rời đi. Hoa Dương hoảng hốt một thoáng, chờ nàng phục hồi tinh thần thì người đã đi xa. Từ khi ra đời tới nay nàng chưa bao giờ bị lạnh nhạt như vậy, không tự chủ được nắm chặt bàn tay, lại nghe thấy một âm thanh uyển chuyển vang lên: “Hoa Dương, thì ra muội ở đây.”

Hoa Dương công chúa vừa quay đầu, dung mạo tao nhã của Thái tử phi đã đập vào mắt, nhất thời nghẹn ngào: “Thái tử phi…”

Thái tử phi đã nhìn thấy tất cả, khóe môi cong lên: “Hoa Dương ơi Hoa Dương, muội là công chúa bệ hạ yêu thương nhất, vô số nam nhi ưu tú chờ muội lựa chọn, sao muội lại chọn người như vậy. Ta biết Cố Lưu Niên tuấn tú, nhưng mặc dù Quyền Hải được bệ hạ coi trọng, chung quy vẫn là kẻ… Cố Lưu Niên có người nghĩa phụ như vậy, đến cuối cùng cũng không ra gì. Hoa Dương, muội phải nghĩ cho kỹ…”

Nụ cười của Hoa Dương trầm xuống: “Thái tử phi, tẩu là người rất thông tuệ, sao cũng nói như vậy? Phụ hoàng đã nói, chọn phò mã là tùy theo ý muội, muội cũng không thích những danh môn công tử kia, kẻ nào thấy muội cũng như chuột thấy mèo, ngay cả ngẩn đầu nói chuyện cũng không dám, tất cả đều là rác rưởi.”

Gương mặt hoa đào của Thái tử phi nổi lên ý cười, Hoa Dương công chúa này xưa nay kiêu căng tùy hứng, không chịu nghe ai khuyên. Dù Cố Lưu Niên bò cao đến đâu cũng không che được xuất thân thấp hèn của hắn, nhà giàu thông thường cũng không chọn con rể như vậy, đừng nói là hoàng đế. Nhưng nàng vẫn không phản bác, chỉ mỉm cười nói: “Công chúa đừng tức giận, tẩu chỉ nghĩ cho muội thôi, nếu muội nổi giận thì là lỗi của ta.”

Cuối cùng Hoa Dương công chúa không nhịn được hỏi: “Thái tử phi, vị Minh Nguyệt quận chúa kia sao lại được Khánh Vương phi yêu thích?”

Khoé môi Thái tử phi cong lên, ánh mắt mang thâm ý: “Giang Tiểu Lâu trước kia là con gái một thương nhân ở Liêu Châu, sau đó quen biết với Dao Tuyết quận chúa mới leo lên được Khánh Vương phủ. Xưa nay Hoàng hậu nương nương rất chiều Khánh Vương phi, nên đồng ý cho nàng ta phong hào Minh Nguyệt quận chúa. Chỉ tiếc cũng không phải con ruột của Vương gia, muốn đặt chân ở Khánh Vương phủ cũng không dễ.”

Ánh mắt Hoa Dương công chúa lấp lóe, bên môi mang nụ cười châm chọc: “Xuất thân thấp hèn vậy mà cũng được Cố công tử ưu ái, thật không đơn giản.”

Chỉ vài lời nói, đã thể hiện rõ sự cao quý và ương ngạnh của vị công chúa này, Thái tử phi cũng tươi cười, thân thiết kéo tay đối phương: “Đi thôi, kịch trong hoa viên sắp bắt đầu rồi.

Trong hoa viên bố trí một sân khấu kịch thanh nhã, mọi người được tì nữ hướng dẫn, ngồi đúng vị trí được sắp sẵn cho mình.

Trên đài đang diễn cảnh Hầu vương trộm đào, hành động của Hầu vương cực kỳ linh hoạt, động tác trộm đào y như thật, nhất thời khiến Thái tử cười lớn nói: “Diễn hay lắm, thưởng.”

Rõ ràng Thái tử phi nhìn thấy Hoa Dương công chúa không tập trung, đôi mắt đều hướng về Cố Lưu Niên, giả vờ vô tình nói: “Công chúa, Hầu vương này diễn hay quá, hắn còn có tuyệt chiêu Song tiên, muội phải xem cho kỹ đó.”

Tiếng chiên trống gõ ngày càng dồn dập, mọi người hầu như say sưa không chớp mắt.

Giang Tiểu Lâu đang ngồi xem cuộc vui, không ngờ khi tì nữ tiến lên rót trà, bình trà bị nghiên, nước trà nóng lập tức đổ lên người Giang Tiểu Lâu. Màu váy tử la trong nháy mắt biến thành màu tím đậm, tì nữ kinh hãi lập tức quỳ xuống nói: “Quận chúa, là do nô tì không cẩn thận, xin ngài thứ tội.”

Người chung quanh đều chăm chú xem kịch, không có mấy ai chú ý bên này.

Giang Tiểu Lâu khẽ cười, ôn hòa bảo Tiểu Điệp đỡ nàng dậy: “Không sao, ngươi đứng lên đi.”

Khánh Vương phi nhìn thấy, không khỏi nhíu mày: “Tiểu Điệp, có mang xiêm y dự phòng không?”

Lão ma ma nhiều kinh nghiệm ở Vương phi từng nhắc qua, tiểu thư ra ngoài phải được chuẩn bị kỹ càng, gặp chuyện cũng không được rối loạn. Tiểu Điệp lập tức đáp: “Có, để nô tì ra xe ngựa lấy.”

Tì nữ châm trà mặt đầy hổ thẹn, đáy mắt như có lệ: “Quận chúa, nô tì đưa người đến phòng khách chờ.”

Váy đã ướt đẫm, ngồi ở đây cũng kỳ cục, Giang Tiểu Lâu liền nói với Khánh Vương phi một tiếng, quay đầu nói: “Vậy làm phiền ngươi.”

Tì nữ không ngờ Minh Nguyệt quận chúa hòa khí như vậy, nhất thời vô cùng cảm kích.

Khánh Vương phi cũng định đứng dậy, lại bị Giang Tiểu Lâu đè lại, nháy mắt với bà một cái: “Mẫu thân xem kịch đi, con đi một lát sẽ về ngay.”

Địa vị của Khánh Vương phủ đặc thù, nếu mình cũng rời đi thì rất khó coi, Khánh Vương phi nghĩ một lát, liền dặn dò Triêu Vân đi theo. Tì nữ áo xanh dẫn Giang Tiểu Lâu đi ra, mọi người còn đang mê mải, không có bao nhiêu người chú ý đến. Chỉ có người đang ngồi bên cạnh Thái tử ở ghế đầu là Tạ Du thu hết mọi thứ vào mắt, ngón tay nhẹ nhàng phất qua chén trà bóng loáng, khóe môi chậm rãi hiện lên tia cười như có như không.

Tì nữ dẫn các nàng xuyên qua một rừng trúc, từ hành lang phía tây đi thẳng vào, rất nhanh liền thấy một tòa hậu viện. Trước mái hiên có một giàn hoa tử đằng, cành lá xum xuê, dập dờn mùi hương ngây ngất. Tì nữ khom người nói: “Quận chúa, mời ngài vào nghỉ ngơi chốc lát, nô tì đi dẫn Tiểu Điệp cô nương đến.”

“Đi đi.” Giang Tiểu Lâu hơi gật đầu, nhìn theo tì nữ áo xanh vội vã rời đi.

Hành lang trong sân có một tì nữ mặc áo xanh váy trắng đang đừng, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu lập tức có người đón nàng vào, sau khi châm trà thì lui ra ngoài chờ đợi.

Chỉ chốc lát, Tiểu Điệp đã mang một bộ váy hồng nhạt chạy tới, có chút do dự nói: “Bộ này không hợp với trang sức của tiểu thư lắm, nô tì chuẩn bị không chu toàn, tiểu thư thứ tội.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ cười nói: “Không sao, thay được là tốt rồi.”

Tiểu Điệp và Triêu Vân cùng hầu hạ Giang Tiểu Lâu thay váy, ngay lúc áo khoác ngoài được cởi ra, Giang Tiểu Lâu nghe thấy âm thanh, không khỏi quay đầu, ánh mắt quét về phía bình phong mỹ nhân được điêu khắc tinh xảo, âm thanh lạnh lùng nói: “Là ai, đi ra.”

Trong phòng có người? Tiểu Điệp và Triêu Vân hai mặt nhìn nhau, nhất thời kinh hãi đến cực hạn.

Một công tử áo gấm bước ra từ sau bình phong, đôi mắt dài, bờ môi hồng nhạt, gương mặt đẹp như thiếu nữ, chính là Ngô Tử Đô nhiều ngày không gặp. Trong tay hắn cầm theo một cái quạt giấy, phạch một tiếng mở ra, mỉm cười cao giọng nói: “Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Tiểu Điệp biến sắc: “Ngươi dám xông vào đây, ngươi muốn làm gì?”

Ngô Tử Đô chỉ cười, bộ dáng phong lưu tùy ý: “Chúng ta chia tay chưa lâu, Tiểu Điệp cô nương đã quên ta sao? Ay, cần gì lo lắng vậy?”

Trong lòng Tiểu Điệp chấn động mãnh liệt, lúc nãy rõ ràng đã kiểm tra toàn bộ căn phòng, hoàn toàn không có người, bây giờ không biết từ đâu xuất hiện, các nàng không có võ công thì còn đỡ, rốt cuộc Sở Hán làm ăn kiểu gì vậy? Mặt Giang Tiểu Lâu trầm xuống, nhưng vẫn cố nhịn: “Ngươi làm gì Sở Hán rồi?”

Ngô Tử Đô chênh chếch nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt lạnh lẽo như chim ưng: “Sớm biết hộ vệ bên cạnh nàng cao siêu như vậy, làm sao ta không chuẩn bị trước được, bây giờ chắc hẳn đang đuổi theo thích khách, bỏ quên nàng rồi.”

“Dụ ta đến đây, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Trong lòng Giang Tiểu Lâu đã rõ, trên mặt vẫn làm như không có gì.

Ngô Tử Đôkhông thểkhông bội phục bản lĩnh hỉ nộ không lộ ra ngoài của Giang Tiểu Lâu, nhưng trong mắt hắn đây chỉ là giả vờ thôi, Minh Nguyệt quận chúa trẻ trung xinh đẹp đi thay y phục, giữa lúc quần áo không chỉnh tề bị công tử của phủ Hộ bộ thượng thư nhìn thấy. Tin tức này truyền, Minh Nguyệt quận chúa phải khóc lóc van xin gả cho hắn là đương nhiên. Nếu là quận chúa chính thống thì hắn phải cưới làm thê, nhưng Giang Tiểu Lâu chỉ là nghĩa nữ của Khánh Vương phi, đến khi đó thì còn phải tùy vào tâm trạng của hắn.

Triêu Vân tức giận cùng cực: “Vị công tử này, xin mời lập tức ra ngoài.”

“Muộn rồi, quá muộn rồi, trong lòng quận chúa nhà ngươi hiểu rõ nhất, cô nam quả nữ trong cùng một phòng, một khi bị phát hiện, không biết sẽ gây nên bao lời đàm tiếu.” Ngô Tử Đô ung dung nở nụ cười, trên mặt vô cùng đắc ý.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt nhìn đối phương, nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi chắc chắn sao?”

“Dĩ nhiên.” Nụ cười của Ngô Tử Đô càng sâu. “ Bây giờ ta cho nàng hai lựa chọn, một là đàng hoàng gả cho ta, ta sẽ cho nàng làm chính thê, chuyện cũ bỏ qua hết. Hai là chờ ta hô to, khiến mọi người đều xông vào nhìn thấy cảnh này. Hoặc là gả cho đích tử phủ Thượng thư, hoặc là thân bại danh liệt, Giang Tiểu Lâu nàng chắc sẽ biết cách lựa chọn chứ? Nhưng mà ta nhắc nhở nàng, ta không phải tên ngốc Vương Hạc, nếu như không chiếm được, ta thà hủy diệt.”

Xa xa tiếng đàn tam huyền vang vọng, ánh sáng u ám mơ hồ ẩn hiện trong mắt Giang Tiểu Lâu: “Ngô công tử, ngài phải chắc chắn là bản thân mình không hối hận đó…”

“Nếu ta hối hận, thì hôm nay đã không xuất hiện ở đây.” Ngô Tử Đô không chút do dự mà nói, từ khi ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu hắn đã nhìn chằm chằm nàng, nhưng đối phương giảo hoạt như hồ ly, hắn triển khai thế võ mỗi ngày đều bị nàng tìm cách trốn thoát, cơ hội tốt lần này nếu lại bỏ lỡ, thì hắn là tên ngốc nhất thiên hạ. Dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu thông minh giảo hoạt, nhưng nữ nhân trên thiên hạ đều có một bệnh chung, một khi gả cho người thì chỉ biết chấp nhận số phận. Mạo hiểm một lần, có được mỹ nhân như vậy, vụ làm ăn này quá có lời rồi.

Đúng vào lúc này, phòng nhỏ phía đông đột nhiên truyền đến tiếng rút gào, âm thanh cao vút sắc bén, khiến người ta run rẩy. Bên ngoài tiếng bước chân ồn ào vang lên, những người giữ cửa cũng chạy đi.

Giang Tiểu Lâu ngưng mắt nhìn Ngô Tử Đô: “Chắc Ngô công tử có thể giải thích với ta, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Ngô Tử Đô tươi cười: “Thiên kim của Lưu Hàn Lâm vừa ngất xỉu, chắc là đang được Vương Hạc chiếu cố. Nói ra thì, vốn người xuất hiện ở đây phải là hắn, nhưng đáng tiếc hắn đi nhầm phòng…”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu hiểu rõ, cuối cùng nhíu mày: “Ngay cả bằng hữu cũng bán đứng, Ngô công tử quả nhiên không phải nhân vật tầm thường.”

Ngô Tử Đô nhẹ nhàng cười: “Cần gì nói khó nghe vậy, bọn ta là huynh đệ tốt, ý trung nhân cũng có thể cùng hưởng. Sao rồi quận chúa, phòng phía đông đã mở cửa rồi, nàng cũng muốn chuyện bên này truyền ra sao?”

Ngô Tử Đô đang đe dọaGiang Tiểu Lâu, hắn cũng không định công bố chuyện này ra ngoài, phủ Hộ bộ thượng thư dù sao cũng là nhà cao cửa rộng, nếu tùy tiện gây ra chuyện cũng không tốt cho tiền đồ của hắn. Hắn chỉ muốn Giang Tiểu Lâu thấy rõ, thanh danh của nàng bị hắn nắm trong tay. Sau khi thay thế Vương Hạc, hắn cố ý dẫn nàng tới phòng này, mục đích là giết gà dọa khỉ, khiến Giang Tiểu Lâu nhìn rõ hậu quả nếu làm lớn chuyện. Nếu nàng không phải kẻ ngu dốt thì nên biết phải làm sao.

Ngô Tử Đô thấy đối phương trầm mặc không nói, giơ tay đoạt lấy đai lưng trên tay Tiểu Điệp: “Nếu quận chúa gật đầu nhận lời, ngày mai ta sẽ cho người đến cửa cầu hôn, nếu quận chúa muốn hét to, sợ là phải thiệt thòi cho nàng đi làm thiếp rồi.”

Nghe hắn nói đáng ghét như vậy, Tiểu Điệp nghiến răng, hận không thể xé nát hắn, mà Giang Tiểu Lâu lại mỉm cười, ung dung đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, thong thả rót một chén trà, động tác vô cùng tao nhã. Phòng phía đông càng ngày càng huyên náo, gian phòng này lại vô cùng yên tĩnh. Khói trà uốn lượn bay lên, mông lung vẻ mặt nàng, có vẻ đặc biệt bình tĩnh mà hờ hững.

Ngô Tử Đô hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Giang Tiểu Lâu lại không chút úy kỵ, thậm chí không chút kinh hoảng, không khỏi xiết chặt đai lưng trong tay, tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng: “Nàng không nghe thấy ta, hoặc là nàng nghe không hiểu sao? Ta phải nhắc nàng, thân là quận chúa Vương phủ, nếu bị phát hiện ở cùng một nam tử khác, không chỉ khuê danh của nàng bị hủy, ngay cả Khánh Vương phủ cũng trở thành cái đích bị chỉ trích. Khánh Vương phi yêu thương nàng như vậy, nàng sẽ không làm bà ấy thất vọng chứ? Ngược lại nếu nàng đồng ý, sẽ có thể ngồi kiệu lớn tám người khiêng gả tới phủ ta, chuyện không vui trước kia bỏ qua hết, coi như chưa từng xảy ra. Nàng rất rõ xuất thân của mình, ta chịu cho nàng cơ hội như vậy đã là ân huệ đặc biệt, nàng đừng có không biết cân nhắc.”

Tiểu Điệp kinh hoảng đến cực độ, hô hấp cũng gấp gáp lên, đai lưng đã bị hắn cướp đi, với cái thóp này hắn hoàn toàn không cần sợ Giang Tiểu Lâu đổi ý.

Giang Tiểu Lâu đột nhiên khẽ cười một tiếng, mang theo vẻ trào phúng.

Ngô Tử Đô ngẩn mặt ra: “Giang Tiểu Lâu, rốt cuộc nàng chịu hay không?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Cái bẫy này vốn dĩ người ta lập ra cho Vương Hạc và ta, cuối cùng lại bị ngươi chen vào, Vương Hạc phải cưới người khác, mà hình như ta không gả cho ngươi không được.”

Ngô Tử Đô gánh lấy tội của Vương Hạc, kẻ bày ra cái bẫy này cũng không để ý, dù sao cuối cùng người bị hủy vẫn là Giang Tiểu Lâu.

Nghe nàng cảm khái như vậy, ngón tay nắm đai lưng của Ngô Tử Đô dùng sức đến trắng bệch, ánh mắt tăm tối: “Kiên nhẫn của ta có hạn, nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ đi ra ngoài, cho mọi người biết trong này xảy ra chuyện gì.” Nói xong, hắn liền đi ra cửa trong ánh mắt sợ hãi của Triêu Vân và Tiểu Điệp.” Một, hai, ba, bốn… chín.” Khi đếm đến tiếng cuối cùng, tay hắn đặt vào then cửa. Giang Tiểu Lâu không hề nhúc nhích, càng không có ý ngăn cản hắn, ác niệm trong lòng Ngô Tử Đô sinh ra, quyết tâm liều mạng, trực tiếp muốn mở cửa. Hắn còn chưa kịp hành động thì phía sau đầu đã đau nhức, đôi mắt trợn to, rầm một tiếng ngã xuống đất. Sau khi người ngã xuống mới nhìn thấy hung khí rơi xuống đất, chỉ là một hòn đá bình thường bên hồ thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện