Khánh Vương chấn động, thấp giọng trách mắng: “Ngươi hiểu cái gì, còn không im đi, không có quy củ.” Tiêu Quan Tuyết là thần tử mà hoàng đế sủng ái, hắn có thể kể chuyện chọc cười, làm hoàng đế vui vẻ, xưa nay Hách Liên Thắng không bao giờ làm chuyện như vậy, hôm nay lại đột nhiên lên tiếng, đúng là khiến người ta nghi ngờ.

Hoàng đế nghe vậy, nhìn thấy đó là đứa con thứ mà Khánh Vương rất sủng ái, nhẹ nhàng cười: “Khánh Vương cần gì khẩn trương vậy, ở đây đều là thân thích của hoàng thất, trọng thần triều đình, hôm nay lại là lễ Khánh Nguyên, bầu không khí nên thoải mái một chút, trẫm cũng muốn biết câu chuyện này còn có phần sau thế nào.”

Giang Tiểu Lâu nghe đến đây, bên môi hiện ra nụ cười gằn.

Trong lòng Hách Liên Thắng cười gằn, trên mặt hiện ra đám mây đen: “Sau đó vị quý phi chốc đầu này sinh ra hoàng tử, đúng lúc hậu vị còn trống, nàng liền trở thành Hoàng hậu của Minh Cảnh đế. Nhưng mà Hoàng hậu không thể không có người thân, thế là nàng phái người về Tuyền Châu, tìm kiếm cha mẹ đã từng vứt bỏ nàng, thế nhưng nàng rời nhà đã nhiều năm, cha mẹ đã qua đời, đệ đệ duy nhất cũng không có tung tích. Hoàng đế ban ra chiếu thư, các châu huyện cũng tìm kiếm đệ đệ của nàng. Có một người chuyên diễn xiếc ở đầu đường tên là Tiêu Hồng, luôn miệng nói mình có một tỷ tỷ, từ nhỏ lưu lạc không biết đi đâu. Đến khi gọi hắn lên kinh thành cẩn thận hỏi rõ, tuổi tác quê quán ước chừng đều không sai, Hoàng hậu liền tin là thật, liền thỉnh cầu hoàng đế sắc phong hắn làm Tả phó xạ. Nhưng ba tháng sau, trong kinh thành lại có người tên Tiêu Bản đánh trống kêu oan, tự xưng là đệ đệ của Hoàng hậu, tiết lộ ra ngoài chuyện Tiêu Hồng mạo nhận quốc cửu (em vợ vua). Thế là hoàng đế lập tức nhốt Tiêu Hồng vào ngục, những kẻ dẫn đường cho hắn cũng bị bắt theo. Tiêu Bản trở thành quốc cửu thật sự, được phong làm Ngự Sử đại phu, ban thưởng mấy vạn kim tiền, chính là một điển hình của chim trĩ hóa phượng hoàng.”

Không hiểu vì sao, khi hắn nói đến chim trĩ hóa phượng hoàng, ánh mắt khẽ lướt về phía Giang Tiểu Lâu.

“Câu chuyện quốc cữu thật giả này, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.” Thái tử vốn im lặng từ nãy giờ mơ hồ nhìn ra chút manh mối, trên mặt mang một nụ cười.

Trong mắt Hách Liên Thắng lóe qua một tia sáng lạnh lẽo: “Không, mọi người vẫn bị lừa rồi, sau đó lại xuất hiện một Tiêu Ngưng đến từ Tuyền Châu, hắn tự xưng là quốc cửu thật. Lúc này kinh thành lập tức náo nhiệt lên, ba người mỗi người nói một kiểu, ai cũng nói mình là thật, làm cho hoàng đế Hoàng hậu cũng hồ đồ. Khi đó Kinh triệu doãn đưa ra chủ ý, để ba người họ đối chất nhau, ba người này gặp nhau thì cãi vả kịch liệt, vạch trần lẫn nhau, cuối cùng thì ra cả ba đều là giả. Hoàng hậu thấy ba người này có thể biết rõ chuyện của Tiêu gia, rất nhiên biết quốc cửu thật ở đâu, thế là sai người thẩm vấn, cuối cùng phát hiện quốc cửu thật đang ở trên núi. Khi biết người khác đi tìm hắn, hắn liền trốn vào núi sâu, hoàn toàn che giấu tung tích. Hoàng hậu không tìm quốc cửu thật, lại vì bị lừa mấy lần mà mất mặt, liền triệt để từ bỏ ý niệm này.”

Nói đến đây, trên mặt mọi người đều toát ra một tia kinh ngạc, thấp thỏm, bất an, bọn họ mơ hồ nhận ra câu chuyện của Hách Liên Thắng rất kỳ lạ, cứ như đang nhắm vào ai đó. Yến hội kiểu này, lại kể một câu chuyện kỳ lạ như vậy đúng là có chút hoang đường, thậm chí là không phù hợp. An Hoa là một nhân vật trẻ tuổi tài hoa hết sức cẩn thận, hắn luôn biết mình nên làm gì nói gì, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, nhưng hành vi hôm nay của hắn quả thật làm người ta khó hiểu.

Giữa ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Hách Liên Thắng đột nhiên đứng thẳng lên, chạy đến giữa đại sảnh quỳ xuống: “Bệ hạ, vi thầm dám hỏi một câu, nếu cũng có người giống như ba kẻ họ Tiêu kia giả mạo hoàng thân, thì nên xử thế nào?”

Hoàng hậu nhận ra có chỗ không đúng, nụ cười chậm rãi chìm xuống.

Trong mắt hoàng đế hiện lên vẻ sâu xa, mặt chỉ nhíu nhíu lại, nói: “Dĩ nhiên là tội mất đầu.”

Trong lòng Khánh Vương bỗng lóe qua một linh cảm không lành, lập tức đứng lên, thấp giọng trách móc: “Thắng Nhi, không được làm bậy, đứng lên.”

Hách Liên Thắng cười lạnh, không thèm nhìn tới phụ thân mình một chút, biểu hiện cực kỳ nghiêm nghị: “Hôm nay vi thần cả gan, muốn xin bệ hạ chủ trì một vụ án cho vương phủ.”

Hoàng đế nghe vậy sững sờ, nhìn sang Khánh Vương, ánh mắt lạnh nhạt: “Khánh Vương, con trai ngươi nói vậy là ý gì?”

Khánh Vương phi mơ hồ cảm thấy không ổn, lông mày chậm rãi nhíu lên, nhưng cố nén tức giận.

Khánh Vương cũng không nhịn được nữa, bước lên kéo cổ áo Hách Liên Thắng, trên trán nổi gân xanh: “Tiểu súc sinh, đây là hoàn cảnh gì mà dám làm bậy, còn không lui ra.”

Hách Liên Thắng là quan chức triều đình, rất được hoàng đế xem trọng, Khánh Vương vẫn lấy hắn làm kiêu ngạo, nhưng hôm nay lại diễn ra một màn cha con trở mặt, mọi người không khỏi nhìn nhau, vẻ mặt khiếp sợ.

Giang Tiểu Lâu nghĩ là Hách Liên Thắng sẽ không làm nên chuyện gì, nhưng nếu không chắc chắn thì sao Hách Liên Thắng dám cãi lời cha mình trước mặt mọi người. Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng bất giác nhìn sang phía Tử y hầu, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Hách Liên Thắng hất tay Khánh Vương ra, đột nhiên quỳ xuống, biểu hiện nghiêm trang: “Nhi tử nhận được đại ân của phụ thân, vốn nghe nghe lời người, nhưng vì trong nhà có kẻ gian, nhi tử nghĩ cho phụ thân, nghĩ cho cả gia tộc, không kể diệt trừ kẻ gian trước, sau đó mới thỉnh tội với phụ thân sau.” Lúc ngẩn đầu lên, gương mặt hắn nóng rực như lửa, ánh mắt lại lạnh như băng, bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.

Khánh Vương nghe xong lời này, nhất thời kinh ngạc nhìn đối phương, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân bay lên, cả người giống như bị thương, im lặng không nói nên lời.

“Bệ hạ, vi thần ở trong triều nhiều năm, vẫn trung thành tuyệt đối, ăn nói nghiêm túc, chưa từng dám làm gì vi phạm chức trách của mình, càng không bao giờ dám nói bậy. Bây giờ kẻ gian mạo nhận kia đang ở trong Khánh Vương phủ, ả ta có chỗ dựa vững chắc, vi thần không thể làm gì khác hơn là xin bệ hạ chủ trì công đạo.”

Ánh mắt Hoàng hậu từ từ ngưng tụ một ngọn lửa: “Hách Liên Thắng, ngươi có ý gì?”

"Hoàng hậu nương nương, hôm nay người vi thần muốn kiện chính là Minh Nguyệt quận chúa mà người sắc phong.” Âm thanh Hách Liên Thắng như băng lại như lửa, mang theo độc khí xông thẳng vào tim.

“To gan.” Hoàng hậu giậm tím mặt, đập tay xuống ghế, mũ phượng trên tóc cũng chấn động run run, dưới ánh đèn, gương mặt của bà mơ hồ như xanh lên.

Thái tử đột nhiên lên tiếng: “Phụ hoàng, Hách Liên Thắng làm người trắng đen rõ ràng, sẽ không vô cớ vu hại bất cứ người nào, nếu hắn nói vậy thì nhất định sẽ có chứng cứ, hay là cứ nghe hắn nói xong rồi quyết định sau.”

Hoàng hậu nhìn chằm chằm Thái tử, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị ba phần. Minh Nguyệt quận chúa là bà tự mình sắc phong, Thái tử lại đi giúp đỡ Hách Liên Thắng, là muốn đánh vào mặt bà sao.

Quá đáng lắm rồi…

Khánh Vương phi tức giận đến run rẩy, nhưng Giang Tiểu Lâu lại nắm chặt tay bà, bà chấn động quay sang nhìn đối phương. Rõ ràng Hách Liên Thắng bôi xấu nàng, nhưng Giang Tiểu Lâu lại vô cùng trầm tĩnh, bộ dáng nhẹ như mây gió. Ánh nến sáng sủa chiếu rọi cả sảnh, nhưng mà ánh mắt nàng còn muốn sáng hơn sao trên trời, đèn đuốc ở nhân gian càng không thể so sánh.

Không biết vì sao, tức giận của Khánh Vương phi từ từ chìm xuống, gương mặt khôi phục bình tĩnh.

Quả nhiên Hách Liên Thắng lớn tiếng nói: “Bệ hạ, vi thần thỉnh chỉ gọi nhân chứng lên điện.”

Hoàng đế nhìn Hoàng hậu một chút, thấy sắc mặt đối phương đông lạnh, như rất tức giận, hắn hơi trầm mặc chốc lát, liền gật đầu nói: “Được, ngươi cứ đưa lên đi.”

Một nữ tử trẻ tuổi chậm rãi đi đến, trên người mặc bộ váy đơn giản màu bạc hà, giày gấm thêu màu trắng, như cánh hoa theo gió bay lượn, nàng dịu dàng đi đến giữa điện, hơi thở như hoa lan: “Dân nữ bái kiến bệ hạ.”

Âm thanh nàng vô cùng mềm nhẹ, giống như tiếng chim hoàng oanh.

Hoàng đế gật đầu: “Ừ, ngươi ngẩn đầu lên, để trẫm nhìn một cái.”

Nữ tử này liền chậm rãi ngẩn đầu lên, dung mạo nàng xin đẹp như hoa đào, mi mắt như vẽ, tuy không phải tuyệt sắc chim sa cá lặn, nhưng lại mang đến cảm giác khiến người ta am lòng. Khánh Vương đứng gần nhất, cẩn thận nhìn một cái đột nhiên hoảng sợ, cô gái này có một khí chất rất khó miêu tả, đáng sợ hơn chính là, dung mạo nàng có tám phần tương tự Vương phi lúc trẻ, hơn nữa trên mắt nàng cũng có một nốt ruồi son…

Hách Liên Thắng cất cao giọng nói giữa ánh mắt khiếp sợ của mọi người: “Vị cô nương này mới là muội muội Hách Liên Tuyết của thần, cũng là Dao Tuyết quận chúa thật sự.”

Hoàng đế nhất thời ngồi thẳng dậy, hầu như không thể tin vào tai mình: “Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt Khánh Vương phi đại biến, chăm chú nhìn cô gái kia

Hai mắt cô gái kia nhòa lệ, khóc không thành tiếng: “Dân nữ mới thật sự là Hách Liên Tuyết, xin bệ hạ minh giám."

Hoàng đế hoàn toàn sửng sốt, hắn nhìn Khánh Vương lại nhìn Khánh Vương phi, nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Trong mắt Khánh Vương lấp lóe tia sáng, tức giận đến cực hạn: “Thắng Nhi ngươi đang làm gì vậy, cô gái này là tìm được ở đâu?”

Vẻ mặt Hách Liên Thắng vô cùng bình tĩnh, trong lòng hắn đã chắc chắn Giang Tiểu Lâu phải chết, càng ngày càng thả lỏng tâm tư: “Phụ thân, năm đó muội muội thất lạc trong hội hoa đăng, thật ra là bị người ta bắt cóc đem bán cho một gia đình, đúng lúc Lưu gia này không có con gái, liền thu nhận muội muội làm nghĩa nữ, chỉ vì muội muội thông minh lanh lợi, người cầu hôn cũng tìm đến rất nhiều, nhưng chưa hứa hẹn với ai. Không ngờ bốn năm trước, ở Liễu Châu đột nhiên xảy ra ôn dịch, chuyện này chắc mọi người đều còn nhớ…”

Cô gái trẻ khóc lóc: “Dưỡng phụ dưỡng mẫu vì ôn dịch mà qua đời, hết cách nên tiểu nữ phải lên kinh thành nương nhờ dì. Không ngờ giữa đường bị quản gia lòng dạ xấu xa cướp hết gia tài, đuổi xuống ngựa, tiểu nữ chỉ có thể tiếp tục đi về kinh thành, vừa đi vừa khóc. Giữa đường lại gặp được một người đồng hương Liễu Châu, kẻ này không phải người tốt, ban đầu tiểu nữ không muốn để ý đến hắn, nhưng lại trong lúc hoạn nạn, chỉ có thể cầu xin hắn đưa tiểu nữ lên kinh. Ai ngờ ngay sau khi đến kinh thành, hắn liền bán tiểu nữ vào Quốc Sắc Thiên Hương lầu…”

Quốc Sắc Thiên Hương lầu, là thanh lâu nổi tiếng nhất trước kia, bị một ngọn đuốc thiêu thành tro bụi. Từng câu từng chữ của cô gái này ôn nhu uyển chuyển, nghe vào trong tai mọi người lại vô cùng chấn động.

Thái tử phi chỉ lẳng lặng ngồi, trên mặt mang vẻ lạnh nhạt rụt rè, từ khi chuyện ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu xảy ra, lão Thái phó liền đá nhi tử ra khỏi kinh thành, bây giờ còn đang ở quân doanh kêu cha gọi mẹ, tuy rằng nàng không đành lòng nhưng cũng không thể lại nhìn đệ đệ làm xằng làm bậy, nhưng những thế này đều là âm mưu của Giang Tiểu Lâu, nếu không phải không có chứng cứ, nàng làm sao có thể dung tha đối phương đến giờ.

Nghe nói đến mấy chữ Quốc Sắc Thiên Hương lầu, ánh mắt Giang Tiểu Lâu chiếu thẳng về Tử y hầu, trên gương mặt lạnh như ngọc từ từ hiện lên một nụ cười trào phúng. Thì ra là vậy, đối phương vốn đã bày ra một con đường chết, chỉ chờ nàng từ từ đi vào.

Cố Lưu Niên từ từ đứng thẳng người, cảm giác lạnh lẽo chầm chậm dâng lên, hắn nhạy cảm nhận ra được chuyện không ổn, nếu cô gái này thật sự là quận chúa của Khánh Vương phủ, thì Ly Tuyết Ngưng lại là gì? Đối phương đề cập đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, rõ ràng là đã biết được quá khứ của Giang Tiểu Lâu. Đáng chết, Quốc Sắc Thiên Hương lầu từ lâu đã trở thành phế tích, dù cho có người biết chuyện thì cũng không ai dám đứng ra chỉ trích quận chúa đương triều, rõ ràng là âm mưu của Hách Liên Thắng.

Cả sảnh đường ồ lên, chỉ có Độc Cô Liên Thành lẳng lặng ngồi, đôi mắt rũ xuống, trầm tĩnh không chút chấn động. Chỉ là sự trầm tĩnh này trong mắt Thái tử lại là bó tay chịu trói, đi vào chỗ chết.

Hách Liên Thắng lại nói tiếp: “Ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu lâu, tuy rằng Tuyết Nhi nhận hết khổ sở, nhưng cũng quen được hai người bạn tốt, một người tên là Ly Tuyết Ngưng, một người tên là Giang Tiểu Lâu, khi đó hai người này đều là danh kỹ của Quốc Sắc Thiên Hương lầu. Ly Tuyết Ngưng chuyên ca vũ, không gì không giỏi, còn Giang Tiểu Lâu thì vũ điệu khuynh thành, tài hoa xuất chúng, người tới cửa cầu thơ xin tranh nhiều vô số cửa…”

Mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, hoài nghi, xem thường.

Tiêu Quan Tuyết tao nhã cầm ly rượu lên, nhẹ nhấp một hớp.

Ánh mắt Hách Liên Thắng nhìn thẳng vào Giang Tiểu Lâu, ngôn từ sắc bén mang đầy căm phẫn: “Muội muội ta ngây thơ đơn thuần, vì được đối xử tốt mà xem đối phương là tri kỷ, lại thêm trên mắt Ly Tuyết Ngưng cũng có một nốt ruồi son, dung mạo tương tự muội muội đến ba bốn phần, đứng cạnh muội muội y như là tỷ muội song sinh, muội muội liền kết thành tỷ muội với họ, thậm chí kể lại toàn bộ chuyện mình đã trải qua, ai ngờ…”

Cô gái kia nước mắt đầm đìa, nhưng lại mạnh mẽ khắc chế bi phẫn trong lòng: “Sau đó tiểu nữ được một thương nhân đi ngang qua kinh thành chuộc thân, nhưng mà thương nhân vô tình chỉ xem trọng lợi ích, nhanh chóng bỏ mặc tiểu nữ, tiểu nữ lênh đênh suốt hai năm, chỉ có thể quay về kinh thành. Vốn là muốn tìm đến hai tỉ muội của mình, nhưng không ngờ không gặp các nàng, mà Quốc Sắc Thiên Hương lầu cũng bị phóng hỏa thiêu trụi.” Nàng nói đến đây nước mắt giàn giụa, thê thảm nói với Giang Tiểu Lâu: “Tuyết Ngưng gặp được mẫu thân trở thành Dao Tuyết quận chúa, mà ngươi cũng nhờ đó trở thành dưỡng nữ. Tình cảm của chúng ta như tay chân, thật không ngờ các ngươi lại mạo nhận ta mà tiến vào Khánh Vương phủ.”

Giang Tiểu Lâu nhìn đôi mắt xinh đẹp đầy nước của đối phương, ánh mắt lạnh lẽo khiến đối phương run rẩy, giọng điệu cũng thêm quyết liệt: “Sau khi vào kinh ta không thể không đi khắp nơi tìm kế sinh nhai, may vá, giặt giũ, đến nỗi hay tay sưng phù lên. Một lần đi đến Kim Ngọc Mãn Đường làm công, ta xa xa nhìn thấy ngươi một thân hoa phục, châu báu đầy tóc đứng trong đại sảnh, trong lòng ta vui mừng vô cùng muốn nhào đến nhận ngươi, ngược lại bị người hầu của ngươi đuổi ra ngoài. Ngươi cũng luôn miệng nói không quen biết ta, mà ta cũng nghi ngờ là mình nhận lầm người. Đúng rồi, một quận chúa thân phận cao quý sao lại là người quen của ta. Nếu không phải ngẫu nhiên gặp được nhị ca, huynh ấy kéo lấy ta không buông, chỉ nói ta có tướng mạo rất giống mẫu thân, sợ là đến giờ ta còn bị che mắt, vẫn xem các ngươi là bằng hữu tốt. Tiểu Lâu ơi Tiểu Lâu, trước kia chúng ta nương tựa lẫn nhau, vốn là tỷ muội tốt chuyện gì cũng có thể tâm sự, nếu các người muốn chiếm lấy thân nhân của ta, ta cũng sẽ không do dự mà nhường cho, vì sao phải lợi dụng, lừa dối, thậm chí còn mạo nhận thành ta.”

Khánh Vương phi ngây người, sững sờ nhìn cô gái kia, không nói ra lời, sau đó đối phương hướng về phía nàng, đáy mắt rưng rưng nói: “Mẹ, lẽ nào người không nhận ra con gái của mình sao?”

Mắt thấy Vương phi rung động dữ dội, Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Tuyết Ngưng đã chết rồi, bây giờ có nói cũng là không có chứng cứ, hay, đúng là kế hay.”

Nếu Hách Liên Thắng nói dối hoàn toàn sẽ bị người khác vạch trần, nhưng mà hắn ba phần thật bảy phần giả, thân phận của Giang Tiểu Lâu là thật, thân phận của cô gái này là giả, trộn lẫn vào nhau dĩ nhiên khiến người ta không phân biệt nổi. Đối phương tìm được nữ tử có dung mạo giống Khánh Vương phi như vậy đúng là phí hết tâm tư, chỉ sợ là đã ra sức dạy dỗ nàng một thời gian này, khiến tất cả những lời nói dối này trở nên rất thật, khiến người ta lập tức tin tưởng. E là bây giờ Khánh Vương phi cũng không xác định được ai thật ai giả, dù sao người thật đã chết, ai có thể đứng ra đối chất với cô gái này? Coi thường người chết không biết nói chuyện, đúng là thâm độc vô cùng.

Nữ tử này thân thể run rẩy, gương mặt trắng như tuyết điềm đạm đáng yêu, đôi mắt sáng óng ánh: “Tiểu Lâu, trước kia chúng ta tình như tỷ muội, họa phúc có nhau, tính tình ngươi quật cường, bị Kim Ngọc đánh đập vô số lần, ta vẫn luôn cầu xin cho ngươi. Lúc đó ngươi nói với ta từ hôm nay có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, quyết sẽ không bỏ rơi ta. Bây giờ ta đã đứng đây, ngươi lại còn ngoan cố chống chế, Tiểu Lâu, không lẽ trái tim của ngươi làm bằng sắt, không cảm nhận được ta đau lòng thế nào sao? Ta không cần địa vị quận chúa, cũng không cần vinh hoa phú quý, chỉ là muốn được nhận lại cha mẹ ruột, cầu ngươi khai ân giúp ta đi.”

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt mang theo sâu sắc trào phúng: “Cô nương, chúng ta vốn không quen biết, ngươi lại nói là tỷ muội tình thâm, kể ra bao nhiêu chuyện cũ, ta thật sự bội phục ngươi có thể nói dối đến đỉnh cao như vậy, Giang Tiểu Lâu hổ thẹn không bằng.”

Hách Liên Thắng cười lạnh một cái, âm thanh trầm tĩnh không một chút tình cảm: “Bệ hạ, nhân chứng của thần không chỉ có một người, nếu Giang Tiểu Lâu muốn chứng cứ, hôm nay vi thần sẽ đem hết chứng cứ ra, để ả không còn lời nào để nói, tâm phục khẩu phục.”

Một câu vừa nói ra vô cùng khí phách, Khánh Vương phi bị kích động đến run rẩy, gần như ngồi không vững nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện