Tả Hoa nỗ lực đứng lên, chân lại khụy xuống lần nữa, gương mặt chuyển từ trắng sang xanh, trên trán mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, lưng cũng không đứng thẳng lên được, có thể thấy lúc nãy đánh rất nặng. Tả Tuyên vung tay lên, hai tì nữ tiến lên dìu Tả Hoa rời đi. Hắn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tỷ tỷ mình, còn không quên nhắc nhở: “Tỷ, việc này đến đây là được rồi, Giang tiểu thư đã tha thứ cho đệ, tỷ đừng đi cáo trạng với phụ thân nữa.”

“Còn chưa cút.” Tả Tuyên phẫn nộ nhướng mày.

Tả Tuyên có đôi mắt có thần sáng láng, khi nổi giận hào quang càng rạng rỡ, cực kỳ chói mắt. Thật ra nàng không phải có dung mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ là trên người có khí chất đặc thù, diễm lệ vô cùng, khiến người ta phải chú ý.

Thấy cảnh này, sắc mặt Giang Tiểu Lâu thâm trầm, mặt lạnh như sương: “Nếu ngài đã trừng phạt xong, bây giờ xin mời rời đi.”

Tả Tuyên lại ngăn cản Giang Tiểu Lâu, trầm giọng nói: “Chờ một chút, ta còn có lời muốn nói.”

Giang Tiểu Lâu nhướng mắt nhìn nàng, đôi mắt như tỏa sáng: “Giữa tiểu nữ và An Hoa quận vương phi hình như không có gì để nói.”

“An Hoa quận vương phi?” Nụ cười của Tả Tuyên xẹt qua một tia trào phúng, “Đúng là một cái phong hào buồn cười.”

Giang Tiểu Lâu làm như không nghe thấy, Tả Tuyên lại thoải mái cười, thấp giọng nhắc nhở: “Hung thủ giết người không chỉ là hai người Hách Liên Thắng và Thuận phi, phía sau còn có thế lực khổng lồ, sức ngươi đơn bạc cần phải cẩn thận.” Nói xong câu đó, nàng liền xoay người đi.

Giang Tiểu Lâu chấn động, cấp tốc mở miệng: “Xin chờ một chút.”

Tả Tuyên dừng lại, quay đầu im lặng nhìn nàng.

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Quận vương phi thật kỳ quái, tại sao lại nói với tiểu nữ câu này, ngài không sợ Hách Liên Thắng biết sẽ làm khó sao?”

“Hắn? Từ khi thành thân, sợ là hình dáng của ta như thế nào hắn còn không rõ.” Tả Tuyên cười lạnh một tiếng, đôi mắt bắn ra hận ý mãnh liệt.

Trong đầu Giang Tiểu Lâu đột nhiên lóe qua lời nói của Tạ Liên Thành, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: “Dù sao hắn cũng là phu quân của ngài, không đứng về phía hắn cũng được sao?”

Tả Tuyên nhẹ nhàng vạch cổ áo mình ra, bày ra cái cổ trắng nõn, Giang Tiểu Lâu lại hơi run run.

Thì ra trên cái cổ cao cao đó, lại có một cái u, nhưng vì làn da dối phương mịn màng trắng trẻo, nên sự xuất hiện của cái u lại rất khủng bố, xa xa nhìn lại, giống như trên cổ Tả Tuyên lại có thêm một cái mặt người, khiến người ta hoảng sợ.

“Người…”

“Đây là trời sinh, từ khi ta sinh ra đã có. Nhưng hắn nói không bận tâm, cái u này không đáng là gì, ta tin là thật, vui mừng gả cho hắn. Sau đó ta phát hiện, An Hoa quận vương chẳng qua chỉ là hy vọng cưới được thiên kim phủ học sĩ, hắn cần phụ thân ta chống đỡ trong triều, ngoài ra, dù ta có là yêu ma hay quỷ quái, hắn cũng không để ý. Nhất là khi hắn dựa vào phụ thân ta mà đứng vững trong triều, người khác cũng không còn xem hắn là đứa con thứ xuất nữa, hắn càng thêm không cần để ý đến ta. Thật ra những chuyện này ta cũng không muốn bận tâm, dù sao trời sinh ta bộ dạng xấu xí này, người khác căm ghét ta hay hận ta cũng được, chỉ cần hắn giữ thể diện quận vương phi cho ta, thì ta sẽ xem như không nhìn thấy. Nhưng hắn lại đối xử với ta như thế nào chứ?”

Hách Liên Thắng có hai thị kỳ vô cùng xinh đẹp ôn nhu, mỗi người một vẻ, rất được sủng ái. Ngày đầu tiên Tả Tuyên vào cửa, Hách Liên Thắng miễn cưỡng ở lại phòng nàng nửa đêm, còn nửa đêm thì cùng nhau chung đụng với hai thị tì kia, nhục nhã như thế Tả Tuyên làm sao chịu được, nàng dù sao cũng là thiên kim phủ Đại học sĩ, xưa nay kiêu căng tự mãn, chỉ vì bản thân mình có khiếm khuyết nên mới phải nhịn xuống. Sau đó nàng liên tiếp hai lần mang thai, nhưng lại không rõ nguyên nhân bị sẩy, cuối cùng tra ra là có liên quan đến hai thị tì đó. Tả Tuyên phẫn nộ, mạnh mẽ đánh chết một người, đang chuẩn bị xử lý người còn lại thì Hách Liên Thắng từ bên ngoài chạy về, ngang nhiên bảo vệ.

Bất luận tiểu thiếp xinh đẹp đến đâu, vị trí chính thê không thể lay động. Ngay cả như hoàng hậu nương nương, tuy rằng con trai bà bất hạnh qua đời, nhiều năm qua không làm được gì, sủng phi bên cạnh bệ hạ như mây, nhưng vẫn rất tôn trọng bà. Dù từng có Ngự Sử dâng tấu đòi phế hậu, cũng bị hoàng đế đánh cho tám mươi gậy sống dở chết dở. Phủ Tả đại học sĩ cũng vậy, bá phụ nàng cực kỳ sủng ái tiểu thiếp Triệu thị, xa lánh chính thê Vương thị, thậm chí ghét bỏ chính thê lớn tuổi xấu xí. Vương thị chịu nhục đến phẫn hận, tuyên bố tuyệt thực tự sát, không chỉ có vậy, hai người biểu ca của nàng cũng tuyệt thực theo. Tổ phụ nàng nghe vậy kinh hãi, còn cầm gậy đuổi theo đánh bá phụ một vòng hoa viên, đến khi bá phụ hấp hối mới buông tay. Để cầu xin bá mẫu tha thứ, bá phụ còn phải quỳ suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng phu thê hòa thuận, tiểu thiếp bị bán đi.

Dù cho là vậy, nhưng nam nhân luôn yêu thích nữ tử trẻ trung xinh đẹp, dù trong gia đình nghiêm cẩm, chuyện ái thiếp diệt thê vẫn có rất nhiều, Tả Tuyên không ngờ là, có tấm gương của Khánh Vương, con trai hắn cũng học theo răm rắp, thậm chí còn hơn chứ không kém. Ngày thường Hách Liên Thắng giả dối gian xảo, nhưng rất thích uống rượu, hắn rất cảnh giác, sợ mình uống say sẽ làm ra chuyện sai lầm, nên luôn trốn vào một chỗ mà uống. Từ khi Tả Tuyên phát hiện ra bí mật này thì luôn thăm dò hắn, mới nghe được hắn nhiều lần nói với tiểu thiếp là muốn diệt trừ mình, sau đó cưới một người vợ xinh đẹp khác.

“Quả thật ta có bộ dạng xấu xí,nhưng năm xưa là hắn dùng kiệu lớn tám người khiêng rước ta vào cửa, hứa với ta đời này kiếp này tuyệt không phụ bạc, khi ta không còn giá trị lợi dụng nữa thì ném qua một bên. Điều này cũng thôi, cùng lắm thì hòa ly về nhà, cho dù xuống tóc làm ni cô, cũng hơn là sống mà chướng mắt nhau. Nhưng hắn vì thanh danh của mình, bên ngoài thì làm ra bộ dạng phu thê ân ái, đối với ta rất hòa thuận chăm sóc, người không biết đều cho rằng ta cố chấp nhỏ mọn, không cho phép trượng phu lập thiếp, đâu ai biết rằng hắn đã có âm mưu giết ta cưới người khác. Nếu không phải Tả gia vẫn còn giá trị, chỉ sợ ta đã biến thành một bộ xương từ lâu rồi.” Tả Tuyên hít sâu một hơi, trong mắt là vô hạn phẫn hận.

Uất hận như vậy, giả vờ không được, quả thật là hận đến muốn lóc thịt uống máu, lột da rút gân.

Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng, Tả Tuyên yêu cầu hòa ly thì Hách Liên Thắng sẽ không chịu, một là danh tiếng không còn, hai là tương lai chấm dứt. Hắn ghét Tả Tuyên có dị tật, nhưng lại không thể bỏ vợ, trước mặt và sau lưng người khác là hai bộ mặt, vừa xem thường nhục nhã thê tử, vừa làm ra bộ dạng yêu thương, chuyện này so với Khánh Vương bị che đậy lừa dối đúng là đáng hận hơn trăm ngàn lần.

“Ta không để ý phu quân trăng hoa, ít nhất hắn phải coi trọng chính thê là ta, nhưng từ khi ta vào cửa, hắn dung túng cho tiện nhân kia bày đủ cách ăn hiếp ta, không chỉ như vậy, hai đứa con của ta cũng vì hắn mà không còn. Ngươi biết tại sao không, hai tiện nhân kia nói, An Hoa quận vương sợ ta sinh ra con sẽ bị dị dạng, liên lụy thanh danh của hắn, nên hắn mới sai các ả động thủ. Liên tiếp mất đi hai đứa con, đại phu đã chắc chắc, cả đời ta sẽ không thể sinh con được nữa.”

Giang Tiểu Lâu không ngờ nội tình trong đó, nhất thời yên lặng không nói.

Tả Tuyên cười lạnh: “Ta biết ngươi không tin ta, vì những gì ta nói cũng không có ai tin, bao gồm cả Khánh Vương phi. Mỗi người các ngươi đều nghĩ ta lấy cớ bất hòa với Hách Liên Thắng mà lấy lòng người khác, nhưng ta cho ngươi biết, Tả Tuyên có thể làm tất cả chuyện ác, nhưng sẽ không đem con của mình ra đùa giỡn, càng không trù ẻo mình đoạn tử tuyệt tôn.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Người muốn hợp tác với ta?”

"Không sai."

"Mục đích?"

“Muốn Hách Liên Thắng bồi táng cho hai đứa con của ta.”

Giang Tiểu Lâu hơi cong môi lên: “Thê tử muốn giết tướng công, đúng là khiến người ta thở dài.”

Tả Tuyên nghe được lời này, đáy mắt hiện ra mấy phần mù mịt, lạnh lùng nói: “Địa vị chính thê khó giữ, đích nữ vô tội bị giết, trượng phu khinh thường thê tử, thứ tử bất kính đích mẫu, luân thường trong cái nhà này loạn hết rồi. Bọn họ điên, ta cũng điên rồi, cả cái nhà này toàn là người điên, một người điên muốn giết chồng thì có gì kỳ quái? Nếu ngươi không làm được, thì ta tự mình làm cũng vậy thôi.”

Thời khắc mấu chốt, Giang Tiểu Lâu lại nở nụ cười: “Ai nói ta không chịu?”

Tả Tuyên chăm chú nhìn nàng, trong mắt toát ra ý cười: “Một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi.”

Vừa dứt lời, Tiểu Điệp chạy đến bên cạnh Giang Tiểu Lâu, nói nhỏ: “Tiểu thư, lão Vương phi nói muốn gặp người.”

“Gặp ta?”

Tiểu Điệp gật đầu nói: “Tiểu thư, nói là phải đi ngay, không được chậm trễ.”

Tả Tuyên nhướng mày: “Thấy không, phiền phức tìm tới rồi.”

Lời nàng nói ẩn giấu sự châm chọc, không biết vì sao lại có thêm mấy phần thân thiết, Giang Tiểu Lâu cười: “Tiểu Điệp, mời quận vương phi đến phòng ta chờ một lát, ta đi sẽ về ngay.”

Lão Vương phi ngồi ở chủ vị, trên trán đeo khăn khảm ngọc bích, búi tóc cài hai cây trâm ngọc bích, một thân áo choàng ngắn màu nâu, cổ áo thêu hoa văn bằng chỉ vàng, gương mặt nhìn như hiền lành, giữa hai lông mày lại không che giấu được khí thế. Tì nữ hai bên đứng xuôi tay, nín thở cúi đầu, toàn bộ căn phòng yên lặng như tờ.

“Giang tiểu thư, ta gọi ngươi đến đây để làm gì ngươi có biết không?” Bà bình tĩnh mở miệng.

“Xin được rửa tai lắng nghe.”

“Khánh Vương phủ xưa nay sóng êm gió lặng, ta không thích ồn ào, cũng không thích thị phi, ngươi hiểu chưa?” Tròng mắt lão Vương phi có chút vẩn đục, xem ra càng âm u.

Giang Tiểu Lâu chầm chậm nói: “Ngài nói đúng, thế gian này cũng không có ai vô cớ sinh sự, cũng phải có gió… mới nổi được sóng.”

Đúng là cái miệng lợi hại, ánh mắt lão Vương phi ngưng đọng, chuỗi phật châu trong tay quay một vòng, nhẹ nhàng duỗi cổ tay ra, cười nói: “Ta biết ngươi là cô gái thông minh, Khánh Vương phủ không hợp với người như ngươi, hôm nay mau rời khỏi đây đi.”

Trong phòng có mùi hương thăm thẳm, khói trắng lượn lờ tỏa lên từ đỉnh đốt trầm hương, làm mơ hồ biểu hiện của lão Vương phi.

Âm thanh Giang Tiểu Lâu mềm nhẹ: “Thứ lỗi khó tuân lệnh.”

“Thật là nha đầu to gan” lão Vương phi trầm mặt lại, thân hình dựng thẳng lên, đang muốn nghiêm khắc quát mắng, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu cười nói: “Hoàng hậu nương nương đã hạ ý chỉ, muốn năm ngày sau mời tiểu nữ tiến cung, nếu bây giờ tiểu nữ rời đi, chỉ sợ Vương phủ khó mà ăn nói.”

Lão Vương phi nghiên đầu hơi ngạc nhiên, chợt cười gằn: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Âm thanh Giang Tiểu Lâu uyển chuyển, nhưng rất kiên định: “Nói dễ nghe thì là giải thích, nói khó nghe thì là ngụy biện, cái này phải xem người nghe mang tâm tư gì. Nếu nghĩ rằng người khác nói ra là có thiện ý, chính là mang trong lòng lương thiện. Nếu hoàn toàn là ngụy biện, chứng minh bản thân mình cũng xấu xa. Tiểu nữ tin, lão Vương phi mặt mày hiền từ như vậy, tấm lòng công chính, tuyệt không nghe lời nói của người khác ra thành xấu xa.”

Trong lòng lão Vương phi run rẩy: “Cái miệng lợi hại lắm, có cái miệng này lo gì không đi khắp thiên hạ được? Vương phi lần này kiên quyết đối đầu với ta…”

Giang Tiểu Lâu chăm chú nhìn, đôi mắt ôn nhu như nước: “Ý của của hoàng hậu nương nương đã ban, dù là ai cũng không thể thay đổi, đành khiến ngài thất vọng.”

Lão Vương phi nhìn nàng nửa ngày, tức giận nói không ra lời: “Ta không còn gì để nói, ngươi đi đi.”

Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt cúi chào muốn lui ra, đột nghiên nghe thấy lão Vương phi nói quái dị: “Cái hồ nước trước cửa này xem ra thì rất cạn, nhưng đã dìm chết không biết bao nhiêu người.”

“Hình như tiểu nữ chưa nói với ngài, tiểu nữ biết bơi, cho dù nước sâu hơn, sóng to hơn, tiểu nữ cũng không sợ.”

Lão Vương phi ngạc nhiên, chợt xì cười một tiếng: “Đúng là tuổi trẻ nóng tính, hy vọng đến lúc đó ngươi còn nói ra được những lời này.” Nhưng chờ khi Giang Tiểu Lâu rời đi, bà lại thở dài một tiếng: “Giấy không thể gói được lửa, sắp chọc thủng cả trời rồi, tội nghiệt mà…”

Trở lại phòng mình, Giang Tiểu Lâu kể lại mọi chuyện với Tả Tuyên, Tả Tuyên sững sờ chốc lát, chợt vỗ tay cười to: “Hay, còn to gan hơn ta, ta cho rằng mình đã đủ hung hăng rồi, không ngờ miệng ngươi còn lợi hại hơn ba phần, chọc lão thái bà kia nói không ra lời. Ngày thường đều cao cao tại thượng, tính tình quái dị, tìm đủ cách điều khiển người khác, sợ người ta không tôn trọng bà ta. Tôn trọng là phải tự mình tạo ra, đâu phải do người khác cho chứ.”

Trầm ngâm một lát, Giang Tiểu Lâu mới chậm rãi nói: “Ta không nghĩ vậy, lão Vương phi bề ngoài là cảnh cáo, thực tế là đang nhắc nhở ta, Thuận phi và An Hoa quận vương chẳng qua chỉ là bề ngoài, bọn họ đang che đậy cho người khác, trong thời gian Tuyết Ngưng ở trong phủ, có tiếp xúc với người ngoài không?”

Tả Tuyên nghe vậy, cẩn thận suy tư chốc lát mới nói: “Sau khi Vương phi nhận con, thường mang nàng hòa nhập với thế giới quý tộc, thường dẫn nàng đi khắp nơi, nếu có yến hội cũng mang nàng đi theo.”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Nếu vậy thì ta đã biết nên bắt tay từ đâu rồi.”

Trên mặt Tả Tuyên mang theo nghi hoặc nhìn nàng, nhưng Giang Tiểu Lâu đã mím môi, không nói nữa.

Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu liền ra phủ, câu nói đầu tiên khi tìm tới Tạ Liên Thành chính là: “Xin huynh giúp ta điều tra, vị công tử trước kia thân thiết với Tuyết Ngưng là ai?”

Tạ Liên Thành sững sờ: “Nàng nói nói cái gì?”

Biểu hiện của Giang Tiểu Lâu cực kỳ nghiêm túc: “Ta đã suy nghĩ rất cẩn thận, từ đầu tới cuối Tuyết Ngưng không đắc tội bất cứ ai, dù là Thuận phi hay An Hoa quận vương cũng không cần hạ độc thủ như vậy. Người này phải có khúc mắt không bình thường với Tuyết Ngưng, hoặc là nóng lòng che dấu sự thật gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui, trước kia Tuyết Ngưng từng có một đoạn nhân duyên với một người, rất có khả năng…” Nàng nói đến đây đột nhiên dừng lại.

Trên mặt Tạ Liên Thành cũng không hề có ý xem thường, khẽ nói: “Ai cũng có quá khứ, Ly tiểu thư cũng thế, nàng không cần kiêng kỵ ta, ta cũng sẽ không xem thường nàng ấy, nói tiếp đi.”

Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi, lúc này mới nói tiếp: “Lúc trước khi còn ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, nàng từng yêu một người, người kia chuộc thân cho nàng, mua một tòa nhà cho nàng ở, nhưng đáng tiếc nữ chủ nhân tìm đến cửa, cho người đại náo một trận, nàng lại quay trở về Quốc Sắc Thiên Hương lầu. Trước kia nàng chỉ nói mơ hồ một ít, ta sợ động đến vết thương cũ nên cũng không dám hỏi nhiều. Trong kinh thành người nhiều tai mắt nhất chính là thương nhân, chuyện làm ăn của công tử rất lớn, trà lâu tửu quán trải rộng, tinh tức linh thông nhất. Thật ra cũng là ta không đúng, nếu lúc trước ta không thiêu cháy Quốc Sắc Thiên Hương lầu, cũng không đến nỗi bây giờ không còn chút manh mối nào.”

Giang Tiểu Lâu làm việc quá khắc nghiệt, không chừa lối thoát, những người kia đã ly tán khắp nơi, bây giờ biết đi đâu tìm, chỉ có thể hy vọng từ tay Tạ Liên Thành sẽ tra ra được chút dấu vết.

Tạ Liên Thành nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: “Không, nàng đã bỏ sót một người, một người ngay bên cạnh nàng.”

Giang Tiểu Lâu ngẩn ra, trong đầu lóe lên tia chớp, trong nháy mắt quay đầu nhìn Tiểu Điệp. Tiểu Điệp lấy làm kinh hãi, trợn mắt lên chỉ vào mình: “Nô tì?”

Âm thanh Tạ Liên Thành ôn hòa: “Tiểu Điệp cô nương, hãy cẩn thận nhớ lại, xem có nhớ lai lịch vị công tử đó không?”

Tiểu Điệp do dự: “Chuyện này… đã qua lâu rồi, lúc đó nô tì chưa phải là nha đầu hầu hạ các tiểu thư, mà chỉ là nô tì làm việc nặng. Nô tì nghe nói, khi vị công tử đó đến Quốc Sắc Thiên Hương lầu, lần nào cũng là đi âm thầm, về lặng lẽ, mọi người chỉ biết hắn tiêu tiền như rác, nhưng lại không biết hắn có lai lịch gì. Sau đó hắn hoàn toàn bao Ly tiểu thư, dẫn nàng rời khỏi Quốc Sắc Thiên Hương lầu, khi đó ai cũng nói Ly tiểu thư gặp vận may, nhưng không lâu sau lại nghe nói thê tử của hắn quậy đến cửa, Kim Ngọc liền đi đón Ly tiểu thư về. Những chuyện này tiểu thư đã biết, những chuyện khác nô tì thật sự không biết…”

Giang Tiểu Lâu lập tức truy hỏi: “Dung mạo, họ tên, không lẽ ngươi không nhớ chút nào?”

Tiểu Điệp lắc lắc đầu, âm thanh Tạ Liên Thành không nhanh không chậm khiến người ta có cảm giác yên ổn: “Hoài An, lấy bút mực.”

Hoài An lập tức làm theo, Tạ Liên Thành bày tờ giấy ra nhìn Tiểu Điệp nói: “Cẩn thận suy nghĩ một chút, nói không chừng ngươi có manh mối, vị công tử kia đi tới đâu cũng rất phóng khoáng, khen thưởng cũng nhiều, hắn che giấu họ tên thật, nhưng nhất định phải có xưng hô…”

"Nô tì..."

"Hả?"

“Đúng là nhớ rồi, đúng là có xưng hô…”

“Đúng.” Tiểu Điệp đột nhiên vỗ đầu một cái nhảy lên nói: “Hắn nói hắn họ Hồ.”

Vừa nghe đã biết là họ giả, nhưng Tạ Liên Thành vẫn nghiêm túc cẩn thận viết chữ Hồ xuống: “Cho nên các người gọi hắn là Hồ công tử sao?”

“Họ gọi là Hồ nhị công tử.”

“Hồ nhị công tử?”

“Đúng, là Hồ nhị công tử.”

Âm thanh Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo: “Ngay cả tên cũng là giả, đúng là buồn cười.”

Trên mặt Tạ Liên Thành lộ ra vẻ mặt phức tạp, bút trong tay dừng giữa không trung, từng giọt mực lạch cạch một tiếng nhỏ xuống, nhẹ nhàng thấm đẫm tờ giấy. Một lúc lâu, hắn chậm rãi nói: “ Trên đời này, có rất nhiều người không thể không che giấu thân phận của mình.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng cụp mắt, viết xuống chữ “nhị”, từng bút từng bút, chăm chú vô cùng.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe lóe: “Dựa vào một cái tên giả, phải tìm thế nào?”

Khóe môi Tạ Liên Thành khẽ cười: “Bản tính một người khó thay đổi, nếu hắn đã từng đi đến thanh lâu khác, hoặc từng cùng người khác thân mật, vậy cũng không khó tra.”

Thấy hắn khẳng định như vậy, Giang Tiểu Lâu chấn động, không tự chủ được hỏi tiếp: “Có thật không?”

Âm thanh Tạ Liên Thành bình tĩnh: “Ta đảm bảo, năm ngày sau nàng quay lại, ta sẽ cho nàng biết thân phận của vị công tử này.”

Giang Tiểu Lâu mừng rỡ, cẩn thận cúi đầu, nhìn chằm chằm hai chữ “Hồ nhị” kia, như rơi vào trầm tư. Thuận phi nhiều năm qua đều án binh bất động, chưa bao giờ mưu đồ thay thế địa vị Vương phi, nhưng gần đây bà có động tác liên tục, phảng phất nóng lòng kéo Vương phi ngã ngữa. Tất cả chuyện này đều quá không bình thường, quá mức kỳ lạ, chỉ có thể nói rõ, bọn họ đang cố gắng di dời tầm mắt.

Hồ nhị công tử, Thuận phi, An Hoa quận chúa, Kinh triệu doãn, không lẽ đều đang vì người này mà che giấu…

Tiểu Điệp còn đang trầm tư, trước sau không nhớ ra người kia có bộ dạng gì, dáng vẻ vò đầu bứt tay khiến Hoài An buồn cười: “Ngươi yên tâm đi, công tử nhà ta nói là tìm được thì sẽ không nuốt lời.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện