Mạnh Kình Tùng đến tìm cô chính là để nói chuyện này.

Đêm qua, vừa chợp mắt không được bao lâu thì y nhận được điện thoại của lão Gàn, nói là Giang Luyện cứu được một cô gái ở sau núi, cô gái này bị người thần bí tập kích, lại gặp phải cọp ngựa vây đánh, thương thế không nhẹ, cần cứu chữa chuyên nghiệp.

Vì đã quá khuya, không tiện quấy rầy Mạnh Thiên Tư nên Mạnh Kình Tùng bèn tự mình sắp xếp: phái xe tới trại Bát Kháng đón người, lại điều vài người hành nghề y tế bên trạm non quê mang theo trang thiết bị cần thiết sang đây, dành một phòng trọ ra làm phòng cứu thương lâm thời ở Vân Mộng Phong, sau khi người bị thương được đưa tới tất nhiên là một phen bận rộn, đợi đến lúc xử lý xong xuôi thì đã là lúc này.

Trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động: “Anh nghi ngờ người thần bí đó có liên quan tới Lưu Thịnh?”

Mạnh Kình Tùng gật đầu, bằng không y đã chẳng để bụng đến vậy: Lưu Thịnh bị giết, hung thủ chạy trốn bằng đường ra sau núi mà ngay sau đó, cô gái kia lại bị người thần bí làm bị thương ở sau núi – chuyện như vậy nói là trùng hợp thì cũng quá miễn cưỡng.

“Cô gái đó bị thương ra sao?”

“Máu me đầm đìa, nhìn rất ghê rợn, có điều bác sĩ nói không có gì đáng ngại, sau khi khâu vết thương và dùng thuốc thì có tỉnh lại một lúc, bây giờ đang ngủ,” Nói tới đây, Mạnh Kình Tùng hạ giọng, “Lúc cô ấy tỉnh lại, tôi đã tự mình hỏi thử, cô ấy nói có thấy được tướng mạo người kia.”

Tin tốt tới hơi đột ngột quá, Mạnh Thiên Tư chẳng lấy gì làm mừng rỡ, ngược lại còn thấy có quá nhiều điểm khả nghi: “Anh có phái người đi tra xét nơi phát hiện ra cô gái đó không?”

Không, Mạnh Kình Tùng chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Đi cũng vô dụng, sau nửa đêm hôm qua trời đổ mưa to, bất kể là vết máu hay dấu vết thì cũng bị trận mưa này rửa trôi mất rồi, giá trị tham khảo không cao.”

“Cọp ngựa là cái con mà hổ cũng phải sợ trong truyền thuyết đó hả?”

“Phải.”

“Những năm gần đây cọp ngựa gần như tuyệt tích, không thấy xuất hiện nữa, tại sao lại xuất hiện ở một nơi gần thôn trại như vậy? Hơn nữa loài vật này còn rất hiếm khi tấn công con người.”

Mạnh Kình Tùng xòe tay tỏ vẻ mình không trả lời được: Y có phải chuyên gia nghiên cứu về cọp ngựa đâu, sao đoán được nó nghĩ gì chứ.

“Còn nữa, nếu người thần bí kia thật sự là hung thủ, có thể kết liễu Lưu Thịnh bằng một dao thì tại sao đến lượt cô gái này lại chỉ là vết thương ‘không có gì đáng ngại’? Còn gặp phải cọp ngựa nữa chứ, cọp ngựa luôn moi ruột ăn nội tạng, sao lại khách khí với cô ta như thế?”

Mạnh Kình Tùng đã sớm dự liệu cô sẽ hỏi những điều này: “Là chúng ta may mắn, đổi lại là một cô gái bình thường thì đương nhiên là không thể… Nhưng cô gái này hôm qua có đến ăn tiệc cô mời, tên Bạch Thủy Tiêu, là một lạc hoa động nữ.”

Mạnh Thiên Tư im lặng hồi lâu, sau cùng mới lẩm bẩm một câu: “Bảo sao.”

***

Lạc hoa động nữ và cổ độc, cản thi nổi danh ngang nhau, được gọi chung là “Tương Tây tam tà”.

Đất Tương Tây vốn được mô tả là “chín non nửa nước nửa ruộng đồng”, đủ để biết là lắm núi, lắm núi cũng tức là lắm hang động đá vôi, người sống nơi đây đều là dân tộc thiểu số, từ xưa đến nay vẫn luôn có quan niệm thần tiên ma quái thâm căn cố đế, cho rằng vạn vật đều có linh thiêng, không thứ nào là không có: đã có thần cây, thần hoa thì dĩ nhiên cũng có thần động.

Những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chưa lấy chồng không thể tùy tiện tới gần sơn động, có nàng dâu xinh đẹp nào xuất giá, lúc kiệu hoa đi ngang qua cửa động cũng tuyệt đối không được đốt pháo – lỡ làm kinh động đến thần động, bị y nhìn trúng hút hồn đi mất sẽ trở nên điên khùng ngu dại, mặt mày lúc nào cũng ngơ ngác, còn gọi là “lạc động”.

Gặp phải tình huống đó, cha mẹ đương nhiên lòng nóng như lửa đốt, đi mời lão vu tộc Miêu tới hang động “gọi hồn”, nhưng quá nửa là không gọi được, ý thần linh ai dám cãi lời? Cô gái bị thần động nhìn trúng thường không người đàn ông nào dám lấy, mà bản thân cô gái đó một khi đã có thể lấy thần thì đương nhiên cũng không vừa mắt phàm phu tục tử nữa, một lòng chờ thần động đón dâu là được.

Có người nói sau khi lạc hoa động nữ lạc động sẽ càng lúc càng im lặng hướng nội, thích sạch sẽ, thích ăn diện, khí chất càng lúc càng xuất trần, ánh mắt càng ngày càng trong vắt, vẻ mặt thường mang nét cười dịu dàng, cơ thể tỏa ra hương thơm thoang thoảng kỳ lạ, cảm thấy mình đang đắm chìm trong hạnh phúc yêu đương cùng thần động, chẳng buồn liếc nhìn người đàn ông khác lấy một cái – sau khi lạc hoa động nữ lạc động, lâu nhất cũng chỉ ba năm rưỡi là qua đời, nhưng đó không phải là “chết” mà là được thần động tới đón, cha mẹ không thể đau khổ, phải vui mừng hoan hỉ, mang của hồi môn tới đốt bên động, chúc phúc cho họ trăm năm hòa hợp.

Trong sách của Thẩm Tòng Văn có viết về con gái lạc động như sau: “Con gái Tương Tây trong ba giai đoạn tuổi tác sẽ rất dễ xuất hiện cổ bà, nữ vu và lạc hoa động nữ – nghèo mà già thì dễ thành cổ bà; chừng ba mươi tuổi thì dễ thành vu nữ; từ mười sáu đến hăm hai hăm ba, xinh đẹp khả ái tính tình hướng nội mà việc cưới hỏi không như ý thì dễ lạc động rồi chết”, lại phân tích rằng con gái lạc động thực chất là những cô gái xã hội cũ gặp phải bi kịch bị bức bách cực đoan về mặt tính dục, những cô gái điên khùng này buồn khổ vì tình, nội tâm trầm cảm, chỉ có thể mượn danh bị thần động nhìn trúng để lấy cái chết thoát khỏi xiềng xích hiện thực.

Nhiều ý kiến khác cho rằng lạc hoa động nữ là một kiểu mê tín của Tương Tây, giống với việc dùng đồng nam đồng nữ tế bái Hà Bá thời xưa – hi sinh những cô gái miền sơn cước nghèo khổ này để tế bái thần động trong suy tưởng.

Chân tướng rốt cuộc ra sao, người ngoài không thể biết được. Mạnh Thiên Tư thường xuyên ra vào hang động non núi mà cũng có thấy bị thần động nào nhìn trúng đâu, có thể thần động chỉ cư ngụ ở Tương Tây, cũng có thể dung mạo của cô không hợp gu thần động.

Mạnh Thiên Tư bần thần một hồi, lúc này mới nhớ ra chuyện Giang Luyện tới đây: “Tên Giang Luyện kia…”

“Cậu ta tới theo xe, nói là lo lắng cho bạn, muốn thăm tù. Tôi không tự quyết định được nên qua đây hỏi ý kiến cô.” Mạnh Kình Tùng quan sát sắc mặt cô, “Thực ra cô cũng không nên so đo quá, chuyện của Bạch Thủy Tiêu ít nhiều cũng là cậu ta…”

Nói nghe như cô hẹp hòi lắm không bằng, Mạnh Thiên Tư hừ lạnh: “Thăm thì thăm, cho hắn thăm, lập công thì thưởng sai phạm thì phạt, chuyện nào ra chuyện đấy, tôi tự biết.”

Dừng một chút, không quên dát vàng lên mặt mình: “Nếu không phải tôi gây áp lực cho hắn thì hắn chịu ra sức như vậy sao?”

Giam người tuy hơi ngang ngược quá nhưng có những người trên đời này tính lừa ưa nặng, không quất không đi mà.

***

Huống Mỹ Doanh ở chung với Vi Bưu trong một phòng, nghe nói là tự yêu cầu, để có thể chiếu cố lẫn nhau trong khoảng thời gian này: đều là nam nữ thời đại mới, lại quen biết nhau từ nhỏ, không câu nệ nhiều như vậy, một người ngủ giường, một người trải đệm nằm dưới đất.

Tinh thần Huống Mỹ Doanh vẫn khá ổn, Vi Bưu thì ngược lại, uể oải phiền muộn. Trước khi vào phòng Liễu Quan Quốc đã nói trước chuyện này cho Giang Luyện biết: Đêm qua sau khi tỉnh dậy, Vi Bưu hết gầm lại rống khiến gã đau đầu, bèn cho tay này dùng ít thuốc.

Giang Luyện không tức giận: Cho Vi Bưu ăn khổ chút cũng tốt, vậy y mới biết lúc bị người ta kiềm chế, có mạnh mẽ cơ bắp, gầm rống vang dội cỡ nào cũng vô dụng. Hổ gầm còn bị gió núi thổi cho viêm họng cơ mà, tung hoành bốn phương thì đã sao, còn không phải là bị thợ săn tóm được à?

Hắn cười tủm tỉm ngồi xuống ghế đối diện sofa.

Vi Bưu ngả người nằm xiêu vẹo trên sofa, sắc mặt vàng như nến, song vẻ hống hách thì vẫn hừng hực: “Rốt cuộc những người này là ai? Mang bọn tôi đến đây là có ý gì?”

Giang Luyện liếc thoáng qua cửa: cửa để mở, bên ngoài có hai người canh giữ, có điều, khoảng cách này nhỏ giọng chút thì hẳn cũng không bị nghe thấy.

Hắn nói: “Anh quan tâm làm gì, xã hội đen miền núi, anh xem người ta đánh tôi này, cũng may chỉ là hiểu lầm, đã nói rõ cả rồi.”

Vi Bưu nhấc mí mắt lên: “Vậy đi được chưa?”

Giang Luyện cười: “Sao cứ nghĩ đến chuyện đi mãi thế? Thế này không tốt à? Phong cảnh đẹp, có ăn có uống có ở, coi như đi nghỉ dưỡng đi. Anh ngại chật thì yêu cầu chuyển sang phòng khác, dù sao cũng không mất tiền.”

Lại hỏi Huống Mỹ Doanh: “Ăn ngon không?”

Huống Mỹ Doanh gật đầu: “Họ rất khách khí, còn mang thực đơn tới cho mình chọn món nữa.”

Giang Luyện ừ một tiếng, kiến nghị: “Chọn cái nào đắt đắt tí.”

Huống Mỹ Doanh muốn cười, lại cười không nổi: “Anh thì sao, anh không sao chứ?”

Giang Luyện đáp: “Anh có thể làm sao chứ, chỉ là giúp họ chạy chút việc thôi…”

Lỗ mũi Vi Bưu hừ một tiếng như phun khói, Giang Luyện có phần cảm thán: hừ mạnh được thế, thuốc của Liễu Quan Quốc cho liều nhẹ quá rồi.

Hắn nhìn quanh phòng một lượt: “Hai người ở đây tốt đấy, tốt hơn ở chỗ lão Gàn nhiều, bình nước nóng thì hỏng lên hỏng xuống, suốt ngày tịt… Còn an toàn nữa, tôi thấy tầng trên tầng dưới số lượng người canh phòng không chỉ có ba mươi thôi, thế nên là, anh Bưu à, đã tới đây rồi thì cứ yên lòng mà ở đi thôi, mấy ngày nữa rời đi cũng không muộn.”

Vi Bưu lại hừ lạnh, hơn nửa là không phục, Giang Luyện bảo Huống Mỹ Doanh: “Em để ý anh ta chút.”

Huống Mỹ Doanh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa trước rồi bỗng ghé sát vào hắn, hạ giọng nói gấp: “Giang Luyện, anh nói thật cho em biết đi, họ bảo anh làm việc anh làm thật đó à? Có phải anh đang dự định làm việc gì xấu sau lưng không?”

Giang Luyện giương mắt nhìn cô: “Ai bảo? Từ lúc cụ nuôi giáo dục anh người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, anh chỉ làm việc xấu trước mặt thôi.”

Huống Mỹ Doanh nóng nảy giậm chân: “Em nghiêm túc mà!”

Anh chàng này chẳng lúc nào nghiêm chỉnh được cả, lửa sém lông mày rồi hắn cũng vẫn chỉ hời hợt một câu “Không sao” hoặc là “Tốt quá”, hỏi nữa hắn sẽ cười biếng nhác, trong nụ cười còn mang vẻ xấu xa hư hỏng làm cô tức điên. Huống Mỹ Doanh không thích kiểu như hắn chút nào, khiến cô trước nay đều chưa từng mò được tới đáy, vẫn là Vi Bưu khiến người ta yên tâm vững dạ hơn.

Giang Luyện vẫn cười, có điều rốt cuộc thái độ cũng tử tế hơn: “Mỹ Doanh, anh hỏi em nhé, nếu có một người không chút để ý đánh vỡ một hạt ngọc, thì chứng tỏ điều gì?”

“Chứng tỏ hạt ngọc đó không có giá trị gì với cô ấy.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có, hạt ngọc không tốt, khiến cô ấy nhìn thấy là phiền, cô ấy không thích, tính khí cô ấy không tốt, trút giận vào hạt ngọc, còn có…”

Huống Mỹ Doanh nhất thời không nghĩ ra được điều gì thêm nữa.

Vi Bưu lầu bầu tiếp lời: “Có tiền, tùy hứng, lắm ngọc! Người có cả rổ ngọc thì có đánh vỡ năm mười hạt cũng chẳng để bụng.”

Giang Luyện lẩm bẩm: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Cái thứ thận châu này, hắn cũng chẳng biết có đáng tiền hay không, có điều, nếu là vật hiếm có khó tìm, có một không hai thì người tính khí có tợn hơn nữa cũng sẽ không thể xuống tay nói hủy là hủy được, không phải sao? Huống chi, có thể nghe hết từ đầu tới đuôi bài tự biện giải dài dòng của hắn sau khi Lưu Thịnh bị giết, chứng tỏ tính khí của Mạnh Thiên Tư cũng không phải là quá tợn.

Quỷ non gọi bức họa đốt đèn là “thận lâu núi”, có công cụ chuyên nghiệp để “câu thận châu”, câu được rồi lại tùy tiện phá hủy…

Điều này cũng có thể có nghĩa, trong tay quỷ non còn có thận châu khác, thậm chí không chỉ một viên, mà hắn thì vừa hay lại cần thận châu gấp.

Lão Gàn miêu tả thế lực của quỷ non khoa trương như thế, xem ra trộm cướp cũng không khả thi lắm, như vậy thì giữ gìn mối quan hệ với Mạnh Thiên Tư là điều thiết yếu rồi.

Bảo hắn làm việc thì hắn làm vậy, chủ động, tích cực, phối hợp, thể hiện chút, không vượt qua chút thử thách tình hữu nghị để bắc cầu xây đường thì sao hắn mở mồm ra mượn được.

***

Mạnh Thiên Tư dẫn Mạnh Kình Tùng và Tân Từ tới phòng cứu thương, tới tầng hai thì chạm mặt Giang Luyện.

Giang Luyện hơi bất ngờ, nhanh chóng nở nụ cười, rất khách khí giơ tay lên chào cô: “Chào buổi sáng, Mạnh…”

Mạnh Thiên Tư làm như không thấy, lạnh lùng lướt qua người hắn, hai người theo sau tất nhiên cũng không dừng bước. Giang Luyện chỉ cảm thấy như có một cơn lốc nhỏ vừa sượt qua, khóe mắt của hắn ở phía bên cô cũng bị cảm giác lạnh thấu xương này làm cho phải khe khẽ nheo lại.

Có điều, hắn vẫn vẫy tay cho xong với không khí trước mặt, còn hơi hơi cúi đầu như thể Mạnh Thiên Tư cũng khách khí đáp lễ hắn không bằng.

Mạnh Kình Tùng đã sớm nhìn quen điệu bộ này của Mạnh Thiên Tư, nhưng Tân Từ thì lại hơi ngượng ngùng, cũng đã quên mất cơn đau bị đánh đầu tối trước: “Thiên Tư, cô như vậy có phải là hơi không phải phép không?”

Phải phép?

Mạnh Thiên Tư nhếch mép: “Tôi từng hữu hảo với hắn lần nào chưa?”

Tân Từ thành thật đáp: “Chưa.”

“Vậy thì được rồi, người với người tốt với nhau là phải từ cả hai phía, tôi vốn đã không tốt với hắn, mặt hắn còn chưa hết sưng kia kìa, vội vàng tỏ ra hữu hảo làm gì? Không dưng ân cần, không gian cũng trá.”

Tân Từ muốn nói, biết đâu là người ta rộng lượng, có điều vẫn nuốt ngược về: làm việc cho Thiên Tư mà lại nói chuyện thay cho người ngoài thì lập trường cũng lung lay quá rồi.



Phòng cứu thương nằm ở cuối hành lang tầng một, mùi nước thuốc nồng nặc, trong hành lang có hai người canh giữ, thấy Mạnh Thiên Tư qua đây đều đứng lại nghiêng người cúi đầu, đợi cô đi qua rồi mới lại tiếp tục, dù không châu đầu ghé tai nhưng vẻ mặt vẫn rất phong phú, không cầm được đánh mắt ra hiệu với nhau, ước chừng đang không tiếng động bình phẩm cô từ đầu đến chân.

Cửa mở, đồ đạc bài trí không cần thiết trong phòng đã được chuyển đi hết, thay thế bởi các loại trang thiết bị y tế, chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đầy đủ, xem ra nội khoa ngoại khoa tai mũi họng đều có đủ cả, ngoài chiếc giường Bạch Thủy Tiêu nằm ra thì còn một bàn mổ kiểu di động khác – chuẩn bị tất cả trong một đêm, ngoại trừ tiền tài làm nên bản lĩnh ra thì trình độ tháo vát lão luyện của đám người trạm non quê cũng thật khiến người ta phải ngước nhìn.

Bác sĩ y tá trong phòng vội ra cửa nghênh đón: “Còn chưa tỉnh lại, đang truyền dịch phòng nhiễm trùng.”

Mạnh Thiên Tư nhìn Bạch Thủy Tiêu nằm trên giường: “Nghe nói từng tỉnh lại một lần, tình trạng lúc đó thế nào?”

“Rất yếu, nói năng thều thào, muốn cử động cũng khó khăn.”

Mạnh Kình Tùng nhỏ giọng nói: “Nói chuyện được là được, cô ấy từng nhìn thấy mặt của người bí ẩn kia, đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ thu xếp người vẽ chân dung.”

Vẽ chân dung tội phạm? Hình như cái này phải có kỹ thuật mới làm được, Mạnh Thiên Tư hơi nhíu mày: “Chúng ta có người chuyên nghiệp vậy à?”

“Có chuyên gia chép tranh, có điều không ở đây, có thể tiến hành từ xa, nhưng anh ta nói trao đổi trực tiếp hiệu quả mới tốt nhất, kiến nghị chúng ta cũng tìm một người biết hội họa bên này, vẽ theo miêu tả của Bạch Thủy Tiêu trước, bên kia anh ta sẽ điều động phần mềm chuyên nghiệp hỗ trợ, hiệu suất sẽ cao hơn. Tôi có hỏi thử Giang Luyện…”

“Hắn?”

Cái loại tô màu như vẽ bùa của hắn á?

Mạnh Kình Tùng phì cười: “Thực ra dán mắt thần cũng có thể vẽ được rất tỉ mỉ, nhưng phải là cậu ta tận mắt nhìn thấy, thế nên cậu ta đề cử Huống Mỹ Doanh, nói cô gái đó học vẽ từ nhỏ, đã luyện vẽ mấy trăm tấm chân dung người, hẳn là không thành vấn đề.”

Thấy bên này nói chuyện, vị bác sĩ kia cũng biết ý mà quay trở vào phòng.

Trước đó ở cửa có thể nói là tắc nghẽn, vóc dáng Mạnh Kình Tùng và vị bác sĩ kia đều cao lớn, Tân Từ bị ngăn lại phía sau, kiễng chân lên cũng không nhìn thấy gì, hiện giờ bớt đi một người, tầm nhìn nhất thời thông thoáng hơn…

Trong lòng hắn đánh thịch một tiếng, bật thốt: “Là cô ấy!”

Nghe câu này, Mạnh Thiên Tư còn tưởng người khiến hắn kinh ngạc là Huống Mỹ Doanh, nhìn theo ánh mắt hắn mới biết là nói Bạch Thủy Tiêu, lấy làm ngạc nhiên: “Cậu biết cô ấy?”

Lúc này Tân Từ mới nhận ra mình thất thố, lắp bắp giải thích: “Không phải, không biết, là…hôm qua không phải cô ấy cũng tới…tới ăn cơm sao, tôi chỉ, nhìn thấy… Không biết, cũng chưa từng nói chuyện, chỉ là…trông quen, nhận ra.”

Bình thường Tân Từ nói năng rất lưu loát, vấp lên vấp xuống thế này thật đúng là hiếm có, hơn nữa lời giải thích này lại câu trước đá câu sau…

Mạnh Thiên Tư liếc hắn, thấy hắn liếm môi, yết hầu lăn lăn, mặt còn đỏ lên.

Cô “à” một tiếng, thu mắt lại, lạnh nhạt nói: “Nếu trong lòng nảy lửa gì đó thì sớm dập tắt đi, cô gái này không hợp với cậu đâu.”

Tân Từ thuận miệng ừ một tiếng, ừ xong mới phản ứng lại được: “Không phải, chỉ là hôm qua gặp được, có chút ấn tượng thôi, cô nói gì vậy chứ?”

Mạnh Thiên Tư không lý tới hắn nữa, song Mạnh Kình Tùng lại dang tay khoác vai hắn, dẩu dẩu miệng về phía Bạch Thủy Tiêu: “Người mà người ta sánh đôi, cậu không so được đâu, cũng không tranh được, ghìm cương trước vực, đừng để mình bị ngã vào.”

Tân Từ rùn vai xuống, vùng thoát khỏi cánh tay Mạnh Kình Tùng: “Nhàm chán.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện