Thần Côn sợ ngây người.

Lát sau, lão nghe thấy một tiếng cười quen thuộc, tiếp đó, đèn trong xe sáng lên, người ngồi trên ghế lái kéo khăn quàng cổ xuống, để lộ ra gương mặt thân quen.

Thần Côn trợn mắt: “Tiểu Luyện Luyện?”

Giang Luyện thu súng lại: “Súng đặt lên trán là chú chịu thua luôn, xem ra chú đúng là chú, không đổi thành thứ gì khác.”

Hắn ra hiệu về phía sau xe: “Thực ra tôi mơ hồ có cảm giác là chú muốn đốt rương, nhưng vẫn cảm thấy chú không có động cơ gì mạnh mẽ để làm điều đó, bây giờ xem ra, có phải là đã có động cơ này rồi không?”

Thần Côn không đáp, chỉ thở dài, yên lặng tựa vào lưng ghế – con đường này quá yên lặng, đến xe qua đường cũng không có lấy một chiếc, lão muốn giả bộ bị chuyện khác làm phân tâm cũng không được.

Giang Luyện nói tiếp: “Chú biết rõ Mỹ Doanh không có rương sẽ không giữ nổi mạng. Hơn nửa đêm, một tờ giấy nhắn cũng không để lại, lén lút ôm cái rương đi, giờ bị tôi bắt được, có phải là nên có một lời giải thích hợp lý không?”

Thần Côn vẫn chẳng hé răng.

Giang Luyện cười cười, cũng tựa người vào ghế: “Không nói à, vậy tôi cứ dây dưa ở đây vậy, dù sao tôi cũng còn trẻ, thể lực tốt, xem ai dây dưa khỏe hơn ai.”

Thần Côn cúi thấp đầu, lại một tiếng thở dài thậm thượt nữa trút ra. Giang Luyện nỗ lực bắt tréo chân, bày ra tư thế mình thắng chắc, chỉ tiếc không gian ghế lái có thể cung cấp được cho hắn thi triển quá nhỏ, đành thôi.

Cũng không biết là qua bao lâu, Thần Côn rốt cuộc cũng mở miệng: “Tiểu Luyện Luyện, cậu có ngửi thấy…mùi gì lạ không?”

Giang Luyện hít mạnh lấy mấy hơi, không có, nhưng lại ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.

Thần Côn kéo khóa áo khoác xuống dưới cùng, lại vén áo len lên, vén xong áo len thì đến áo thu đông, dưới lớp áo thu đông còn có một lớp vải băng dày, như bị thương dùng băng gạc bó lại – nhưng băng gạc phổ thông không bao giờ dày như đắp lũy như thế.

Sự thật chứng minh, quả đúng là không phải băng bó, chỉ là Thần Côn dùng băng gạc đệm một lớp thật dày lên bụng mà thôi.

Lão nhìn Giang Luyện một cái rồi hạ quyết tâm, kéo lớp vải đệm xuống.

Trong nháy mắt đó, Giang Luyện còn tưởng là mình nhìn lầm, hắn hít mạnh một hơi lạnh, nhanh chóng dời mắt đi, sau đó, không cầm được mà cảm thấy ghê rợn.

Đó vẫn còn là bụng sao? Hắn cảm thấy mình đã nhìn thấy một vũng đầm máu thịt thối rữa bầy nhầy, dù đã quay đầu đi ngay lập tức nhưng cảnh tượng đó vẫn không xua đi được, như thể dính trên võng mạc hắn vậy.

Thần Côn lặng lẽ đậy lớp vải đệm lại: “Tự tôi ghé vào ngửi, luôn cảm thấy có thể ngửi được mùi hôi thối, xem ra hãy còn ổn, đắp nhiều lớp áo lên như vậy không uổng công.”

Giọng Giang Luyện run lên: “Bao lâu rồi?”

“Chính từ đêm hôm trước, hôm đó, máu tôi không mở được rương, đám Củ Cải Nhỏ lại sắp tới, tôi phiền muộn quá đỗi, có điều vẫn nghe kiến nghị của cậu, đi nhà tắm tắm.”

“Lúc tắm, trông thấy vết sẹo trên ngực bụng, màu sắc vết sẹo này đương nhiên là đậm hơn những chỗ khác. Cũng không biết vì sao mà nhìn một lúc lại cảm thấy vết sẹo này trông như một dải máu, một túi máu, tiếp đó, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Máu của tôi đây có khi nào khác với máu những nơi khác không?”

“Tôi bèn lén trở về phòng, ôm cái rương ra, muốn thử xem sao.”

Giang Luyện đã có chút ấn tượng, hắn nhớ lúc đó Huống Mỹ Doanh còn lên tiếng hỏi, Thần Côn đáp lại là đi tắm quên đồ, về lấy.

“Tôi chỉ chọc thủng một lỗ nhỏ trên vết sẹo, nhưng máu lại không ngừng tuôn ra ào ào, sau đó thì, tôi mở được cái rương ra.”

Vậy mà lại mở ra được, Giang Luyện căng thẳng như có mặt ngay tại hiện trường: “Trong đó có vật gì thật à?”

Hắn nhớ lúc mắc kẹt trong ruột núi, Thần Côn từng nói trong rương này có thứ gì đó làm lão cảm thấy khó chịu, còn rất nguy hiểm nữa.

Thần Côn gật đầu: “Trong đó có một bức thư, gửi cho tôi.”

“Thư đâu?”

Giang Luyện vừa thốt ra đã biết mình hiểu sai: Thời đó sao có thể có thư chứ, dẫu có, người thời nay cũng đọc không hiểu thứ “chữ” đó, bức thư này nhất định không phải loại thư mà hắn nghĩ đến.

Quả nhiên.

“Cũng không hẳn là thư, nói cho đúng thì giống như một dạng tin tức, mở rương ra rồi, tôi sẽ tiếp thu được, hơn nữa còn hiểu được – cậu muốn có thư thực thể, tôi cũng không lấy ra được.”

Được rồi, có lẽ đây là một thủ pháp bí ẩn của tộc thần, dựa vào khả năng truyền đạt tin tức qua một loại cảm ứng nào đó, Giang Luyện cũng không định truy đến cùng, hắn quan tâm đến cái khác hơn: “Tin tức đó nói về gì?”

Hỏi xong, tim hắn đập điên cuồng: Bầu không khí trong xe quá ngột ngạt, hắn bấm hạ cửa sổ xe xuống một cái khe, gió lạnh bên ngoài lùa vào qua khe hở, cửa kính xe bị rung lắc phát ra những tiếng ù ù.

“Nói về chân tướng của mọi chuyện.”

Quanh thân Giang Luyện nổi lên từng trận run rẩy thật nhỏ, cũng không biết là do bị cóng hay là bị những lời này làm chấn động: “Vậy bây giờ chú đã biết chú là ai rồi?”

Thần Côn gật đầu, dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Biết được đại khái.”

“Chú là ai? Bành Tổ hay Huống tổ?”

Thần Côn lắc đầu: “Kỳ thực đều không phải, tôi chính là Thần Côn, người giống tôi như đúc kia quả thực cũng có nguồn gốc sâu xa với tôi, ông ấy còn có sớm hơn cả Bành Tổ, tất cả có thể nói là đều phát sinh từ chuyện mà ông ấy đã làm, cứ gọi ông ấy là…Bành Nhất đi.”

***

Thần Côn lấy lại bình tĩnh, vặn nắp chai nước suối ra uống vài ngụm nhuận họng trước rồi mới chậm rãi thuật lại.

Một đường này tới đây, suy đoán của mọi người hầu như đều đúng cả: Tuyệt địa thiên thông, thần người giao đời, Xi Vưu và Hoàng Đế bất đồng ý kiến, sau một trận đại chiến oanh liệt, Xi Vưu bị Hoàng Đế bêu đầu, mà những người theo phe Xi Vưu thì rút vào vùng đất phương nam bị cho là dày đặc chướng khí.

Tuy nhiên, dẫu bại cục đã định, song lòng vẫn chưa thôi hi vọng, năng lực sinh sản tự thể của mọi người đúng là đều đang biến mất, nhưng tinh kỳ lân là thuốc, chỉ có điều, thuốc này đã vong trước cả chúng nó – nếu có thể nghĩ cách phục chế tinh kỳ lân thì sao? Dù cho hiệu quả chỉ bằng một nửa, thậm chí một phần mười hàng chính gốc? Chúng bắt đầu sử dụng một quân cờ nằm vùng lâu dài ở phe Hoàng Đế, chú ý cặn kẽ nhất cử nhất động của phe Hoàng Đế, rất nhanh sau đó đã biết được tin tức chuẩn bị “xương rồng đốt rương”.

Thần Côn thở dài: “Phe Hoàng Đế biết rằng sau đời đời sinh sôi, mình trở nên giống người, kiệt xuất hơn nữa cũng sẽ có đời sau khiếp nhược, cao cao tại thượng trong quá khứ không còn tồn tại nữa, ai nấy đều là kiến, trọn đời bận rộn, chém giết, kiến thiết, anh làm người hùng hoặc hắn ngủ đông cũng đều như sóng biển, không bao giờ cố định, toàn bộ đều dựa vào tạo hóa.”

“Trong tình huống đó, bảo tồn vật báu trở thành một việc rất nguy hiểm, thứ nhất là, khi trình độ phát triển của xã hội mới chỉ dừng lại ở việc sử dụng đao thương gậy gộc mà lại có ai đó sở hữu súng ống đạn dược, hậu quả hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, ngộ nhỡ hắn dùng thứ này để mưu cầu tư lợi, giẫm đạp lên người khác, thế giới sẽ ra sao; thứ hai là, người tộc thần tuyệt chủng là một quá trình tuần tự, nếu chỉ tìm một chỗ để cất giấu, lỡ đời sau nuốt lời thất hứa thì sao> Hoặc là một ngày nào đó bị tìm ra thì sao? Tìm được rồi cũng đồng nghĩa với có quyền lực, có dị năng, vượt lên tất cả những người khác, ai cũng muốn mình tìm ra, ai cũng không muốn người khác tìm thấy.”

“Lo không đều” (*) là một chủ đề kinh điển, sắp xếp thế nào cũng không vừa lòng đẹp ý tất cả mọi người được, trừ phi là không có, giống như hai quả đào giết ba kẻ sĩ (**) vậy, không có đào thì cũng sẽ chẳng còn ai tranh nữa – muốn công bằng tuyệt đối, bảo đảm tuyệt đối, chỉ có cách khiến những món báu vật này biến mất.

(*) Tóm gọn của “Không lo ít mà lo không đều”, là một trong những lối nghĩ về thu nhập từ thuế của Khổng Từ, được viết trong thiên thứ mười sáu sách “Luận ngữ – Quý thị”, cả câu đầy đủ là: “Người có nước có nhà không lo ít mà lo không đều, không lo nghèo mà lo không an. Do đó chia đều khắc không nghèo, hòa thuận khắc không ít, an bình khắc không đổ”, ý là chư hầu có nước hoặc đại phu có đất không cần phải lo tài phú không nhiều, chỉ cần lo chuyện tài phú phân chia không đều; không cần lo ít người, chỉ cần đề phòng trong nước không bình yên; tài phú phân đều thì không thể nói là bần cùng; nhân dân hòa thuận thì không cảm thấy ít người, trong nước yên bình sẽ không có mối nguy mất nước.

(**) Đây là một điển cố trong lịch sử Trung Quốc, mang ngụ ý “sử dụng mưu kế để giết người”, cụ thể điển cố xem ở cuối chương.

Phe Xi Vưu biết được ngày đó sẽ có một cuộc kiểm kê và cất đồ vào rương quy mô lớn, sau năm lần bảy lượt tìm cách đã lên được kế hoạch trộm rương.

“Việc kiểm kê và bỏ vật báu vào rương được giữ bí mật với bên ngoài, nhưng chấp hành trong nội bộ thì cũng không quá nghiêm ngặt, chuyện đổi vật phẩm hoặc điều tạm nhân thủ có xảy ra, điều này đã khiến quân cờ thành công tập trung được những thứ mình muốn vào cùng một cái rương, đồng thời không khiến bất kỳ kẻ nào hoài nghi. Mãi đến khi cái rương thất lạc, phe Hoàng Đế mới nhận ra: Nội bộ của mình có một tên giặc rất lớn.”

Có giặc tất phải trừ khử, nhưng điều tra một phen, tất cả manh mối đều chỉ hướng một người tên là Bành Nhất, Bành Nhất này vừa hay cũng là người phụ trách cái rương bị trộm đi kia.

Ý nghĩ trong đầu Giang Luyện xoay chuyển cực nhanh: “Vu oan?”

Thần Côn ừ một tiếng: “Lòng dạ quân cờ này vô cùng kín kẽ, hắn ta đã sớm biết mất tích một cái rương nhất định sẽ có người truy tra, thế nên đã bố trí xong người chịu tội thay từ trước đó, bố trí cực kỳ hoàn mỹ, Bành Nhất căn bản là không thể biện minh, kêu trời trời không thưa.”

“Bành Nhất tất nhiên là không cam lòng chết oan, ông ấy lập lời thề, cầu xin Hoàng Đế cho mình một cơ hội, chỉ cần cho ông ấy một cơ hội, ông ấy nhất định sẽ tìm được cái rương trở lại, cũng tự tay bắt được kẻ đã hãm hại mình.”

Giang Luyện bật thốt: “Hoàng Đế đồng ý?”

Đáng tiếc là Thiên Tư không có ở đây, cô ấy luôn rất thích nghe kể chuyện.

Giang Luyện liếc điện thoại, rất muốn livestream cho cô, hoặc là gọi điện bật loa ngoài cho cô nghe, tiếc là sóng điện thoại lại muốn lên lớp dạy đời: Trước khi mạng lưới phủ sóng của các nhà mạng di động có thể chinh phục được diện tích của khu không người thì những tiếc nuối như thế này sẽ còn lặp đi lặp lại dài dài.

Thần Côn trả lời: “Hoàng Đế quả thật có tầm nhìn xa, mà kể ra thì, Bành Nhất cũng được tính là lớp trẻ của tộc thần, cũng chính như chúng ta từng bàn luận, ông ấy chính là nhóm người tộc thần cuối cùng tuyệt chủng.”

“Bành Nhất tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm động rơi nước mắt, chỉ hận không thể thịt nát xương tan mà đền đáp. Sau một phen tìm cách, họ đã làm bốn việc. Một, tiếp tục đẩy mạnh chuyện đốt rương; hai, phái người truy tra cái rương bị thất lạc, thể hiện rằng mình có truy tra; ba, truyền lời ra ngoài rằng mình sẽ để lại một phần xương rồng và linh phượng hoàng, phòng ngày sau đốt rương; bốn, công khai hành hình mổ bụng moi ruột Bành Nhất với tội danh ‘gian tế’, ‘phản loạn’.”

“Khi trước tôi vẫn luôn thấy lạ, Cổn người ta có phải đại gian đại ác gì đâu, trị thủy cũng rất cần cù nghiêm túc, không dùng mánh lới gian trá gì, chỉ là bó tay không thành mà thôi, nào đến mức đáng bị giết? Giờ thì đã biết, Thiên đế giết Cổn, Cổn phục sinh Vũ, hình phạt này chỉ làm tiêu hao một lần sinh sản tự thể của ông ta, nhưng hình phạt mổ bụng moi ruột thì khác, đây là tội ác tày trời, triệt để giết chết, đừng hòng phục sinh nữa.”

Giang Luyện trầm ngâm: “Đây hẳn là giả chết phải không?”

“Đương nhiên là giả chết rồi, nhưng để diễn cho thật, xuống tay cũng là thật, cái vết có hình chữ ‘S’ đó chính là vết dao mổ bụng moi ruột khi đó. Màn kịch này là để cho quân cờ xem, đánh cuộc khiến hắn tự cho rằng mưu kế đã thành, lơ là cảnh giác, không chút lo lắng đi trộm tiếp xương rồng và linh phượng hoàng.”

Da đầu Giang Luyện như bị điện giật, tê rần từng trận: “Mà các chú thì đã bày mai phục từ trước, lúc hắn trộm đi tất sẽ bị bại lộ?”

Một chuỗi sự tình liên tiếp thoắt cái đã có giải thích, hơi thở Giang Luyện vừa gấp gáp vừa nặng nề: “Thế nên những giấc mơ chú mơ thấy đích xác đều là từ góc nhìn của Bành Nhất, Bành Nhất kiểm kê rương, thấy mình cất túi mật núi, phát hiện ra cái rương bị trộm đi, bèn đuổi theo, trông thấy bóng phượng, rồng rơi, cùng tiếng người tộc thần ngâm xướng ai ca, cũng cảm nhận được mình bị mổ bụng moi ruột. Còn nữa, sau khi dẫn dụ quân cờ trộm linh phượng hoàng, lại lén bám theo hắn ta đến hang động nơi hắn bàn bạc với đồng bọn, nghe thấy tiếng hai kẻ đó thì thầm với nhau?”

Không sai, Thần Côn ngầm thừa nhận.

Trong đó không ngờ lại có nhiều uẩn khúc như vậy, chẳng trách mình đó giờ luôn rất khó nhận định được lập trường và vai trò của “Thần Côn”, còn từng cảm thấy lão là phản đồ…

Không đúng, Giang Luyện chợt nhớ lần đánh bậy đánh bạ nhìn thấy túi mật núi lúc đi vệ sinh ban đêm khi hạ trại trong núi: Kẻ ở chung một chỗ với người đầu bò kia hẳn chính là quân cờ, người đầu bò dùng cánh tay dị dạng bẩm sinh quấn lấy cổ quân cờ, thì ra chỉ là để kéo hắn vào chỗ tối phòng bị ai nhìn thấy chứ không phải là bắt cóc gì.

Cơ mà…

“Sao chú lại có gương mặt giống y hệt quân cờ vậy? Tổ tiên của chú họ Bành, Bành Nhất là tổ tiên xa của chú, chú phải trông giống Bành Nhất mới đúng chứ.”

Thần Côn xua tay: “Tiểu Luyện Luyện, cậu kiên nhẫn chút đi, còn chưa kể tới mà.”

Thôi được rồi, tạm thời đặt chi tiết này sang một bên vậy, Giang Luyện nóng lòng muốn biết diễn biến tiếp theo: “Sau đó thì sao, sau khi phát hiện ra quân cờ mưu đồ bí mật trong hang động, các chú đã bắt hai kẻ này hiện hình?”

Thần Côn lắc đầu.

Cũng phải, hẳn là không bắt, nếu bắt thì linh phượng hoàng cũng đã đoạt được về rồi chứ chẳng lưu lạc bên ngoài, Giang Luyện nhất thời không nghĩ ra: “Tại sao không bắt vậy?”

Thần Côn đáp: “Vẫn câu cũ, làm việc phải có cái nhìn toàn cục, kẻ đó chỉ là quân cờ, đối phương rốt cuộc đã bố trí trận cục ra sao, hắn ta không thể biết được, mà chỉ bằng vào những vật đã đánh mất, phe Hoàng Đế cũng không cách nào hiểu được thấu triệt – giết một quân cờ không thể giúp tìm được cái rương. Nhưng, nếu có thể biến quân cờ này thành người của mình, cắm ngược lại thì ý nghĩa và tác dụng sẽ khác hẳn.”

Giang Luyện thở dài một hơi thậm thượt: “Khó lắm phải không? Hơn nữa, các chú có thể tin được hắn sao?”

Có một số việc, có một ắt sẽ có hai, hôm nay hắn có thể phản bội Xi Vưu thì ngày sau cũng có thể phản bội lại mình, theo một góc độ nào đó, người đã phản bội một lần vĩnh viễn không bao giờ đáng tin tưởng.

Thần Côn cũng cảm thán: “Tất nhiên rồi, bởi vậy nên, cuối cùng người cắm ngược lại cũng không phải là quân cờ.”

Trong lòng Giang Luyện khẽ động: “Bành Nhất?”

Cũng chỉ có thể là ông ấy, chuyện bí mật như vậy, người biết rõ nội tình chắc chắn là không nhiều, hơn nữa, “kẻ sĩ chết vì tri kỷ”, đương khi Bành Nhất sắp chết oan, lại được Hoàng Đế mở cho một con đường sống, dẫu không phái ông ấy đi, phỏng chừng ông ấy cũng sẽ chủ động xin đi, huống chi, chính ông ấy từng thề rằng sẽ “tìm cái rương về”.

“Bành Nhất đã…dịch dung?”

Ngẫm lại cũng thật nguy hiểm, chuyện nằm vùng cũng chẳng dễ chơi chút, hơn nữa lỡ như gặp phải người quen để lộ sơ hở…

Thần Côn nguýt hắn, trò chuyện lâu như vậy, Thần Côn rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần khi trước, thành thật mà nói thì Giang Luyện quả thực rất không quen với một Thần Côn vẻ mặt sầu khổ thở vắn than dài.

“Tiểu Luyện Luyện, cậu cũng quá coi thường người tộc thần rồi, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của người ta đến giờ chúng ta vẫn chưa bắt kịp đâu, dịch dung… Nếu chỉ là dịch dung thì tôi là đời sau của Bành thị, sao lại có thể giống y đúc quân cờ gian tế kia như thế?”

Phải nhỉ, Giang Luyện đoán lại: “Công trình sinh vật? Cải tạo gen?”

Thần Côn nhắc nhở hắn: “Cũng gần vậy, cậu có nhớ tôi từng đề cập tới, đồ cất vào rương có rối đất của Nữ Oa không?”

Có, Thần Côn còn từng suy đoán, rối đất có thể chính là “robot” của người tộc thần.

Người chết rồi hóa thành đất bụi, đất bụi lại nặn thành rối người, giữa người và đất quả thực tồn tại một sự liên kết vi diệu – thực vật sinh trưởng dồi dào từ đất, đất đai tích trữ trong mình một sức mạnh mà nhân loại đến nay vẫn không hiểu được, nhưng biết đâu người tộc Thần đã lĩnh ngộ được điều đó.

“Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, nói theo cách ngày nay thì mọi nhận thức của quân cờ đều được “cài đặt” vào rối đất nặn, mà Bành Nhất thì cũng được đất nặn cải tạo thành hình dáng của quân cờ, bởi hai người có “chất liệu” tương đồng nên có thể kết nối, thế nên ông ấy có thể ‘đọc được’ nhận thức của quân cờ.”

Còn may, giải thích không tính là quá khó hiểu, Giang Luyện đã hiểu được tám chín phần: Như vậy, khi Bành Nhất đi phản nằm vùng sẽ không đến mức vì không biết chuyện hồi nhỏ, mối tình đầu của kẻ này làm bại lộ.

Hắn truy vấn: “Vậy sau đó thì sao?”

Sau đó, Bành Nhất chuyển mặt trận, mang gương mặt xa lạ, hóa trang lên sân khấu bên phe Xi Vưu.

Điển cố “Hai quả đào giết ba kẻ sĩ” xuất xứ từ “Yến Tử Xuân Thu – Gián hạ”, kể rằng thời Xuân Thu, dưới trướng Tề Cảnh Công có ba viên đại tướng: Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cương và Cổ Dã Tử, chiến công chói lọi nhưng cũng vì vậy mà cậy công sinh kiêu, Yến Tử (tức tướng quốc Yến Anh nước Tề) để tránh khả năng thành tai họa tương lai đã kiến nghị Tề Cảnh Công sớm ngày diệt trừ mối họa.

Yến Tử đặt ra một cái bẫy: Để Tề Cảnh Công mời ba vị dũng sĩ tới, muốn ban cho ba người hai quả đào quý, mà ba người thì lại không cách nào chia đều ba quả đào, Yến Tử bèn đưa ra biện pháp hài hòa – ba người so công, công ai lớn người đó có thể lấy một quả đào. Công Tôn Tiếp và Điền Khai Cương đều báo chiến công của mình ra trước rồi chia nhau mỗi người cầm một quả đào. Lúc này, Cổ Dã Tử cho rằng công lao của mình lớn hơn, tức giận rút kiếm chỉ trích hai người kia, mà Công Tôn Tiếp và Điền Khai Cương sau khi nghe Cổ Dã Tử nêu chiến công của mình thì cũng tự nhận là không bằng, xấu hổ nhường quả đào ra rồi tự sát. Cổ Dã Tử thấy thế lại cảm thấy hổ thẹn vì trò hề sỉ nhục người khác, tự thổi phồng công lao, khiến người ta phải chết của mình, bèn cũng rút kiếm tự vẫn – Do đó, chỉ bằng hai quả đào, không đánh cũng thắng mà xóa được ba mối nguy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện