Mộc Hạ đứng phía sau Hoàng Nhạc vẫn giữ một mặt lạnh tanh không gợn sóng, cậu cầm phổ nhạc lên ánh mắt lại thay đổi. Hoàng Nhạc đoán rằng sự việc này không còn đơn thuần nữa rồi.
Mộc Hạ không để tâm đến phổ nhạc đó nữa, cậu nhanh tay vứt nó luôn vào sọt rác bên cạnh. Hoàng Nhạc nhìn thấy mà thất kinh, Mộc Hạ không để ý đến biểu cảm của anh. Cậu lôi từ chiếc balo của mình ra một chiếc máy tính, Mộc Hạ nhanh chóng ngồi xuống giường rồi mở nguồn.
Một loạt hành động dứt khoát và nhanh chóng diễn ra trước mắt Hoàng Nhạc. Anh chỉ im lặng đứng ở kế bên quan sát, nhưng vì thao tác của Mộc Hạ nhanh như chớp nên anh bèn nhắm mắt lôi điện thoại ra mà chờ đợi. Nhưng khi vừa mới mở mật khẩu thì Mộc Hạ đã dừng lại.
"Anh nhìn này, có người lẻn vào phòng chúng ta tìm kiếm và chụp lại phổ nhạc"
"Anh nhớ trước khi đi, anh và em đã khoá cửa cẩn thận còn vặn vặn mấy lần để kiểm tra sao giờ lại"
"Chắc người này đã trộm chìa khóa dự phòng ở chỗ đạo cụ đi. Dù gì giờ mọi người cũng đang bận rộn tối mắt tối mũi để chuẩn bị sân khấu mà"
"Khốn nạn thật, anh mà biết là kẻ nào anh đấm chết"
"Bình tĩnh đi ạ, đợi đến lúc biểu diễn sẽ biết được là ai thôi. Giờ thì chúng ta nên nghĩ kế khác thôi"
"Công sức tập luyện mất ăn mất ngủ mấy tuần nay của em và anh"
Mộc Hạ khẽ gật đầu không nói, cậu lập tức trở nên suy tư. Phổ nhạc có thể viết lại, hát thì cũng có thể gấp rút điều chỉnh đi. Nhưng còn những động tác thì làm thế nào mới thoả đáng bây giờ, mỗi linh hồn trong phổ nhạc ghép lại với mỗi bước nhảy sẽ hoàn toàn khác nhau.
Chợt bên tai cậu Hoàng Nhạc lại đặt ra câu hỏi: " Ủa mà sao em lại có đoạn video này, không phải các phòng riêng tư của thí sinh không được lắp camera giám sát sao?"
"Cũng không giấu gì anh, em dùng bướm nhỏ để theo dõi và quan sát căn phòng. Khi không có người đom đóm sẽ đảm bảo nhiệm vụ bảo vệ phòng
"Nhưng làm như nào, không phải bướm chỉ có thể làm đẹp và bay xung quanh được thôi sao. Anh chưa từng nghe nói bươm bướm có góc nhìn camera bao giờ"
"Phát minh mới thôi ạ, dựa trên hình mẫu bé xinh và không có tính cảnh giác của bươm bướm mà dùng làm camera giám sát. Dù gì bươm bướm cũng hay bay lượn xung quanh và đậu nơi các ngóc ngách như một điểm sáng xinh đẹp mà. Phát minh này chưa từng có mặt trên thị trường đâu ạ, anh tìm kiếm cũng vô ích. Nếu muốn em sẽ tặng anh vài con để chơi"
"Mà sao nó biết được đâu là địch đâu là người nhà mà tắt giám sát, em nói camera thông minh này chỉ khi không có người mới tự động bật lên để giám sát thôi mà"
"Em hiểu ý của anh muốn nói là gì, em đã lập trình sẵn thông tin vào trong chip của bướm nhỏ. Nên chỉ cần không phải là em hay anh bước vào thì bướm nhỏ sẽ không tự động ngắt kết nối. Với lại không có thiết bị nào dò được tia hồng ngoại của nó đâu ạ. Đây là chip đặc biệt chỉ có chủ nhân phát minh ra nó mới có vật dụng đo lường tia hồng ngoại của nó mà thôi"
"Anh hiểu rồi, và anh cũng biết chắc nó là của em phát mình ra nhỉ"
"Vâng"
Hoàng Nhạc không còn bất kỳ thắc mắc nào nữa, hiện tại nỗi lo duy nhất của cả hai bây giờ chính là làm sao để cứu vãn tình cảnh trước mắt. Suy cho cùng vòng loại xếp hạng này cũng vô cùng quan trọng. Ngã hai ngồi trên giường lập tức rơi vào trạng thái lặn.
Hoàng Nhạc ngồi vắt óc suy nghĩ, miệng cứ lẩm bẩm cái này không được, cái kia không ổn,...rốt cuộc cũng bất lực không tìm thấy cái gì ra hồn cả. Nhìn sang Mộc Hạ đường như cậu đã dự tính gì đó, Hoàng Nhạc có chút mong chờ.
Mộc Hạ không để tâm đến phổ nhạc đó nữa, cậu nhanh tay vứt nó luôn vào sọt rác bên cạnh. Hoàng Nhạc nhìn thấy mà thất kinh, Mộc Hạ không để ý đến biểu cảm của anh. Cậu lôi từ chiếc balo của mình ra một chiếc máy tính, Mộc Hạ nhanh chóng ngồi xuống giường rồi mở nguồn.
Một loạt hành động dứt khoát và nhanh chóng diễn ra trước mắt Hoàng Nhạc. Anh chỉ im lặng đứng ở kế bên quan sát, nhưng vì thao tác của Mộc Hạ nhanh như chớp nên anh bèn nhắm mắt lôi điện thoại ra mà chờ đợi. Nhưng khi vừa mới mở mật khẩu thì Mộc Hạ đã dừng lại.
"Anh nhìn này, có người lẻn vào phòng chúng ta tìm kiếm và chụp lại phổ nhạc"
"Anh nhớ trước khi đi, anh và em đã khoá cửa cẩn thận còn vặn vặn mấy lần để kiểm tra sao giờ lại"
"Chắc người này đã trộm chìa khóa dự phòng ở chỗ đạo cụ đi. Dù gì giờ mọi người cũng đang bận rộn tối mắt tối mũi để chuẩn bị sân khấu mà"
"Khốn nạn thật, anh mà biết là kẻ nào anh đấm chết"
"Bình tĩnh đi ạ, đợi đến lúc biểu diễn sẽ biết được là ai thôi. Giờ thì chúng ta nên nghĩ kế khác thôi"
"Công sức tập luyện mất ăn mất ngủ mấy tuần nay của em và anh"
Mộc Hạ khẽ gật đầu không nói, cậu lập tức trở nên suy tư. Phổ nhạc có thể viết lại, hát thì cũng có thể gấp rút điều chỉnh đi. Nhưng còn những động tác thì làm thế nào mới thoả đáng bây giờ, mỗi linh hồn trong phổ nhạc ghép lại với mỗi bước nhảy sẽ hoàn toàn khác nhau.
Chợt bên tai cậu Hoàng Nhạc lại đặt ra câu hỏi: " Ủa mà sao em lại có đoạn video này, không phải các phòng riêng tư của thí sinh không được lắp camera giám sát sao?"
"Cũng không giấu gì anh, em dùng bướm nhỏ để theo dõi và quan sát căn phòng. Khi không có người đom đóm sẽ đảm bảo nhiệm vụ bảo vệ phòng
"Nhưng làm như nào, không phải bướm chỉ có thể làm đẹp và bay xung quanh được thôi sao. Anh chưa từng nghe nói bươm bướm có góc nhìn camera bao giờ"
"Phát minh mới thôi ạ, dựa trên hình mẫu bé xinh và không có tính cảnh giác của bươm bướm mà dùng làm camera giám sát. Dù gì bươm bướm cũng hay bay lượn xung quanh và đậu nơi các ngóc ngách như một điểm sáng xinh đẹp mà. Phát minh này chưa từng có mặt trên thị trường đâu ạ, anh tìm kiếm cũng vô ích. Nếu muốn em sẽ tặng anh vài con để chơi"
"Mà sao nó biết được đâu là địch đâu là người nhà mà tắt giám sát, em nói camera thông minh này chỉ khi không có người mới tự động bật lên để giám sát thôi mà"
"Em hiểu ý của anh muốn nói là gì, em đã lập trình sẵn thông tin vào trong chip của bướm nhỏ. Nên chỉ cần không phải là em hay anh bước vào thì bướm nhỏ sẽ không tự động ngắt kết nối. Với lại không có thiết bị nào dò được tia hồng ngoại của nó đâu ạ. Đây là chip đặc biệt chỉ có chủ nhân phát minh ra nó mới có vật dụng đo lường tia hồng ngoại của nó mà thôi"
"Anh hiểu rồi, và anh cũng biết chắc nó là của em phát mình ra nhỉ"
"Vâng"
Hoàng Nhạc không còn bất kỳ thắc mắc nào nữa, hiện tại nỗi lo duy nhất của cả hai bây giờ chính là làm sao để cứu vãn tình cảnh trước mắt. Suy cho cùng vòng loại xếp hạng này cũng vô cùng quan trọng. Ngã hai ngồi trên giường lập tức rơi vào trạng thái lặn.
Hoàng Nhạc ngồi vắt óc suy nghĩ, miệng cứ lẩm bẩm cái này không được, cái kia không ổn,...rốt cuộc cũng bất lực không tìm thấy cái gì ra hồn cả. Nhìn sang Mộc Hạ đường như cậu đã dự tính gì đó, Hoàng Nhạc có chút mong chờ.
Danh sách chương