Sau thành công của quả cậu Rex trong cuộc thi sáng chế tại Hoa Kỳ, các nước cường quốc dần có thiện cảm và dè chừng đất nước thuộc một quần đảo đặc biệt được hình thành trên bản đồ thế giới.

[ Lưu ý: Các nước bên trong không liên quan tới ngoài đời, cứ xem như đây là một đất nước độc lập nằm ngoài lịch sử và nó tồn tại chỉ riêng trong tiểu thuyết này mà thôi]

Cứ như vậy độ nổi tiếng của quốc gia không ngừng tăng lên mà còn có vị trí đứng trong hàng ngũ của các nước cường quốc mới. Thậm chí các bị đại lão của Viện Quốc Gia và HAJ cũng được hâm mộ quá trời. Số người theo dõi phải gọi là bùng nổ.

Nhưng vì chẳng ai biết trang mạng xã hội của HAJ là gì nên đành ngậm ngùi làm fan trong thầm lặng, còn bên này Mộc Hạ nghe được tin tức cũg vui lây. Nhưng cậu đã theo chân sư phụ Diệt Hưu bay qua Anh để tham gia cuộc thi vẽ rồi nên không ra đón tiếp mọi người được.

Trước lúc đi cậu cũng đã báo lại cho cả nhà biết, mọi người cũng muốn tiễn Mộc Hạ nhưng cậu không cho. Nên mọi người đành ngậm ngùi ở nhà đợi cậu về. Trước lúc đi, vào buổi tối hôm đó.

"Ba, mẹ, anh cả, chị hai. Tuy có hơi đường đột nhưng ngày mai con/em phải bay sang Anh để tham gia cuộc thi vẽ thế giới. Con không có thời gian để nói cho mọi người biết sớm hơn, đây là thất trách của con. Xin lỗi cả nhà"

"Mai con đi rồi sao, nhanh như vậy thật đáng lo mà "-Hải Đường

"Vậy đã thu dọn hành lý chưa"-Bắc Hải

"Dạ con đã bỏ đồ vào vali rồi ạ"

"Thật là lo, đây là lần đầu em rời xa gia đình đấy"-Thảo Anh



"Vậy cuộc thi tổ chức trong bao lâu?"-Trí Khanh

"Dạ, cuộc thi sẽ được tổ chức năm vòng. Một vòng loại và bốn vòng đấu chính, nên cuộc thi được tổ chức nội trong 3 ngày ạ"

Sau đó mọi người nhắc nhở Mộc Hạ đủ thứ, thấy đã khuya nên bảo cậu ngủ sớm mai lấy sức mà đi.

Quay lại hiện tại, Mộc Hạ đang ngồi trên máy bay. Đây là khoang thương gia, Diệt Hưu lão sư đương nhiên chẳng mất tiền. Vì mọi thứ đều do nhà nước tài trợ, do đó nên Mộc Hạ phải quyết tâm lấy giải về để Quốc Gia baba còn nở mày mở mặt nữa chứ.

Bay mấy tiếng đồng hồ liền cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, hai người cũng theo đoàn sứ giả ra xe để về khách sạn đã được chuẩn bị sẵn. Mộc Hạ vẫn đang đeo khẩu trang kín mít cả mặt.

Nghỉ ngơi một ngày thì vòng bảng xếp loại cũng diễn ra, Diệt Hưu ngồi ở hàng ghế dành cho các đại lão mà quan sát Mộc Hạ.

"Con làm được mà, thả lỏng đi"

"Vâng, con sẽ không để người phải thất vọng "

Mộc Hạ trước khi thi đã ra quyết tâm, vì tiền vì quốc gia vì sư phụ cậu chấp nhận thử thách lần này. Cứ thế vòng loại cuối cùng cũng diễn ra, vì tránh để các thí sinh gian lận mà năm nào cũng có hơn mười cái camera giám sát bọn họ.

Đây là cuộc thi vươn tầm quốc tế nên chẳng ai dại gì mà đi gian lận hay dám mua chuộc ban giám khảo cả. Bởi lẽ nếu việc này bị bại lộ thì bọn họ đừng hòng mà sống yên thân nữa.



Rất nhanh Mộc Hạ đã sẽ xong, cậu dơ bảng đã hoàn thành lên sau đó rời khỏi vị trí. Người của ban tổ chức nhưng chóng đưa tranh của cậu tới chỗ dám khảo, tránh các thí sinh khác dựa theo đó mà sao chép biến tấu lại ý tưởng.

"Cậu nhóc đó giỏi thật đấy"

"Ta thấy tác phong của cậu nhóc này rất chuyên nghiệp, không biết sư phụ của cậu ta là ai nhỉ?"

Một bên ngồi nghe lời khen ngoài mặt thì Diệt Hưu bình thản thế thôi chơ bên trong đang gào thét, tự luyến vô cùng. Ông rất tự hào về cậu học trò này của mình.

Rất nhanh thời gian quy định đã hết, ban giám khảo cũng rời chỗ để đi chấm bài của những thí sinh còn lại. Và như thường lệ, cách chấm vô cùng khắc nghiệt khiến hơn 100 thí sinh rớt đài. Hiện tại chỉ còn vỏn vẹn 10 người xuất sắc nhất.

Trong đó bao gồm Mộc Hạ và quán quân người anh năm ngoái, sau khi vòng loại kết thúc. Mộc Hạ nhanh chóng đi tìm Diệt Hưu lão sư, đang đi thì cậu bị một người chặn lại.

" Xin chào"

[ Lưu ý: Suốt quá trình cuộc thi diễn ra tùy tui viết tiếng Việt nhưng thực chất mọi người đều dùng tiếng Anh để giao tiếp nha ]

Mộc Hạ không đáp lại mà trực tiếp lướt qua. Người vừa chào hỏi cậu là một trong những thí sinh của cuộc thi, vì mái tóc đặc trưng và đôi mắt xanh kia nên rất dễ nhận ra cậu ta là người Anh chính gốc.

Người con trai kia nhìn Mộc Hạ, trên nét mắt thoáng chút buồn rầu. Nhưng cũng không nán lại lâu mà rời đi luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện