Vương Tú Tú ủ rũ, cắn răng nói: “Tôi không cần Bình Bình và An An, cậu chỉ cần đưa tiền an ủi lão Tứ nhà tôi lúc trước cho tôi là được! Cha mẹ chúng tôi không có, tôi có quyền lấy số tiền này!”

Lục Trạch Thiên cười lạnh một tiếng: “Đó là phần của vợ lớp trưởng lấy, cho dù có như thế nào thì cũng không đến lượt chị đâu.”

“Cô ta cũng tái giá mà! Dựa vào cái gì mà đòi lấy số tiền này hả?!” Vương Tú Tú đột nhiên ngẩng cao đầu, thanh âm ban nãy còn khúm núm, bởi vì khẩn trương mà biến thành lanh lảnh chói tai.

Lục Trạch Thiên nhíu mày: “Gần đây cô ấy mới bắt đầu tái giá!”

“Tôi mặc kệ!” Vương Tú Tú bằng bất cứ giá nào cũng đều phải lấy được, nói tiếp: “Cô ta nói sẽ đưa tiền cho con cái, dù sao cậu vẫn phải đưa cho tôi!”

Lục Trạch Thiên chẳng muốn dây dưa thêm với cô ta nữa, anh quay đầu nhìn nhìn chung quanh, vừa đúng lúc Hắc Hổ đi qua giao lộ phía trước, anh mở miệng gọi Hắc Hổ lại đây.

Hắc Hổ chầm chậm chạy lại, hỏi: “Đoàn trưởng, có chuyện gì sao ạ?”

Lục Trạch Thiên: “Mang người này đến phòng cảnh vụ đi, gọi điện cho sư trưởng Lý, nói là Vương Tú Tú lại đến đây nữa, việc này để cho ông ấy xử lý nghiêm túc vào.”

Hắc Hổ thấy biểu tình của Lục Trạch Thiên vô cùng nghiêm túc và đáng sợ, lập tức hô lên: “Vâng thưa đoàn trưởng!”



Vương Tú Tú sợ tới mức hoa dung thất sắc(*), liên tục trốn ra sau: “Cậu dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi!?”

[Chú thích: (*) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt, sợ hãi.]

Hắc Hổ nhìn về phía Lục Trạch Thiên, Lục Trạch Thiên vẫn lạnh lùng nói: “Dẫn đi đi.”

“Vâng ạ!” Lúc này Hắc Hổ mới bất chấp tất cả, bắt đầu nắm lấy cánh tay Vương Tú Tú, mạnh mẽ kéo cô ta đi.

“Cứu! Cứu mạng! Cứu mạng người!” Vương Tú Tú hô to lên, Hắc Hổ lại hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cái.

“Cứ việc kêu đi, bà chị dùng sức mà kêu, một hồi nữa gọi người tới, bà chị có trái cây mà ăn!”

Vương Tú Tú sợ hãi tập thể mọi người sẽ thẩm vấn cô ta, lập tức không dám kêu nữa, nhưng cô ta vẫn giãy giụa điên cuồng.

Chút sức lực này của cô ta đâu thể nào so sánh được với Hắc Hổ ngày qua ngày đều huấn luyện. Hắc Hổ không thèm để ý tới cô ta nữa, hắn kéo cô ta đi đến phòng cảnh vụ.

Chỉ cần việc nào mà Hắc Hổ làm, Lục Trạch Thiên vẫn rất yên tâm, vì thế nên anh không quản nữa mà nhanh chóng đi về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện