“Tại sao chứ….” An An cảm thấy mất mát, nhưng vẫn cười đáp lại: “Vậy được rồi, không ấy cậu lại làm khoai lang mật và táo ngào đường một lần nữa đi!”

An An rất thích ăn đồ ngọt.

Tần Thi nhìn bộ dạng hiểu chuyện của con bé, lòng cô mềm nhũn ra, quyết định không chọc con bé nữa, cô nói: “Tớ vốn định làm bánh kem bơ cho các cậu cho nên mới không tính là quà.”

“Bánh kem đã rất ngọt rồi, không nên ăn khoai lang mật và táo ngào đường nữa, cậu chọn quà khác đi.”

An An nghe vậy liền lập tức hoan hô, trong ánh mắt như có một tia sáng loé lên: “Vậy thì tớ… tớ muốn đi xem ba và bọn họ huấn luyện.”

Tần Thi hơi giật mình, không nghĩ tới con bé lại đưa ra yêu cầu như vậy: “Tại sao cậu lại muốn xem cái này?”

An An lùi lại phía sau mấy bước, bắt đầu múa may quay cuồng tay chân nhỏ: “Lúc trước tớ có làm mắc con diều ở trên cây, chú Hắc Hổ nhanh như cắt đã leo lên cây lấy xuống, thực sự trông rất ngầu.”

“Chú còn kể với chúng tớ là lúc bọn họ huấn luyện từ trên cao như vậy, tay không được bò lên trên.” An An nhón chân lên, dùng sức đưa tay ra múa loạn xạ, cả người lung lay, thiếu chút nữa là té ngã lăn đùng.

May mắn là Lục Trạch Thiên vào đúng lúc nên đỡ được con bé.



Lục Trạch Thiên nghe thấy con bé kể chuyện, đỡ An An rồi nâng lên không trung, ném rồi lại chụp, cứ vậy liên tục.

“A a a….” An An thét chói tai nhưng vẫn cười ha ha, không ngừng kêu ba làm thêm một lần nữa.

Lục Trạch Thiên chơi đùa với con bé cả nửa ngày, làm An An vui mừng đến mức không tả nổi, tiếp đất rồi vẫn còn sức để cười.

Lục Trạch thiên nhìn về phía Bình Bình, Bình Bình lại liên tục xua tay: “Con không cần, con không cần đâu!”

Trò này quá là mạo hiểm, cậu nhóc không thích xíu nào.

Lục Trạch Thiên nhìn cậu nhóc: “Thật sự không muốn sao?”

Bình Bình liên tục lắc đầu, cầm lấy đầu bút chì rồi tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

Lục Trạch Thiên cảm thấy có hơi đáng tiếc, nhưng anh vẫn tôn trọng lựa chọn của Bình Bình, không có muốn bắt ép thằng bé phải chơi.

Cố Thanh Hải ngồi trên ghế sôfa đọc sách, thấy tầm mắt của Lục Trạch Thiên đang hướng tới, cậu nhóc hơi trừng mắt, trong đầu đang bận nghĩ xem nên từ chối như thế nào, thế mà lại thấy Lục Trạch Thiên trực tiếp hướng ánh mắt sang chỗ khác, nghiêng đầu không nhìn mình nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện