Tiếng chuông tan học vang lên, Tần Thi để cho các em về nhà, tiết sau sẽ lại dajy cho bọn chúng phần kế tiếp, sau đó cô liền ra khỏi phòng học.

Sau khi vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy Ngô Hữu Minh đi ra từ phòng học bên cạnh, ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng không ai để ý ai cả.

Dù sao thì Ngô Hữu Minh cũng sẽ không phản ứng lại với cô, Tần Thi bày ra vẻ ‘mặt nóng dán mông lạnh(*)’, căn bản không thèm chào hỏi lão ta.

[Chú thích: (*) Mặt nóng dán mông lạnh: đây là một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.]

Ngô Hữu Minh thấy Tần Thi không để ý gì đến mình, trong lòng vô cùng tức giận, thầm nghĩ con người cô sống vậy là không được, rõ ràng là không tôn trọng tiền bối.

Ngô Hữu Minh nhìn thoáng qua đầu tóc của Tần Thi, bện tóc thì sơ rối lại còn cột thêm dây tóc màu xanh lam, càng ngày trông càng chướng mắt.

Một chút giản dị cũng không có, hiện tại đang là thời khắc quốc gia phát triển, cống hiến vì quốc gia mới đúng là vương đạo(*), mỗi ngày đều phải cân nhắc cách ăn mặc chứ….. Hừm! [Chú thích: (*) Vương đạo: là đường lối dùng nhân nghĩa để cai trị thiên hạ.]

Các bạn học thấy Tần Thi rời đi rồi, còn chưa kịp phản ứng gì, mới nhanh như vậy mà đã tan học rồi.



“Thời gian trôi nhanh đến vậy sao? Tiết này là 40 phút hả?”

Lý Lượng vỗ vỗ bạn ngồi cùng bàn, hỏi: “Minh à, cậu nhìn đồng hồ của cậu xem, thời gian có đúng là 40 phút không?”

Trương Minh giơ tay lên, túm tay áo lên xem đồng hồ trên cổ tay, khẽ nhíu mày: “Là đúng rồi đó.”

“Vậy sao lại nhanh như thế chứ? Tớ đi học mà ngủ một giấc cũng chưa nhanh đến mức đó.”

Cậu bạn bên cạnh cũng kêu la không ngừng, có không ít các bạn học ngồi phụ hoạ, kêu lên ríu rít.

Lớp trưởng Lý Vân ngồi ở hàng phía trước trợn tròn mắt, cất giọng thanh tú: “Đó là bởi vì anh đang chuyên tâm vào làm một chuyện, thành ra không ý thức được thời gian đang trôi đi, hiện tại không chuyên tâm nữa thì sẽ thấy thời gian trôi chậm lại ngay thôi.”

“Từ lúc nào mà anh lại ngủ trong giờ học vậy? Tại sao lại không nghe giảng chứ?” Lý Vân quay đầu lại nhìn cậu nhóc, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Lý Lượng nhìn biểu cảm của cô em thì vội vàng ôm đầu: “Em nghe lầm rồi, không thể nào có chuyện anh ngủ gật được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện