Tần Thi cúi xuống thì thấy đó là một chiếc váy dài tay kiểu Pháp, cổ vuông, trông rất nhã nhặn thục nữ.

Tần Thi hỏi: “Cô muốn may màu gì? Cái này bất kể là xanh đậm, màu trắng, đen nhánh hay là hoa nhí cũng đều rất đẹp.”

Trương Diễm Lệ vừa nghe xong lại bắt đầu thấy rối rắm thêm lần nữa, hơn nửa ngày sau mới quyết định lấy màu xanh đậm.

“Tôi không thích màu đen, váy trắng và hoa nhí thì tôi có nhiều lắm rồi, tốt nhất vẫn nên chọn xanh lam đậm đi, màu sắc này nhìn cũng rất sang, rất được lòng mọi người.”

Dứt lời, Trương Diễm Lệ lại nhìn về phía Tần Thi, hỏi cô: “Gần đây có rất nhiều tin đồn nhảm nhí, cô có nghe qua chưa?”

Tần Thi không thèm quan tâm, chỉ trả lời đại khái: “Quan tâm đám người đó làm gì, tự tôi mặc đồ mà bản thân thấy thích là được, tôi cũng không rảnh mà đi lấy lòng bọn họ làm gì, thích bàn tán thì cứ việc, đối với tôi thì chả sao cả.”

Cô sớm biết sẽ xuất hiện những chuyện như vậy, nhưng cô vẫn lựa chọn làm theo ý bản thân, dù sao thì cô cũng ăn mặc rất xinh đẹp, bản thân cô vui là được.



“Tôi rất thích tân trang bản thân.” Tần Thi thu hồi lại bản vẽ, cười nhạt nói: “Bọn họ là ai vậy? Dựa vào cái gì mà đòi tôi phải chịu uỷ khuất chứ hả? Tại sao tôi lại phải mặc những bộ quần áo mà mình không thích?”

“Tôi mặc cái gì thì liên quan gì đến bọn họ? Hơn nữa, ở trong những thành phố lớn ngoài kia, chuyện trang điểm và kiểu dáng quần áo ngày càng đa dạng hơn, quần áo màu nổi như xanh đỏ tím vàng càng xuất hiện nhiều hơn, cho dù tôi có mặc thì cũng không hề bị cho là khác người đâu.”

Quần áo của Tần Thi cũng đều là loại màu xanh lam, màu xám, màu đen, màu trắng, hay là màu vàng nhạt, hình thức cắt may cũng không quá khoa trương, cùng lắm thì bóp eo một chút, chỉ là hiện lên tí đường cong mà thôi.

Những bộ đồ bó, váy ôm mông càng lộ rõ dáng người của Tần Thi hơn.

Trương Diễm Lệ ngẩng đầu nhìn Tần Thi, hiện tại cô đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ sen và váy dài hoa nhí. Cô bỏ áo sơ mi trong váy, làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh.

Tóc dài buộc thấp sau đầu, dây buộc tóc cùng màu với váy, nhã nhặn trí thức lại còn giỏi giang, trông vô cùng đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ thời thượng.

“Thành phố là thành phố, nơi này là nơi này, căn bản không giống nhau mà.” Trương Diễm Lệ dùng cánh tay chống cằm nhìn Tần Thi, nói: “Những người ở nơi này tư tưởng còn chưa thoải mái…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện