Cố Du tìm cái hang động trông có vẻ an toàn nghỉ ngơi chốc lát, lấy bánh bao đã lạnh ra ăn, lại uống một ngụng nước lạnh cho dễ nuốt, lúc này mới có thời gian đánh giá cái này hang động.

Nhìn từ bên ngoài rất khó phát hiện ra, ở cách mặt đất có một khoảng cao bằng người lớn, bên ngoài có không ít cỏ dại mọc um tùm,Trái lại bên trong hang động lại rất khô ráo, bên cạnh còn có thác nước nhỏ, vừa rồi đi qua nàng có liếc mắt nhìn, bên trong tựa hồ còn có cá, nếu không phải trong nhà có người đang đợi, Cố Du nghĩ ở lại đây cũng không phải không được....! Dọn xong hang động, trời đã bắt đầu hắc dần, mây đen cuồn cuộn che khuất bầu trời trong xanh, những tiếng động lạ như có đồ vật tuần tra vang vảng như gần như xa, trong rừng sâu rậm rạp, càng thêm cô tĩnh vài phần.

Tạ gia.

Sắc trời dần chạng vạng, Vẫn chưa thấy Cố Du trở về, Tạ Hòe Cẩm nhìn sắc trời càng lúc càng hắc, đến khi hoàn toàn tối đen một mảnh, giơ tay đã không thấy rõ phương hướng, trong lòng càng thêm nao nao.

Tạ Phong cái đầu nhỏ ghé lên đùi Tạ Hòe Cẩm, giọng non nớt hỏi “ Cha, nương sẽ trở về sao?”

Cậu lo lắng nương bỏ xuống bọn họ rời đi, dù sao trước đây mẫu thân vẫn thường nói sớm muộn cũng sẽ rời khỏi cái này gia, cậu sợ, sợ hãi mẫu thân đi rồi liền không trở lại...

Tạ Hòe Cẩm xoa xoa đầu cậu, lúc này cũng chẳng biết nên an ủi cậu thế nào, nếu Cố Du thật sự rời đi, vậy hắn cũng không thể làm gì, dù sao người nọ cũng không có nghĩa vụ gì ở lại bên cạnh bọn hắn...

Tạ Hòe Cẩm mắt Hoa Đào ám ám, cơ hồ trong nháy mắt giống như nghĩ đến cái gì, hắn chợt ngồi dậy, nói với Tạ Phong còn đang chưa hiểu chuyện gì.

“ Con ở nhà với đại ca, phụ thân ra ngoài tìm mẫu thân.”

Tạ Phong lập tức rưng rưng gật đầu “ phụ thân phải tìm được mẫu thân nha, con nhớ mẫu thân rồi..”

Tạ Hòe Cẩm ôm cậu một cái, lại dặn dò vài câu xong liền đội cái mũ rơm trên tay cầm theo cây đuốc, xong sôi liền hướng trong bóng đêm chạy đi.

Tạ Phong nhớ rõ phụ thân nói đi ra đóng chặt cửa viện, mới trở lại trong phòng leo lên giường nằm bên cạnh Tạ Hành, nước mắt lại một chút một chút rớt xuống, Tạ Hành đang ngủ nghe được nho nhỏ nức nở thanh, nghi hoặc nghiêm đầu nhìn bên cạnh người.

Tạ Hành nhẹ ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lên tấm lưng gầy gò, hóng nói “ Đừng khóc, đệ mà khóc ngày may mẫu thân trở về biết đệ khóc sẽ rất đau lòng đó!”

Tạ Phong lập tức im bặt, dụi dụi đầu lên người Tạ Hành “ đệ không khóc, đại ca huynh cũng không khóc nha!”

Tạ Hành “.....”

Tạ Hành lập tức phủ nhận “ đại ca không có khóc, đệ đừng nói bậy!”

Tạ Phong nghi hoặc “ chính là vừa rồi đệ thấy huynh khóc nha?”

Tạ Hành “ Là cát bây vào mắt đại ca, chứ đại ca không khóc.”

Tạ Phong bĩu môi, đại ca cậu chính là không muốn thừa nhận.

...

Tạ Hòe Cẩm dọc theo đường núi đi đến, xung quanh một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng thường thường vang lên.

Đêm u tĩnh lặng, càng thêm vẻ quỷ dị.

Ầm ầm!

Sấm chớp xẹt qua cả vùng trời, âm thanh rung chuyển như muốn thông báo một đại trận mưa lớn sắp chốt xuống.

Tứ phía bóng đêm bao trùm, sấm chớp ùn ùn xẹt qua trên trời, chớp sáng chớp tối.

Những âm thanh lạ quanh quẩn bên tai.

Tạ Hòe Cẩm lại tìm vài vòng, phát hiện người là thật không có ở đây, đang lúc này, từ phía rất xa bỗng truyền đến một tiếng sói tru, mà không phải một con, ngay khi tiếng sói tru đó vừa dứt, hàng trăm tiếng sói tru thi nhau vang lên.

Rừng sâu lạnh lẽo, bốn phía lại không có người, Tạ Hòe Cẩm bỗng hoảng hốt, không kịp nghĩ nhiều liền triều hướng kia chạy đi.

Cố Du, nàng không thể gặp chuyện gì bất trắc, chờ ta , ta sẽ lập tức đến tìm nàng.

Hết chương 17 :

Tác giả có lời muốn nói.

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện