" Tránh ra tránh ra, quan phủ làm việc người không phận sự tránh ra một bên."
Hai quan sai đẩy ra đám người đi đến, dân chúng nhanh chóng tránh ra một khoảng cách lớn, làm lộ ra đám thư sinh mặt mũi bẩm dập kia.
Hai nha sai cau mày nhìn nhóm người, lạnh lùng quát " là các ngươi tự ý gây sự sao?"
Có dân chúng tốt bụng nói "Quan gia, là bọn hắn, không những giữa thanh thiên bạch nhật giở trò đồi bại với phu lang nhà lành, còn đánh tướng công nàng bị thương cần phải đi gặp y quán, quan gia ngài phải giúp các nàng đòi lại công đạo a, đám thư sinh này ỷ mình là đồng sinh liền không coi ai ra gì, đúng thật là, quan sai ngài còn ở thanh sơn trấn đâu, dám ở mí mắt các ngài đánh người, còn không phải khinh thường quan gia sao?"
Nghe gã nói thế, hai quan sau mặt tái mét, nhìn đám thư sinh càng không có thiện cảm " nhìn mặt cũng cũng không đến nổi nào, không nghĩ thế nhưng có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy tới!"
" Quan gia! oan ổn quá! là nàng đánh chúng ta, ngài xem, thương thế trên người chúng ta có thể làm chứng"
Đám thư sinh gào thét, trông rất oan ổn.
Quan sai đã bị lời nói kia làm cho tức giận, nào chịu nghe bọn gã giải thích, còn có.....
"Nàng chỉ là cái nữ nhân, đánh các ngươi? thà các ngươi nói tướng công nàng đánh ta còn tin tưởng, một nữ tử như nàng nhìn gầy ốm như vậy có thể đánh được một đám thanh niên sao?"
"Quan gia, ngài đừng nghe tên đó, hắn lừa ngài đó, bọn ta không có sàm sỡ nàng, là nàng cố ý muốn vu khống bọn tal! đúng rồi chắc chắn là như thế!!"
" Nàng vì cái gì phải vu khống các ngươi?"
Có người khinh thường nói.
Tên kia vội đáp " vài năm trước nàng tướng công bị người hại không thể tham gia khoa cử, bọn ta thì không có việc gì, thành công thi đậu tú tài, cho nên nàng mới muốn dùng cách này để vu khống bọn ta, ý đồ hủy đi tiền đồ của bọn ta.."
Có người xì xào " là thật à? nàng thật sự muốn hủy diệt tương lai người ta sao? nhìn cũng xinh đẹp, sao tâm ác thế nhỉ!"
"Ta cũng không ngờ đến!" Có người đáp lời.
Bách tính vốn nghèo khó, không nói đến có thể đi học, thi đậu càng thêm khó vài phần, có thể thi cái tú tài đã là quá may mắn, nếu lại muốn đi lên một bước, thì cái quan trọng chính là thanh danh, một khi thanh danh bị hủy hoại, thì y như rằng tiền đồ cũng không còn, đối với một người đọc sách mà nói, thanh danh quan trọng như nào, trong lòng thôn dân cũng đều rõ ràng.
Trong lúc nhất thời không biết nên tin ai.
Nếu thật như lời tên này nói, vậy nữ nhân này quả thật quá tâm địa ác độc.
Cố Du bị nhiều người nhìn mặt vẫn không đổi sắc, nàng khẽ cắn môi, lộ ra thần sắc bi thống tột cùng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mấy tên thư sinh khiến chúng câm nín.
Đám quan sai hai mắt nhìn nhau, cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn Cố Du nức nở đến đáng thương, giống như bị người vứt bỏ không biết nên tìm ai giúp đỡ, một thân bố y thường thường cũng không khiến dung mạo như hoa như nguyệt của nàng kém đi phần nào, ngược lại càng thêm làm người nổi lên tâm thương xót.
" Các ngươi một đám đại nam nhân vu khống một cái phu lang còn đáng là một cái nam tử sao? lão nương chính mắt nhìn thấy các ngươi đối nàng hai phu thê vừa chế giễu lại khinh thường, còn nói cái gì mà muốn nàng theo ngươi về nhà hầu hạ vài ngày đảm bảo nàng sẽ quên đi chính mình tướng công, ta phi! đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực, tú tài thì sao? có thể hạ nhục người khác, làm ra chuyện cướp thê tử kết tóc của người ta sao? "
Một bà tử chống eo mắng lớn, nàng vừa dứt lời, những tiếng bàn tán càng thêm nhiều, nhất thời nhìn đám thư sinh giống như một đám lưu manh đội lốt người tốt, như hận không đánh bọn gã một trận cho hả dạ.
Mấy tên thư sinh nghẹn họng nhìn trân trối, thiên ngôn vạn ngữ như bị nghẹn lại ở cổ họng.
Đúng lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên.
" Đưa hết đám người này về huyện nha cho ta!"
Nghe thấy thế, nha sai vốn dĩ đang chần chừ lập tức đi lên chuẩn bị áp giải người về nha phủ.
" Các ngươi... các ngươi muốn làm gì! có biết ta là ai không! cha ta chính là huyện thừa đại nhân, các ngươi nếu dám làm gì ta, cha ta sẽ không tha cho các ngươi!"
Thẩm Trường Sinh run rấy nói.
Dân chúng nghe thấy thế biến sắc.
Tên cầm đầu đám nha dịch nghe vậy cười nhạt, cũng chỉ là huyện thừa, có thể lớn hơn tri phủ sao? người ở sau lưng gã chính là người bên cạnh tri phủ đại nhân, phụng mệnh giám sát chuyện lớn nhỏ ở trấn thanh sơn này, tri phủ đại nhân nổi tiếng yêu dân như con, một đám thư sinh ỷ mình có danh tú tài liền tùy ý hạ sát người vô tội, đúng là coi trời bằng vung! coi thường vương phát, đáng tội! Nam tử một thân nha phục đỏ rực, hông đeo trường kiếm, khẽ phất tay.
"Thiên tử phạm phát, xử tội như thứ dân, đưa đi!"
"Các ngươi, các ngươi làm gì, bỏ ta ra....Lâm Tâm Hào, ngươi sẽ hối hận, cha ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi
dau!!!....chd d6 Lam Tam Hao..."
" Ta chờ."
Nam nhân Kêu Lâm Tâm Hào nhàn nhạt đáp.
Thẩm Trường Sinh bị kéo giãy dụa không thôi, đôi mắt gã đảo quanh, nhìn Cố Du đang được một đám bà tư an ủi một bên, hận nghiến răng.
Nữ nhân chết tiệt, chờ qua chuyện này, gã nhất định cho nàng biết mặt.
Hết chương 28.
Tác giả có lời muốn nói.
Vốn muốn nghỉ viết, nhưng thôi viết đến khi nào không có độc giả đọc thì sẽ ngưng vậy. đại gia nhớ ủng hộ nha
Hai quan sai đẩy ra đám người đi đến, dân chúng nhanh chóng tránh ra một khoảng cách lớn, làm lộ ra đám thư sinh mặt mũi bẩm dập kia.
Hai nha sai cau mày nhìn nhóm người, lạnh lùng quát " là các ngươi tự ý gây sự sao?"
Có dân chúng tốt bụng nói "Quan gia, là bọn hắn, không những giữa thanh thiên bạch nhật giở trò đồi bại với phu lang nhà lành, còn đánh tướng công nàng bị thương cần phải đi gặp y quán, quan gia ngài phải giúp các nàng đòi lại công đạo a, đám thư sinh này ỷ mình là đồng sinh liền không coi ai ra gì, đúng thật là, quan sai ngài còn ở thanh sơn trấn đâu, dám ở mí mắt các ngài đánh người, còn không phải khinh thường quan gia sao?"
Nghe gã nói thế, hai quan sau mặt tái mét, nhìn đám thư sinh càng không có thiện cảm " nhìn mặt cũng cũng không đến nổi nào, không nghĩ thế nhưng có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy tới!"
" Quan gia! oan ổn quá! là nàng đánh chúng ta, ngài xem, thương thế trên người chúng ta có thể làm chứng"
Đám thư sinh gào thét, trông rất oan ổn.
Quan sai đã bị lời nói kia làm cho tức giận, nào chịu nghe bọn gã giải thích, còn có.....
"Nàng chỉ là cái nữ nhân, đánh các ngươi? thà các ngươi nói tướng công nàng đánh ta còn tin tưởng, một nữ tử như nàng nhìn gầy ốm như vậy có thể đánh được một đám thanh niên sao?"
"Quan gia, ngài đừng nghe tên đó, hắn lừa ngài đó, bọn ta không có sàm sỡ nàng, là nàng cố ý muốn vu khống bọn tal! đúng rồi chắc chắn là như thế!!"
" Nàng vì cái gì phải vu khống các ngươi?"
Có người khinh thường nói.
Tên kia vội đáp " vài năm trước nàng tướng công bị người hại không thể tham gia khoa cử, bọn ta thì không có việc gì, thành công thi đậu tú tài, cho nên nàng mới muốn dùng cách này để vu khống bọn ta, ý đồ hủy đi tiền đồ của bọn ta.."
Có người xì xào " là thật à? nàng thật sự muốn hủy diệt tương lai người ta sao? nhìn cũng xinh đẹp, sao tâm ác thế nhỉ!"
"Ta cũng không ngờ đến!" Có người đáp lời.
Bách tính vốn nghèo khó, không nói đến có thể đi học, thi đậu càng thêm khó vài phần, có thể thi cái tú tài đã là quá may mắn, nếu lại muốn đi lên một bước, thì cái quan trọng chính là thanh danh, một khi thanh danh bị hủy hoại, thì y như rằng tiền đồ cũng không còn, đối với một người đọc sách mà nói, thanh danh quan trọng như nào, trong lòng thôn dân cũng đều rõ ràng.
Trong lúc nhất thời không biết nên tin ai.
Nếu thật như lời tên này nói, vậy nữ nhân này quả thật quá tâm địa ác độc.
Cố Du bị nhiều người nhìn mặt vẫn không đổi sắc, nàng khẽ cắn môi, lộ ra thần sắc bi thống tột cùng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mấy tên thư sinh khiến chúng câm nín.
Đám quan sai hai mắt nhìn nhau, cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn Cố Du nức nở đến đáng thương, giống như bị người vứt bỏ không biết nên tìm ai giúp đỡ, một thân bố y thường thường cũng không khiến dung mạo như hoa như nguyệt của nàng kém đi phần nào, ngược lại càng thêm làm người nổi lên tâm thương xót.
" Các ngươi một đám đại nam nhân vu khống một cái phu lang còn đáng là một cái nam tử sao? lão nương chính mắt nhìn thấy các ngươi đối nàng hai phu thê vừa chế giễu lại khinh thường, còn nói cái gì mà muốn nàng theo ngươi về nhà hầu hạ vài ngày đảm bảo nàng sẽ quên đi chính mình tướng công, ta phi! đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực, tú tài thì sao? có thể hạ nhục người khác, làm ra chuyện cướp thê tử kết tóc của người ta sao? "
Một bà tử chống eo mắng lớn, nàng vừa dứt lời, những tiếng bàn tán càng thêm nhiều, nhất thời nhìn đám thư sinh giống như một đám lưu manh đội lốt người tốt, như hận không đánh bọn gã một trận cho hả dạ.
Mấy tên thư sinh nghẹn họng nhìn trân trối, thiên ngôn vạn ngữ như bị nghẹn lại ở cổ họng.
Đúng lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên.
" Đưa hết đám người này về huyện nha cho ta!"
Nghe thấy thế, nha sai vốn dĩ đang chần chừ lập tức đi lên chuẩn bị áp giải người về nha phủ.
" Các ngươi... các ngươi muốn làm gì! có biết ta là ai không! cha ta chính là huyện thừa đại nhân, các ngươi nếu dám làm gì ta, cha ta sẽ không tha cho các ngươi!"
Thẩm Trường Sinh run rấy nói.
Dân chúng nghe thấy thế biến sắc.
Tên cầm đầu đám nha dịch nghe vậy cười nhạt, cũng chỉ là huyện thừa, có thể lớn hơn tri phủ sao? người ở sau lưng gã chính là người bên cạnh tri phủ đại nhân, phụng mệnh giám sát chuyện lớn nhỏ ở trấn thanh sơn này, tri phủ đại nhân nổi tiếng yêu dân như con, một đám thư sinh ỷ mình có danh tú tài liền tùy ý hạ sát người vô tội, đúng là coi trời bằng vung! coi thường vương phát, đáng tội! Nam tử một thân nha phục đỏ rực, hông đeo trường kiếm, khẽ phất tay.
"Thiên tử phạm phát, xử tội như thứ dân, đưa đi!"
"Các ngươi, các ngươi làm gì, bỏ ta ra....Lâm Tâm Hào, ngươi sẽ hối hận, cha ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi
dau!!!....chd d6 Lam Tam Hao..."
" Ta chờ."
Nam nhân Kêu Lâm Tâm Hào nhàn nhạt đáp.
Thẩm Trường Sinh bị kéo giãy dụa không thôi, đôi mắt gã đảo quanh, nhìn Cố Du đang được một đám bà tư an ủi một bên, hận nghiến răng.
Nữ nhân chết tiệt, chờ qua chuyện này, gã nhất định cho nàng biết mặt.
Hết chương 28.
Tác giả có lời muốn nói.
Vốn muốn nghỉ viết, nhưng thôi viết đến khi nào không có độc giả đọc thì sẽ ngưng vậy. đại gia nhớ ủng hộ nha
Danh sách chương