Tạ Lão tam la ó một hồi, mới rốt cuộc nhìn rõ người đang giẫm đạp lên ngực mình, mặt gã tức khắc xanh mét, gầm giọng.

" Cố Du!!!!"

Cố Du cười lạnh "Tạ Xuân Dần, mới không gặp vài năm, ngươi vẫn cẩu thả như xưa nhỉ?"

Lúc còn ở tạ lão trạch, Cố Du bị tạ lão tam này làm phiền không ít lần, có lần còn trực tiếp ép buộc nguyên chủ, cũng may bị tạ Hòe Cẩm trở về từ thư viện làm gián đoạn, từ đó liền ghen ghét nguyên chủ, luôn mọi hướng làm khó dễ nàng, khiến nguyên chủ vốn đã mang thai càng thêm mệt nhọc, người nhà lại ngoảnh mặt làm ngơ, đây cũng là một trong những lý do nguyên chủ ghét người tạ gia, bất quá so với tên giam trá này thì người tạ gia còn không là gì.

Lúc này người tạ gia cũng hoàn hồn, nhanh chóng chạy đến muốn xô đẩy nàng ra khỏi người tạ lão tam, Cố Du dùng sức ở trền bụng gã đạp mạnh, sau đó mới bỏ chân ra xoay người tránh đi một bền.

"Ai u con của ta!! ngươi không sao chứ!!! "

Tạ phu nhân chạy lại khóc lóc ỉ ôi đỡ lên nhi tử, Tạ lão tam hơi lảo đảo, chỗ bị đạp còn đau âm ỉ, gã nhăn mặt cảm nhận từng đợt đau đớn, đôi mắt hắn tia máu nhìn người đối diện.

" Cố Du, ngươi dám đánh tướng công, ta liều mạng với ngươi!"

Tạ lão tam phu lang hai mắt đỏ ngầu lao lên định kéo tóc Cố Du thì bị nàng né đi, thuận thế dùng chân gắm chân ả khiến cô ta trực tiếp ngã nhào về phía trước.

" Aaaaa...Cố Du ta giết ngươi..."

Tam phu lang ngồi dậy, tóc tai bù xù như bà điên khua tay múa chân chạy về chỗ Cố Du, thực giống như không giết được nàng thì không bỏ dường như.

Cố Du không định cùng cô ta dằng co, chờ người đến gần liền trực tiếp cho một cú ngã trở về, lúc này mới có thời gian nhìn xung quanh tìm kiểm thần ảnh quên thuộc.

Rất nhanh liền hai cái thân hình nho nhỏ trốn trong góc run rẩy, Cố Du cả người trầm xuống, hô hấp cứng lại.

Tiểu Phong hai người cũng phát hiện ra nàng, thấy nàng nhìn chính mình, hai cái thân thể nhỏ bé liền chạy nhanh từ trong góc ngồi dậy, cùng nhau dìu dắt đến trước mặt nàng.

"Mẫu thân tương đương...!!"

Tiếng nói Tiểu phong nghẹn ngào, hít hít cái mũi, trông cực kỳ ủy khuất.

Cố Du lòng đau như cắt, nàng ngồi xồm xuống, hai tay kéo hai đứa nhỏ ôm vào trong lòng.

" Không sao rồi, có mẫu thân ở đây, nhất định không làm đám người này làm hại đến các ngươi."

Hai đứa trẻ gật đầu, dùng tay nhỏ lau nước mắt cho nàng, miệng đô đô nói.

"Mẫu thân không khóc, A Hành với A phong đều không có chuyện gì."

Giọng Tạ Hành có hơi khàn, có thể là do nghẹn lâu quá không nói chuyện, Cố Du nghe vậy bật cười.

" Dugc, ma than khong khoc."

Nàng bỏ hai tiểu gia hỏa ra, ngồi dậy tìm cây gậy gỗ lần trước đánh đám người Lưu Bệnh Chốc Đầu từ trong góc phòng lên, đứng trước người hai đứa nhỏ, hung hăng trừng một nhà tạ gia.

" Du nhi!"

" Cha..."

Tiểu Phong hô lớn.

Tạ Hòe Cẩm bước vào, nhanh chóng tới chỗ ba người, cần thận quan sát sau mới lo lắng hỏi.

" Không sao chứ? nghe lý thúc nói hai con bị thương, còn đau sao?"

Hai hài tử đồng thời lắc đầu " không đau rồi nha!"

Tạ Hòe Cẩm đau lòng hai cái nhi tử, cũng biết giờ không phải là lúc nói chuyện, biết hài tử không sau liền quay người, nhìn đám người Tạ Lão tam đang đứng một bên.

Thấy Tạ Hòe Cẩm đứng trước ba người Cố Du, đen tối trong mắt Tạ lão tam lóe lóe.

Ngực còn đau rát, gã cắn răng.

Khoé miệng gã cong lên, một ý tưởng hiện ra trong đầu, gã nhìn Tạ Hòe Cẩm, mỉa mai nói"Tạ Hòe Cẩm ơi là Tạ Hòe Cẩm, mệt ngươi còn che chở đám người này, ngươi biết không, năm đó những chuyện mà phu lang ngươi đã làm, ta nếu là ngươi, đã sớm đuổi một nhà ba người này ra ngoài rồi."

Tạ Hòe Cẩm nhíu chặt mày, âm lãnh hỏi " Lời này của ngươi là có ý gì?"

Tạ lão tam cười chế giều, nói " nói chân tướng năm đó cho ngươi biết thôi, nể tình chúng ta là huynh đệ ruột, ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện tốt mà con ả Cố Du đó đã làm sau lưng ngươi"

Cố Du sửng sốt, nàng đã tra kĩ ký ức của nguyên chủ, ngoại trừ không muốn cùng phòng cùng với việc hạ độc Tạ Hòe Cẩm ra, Nguyên chủ không làm gì có lỗi với hẳn hết, chẳng lẽ nguyên chủ còn làm cái gì mà nàng không biết ư? " Hai đứa trẻ mà ngươi yêu thương hơn cả mạng sống, liều chết cũng quyết không bán chúng đi, ha hả, bọn chúng vốn dĩ không phải con ngươi, là ả độc phụ Cố Du ra bên ngoài lêu lỏng có, hoàn toàn không phải huyết mạch Tạ gia ta!"

Đoàn...!!!

Mọi người lặng thinh, ngơ ngác nhìn tạ lão tam.

"Gì? Tiểu Phong cùng Tiểu hành không phải con ruột của Tạ lão đệ sao? chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Mọi người hoàn hồn, có người kinh hô nói lớn.

Tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu nổi lên, mọi người đối việc này vô cùng khiếp sợ, cũng có người lén nhìn Cố Du.

đương nhìn đến vẻ mặt thất thần của nàng thì càng thêm chắc chắn lời Tạ lão tam nói.

Cố Du thật sự cho Tạ Hòe Cẩm đội nón xanh!!!

Hết chương 31

Tác giả có lời muốn nói.

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện