Tiền đi Lưu Thẩm, Cố Du Đóng lại viện môn, xoay người trở lại trong viện.
"Lưu Thầm tìm nàng có chuyện gì sao?"
Tạ Hòe Cẩm đang dạy Tạ Hành hai người đọc sách, thấy nàng trở lại liền lên tiếng hỏi.
Cố Du lắc đầu, nói " Không có gì, một chút chuyện vặt mà thôi"
Tạ Hòe Cẩm thấy nàng không muốn nói cũng không hỏi nữa, định tối nay sẽ hỏi nàng sau, liền quay sang tiếp tục dạy hai đứa trẻ viết chữ.
Cố Du ngồi xuống một bên, chống cằm nhìn ba cha con đang nghiêm túc đọc sách, gió thổi khiến xung quanh những tán cây huy động, tạo ra một khung cảnh hài hòa lại bình yên.
Bỏ đi!
Cổ Du nghĩ.
Địch đến thì ngăn, Dù sao Cố Du nàng cũng không phải quả hồng mềm tùy ý người ta bóp méo.
Mặc kệ phía trước là phúc vẫn là họa, nàng cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai làm hại đến người thân của nàng.
Ở một nơi nào đó, cách nơi này rất rất xa, bên trong một biệt phủ.
Choang..!!
Tiếng đồ sứ bị vỡ vụn tạo ra một âm thanh cực kỳ chói tai, tiếp đó là giọng nói có phần mất bình tĩnh của người
phu nน.
" Phế vật! đều là một đám phế vật! các ngươi không phải nói Cố Hoài Du đã chết rồi hay sao? bây giờ lại nói với ta cô ta vẫn chưa chết?"
" Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng! là chúng thuộc hạ làm việc tắc trách, mới dẫn đến chuyện ngũ tiểu thư còn sống, xin cho chúng thuộc hạ được lấy công chuộc tội, lần này nhất định khiến ngũ tiểu thư phải chết mới thôi!"
Một tên thuộc hạ mặc đồ đen đeo mặt nạ chắp tay cúi đầu cung kính nói.
"Đi! lập tức đi mang nó đến đây gặp ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta không tin, một nha đầu như nó còn có khả năng lật trời!"
Phụ nhân kia gầm lên giận dữ, những ngón tay nắm chặt, tựa hồ cũng không chú ý đến chính mình lúc này có bao nhiêu dữ tợn.
" Đã Rõ, thưa phu nhân "
Đám hắc y nhanh chóng lĩnh mệnh sau đó chạy ra ngoài, lo sợ chủ tử đổi ý sẽ lập tức cho bọn gã đi tìm chết.
" Phu nhân, người hiện đang có thai, nên chú ý đến tâm tình một chút, tránh ẩn hưởng đến thai nhi thì không tốt."
Nha hoàn theo hầu bên cạnh Cố Hoài Linh đi lên dìu nhà mình chủ tử, an ủi nói.
Cố Hoài Linh theo động tác của nha hoàn ngồi xuống trên ghế, dùng tay chống đầu, thoải mái hưởng thụ nha hoàn xoa bóp chân, tâm tình xấu xí lúc này với đi không ít.
"Ti Lạc a, Chỉ có ngươi mới hiểu ta thôi."
Tất cả mọi người, thậm chí là hai vị tỷ tỷ, đều không có ai chịu hiểu cho nàng ta!
" Phu nhân vì sao phải thống hận ngũ tiểu thư như vậy a?"
Ti Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nha hoàn thấy cuộc sống hiện tại của Tam tiểu thư rất tốt, từ bỏ quá khứ sống một cách an nhàn không tốt sao? có phu quân yêu thương chiều chuộng, như vậy còn chưa đủ?
Thấy Sắc mặt chủ tử đột nhiên thay đối, Ti Lạc ngậm miệng không dám nói nữa.
Qua một hồi lâu, Mới nghe Cố Hoài Linh mở miệng nói " ngươi không hiểu, ân oán của chúng ta, cho dù có là kiếp trước, cũng không bao giờ thấu đủ, ta phải khiến Cố Du mất hết tất cả, rơi vào kết cục xấu nhất, cả đời sống trong đau khổ, như vậy, mới hài lòng ta được!"
Nghĩ đến năm đó sự, Cố Hoài Linh tâm tình vốn dĩ không quá tốt càng thêm âm lãnh.
Trong mắt người đời, Tiêu Diệp Trần sủng ái nàng ta đến tận trời, trong mắt Cố Hoài Linh, đó hoàn toàn là giả dối cùng với áy náy mà thôi.
Nếu lúc đó Cố Hoài Du không bị ám sát rồi mất tích, thì Tiêu Diệp Trần sẽ chẳng bao giờ đồng ý lấy nàng ta.
Bởi người Tiêu Diệp Trần yêu trước giờ chỉ có Cố Hoài Du, sai khi tìm thấy thi thể, hắn như phát điên mà lao đến, mặc kệ người một thân tan xương vẫn ôm vào trong ngực vỗ về.
Một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, đường đường là Tam thế tử của quốc công phủ, nổi tiếng phong lưu đa tình, có tính tình đạm bạc lãnh khốc, thế nhưng lại rơi nước mắt vì một nữ nhân!
Có buồn cười không chứ? ấy thế mà nữ nhân kia cũng chỉ là một nha đầu thấp hèn!
Lần đầu tiên Cố Hoài Linh hối hận, hối hận vì đã không giết Cố Hoài Du sớm hơn, để cô ta chiến vị trí lâu như vậy trong lòng Tiêu Diệp Trần.
Khiến hắn tới giờ vẫn còn nhớ mãi không quên.
Cô ta hận, hận Cố Hoài Du đến chết.
Trong lòng nàng ta, Nàng ta nên là người được hạnh phúc nhất thiên hạ, Cố Hoài Du chỉ là con của một thị thiếp, đã thấp hèn lại còn ti tiện, mà còn dám tranh giành nam nhân với cô ta sao?
Cố Hoài Linh biết, tới giờ trong lòng Tiêu Diệp Trần vẫn còn nhớ đến Cố Hoài Du. đây cũng là một trong những lý do Cố Hoài Du nhất định phải chết, nếu đề Tiêu Diệp Trần biết nàng còn sống, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn cướp nàng trở về, nàng hiểu người nam nhân này hơn bất kỳ ai, chỉ cần là thứ gã muốn, chưa bao giờ là không có, chỉ duy nhất chuyện cưới Cố Hoài Linh là ngoài ý muốn.
Ở bên nhau đã hơn năm năm, Tiêu Diệp Trần vẫn không buông bỏ quá khứ toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng ta sao?
Nghĩ đến này đó, Cố Hoài Linh ngực chợt đau nhói.
Ti Lạc giật mình, Nàng không nghĩ chủ tử nhà mình lại có suy nghĩ ác liệt như vậy, hai người rõ ràng là tỷ muội ruột, tuy không cùng một người mẫu thân sinh ra, nhưng dù sao cũng là thân tỷ muội, sao lại có một người tỷ tỷ xem muội muội mình là kẻ thù? trong suy nghĩ lúc nào cũng chỉ muốn người ta phải chật vật, thậm chí là chết!
Ti Lạc rất muốn hỏi, Chủ tử làm như vậy, chủ tử thật sự thấy vui ư?
Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là cái nha hoàn, nên nói cái gì thì nói, cũng phải biết thân biết phận.
Cố Hoài Linh nhìn ra bên ngoài sắc trời ảm đạm âm u, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc.
Cố Hoài Du!
Nhất định phải ch.ết!!
Hết chương 38
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
"Lưu Thầm tìm nàng có chuyện gì sao?"
Tạ Hòe Cẩm đang dạy Tạ Hành hai người đọc sách, thấy nàng trở lại liền lên tiếng hỏi.
Cố Du lắc đầu, nói " Không có gì, một chút chuyện vặt mà thôi"
Tạ Hòe Cẩm thấy nàng không muốn nói cũng không hỏi nữa, định tối nay sẽ hỏi nàng sau, liền quay sang tiếp tục dạy hai đứa trẻ viết chữ.
Cố Du ngồi xuống một bên, chống cằm nhìn ba cha con đang nghiêm túc đọc sách, gió thổi khiến xung quanh những tán cây huy động, tạo ra một khung cảnh hài hòa lại bình yên.
Bỏ đi!
Cổ Du nghĩ.
Địch đến thì ngăn, Dù sao Cố Du nàng cũng không phải quả hồng mềm tùy ý người ta bóp méo.
Mặc kệ phía trước là phúc vẫn là họa, nàng cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai làm hại đến người thân của nàng.
Ở một nơi nào đó, cách nơi này rất rất xa, bên trong một biệt phủ.
Choang..!!
Tiếng đồ sứ bị vỡ vụn tạo ra một âm thanh cực kỳ chói tai, tiếp đó là giọng nói có phần mất bình tĩnh của người
phu nน.
" Phế vật! đều là một đám phế vật! các ngươi không phải nói Cố Hoài Du đã chết rồi hay sao? bây giờ lại nói với ta cô ta vẫn chưa chết?"
" Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng! là chúng thuộc hạ làm việc tắc trách, mới dẫn đến chuyện ngũ tiểu thư còn sống, xin cho chúng thuộc hạ được lấy công chuộc tội, lần này nhất định khiến ngũ tiểu thư phải chết mới thôi!"
Một tên thuộc hạ mặc đồ đen đeo mặt nạ chắp tay cúi đầu cung kính nói.
"Đi! lập tức đi mang nó đến đây gặp ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta không tin, một nha đầu như nó còn có khả năng lật trời!"
Phụ nhân kia gầm lên giận dữ, những ngón tay nắm chặt, tựa hồ cũng không chú ý đến chính mình lúc này có bao nhiêu dữ tợn.
" Đã Rõ, thưa phu nhân "
Đám hắc y nhanh chóng lĩnh mệnh sau đó chạy ra ngoài, lo sợ chủ tử đổi ý sẽ lập tức cho bọn gã đi tìm chết.
" Phu nhân, người hiện đang có thai, nên chú ý đến tâm tình một chút, tránh ẩn hưởng đến thai nhi thì không tốt."
Nha hoàn theo hầu bên cạnh Cố Hoài Linh đi lên dìu nhà mình chủ tử, an ủi nói.
Cố Hoài Linh theo động tác của nha hoàn ngồi xuống trên ghế, dùng tay chống đầu, thoải mái hưởng thụ nha hoàn xoa bóp chân, tâm tình xấu xí lúc này với đi không ít.
"Ti Lạc a, Chỉ có ngươi mới hiểu ta thôi."
Tất cả mọi người, thậm chí là hai vị tỷ tỷ, đều không có ai chịu hiểu cho nàng ta!
" Phu nhân vì sao phải thống hận ngũ tiểu thư như vậy a?"
Ti Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nha hoàn thấy cuộc sống hiện tại của Tam tiểu thư rất tốt, từ bỏ quá khứ sống một cách an nhàn không tốt sao? có phu quân yêu thương chiều chuộng, như vậy còn chưa đủ?
Thấy Sắc mặt chủ tử đột nhiên thay đối, Ti Lạc ngậm miệng không dám nói nữa.
Qua một hồi lâu, Mới nghe Cố Hoài Linh mở miệng nói " ngươi không hiểu, ân oán của chúng ta, cho dù có là kiếp trước, cũng không bao giờ thấu đủ, ta phải khiến Cố Du mất hết tất cả, rơi vào kết cục xấu nhất, cả đời sống trong đau khổ, như vậy, mới hài lòng ta được!"
Nghĩ đến năm đó sự, Cố Hoài Linh tâm tình vốn dĩ không quá tốt càng thêm âm lãnh.
Trong mắt người đời, Tiêu Diệp Trần sủng ái nàng ta đến tận trời, trong mắt Cố Hoài Linh, đó hoàn toàn là giả dối cùng với áy náy mà thôi.
Nếu lúc đó Cố Hoài Du không bị ám sát rồi mất tích, thì Tiêu Diệp Trần sẽ chẳng bao giờ đồng ý lấy nàng ta.
Bởi người Tiêu Diệp Trần yêu trước giờ chỉ có Cố Hoài Du, sai khi tìm thấy thi thể, hắn như phát điên mà lao đến, mặc kệ người một thân tan xương vẫn ôm vào trong ngực vỗ về.
Một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, đường đường là Tam thế tử của quốc công phủ, nổi tiếng phong lưu đa tình, có tính tình đạm bạc lãnh khốc, thế nhưng lại rơi nước mắt vì một nữ nhân!
Có buồn cười không chứ? ấy thế mà nữ nhân kia cũng chỉ là một nha đầu thấp hèn!
Lần đầu tiên Cố Hoài Linh hối hận, hối hận vì đã không giết Cố Hoài Du sớm hơn, để cô ta chiến vị trí lâu như vậy trong lòng Tiêu Diệp Trần.
Khiến hắn tới giờ vẫn còn nhớ mãi không quên.
Cô ta hận, hận Cố Hoài Du đến chết.
Trong lòng nàng ta, Nàng ta nên là người được hạnh phúc nhất thiên hạ, Cố Hoài Du chỉ là con của một thị thiếp, đã thấp hèn lại còn ti tiện, mà còn dám tranh giành nam nhân với cô ta sao?
Cố Hoài Linh biết, tới giờ trong lòng Tiêu Diệp Trần vẫn còn nhớ đến Cố Hoài Du. đây cũng là một trong những lý do Cố Hoài Du nhất định phải chết, nếu đề Tiêu Diệp Trần biết nàng còn sống, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn cướp nàng trở về, nàng hiểu người nam nhân này hơn bất kỳ ai, chỉ cần là thứ gã muốn, chưa bao giờ là không có, chỉ duy nhất chuyện cưới Cố Hoài Linh là ngoài ý muốn.
Ở bên nhau đã hơn năm năm, Tiêu Diệp Trần vẫn không buông bỏ quá khứ toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng ta sao?
Nghĩ đến này đó, Cố Hoài Linh ngực chợt đau nhói.
Ti Lạc giật mình, Nàng không nghĩ chủ tử nhà mình lại có suy nghĩ ác liệt như vậy, hai người rõ ràng là tỷ muội ruột, tuy không cùng một người mẫu thân sinh ra, nhưng dù sao cũng là thân tỷ muội, sao lại có một người tỷ tỷ xem muội muội mình là kẻ thù? trong suy nghĩ lúc nào cũng chỉ muốn người ta phải chật vật, thậm chí là chết!
Ti Lạc rất muốn hỏi, Chủ tử làm như vậy, chủ tử thật sự thấy vui ư?
Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là cái nha hoàn, nên nói cái gì thì nói, cũng phải biết thân biết phận.
Cố Hoài Linh nhìn ra bên ngoài sắc trời ảm đạm âm u, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc.
Cố Hoài Du!
Nhất định phải ch.ết!!
Hết chương 38
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Danh sách chương