Đêm đến, khi nhà nhà đều đã yên giấc, lại có ba bóng người loay hoay trong bóng đêm.
Lưu Bệnh Chốc Đầu cùng với hai gã đồng bọn lén la lén lút bò trên tường nhà Cố Du.
Một tên hơi sợ nói " lão đại, nếu không vẫn là thôi đi? chúng ta đánh nàng nhi tử nặng như vậy, nàng cũng không đến đòi chúng ta bồi thường gì, chúng ta làm như vậy... nếu thôn trưởng mà biết được..."
Gã sợ nếu để thôn trưởng phát hiện ra, chỉ e bọn gã phải dọn ra Liều Thụ Thôn.
Nghĩ đến kết cục đó, Tên đồng bọn liền có ý nghĩ rút lui.
Nghe gã nói thế, Lưu Bệnh Chốc Đầu liền gõ lên đầu gã ta một cái, sau đó hận sắt không thành thép nói.
"Ngươi bị ngốc sao? đến lúc nào rồi còn nghĩ rút lui? cho dù hôm nay sự có không thành công đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ không thoát tội, một khi đã như vậy, chúng ta còn có gì phải sợ nữa?"
Gã ta nói " Huống hồ chúng ta đã nhận tiền của người ta, các ngươi nói đi, chúng ta còn có cơ hội quay đầu sao?"
Hai đồng bọn đồng thời trầm mặt, cảm thấy không sáng suốt gì cả, đáng lẽ ra nên từ chối người lạ mặt kia mới
phái.
Giờ thì hay rồi, đến cơ hội quay đầu cũng không có.
Sau khi đã vào được bên trong, ba người cảnh giác trốn sau một túp lều nhỏ được làm bằng rơm rạ trong có vẻ khô ráo, đang lúc thắc mắc không biết bên trong đang nuôi vật gì, lại nghe được tiếng đại hoàng kêu Uông Uông từ xa.
Ba người nhất thời hoảng sợ, vội vàng trốn vào trong căn lều nhỏ, chờ trong chốc lát phát hiện tiếng đại hoàng đã ngưng, Lưu Bệnh Chốc Đầu lúc này mới dám thở ra.
Một giọt nước không biết từ đầu rơi xuống trên đầu Lưu Bệnh Chốc Đầu.
" Từ đâu ra mưa?"
Gã giơ tay lên sờ một cái, phát hiện hơi ướt nhẹp, không giống mưa chẳng phải là nước động lâu ngày, liền ngờ vực.
Đúng lúc này, một giọt nước lần nữa lại rơi xuống trên đầu gã, Lưu Bệnh Chốc Đầu hơi hoang mang.
Đương gã xoay người định nhìn xem rốt cuộc là gì khi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen cao lớn.
Nương vành sáng len lỏi chiếu vào, Gã rốt cuộc thấy được thứ đồ kia.
Toàn thân lưu Bệnh Chốc Đầu cứng đờ, Tiếng hô hấp trầm trầm bên tai, như muốn thổi bay linh hồn nhỏ bé của Lưu Bệnh Chốc Đầu.
Gã Trợn mắt, ngất lịm đi.
Trong lều nhỏ nhất thời yên tĩnh. hai tên đồng bọn của Lưu Bệnh Chốc Đầu cũng thấy được vật thể cao lớn kia, còn đang ngơ ngác đầu.
Hai đồng bạn run rẩy nằm bò trên đất, hô hấp như muốn ngừng lại, hận không thể trực tiếp ngất lịm giống Lưu Bệnh Chốc Đầu đi.
Đây....đây rốt cuộc là thứ đồ vật gì!!!
Nội tâm hai người gào thét, mặt lại như cũ trắng bệch.
Con mắt âm lãnh kia càng lúc càng gần, nương theo ánh trăng chiếu sáng hai người rốt cuộc cũng nhìn rõ vật trước mắt mình.
Một con dã thú cao to với răng nanh sắc nhọn, toàn thân được bao bọc bởi một bộ lông sáng tro, uy phong lẫm lẫm đứng trước mặt hai người, đang dùng con người xanh lam thâm trầm nhìn chằm chằm con mổi trước mặt.
" Có.... có lang!!! (cứu....Cứu Mạng.!!!"
Tiếng thét chói tai như muốn xuyên thủng màn đêm dầy đặc.
Theo sau chính là tiếng đồ vật bị vật nặng nào đó áp sát ngã " uỳnh" tạo ra một âm thanh lớn.
Thôn dân đang say giấc đều bị đánh thức. nghe thấy có người kêu cứu liền hô hào cầm theo đuốc đuổi Theo.
Chờ đám người sôi nổi cầm theo cuốc chạy tới đã không thấy bóng dáng lang đâu, mà trước mặt chính là Tạ gia, bên cạnh còn nằm ba tên lưu manh trong thôn đang bất tỉnh trên mặt đất, cũng không biết còn sống vẫn là đã chết.
" Đây là..tạ gia?"
Nhìn ngạch cửu lắc lư một bên, còn lại đã sớm nằm im lặng trên nền đất lạnh lẽo, một đám thôn dân hai mặt nhìn
nhau.
" Đã Phát sinh chuyện gì! sao lại có lang xuất hiện trong thôn chúng ta?"
Vừa rồi gã nghe nói có người kêu có lang, bất quá chờ nhìn đến ba tên Lưu Bệnh Chốc Đầu khi, mặt tức khắc đen lại.
Có người đi lên kiểm tra tình hình của ba người trên mặt đất, nói "Không có chuyện gì, chỉ là bị bất tỉnh mà thôi"
Không qua một hồi thôn trưởng cũng đuổi tới, lúc này ba người Lưu Bệnh Chốc Đầu bị người tạt nước rốt cuộc cũng tỉnh, gã vừa thanh tỉnh đã như phát điên mà lao đến nắm chặt chân Thôn trưởng.
Lưu Bệnh Chốc Đầu toàn thân run rẩy liên hồi, gã nói lắp nói " Thôn trưởng, ngài rốt cuộc tới rồi, cứu... cứu ta .. cầu ông cứu ta!!”
Thôn trưởng nhìn gã như vậy cũng kỳ quái " Đừng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? lang, lại là chuyện như thế nào?"
Lưu Bệnh Chốc Đầu vẫn còn sợ hãi nói " là lang! thôn trưởng, lang đã vào trong thôn rồi, vừa rồi nó thiếu chút nữa đã ăn thịt ta, còn có Tam Cẩu hai người"
"Lang?"
Có người sửng sốt nói " không có khả năng, sao lại có lang được? thứ kia, không phải chỉ thích trốn trong rừng sâu rậm rạp cùng ẩm ướt thôi sao? rốt cuộc là lang thật, hay là do các ngươi đang bịa đặt để đánh lừa bọn ta a?"
Lưu Bệnh Chốc Đầu quả thật khí cực, không tin thì thôi, ấy thế mà còn nghi ngờ gã, gã chính là tận mắt nhìn thấy con lang kia, sao có thể là giả? Gã đang định phản bác, một giọng nói bất ngờ vang lên.
" Nửa đêm nửa hôm các ngươi không ở yên trong nhà đến tạ gia làm cái gì?"
Một Tráng hán nhíu mày, rất không có hảo ý nhìn ba người Lưu Bệnh Chốc Đầu hỏi.
Ba người đồng thời giật mình, lúc này mới nhớ ra chính mình đến tạ gia là để làm gì, nhất thời ấp úng nói không ra lời, đối với máy trăm con mắt nhìn bọn gã chỉ cảm thấy tội nghiệp chồng chất.
"Đúng thế, còn làm ngạch cửu nhà người ta bị hư hỏng nặng như vậy? các ngươi khôn hồn thì nói thật đi, bằng không chúng ta chỉ còn cách đưa các ngươi lên trấn trên để gặp Lâm bộ đầu mà thôi."
Lưu Bệnh Chốc Đầu mở to mắt, hoảng hốt thất kinh nói " Không....đừng!! đừng đưa bọn ta đi báo quan... nói, nói, bọn ta nói"
"Tạ.... tạ phu lang.!!"
Một người kinh hô.
Đám người bất ngờ nhìn qua, chỉ thấy Cố Du không biết từ khi nào đã đứng ở trước cổng, trên người nàng là chiếc áo khoác lông màu xám, đang giương đôi mắt phượng sắc bén âm trầm nhìn bọn họ.
Hết chương 41
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Lưu Bệnh Chốc Đầu cùng với hai gã đồng bọn lén la lén lút bò trên tường nhà Cố Du.
Một tên hơi sợ nói " lão đại, nếu không vẫn là thôi đi? chúng ta đánh nàng nhi tử nặng như vậy, nàng cũng không đến đòi chúng ta bồi thường gì, chúng ta làm như vậy... nếu thôn trưởng mà biết được..."
Gã sợ nếu để thôn trưởng phát hiện ra, chỉ e bọn gã phải dọn ra Liều Thụ Thôn.
Nghĩ đến kết cục đó, Tên đồng bọn liền có ý nghĩ rút lui.
Nghe gã nói thế, Lưu Bệnh Chốc Đầu liền gõ lên đầu gã ta một cái, sau đó hận sắt không thành thép nói.
"Ngươi bị ngốc sao? đến lúc nào rồi còn nghĩ rút lui? cho dù hôm nay sự có không thành công đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ không thoát tội, một khi đã như vậy, chúng ta còn có gì phải sợ nữa?"
Gã ta nói " Huống hồ chúng ta đã nhận tiền của người ta, các ngươi nói đi, chúng ta còn có cơ hội quay đầu sao?"
Hai đồng bọn đồng thời trầm mặt, cảm thấy không sáng suốt gì cả, đáng lẽ ra nên từ chối người lạ mặt kia mới
phái.
Giờ thì hay rồi, đến cơ hội quay đầu cũng không có.
Sau khi đã vào được bên trong, ba người cảnh giác trốn sau một túp lều nhỏ được làm bằng rơm rạ trong có vẻ khô ráo, đang lúc thắc mắc không biết bên trong đang nuôi vật gì, lại nghe được tiếng đại hoàng kêu Uông Uông từ xa.
Ba người nhất thời hoảng sợ, vội vàng trốn vào trong căn lều nhỏ, chờ trong chốc lát phát hiện tiếng đại hoàng đã ngưng, Lưu Bệnh Chốc Đầu lúc này mới dám thở ra.
Một giọt nước không biết từ đầu rơi xuống trên đầu Lưu Bệnh Chốc Đầu.
" Từ đâu ra mưa?"
Gã giơ tay lên sờ một cái, phát hiện hơi ướt nhẹp, không giống mưa chẳng phải là nước động lâu ngày, liền ngờ vực.
Đúng lúc này, một giọt nước lần nữa lại rơi xuống trên đầu gã, Lưu Bệnh Chốc Đầu hơi hoang mang.
Đương gã xoay người định nhìn xem rốt cuộc là gì khi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen cao lớn.
Nương vành sáng len lỏi chiếu vào, Gã rốt cuộc thấy được thứ đồ kia.
Toàn thân lưu Bệnh Chốc Đầu cứng đờ, Tiếng hô hấp trầm trầm bên tai, như muốn thổi bay linh hồn nhỏ bé của Lưu Bệnh Chốc Đầu.
Gã Trợn mắt, ngất lịm đi.
Trong lều nhỏ nhất thời yên tĩnh. hai tên đồng bọn của Lưu Bệnh Chốc Đầu cũng thấy được vật thể cao lớn kia, còn đang ngơ ngác đầu.
Hai đồng bạn run rẩy nằm bò trên đất, hô hấp như muốn ngừng lại, hận không thể trực tiếp ngất lịm giống Lưu Bệnh Chốc Đầu đi.
Đây....đây rốt cuộc là thứ đồ vật gì!!!
Nội tâm hai người gào thét, mặt lại như cũ trắng bệch.
Con mắt âm lãnh kia càng lúc càng gần, nương theo ánh trăng chiếu sáng hai người rốt cuộc cũng nhìn rõ vật trước mắt mình.
Một con dã thú cao to với răng nanh sắc nhọn, toàn thân được bao bọc bởi một bộ lông sáng tro, uy phong lẫm lẫm đứng trước mặt hai người, đang dùng con người xanh lam thâm trầm nhìn chằm chằm con mổi trước mặt.
" Có.... có lang!!! (cứu....Cứu Mạng.!!!"
Tiếng thét chói tai như muốn xuyên thủng màn đêm dầy đặc.
Theo sau chính là tiếng đồ vật bị vật nặng nào đó áp sát ngã " uỳnh" tạo ra một âm thanh lớn.
Thôn dân đang say giấc đều bị đánh thức. nghe thấy có người kêu cứu liền hô hào cầm theo đuốc đuổi Theo.
Chờ đám người sôi nổi cầm theo cuốc chạy tới đã không thấy bóng dáng lang đâu, mà trước mặt chính là Tạ gia, bên cạnh còn nằm ba tên lưu manh trong thôn đang bất tỉnh trên mặt đất, cũng không biết còn sống vẫn là đã chết.
" Đây là..tạ gia?"
Nhìn ngạch cửu lắc lư một bên, còn lại đã sớm nằm im lặng trên nền đất lạnh lẽo, một đám thôn dân hai mặt nhìn
nhau.
" Đã Phát sinh chuyện gì! sao lại có lang xuất hiện trong thôn chúng ta?"
Vừa rồi gã nghe nói có người kêu có lang, bất quá chờ nhìn đến ba tên Lưu Bệnh Chốc Đầu khi, mặt tức khắc đen lại.
Có người đi lên kiểm tra tình hình của ba người trên mặt đất, nói "Không có chuyện gì, chỉ là bị bất tỉnh mà thôi"
Không qua một hồi thôn trưởng cũng đuổi tới, lúc này ba người Lưu Bệnh Chốc Đầu bị người tạt nước rốt cuộc cũng tỉnh, gã vừa thanh tỉnh đã như phát điên mà lao đến nắm chặt chân Thôn trưởng.
Lưu Bệnh Chốc Đầu toàn thân run rẩy liên hồi, gã nói lắp nói " Thôn trưởng, ngài rốt cuộc tới rồi, cứu... cứu ta .. cầu ông cứu ta!!”
Thôn trưởng nhìn gã như vậy cũng kỳ quái " Đừng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? lang, lại là chuyện như thế nào?"
Lưu Bệnh Chốc Đầu vẫn còn sợ hãi nói " là lang! thôn trưởng, lang đã vào trong thôn rồi, vừa rồi nó thiếu chút nữa đã ăn thịt ta, còn có Tam Cẩu hai người"
"Lang?"
Có người sửng sốt nói " không có khả năng, sao lại có lang được? thứ kia, không phải chỉ thích trốn trong rừng sâu rậm rạp cùng ẩm ướt thôi sao? rốt cuộc là lang thật, hay là do các ngươi đang bịa đặt để đánh lừa bọn ta a?"
Lưu Bệnh Chốc Đầu quả thật khí cực, không tin thì thôi, ấy thế mà còn nghi ngờ gã, gã chính là tận mắt nhìn thấy con lang kia, sao có thể là giả? Gã đang định phản bác, một giọng nói bất ngờ vang lên.
" Nửa đêm nửa hôm các ngươi không ở yên trong nhà đến tạ gia làm cái gì?"
Một Tráng hán nhíu mày, rất không có hảo ý nhìn ba người Lưu Bệnh Chốc Đầu hỏi.
Ba người đồng thời giật mình, lúc này mới nhớ ra chính mình đến tạ gia là để làm gì, nhất thời ấp úng nói không ra lời, đối với máy trăm con mắt nhìn bọn gã chỉ cảm thấy tội nghiệp chồng chất.
"Đúng thế, còn làm ngạch cửu nhà người ta bị hư hỏng nặng như vậy? các ngươi khôn hồn thì nói thật đi, bằng không chúng ta chỉ còn cách đưa các ngươi lên trấn trên để gặp Lâm bộ đầu mà thôi."
Lưu Bệnh Chốc Đầu mở to mắt, hoảng hốt thất kinh nói " Không....đừng!! đừng đưa bọn ta đi báo quan... nói, nói, bọn ta nói"
"Tạ.... tạ phu lang.!!"
Một người kinh hô.
Đám người bất ngờ nhìn qua, chỉ thấy Cố Du không biết từ khi nào đã đứng ở trước cổng, trên người nàng là chiếc áo khoác lông màu xám, đang giương đôi mắt phượng sắc bén âm trầm nhìn bọn họ.
Hết chương 41
Tác giả có lời muốn nói.
Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Danh sách chương