Tiếng sói gầm rú bất ngờ vang lên trên đỉnh núi, vang vọng bên trong rừng sâu, rúng động cả hai ngọn núi lớn, theo sau chính là hàng ngàn tiếng gầm gừ tiếp nối vang lên.
Như là đáp lại tiếng gọi kia.
Thôn dân đang tụ tập ở nhà Cổ Du đều bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh.
‘Đây là....sói!”
Có người kinh hô nói, bên trong giọng nói cũng giấu không được run rẩy cùng bất an.
“ Thật sự có sói vào thôn thật ư? vậy đám người Lưu Bệnh Chốc Đầu này cũng quá xui xẻo đi, người ta có câu nói là gì ấy nhỉ? đi đêm quá có ngày gặp ma, ta thấy đó chính là quả báo, ai kêu bọn gã làm việc thấp đức như vậy làm chi, đúng là tạo nghiệp, hừ!”
Thôn dân xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỉ đám người Lưu Bệnh Chốc Đầu khiến bọn gã không hết giấu mặt vào đâu.
“ Thôn trưởng, cũng đã gần đến nửa đêm rồi, nếu đã không có chuyện gì nữa ngài dẫn các thôn dân về trước nghỉ ngơi đi, có gì để ngày mai rồi nói.”
“ Như vậy cũng được"
Thôn trưởng cũng hơi sợ hãi, bất quá trước khi đi vẫn làm người giúp hai người chỉnh đốn một chút khung cửa, lúc này mới dẫn theo một đám thôn dân bàn tán xôn xao rời đi.
***
Sâu trong rừng rậm có một đám người đang nằm ngủ, nhìn trang bị trên người trông giống binh sĩ, có hai người canh gác ngồi trước đốm lửa, thường thường gật gù như đang ngủ gật.
Thình lình bị tiếng sói gầm kia làm cho giật mình ngồi dậy, những người đang ngủ cũng bị đánh thức, thi nhau cầm lên chính mình cung tiễn cảnh giác nhìn xung quanh.
‘Mọi người đề cao cảnh giác, rất có thể là con sói kia đã quay trở lại.”
Lần trước bọn họ đả thương một con sói xám với thân hình cao lớn, nhìn hình thể kia, rất có thể chính là sói Vương trong truyền thuyết.
Có người phỉ nhổ nói “ chết tiệt! sớm biết như thế đã trực tiếp dùng mũi tên bán chết nó cho rồi.”
“ Đó là ý của điện hạ, ngươi dám khám lệnh sao?”
Tên vừa nói nghe vậy khế hừ lạnh một tiếng, rõ ràng chính là không muốn nghe.
Biết rõ gã ta trong lòng nghĩ gì, tên đội trưởng cũng không nói thêm nữa, chỉ huy đám người tuỳ thời phòng bị sau, đang lúc mọi người nghĩ đã an toàn, đột nhiên, một bóng xám lao đến như mũi tên, chỉ trong thời gian ngắn đã tiếp cận đến phạm vi mà bọn gã đang bảo vệ. những tên thị vệ này đều cao thủ, cũng rất nhanh phản ứng lại, giơ cung tiễn lên bán về phía vật xám.
Tốc độ của con dã thú này rất nhanh, uyển chuyển tránh đi đám người cung tiễn, sau đó lại biến mất trong bụi cây.
“ Bảo vệ điện hạ!”
Binh sĩ nhóm lập tức đứng thành một vòng tròn vây khốn lều nhỏ kia ở giữa, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm những nơi có bóng đen bao trùm kia.
Ánh sáng từ mặt trăng đã sớm bị mây đen che khuất, chỉ còn lại màn đêm dầy đặc với hơi thở trầm trầm từ trong bóng đêm truyền đến.
Có cảm giác Như là bị hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, làm người sởn
tóc gáy.
Răng rắc!!
Một con sói đi ra khỏi bụi cây, gầm gừ hai tiếng như thách thức. tiếp đó, một con, hai con ba con, bốn con năm con, dần dần, đoàn người hơn chục người đã bị một đám sói hoang bao vây.
* Đại thống lĩnh, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Nếu có cơ hội, lập tức dẫn theo điện hạ rời đi, ta sẽ mang người chặn phía sau."
Tiêu Diệp phân phó nói.
Giang Hành lúc này cũng từ trong lều đi ra, nhìn một bầy sói hung tợn trước mặt, lạnh nhạt nói. “ Không cần, bổn vương sẽ ở lại với các ngươi”
Điện hạ!!” Tiêu thống lĩnh định nói đã bị người nọ giơ tay ngăn cản, ý chỉ im lặng.
Tiêu thống lĩnh mặt hơi biến sắc, từ sau khi điện hạ tỉnh dậy đã rất khác thường, bất quá đây là lúc nên đùa sao? Trên người điện hạ lúc giao đáo với khích khách đã bị thương nặng nề, đối diện một đám sói hoang đói khát, còn có thể sống sót ư?
Đám sói hoang không chần chừ, lập tức liền lấy lấy đà nhảy đến với ý đồ về vập con mồi, ở phạm vi gần như vậy cung tiễn hoàn toàn không có ưu thế, đám binh sĩ buông ra cung tiễn, sau đó cũng triều đám sói hoang kia chạy đi.
Nhất thời người sói ồ ạt thành một đoàn, tiếng sói rên rỉ cùng với người kêu la vang vọng cả rừng sâu.
Qua một hồi đánh chiến, hai bên cũng đã mệt đến không sai biệt lắm, đều thở hồng hộc cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm.
Bất thình lình lại đến một đám sói hoang nữa, so với đám trước thì càng thêm muốn cao lớn hơn nhiều.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Hành khẽ cười giễu, khoé miệng cũng lộ ra một tia máu tươi. trên mặt còn có một vết cào do sói hoang để lại.
' Thật không ngờ, Giang Hành ta Không chết dưới đạo khích khách mà lại bỏ mạng trong miệng một đám sói hoang, ha! ”
Gã vừa cười vừa nói, trong giọng nói chứa đựng tất cả quyến luyến cùng không căng.
Những binh sĩ còn lại cũng lộ ra thần sắc nghiêm trọng.
Nếu có thể, ai mà không muốn sống chứ?
Tuy trên đời có nhiều chuyện không như ý, bất quá giữa muôn vàn điều xấu, thật sự không có một chút tốt đẹp nào ư?
Đã chết một lần Giang Hành rốt cuộc hiểu được thế nào là Luân thường đạo
lý.
Nghĩ đến thê tử bị chính mình lạnh nhạt hai năm nay, lúc chính mình lên chiến trường vẫn còn chu đáo mà tặng áo khoác, chỉ vì lo lắng gã sẽ bị lạnh, mà gã đâu? đã không chút do dự từ chối, thay vào đó lại chấp nhận đồ do tiểu thiếp tặng.
Giang Hành càng nghĩ ngực càng đau nhói, nếu có thể trở về, hắn chắc chắn sẽ không phụ nữ nhân đó, cả đời này, cũng chỉ có mình nàng.
Đúng lúc này, đám sói hoang đang hăng hái chuẩn bị vồ lấy con mồi đột nhiên dừng lại động tác, sau đó chạy đến dưới chân một tiểu đỉnh núi.
Mây đen tản đi, Lúc này ánh trăng rốt cuộc cũng chiếu xuống vạn vật trên mặt đất.
Trên đỉnh ngọn núi nhô lên hơi cao, đang đứng sừng sững trên đó là một con đại hình thể sói tuyết, dưới ánh trăng càng thêm vẻ ma mị, thân hình nó so với tất cả những con sói xám kia càng thêm bắt mắt và to lớn hơn nhiều, hàm răng sắc nhọn như thể một ngụm có thể nuốt chửng con mồi.
Đám binh sĩ có vài người đều bị dọa sợ, run rẩy lui vài bước.
Giang Hành tay nắm chặt trường kiếm, tầm mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không có một chút nào gọi là sợ hãi.
Nhìn thấy hắn, Sói Vương lập tức hoả khí xông lên.
Trong mắt lập lòe lửa giận.
***
Trời vừa sáng, đại môn Tạ gia đã bị người gõ khai ( khai - gõ vang)
Cố Du cẩn thận mở ra một bên cửa còn tính hoàn hảo, nhìn vị đại huynh trước mặt.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng dò hỏi, người nọ đã vội vã nói.
Tạ phu lang, thôn trưởng làm ta tới kêu ngươi đến thôn trưởng gia một chuyến, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Như là đáp lại tiếng gọi kia.
Thôn dân đang tụ tập ở nhà Cổ Du đều bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh.
‘Đây là....sói!”
Có người kinh hô nói, bên trong giọng nói cũng giấu không được run rẩy cùng bất an.
“ Thật sự có sói vào thôn thật ư? vậy đám người Lưu Bệnh Chốc Đầu này cũng quá xui xẻo đi, người ta có câu nói là gì ấy nhỉ? đi đêm quá có ngày gặp ma, ta thấy đó chính là quả báo, ai kêu bọn gã làm việc thấp đức như vậy làm chi, đúng là tạo nghiệp, hừ!”
Thôn dân xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỉ đám người Lưu Bệnh Chốc Đầu khiến bọn gã không hết giấu mặt vào đâu.
“ Thôn trưởng, cũng đã gần đến nửa đêm rồi, nếu đã không có chuyện gì nữa ngài dẫn các thôn dân về trước nghỉ ngơi đi, có gì để ngày mai rồi nói.”
“ Như vậy cũng được"
Thôn trưởng cũng hơi sợ hãi, bất quá trước khi đi vẫn làm người giúp hai người chỉnh đốn một chút khung cửa, lúc này mới dẫn theo một đám thôn dân bàn tán xôn xao rời đi.
***
Sâu trong rừng rậm có một đám người đang nằm ngủ, nhìn trang bị trên người trông giống binh sĩ, có hai người canh gác ngồi trước đốm lửa, thường thường gật gù như đang ngủ gật.
Thình lình bị tiếng sói gầm kia làm cho giật mình ngồi dậy, những người đang ngủ cũng bị đánh thức, thi nhau cầm lên chính mình cung tiễn cảnh giác nhìn xung quanh.
‘Mọi người đề cao cảnh giác, rất có thể là con sói kia đã quay trở lại.”
Lần trước bọn họ đả thương một con sói xám với thân hình cao lớn, nhìn hình thể kia, rất có thể chính là sói Vương trong truyền thuyết.
Có người phỉ nhổ nói “ chết tiệt! sớm biết như thế đã trực tiếp dùng mũi tên bán chết nó cho rồi.”
“ Đó là ý của điện hạ, ngươi dám khám lệnh sao?”
Tên vừa nói nghe vậy khế hừ lạnh một tiếng, rõ ràng chính là không muốn nghe.
Biết rõ gã ta trong lòng nghĩ gì, tên đội trưởng cũng không nói thêm nữa, chỉ huy đám người tuỳ thời phòng bị sau, đang lúc mọi người nghĩ đã an toàn, đột nhiên, một bóng xám lao đến như mũi tên, chỉ trong thời gian ngắn đã tiếp cận đến phạm vi mà bọn gã đang bảo vệ. những tên thị vệ này đều cao thủ, cũng rất nhanh phản ứng lại, giơ cung tiễn lên bán về phía vật xám.
Tốc độ của con dã thú này rất nhanh, uyển chuyển tránh đi đám người cung tiễn, sau đó lại biến mất trong bụi cây.
“ Bảo vệ điện hạ!”
Binh sĩ nhóm lập tức đứng thành một vòng tròn vây khốn lều nhỏ kia ở giữa, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm những nơi có bóng đen bao trùm kia.
Ánh sáng từ mặt trăng đã sớm bị mây đen che khuất, chỉ còn lại màn đêm dầy đặc với hơi thở trầm trầm từ trong bóng đêm truyền đến.
Có cảm giác Như là bị hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, làm người sởn
tóc gáy.
Răng rắc!!
Một con sói đi ra khỏi bụi cây, gầm gừ hai tiếng như thách thức. tiếp đó, một con, hai con ba con, bốn con năm con, dần dần, đoàn người hơn chục người đã bị một đám sói hoang bao vây.
* Đại thống lĩnh, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Nếu có cơ hội, lập tức dẫn theo điện hạ rời đi, ta sẽ mang người chặn phía sau."
Tiêu Diệp phân phó nói.
Giang Hành lúc này cũng từ trong lều đi ra, nhìn một bầy sói hung tợn trước mặt, lạnh nhạt nói. “ Không cần, bổn vương sẽ ở lại với các ngươi”
Điện hạ!!” Tiêu thống lĩnh định nói đã bị người nọ giơ tay ngăn cản, ý chỉ im lặng.
Tiêu thống lĩnh mặt hơi biến sắc, từ sau khi điện hạ tỉnh dậy đã rất khác thường, bất quá đây là lúc nên đùa sao? Trên người điện hạ lúc giao đáo với khích khách đã bị thương nặng nề, đối diện một đám sói hoang đói khát, còn có thể sống sót ư?
Đám sói hoang không chần chừ, lập tức liền lấy lấy đà nhảy đến với ý đồ về vập con mồi, ở phạm vi gần như vậy cung tiễn hoàn toàn không có ưu thế, đám binh sĩ buông ra cung tiễn, sau đó cũng triều đám sói hoang kia chạy đi.
Nhất thời người sói ồ ạt thành một đoàn, tiếng sói rên rỉ cùng với người kêu la vang vọng cả rừng sâu.
Qua một hồi đánh chiến, hai bên cũng đã mệt đến không sai biệt lắm, đều thở hồng hộc cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm.
Bất thình lình lại đến một đám sói hoang nữa, so với đám trước thì càng thêm muốn cao lớn hơn nhiều.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Hành khẽ cười giễu, khoé miệng cũng lộ ra một tia máu tươi. trên mặt còn có một vết cào do sói hoang để lại.
' Thật không ngờ, Giang Hành ta Không chết dưới đạo khích khách mà lại bỏ mạng trong miệng một đám sói hoang, ha! ”
Gã vừa cười vừa nói, trong giọng nói chứa đựng tất cả quyến luyến cùng không căng.
Những binh sĩ còn lại cũng lộ ra thần sắc nghiêm trọng.
Nếu có thể, ai mà không muốn sống chứ?
Tuy trên đời có nhiều chuyện không như ý, bất quá giữa muôn vàn điều xấu, thật sự không có một chút tốt đẹp nào ư?
Đã chết một lần Giang Hành rốt cuộc hiểu được thế nào là Luân thường đạo
lý.
Nghĩ đến thê tử bị chính mình lạnh nhạt hai năm nay, lúc chính mình lên chiến trường vẫn còn chu đáo mà tặng áo khoác, chỉ vì lo lắng gã sẽ bị lạnh, mà gã đâu? đã không chút do dự từ chối, thay vào đó lại chấp nhận đồ do tiểu thiếp tặng.
Giang Hành càng nghĩ ngực càng đau nhói, nếu có thể trở về, hắn chắc chắn sẽ không phụ nữ nhân đó, cả đời này, cũng chỉ có mình nàng.
Đúng lúc này, đám sói hoang đang hăng hái chuẩn bị vồ lấy con mồi đột nhiên dừng lại động tác, sau đó chạy đến dưới chân một tiểu đỉnh núi.
Mây đen tản đi, Lúc này ánh trăng rốt cuộc cũng chiếu xuống vạn vật trên mặt đất.
Trên đỉnh ngọn núi nhô lên hơi cao, đang đứng sừng sững trên đó là một con đại hình thể sói tuyết, dưới ánh trăng càng thêm vẻ ma mị, thân hình nó so với tất cả những con sói xám kia càng thêm bắt mắt và to lớn hơn nhiều, hàm răng sắc nhọn như thể một ngụm có thể nuốt chửng con mồi.
Đám binh sĩ có vài người đều bị dọa sợ, run rẩy lui vài bước.
Giang Hành tay nắm chặt trường kiếm, tầm mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không có một chút nào gọi là sợ hãi.
Nhìn thấy hắn, Sói Vương lập tức hoả khí xông lên.
Trong mắt lập lòe lửa giận.
***
Trời vừa sáng, đại môn Tạ gia đã bị người gõ khai ( khai - gõ vang)
Cố Du cẩn thận mở ra một bên cửa còn tính hoàn hảo, nhìn vị đại huynh trước mặt.
Nàng còn chưa kịp lên tiếng dò hỏi, người nọ đã vội vã nói.
Tạ phu lang, thôn trưởng làm ta tới kêu ngươi đến thôn trưởng gia một chuyến, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Danh sách chương