"Hai vị Công tử xin dừng bước!”
Vừa từ trong đám người đi ra, hai người Tạ Hòe Cẩm đã bị gọi lại.
Diêu Thạch nghi hoặc nhìn sang, thấy không xa có một nữ tử mặc hồng y đang đứng, bên cạnh là một tiểu cô nương, nhìn cách trang điểm trông giống với nha hầu.
Gã kinh ngạc, chỉ tay lên người mình, hỏi“ Cô Nương là gọi bọn ta sao?”
Từ Thấp Nương mỉm cười gật đầu, vừa mới từ biệt Lâm Sinh Ý, không ngờ quay đầu đã thấy hai người ra tới, nhất thời không kình được gọi lại hai người.
“ Tiểu nữ tử là Từ Thấp Nương, vừa rồi ở trên tầng hai thấy được hai vị phong thái bất phàm, vì thế liền mạo muội hỏi một câu, hai người là thư sinh định sẽ tham gia thi hương năm nay sao?”
Diêu Thạch gật đầu “ Đúng thế, bọn ta là đồng sinh, dự sẽ tham gia thi cử năm nay"
Nghe hai người là đồng sinh, Từ Thấp Nương làm bộ lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói.
" A! không ngờ hai vị công tử lại là đồng sinh"
" Từ cô nương gọi lại bọn ta là vì chuyện gì a?”
Diêu Thạch hiếu kỳ hỏi.
Từ Thấp Nương hơi cúi đầu, lộ ra e thẹn cùng khẩn trương, sau nhỏ nhẹ nói.
' Thật không dám giấu, tiểu nữ đối với thư từ cũng có chút hứng thú, bất quá do tư duy còn hạn hẹp, có vài câu từ không hiểu lắm, hai vị là đồng sinh, không biết có thể dừng chân một lúc giản dạy giúp tiểu nữ được không?”
Từ Thấp Nương nói được chân thành, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn làm người không nỡ từ chối.
Diêu Thạch nghe thế mặt lộ ra chần chừ, nói “ Từ cô nương, không phải bọn ta không muốn giúp, bất quá do công khóa gần đây thật sự rất nhiều, chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, cô nương xem, nếu không được có thể tìm người khác được không?”
Từ Thấp Nương khoé miệng tươi cười hơi cứng đờ, có thể là không nghĩ đến chính mình sẽ bị từ chối. từ trước tới nay chỉ cần cô ta lộ ra một mặt yếu đuối cũng nũng nịu, nhất định đám nam nhân sẽ như hổ đói mà nhào vô, cho dù có là thư sinh đi chăng nữa.
Trong mắt Từ Thấp Nương, tất cả cũng giống nhau, bên ngoài thì tỏ ra vô tư đơn thuần chính trực, thật chất chỉ là con sói đội lốt người mà thôi, ai cao quý hơn ai chứ? Bất quá...
Nàng ta nhìn hai người thêm vài tia đánh giá, sau mới nói.
‘Không sao, nếu hai vị công tử không rảnh, vậy ta quay về hỏi phu tử vậy!!"
Nàng ta khẽ thở dài, trông vừa bất lực lại bất đắc dĩ.
Diêu Thạch thấy thế có chút không nỡ, bất quá cũng biết giờ không phải thương hoa tiếc ngọc, liền chắp tay nói.
“ Một khi đã như vậy, bọn ta xin phép cáo từ trước."
“ Khoan đã!”
Cô Nương còn chuyện gì sao?”
Diêu Thạch kỳ quái hỏi.
Từ Thấp Nương cười nói “ Cả quán trình chỉ nghe công tử nói chuyện, ta còn chưa biết cao danh quý tánh của hai vị đâu"
Diêu Thạch sửng sốt, sau đó vỗ đầu một cái, lúc này mới nói “ ta họ Diêu, tên chỉ có một chữ Thạch, còn huynh ấy!” gã chỉ tay lên người Tạ Hòe Cẩm luôn im lặng nãy giờ nói “ Tên là Tạ Hòe Cẩm
Từ Thấp Nương khẽ nhún người một cái, nhìn chằm chằm Tạ Hòe Cẩm nói “ Không biết Tạ công tử đã hôn phối chưa?”
Diêu Thạch sửng sốt, lúc này mới ý thức được người mà Từ tiểu thư này để ý tới là ai, Gã cười nhạt, vỗ vai Tạ Hòe Cẩm nói.
“ Từ công nương chẳng lẽ là để ý đến Huynh đệ này của ta rồi? vậy thật không khéo, huynh ấy trong nhà đã sớm có thê tử rồi... hahaha!”
Từ Thấp Nương chẳng thấy buồn cười chút nào, môi hơi mím lại.
Nàng ta không ngờ đến kết quả này, nhìn Tạ Hòe Cẩm còn trẻ như vậy, không nghĩ đến trong nhà đã sớm có thể nhi!
Từ Thấp Nương nhàn nhạt nói.
Ra vậy, hóa ra công tử trong nhà đã có nương tử rồi a.!”
Tạ Hòe Cẩm nhìn Diêu Thạch, lúc này mới mở miệng nói “ nói xong chưa? "
Diêu Thạch nghẹn họng nhìn hắn, song tươi cười nói với Từ Thấp Nương“ Bọn ta còn chút chuyện cần sử lý, xin đi trước, có cơ hội gặp lại sau, cáo từ"
Tạ Hòe Cẩm hơi hơi cúi đầu coi như chào hỏi, sau đó liền bị Diêu Thạch túm đi.
Từ Thấp Nương nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, có chút lưu luyến không nỡ rời.
“ Tiểu thư, người đã đi rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi"
Nha hoàn theo hầu mỉm cười trêu ghẹo chủ tử nhà mình.
Theo cô nàng thấy, tiểu thư hẳn là đã bị vị công tử tuấn tú kia hấp hồn rồi đi.
Có điều cẩn thận nghĩ lại, tiểu thư tâm tính phóng đãng, trong viện lại dưỡng không ít nam sủng, chuyện này nếu về lâu bị truyền ra ngoài chỉ e sẽ khó có người chịu lấy tiểu thư làm thê tử, vị công tử vừa rồi trông nho nhã lễ độ, tuy so với tiểu thư cồng kềnh có chút chênh lệch, nhưng miễn cưỡng cũng coi như hợp nhau, bất quá tiểu thư nếu có thể gả ra ngoài vậy đã quá tốt rồi.
“ Tạ Hòe Cẩm...” Từ Thấp Nương đảo quanh một lượt cái tên này, sao đó cười khẽ.
Bất quá....Nha hoàn khẽ lắc đầu.
Người ta đã có thê tử, tiểu thư dù có thích cũng không thể đi làm thiếp của người ta được. trừ khi nữ tử kia Nguyện ý từ bỏ thân phận chính thể, bằng không lão gia sẽ chẳng bao giờ đồng ý hôn sự này.
“ Tiểu thư!”
Nghĩ nghĩ, Nha hoàn vẫn là nói.
“ Nam nhân đó trong nhà đã có phu lang!!”
' Ta đương nhiên là hiểu"
“ Nhưng mà...”
Nha hoàn chần chừ.
‘Cùng lắm thì làm hắn hưu nàng, ta thân là con gái Của phú thương bậc nhất ở Vân Dương Huyện này, nam nhân muốn cưới đếm đến không xuể, một tên đồng sinh, muốn đi xa hơn cần phải có người chống lưng, ngươi nghĩ đi, hắn sẽ từ chối không?” (2)
Từ Thấp Nương giương giương tự đắc nghĩ.
Dù sao cũng chỉ là một thôn phụ bình thường, nàng ta dù có là con thứ thiếp thân phận cũng hơn Nữ nhân kia mấy bậc, Nàng ta không tin, Tạ Hòe Cẩm còn có lý do nào không chọn nàng ta.
Vừa từ trong đám người đi ra, hai người Tạ Hòe Cẩm đã bị gọi lại.
Diêu Thạch nghi hoặc nhìn sang, thấy không xa có một nữ tử mặc hồng y đang đứng, bên cạnh là một tiểu cô nương, nhìn cách trang điểm trông giống với nha hầu.
Gã kinh ngạc, chỉ tay lên người mình, hỏi“ Cô Nương là gọi bọn ta sao?”
Từ Thấp Nương mỉm cười gật đầu, vừa mới từ biệt Lâm Sinh Ý, không ngờ quay đầu đã thấy hai người ra tới, nhất thời không kình được gọi lại hai người.
“ Tiểu nữ tử là Từ Thấp Nương, vừa rồi ở trên tầng hai thấy được hai vị phong thái bất phàm, vì thế liền mạo muội hỏi một câu, hai người là thư sinh định sẽ tham gia thi hương năm nay sao?”
Diêu Thạch gật đầu “ Đúng thế, bọn ta là đồng sinh, dự sẽ tham gia thi cử năm nay"
Nghe hai người là đồng sinh, Từ Thấp Nương làm bộ lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói.
" A! không ngờ hai vị công tử lại là đồng sinh"
" Từ cô nương gọi lại bọn ta là vì chuyện gì a?”
Diêu Thạch hiếu kỳ hỏi.
Từ Thấp Nương hơi cúi đầu, lộ ra e thẹn cùng khẩn trương, sau nhỏ nhẹ nói.
' Thật không dám giấu, tiểu nữ đối với thư từ cũng có chút hứng thú, bất quá do tư duy còn hạn hẹp, có vài câu từ không hiểu lắm, hai vị là đồng sinh, không biết có thể dừng chân một lúc giản dạy giúp tiểu nữ được không?”
Từ Thấp Nương nói được chân thành, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn làm người không nỡ từ chối.
Diêu Thạch nghe thế mặt lộ ra chần chừ, nói “ Từ cô nương, không phải bọn ta không muốn giúp, bất quá do công khóa gần đây thật sự rất nhiều, chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, cô nương xem, nếu không được có thể tìm người khác được không?”
Từ Thấp Nương khoé miệng tươi cười hơi cứng đờ, có thể là không nghĩ đến chính mình sẽ bị từ chối. từ trước tới nay chỉ cần cô ta lộ ra một mặt yếu đuối cũng nũng nịu, nhất định đám nam nhân sẽ như hổ đói mà nhào vô, cho dù có là thư sinh đi chăng nữa.
Trong mắt Từ Thấp Nương, tất cả cũng giống nhau, bên ngoài thì tỏ ra vô tư đơn thuần chính trực, thật chất chỉ là con sói đội lốt người mà thôi, ai cao quý hơn ai chứ? Bất quá...
Nàng ta nhìn hai người thêm vài tia đánh giá, sau mới nói.
‘Không sao, nếu hai vị công tử không rảnh, vậy ta quay về hỏi phu tử vậy!!"
Nàng ta khẽ thở dài, trông vừa bất lực lại bất đắc dĩ.
Diêu Thạch thấy thế có chút không nỡ, bất quá cũng biết giờ không phải thương hoa tiếc ngọc, liền chắp tay nói.
“ Một khi đã như vậy, bọn ta xin phép cáo từ trước."
“ Khoan đã!”
Cô Nương còn chuyện gì sao?”
Diêu Thạch kỳ quái hỏi.
Từ Thấp Nương cười nói “ Cả quán trình chỉ nghe công tử nói chuyện, ta còn chưa biết cao danh quý tánh của hai vị đâu"
Diêu Thạch sửng sốt, sau đó vỗ đầu một cái, lúc này mới nói “ ta họ Diêu, tên chỉ có một chữ Thạch, còn huynh ấy!” gã chỉ tay lên người Tạ Hòe Cẩm luôn im lặng nãy giờ nói “ Tên là Tạ Hòe Cẩm
Từ Thấp Nương khẽ nhún người một cái, nhìn chằm chằm Tạ Hòe Cẩm nói “ Không biết Tạ công tử đã hôn phối chưa?”
Diêu Thạch sửng sốt, lúc này mới ý thức được người mà Từ tiểu thư này để ý tới là ai, Gã cười nhạt, vỗ vai Tạ Hòe Cẩm nói.
“ Từ công nương chẳng lẽ là để ý đến Huynh đệ này của ta rồi? vậy thật không khéo, huynh ấy trong nhà đã sớm có thê tử rồi... hahaha!”
Từ Thấp Nương chẳng thấy buồn cười chút nào, môi hơi mím lại.
Nàng ta không ngờ đến kết quả này, nhìn Tạ Hòe Cẩm còn trẻ như vậy, không nghĩ đến trong nhà đã sớm có thể nhi!
Từ Thấp Nương nhàn nhạt nói.
Ra vậy, hóa ra công tử trong nhà đã có nương tử rồi a.!”
Tạ Hòe Cẩm nhìn Diêu Thạch, lúc này mới mở miệng nói “ nói xong chưa? "
Diêu Thạch nghẹn họng nhìn hắn, song tươi cười nói với Từ Thấp Nương“ Bọn ta còn chút chuyện cần sử lý, xin đi trước, có cơ hội gặp lại sau, cáo từ"
Tạ Hòe Cẩm hơi hơi cúi đầu coi như chào hỏi, sau đó liền bị Diêu Thạch túm đi.
Từ Thấp Nương nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, có chút lưu luyến không nỡ rời.
“ Tiểu thư, người đã đi rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi"
Nha hoàn theo hầu mỉm cười trêu ghẹo chủ tử nhà mình.
Theo cô nàng thấy, tiểu thư hẳn là đã bị vị công tử tuấn tú kia hấp hồn rồi đi.
Có điều cẩn thận nghĩ lại, tiểu thư tâm tính phóng đãng, trong viện lại dưỡng không ít nam sủng, chuyện này nếu về lâu bị truyền ra ngoài chỉ e sẽ khó có người chịu lấy tiểu thư làm thê tử, vị công tử vừa rồi trông nho nhã lễ độ, tuy so với tiểu thư cồng kềnh có chút chênh lệch, nhưng miễn cưỡng cũng coi như hợp nhau, bất quá tiểu thư nếu có thể gả ra ngoài vậy đã quá tốt rồi.
“ Tạ Hòe Cẩm...” Từ Thấp Nương đảo quanh một lượt cái tên này, sao đó cười khẽ.
Bất quá....Nha hoàn khẽ lắc đầu.
Người ta đã có thê tử, tiểu thư dù có thích cũng không thể đi làm thiếp của người ta được. trừ khi nữ tử kia Nguyện ý từ bỏ thân phận chính thể, bằng không lão gia sẽ chẳng bao giờ đồng ý hôn sự này.
“ Tiểu thư!”
Nghĩ nghĩ, Nha hoàn vẫn là nói.
“ Nam nhân đó trong nhà đã có phu lang!!”
' Ta đương nhiên là hiểu"
“ Nhưng mà...”
Nha hoàn chần chừ.
‘Cùng lắm thì làm hắn hưu nàng, ta thân là con gái Của phú thương bậc nhất ở Vân Dương Huyện này, nam nhân muốn cưới đếm đến không xuể, một tên đồng sinh, muốn đi xa hơn cần phải có người chống lưng, ngươi nghĩ đi, hắn sẽ từ chối không?” (2)
Từ Thấp Nương giương giương tự đắc nghĩ.
Dù sao cũng chỉ là một thôn phụ bình thường, nàng ta dù có là con thứ thiếp thân phận cũng hơn Nữ nhân kia mấy bậc, Nàng ta không tin, Tạ Hòe Cẩm còn có lý do nào không chọn nàng ta.
Danh sách chương