Cố Lão Thái còn đang đau đầu vì chuyện của Cổ Du, bên ngoài liền có nha hoàn vào thông báo nói Lão gia có chuyện tìm gặp.
Lão thái thái tuy không muốn gặp con trai vào lúc này, lại không có lý do gì để từ chối, liền phất tay nói “ làm lão gia vào đi"
Ba nhìn đám nha hoàn nói “ Các ngươi đều ra ngoài cả đi"
"Vâng"
Một nam nhân trung niên bước vào, trên người ông vẫn còn đang mặc quan phục, có thể thấy là vừa đi thị sát quanh thành về, liền đã vội vã chạy đến đây.
Dù đang ở độ tuổi trung niên, Cố lão gia vẫn giữ được phong thái ngời ngời năm xưa, nhìn thấy Cổ Thành, sẽ không nhịn được liên tưởng đến Cổ Du. ngoại trừ tính cách khác thường ra, thì hai cha con lại có khuôn mặt rất giống nhau.
“ Thành nhi đã trở lại, sau chưa thay quan phục mà đã đến chỗ của nương rồi?"
Cổ Thành trực tiếp vào thẳng vấn đề.
" Con nghe nói mẫu thân muốn để Du nhi cùng phu quân nó hòa ly?”
“ Nương người hồ đồ rồi sao, rốt cuộc người đang muốn làm gì vậy?”
Thấy nhi tử không chịu hiểu cho bà như vậy, lão thái thái cũng rất buồn lòng.
“ Thành nhi, chuyện này mẫu thân không thể nói rõ ràng với con, bất quá con yên tâm, chỉ cần Du Nhi đồng ý hòa ly, vậy tất cả sẽ trở nên tốt đẹp"
“ Con nghĩ, mẫu thân muốn chia cắt phu thê hai đứa sao?"
Nếu không phải người kia ý tứ, thì bà làm sao có thể hủy đi hạnh phúc của Du nhi được!
Cổ Thành có thể không nhớ, nhưng bà còn nhớ rất rõ ràng. năm đó khi vừa tìm thấy thi thể giả của Cổ du, đã gần như hủy hoại, mọi người đều hận không thể tránh đến thật xa một bên.
Chỉ có Tiêu Dật Trần, gã như bị người điều khiển đi đến người nọ trước người, nhìn thi thể phân hủy kia không nói một lời, liền cúi người ôm ngang lên, như thể không có cảm giác, từng bước đưa người về nhà.
Lúc đó những người có mặt đều bị hành động của gã làm cho sững sờ, vừa khiếp sợ lại thương cảm.
Từ lâu đã nghe nói thế tử định quốc hầu ái mộ ngũ tiểu thư Cố gia, sớm đã định ra hôn ước, chỉ còn chờ ngày thành thân, có điều không ngờ đến, ngũ tiểu thư không may gặp nạn, hôn sự của hai người liền bị tước bỏ.
Sau lại thế tử cưới tam tiểu thư của Cố phủ.
Nhìn từ bên ngoài, mọi người đều cho rằng hai người tình cảm mặn nồng, bất quá chỉ có Cố lão thái thái biết, Tiêu Dật Trần vốn dĩ chưa từng buông bỏ Cổ Du.
Cổ Thành nhíu mày “ Người mẫu thân nói đến, sẽ không phải là..."
Lão thái thái bất đắc dĩ gật đầu “ Đúng thế, Dật Trần nói rồi, chỉ cần hai đứa nó hòa ly, nó sẽ lấy Du Nhi làm thể"
“ Vậy Linh nhi thì sao? cậu ta chẳng lẽ không quan tâm đến linh nhi sẽ nghĩ như thế nào sao?"
Cả hai đều là con ông, dù con thiếp hay chính thất, ông đều yêu thương như nhau cả, chưa bao giờ để một ai phải ghen tị với ai, đây cũng là lý do khiến Cố Hoài Linh oán giận Cổ Du.
Rõ ràng chỉ là con thiếp, lại được sự sủng ái của phụ thân, cưng chiều của tổ mẫu, tất cả đều là của cô ta, hà cớ gì lại chia cho các nàng? Không lâu sau quá cổ Cổ phu nhân không may mất, Cổ Thành lại lập Tần di nương làm chính thể, đều này càng khiến oán giận trong lòng Cố Hoài Linh tăng thêm gấp bội.
Dựa vào đâu chứ? nghĩa đến Cố Hoài Du chỉ là con thiếp thất, chuyện này mới khiến cho lòng Cổ Hoài Linh nguôi ngoai đi chút, giờ nàng cũng là con chính thất rồi, chẳng phải sẽ ngang hàng với nàng ta sao?
Vì thế Cổ Hoài Linh càng thêm hận Cổ Du, cũng hận luôn người Cổ gia, từ khi gả đến hầu phủ, số lần trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“ Ta biết chứ, chỉ là nếu không phải năm đó...ầy! "
Lão thái thái thở dài, bà cũng thật bất đắc dĩ.
Bất quá người kia thân là hầu gia, bọn họ quan chức chỉ là một tri phủ, có thể làm được gì sao?
Cố Lão gia cũng trầm mặt xuống, Lão Thái Thái nói rất đúng, ông chỉ
là một tri phủ nhỏ bé, có thể đối đầu với hầu gia quyền cao chức trọng ư?
Liễu Thụ Thôn.
"Ca ca, cha sao còn chưa ra ngoài nữa?"
Tạ phong nhìn khung cửa đóng chặt, đã hai ngày rồi cha không ra ngoài, cậu thật sự rất lo lắng cho người.
Két!
Tạ Hòe Cẩm bước ra ngoài, ánh sáng ban mai chiếu trên người hắn, do hai ngày đều ở trong phòng, thêm cả chưa có ăn qua gì, thân thể hắn lại gầy thêm một chút.
Nếu Cổ Du ở đây, chắc chắn sẽ lại quát mắng hắn không biết tự chăm sóc bản thân.
Đúng vậy, hắn không thể khiến nàng thất vọng, nhất định phải thành công, có như vậy, mới có cơ hội bên cạnh người hắn yêu.
"Cha!"
Phụ thân!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Tạ Hòe Cẩm còn chưa định thần đã có hai cục bông nhào đến ôm chặt chân hắn.
Tạ Hòe Cẩm cưng chiều xoa đầu hai nhóc con, lại đưa mắt nhìn mặt trời chói lọi trên cao, thở ra.
“Thùng thùng!”
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng đập cửa rộn ràng.
Tạ Hòe Cẩm nhíu mày, Tạ phong buông ra phụ thân, rất biết đều mà chạy đến mở cửa.
Đương cửa vừa được mở, một nhóm người tràn vào trong.
Tạ Hòe Cẩm vừa thấy bọn họ, mặt không cấn nhíu lại.
" Các ngươi đến đây làm gì?"
Lần trước đã nói rõ ràng, đám người tạ gia này chẳng lẽ không hiểu?
Thấy Tạ Hòe Cẩm tức giận như thế, bọn người kia cũng hơi sợ, Chỉ có Tạ phu nhân là đi lên dẫn đầu trước hỏi.
" Hòe nhi, là thật sao? Cổ du đó thật sự là con của tri phủ lững tây?”
Tạ phu nhân nhìn con trai tràn đầy háo hức hỏi.
Thấy bà như vậy, Tạ Hòe Cẩm nào không hiểu trong lòng đám người này đang có ý nghĩ gì.
Một câu nói chặt đứt vọng tưởng của bọn họ.
“ Ai nếu không muốn sống, cứ việc đi tìm nàng"
Lạnh nhạt, vô tình.
Đám người tạ gia sững người, lần đầu tiên nghe được Tạ Hòa Cẩm dùng ngữ khí lạnh tanh như vậy để nói chuyện với bọn họ.
Hắn điên rồi sao?
Cổ gia đã không xem hắn ra gì, hắn vậy mà còn muốn bảo vệ Cố Hoài Du!!!
Hết chương 73
Lão thái thái tuy không muốn gặp con trai vào lúc này, lại không có lý do gì để từ chối, liền phất tay nói “ làm lão gia vào đi"
Ba nhìn đám nha hoàn nói “ Các ngươi đều ra ngoài cả đi"
"Vâng"
Một nam nhân trung niên bước vào, trên người ông vẫn còn đang mặc quan phục, có thể thấy là vừa đi thị sát quanh thành về, liền đã vội vã chạy đến đây.
Dù đang ở độ tuổi trung niên, Cố lão gia vẫn giữ được phong thái ngời ngời năm xưa, nhìn thấy Cổ Thành, sẽ không nhịn được liên tưởng đến Cổ Du. ngoại trừ tính cách khác thường ra, thì hai cha con lại có khuôn mặt rất giống nhau.
“ Thành nhi đã trở lại, sau chưa thay quan phục mà đã đến chỗ của nương rồi?"
Cổ Thành trực tiếp vào thẳng vấn đề.
" Con nghe nói mẫu thân muốn để Du nhi cùng phu quân nó hòa ly?”
“ Nương người hồ đồ rồi sao, rốt cuộc người đang muốn làm gì vậy?”
Thấy nhi tử không chịu hiểu cho bà như vậy, lão thái thái cũng rất buồn lòng.
“ Thành nhi, chuyện này mẫu thân không thể nói rõ ràng với con, bất quá con yên tâm, chỉ cần Du Nhi đồng ý hòa ly, vậy tất cả sẽ trở nên tốt đẹp"
“ Con nghĩ, mẫu thân muốn chia cắt phu thê hai đứa sao?"
Nếu không phải người kia ý tứ, thì bà làm sao có thể hủy đi hạnh phúc của Du nhi được!
Cổ Thành có thể không nhớ, nhưng bà còn nhớ rất rõ ràng. năm đó khi vừa tìm thấy thi thể giả của Cổ du, đã gần như hủy hoại, mọi người đều hận không thể tránh đến thật xa một bên.
Chỉ có Tiêu Dật Trần, gã như bị người điều khiển đi đến người nọ trước người, nhìn thi thể phân hủy kia không nói một lời, liền cúi người ôm ngang lên, như thể không có cảm giác, từng bước đưa người về nhà.
Lúc đó những người có mặt đều bị hành động của gã làm cho sững sờ, vừa khiếp sợ lại thương cảm.
Từ lâu đã nghe nói thế tử định quốc hầu ái mộ ngũ tiểu thư Cố gia, sớm đã định ra hôn ước, chỉ còn chờ ngày thành thân, có điều không ngờ đến, ngũ tiểu thư không may gặp nạn, hôn sự của hai người liền bị tước bỏ.
Sau lại thế tử cưới tam tiểu thư của Cố phủ.
Nhìn từ bên ngoài, mọi người đều cho rằng hai người tình cảm mặn nồng, bất quá chỉ có Cố lão thái thái biết, Tiêu Dật Trần vốn dĩ chưa từng buông bỏ Cổ Du.
Cổ Thành nhíu mày “ Người mẫu thân nói đến, sẽ không phải là..."
Lão thái thái bất đắc dĩ gật đầu “ Đúng thế, Dật Trần nói rồi, chỉ cần hai đứa nó hòa ly, nó sẽ lấy Du Nhi làm thể"
“ Vậy Linh nhi thì sao? cậu ta chẳng lẽ không quan tâm đến linh nhi sẽ nghĩ như thế nào sao?"
Cả hai đều là con ông, dù con thiếp hay chính thất, ông đều yêu thương như nhau cả, chưa bao giờ để một ai phải ghen tị với ai, đây cũng là lý do khiến Cố Hoài Linh oán giận Cổ Du.
Rõ ràng chỉ là con thiếp, lại được sự sủng ái của phụ thân, cưng chiều của tổ mẫu, tất cả đều là của cô ta, hà cớ gì lại chia cho các nàng? Không lâu sau quá cổ Cổ phu nhân không may mất, Cổ Thành lại lập Tần di nương làm chính thể, đều này càng khiến oán giận trong lòng Cố Hoài Linh tăng thêm gấp bội.
Dựa vào đâu chứ? nghĩa đến Cố Hoài Du chỉ là con thiếp thất, chuyện này mới khiến cho lòng Cổ Hoài Linh nguôi ngoai đi chút, giờ nàng cũng là con chính thất rồi, chẳng phải sẽ ngang hàng với nàng ta sao?
Vì thế Cổ Hoài Linh càng thêm hận Cổ Du, cũng hận luôn người Cổ gia, từ khi gả đến hầu phủ, số lần trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“ Ta biết chứ, chỉ là nếu không phải năm đó...ầy! "
Lão thái thái thở dài, bà cũng thật bất đắc dĩ.
Bất quá người kia thân là hầu gia, bọn họ quan chức chỉ là một tri phủ, có thể làm được gì sao?
Cố Lão gia cũng trầm mặt xuống, Lão Thái Thái nói rất đúng, ông chỉ
là một tri phủ nhỏ bé, có thể đối đầu với hầu gia quyền cao chức trọng ư?
Liễu Thụ Thôn.
"Ca ca, cha sao còn chưa ra ngoài nữa?"
Tạ phong nhìn khung cửa đóng chặt, đã hai ngày rồi cha không ra ngoài, cậu thật sự rất lo lắng cho người.
Két!
Tạ Hòe Cẩm bước ra ngoài, ánh sáng ban mai chiếu trên người hắn, do hai ngày đều ở trong phòng, thêm cả chưa có ăn qua gì, thân thể hắn lại gầy thêm một chút.
Nếu Cổ Du ở đây, chắc chắn sẽ lại quát mắng hắn không biết tự chăm sóc bản thân.
Đúng vậy, hắn không thể khiến nàng thất vọng, nhất định phải thành công, có như vậy, mới có cơ hội bên cạnh người hắn yêu.
"Cha!"
Phụ thân!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Tạ Hòe Cẩm còn chưa định thần đã có hai cục bông nhào đến ôm chặt chân hắn.
Tạ Hòe Cẩm cưng chiều xoa đầu hai nhóc con, lại đưa mắt nhìn mặt trời chói lọi trên cao, thở ra.
“Thùng thùng!”
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng đập cửa rộn ràng.
Tạ Hòe Cẩm nhíu mày, Tạ phong buông ra phụ thân, rất biết đều mà chạy đến mở cửa.
Đương cửa vừa được mở, một nhóm người tràn vào trong.
Tạ Hòe Cẩm vừa thấy bọn họ, mặt không cấn nhíu lại.
" Các ngươi đến đây làm gì?"
Lần trước đã nói rõ ràng, đám người tạ gia này chẳng lẽ không hiểu?
Thấy Tạ Hòe Cẩm tức giận như thế, bọn người kia cũng hơi sợ, Chỉ có Tạ phu nhân là đi lên dẫn đầu trước hỏi.
" Hòe nhi, là thật sao? Cổ du đó thật sự là con của tri phủ lững tây?”
Tạ phu nhân nhìn con trai tràn đầy háo hức hỏi.
Thấy bà như vậy, Tạ Hòe Cẩm nào không hiểu trong lòng đám người này đang có ý nghĩ gì.
Một câu nói chặt đứt vọng tưởng của bọn họ.
“ Ai nếu không muốn sống, cứ việc đi tìm nàng"
Lạnh nhạt, vô tình.
Đám người tạ gia sững người, lần đầu tiên nghe được Tạ Hòa Cẩm dùng ngữ khí lạnh tanh như vậy để nói chuyện với bọn họ.
Hắn điên rồi sao?
Cổ gia đã không xem hắn ra gì, hắn vậy mà còn muốn bảo vệ Cố Hoài Du!!!
Hết chương 73
Danh sách chương