"Kỳ thật tối hôm qua chúng ta đã nhìn thấy hai người kia ra ngoài." Ám vệ gác đêm qua nói: "Đại khái là vào rạng sáng, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, cùng nhau đi ra ngoài."
"Mặc như vậy mà đi ra ngoài là đi làm cái gì?" Ân Tử Mạch nghi hoặc hỏi.
Ám vệ lắc đầu: "Không rõ lắm, sáng sớm nay mới nghe được người của Thương Sơn phái nói họ mất tích, phỏng chừng là có người tối hôm qua hẹn họ ra ngoài sau đó đem người trói đi rồi."
Ân Tử Mạch: "Sớm biết thế, tối hôm qua lúc nhìn thấy bọn hắn liền hỏi một tiếng hay là đuổi theo xem. Hiện giờ không biết bọn họ sống hay chết?"
Biểu tình nhóm ám vệ tức khắc phức tạp.
Ân Tử Mạch sửng sốt, chớp chớp mắt: "....Ta nói sai cái gì hả?"
Tả Yến cười nói: "Giáo chủ nói không có sai. Nhưng trước kia, giáo quy của chúng ta quy định việc gì không liên quan đến mình liền không cần để ý. Những việc ngu xuẩn như vậy, chúng ta không cần nhọc lòng."
Ân Tử Mạch: "...." Cho nên, quả nhiên đây mới đúng là ma giáo.
"Giáo chủ nếu đã tỉnh rồi, không bằng xuống dùng bữa sáng. Tối hôm qua giáo chủ chỉ uống rượu, không ăn cơm." Tả Yến đề nghị.
Chẳng lẽ hiện tại không phải nên thảo luận sự việc mất tích kia sao? Khách điếm xảy ra việc này, thật sự còn có người ngồi ăn cơm hả?!
Nhưng nhìn biểu tình của bọn Tả Yến, chính là hoàn toàn không muốn quản việc này, đặc biệt là biểu tình của nhóm ám vệ "nửa đêm bị người hẹn ra ngoài, còn mất tích không dấu vết thật sự ngu xuẩn". Ân Tử Mạch yên lặng nuốt xuống những lời này, nhanh chóng rửa mặt, sau đó theo bọn Tả Yến xuống lầu.
Trong đại sảnh, quả nhiên rất ít người, tiểu nhị tiếp bọn họ vẻ mặt âm trầm.
"Viên huynh, sớm." Cố Thừa một thân hắc y từ trên tầng đi xuống, đi tới chỗ Ân Tử Mạch chào hỏi, sau đó nói với tiểu nhị muốn hai chén sủi cảo, một chén canh suông, cùng một lồng bánh bao chiên.
Ân Tử Mạch: "..." Ngươi không phải là võ lâm minh chủ sao?! Vì cái gì lúc này còn có tâm tình ăn sáng? Chẳng lẽ không nên dẫn đầu đi tìm người hoặc ít nhất biểu tình phải không tốt chứ! Vì sao Cố Thừa này lại không bị ảnh hưởng!
"Viên huynh." Thấy Ân Tử Mạch đứng bất động, Cố Thừa lại gọi một tiếng.
Ân Tử Mạch tâm tình phức tạp nhìn hắn.
Có Thừa tìm vị trí ngồi xuống, cười nói: "Viên huynh, nếu có lời muốn cùng Cố mỗ nói, có thể dùng cơm sáng xong liền đến phòng tìm ta."
Ân Tử Mạch nhịn không được hỏi: "Ngươi tại sao lại không ra..."
Cố Thừa dùng ngón trỏ ngăn miệng hắn nói: "Thực sự không có, có việc gì chờ chúng ta ăn xong vào phòng lại nói."
Ân Tử Mạch nhíu mày, đột nhiên phản ứng, Cố Thừa chẳng lẽ phát hiện được dấu vết gì? Bằng không vì sao lại dặn hắn đi vào phòng rồi mới nói.
"Viên huynh đối Cố mỗ cảm thấy hứng thú?" Cố Thừa buông đũa nhìn về phía Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, vừa rồi mình lại nhìn Cố Thừa đến phát ngốc.
Nhưng không thể nhận, bằng không tự thừa nhận mình rất ngu!
Ân Tử Mạch ho khan một tiếng nói: "Cố đại hiệp hiểu lầm, vừa rồi ta suy nghĩ, khách điếm mất tích hai người, lại xảy ra ở cùng một khách điếm, sự tình này thực sự đau lòng."
Nhóm ám vệ ngồi ở bàn khác nghe được những lời này ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt đều nói "giáo chủ mất trí nhớ, đúng là hoàn toàn thay đổi, trước kia đừng nói ném hai người mà vừa ném lại vừa đánh hai người, ai cũng không đi quản cái loại người ngu xuẩn này."
Tả Yến uống một ngụm canh, buông chén cười cười với Phong Lai, trong mắt Phong Lai cũng tràn đầy ý cười. Sau khi mất trí nhớ, giáo chủ thay đổi quá nhiều, nói nhiều hơn trước. Trước kia, giáo chủ trước kia có thể không nói lời nào liền không nói lời nào phi thường lãnh khốc.
Cố Thừa khóe miệng nhẹ dương lên: "Viên huynh thực là vì an nguy của võ lâm mà dụng tâm, Cố mỗ bội phục."
Ân Tử Mạch thuận thế nói: "Nói vì an nguy võ lâm, tại hạ so ra kém minh chủ. Hiện tại tại hạ có vinh hạnh được cùng minh chủ kết giao bằng hữu hay không ?"
Nói xong lời này, Ân Tử Mạch có chút đau trứng, hắn thậm chí đã chuẩn bị tốt bị Cố Thừa cự tuyệt.
"Đương nhiên là có thể. Nếu Viên huynh không ngại, đợi chút nữa vào phòng ta nói chuyện."
Ân Tử Mạch trợn mắt há hốc mồm!
Chẳng lẽ võ lâm minh chủ chính là người phi thường thích kết giao bằng hữu. Tính cách này đặc biệt tốt!
Ân Tử Mạch liền vui vẻ, nói như vậy thù việc kia liền dễ làm rồi!
Vạn sự khởi đầu nan, trước kết giao bằng hữu, sau này lui cho mình một con đường sống nha!
Cố Thừa bất động thanh sắc nhìn Ân Tử Mạch, nhìn biểu tình hắn từ thấp thỏm đến trợn mắt há mồm sau đó vui mừng cuối cùng biến thành mừng như điên chỉ kém ngửa đầu há mồm cười to ba tiếng, trong lòng bất giác cảm thấy thú vị.
Tuy biết Ân Tử Mạch có chút ngốc, nhưng người không che giấu cảm xúc như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy.
Khi nói chuyện, ngoài cửa vọt vào sáu, bảy người, trên mặt thần sắc nôn nóng, đi đến trước mặt Cố Thừa. Đi đầu là một nam tử trung niên vội vàng nói: "Cố minh chủ, ngươi có tin tức gì hay chưa?"
Cố Thừa nhìn hắn một cái: "Bọn họ gần đây có gì bất thường hay sao?"
Nam tử trung niên là trưởng môn đương nhiệm của Thương Sơn phái Triệu Hưng, hai thanh niên tối hôm qua mất tích, có một vị là đồ đệ cưng Triệu Xương, một vị là người trong phái Dương Long, hai người ở cùng một phòng. Hôm nay, sau khi phát hiện bọn họ mất tích liền phái người đi tìm, nhưng đã qua hai canh giờ, bọn họ không thu hoạch được cái gì.
Triệu Ưng lắc đầu: "Bọn họ gần đây không có hành động gì bất thường, tối hôm qua, sau khi ăn xong bọn họ còn cùng ta nói hôm nay muốn đi xem phong cảnh ở Tân Hoài Hà, ai biết sáng sớm nay tỉnh lại liền..." Nói đến đồ đệ cưng bị mất tích, giọng Triệu Ưng tràn đầy bi thống, nhắc đi nhắc lại nếu tối hôm qua tách bọn họ ra ngủ riêng ở hai phòng sẽ không một lớn một bé nửa đêm chạy ra ngoài.
Có Thừa xua xua tay, ý bảo bọn họ không cần quá nóng lòng, nói: "Không có phát hiện thi thể, liền có hi vọng, Triệu chưởng môn đừng thương tâm, trước mắt quan trọng nhất là tìm người, Triệu trưởng môn không ngại ngẫm lại xem bọn họ đi qua địa phương nào đó kết giao cùng bằng hữu kì lạ nào đó. Ta ở đây cũng sẽ giúp một tay để điều tra."
Triệu Ưng nói cảm ơn sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Nhà ăn khách điếm trước sau không nhiều người lắm, Ân Tử Mạch ăn một lồng sủi cảo chưng cắn một miếng bánh quẩy là no, Cố Thừa buông đũa xuống, hai người liếc nhau, Cố Thừa nói: "Không bằng hiện tại nên đi vào phòng?"
Ân Tử Mạch gật đầu, bọn Tả Yến cũng đứng lên theo sau.
Phòng Cố Thừa cũng ở lầu hai, nhưng phòng Ân Tử Mạch ở phía tây mà phòng Cố Thừa lại ở chính diện phía nam.
Đi vào cửa phòng Cố Thừa, Tả Yến cùng Phong Lai muốn theo vào, Cố Thừa giơ tay ngăn cản.
Tả Yến khẽ nhíu mày: "Công tử nhà ta không biết võ công, chúng ta muốn theo vào."
Tuy Ân Tử Uyên nói muốn tạo cơ hội cho Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa ở chung. Nhưng đến lúc này lại đóng cửa ở chung một phòng, họ không yên tâm, vạn nhất Cố Thừa đối giáo chủ bọn họ động tay động chân điểm á huyệt gì đó, sự việc liền không khống chế được, giáo chủ bọn họ lớn lên phi thường trắng nõn xinh đẹp, trước kia thì không lo nhưng hiện tại tay trói gà không chặt phải thật cẩn thận về vấn đề bị người khác thượng.
Ân Tử Mạch thấy Tả Yến không yên tâm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ca hắn quả nhiên đáng tin không đem cái lí do chân chính nói ra.
"Các ngươi ở cửa bảo vệ đi, có việc gì ta sẽ kêu các ngươi." Ân Tử Mạch nói.
"Công tử..." Tả Yến vẫn không yên tâm.
Ân Tử Mạch đối bọn họ cười cười: "Minh chủ làm người chính trực, các ngươi không cần lo lắng."
Sau đó Ân Tử Mạch đi vào phòng, lại còn tự mình khép cửa.
Tả Yến: "...."
Phong Lai đi tới vỗ vỗ vai hắn: "Nghĩ tốt một chút, giáo chủ dùng thời gian chưa đến một ngày, đã có thể cùng Cố Thừa đơn độc ở chung một phòng, cho thấy giáo chủ cho dù mất đi kí ức cũng phi thường lợi hại."
Tả Yến mặt không biểu tình nhìn về phía hắn: "Ngươi tưởng giáo chủ có thể dùng mĩ nam kế sao?"
Phong Lai sờ mũi nhìn trời.
Tả Yến: "...." Cũng may là giáo chủ hiện tại không có võ công, tính cách cũng khác trước rất nhiều,nếu không một giây trước đã chém ngươi rồi!
Trong phòng, Cố Thừa đưa Ân Tử Mạch một li trà: "Viên huynh đây là lần đầu tới thành Dương Châu?"
Ân Tử Mạch gật gật đầu nói: "Không biết minh chủ gọi một mình ta tới phòng là có việc gì muốn nói?" Hắn không tin Cố Thừa gọi hắn vào phòng một mình chỉ là vì cái gọi là võ lâm an nguy, hắn là một tên tay trói gà không chặt, có thể vì võ lâm an nguy giúp đỡ cái gì.
Cố Thừa cười cười, nói: "Viên huynh quả là người sảng khoái, một khi đã như vậy ta không vòng vo, khách điếm mất tích người, việc này ta có manh mối, nhưng chưa nắm chắc mười phần, việc này muốn nhờ Viên huynh giúp đỡ một chút."
Ân Tử Mạch sửng sốt, trứng có chút căng thẳng.
Võ lâm minh chủ tìm hắn hỗ trợ!
Tuy rằng hắn một chút võ công cũng không có, nhưng võ lâm minh chủ vẫn tìm hắn hỗ trợ!
Bất luận là muốn phát triển loại quan hệ gì không phải đầu tiên đều là từ hỗ trợ mà bắt đầu sao!
Ân Tử Mạch vội hỏi: "Gấp cái gì?"
Cố Thừa buông chén trà, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải gõ gõ mặt bàn, thần sắc hơi do dự nói: "Cái này vội có khả năng làm khó người khác, Viên huynh nếu không muốn, ta cũng hiểu."
Ân Tử Mạch đột nhiên não động mở rộng ra!
Sẽ không phải là muốn hắn dùng mĩ nam kế đi?!
"Đêm nay Viên huynh cùng ta tới Thanh Di viện, nghe thế nào?" Cố Thừa nói.
Ân Tử Mạch mồm ngậm nước trà suýt nữa thì phun ra hết.
Thanh Di viện là thanh lâu nổi danh nhất Tần Hoài Hà, nghe nói chỉ cần là nam nhân, vào Thanh Di viện liền ngoan ngoãn bỏ tiền.
Hắn buông chén trà, nhìn Cố Thừa thần sắc rất phức tạp: "Đi thanh lâu?!"
Cố Thừa cười cười, gật gật đầu.
Ân Tử Mạch: ".....Chính là đi thanh lâu làm cái gì?"
Cố Thừa khóe miệng khẽ nhếch cười nói: "Viên huynh không ngại thì thử đoán xem."
Ân Tử Mạch: "....Nghe tiểu khúc?"
Cố Thừa cười: "Trước kia không đi đến thanh lâu bao giờ ?"
Ân Tử Mạch thành thành thật thật gật đầu, văn hóa thanh lâu cũng chỉ có cổ đại mới có, hắn là một tác giả trạch nam ở thế kỉ 21 đương nhiên sẽ không có cơ hội nhìn qua thanh lâu kiều diễm phong tình.
Cố Thừa sờ sờ cằm: "Vậy, không bằng đem Viên huynh đi mở rộng tầm mắt."
Ân Tử Mạch: "...Vị anh hùng, ngươi nhất định là nghiêm túc chứ?!"
Cố Thừa: "Hay là Viên huynh còn chưa thành niên?"
"Ta 21 tuổi!"
Cố Thừa gật gật đầu: "Tuổi thì có thể khai gian."
Ân Tử Mạch: "...."
Hắn giận dữ đứng dậy! Vị minh chủ này chuyên môn lấy hắn ra trêu đùa!
Tuy hắn vẫn là xử nam, nhưng lần đầu tiên tương lai là để cho người yêu!
Thấy Ân Tử Mạch vẻ mặt giận dữ muốn đi ra khỏi cửa, Cố Thừa cười cười nói: "Nói nghiêm túc, vừa rồi là ta đùa ngươi. Tối hôm qua ta thấy bọn họ nửa đêm ra khỏi cửa."
Ân Tử Mạch trừng mắt: "Cho nên ngươi cũng đuổi theo?!" Tại sao lại thấy hắn cùng người của Ma giáo giống nhau!
Cố Thừa cười nói: "Ta lúc đấy cũng cảm thấy kì quái, tối muộn như vậy không nghỉ ngơi mà lại ăn mặc chỉnh tề như vậy ra ngoài làm cái gì, cho nên theo bọn họ một đoạn, sau đó thấy bọn họ vào Thanh Di viện."
Ân Tử Mạch: "..." Đm, không phải đi Thanh Di viện đến thận hư mà tận sáng hôm nay không trở về đấy chứ !
"Mặc như vậy mà đi ra ngoài là đi làm cái gì?" Ân Tử Mạch nghi hoặc hỏi.
Ám vệ lắc đầu: "Không rõ lắm, sáng sớm nay mới nghe được người của Thương Sơn phái nói họ mất tích, phỏng chừng là có người tối hôm qua hẹn họ ra ngoài sau đó đem người trói đi rồi."
Ân Tử Mạch: "Sớm biết thế, tối hôm qua lúc nhìn thấy bọn hắn liền hỏi một tiếng hay là đuổi theo xem. Hiện giờ không biết bọn họ sống hay chết?"
Biểu tình nhóm ám vệ tức khắc phức tạp.
Ân Tử Mạch sửng sốt, chớp chớp mắt: "....Ta nói sai cái gì hả?"
Tả Yến cười nói: "Giáo chủ nói không có sai. Nhưng trước kia, giáo quy của chúng ta quy định việc gì không liên quan đến mình liền không cần để ý. Những việc ngu xuẩn như vậy, chúng ta không cần nhọc lòng."
Ân Tử Mạch: "...." Cho nên, quả nhiên đây mới đúng là ma giáo.
"Giáo chủ nếu đã tỉnh rồi, không bằng xuống dùng bữa sáng. Tối hôm qua giáo chủ chỉ uống rượu, không ăn cơm." Tả Yến đề nghị.
Chẳng lẽ hiện tại không phải nên thảo luận sự việc mất tích kia sao? Khách điếm xảy ra việc này, thật sự còn có người ngồi ăn cơm hả?!
Nhưng nhìn biểu tình của bọn Tả Yến, chính là hoàn toàn không muốn quản việc này, đặc biệt là biểu tình của nhóm ám vệ "nửa đêm bị người hẹn ra ngoài, còn mất tích không dấu vết thật sự ngu xuẩn". Ân Tử Mạch yên lặng nuốt xuống những lời này, nhanh chóng rửa mặt, sau đó theo bọn Tả Yến xuống lầu.
Trong đại sảnh, quả nhiên rất ít người, tiểu nhị tiếp bọn họ vẻ mặt âm trầm.
"Viên huynh, sớm." Cố Thừa một thân hắc y từ trên tầng đi xuống, đi tới chỗ Ân Tử Mạch chào hỏi, sau đó nói với tiểu nhị muốn hai chén sủi cảo, một chén canh suông, cùng một lồng bánh bao chiên.
Ân Tử Mạch: "..." Ngươi không phải là võ lâm minh chủ sao?! Vì cái gì lúc này còn có tâm tình ăn sáng? Chẳng lẽ không nên dẫn đầu đi tìm người hoặc ít nhất biểu tình phải không tốt chứ! Vì sao Cố Thừa này lại không bị ảnh hưởng!
"Viên huynh." Thấy Ân Tử Mạch đứng bất động, Cố Thừa lại gọi một tiếng.
Ân Tử Mạch tâm tình phức tạp nhìn hắn.
Có Thừa tìm vị trí ngồi xuống, cười nói: "Viên huynh, nếu có lời muốn cùng Cố mỗ nói, có thể dùng cơm sáng xong liền đến phòng tìm ta."
Ân Tử Mạch nhịn không được hỏi: "Ngươi tại sao lại không ra..."
Cố Thừa dùng ngón trỏ ngăn miệng hắn nói: "Thực sự không có, có việc gì chờ chúng ta ăn xong vào phòng lại nói."
Ân Tử Mạch nhíu mày, đột nhiên phản ứng, Cố Thừa chẳng lẽ phát hiện được dấu vết gì? Bằng không vì sao lại dặn hắn đi vào phòng rồi mới nói.
"Viên huynh đối Cố mỗ cảm thấy hứng thú?" Cố Thừa buông đũa nhìn về phía Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, vừa rồi mình lại nhìn Cố Thừa đến phát ngốc.
Nhưng không thể nhận, bằng không tự thừa nhận mình rất ngu!
Ân Tử Mạch ho khan một tiếng nói: "Cố đại hiệp hiểu lầm, vừa rồi ta suy nghĩ, khách điếm mất tích hai người, lại xảy ra ở cùng một khách điếm, sự tình này thực sự đau lòng."
Nhóm ám vệ ngồi ở bàn khác nghe được những lời này ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt đều nói "giáo chủ mất trí nhớ, đúng là hoàn toàn thay đổi, trước kia đừng nói ném hai người mà vừa ném lại vừa đánh hai người, ai cũng không đi quản cái loại người ngu xuẩn này."
Tả Yến uống một ngụm canh, buông chén cười cười với Phong Lai, trong mắt Phong Lai cũng tràn đầy ý cười. Sau khi mất trí nhớ, giáo chủ thay đổi quá nhiều, nói nhiều hơn trước. Trước kia, giáo chủ trước kia có thể không nói lời nào liền không nói lời nào phi thường lãnh khốc.
Cố Thừa khóe miệng nhẹ dương lên: "Viên huynh thực là vì an nguy của võ lâm mà dụng tâm, Cố mỗ bội phục."
Ân Tử Mạch thuận thế nói: "Nói vì an nguy võ lâm, tại hạ so ra kém minh chủ. Hiện tại tại hạ có vinh hạnh được cùng minh chủ kết giao bằng hữu hay không ?"
Nói xong lời này, Ân Tử Mạch có chút đau trứng, hắn thậm chí đã chuẩn bị tốt bị Cố Thừa cự tuyệt.
"Đương nhiên là có thể. Nếu Viên huynh không ngại, đợi chút nữa vào phòng ta nói chuyện."
Ân Tử Mạch trợn mắt há hốc mồm!
Chẳng lẽ võ lâm minh chủ chính là người phi thường thích kết giao bằng hữu. Tính cách này đặc biệt tốt!
Ân Tử Mạch liền vui vẻ, nói như vậy thù việc kia liền dễ làm rồi!
Vạn sự khởi đầu nan, trước kết giao bằng hữu, sau này lui cho mình một con đường sống nha!
Cố Thừa bất động thanh sắc nhìn Ân Tử Mạch, nhìn biểu tình hắn từ thấp thỏm đến trợn mắt há mồm sau đó vui mừng cuối cùng biến thành mừng như điên chỉ kém ngửa đầu há mồm cười to ba tiếng, trong lòng bất giác cảm thấy thú vị.
Tuy biết Ân Tử Mạch có chút ngốc, nhưng người không che giấu cảm xúc như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy.
Khi nói chuyện, ngoài cửa vọt vào sáu, bảy người, trên mặt thần sắc nôn nóng, đi đến trước mặt Cố Thừa. Đi đầu là một nam tử trung niên vội vàng nói: "Cố minh chủ, ngươi có tin tức gì hay chưa?"
Cố Thừa nhìn hắn một cái: "Bọn họ gần đây có gì bất thường hay sao?"
Nam tử trung niên là trưởng môn đương nhiệm của Thương Sơn phái Triệu Hưng, hai thanh niên tối hôm qua mất tích, có một vị là đồ đệ cưng Triệu Xương, một vị là người trong phái Dương Long, hai người ở cùng một phòng. Hôm nay, sau khi phát hiện bọn họ mất tích liền phái người đi tìm, nhưng đã qua hai canh giờ, bọn họ không thu hoạch được cái gì.
Triệu Ưng lắc đầu: "Bọn họ gần đây không có hành động gì bất thường, tối hôm qua, sau khi ăn xong bọn họ còn cùng ta nói hôm nay muốn đi xem phong cảnh ở Tân Hoài Hà, ai biết sáng sớm nay tỉnh lại liền..." Nói đến đồ đệ cưng bị mất tích, giọng Triệu Ưng tràn đầy bi thống, nhắc đi nhắc lại nếu tối hôm qua tách bọn họ ra ngủ riêng ở hai phòng sẽ không một lớn một bé nửa đêm chạy ra ngoài.
Có Thừa xua xua tay, ý bảo bọn họ không cần quá nóng lòng, nói: "Không có phát hiện thi thể, liền có hi vọng, Triệu chưởng môn đừng thương tâm, trước mắt quan trọng nhất là tìm người, Triệu trưởng môn không ngại ngẫm lại xem bọn họ đi qua địa phương nào đó kết giao cùng bằng hữu kì lạ nào đó. Ta ở đây cũng sẽ giúp một tay để điều tra."
Triệu Ưng nói cảm ơn sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Nhà ăn khách điếm trước sau không nhiều người lắm, Ân Tử Mạch ăn một lồng sủi cảo chưng cắn một miếng bánh quẩy là no, Cố Thừa buông đũa xuống, hai người liếc nhau, Cố Thừa nói: "Không bằng hiện tại nên đi vào phòng?"
Ân Tử Mạch gật đầu, bọn Tả Yến cũng đứng lên theo sau.
Phòng Cố Thừa cũng ở lầu hai, nhưng phòng Ân Tử Mạch ở phía tây mà phòng Cố Thừa lại ở chính diện phía nam.
Đi vào cửa phòng Cố Thừa, Tả Yến cùng Phong Lai muốn theo vào, Cố Thừa giơ tay ngăn cản.
Tả Yến khẽ nhíu mày: "Công tử nhà ta không biết võ công, chúng ta muốn theo vào."
Tuy Ân Tử Uyên nói muốn tạo cơ hội cho Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa ở chung. Nhưng đến lúc này lại đóng cửa ở chung một phòng, họ không yên tâm, vạn nhất Cố Thừa đối giáo chủ bọn họ động tay động chân điểm á huyệt gì đó, sự việc liền không khống chế được, giáo chủ bọn họ lớn lên phi thường trắng nõn xinh đẹp, trước kia thì không lo nhưng hiện tại tay trói gà không chặt phải thật cẩn thận về vấn đề bị người khác thượng.
Ân Tử Mạch thấy Tả Yến không yên tâm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ca hắn quả nhiên đáng tin không đem cái lí do chân chính nói ra.
"Các ngươi ở cửa bảo vệ đi, có việc gì ta sẽ kêu các ngươi." Ân Tử Mạch nói.
"Công tử..." Tả Yến vẫn không yên tâm.
Ân Tử Mạch đối bọn họ cười cười: "Minh chủ làm người chính trực, các ngươi không cần lo lắng."
Sau đó Ân Tử Mạch đi vào phòng, lại còn tự mình khép cửa.
Tả Yến: "...."
Phong Lai đi tới vỗ vỗ vai hắn: "Nghĩ tốt một chút, giáo chủ dùng thời gian chưa đến một ngày, đã có thể cùng Cố Thừa đơn độc ở chung một phòng, cho thấy giáo chủ cho dù mất đi kí ức cũng phi thường lợi hại."
Tả Yến mặt không biểu tình nhìn về phía hắn: "Ngươi tưởng giáo chủ có thể dùng mĩ nam kế sao?"
Phong Lai sờ mũi nhìn trời.
Tả Yến: "...." Cũng may là giáo chủ hiện tại không có võ công, tính cách cũng khác trước rất nhiều,nếu không một giây trước đã chém ngươi rồi!
Trong phòng, Cố Thừa đưa Ân Tử Mạch một li trà: "Viên huynh đây là lần đầu tới thành Dương Châu?"
Ân Tử Mạch gật gật đầu nói: "Không biết minh chủ gọi một mình ta tới phòng là có việc gì muốn nói?" Hắn không tin Cố Thừa gọi hắn vào phòng một mình chỉ là vì cái gọi là võ lâm an nguy, hắn là một tên tay trói gà không chặt, có thể vì võ lâm an nguy giúp đỡ cái gì.
Cố Thừa cười cười, nói: "Viên huynh quả là người sảng khoái, một khi đã như vậy ta không vòng vo, khách điếm mất tích người, việc này ta có manh mối, nhưng chưa nắm chắc mười phần, việc này muốn nhờ Viên huynh giúp đỡ một chút."
Ân Tử Mạch sửng sốt, trứng có chút căng thẳng.
Võ lâm minh chủ tìm hắn hỗ trợ!
Tuy rằng hắn một chút võ công cũng không có, nhưng võ lâm minh chủ vẫn tìm hắn hỗ trợ!
Bất luận là muốn phát triển loại quan hệ gì không phải đầu tiên đều là từ hỗ trợ mà bắt đầu sao!
Ân Tử Mạch vội hỏi: "Gấp cái gì?"
Cố Thừa buông chén trà, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải gõ gõ mặt bàn, thần sắc hơi do dự nói: "Cái này vội có khả năng làm khó người khác, Viên huynh nếu không muốn, ta cũng hiểu."
Ân Tử Mạch đột nhiên não động mở rộng ra!
Sẽ không phải là muốn hắn dùng mĩ nam kế đi?!
"Đêm nay Viên huynh cùng ta tới Thanh Di viện, nghe thế nào?" Cố Thừa nói.
Ân Tử Mạch mồm ngậm nước trà suýt nữa thì phun ra hết.
Thanh Di viện là thanh lâu nổi danh nhất Tần Hoài Hà, nghe nói chỉ cần là nam nhân, vào Thanh Di viện liền ngoan ngoãn bỏ tiền.
Hắn buông chén trà, nhìn Cố Thừa thần sắc rất phức tạp: "Đi thanh lâu?!"
Cố Thừa cười cười, gật gật đầu.
Ân Tử Mạch: ".....Chính là đi thanh lâu làm cái gì?"
Cố Thừa khóe miệng khẽ nhếch cười nói: "Viên huynh không ngại thì thử đoán xem."
Ân Tử Mạch: "....Nghe tiểu khúc?"
Cố Thừa cười: "Trước kia không đi đến thanh lâu bao giờ ?"
Ân Tử Mạch thành thành thật thật gật đầu, văn hóa thanh lâu cũng chỉ có cổ đại mới có, hắn là một tác giả trạch nam ở thế kỉ 21 đương nhiên sẽ không có cơ hội nhìn qua thanh lâu kiều diễm phong tình.
Cố Thừa sờ sờ cằm: "Vậy, không bằng đem Viên huynh đi mở rộng tầm mắt."
Ân Tử Mạch: "...Vị anh hùng, ngươi nhất định là nghiêm túc chứ?!"
Cố Thừa: "Hay là Viên huynh còn chưa thành niên?"
"Ta 21 tuổi!"
Cố Thừa gật gật đầu: "Tuổi thì có thể khai gian."
Ân Tử Mạch: "...."
Hắn giận dữ đứng dậy! Vị minh chủ này chuyên môn lấy hắn ra trêu đùa!
Tuy hắn vẫn là xử nam, nhưng lần đầu tiên tương lai là để cho người yêu!
Thấy Ân Tử Mạch vẻ mặt giận dữ muốn đi ra khỏi cửa, Cố Thừa cười cười nói: "Nói nghiêm túc, vừa rồi là ta đùa ngươi. Tối hôm qua ta thấy bọn họ nửa đêm ra khỏi cửa."
Ân Tử Mạch trừng mắt: "Cho nên ngươi cũng đuổi theo?!" Tại sao lại thấy hắn cùng người của Ma giáo giống nhau!
Cố Thừa cười nói: "Ta lúc đấy cũng cảm thấy kì quái, tối muộn như vậy không nghỉ ngơi mà lại ăn mặc chỉnh tề như vậy ra ngoài làm cái gì, cho nên theo bọn họ một đoạn, sau đó thấy bọn họ vào Thanh Di viện."
Ân Tử Mạch: "..." Đm, không phải đi Thanh Di viện đến thận hư mà tận sáng hôm nay không trở về đấy chứ !
Danh sách chương