Lâm Đàm Đàm lập tức hiểu ra, đây là dị năng ám hệ.
Dị năng ám hệ cũng có những biểu hiện khác nhau về hình thức. Ví dụ như độc hệ do viện khoa học tổng kết ra. Loại này có thể phun ra sương đen, trong sương đen có chứa độc tố. Thành Tây nên này cũng có một dị năng giả như vậy, nhưng độc của người đó trước mắt là ngay cả con chuột cũng không độc chết được.
Còn loại có thể nhuộm không gian xung quanh thành một mảng tối đen, hình thành một thứ gọi là “lĩnh vực”. Sinh vật khác bước vào lĩnh vực này có thể bị hạn chế khả năng hành động, ảnh hưởng đến khả năng nhận thức, gây tê liệt ngũ cảm.
Nó cũng có tác dụng tương tự với những thứ không phải sinh vật. Ví dụ như có vô số viên đạn sắp biến dị năng giả ám hệ thành cái sàng, anh ta lập tức phát ra lĩnh vực của mình, có thể khiến tốc độ của những viên đạn giảm đi trong nháy mắt.
Tóm lại, nói một cách ngắn gọn thì đây là loại dị năng phòng ngự mạnh hơn công kích, thiên về hướng khống chế chiều hơn. Lâm Đàm Đàm cảm thấy dị năng này hình như không hợp với Mai Bách Sinh cho lắm. Đương nhiên không có dị năng nào không tốt, chỉ có dị năng giả không sử dụng tốt dị năng, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu sẽ tìm ra cách sử dụng thích hợp với bản thân nhất.
Lúc này, Mai Bách Sinh còn chưa biết những thứ đó, chỉ biết mình có dị năng. Anh ta mừng như điên, nhưng chơi một lát thì ỉu xìu.
“Anh thích hỏa cầu hơn, bất ngờ đánh ra một cái, ngầu biết bao!” Anh ta ủ rũ nói.
Lâm Đàm Đàm an ủi: “Có dị năng là tốt rồi. Quay về lấy mấy viên tinh hạch màu đen đi, em dạy anh cách hấp thu.”
“Ừm.” Mai Bách Sinh đi được hai bước thì quay lại: “Em chắc là màu đen không? Phân biệt dựa theo màu sắc có phải hơi qua loa hay không?”
“Em đã nghiên cứu mấy chục dị năng giả rồi, hơn 80% là dị năng sẽ có màu sắc tương ứng với màu của tinh hạch, cũng quảng bá ra ngoài rồi, nhanh đi.”
Thấy Mai Bách Sinh chạy về nhà, Lâm Đàm Đàm quay đầu nhìn về hướng thành thị.
Quân đội đã đến, nếu những người sống sót còn chưa rời khỏi Dương thị muốn rời đi thì chỉ có một cơ hội này, bọn họ phải dùng hết khả năng để gặp được quân cứu viện, những người có dị năng nhưng không dám, không biết sử dụng tinh hạch chắc sẽ thử bằng bất cứ giá nào.
Hi vọng những kinh nghiệm do mình “tổng kết” được có thể giúp họ.
...
Ở nơi nào đó trong Dương thị, tại một nhà dân, ông bà chú bác anh chị em và những người thân thích còn sống đều tụ tập trong căn nhà này. Già trẻ lớn bé khoảng 10 người, bọn họ ngồi quanh một cái radio, nghiêm túc nghe đài bản địa. Đài này đang thông báo tin tức cứu viện, có nhắc sẽ có 50 chi cứu viện chia thành các đội nhỏ tiến vào Dương thị, thị trấn của họ sẽ do đội 11 phụ trách.
“Tiểu đội 011, 9 giờ sáng đến sông Khê Tam Tiểu, sau đó sẽ di chuyển theo lộ tuyến: Thôn Ngô Đồng—Đường Đông Hà—Thôn Trần Cầu—Vườn hoa Cảnh Duyệt—Trung tâm dịch vụ—Nhà trẻ trung tâm—Trạm xe phía Nam... Yêu cầu tất cả người sống sót mang theo những đồ dùng sinh hoạt, thuốc, vũ khí, chuẩn bị công tác rút lui đầy đủ, chúng tôi chỉ dừng ở mỗi trạm vài phút, quá giờ sẽ không chờ, xe cứu viện có hạn, người sống sót xin hãy cố gắng tự điều khiển xe. Yêu cầu về tính năng của xe như sau...”
Nghe đoạn radio này xong, trong nhà, một người trẻ tuổi đã ghi chép xong, cũng vẽ ra bản đồ đơn giản trên giấy: “Ba, mẹ, chúng ta đến trung tâm dịch vụ bên kia chờ đi, con đoán chừng 11 giờ họ sẽ đến. Chúng ta qua đó sớm một chút.”
Mẹ của người trẻ tuổi: “Nhưng nhà chúng ta cách trung tâm dịch vụ bên kia khoảng 20 phút, trên đường...”
“Chỗ đó là gần nhất rồi, đến nhà trẻ phải tốn hơn nửa tiếng lận.” Người trẻ tuổi kiên định, hùng hồn nói: “Chúng ta chờ lâu như vậy, nếu bỏ qua lần cứu viện này sẽ không có lần tiếp theo nữa đâu.”
Người lớn trong nhà lo lắng trùng trùng nhìn nhau.
Bọn họ và họ hàng ở gần nhau, lúc xảy ra tai nạn liền nghĩ cách tụ lại một chỗ. Trước đó họ cũng tìm cách rời khỏi Dương thị, nghe nói bên tỉnh có căn cứ người sống sót lớn, họ muốn tới đó nhưng đi chưa được bao lâu đã bị một đám zombie đuổi về.
Trong quá trình trốn về, có một xe đã bị zombie vây lại, không một ai trong chiếc xe đó còn sống. Trong xe đó có hai người già, là một cặp vợ chồng, còn có một đứa trẻ 3 tuổi. Ngoài ra còn có hai thanh niên bị cắn, biến thành zombie.
Cú sốc nặng nề đó khiến họ không dám hành động sơ xuất nữa, cứ ở nhà chờ đợi. Bây giờ cứu viện rốt cuộc đã đến, đây là hi vọng cuối cùng của họ.
Do dự một hồi, vẫn là mẹ của người trẻ tuổi lên tiếng trước: “Mẹ đi thu xếp đồ đạc.”
Chị dâu bà cũng đứng lên: “Chị giúp em, không thể mang theo nhiều thứ. Chúng ta chỉ có ba chiếc xe, đồ ăn thì nhất định phải mang.”
Hai ông già cũng đứng lên: “Vậy bọn ông sẽ làm thêm vũ khí, kiểm tra cái chuồng có chắc không, lát nữa thế nào cũng phải giết mấy đứa biến thành zombie đi”
Trẻ em cũng đi theo, mơ mơ hồ hồ bắt đầu bận rộn.
Người trẻ tuổi vò vò đầu, mở một đoạn ghi âm trong di động. Đây là đoạn quảng bá đầu tiên cậu ta ghi âm lại, tuy ngày nào radio cũng sẽ lặp lại thông báo nhưng cậu ta sợ lỡ đâu có một ngày radio cũng không dùng được nữa nên cứ thế ghi âm lại. Ấn mở, một giọng nữ nghiêm túc nhưng không mất đi vẻ nhu hòa truyền ra.”
“Kế tiếp là một số tin tức có liên quan đến dị năng. Theo nghiên cứu, trước mắt đã phát hiện dị năng có hỏa hệ, hình thức biểu hiện là hỏa cầu, hỏa diễm (ngọn lửa), hỏa liên (sen lửa),... Về cơ bản lửa có màu đỏ nên dị năng giả có thể hấp thu tinh hạch màu đỏ tương ứng để bổ sung năng lượng... Dị năng giả phong hệ có thể tạo ra gió, thả ra phong nhận, tương ứng với tinh hạch màu xanh.”
“Mỗi loại dị năng đều có tinh hạch tương ứng, hấp thu linh tinh sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, nếu bạn không chắc mình có nên hấp thu loại tinh hạch đó hay không thì xin đừng thử nghiệm lung tung. Lần đầu tiên hấp thu tinh hạch phải cực kỳ thận trọng, tránh xa những người xung quanh.
Người trẻ tuổi nghe một hồi, lấy ra một viên tinh hạch trong suốt từ trong một cái túi nhỏ.
Đứa bé gái nhỏ tuổi nhất nhìn thấy, căng thẳng hỏi: “Anh họ, anh định hấp thu tinh hạch à? Lỡ đâu hấp thu sai thì sao?”
Dị năng cả cậu ta khá kỳ lạ, là loại dị năng mà radio không nhắc tới, cách không thao túng vật thể, nên cậu ta cũng không chắc mình có nên hấp thu loại này hay không.
Người trẻ tuổi an ủi cô bé: “Không phải radio có nói rồi sao? Không gian, thấu thị đều hấp thu loại tinh hạch không màu, nên dị năng không có hình dạng thực tế chắc đều như vậy, hơn nữa những tinh hạch khác cũng không hợp mà.”
Nhưng trong radio dùng toàn là những từ “chắc là”, “có thể”, “ước chừng”, ai có thể xác định một trăm phần trăm? Người trẻ tuổi thì thào, tự nói: “Dù sao cũng phải có người thử, phải mạo hiểm thôi.”
Lần hành động trước, anh trai của cậu ta, anh họ, em họ đều đã chết, trong nhà có mười mấy miệng ăn nhưng chỉ còn cậu ta là thành niên. Cậu ta không tin chắc mình có thể đưa người thân đến trung tâm dịch vụ hay không, nếu dị năng của cậu ta có thể mạnh hơn một chút... Bây giờ cậu ta có thể điều khiển dao găm trong phạm vi 5 mét, nhưng tiêu hao rất nhiều năng lượng, cơ bản là dùng cách này giết zombie thì mới giết được 2 con đã mệt lả. Nếu dị năng mạnh hơn một chút, cơ hội sống sót sẽ tăng thêm một chút.
Cậu ta nắm chặt tinh hạch: “Anh vào phòng, các em đừng đến gần.”
Lúc này, ngoài ban công truyền đến tiếng của người sống ở tầng trên. Người đó gọi mẹ của người trẻ tuổi, còn cố ý thấp giọng, sợ zombie dưới lầu có thể nghe thấy: “Chị Trương, chị Trương, quân đội đến, mọi người đó đi không?”
Mẹ của người trẻ tuổi vội vàng đáp: “Đi chứ, chúng tôi đi. Nhà mọi người có đi không?”
“Đương nhiên là đi rồi. Chúng ta cùng nhau đi nhé, người nhiều sức lớn.”
“Được, chúng tôi muốn đến trung tâm dịch vụ, mọi người xuống hoặc chúng tôi sẽ lên đó, bàn bạc với nhau đã.”
...
Một chỗ khác trong Dương thị, trong một căn nhà lớn, có hai trăm người bị trói tay đang ngồi dưới đất, giống như con tin bị thổ phỉ bắt giữ, còn có hai kẻ đứng hai bên trái phải chỉa súng vào họ.
Trước mắt, một gã mặt mày dữ tợn, đầu bóng lưỡng ung dung ngồi trên ghế, bên cạnh là mấy tên đàn em đang hầu hạ ân cần. Mà trước mặt bọn họ là mấy người bi đánh cho đầu rơi máu chảy, nằm trên đất.
Đầu bóng lưỡng hừ lạnh: “Còn muốn chạy? Chúng mày định theo quân đội đúng không? Tầm nhìn của cả đám chúng mày đúng là hạn hẹp!” Tay gã kẹp điếu thuốc, chỉ chỉ trỏ trỏ, tỏ vẻ [sao chúng mày lại ngu như vậy]: “Chúng mày có tính qua cả Dương thị đã chết bao nhiêu người chưa? Chúng mày lại tính thử luôn có bao nhiêu người đã rời đi? Bâu giờ thành phố này đã là của chúng ta! Người ta có thể tạo ra một căn cứ ở Ninh thị, vậy tại sao Dương thị chúng ta lại không? Tại sao phải chạy đôn chạy đáo như thế? Mấy đứa hèn hạ chúng mày, ở lại, theo anh Long đi!”
Đầu bóng lưỡng càng nói càng kích động, không ai dám lên tiếng. Đầu bóng lưỡng là một kẻ trốn ra từ trong tù sau khi mạt thế đến. Gã có dị năng lôi hệ nên dễ dàng giết được cảnh ngục, trộm súng, lại kéo theo mấy tên cùng hung cực ác, cướp mấy người phụ nữ, cuối cùng còn giả làm người tốt để lừa mấy người sống sót kém hiểu biết vào tòa nhà này, đã gom được mấy trăm người.
Đương nhiên họ sẽ không đến căn cứ do quân đội thành lập. Đến lúc đó thân phận của họ chắc chắn sẽ không giấu được, họ tình nguyện ở lại Dương thị đấu tranh với zombie.
Thế nên khi biết quân đội đến, lúc người trong tòa nhà nhao nhao chuẩn bị rời đi, chúng lật mặt, ngăn cản những “con dân và nô lệ” mà chúng vẫn luôn cam đoan chất lượng sinh hoạt. Có mấy người bị đánh đến mức biến dạng, đó là do sau khi cảnh cá rồi vẫn trốn đi.
“Nghe anh Long sẽ có thịt có canh, không thì kết cục của các người sẽ giống như chúng.” Đàn em của đầu bóng lưỡng đắc ý nói, sau đó rút súng ra, “pằng pằng” bắn mấy người trên đất, có chỗ bắn trúng chỗ không, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập, mọi người liên tục thét chói tai, không ít người còn bị dọa khóc.
Đầu bóng lưỡng rất hài lòng với hiệu quả này, chúng cười ha ha, cảm thấy phản ứng như gà của mấy người này rất thú vị.
Một cô gái bị bắn trúng hai phát ngã xuống đất, dưới người nhanh chóng tràn ra một vũng máu. Cô ấy đã không còn thấy đau, chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình đang trôi đi từng chút. Xem những kẻ xấu xa kia cười đắc ý, trong lòng cô ấy chỉ có sự tuyệt vọng và thù hận. Cô ấy nắm chặt một viên tinh hạch màu đỏ, trước đó cô gái nhát gan, chưa từng giết zombie, viên tinh hạch màu đỏ này cũng là nhặt được, nhưng hôm kia cô bé đã thức tỉnh dị năng hệ thủy.
Cô ấy không dám nói cho người khác biết mình là dị năng giả, bởi nữ dị năng giả ở đây cũng không tránh khỏi móng vuốt của những kẻ kia.
Trong radio có nói, thủy hệ tương ứng với tinh hạch màu lam. Cô ấy còn định sau khi đuổi kịp đội cứu viện sẽ tìm người đổi tinh hạch màu lam, dựa vào dị năng này để qua những ngày lành, nhưng bây giờ xem ra điều đó không thể xảy ra rồi.
Vĩnh viễn không thể...
Cô ấy cười, dựa vào bản năng điên cuồng hấp thu năng lượng trong tinh hạch. Một loại năng lượng khổng lồ nhưng không ổn định được dẫn ra khỏi tinh hạch, cô gái dùng hết sức lực của mình lao về phía đầu bóng lưỡng. “Ầm” một tiếng, cô ấy và đầu bóng lưỡng nổ tung, mấy tên đàn em gần đó cũng bị lan đến, trong khoảnh khắc máu thịt bay tứ tung trong phòng khách.
Mọi người đều ngơ ngác, hơn 200 người bị trói có người bỗng tỉnh ra, hô lớn: “Giết chết bọn nó! Giết bọn nó!” Mọi người bật dậy, điên cuồng đánh vào phía kẻ cầm súng còn đang ngơ ngẩn.
...
Trong thành phố này, từng giây từng phút đều có tử vong xảy ra, ai ai cũng tìm cách sống sót nhưng không phải tất cả mọi người đều như nguyện. Tin cứu viện đến làm cho họ có được hi vọng nhưng cũng khiến họ trở nên gấp gáp hơn.
...
Rất nhiều người cắn môi lấy ra tinh hạch mình giấu, có người thành công, cũng có người thất bại.
Có người một mình vác hành lý, cũng có đội ngũ do nhiều nhà hợp lại, đoàn kết với nhau.
Một ngày di chuyển từ Đông sang Tây, từng nhánh đội ngũ cứu viện cũng càng ngày càng lớn, áp lực phải đối mặt với zombie càng cao.
Thành Tây bên này bận rộn cả ngày cuối cùng cũng đã sắp xếp cho 150 000 người xong, các loại vật tư đều chất lên xe, một đoàn xe lớn lớn nhỏ nhỏ xếp thành hàng dài, chỉ cần có người là đi được rồi.
Chạng vạng dần đến, bên ngày bắt đầu dàn trận sẵn sàng đón địch. Sau khi đội đầu tiên trở lại, mang theo một đoàn người sống sót, sau lưng còn có không ít zombie bám theo.
Lâm Đàm Đàm cũng tham gia chiến đấu.
Bây giờ khác với ngày trước. Trước đây khi một nhóm người đến thì phải bận rất lâu, làm kiểm tra, đăng ký, chia tổ, giải quyết cho những người bị thương, sắp xếp chỗ nghỉ tạm thời, không đủ thức ăn thì cho vay thức ăn tất yếu và vật phẩm.
Thậm chí còn có người kiểm tra mấy cái xe, tra dầu.
Bạch Trừng rất cẩn thận, bận tâm đến tất cả mọi mặt, nửa tháng qua thành Tây bên này không xảy ra chút vấn đề gì thì không thể bỏ qua công lao của anh ta.
Nhưng lần này Bạch Trừng không tổ chức việc này, anh ta chỉ dẫn theo một ít nhân viên chiến đấu tham dự giết zombie. Giết hết zombie rồi anh ta lại dẫn đoàn người trở về nghỉ ngơi.
Vẻ mặt của Chu Tín có chút âm trầm: “Bạch Trừng, nghe nói trước kia các anh không đối xử với người sống sót theo trình tự này.
Chu Tín chính là con nhím kia, trong 20 000 quân lính, họ chỉ để lại 2000 người. Người chỉ đạo tạm thời chính là Chu Tín. Tính cách của gã táo bạo, cường thế, không vừa mắt mấy người Bạch Trừng, cả ngày nhảy lên nhảy xuống muốn nhúng tay vào việc quản lý nhân sự trong thành Tây.
Phản ứng của Bạch Trừng đối với việc này rất bình thản, kệ gã nhúng tay, chỉ trừ hai điều. Điều một là anh ta giữ kỹ vật tư, Chu Tín đừng hòng chạm vào. Điều còn lại liên quan đến dị năng giả, người bọn họ huấn luyện ra, Chu Tín rất muốn đào những người này qua cho mình dùng, do mình chỉ huy, nhưng Bạch Trừng không chịu thả.
Vì thế, Chu Tín phát hiện mình xoay tới xoay lui cũng chỉ có thể quản lý một số việc linh tinh. Gã tức đến giậm chân, lúc thì nói tính phục tùng của Bạch Trừng quá kém, lúc lại nói tư tưởng của anh ta là sai, là chủ nghĩa cá nhân.
Lúc nghe gã nói vậy, Bạch Trừng đáp trả: “Không phải cậu nói tôi không có tư tưởng giác ngộ à? Vốn dĩ tôi quản lý những người này, cậu lại cảm thấy tôi đang âm mưu, tham quyền. Nếu tôi nhúng tay vào những người mà các cậu đem về cậu còn không chặt đầu tôi chắc?”
Anh ta nói đến đây, trên mặt còn treo một nụ cười ôn hòa, vô hại. Chu Tín cảm thấy sự châm chọc hiện đầy trên mặt anh ta.
Chu Tín nghẹn họng, phụng phịu nói: “Thái độ của anh là sao đây? Chúng ta đều vì dân phục vụ mà, anh vẫn còn cảm xúc cá nhân à? Nhắc mới nói, trong những người này có người bị thương, dù sao anh cũng phải đưa họ đến đội chữa bệnh để trị liệu đi chứ. Còn có dị năng giả mộc hệ kia, cô gái đó tên gì ấy nhỉ?”
Gã nhìn một vòng, nhác thấy Lâm Đàm Đàm, chỉ vào cô: “Chính là cô ấy!”
Dị năng ám hệ cũng có những biểu hiện khác nhau về hình thức. Ví dụ như độc hệ do viện khoa học tổng kết ra. Loại này có thể phun ra sương đen, trong sương đen có chứa độc tố. Thành Tây nên này cũng có một dị năng giả như vậy, nhưng độc của người đó trước mắt là ngay cả con chuột cũng không độc chết được.
Còn loại có thể nhuộm không gian xung quanh thành một mảng tối đen, hình thành một thứ gọi là “lĩnh vực”. Sinh vật khác bước vào lĩnh vực này có thể bị hạn chế khả năng hành động, ảnh hưởng đến khả năng nhận thức, gây tê liệt ngũ cảm.
Nó cũng có tác dụng tương tự với những thứ không phải sinh vật. Ví dụ như có vô số viên đạn sắp biến dị năng giả ám hệ thành cái sàng, anh ta lập tức phát ra lĩnh vực của mình, có thể khiến tốc độ của những viên đạn giảm đi trong nháy mắt.
Tóm lại, nói một cách ngắn gọn thì đây là loại dị năng phòng ngự mạnh hơn công kích, thiên về hướng khống chế chiều hơn. Lâm Đàm Đàm cảm thấy dị năng này hình như không hợp với Mai Bách Sinh cho lắm. Đương nhiên không có dị năng nào không tốt, chỉ có dị năng giả không sử dụng tốt dị năng, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu sẽ tìm ra cách sử dụng thích hợp với bản thân nhất.
Lúc này, Mai Bách Sinh còn chưa biết những thứ đó, chỉ biết mình có dị năng. Anh ta mừng như điên, nhưng chơi một lát thì ỉu xìu.
“Anh thích hỏa cầu hơn, bất ngờ đánh ra một cái, ngầu biết bao!” Anh ta ủ rũ nói.
Lâm Đàm Đàm an ủi: “Có dị năng là tốt rồi. Quay về lấy mấy viên tinh hạch màu đen đi, em dạy anh cách hấp thu.”
“Ừm.” Mai Bách Sinh đi được hai bước thì quay lại: “Em chắc là màu đen không? Phân biệt dựa theo màu sắc có phải hơi qua loa hay không?”
“Em đã nghiên cứu mấy chục dị năng giả rồi, hơn 80% là dị năng sẽ có màu sắc tương ứng với màu của tinh hạch, cũng quảng bá ra ngoài rồi, nhanh đi.”
Thấy Mai Bách Sinh chạy về nhà, Lâm Đàm Đàm quay đầu nhìn về hướng thành thị.
Quân đội đã đến, nếu những người sống sót còn chưa rời khỏi Dương thị muốn rời đi thì chỉ có một cơ hội này, bọn họ phải dùng hết khả năng để gặp được quân cứu viện, những người có dị năng nhưng không dám, không biết sử dụng tinh hạch chắc sẽ thử bằng bất cứ giá nào.
Hi vọng những kinh nghiệm do mình “tổng kết” được có thể giúp họ.
...
Ở nơi nào đó trong Dương thị, tại một nhà dân, ông bà chú bác anh chị em và những người thân thích còn sống đều tụ tập trong căn nhà này. Già trẻ lớn bé khoảng 10 người, bọn họ ngồi quanh một cái radio, nghiêm túc nghe đài bản địa. Đài này đang thông báo tin tức cứu viện, có nhắc sẽ có 50 chi cứu viện chia thành các đội nhỏ tiến vào Dương thị, thị trấn của họ sẽ do đội 11 phụ trách.
“Tiểu đội 011, 9 giờ sáng đến sông Khê Tam Tiểu, sau đó sẽ di chuyển theo lộ tuyến: Thôn Ngô Đồng—Đường Đông Hà—Thôn Trần Cầu—Vườn hoa Cảnh Duyệt—Trung tâm dịch vụ—Nhà trẻ trung tâm—Trạm xe phía Nam... Yêu cầu tất cả người sống sót mang theo những đồ dùng sinh hoạt, thuốc, vũ khí, chuẩn bị công tác rút lui đầy đủ, chúng tôi chỉ dừng ở mỗi trạm vài phút, quá giờ sẽ không chờ, xe cứu viện có hạn, người sống sót xin hãy cố gắng tự điều khiển xe. Yêu cầu về tính năng của xe như sau...”
Nghe đoạn radio này xong, trong nhà, một người trẻ tuổi đã ghi chép xong, cũng vẽ ra bản đồ đơn giản trên giấy: “Ba, mẹ, chúng ta đến trung tâm dịch vụ bên kia chờ đi, con đoán chừng 11 giờ họ sẽ đến. Chúng ta qua đó sớm một chút.”
Mẹ của người trẻ tuổi: “Nhưng nhà chúng ta cách trung tâm dịch vụ bên kia khoảng 20 phút, trên đường...”
“Chỗ đó là gần nhất rồi, đến nhà trẻ phải tốn hơn nửa tiếng lận.” Người trẻ tuổi kiên định, hùng hồn nói: “Chúng ta chờ lâu như vậy, nếu bỏ qua lần cứu viện này sẽ không có lần tiếp theo nữa đâu.”
Người lớn trong nhà lo lắng trùng trùng nhìn nhau.
Bọn họ và họ hàng ở gần nhau, lúc xảy ra tai nạn liền nghĩ cách tụ lại một chỗ. Trước đó họ cũng tìm cách rời khỏi Dương thị, nghe nói bên tỉnh có căn cứ người sống sót lớn, họ muốn tới đó nhưng đi chưa được bao lâu đã bị một đám zombie đuổi về.
Trong quá trình trốn về, có một xe đã bị zombie vây lại, không một ai trong chiếc xe đó còn sống. Trong xe đó có hai người già, là một cặp vợ chồng, còn có một đứa trẻ 3 tuổi. Ngoài ra còn có hai thanh niên bị cắn, biến thành zombie.
Cú sốc nặng nề đó khiến họ không dám hành động sơ xuất nữa, cứ ở nhà chờ đợi. Bây giờ cứu viện rốt cuộc đã đến, đây là hi vọng cuối cùng của họ.
Do dự một hồi, vẫn là mẹ của người trẻ tuổi lên tiếng trước: “Mẹ đi thu xếp đồ đạc.”
Chị dâu bà cũng đứng lên: “Chị giúp em, không thể mang theo nhiều thứ. Chúng ta chỉ có ba chiếc xe, đồ ăn thì nhất định phải mang.”
Hai ông già cũng đứng lên: “Vậy bọn ông sẽ làm thêm vũ khí, kiểm tra cái chuồng có chắc không, lát nữa thế nào cũng phải giết mấy đứa biến thành zombie đi”
Trẻ em cũng đi theo, mơ mơ hồ hồ bắt đầu bận rộn.
Người trẻ tuổi vò vò đầu, mở một đoạn ghi âm trong di động. Đây là đoạn quảng bá đầu tiên cậu ta ghi âm lại, tuy ngày nào radio cũng sẽ lặp lại thông báo nhưng cậu ta sợ lỡ đâu có một ngày radio cũng không dùng được nữa nên cứ thế ghi âm lại. Ấn mở, một giọng nữ nghiêm túc nhưng không mất đi vẻ nhu hòa truyền ra.”
“Kế tiếp là một số tin tức có liên quan đến dị năng. Theo nghiên cứu, trước mắt đã phát hiện dị năng có hỏa hệ, hình thức biểu hiện là hỏa cầu, hỏa diễm (ngọn lửa), hỏa liên (sen lửa),... Về cơ bản lửa có màu đỏ nên dị năng giả có thể hấp thu tinh hạch màu đỏ tương ứng để bổ sung năng lượng... Dị năng giả phong hệ có thể tạo ra gió, thả ra phong nhận, tương ứng với tinh hạch màu xanh.”
“Mỗi loại dị năng đều có tinh hạch tương ứng, hấp thu linh tinh sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, nếu bạn không chắc mình có nên hấp thu loại tinh hạch đó hay không thì xin đừng thử nghiệm lung tung. Lần đầu tiên hấp thu tinh hạch phải cực kỳ thận trọng, tránh xa những người xung quanh.
Người trẻ tuổi nghe một hồi, lấy ra một viên tinh hạch trong suốt từ trong một cái túi nhỏ.
Đứa bé gái nhỏ tuổi nhất nhìn thấy, căng thẳng hỏi: “Anh họ, anh định hấp thu tinh hạch à? Lỡ đâu hấp thu sai thì sao?”
Dị năng cả cậu ta khá kỳ lạ, là loại dị năng mà radio không nhắc tới, cách không thao túng vật thể, nên cậu ta cũng không chắc mình có nên hấp thu loại này hay không.
Người trẻ tuổi an ủi cô bé: “Không phải radio có nói rồi sao? Không gian, thấu thị đều hấp thu loại tinh hạch không màu, nên dị năng không có hình dạng thực tế chắc đều như vậy, hơn nữa những tinh hạch khác cũng không hợp mà.”
Nhưng trong radio dùng toàn là những từ “chắc là”, “có thể”, “ước chừng”, ai có thể xác định một trăm phần trăm? Người trẻ tuổi thì thào, tự nói: “Dù sao cũng phải có người thử, phải mạo hiểm thôi.”
Lần hành động trước, anh trai của cậu ta, anh họ, em họ đều đã chết, trong nhà có mười mấy miệng ăn nhưng chỉ còn cậu ta là thành niên. Cậu ta không tin chắc mình có thể đưa người thân đến trung tâm dịch vụ hay không, nếu dị năng của cậu ta có thể mạnh hơn một chút... Bây giờ cậu ta có thể điều khiển dao găm trong phạm vi 5 mét, nhưng tiêu hao rất nhiều năng lượng, cơ bản là dùng cách này giết zombie thì mới giết được 2 con đã mệt lả. Nếu dị năng mạnh hơn một chút, cơ hội sống sót sẽ tăng thêm một chút.
Cậu ta nắm chặt tinh hạch: “Anh vào phòng, các em đừng đến gần.”
Lúc này, ngoài ban công truyền đến tiếng của người sống ở tầng trên. Người đó gọi mẹ của người trẻ tuổi, còn cố ý thấp giọng, sợ zombie dưới lầu có thể nghe thấy: “Chị Trương, chị Trương, quân đội đến, mọi người đó đi không?”
Mẹ của người trẻ tuổi vội vàng đáp: “Đi chứ, chúng tôi đi. Nhà mọi người có đi không?”
“Đương nhiên là đi rồi. Chúng ta cùng nhau đi nhé, người nhiều sức lớn.”
“Được, chúng tôi muốn đến trung tâm dịch vụ, mọi người xuống hoặc chúng tôi sẽ lên đó, bàn bạc với nhau đã.”
...
Một chỗ khác trong Dương thị, trong một căn nhà lớn, có hai trăm người bị trói tay đang ngồi dưới đất, giống như con tin bị thổ phỉ bắt giữ, còn có hai kẻ đứng hai bên trái phải chỉa súng vào họ.
Trước mắt, một gã mặt mày dữ tợn, đầu bóng lưỡng ung dung ngồi trên ghế, bên cạnh là mấy tên đàn em đang hầu hạ ân cần. Mà trước mặt bọn họ là mấy người bi đánh cho đầu rơi máu chảy, nằm trên đất.
Đầu bóng lưỡng hừ lạnh: “Còn muốn chạy? Chúng mày định theo quân đội đúng không? Tầm nhìn của cả đám chúng mày đúng là hạn hẹp!” Tay gã kẹp điếu thuốc, chỉ chỉ trỏ trỏ, tỏ vẻ [sao chúng mày lại ngu như vậy]: “Chúng mày có tính qua cả Dương thị đã chết bao nhiêu người chưa? Chúng mày lại tính thử luôn có bao nhiêu người đã rời đi? Bâu giờ thành phố này đã là của chúng ta! Người ta có thể tạo ra một căn cứ ở Ninh thị, vậy tại sao Dương thị chúng ta lại không? Tại sao phải chạy đôn chạy đáo như thế? Mấy đứa hèn hạ chúng mày, ở lại, theo anh Long đi!”
Đầu bóng lưỡng càng nói càng kích động, không ai dám lên tiếng. Đầu bóng lưỡng là một kẻ trốn ra từ trong tù sau khi mạt thế đến. Gã có dị năng lôi hệ nên dễ dàng giết được cảnh ngục, trộm súng, lại kéo theo mấy tên cùng hung cực ác, cướp mấy người phụ nữ, cuối cùng còn giả làm người tốt để lừa mấy người sống sót kém hiểu biết vào tòa nhà này, đã gom được mấy trăm người.
Đương nhiên họ sẽ không đến căn cứ do quân đội thành lập. Đến lúc đó thân phận của họ chắc chắn sẽ không giấu được, họ tình nguyện ở lại Dương thị đấu tranh với zombie.
Thế nên khi biết quân đội đến, lúc người trong tòa nhà nhao nhao chuẩn bị rời đi, chúng lật mặt, ngăn cản những “con dân và nô lệ” mà chúng vẫn luôn cam đoan chất lượng sinh hoạt. Có mấy người bị đánh đến mức biến dạng, đó là do sau khi cảnh cá rồi vẫn trốn đi.
“Nghe anh Long sẽ có thịt có canh, không thì kết cục của các người sẽ giống như chúng.” Đàn em của đầu bóng lưỡng đắc ý nói, sau đó rút súng ra, “pằng pằng” bắn mấy người trên đất, có chỗ bắn trúng chỗ không, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập, mọi người liên tục thét chói tai, không ít người còn bị dọa khóc.
Đầu bóng lưỡng rất hài lòng với hiệu quả này, chúng cười ha ha, cảm thấy phản ứng như gà của mấy người này rất thú vị.
Một cô gái bị bắn trúng hai phát ngã xuống đất, dưới người nhanh chóng tràn ra một vũng máu. Cô ấy đã không còn thấy đau, chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình đang trôi đi từng chút. Xem những kẻ xấu xa kia cười đắc ý, trong lòng cô ấy chỉ có sự tuyệt vọng và thù hận. Cô ấy nắm chặt một viên tinh hạch màu đỏ, trước đó cô gái nhát gan, chưa từng giết zombie, viên tinh hạch màu đỏ này cũng là nhặt được, nhưng hôm kia cô bé đã thức tỉnh dị năng hệ thủy.
Cô ấy không dám nói cho người khác biết mình là dị năng giả, bởi nữ dị năng giả ở đây cũng không tránh khỏi móng vuốt của những kẻ kia.
Trong radio có nói, thủy hệ tương ứng với tinh hạch màu lam. Cô ấy còn định sau khi đuổi kịp đội cứu viện sẽ tìm người đổi tinh hạch màu lam, dựa vào dị năng này để qua những ngày lành, nhưng bây giờ xem ra điều đó không thể xảy ra rồi.
Vĩnh viễn không thể...
Cô ấy cười, dựa vào bản năng điên cuồng hấp thu năng lượng trong tinh hạch. Một loại năng lượng khổng lồ nhưng không ổn định được dẫn ra khỏi tinh hạch, cô gái dùng hết sức lực của mình lao về phía đầu bóng lưỡng. “Ầm” một tiếng, cô ấy và đầu bóng lưỡng nổ tung, mấy tên đàn em gần đó cũng bị lan đến, trong khoảnh khắc máu thịt bay tứ tung trong phòng khách.
Mọi người đều ngơ ngác, hơn 200 người bị trói có người bỗng tỉnh ra, hô lớn: “Giết chết bọn nó! Giết bọn nó!” Mọi người bật dậy, điên cuồng đánh vào phía kẻ cầm súng còn đang ngơ ngẩn.
...
Trong thành phố này, từng giây từng phút đều có tử vong xảy ra, ai ai cũng tìm cách sống sót nhưng không phải tất cả mọi người đều như nguyện. Tin cứu viện đến làm cho họ có được hi vọng nhưng cũng khiến họ trở nên gấp gáp hơn.
...
Rất nhiều người cắn môi lấy ra tinh hạch mình giấu, có người thành công, cũng có người thất bại.
Có người một mình vác hành lý, cũng có đội ngũ do nhiều nhà hợp lại, đoàn kết với nhau.
Một ngày di chuyển từ Đông sang Tây, từng nhánh đội ngũ cứu viện cũng càng ngày càng lớn, áp lực phải đối mặt với zombie càng cao.
Thành Tây bên này bận rộn cả ngày cuối cùng cũng đã sắp xếp cho 150 000 người xong, các loại vật tư đều chất lên xe, một đoàn xe lớn lớn nhỏ nhỏ xếp thành hàng dài, chỉ cần có người là đi được rồi.
Chạng vạng dần đến, bên ngày bắt đầu dàn trận sẵn sàng đón địch. Sau khi đội đầu tiên trở lại, mang theo một đoàn người sống sót, sau lưng còn có không ít zombie bám theo.
Lâm Đàm Đàm cũng tham gia chiến đấu.
Bây giờ khác với ngày trước. Trước đây khi một nhóm người đến thì phải bận rất lâu, làm kiểm tra, đăng ký, chia tổ, giải quyết cho những người bị thương, sắp xếp chỗ nghỉ tạm thời, không đủ thức ăn thì cho vay thức ăn tất yếu và vật phẩm.
Thậm chí còn có người kiểm tra mấy cái xe, tra dầu.
Bạch Trừng rất cẩn thận, bận tâm đến tất cả mọi mặt, nửa tháng qua thành Tây bên này không xảy ra chút vấn đề gì thì không thể bỏ qua công lao của anh ta.
Nhưng lần này Bạch Trừng không tổ chức việc này, anh ta chỉ dẫn theo một ít nhân viên chiến đấu tham dự giết zombie. Giết hết zombie rồi anh ta lại dẫn đoàn người trở về nghỉ ngơi.
Vẻ mặt của Chu Tín có chút âm trầm: “Bạch Trừng, nghe nói trước kia các anh không đối xử với người sống sót theo trình tự này.
Chu Tín chính là con nhím kia, trong 20 000 quân lính, họ chỉ để lại 2000 người. Người chỉ đạo tạm thời chính là Chu Tín. Tính cách của gã táo bạo, cường thế, không vừa mắt mấy người Bạch Trừng, cả ngày nhảy lên nhảy xuống muốn nhúng tay vào việc quản lý nhân sự trong thành Tây.
Phản ứng của Bạch Trừng đối với việc này rất bình thản, kệ gã nhúng tay, chỉ trừ hai điều. Điều một là anh ta giữ kỹ vật tư, Chu Tín đừng hòng chạm vào. Điều còn lại liên quan đến dị năng giả, người bọn họ huấn luyện ra, Chu Tín rất muốn đào những người này qua cho mình dùng, do mình chỉ huy, nhưng Bạch Trừng không chịu thả.
Vì thế, Chu Tín phát hiện mình xoay tới xoay lui cũng chỉ có thể quản lý một số việc linh tinh. Gã tức đến giậm chân, lúc thì nói tính phục tùng của Bạch Trừng quá kém, lúc lại nói tư tưởng của anh ta là sai, là chủ nghĩa cá nhân.
Lúc nghe gã nói vậy, Bạch Trừng đáp trả: “Không phải cậu nói tôi không có tư tưởng giác ngộ à? Vốn dĩ tôi quản lý những người này, cậu lại cảm thấy tôi đang âm mưu, tham quyền. Nếu tôi nhúng tay vào những người mà các cậu đem về cậu còn không chặt đầu tôi chắc?”
Anh ta nói đến đây, trên mặt còn treo một nụ cười ôn hòa, vô hại. Chu Tín cảm thấy sự châm chọc hiện đầy trên mặt anh ta.
Chu Tín nghẹn họng, phụng phịu nói: “Thái độ của anh là sao đây? Chúng ta đều vì dân phục vụ mà, anh vẫn còn cảm xúc cá nhân à? Nhắc mới nói, trong những người này có người bị thương, dù sao anh cũng phải đưa họ đến đội chữa bệnh để trị liệu đi chứ. Còn có dị năng giả mộc hệ kia, cô gái đó tên gì ấy nhỉ?”
Gã nhìn một vòng, nhác thấy Lâm Đàm Đàm, chỉ vào cô: “Chính là cô ấy!”
Danh sách chương