Lâm Đàm Đàm nhìn cái thứ giống như rễ cây kia đến ngu người. Từng nghe thực vật thời biến dị rất khủng bố nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Đám cỏ biến dị lần trước không tính bởi vì những cây cỏ kia vẫn còn nằm trong phạm vi có thể nhìn thấy trước mắt, hơn nữa quan trọng nhất là Diệp Tiêu có thể chặt đứt tất cả rễ cỏ.
Nhưng thứ trước mắt thật sự y như rắn!
Thứ đằng trước còn đang không ngừng vặn vẹo, thoạt trông mềm nhũn nhưng lúc xe tông tới thì như va phải một cây cột.
Thân xe chị chấn động mạnh rồi mới rơi xuống đất, tiếp ngay sau đó là cảm giác bị cái gì đó đội lên cao. Lâm Đàm Đàm phản ứng kịp, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là con đường đi về phía trung tâm căn cứ. Cái gọi là trung tâm căn cứ không phải ở chính giữa mà là khu hành chính, quân doanh dựa vào ngọn núi phía sau căn cứ, cái viện khoa học nghe có vẻ rất thần bí mà thực tế từ trước đến nay vẫn chưa đưa ra cái gì hữu dụng cũng ở đó.
Do dựa vào núi, cũng vì nó quan trọng nên kiến trúc phòng ốc bên này ít hơn, Lâm Đàm Đàm chỉ thấy cách đó không xa có một cây cột điện, “vút” một tiếng, cô thả ra một sợi dây mộc hệ quấn lấy (*) cây cột điện đó, mở cửa xe, túm lấy Bạch Trừng, sau đó lôi cả Bạch Trừng và chính mình ra ngoài. Ngay sau đó, chỗ ghế sau nơi bọn họ đã từng ngồi bị một cái rễ cây tương tự cái đã phá đường xe chạy mạnh mẽ đâm một phát xuyên thấu từ chỗ ngồi lên tận mui xe.
(*) Chỗ quấn lấy này trong raw là 铲除 nghĩa là diệt trừ, xóa sạch, diệt sạch.
Lâm Đàm Đàm và Bạch Trừng treo trên cột điện thấy cảnh này đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhìn thấy Hoàng Kiến Toàn vẫn còn chỗ ghế lái, Lâm Đàm Đàm lại tạo ra một sợi dây, còn kèm theo hai mảnh sáng vàng, sợi dây trói chặt Hoàng Kiến Toàn đồng thời chém nát cửa xe, cô kéo một cái lôi người ra ngoài.
Sau đó chiếc rễ phía trước và chiếc rễ đã đâm xuyên qua xe xiết chặt lấy chiếc xe giống như gói bánh tét, tiếng kim loại bị nghiền ép “cót két cót két” không ngừng vang lên, nghe mà sởn cả gai ốc. di|en D|an L|ê Qu|y Do|^n
Chúng nó ép chiếc xe thành một cục còn chưa đủ, còn muốn nhấc chiếc xe lên. Lâm Đàm Đàm híp mắt nhìn vị trí hai cái rễ toát trên nền đất, định thử một lần nên tạo ra hai thanh kim nhận.
“Roạt” một tiếng, ánh sáng vàng chém xuống hai chiếc rễ cây, đồng thời chặt chúng, nước văng khắp nơi, thì ra thứ này bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong là chất dịch sền sệt của loại lá cây nào đó.
Rễ cây bị chặt đứt vặn vẹo một hồi rồi nhanh chóng chui về đất, phần bị cắt xuống rơi lại, cả chiếc xe cũng “ầm ầm” rơi xuống đất, rất nhanh sau đó nó cứng đờ bất động, mất đi sức sống.
Ba người hai mặt nhìn nhau, trèo từ trên cột điện xuống, giẫm lên mặt đất rắn chắc ngược lại cảm thấy kinh hồn táng đảm, giống như ngay sau đó sẽ có thứ gì đó vọt lên từ dưới lòng bàn chân mình vậy.
“Nó, nó là cái gì?” Răng của Hoàng Kiến Toàn đánh vào nhau canh cách.
Bạch Trừng không trả lời, nhìn một chi bộ đội từ phía xa chạy đến, nói: “Đi, về thôi.”
Ba người lái xe đến, cuốc bộ về, không muốn ở lại đó lâu thêm chút nào nữa. Trên đường về Bạch Trừng còn nói với Lâm Đàm Đàm: “Anh xin lỗi, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.”
“Không cần xin lỗi đâu, chuyện này vốn không thể đoán trước được.” Lâm Đàm Đàm cau mày nói: “Thoạt nhìn chắc là rễ của thực vật biến dị, bản thân cái cây đó ở đâu?”
Sau khi biết đến sự tồn tại của thực vật biến dị, những thực vật có thể tiêu diệt trong căn cứ Ninh thị đã bị diệt trừ sạch sẽ, vừa rồi tuy rằng xung quanh ít phòng ốc, đất trống rộng rãi, hơn nữa toàn là đường đất nhưng gần đó ngay cả một cái cây cũng không có, vậy rễ cây ở đâu ra? Bạch Trừng quay đầu nhìn ngọn núi xa xa, Lâm Đàm Đàm hỏi: “Anh nói là trên núi?”
“Rất khó nói nhưng có khả năng là nơi đó nhất.”
“Vậy gần núi nhất…” Lâm Đàm Đàm nhìn kiến trúc chắc chắn hình thành nên khu trung tâm đảm nhiệm chức năng quan trọng của căn cứ, cứ tưởng nơi này dựa vào một nơi an toàn vững chắc, thế mà không chừng đang dựa vào thứ nguy hiểm nhất.
Bạch Trừng lấy một cái bộ đàm từ không gian ra, bấm số Diệp Tiêu, giọng nói lo lắng của Diệp Tiêu lập tức truyền ra: “Bạch Trừng, Đàm Đàm, hai người không sao chứ!”
“Bọn tôi không sao, vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Nói một lát. “Bọn tôi rời khỏi đó rồi.”
Diệp Tiêu: “Hai người về trước đi, bên tôi sẽ về nhanh thôi.”
Tắt cuôc gọi, Bạch Trừng lại gọi cho Lữ Kiếm Bình kể lại chuyện vừa rồi một lần, cũng báo cho người ta biết mình không đến ăn cơm tất niên nữa. Lữ Kiếm Bình nào còn nhớ tới cơm tất niên gì nữa, vừa biết trên đường đến chỗ mình xảy ra chuyện, chuyện gì còn chưa biết thì Bạch Trừng đã gọi điện tới rồi. Vừa nghe có thể là thực vật biến dị, lòng ông ta đã lạnh một nửa, hỏi tỉ mỉ rõ ràng mọi thứ rồi vội vàng cúp máy.
Bạch Trừng nói với Lâm Đàm Đàm: “Theo lời tiên tri của Kỳ Nam, không chỉ chúng ta không ăn được tất niên mà bữa cơm giao thừa này cũng ăn không xong.”
Hơn nữa, cậu ta còn nói khắp căn cứ đầy rẫy nguy cơ, nguy hiểm đột nhiên từ dưới đất chui lên, có phải ý nói đâu đâu cũng có nguy cơ ẩn nấp?
Cho Hoàng Kiến Toàn quay về chỗ ở của mình, ông ta ở lầu 4 của một khu dân cư, cách xa mặt đất mới thấy có vẻ an toàn. Lâm Đàm Đàm và Bạch Trừng quay về biệt thự, Từ Thấm ngạc nhiên hỏi họ sao lại về sớm thế, hai người kể lại chuyện đã xảy ra, sắc mặt Từ Thấm trở nên khó nhìn, ba người đều cảnh giác nhìn sàn đá cẩm thạch được quét dọn sạch sẽ.
Dưới nền gạch này còn có xi- măng, có nền, những thứ lạnh băng cứng rắn này mang lại cho người ta cảm giác an toàn hơn bùn đất nhưng ngẫm lại độ mạnh khi thứ kia có thể một phát chọc thủng cả xe hơi, ai cũng không dám nói nó có thể đâm xuyên qua xi- măng hay không.
Bọn họ còn đi lại trong sân, dạo quanh trước sau biệt thự một vòng, may mà không phát hiện chỗ khả nghi nào.
di|en D|an L|ê Qu|y Do|^ndi|en D|an L|ê Qu|y Do|^n
Không lâu sau, trong sân có tiếng lốp xe ma sát “soàn soạt”, môt chiếc xe vững vàng đỗ lại, Diệp Tiêu bước từ trên xe xuống, chỉ có một mình anh trở về, hiển nhiên là đã gấp gáp về trước.
Hấp tấp vào cửa, chính mắt thấy hai người kia bình an vô sự anh mới thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi kỹ một lần, nhíu mày hỏi: “Lúc thứ kia xuất hiện, hai người không nhận ra gì cả sao? Ví dụ như mùi hay có gì đó khác thường?”
Bạch Trừng nói không có, Lâm Đàm Đàm nghĩ một hồi, cũng lắc đầu. Cô khá mẫn cảm với dị năng và những thứ có liên quan đến dị năng nhưng cũng không thể xem mình như một cái radar, khoảng khắc đó cô quả thật không phát hiện ra gì cả.
“Nói cách khác, nó ẩn nấp dưới lòng đất, bất ngờ chui ra cho người ra một kích, hoàn toàn không có dấu hiệu, khó lòng phòng bị?” Diệp Tiêu ngẫm nghĩ, bình tĩnh nói: “Nhưng đã là thực vật, dù bộ rễ chui ra khỏi đất thì cũng không thể đi nơi nơi như giun được, nhất định phải có phạm vi, nơi gặp sự cố cách nơi này rất xa, ở đây chắc là an toàn. Bây giờ quan trọng là chúng ta cần biết rõ rốt cục nó là gì, hạch tâm ở đâu, có bao nhiêu gốc như vậy, phạm vi bao trùm là bao nhiêu, tập tính, lực phá hoại, nhược điểm…”
Anh đang ngẫm nghĩ, Lâm Đàm Đàm cầm một ly nước ấm đứng một bên, thấy anh dừng lại mới đưa nước tới, Diệp Tiêu nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lâm Đàm Đàm cười híp mắt: “Không có chi.” Cô ngồi xuống bên cạnh: “Thật ra nghĩ kỹ lại, thứ kia tuy rằng rất hung hãn, sức lực cũng lớn nhưng rất dễ chém đứt, bị thương liền rụt về, chắc là vẫn còn non, chỉ sợ nó trốn đi lén lút mạnh lên sau đó đánh trả cho chúng ta trở tay không kịp.”
Diệp Tiêu bật cười vì cách nói của cô: “Đúng là nên diệt nó càng sớm càng tốt, lát nữa anh đi xem xem có thể tìm được manh mối gì hay không.”
Đây là nói đến nơi phát sinh sự việc nhìn xem nhưng hiển nhiên anh không định đi lúc này, những người khác còn chưa trở lại, lúc này anh không yên tâm rời đi.
Bạch Trừng hỏi anh hôm nay hành động có thuận lợi hay không.
“Rất thuân lợi, chúng ta đến đó không lâu đám người của Lý Quần cũng tới, hai bên không có xung đột, họ lấy đi mấy chiếc xe Hình Quốc Lượng để lại.” di|en D|an L|ê Qu|y Do|^n
Diệp Tiêu nói: “Nhưng dọc đường, lúc thanh lý zombie có mấy chiếc xe bị dầm mưa nửa tháng, không chạy được nên cũng mất không ít thời gian sửa xe.”
“Những món đồ trên xe ra sao rồi?”
“Phần lớn chưa bị úng nước, biện pháp chống thấm nước của chúng ta lúc đó rất tốt.” Diệp Tiêu nhìn đồng hồ. “Bây giờ chắc cũng đã vào căn cứ rồi.”
Bạch Trừng tỏ vẻ muốn nhanh chân đến xem, tiện thể bổ sung cho không gian một chút. Trong thời gian này có rất nhiều thứ trong không gian đã dùng hết, tuy rằng sau này có bổ sung một ít nhưng vật tư trên xe vẫn hợp ý anh ta hơn.
Diệp Tiêu nghĩ rồi cũng đồng ý, gọi luôn Từ Thấm đi cùng, anh thật sự không dám để ai ở lại một mình nữa.
Lúc bọn họ qua đó, từng chiếc xe vât tư đã được lái vào cửa lớn của căn cứ, chiếc nào cũng dính đầy nước bùn, trên xe còn có một ít thứ gì đó của zombie, thậm chí còn có nửa đoạn cánh tay mắc kẹt trong săm xe. Nhưng ai mà để ý những thứ đó chứ, từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau khiến những người quanh đó đỏ cả mắt.
Xe vật tư dừng trong bãi đỗ xe, Bạch Trừng vừa lấy thùng dầu rỗng đã chuẩn bị sẵn từ không gian ra cho người ta đổ dầu trong chiếc xe bồn chở dầu vào, vừa thu gạo và bột mì từ mấy chiếc xe.
Biện pháp chống nước của mấy chiếc xe này quả thật rất tốt, xốc phần vải không thấm nước lên, bên trong phần lớn vẫn khô ráo, chỉ thấy Bạch Trừng trèo lên xe, loáng cái là cả xe trống hoác.
Lâm Đàm Đàm cảm thán, không hổ là dị năng không gian, thật là tiện lợi, cô thấy thật hâm mộ, rất muốn đổi một dị năng nào đó của mình thành dị năng không gian, lấy hai cái để đổi cũng được nữa.
Theo lời Bạch Trừng, hiện tại dị năng của anh ta có diện tích chừng bốn, năm chục mét vuông, cao 4-5 mét, to hơn lúc đầu không chỉ một lần, nếu sắp xếp kỹ lưỡng có thể chứa rất nhiều thứ.
Nhưng anh ta không làm vậy, trừ mấy xe lương thực, bỏ thêm một ít vật tư quan trọng vào liền dừng tay, ngược lại dầu thì thu không ít.
Lúc này, có một đoàn xe kéo đến, Diệp Tiêu kéo Lâm Đàm Đàm sang một bên, nói nhỏ: “Là người của Lý Quần.”
Những người này chính là đám người muốn đi trước họ để cướp xe vật tư?
Tổng cộng cũng hai, ba chục xe, có mấy chiếc chở toàn là người. Sau khi họ xuống xe, nhìn bên này có hơn trăm chiếc, vẻ mặt rất phức tạp, có mấy người đang nghiến răng nghiến lợi giống như bên này cướp đồ của họ.
Lâm Đàm Đàm đứng nhìn cả buổi, cảm thấy vẻ mặt ăn trộm gà không thành của đám người này thật thú vị, sau đó cô thấy Chu Lễ ở giữa đám người kia.
Quả nhiên đã nương nhờ vào quân đội, muốn lập công nhanh nên ngay cả loại chuyện này cũng góp một chân vào. Cô thầm lắc đầu, không có cảm tưởng gì, cô chỉ có một kỳ vọng duy nhất dành cho Chu Lễ chính là đừng để bị đứa em trai của anh ta giết chết là được rồi.
Lúc này, một tiếng “anh” bỗng vang lên, một thanh niên chạy về hướng Chu Lễ. Đôi mắt Lâm Đàm Đàm mở to một chút, nhìn gã thanh niên đang chạy tới, ý nghĩ đầu tiên là: Quả nhiên ảnh chụp đã qua chỉnh sửa, người thật xấu hơn ảnh đời sau truyền lại nhiều.
Đây là Tổng Thống tương lai? Lâm Đàm Đàm thấy tay mình thật ngứa, người trước mắt từ đầu đến chân đầy chỗ hở, cô động ngón tay là có thể giết chết gã.
Cô hơi híp mắt, áp chế sự tàn bạo trong lòng mình, quay đầu đi. Tiếp đó, có một bàn tay lớn ấm áp hạ xuống đỉnh đầu, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt thân thiết có chút lo lắng của Diệp Tiêu.
Editor: Xin lỗi mọi người, tuần trước tui dọn ổ nên loay hoay mãi không đăng bài được.