Cứ thế qua vài ngày mưa không còn rơi nữa, trời quang suốt nhiều ngày, đàn zombie bên ngoài căn cứ cũng càng ngày càng ít đi, một đám cuối cùng đã bị quân đội trong căn cứ chủ động lao ra quét sạch. Sau đó họ tuên bố khắp căn cứ, hôm sau sẽ mở cửa lớn, từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều cửa sẽ luôn mở, ngoài thời gian đó cấm ra vào.
Tin tức vừa truyền ra, mọi người lập tức nhao nhao lên.
Không vì gì khác, mọi người đã chịu ngột ngạt lâu lắm rồi, ở một chỗ mật độ dân số đông đúc lâu vậy mà ngoài tý việc, nhiều người miệng ăn núi lở, nguy cơ lương thực càng lúc càng tăng cao, ngày nào cũng có người đói chết hoặc tự sát. Bọn họ cần hít thở không khí mới mẻ, cần tìm thức ăn!
Hơn nữa, căn cứ còn cam đoan, sợ mọi người sinh tồn khó khăn, ít nhất trong vòng nửa tháng, khi mọi người mang thức ăn tìm được từ bên ngoài vào căn cứ sẽ khôn cần phải nộp lên—lúc trước phải nộp ít nhất một phần ba.
Nhân dịp này mọi người tích cực hẳn, không quan tâm bên ngoài nguy hiểm, ngày đầu tiên cửa lớn căn cứ mở ra đã có rất nhiều người ra ngoài.
Có người đoán, đội của Diệp Tiêu đã xác định muốn ở lại phát triển trong căn cứ Ninh thị sẽ làm gì trong ngày hôm nay, chắc sẽ có hành động lớn gì đó nhỉ? Bọn họ sẽ lấy chỗ nào làm mục tiêu? Nông trường XX? Chợ nông sản XX? Căn cứ lương thực XX? Nhưng những người đó đều đoán sai, bọn người Diệp Tiêu hôm đó không ra khỏi căn cứ, họ bắt đầu xây nhà!
…
Địa điểm chính là khu rìa phía đông căn cứ, mảnh đất gần bãi đỗ xe nhất. Ngày khởi công, Lâm Đàm Đàm cũng dành ít thời gian chạy tới xem náo nhiệt.
Khối đất này rất lớn, chừng bốn mươi mẫu, sát liền với tường vây của căn cứ. Căn cứ nhân khẩu dày đặc nhưng vẫn không để đưa khối đất lớn này vào sử dụng bởi vì đây là núi, có rất nhiều tảng đá, rễ cây, mặt đất cũng không bằng phẳng, xây nhà chẳn dễ dàng gì, đã vậy còn kề sát tường vây, cách bức tường chính là thế giới nguy hiểm bên ngoài, khiến cho người ta cảm thấy rất khôn an toàn. Vậy nên nó vẫn luôn bị bỏ xó, dần dà thành nơi chứa những thứ bỏ đi. dien-dan- Le- Quy Don
Xe hỏng gì đó cũng còn đỡ, đồ dùng sinh hoạt bỏ tại đó cũng quá khó coi, từ sau khi mưa to bắt đầu rơi, căn cứ phải đóng cửa, rác thải không thể mang ra ngoài căn cứ cũng chỉ có thể dồn về đây. Chưa kể địa thế thấp, nước tù cứ chảy hế về phía này, khiến nơi này càng thêm dơ dáy, bẩn thỉu, là một bãi phế liệu ngập nước.
Tóm lại là một chỗ không ai thèm, thậm chí còn không ai muốn tới, trừ người nhặt phế liệu.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mực nước sông ngoài căn cứ dần giảm xuống, những chiếc cống thoát nước quan trọng trong căn cứ bắt đầu phát huy tác dụng, nước đọng ở rất nhiều nơi đã từ từ rút đi. Diệp Tiêu tập hợp một số dị năng giả thổ hệ làm thông một đường thoát nước gần nhất, cho nước chảy đi hết.
Chảy suốt vài ngày nước cũng đã cạn, hôm nay Lâm Đàm Đàm đến xem, mặt đất đã không còn nước nữa, nhưng rác lộ ra cũng nhiều hơn. Một chiếc xe nâng đang ầm ầm xúc rác, nâng đến một chỗ đốt rác.
Rác còn chưa khô thật ra không dễ đốt nhưng nếu là lửa do dị năng giả hệ hỏa phóng ra thì không cần nhiên liệu vẫn có thể đốt lửa. Vài dị năng hỏa đứng nơi đầu gió, lâu lâu ném vài cái hỏa cầu ra đống rác liền cháy cực kỳ nhanh.
Cùng lúc đó cũng có mấy dị năng giả đứng đó thổi gió, điều khiển khí thải đốt ra bay ra phía ngoài căn cứ, tất cả mùi vị khác thường cũng phiêu tán đi hết.
Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu nhìn khói từ từ bay xa, chậm rãi tiêu tán trên không trung, lần đầu biết được thì ra dị năng giả có thể dùng như thế, làm đội phóng hỏa, ừm, ngầu đấy.
Quần chúng vây xem hiển nhiên còn kinh ngạc hơn cô nhiều lắm, họ bàn tán sôi nổi, người biết rõ tình hình còn nói quả nhiên không phải người bình thường, dị năng giả nhiều đến nỗi không có chỗ dùng à? dien-dan- Le- Quy Don
Không chỉ dừng lại ở đó, sau khi rác bị thanh lý, để lộ một mảnh đất gồ ghề lẫn lộn nhiều đá lởm chởm, mùi vị chua nồng, còn có ruồi nhặng bay tới bay lui, sau đó ba máy đào bới chuyên nghiệp chạy vào.
Những chiếc xẻng lớn nhuộm ánh mặt trời vàng rực rỡ, đặc biệt là xẻng có răng cưa cực sắc bén, từng nhát từng nhát xúc lên, ngay cả tảng đá lớn cũn bị chém thành hai nửa, đào đất dễ dàng thoải mái như lấy xẻng đào khoai tây vậy.
Lâm Đàm Đàm cảm thấy những răng cưa kia trông quen quen, nhìn cả buổi mới ngộ ra: “Đây chẳng phải là?”
Diệp Tiêu đứng cạnh cô nói: “Chính là những thứ mấy ngày nay Từ Thấm ôm trên tay.”
Suy đoán được chứng thực, Lâm Đàm Đàm câm nín. Mấy ngày nay Từ Thấm không nghịch thìa, chơi dao, cũng không giày vò những vật chất kim loại khác trong biệt thực mà lại mày mò mấy khối kim loại hình tam giác vừa to vừa dày vừa nặng mãi.
Lâm Đàm Đàm chỉ tình cờ thấy anh ta vào buổi tối, cũng không biết anh ta đang làm cái gì, thì ra đang cải tạo răng cưa cho những chiếc xẻng này.
Cô đoán anh ta tự mình cải tạo từng cái răng cưa sau đó dùng dị năng dung hợp chúng nó lại, cuối cùng lại gắn lên xẻng xúc đất.
Kim hệ của anh ta có thể thay đổi hình thái của kim loại, lại thêm một số công cụ hỗ trợ, làm hàn gì đó cunggx không nói chơi, từ khi anh ta có dị năng này chẳng kém gì biến mình thành một công nhân hàn điện, cửa sổ phòng trộm của biệt thự được anh ta hàn không thấy một dấu, y như mọc ra từ gạch, cái xẻng xúc đất trước mắt cũng như vậy.
Cô thử tìm, quả nhiên nhìn thấy Từ Thấm đang đứng trên một chỗ cao để xem máy móc đào bới, vẻ mặt nghiêm nghị, không nói cũng có thể thấy anh ta đang cảm thấy hài lòng.
Xúc đi tầng đất lẫn lộn đất đá và rễ cây, một mảng đất lớn bằng phẳng dần xuất hiện, sau đó có người mang ủng đi mưa cao cao, cầm bản vẽ khoa tay múa chân,. Lâm Đàm Đàm hỏi họ làm gì, Diệp Tiêu nói họ là kỹ sư thiết kế kiến trúc.
“..” Lam Đàm Đàm nhìn tư thế của người đó liền thấy có vẻ là một người cực kỳ chuyên nghiệp, trong lòn thầm phục.
Lát sau, người đó đến nói: “Đội trưởng Diệp, dựa trên khảo sát thực địa, chúng tôi có một số sửa chữa trong bản vẽ quy hoạch, mời anh xem thử. Thêm vào đó, tốt nhất mặt đất tốt nhất nên lót khoảng ba đến năm mét, địa thế hiện tại vẫn quá thấp.”
Lâm Đàm Đàm nhìn bản thiết kế xanh xanh đỏ đỏ, hoa cả mắt, Diệp tiêu nói: “Không thành vấn đề, trong hai ngày có thể hoàn thành.”
Người đứng đầu của những kỹ sư nọ chà tay, nói: “Sau đó chúng tôi cần tài liệu kiến trúc, chúng tôi có thể thử tự tạo ra xi- măng…” Ông ta dừng lại một lát, chắc là cảm thấy có hơi huyền ảo: “Dù có hơi khó, nếu có sự hỗ trợ của dị năng giả chắc vẫn có thể tạo ra, gạch cũng có thể tự nung nhưng thép thì không thể thiếu.”
“Những thứ đó không cần lo, sẽ có.”
Thủ lĩnh của đám kỹ sư nhếch môi, không nhịn được nói: “Đội trưởng Diệp, nếu cứ như vậy sẽ tiêu hao nhân vật lực rất lớn, nếu chỉ xây nhà trệt một tầng sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Tin tức vừa truyền ra, mọi người lập tức nhao nhao lên.
Không vì gì khác, mọi người đã chịu ngột ngạt lâu lắm rồi, ở một chỗ mật độ dân số đông đúc lâu vậy mà ngoài tý việc, nhiều người miệng ăn núi lở, nguy cơ lương thực càng lúc càng tăng cao, ngày nào cũng có người đói chết hoặc tự sát. Bọn họ cần hít thở không khí mới mẻ, cần tìm thức ăn!
Hơn nữa, căn cứ còn cam đoan, sợ mọi người sinh tồn khó khăn, ít nhất trong vòng nửa tháng, khi mọi người mang thức ăn tìm được từ bên ngoài vào căn cứ sẽ khôn cần phải nộp lên—lúc trước phải nộp ít nhất một phần ba.
Nhân dịp này mọi người tích cực hẳn, không quan tâm bên ngoài nguy hiểm, ngày đầu tiên cửa lớn căn cứ mở ra đã có rất nhiều người ra ngoài.
Có người đoán, đội của Diệp Tiêu đã xác định muốn ở lại phát triển trong căn cứ Ninh thị sẽ làm gì trong ngày hôm nay, chắc sẽ có hành động lớn gì đó nhỉ? Bọn họ sẽ lấy chỗ nào làm mục tiêu? Nông trường XX? Chợ nông sản XX? Căn cứ lương thực XX? Nhưng những người đó đều đoán sai, bọn người Diệp Tiêu hôm đó không ra khỏi căn cứ, họ bắt đầu xây nhà!
…
Địa điểm chính là khu rìa phía đông căn cứ, mảnh đất gần bãi đỗ xe nhất. Ngày khởi công, Lâm Đàm Đàm cũng dành ít thời gian chạy tới xem náo nhiệt.
Khối đất này rất lớn, chừng bốn mươi mẫu, sát liền với tường vây của căn cứ. Căn cứ nhân khẩu dày đặc nhưng vẫn không để đưa khối đất lớn này vào sử dụng bởi vì đây là núi, có rất nhiều tảng đá, rễ cây, mặt đất cũng không bằng phẳng, xây nhà chẳn dễ dàng gì, đã vậy còn kề sát tường vây, cách bức tường chính là thế giới nguy hiểm bên ngoài, khiến cho người ta cảm thấy rất khôn an toàn. Vậy nên nó vẫn luôn bị bỏ xó, dần dà thành nơi chứa những thứ bỏ đi. dien-dan- Le- Quy Don
Xe hỏng gì đó cũng còn đỡ, đồ dùng sinh hoạt bỏ tại đó cũng quá khó coi, từ sau khi mưa to bắt đầu rơi, căn cứ phải đóng cửa, rác thải không thể mang ra ngoài căn cứ cũng chỉ có thể dồn về đây. Chưa kể địa thế thấp, nước tù cứ chảy hế về phía này, khiến nơi này càng thêm dơ dáy, bẩn thỉu, là một bãi phế liệu ngập nước.
Tóm lại là một chỗ không ai thèm, thậm chí còn không ai muốn tới, trừ người nhặt phế liệu.
Sau cơn mưa trời lại sáng, mực nước sông ngoài căn cứ dần giảm xuống, những chiếc cống thoát nước quan trọng trong căn cứ bắt đầu phát huy tác dụng, nước đọng ở rất nhiều nơi đã từ từ rút đi. Diệp Tiêu tập hợp một số dị năng giả thổ hệ làm thông một đường thoát nước gần nhất, cho nước chảy đi hết.
Chảy suốt vài ngày nước cũng đã cạn, hôm nay Lâm Đàm Đàm đến xem, mặt đất đã không còn nước nữa, nhưng rác lộ ra cũng nhiều hơn. Một chiếc xe nâng đang ầm ầm xúc rác, nâng đến một chỗ đốt rác.
Rác còn chưa khô thật ra không dễ đốt nhưng nếu là lửa do dị năng giả hệ hỏa phóng ra thì không cần nhiên liệu vẫn có thể đốt lửa. Vài dị năng hỏa đứng nơi đầu gió, lâu lâu ném vài cái hỏa cầu ra đống rác liền cháy cực kỳ nhanh.
Cùng lúc đó cũng có mấy dị năng giả đứng đó thổi gió, điều khiển khí thải đốt ra bay ra phía ngoài căn cứ, tất cả mùi vị khác thường cũng phiêu tán đi hết.
Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu nhìn khói từ từ bay xa, chậm rãi tiêu tán trên không trung, lần đầu biết được thì ra dị năng giả có thể dùng như thế, làm đội phóng hỏa, ừm, ngầu đấy.
Quần chúng vây xem hiển nhiên còn kinh ngạc hơn cô nhiều lắm, họ bàn tán sôi nổi, người biết rõ tình hình còn nói quả nhiên không phải người bình thường, dị năng giả nhiều đến nỗi không có chỗ dùng à? dien-dan- Le- Quy Don
Không chỉ dừng lại ở đó, sau khi rác bị thanh lý, để lộ một mảnh đất gồ ghề lẫn lộn nhiều đá lởm chởm, mùi vị chua nồng, còn có ruồi nhặng bay tới bay lui, sau đó ba máy đào bới chuyên nghiệp chạy vào.
Những chiếc xẻng lớn nhuộm ánh mặt trời vàng rực rỡ, đặc biệt là xẻng có răng cưa cực sắc bén, từng nhát từng nhát xúc lên, ngay cả tảng đá lớn cũn bị chém thành hai nửa, đào đất dễ dàng thoải mái như lấy xẻng đào khoai tây vậy.
Lâm Đàm Đàm cảm thấy những răng cưa kia trông quen quen, nhìn cả buổi mới ngộ ra: “Đây chẳng phải là?”
Diệp Tiêu đứng cạnh cô nói: “Chính là những thứ mấy ngày nay Từ Thấm ôm trên tay.”
Suy đoán được chứng thực, Lâm Đàm Đàm câm nín. Mấy ngày nay Từ Thấm không nghịch thìa, chơi dao, cũng không giày vò những vật chất kim loại khác trong biệt thực mà lại mày mò mấy khối kim loại hình tam giác vừa to vừa dày vừa nặng mãi.
Lâm Đàm Đàm chỉ tình cờ thấy anh ta vào buổi tối, cũng không biết anh ta đang làm cái gì, thì ra đang cải tạo răng cưa cho những chiếc xẻng này.
Cô đoán anh ta tự mình cải tạo từng cái răng cưa sau đó dùng dị năng dung hợp chúng nó lại, cuối cùng lại gắn lên xẻng xúc đất.
Kim hệ của anh ta có thể thay đổi hình thái của kim loại, lại thêm một số công cụ hỗ trợ, làm hàn gì đó cunggx không nói chơi, từ khi anh ta có dị năng này chẳng kém gì biến mình thành một công nhân hàn điện, cửa sổ phòng trộm của biệt thự được anh ta hàn không thấy một dấu, y như mọc ra từ gạch, cái xẻng xúc đất trước mắt cũng như vậy.
Cô thử tìm, quả nhiên nhìn thấy Từ Thấm đang đứng trên một chỗ cao để xem máy móc đào bới, vẻ mặt nghiêm nghị, không nói cũng có thể thấy anh ta đang cảm thấy hài lòng.
Xúc đi tầng đất lẫn lộn đất đá và rễ cây, một mảng đất lớn bằng phẳng dần xuất hiện, sau đó có người mang ủng đi mưa cao cao, cầm bản vẽ khoa tay múa chân,. Lâm Đàm Đàm hỏi họ làm gì, Diệp Tiêu nói họ là kỹ sư thiết kế kiến trúc.
“..” Lam Đàm Đàm nhìn tư thế của người đó liền thấy có vẻ là một người cực kỳ chuyên nghiệp, trong lòn thầm phục.
Lát sau, người đó đến nói: “Đội trưởng Diệp, dựa trên khảo sát thực địa, chúng tôi có một số sửa chữa trong bản vẽ quy hoạch, mời anh xem thử. Thêm vào đó, tốt nhất mặt đất tốt nhất nên lót khoảng ba đến năm mét, địa thế hiện tại vẫn quá thấp.”
Lâm Đàm Đàm nhìn bản thiết kế xanh xanh đỏ đỏ, hoa cả mắt, Diệp tiêu nói: “Không thành vấn đề, trong hai ngày có thể hoàn thành.”
Người đứng đầu của những kỹ sư nọ chà tay, nói: “Sau đó chúng tôi cần tài liệu kiến trúc, chúng tôi có thể thử tự tạo ra xi- măng…” Ông ta dừng lại một lát, chắc là cảm thấy có hơi huyền ảo: “Dù có hơi khó, nếu có sự hỗ trợ của dị năng giả chắc vẫn có thể tạo ra, gạch cũng có thể tự nung nhưng thép thì không thể thiếu.”
“Những thứ đó không cần lo, sẽ có.”
Thủ lĩnh của đám kỹ sư nhếch môi, không nhịn được nói: “Đội trưởng Diệp, nếu cứ như vậy sẽ tiêu hao nhân vật lực rất lớn, nếu chỉ xây nhà trệt một tầng sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Danh sách chương