“Em em em tự ăn!” Trong bỗng chốc quẫn bách cực độ Lâm Đàm Đàm vội nói, Diệp Tiêu không để cô thò tay ra: “Há miệng.”

Lâm Đàm Đàm lúng túng không biết làm sao, nhìn cơm trước mắt, không ăn cũng phải ăn.

Cuối cùng cô đành tỏ vẻ đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu: “Em sai rồi.”

Diệp Tiêu cụp mắt nhìn cô: “Sai ở đâu?”

“Em nên nghe lời anh về biệt thự nghỉ ngơi, dù không về cũng không nên thể hiện như thế.” Cô chớp mắt, nhìn đôi mắt to tròn chân thành của em nè! “Nhưng em xin cam đoan, ngày mai, chậm nhất là trong hai ngày tay em sẽ khỏi, thật mà!”


Diệp Tiêu nhìn cô một lát, nói: “Trước khi tay khỏi thì không được ra khỏi cửa.”

“A? Nhưng mà…” Nhưng còn nhiều bệnh nhân như vậy phải làm sao đây?

Diệp Tiêu nói tiếp: “Cứu người là việc tốt nhưng phải lượng sức mà làm. Bây giờ em bị thương, phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Hơn nữa không phải em nói không còn nhiều bệnh nhân bệnh nặng nữa à?”

Cũng đúng, Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ một hồi, vẫn đồng ý, chủ yếu là vì cô thấy không đồng ý thì ải này đương nhiên không qua được.

Cô lại tha thiết cầu mong: “Thế… em có thể tự ăn chưa?”

Diệp Tiêu không còn cách nào đành bỏ thêm canh gà và gà xé vào bát cơm, thêm tý thịt sơn dương và thức ăn, lấy đi chiếc đũa, đặt muỗng vào rồi đầy tới trước mặt cô: “Ăn đi.”

Lâm Đàm Đàm thở dài một hơi, ngoan ngoãn cầm muỗng lên ăn, ăn cực kỳ chăm chú, sợ cái tay run của mình lại chọc giận Đại Ma Vương bên cạnh.

Dáng vẻ hạ mắt toàn tâm toàn ý tranh đấu với đồ ăn cực kỳ giống một chú mèo nhỏ tập trung ăn cơm, ánh mắt Diệp Tiêu cũng dịu xuống, không nhịn được đưa tay ra sờ mái tóc mềm mại của cô.

“Hử?” Lâm Đàm Đàm ngậm một miệng cơm ngẩng đầu nhìn anh, dùng mắt hỏi.

“Không có gì.”

Ban đầu Lâm Đàm Đàm còn rất áp lực nhưng đêm nay đồ ăn thật sự quá ngon, cô cũng rất đói bụng, lần ăn này ăn đến vui vẻ, vứt luôn Diệp Tiêu sang một bên.


Ăn hết một chén cơm, cô thỏa mãn thở ra. Diệp Tiêu hỏi cô có muốn ăn thêm không, cô lắc đầu: “Vậy em uống thêm chút canh đi.” Cô bắt đầu ăn từng muỗng từng muỗng canh gà.

Chất thịt của gà biến dị chắc nịt hơn gà bình thường, làm thành canh rất ngon, cô vừa uống vừa hỏi Diệp Tiêu: “Anh ăn chưa?”

“Chút nữa anh ăn.”

“À.” Cô uống hai ba ngụm hết chén canh: “Em ăn no rồi.”

Diệp Tiêu đứng dậy thu dọn chén đũa, Lâm Đàm Đàm muốn giúp đỡ nhưng lại bị từ chối, cô dè dặt cẩn trọng nhìn anh: “Anh còn giận à?”

Diệp Tiêu dừng tay, thở dài nói với cô: “Anh không giận.”

Gạt người, rõ ràng anh đang giận.

“Nhưng…” Quả nhiên đến đây đã chuyển ý, Lâm Đàm Đàm vểnh tai, Diệp Tiêu nói: “ Em phải hứa với anh, phải yêu quý bản thân. Một tay của em đã bị thương, tay kia lại bị tổn thương nữa, càng phải chú ý, đừng bất cẩn với thân thể của chính mình.”

Lâm Đàm Đàm có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu: “Em đâu có không cẩn thận đâu. Em biết rồi, em hiểu mà, em sẽ nhớ kỹ.”

Diệp Tiêu liếc mắt một cái đã nhìn ra cô chỉ nói cho có, hết cách: “Đừng chỉ nói ngoài miệng, nếu còn lần sau, anh sẽ không nhịn được mà…” Anh nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô dưới ánh đèn, không khỏi hạ giọng, nuốt câu định nói tiếp về.

Lâm Đàm Đàm hơi mở to mắt, vừa sợ vừa thận trọng hỏi: “Sẽ không nhịn được mà đánh em hả?”


Diệp Tiêu: “…”

Không nhịn được tình cảm trong lòng mà ôm em, không nhịn được mà thay em dàn xếp những chuyện đã định, không nhịn được mà giam cầm em bên cạnh mọi lúc.

Diệp Tiêu buồn bực dùng sức xoa đầu cô, xoa đến mức tóc cô loạn hết lên, bưng khay ra ngoài: “Ngủ đi.”

“Này!” Lâm Đàm Đàm bĩu môi, ôm đầu ngẩn người một lát, rốt cuộc anh có ý gì đây? Thôi kệ, ngủ thôi.

Cô thả ra một đoàn lửa yếu ớt, hong đệm giường chăn màn một lượt, sưởi cho ấm áp, chui vào trong lại thoải mái thở ra một hơi, thoáng chốc đã ngủ.

Khi Diệp Tiêu xuống lầu, những ngườu khác đã cơm nước xong, cũng rất có mắt nên không hỏi nhiều. Diệp Tiêu cũng không






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện