Lâm Đàm Đàm trị liệu cho Diệp Tiêu hồi lâu, về phòng ngủ một giấc ngon lành rồi lại chạy qua xem, ngực Diệp Tiêu vẫn là một mảng đỏ tươi, hơn nữa một ít thịt khó khăn lắm mới mọc lại còn xu thế bị cháy đen.

Cô nhíu chặt mày: “Sao lại có thể như vậy?”


Cô nghĩ một lúc lâu, giật mình nhận ra đây là vết thương do dị năng tạo ra, không giống với miệng vết thương bình thường, năng lượng hỏa hệ vẫn nấn ná ở bên trong miệng vết thương của Diệp Tiêu, nếu không thanh trừ triệt để cỗ năng lượng này, miệng vết thương rất khó lành.

Dị năng hỏa hệ, đương nhiên dùng dị năng thủy hệ để khắc chế, tiêu trừ là tốt nhất.

Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu một lát.

Bên ngoài trời đã sắp sáng mà chưa sáng, trong phòng vẫn sáng đèn, Diệp Tiêu nghe lời nằm trên giường, nếu không phải trên ngực lộ ra một mảng vết thương to lớn thì quả thực không giống một người bị thương.

Diệp Tiêu cũng không cảm thấy quá lo lắng về vết thương của mình, anh biết vết thương này không tổn hại đến căn cơ của anh, cùng lắm thì chịu nhiều đau hơn một chút.


“Có gì khó khăn à? Hay không trị được?”

Lâm Đàm Đàm mấp máy môi: “Anh nhắm mắt lại.”

Diệp Tiêu chớp mắt, trong mắt có chút khó hiểu, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.

Không lâu sau, anh cảm thấy miệng vết thương bị cỗ lạnh lẽo trùm lấy, loại cảm giác này không giống với dây năng lượng mộc hệ của Lâm Đàm Đàm. Năng lượng mộc hệ ấm áp nhu hòa khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, lần này lại là cảm giác lạnh lẽo, nhưng đã hoàn toàn giảm bớt cảm giác cực nóng vẫn ẩn ẩn nơi lồng ngực bị cháy, hoàn toàn xua tan nó.

Trời dần sáng lên.


Bên ngoài đã có tiếng người khác đi lại.

Lâm Đàm Đàm tỏ vẻ không thể cho người khác biết cô






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện