Anh ta cười cảm kích với Lâm Đàm Đàm, Diệp Tiêu từ phòng họp bước ra, thấy bọn họ đứng chung một chỗ, còn cười với nhau thì híp mắt đi tới: “Đàm Đàm, Minh Trạch.”
Lâm Đàm Đàm nói với Diệp Tiêu chuyện cô muốn thuê những người kia, Diệp Tiêu đồng ý, nhân sự của tổ trị liệu quả thật quá ít.
Minh Trạch tỏ ý anh ta phải về phòng khám làm việc, nhìn bóng lưng anh ta, Diệp Tiêu lại nhìn Lâm Đàm Đàm, không kiềm được bèn hỏi: “Em thích người giống như anh ta à?”
Lâm Đàm Đàm xém bị nước miếng của mình làm sặc chết, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh còn xoắn xuýt chuyện này à?”
Diệp Tiêu bày ra vẻ mặt ‘anh có lý’: “Anh lo lắng mà, lúc trước em cũng ngầm thừa nhận rồi.”
Lâm Đàm Đàm thầm mắng ‘ngầm thừa nhận cái rắm!’.


Nhưng cô không muốn những chuyện đâu đâu này trở thành khúc mắc của Diệp Tiêu, đành phải nói rõ: “Em không thích loại đó, thoạt trông rất nho nhã yếu đuối.

Em cũng không thích anh ấy, anh ấy chỉ có dị năng mộc hệ, chỉ có thể cứu người, lúc nguy hiểm lại không tự bảo vệ được, em không thích như vậy.”
Cô càng nói, khóe miệng Diệp Tiêu càng cong lên, cô thấy rất buồn cười, cũng vui vì anh cảm thấy cui vẻ: “Anh thích người như anh hơn.”
Diệp Tiêu nhìn cô: “Em còn nói muốn anh ta làm bạn trai em.”
Lâm Đàm Đàm: “…” Sao anh nhỏ nhen quá vậy? Cô nói: “Em phát điên, thuận miệng nói bừa, lúc đó muốn dùng cái này làm cớ để từ chối anh thôi, nhưng mà em đổi ý rồi, đừng nhắc lại nữa.”
Cuối cùng Diệp Tiêu cũng vừa lòng, Lâm Đàm Đàm vội kéo anh sang đề tài khác, hỏi anh cho cô làm đội phó có phải hơi kỳ không? Chung Hùng cũng là đội viên cũ trong đội các anh những cũng chưa được làm đội phó mà.

ngôn tình tổng tài
Diệp Tiêu bảo cô không cần lo lắng, Chung Hùng không quan tâm những thứ này, hơn nữa anh ấy không có dị năng là điều bất lợi nhất, anh ấy cũng cảm thấy sẽ không đàn áp được những người kia, làm đội phó cũng chỉ tự tìm thêm phiền phức.

Về Phần mấy người Mai Bách Sinh, kinh nghiệm của họ trong tiểu đội bảy vẫn còn ít, càng không nghĩ đến chuyện làm đội phó.
“Còn em, em làm đội phó cũng là danh xứng với thực, hơn nữa mấy người kia cũng đã biết em là dị năng giả ngũ hệ, không có suy nghĩ khác.”
“Biết hết rồi à… Khụ khụ, cùng lắm em chỉ nhiều dị năng hơn, cũng đâu nhất thiết phải làm đội phó.”
Diệp Tiêu cười nói: “Thế em nghĩ vầy đi.


Em là dị năng giả ngũ hệ, chuyện này không giấu được, người ta vừa thấy em có năng lực như vậy nhưng ở đại đội Chính Dương lại không được làm đội phó, phải ủy khuất làm một tổ trưởng tổ trị liệu nho nhỏ, khó coi làm sao.”
Ồ.

Lâm Đàm Đàm ngẫm lại, linh vật này cô vẫn nên làm thì hơn.
Cứ như vậy, “Đại đội Chính Dương” chính thức thành lập từ hôm nay, cả căn cứ nhanh chóng biết được tin tức, cũng biết bọn họ vẫn đang chiêu mộ rộng rãi.

Tuy rằng điều kiện gia nhập tương đối hà khắc, còn phải trải qua nhiều lần xét duyệt, nhưng nghe nói bao ăn bao ở, các loại phúc lợi khác cũng rất tốt, triển vọng phát triển rất cao, hơn nữa, bên trong phân phối chức năng cẩn thận, lần đầu thành lập đã ngay ngắn trật tự, khí thế hào hùng, vì thế có rất nhiều người muốn gia nhập.
Sắp tới, số người xin gia nhập sẽ rất nhiều, cũng may tổ quản lý thông tin nhân khẩu của đại đội lại chia ra một văn phòng chuyên đảm nhận việc nhận người, một đội người lớn đảm nhận các loại xét duyệt, phỏng vấn, cố gắng không để lọt mầm tốt, cũng hết sức tránh những kẻ lòng dạ khó lường trà trộn vào.
Ngày đại đội Chính Dương thành lập, tổ kiến trúc mới thành lập bị lôi ra một tổ, ra ngoài tường tìm chỗ bắt đầu đánh nền, xây phòng ở.
Cũng không còn cách nào, chỗ này không đủ cho năm ngàn người ở, lúc trước dự định có thể miễn cưỡng chen chúc nhau.

Nhưng bây giờ địa bàn đã rộng lớn, không cần thiết phải chen nhau làm gì, chưa kể sau này có thể còn có nhiều người hơn.
Địa bàn Diệp Tiêu lấy được từ chỗ Lữ Kiếm Bình lần thứ hai rất lớn, có đến mấy cái ngã tư, chỉ cần anh có quyền sử dụng khu vực này thì cũng có thể tùy ý xây nhà, anh vốn dĩ không quan tâm những người đang sống ở đây, cũng không thể bắt bọn họ rời khỏi, nhưng nếu thật sự muốn dọn đủ đất để xây nhà thì khó tránh phải dỡ bỏ một số phòng ở cũ.

Vì thế, việc phá bỏ và di dời cũng sinh ra đúng lúc, họ sẽ chịu trách nhiệm liên lạc với những người vốn sinh sống ở những nơi đó, cho họ một số phòng ở, bồi thường cho việc rời bỏ phòng cũ.
Mọi người sống ở đây quả thực không thể tin còn có chuyện tốt như vậy nên rất vui vẻ, ai lại không muốn ở trong phòng xi- măng rắn chắc của đại đội Chính Dương cơ chứ, dù cho điều kiện kém chút cũng được, huống chi đại đội Chính Dương còn cho họ một khoản bồi thường nhất định bằng vật tư.

Những người ở nơi khác nghe thấy chuyện tốt này đều hận lúc trước sao không chọn địa điểm sinh sống ở nơi đó, giờ nghĩ lại, đi nhầm một bước lại không được hưởng chuyện tốt như vậy… Người dân nguyên bản vẫn có thể sống tiếp, nhưng những người khác muốn ở chỗ này, phải xem ý của Diệp Tiêu.
Lúc đại đội Chính Dương rầm rầm rộ rộ tiến hành xây dựng, lại có một đợt lính đánh thuê đến căn cứ Ninh thị, bọn họ chuyên nghiệp hơn đám người Đinh Cẩm Ba, lập kế hoạch A, kế hoạch B, kế hoạch C, hơn nữa còn phân công cực kỳ rõ ràng, ai thăm dò, ai bám đuôi cũng chia thật kỹ, sau đó tiến vào căn cứ trong sự lo lắng.
Nhưng bọn họ không biết, trước khi bọn họ đến đã có một đám người “chiết kích trầm sa” (*) tại đây, Diệp Tiêu càng đề cao cảnh giác, đã nhét người mình vào đội ngũ thủ cửa lớn căn cứ, những người này cực kỳ nhạy cảm với những gương mặt lạ, phàm là người lạ đều bị quan sát cẩn thận và tra hỏi.
(*) Chiết kích trầm sa: đây là 1 phần trong câu “Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu (折戟沉沙鐵未消)- trong bài Xích Bích hoài cổ.

Tạm dịch là: Ngọn kích gãy chìm trong bãi cát (đã lâu ngày) mà sắt vẫn chưa tiêu.

(Theo trang Học tiếng Trung Quốc).
Đám lính đánh thuê mặc dù đã rất cố gắng thu lại hơi thở của mình, làm cho mình giống người bình thường hết sức có thể, đối mặt với căn cứ nho nhỏ vẫn có chút khinh thường trong lòng nên họ cũng không ngụy trang bản thân quá kỹ.
Vì thế, cửa đầu tiên cũng không qua được, cả đám bị giữ lại một chỗ, dù bọn họ giả bộ không biết nhau cũng vô dụng, người được Diệp Tiêu phái tới canh gác đều vô cùng sâu sắc, trong đó có cả cảnh sát hình sự và thám tử tư dày dặn kinh nghiệm, khả năng quan sát đều rất chuẩn xác.
Chạng vạng hôm đó, Diệp Tiêu đã được thông báo có một đám sa lưới, anh đích thân đến phỏng vấn, quả thật là lính đánh thuê đến vì Lâm Đàm Đàm, sau lưng là một tổ chức tư nhân ở thủ đô, không có liên quan đến Mẫn Diên Đức, đương nhiên cũng không biết gì về Thần Cơ.
Về phần phải xử lý những người này thế nào? Một đám bảy người, nếu giết thẳng tay thì hình như cũng không nhân đạo cho lắm, Diệp Tiêu ngẫm nghĩ: “Bây giờ không phải xi- măng để xây còn chưa đủ dùng à? Cho đám người này đi hỗ trợ nấu xi-măng đi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện