Lúc đầu Vương Xuân Thảo còn không quá tin lời Hoắc Nhung nói, nhưng sau khi cô nói xong, biểu cảm bà thím hoảng loạn ánh mắt lập lòe, lập tức tin bảy tám phần.

Vương Xuân Thảo tiến lên giữ quần áo bà ta, xô đẩy hai cái: "Em hãy nói thật với chị, chị cùng cha Hồng Mai tin tưởng em như vậy, con gái cũng giao cho em, em sẽ không lừa chúng ta chứ?"

Bà ta lại không dám nhìn Vương Xuân Thảo.

Khi hai người đang giằng co thì Triệu Hồng Mai đột nhiên tiến lên, nhìn chằm chằm bà thím, hỏi: "Thím, thím thật sự nhận tiền của người ta?"

Bà ta đang phiền vì bị chị dâu hỏi, lại thêm Triệu Hồng Mai, rốt cuộc không nhịn được gào lên: "Phải, là tao nhận tiền của người ta, nhưng tao tìm cho mày một gia đình có tiền, tao coi như nửa bà mối đi, nhận chút tiền không phải sao? Cha mày mẹ mày đều đồng ý rồi, chính mày cũng không có ý kiến, giờ la hét với tao cái gì nữa?"

Triệu Hồng Mai cắn chặt môi đầy căm hận: "Vốn dĩ cháu không muốn gả cho người khác, là thím xúi giục mẹ cháu, để bà ấy quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin cháu, cháu cho rằng ít nhiều gì thím cũng vì nhà chúng cháu, kết quả thím chỉ vì bản thân mình!"

Triệu Hồng Mai vừa nói vừa lùi về sau hai bước, nhìn Vương Xuân Thảo bất ngờ quỳ xuống: "Mẹ, con gái bất hiếu, con không muốn gả, con thích anh Nhị Quân, con không muốn gả cho người khác, cũng không muốn làm mẹ kế cho người ta, ân mẹ sinh con nuôi con, đời này con làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý báo đáp, nhưng con không muốn nửa đời sau trông coi nước đái nước tiểu cho một người đàn ông không quen biết, ngoại trừ anh Nhị Quân, con không muốn gả cho người khác."

Triệu Hồng Mai vừa nói vừa dập đầu hai cái với mẹ mình, Vương Xuân Thảo nghe vậy ngồi xuống đất, cái gì cũng không nói.

Bà không còn mặt mũi đe dọa Triệu Hồng Mai, cho dù chồng bà đợi số tiền này cứu mạng, bà cũng không còn mặt mũi nói lại lời này.

Hoắc Nhung ở đây tốn nước miếng nửa ngày chính là chờ những lời này, cô nhìn lướt qua Đảng Thành Quân, anh gật đầu với cô, biết cô muốn làm gì, trước khi tới hai người đã nói qua, anh đồng ý ủng hộ bất kì quyết định gì của cô, cũng đồng ý giúp Hoắc Nhị Quân việc gấp này, tháo gỡ trở ngại nhất thời này cho anh vợ.

"Dì, anh hai quan tâm chị Hồng Mai, cũng quan tâm chuyện hôn nhân với nhà dì, chỉ cần mọi người giải quyết tốt lo lắng trong nhà, tiền uống thuốc của chú nếu không đủ, bọn cháu có thể nghĩ biện pháp khác, cho mọi người mượn."

Không phải Hoắc Nhung vì người khác, lòng dạ cô không tốt như vậy, chính là cô nhìn không nổi dáng vẻ kia của anh hai, trước khi tới cô đã thương lượng với chồng, nếu bản thân Triệu Hồng Mai tỉnh ngộ, không muốn gả nữa, cô liền lấy ra 200 đồng, cho nhà họ Triệu mượn, để nhà họ giải quyết việc khẩn cấp trước.

Vốn dĩ Vương Xuân Thảo đang ngồi sững sờ trên mặt đất, nghe Hoắc Nhung nói bất ngờ đứng dậy.

Bà cũng không phải cỏ cây, Hoắc Nhị Quân đối với Hồng Mai nhà bà thế nào, với người nhà bà ra sao bà có thể không biết ư? Nếu không phải bệnh của cha Hồng Mai mắt thấy sắp không xong, bà cũng sẽ không nghe em dâu này, hủy đi nhân duyên của Hoắc Nhị Quân và con gái.

Thím Triệu Hồng Mai nghe xong cũng nóng nảy: "Chị dâu, nhưng chị đã đồng ý với em, chị đã từ hôn với nhà họ Hoắc, sính lễ bên đó cũng đã lấy lại, chị cho rằng Hoắc Nhị Quân là bùn nặn à, không tức giận chút nào sao? Chị sẽ không thật sự cho rằng một con nhóc có thể làm chủ nhà họ Hoắc chứ? Nó nói lấy tiền liền lấy tiền? Chính nó có thể có bao nhiêu tiền? Hồng Mai, Hồng Mai cháu đừng tin nó."

Trong mắt Triệu Hồng Mai lại dâng lên tia hy vọng, cô không bỏ được Hoắc Nhị Quân, cũng không bỏ được cha mẹ, nằm mơ cô cũng muốn một giải pháp đẹp cả đôi đường, nếu nhà họ Hoắc thật sự có thể bỏ ra một số tiền cho cha cô chữa bệnh, vậy cô không cần khó xử nữa.

Mắt Triệu Hồng Mai chứa đầy kì vọng nhìn Hoắc Nhung, đang muốn đồng ý, cổng nhà lại bị người khác một chân đá văng.

Hoắc Nhị Quân mặt không cảm xúc đứng ở bên ngoài, người xem náo nhiệt thấy dáng vẻ này của anh cũng không dám tới gần, tụ tập rất xa xung quanh nhà họ Triệu.

"Anh không đồng ý." Ánh mắt quét qua đám người trong sân, bỏ qua gương mặt tràn đầy kỳ vọng của Triệu Hồng Mai, cuối cùng dừng lại trên người Hoắc Nhung.

Hoắc Nhung nhanh chóng chạy lên trước: "Anh hai? Sao anh tới vậy?"

Hoắc Nhị Quân hỏi một đằng mà trả lời một nẻo lặp lại: "Anh không đồng ý."

Hoắc Nhung nói cha mẹ lừa Hoắc Nhị Quân chuyện bọn cô tới thôn Bình Khê, chính vì sợ anh ấy biết sẽ không đồng ý, Hoắc Nhung đã nghĩ qua, 200 đồng này không phải là cho không, dù sao cũng là tiền của Đảng Thành Quân, cha mẹ cô chắc chắn sẽ không đồng ý dùng không, nhưng có thể coi như các cô cho anh hai mượn, chỉ cần anh hai thật tốt, sau này kiếm tiền trả lại cho cô là được.

Hoắc Nhị Quân nhìn cô, khóe miệng hiện ra nụ cười nhẹ, nói: "Trở về là trở về, còn lén lén lút lút, tối qua em gọi anh, anh đều nghe thấy."

Hoắc Nhung nghe anh hỏi một đằng đáp một nẻo trong lòng càng thêm khó chịu, túm tay áo anh.

"Anh hai, cái này không phải một mình em quyết định, em đã bàn bạc với Thành Quân, tiền này coi như anh mượn, sau này anh có tiền trả lại là được."

Hoắc Nhị Quân nghe xong vẫn lắc đầu: "Em gái, em không hiểu, anh làm việc cho nhà cô ấy là vì anh đau lòng cô ấy một mình không dễ dàng gì, anh đau lòng cho người vợ chưa qua cửa của mình, anh vui vẻ."

"Nhưng nếu vì chuyện kết hôn của mình kéo cả nhà và Thành Quân xuống nước, vậy anh khẳng định không đồng ý."

Anh nói lời này trầm thấp lại như đinh đóng cột, Triệu Hồng Mai vốn muốn tiến lên trước hai bước để gần anh hơn chút, nghe được lời này của anh, thì đột nhiên hiểu rõ gì đó.

Quả nhiên ngay sau đó Hoắc Nhị Quân kéo Hoắc Nhung sang một bên, nhìn Triệu Hồng Mai: "Hồng Mai, lúc trước khi xem mắt anh đã nói, nếu anh vừa ý em, mặc kệ tình huống trong nhà em thế nào, anh đều bằng lòng. Hai chúng ta đính hôn, cha mẹ em chính là cha mẹ anh, các em em chính là em anh, em làm chị phải chăm sóc, anh làm anh rể cũng không thể qua loa."

"Nếu nhà em thiếu tiền có thể nói với anh. Anh có bao nhiêu cho bấy nhiêu, bản thân anh nguyện ý. Nhưng cha mẹ em không nói tiếng nào liền thoái hôn, cha anh cũng vì chuyện chúng ta mấy ngày nay đã không chợp mắt, mẹ anh từ hôm bà mối tới nhà liền ốm tới giờ, vì chuyện của anh lo lắng tức giận. Ngay cả em gái em rể anh, vừa mới trở về cũng vì chuyện của anh chạy khắp nơi."

"Em đau lòng cho cha mẹ, các em của em, anh cũng đau lòng cho cha mẹ, các em của anh, nếu nhà họ Triệu đã hủy hôn, vậy hai chúng ta vẫn là kết thúc đi."

Từ khi Hoắc Nhị Quân bắt đầu nói câu đầu tiên, Triệu Hồng Mai đã khóc không thành tiếng, hôm qua khi anh tới tìm cô cô cũng khóc, nhưng lúc đó và hiện tại không giống nhau.

Cô là một cô gái thông minh, chỗ nào có thể nghe không hiểu chứ, hôm qua là Hoắc Nhị Quân không cam lòng, là không buông bỏ được, hôm nay thì khác, anh thật sự đã không muốn cùng cô bắt đầu lại lần nữa.

Hoắc Nhị Quân một hơi nói hết với Triệu Hồng Mai, lại nhìn về phía Vương Xuân Thảo, cười một cái, trên mặt anh hiện ra lúm đồng tiền giống hệt Hoắc Nhung, lại làm người ta cảm thấy đau lòng khó chịu.

"Dì, Hồng Mai là con gái lớn nhất của dì, nhưng cô ấy cũng không phải vừa sinh ra liền là chị, dì đau lòng đứa nhỏ, cũng đau lòng cô ấy, nếu dì thật sự gả cô ấy cho gia đình đó thì cả đời cô ấy liền bị hủy."

Vốn dĩ anh không cần phải nói mấy lời này, nhưng anh không nhịn được, anh hy vọng dù Triệu Hồng Mai không gả cho mình cũng có thể gả cho một người tốt khác.

Anh nói xong, cuối cùng nhịn không được quay đầu đè lên vành mắt, trong lòng Hoắc Nhung vô cùng khó chịu, lại bị anh kéo cánh tay.

Anh một tay kéo Hoắc Nhung, một tay kéo Hoắc Tam Hưng, lại nhìn về phía Đảng Thành Quân, cười đùa nói: "Đi, trở về, còn ngại anh hai chưa bị người ta chê cười đủ sao?"

Hoắc Nhung một câu cũng không nói ra nổi, bị anh kéo ra rất xa nhà Triệu Hồng Mai mới nhịn không nổi hai mắt đỏ hoe quay đầu ôm lấy anh.

"Khóc cái gì? Anh hai còn có thể không ai muốn nữa sao?" Hoắc Nhị Quân ra cửa thì giống như không có việc gì, xoa đầu Hoắc Nhung, cười an ủi cô.

Nhưng anh càng như vậy cô càng hiểu rõ, anh hai cô đây là thật sự rất đau lòng.

"Nói bậy, khẳng định có người muốn anh hai, sau này anh hai chắc chắn sẽ tìm cho em một chị dâu vô cùng ưu tú." Hoắc Nhung đỏ mắt nhỏ giọng nói.

Hoắc Nhị Quân ừ một tiếng, dùng sức gật đầu.

"Đừng khóc nữa, là cô gái đã gả cho người ta, đừng để người khác cười."



Không ai khuyên Hoắc Nhị Quân nữa, bọn họ cũng biết tính tình anh như vậy, một khi đã quyết định chín con trâu cũng kéo không được, anh thích Triệu Hồng Mai, nhưng trong chuyện này nhà họ Triệu đã giẫm lên giới hạn của anh, anh không thể làm cũng không muốn làm.

Bốn người quay về thôn Hoắc gia, liền nhìn thấy Lưu Quế Hương đứng ngồi không yên ở cổng nhà, hiển nhiên đã đợi bên ngoài rất lâu, Hoắc Nhị Quân dẫn em trai em gái tiến lên trước, không đợi bà nói chuyện, anh đã cười trước, nói: "Mẹ, hôm qua con uống rất nhiều rượu nên khó chịu, muốn uống rượu gạo mẹ nấu."

Lưu Quế Hương vừa nhìn dáng vẻ này vừa nghe câu này chỗ nào còn không rõ nữa, nước mắt ngay lập tức chảy ra, liên tục gật đầu nói: "Đi, vào nhà vào nhà, mẹ nấu rượu gạo cho con."

Hoắc Tam Hưng đi theo Hoắc Nhị Quân vào nhà, vợ chống Hoắc Nhung thì theo Lưu Quế Hương vào phòng bếp, Lưu Quế Hương tinh thần ngẩn ngơ đi nấu rượu gạo, bị Đảng Thành Quân ngăn cản.

"Mẹ, mẹ với Tiểu Dung ngồi đó đợi đi, con nấu cho anh hai một chén."

Không đợi bà từ chối, Hoắc Nhung đã ấn người ngồi xuống ghế trước, nói một lần chuyện phát sinh ở nhà Triệu Hồng Mai cho bà biết.

Lưu Quế Hương nghe xong thở dài một hơi nói: "Thực ra mẹ đã đoán được, anh hai con ngày thường nhìn hiền lành dễ nói chuyện, thực ra bên trong rất cứng đầu, chuyện này nhà họ Triệu không nói trước mặt chúng ta còn tốt, nói trước mặt chúng ta thì hai đứa nó không quay lại được."

Lưu Quế Hương nói lại muốn khóc, Hoắc Nhung thấy trong thời giân ngắn ngủi mắt bà đã sưng lên rồi, vội vàng an ủi nói: "Mẹ đừng lo lắng, anh hai không chỉ cao lớn tính tình tốt, còn thương vợ, khẳng định sẽ tìm được đối tượng cực kì tốt."

"Đâu có dễ dàng vậy, cô gái thích hợp trong thôn đã sớm lấy chồng rồi, anh hai con còn lớn hơn Thành Quân, còn trì hoãn thời gian dài như vậy, đi đâu tìm được cô gái phù hợp chứ?"

Hoắc Nhung nhớ tới chuyện đêm qua nói với Đảng Thành Quân, tiện thể nói: "Mẹ, nếu không để anh hai vào thành phố xem thế nào?"

Quả nhiên ngay lập tức Lưu Quế Hương phân tâm: "Cái gì? Vào thành phố? Nó không có công việc không có thân phận, vào thành phố làm cái gì? "

Cô đem ý kiến của Đảng Thành Quân nói một chút với bà, quả nhiên theo bản năng bà muốn lắc đầu.

Hoắc Nhung lại nắm tay bà: "Mẹ, mẹ nghe con nói, vào thành phố mở mang kiến thức không ít, chúng con đều cảm thấy hai năm này chính sách chắc chắn sẽ thay đổi, người đồng đội kia của Thành Quân đã bắt đầu cùng người khác kết hội làm buôn bán nhỏ rồi, tuy bây giờ phải làm cẩn thận, nhưng con tin không lâu nữa liền có thể thẳng lưng lên."

"Bây giờ anh hai đi chỉ làm trợ thủ giúp người ta, cũng không để bản thân anh ấy làm gì, coi như để anh ấy ra ngoài đi dạo, giải sầu, cũng tăng thêm kiến thức, giống như năm đó anh cả cùng người ta ra ngoài lưu lạc, không phải mọi người cũng yên tâm đó sao?"

Đảng Thành Quân yên lặng nấu rượu gạo không nói chuyện, Hoắc Nhung vẫn luôn an ủi, xây dựng tâm lí cho mẹ cô.

Lưu Quế Hương không thể so sánh với phụ nữ nông thôn khác, tuy bà không có bao nhiêu kiến thức, nhưng bà sẽ không bao giờ bỏ qua lời nói của con cái.

Mỗi câu của Hoắc Nhung bà đều nghe, tuy cuối cùng chưa có bày tỏ thái độ rõ ràng, nhưng rốt cuộc đã nới lỏng thái độ.

"Để anh hai con thư thư trước, sau lại hỏi ý kiến nó đi. Còn có cha con, cũng bàn bạc với ông ấy một chút, mẹ là phụ nữ cái gì cũng không hiểu, mẹ chỉ có một yêu cầu, chính là các con đều bình an khỏe mạnh, mẹ không cầu nhà chúng ta kiếm được nhiều tiền, chỉ cần người một nhà khỏe mạnh là được."

Hoắc Nhung ôm vai mẹ mình, vừa vỗ vừa gật gật đầu.

Rượu gạo Đảng Thành Quân nấu đã xong, Hoắc Nhung bưng chén vào nhà chính.

Hai anh em Hoắc Nhị Quân mỗi người ngồi một ghế dựa, cũng không nói chuyện, thấy Hoắc Nhung bưng rượu gạo vào, Hoắc Nhị Quân lập tức vươn tay ra nhận lấy uống một hơi hết hơn nửa, mắt thấy đáy chén rượu gạo mới đặt xuống, cười nói: "Tay nghề của Thành Quân đi."

Hoắc Nhung thấy anh có tâm nói chuyện, nhanh chóng tiếp lời: "Anh hai thật lợi hại, sao anh nếm ra được?"

Cô đã uống rượu gạo nhiều lần, trái lại nếm không ra có gì không giống, hơn nữa rượu gạo đều là Lưu Quế Hương lên men, nấu một chút, có thể không giống ở đâu chứ? Hoắc Nhị Quân lại lắc đầu: "Vừa nếm liền biết không phải mẹ làm, mẹ coi đường như bảo bối, mỗi lần nấu đều hận không thể cho nửa hũ vào, ngọt chết được."

Rượu gạo của Đảng Thành Quân lại không ưu ái đường như vậy, vừa phải, thích hợp nhất để xoa dịu sự khó chịu của dạ dày sau khi uống rượu.

Hoắc Nhung và Hoắc Tam Hưng thấy thế liền nhanh chóng thuận theo lời anh, tìm lời trò chuyện với anh hơn nửa ngày, Hoắc Nhị Quân lại giống người không có chuyện gì, cười thì cười nói thì nói, trên mặt không nhìn ra chút khó chịu nào.

Lúc này tâm tư Hoắc Nhung mới thả lỏng một chút, nhưng rất nhanh cô nhận ra bản thân yên tâm quá sớm, bởi vì mấy ngày kế tiếp, mọi người liền trơ mắt nhìn Hoắc Nhị Quân gầy đi một vòng lớn, vẫn ăn ngủ như thường lệ, nhưng người không rõ nguyên nhân gầy xuống.

Cứ như vậy cuối cùng Hoắc Nhung không nhịn được, không đợi tới thời cơ thích hợp mà Lưu Quế Hương nói, liền đem chuyện đi vào thành phố với Đảng Thành Quân nói cho anh biết trước.

Vốn dĩ cô cảm thấy Hoắc Nhị Quân sẽ do dự một chút, lại không nghĩ tới anh giống như nghe cô hỏi mình ăn cơm hay chưa, đồng ý luôn.

"Được thôi, dù sao anh đã sớm muốn vào thành phố xem thử, nhưng chuyện này không làm phiền Thành Quân chứ?"

Hoắc Nhung xua tay: "Không phiền, hai người các anh cùng đi, có thể chăm sóc chiếu cố lẫn nhau, em cũng yên tâm một chút."

"Thành Quân là một người trưởng thành thận trọng em có gì mà không yên tâm, là em cố ý nói vậy để anh thoải mái trong lòng đi." Hoắc Nhị Quân cười nói.

Hoắc Nhung thấy anh nhìn một cái liền nhìn thấu ý đồ của mình, cười lên: "Vậy anh đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu anh đồng ý em nói lại với cha một tiếng, các anh sớm chuẩn bị một chút."

Hoắc Nhị Quân: "Thành Quân chuẩn bị khi nào đi?"

"23 tháng 2." Khi đó vừa vặn vào xuân, Đảng Thành Quân có thể chỉnh lí đất phần trăm trong nhà một chút, trồng ít thứ.

"Vậy được, không cần em nói với cha, buổi tối anh tự mình nói."

Hoắc Nhung suy nghĩ thấy cũng đúng, liền đồng ý.

Buổi tối cả nhà ngồi một chỗ nói chuyện này, Hoắc Đại Thành cũng không phản đối liền đồng ý, thực ra ông không nghĩ gì cả, giống như lời của con gái và vợ nói, ông chỉ nghĩ Hoắc Nhị Quân ra ngoài đi dạo giải sầu, tăng thêm kiến thức, kiếm tiền hay không không quan trọng.

Trái lại Hoắc Tam Hưng sau khi biết thì muốn thử xem sao, nhưng chưa nói ra thì nghĩ tới trước đó anh cả đã vào thành phố, anh hai cũng muốn đi, nếu anh cũng đi, trong nhà không có ai chăm sóc cha mẹ, tuy Hoắc Nhung đã gả cho người ta nhưng trong lòng anh cô vẫn là một cô gái nhỏ, không đảm đương nổi trụ cột trong nhà, cho nên dù anh muốn đi cũng phải đợi thu xếp cho cha mẹ xong rồi nói sau.

Chuyện Hoắc Nhị Quân và Đảng Thành Quân vào thành phố cứ như vậy được quyết định.

Cách ngày bọn họ đi còn 10 ngày, dưới sự thúc giục của mấy người Lưu Quế Hương, hai vợ chồng Hoắc Nhung cùng nhau trở về nhà mình.

Vốn dĩ kế hoạch là nhìn mọi người trong nhà rồi về luôn, nhưng vì chuyện Hoắc Nhị Quân nên cô không yên tâm, cô nói Đảng Thành Quân một mình về hai ngày rồi quay lại, hiện tại mắt thấy mọi chuyện đã kết thúc, cuối cùng mới có thời gian cùng anh trở về.

Lần này hai người đi là hơn nửa tháng, cổng lớn vẫn luôn đóng chặt. Tuy tác phong người dân thôn Bạch Thủy vẫn tốt, nhưng Xuân Lan và Tam Thạch vẫn không yên tâm, thỉnh thoảng ghé qua giúp họ nhìn một cái.



Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân chân trước về tới nhà, chân sau Xuân Lan nghe được động tĩnh liền tìm tới, nghe Hoắc Nhung vào thành phố, ôm cánh tay cô không buông, quấn lấy cô để cô nói chuyện trong thành phố.

Đảng Thành Quân đi phòng bếp nấu cơm, Hoắc Nhung liền ở trong phóng nói chuyện với Xuân Lan, đợi Thành Quân nấu xong, Xuân Lan mới lưu luyến chuẩn bị về nhà.

Đảng Thành Quân bưng một đĩa rau dại trộn xanh mướt, một tô măng thịt xông khói thái hạt lựu béo ngậy lên bàn, hô: "Ở đây ăn chút đi, nôn nóng về nhà làm gì?"

Xuân Lan nuốt nước bọt thèm ăn xuống họng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đĩa không nỡ dời đi, lại mạnh mẽ xoay đầu mình sang một bên: "Không được, em phải về."

Tuy cô thèm cơm anh Thành Quân làm, nhưng nếu để mẹ cô anh trai chị dâu cô biết cô ở nhà anh Thành Quân ăn chực, trở về chắc chắn phải bị mắng một lúc.

Sợ Đảng Thành Quân lại khuyên bản thân sẽ không nhịn được, nói xong liền giống như đằng sau có người đuổi, Xuân Lan liền bỏ chạy.

Hoắc Nhung vừa từ trong phòng cầm đồ trong thành phố ra cho Xuân Lan, bóng người cũng không thấy, "Người đâu? Sao chạy nhanh vậy?"

Đảng Thành Quân lắc đầu: "Sợ ăn cơm nhà chúng ta anh trai cô ấy sẽ nói, chưa nghe người ta nói xong đã chạy rồi."

Hoắc Nhung bật cười, mũi lại ngửi thấy mùi thơm.

"Hôm nay chúng ta ăn gì vậy?"

Đảng Thành Quân lau tay, cuối cùng bê một đĩa bánh ngô hấp từ phòng bếp ra, nói: "Mấy người Xuân Lan lại đi đào rau dại, sắp vào xuân rồi, rau dại trong núi nhiều lên, em ấy hái được không ít rau diếp đắng(1), liền tặng cho chúng ta một ít, anh trộn nó."

"Còn tô kia là hai ngày trước anh trở về, vào núi đào măng, xào chút thịt xông khói mẹ cho chúng ta, ăn với bánh ngô hấp rất hợp."

Hoắc Nhung nghe vậy nhanh chóng rửa tay rồi ngồi xuống.

Đảng Thành Quân cầm một cái bánh ngô, từ từ múc một thìa măng thịt xông khói thái nhỏ bỏ vào giữa, đưa cho cô.

Hoắc Nhung nhận lấy sung sướng cắn một miếng thật to, lại gắp một đũa rau diếp đắng trộn, thoải mái ăn vào miệng.

Măng là măng mùa xuân tươi mới hái, cắn vào giòn, có vị ngọt của đồ tươi mới.

Thịt là Lưu Quế Hương treo trong bếp dùng lá thông khô sấy cả mùa đông, cắn một miếng, mặn vừa phải, thịt mỡ trong suốt vào miệng lập tức tan ra không thấy béo ngậy, thịt nạc dai lại không khô, mang theo mùi khói của lá thông dùng sấy.

Rau là rau dại đầu xuân mới nhú, chua cay khai vị, sau đó là vị đắng nhẹ của rau diếp đắng, cuối cùng xuất hiện cảm giác mát mẻ, cùng vị ngọt ngào của bánh ngô hấp trộn vào nhau, ăn rất ngon không dừng được.

Hoắc Nhung hạnh phúc hai mắt tỏa sáng, nhiều lần cảm thán bản thân tìm được một người đàn ông có trù nghệ tốt đến vậy, thật là may mắn lẫn hạnh phúc.

Nhưng suy nghĩ này tới buổi tối đi ngủ đã thay đổi.

Từ khi hai người vào thành phố, tuy mỗi ngày đều ngủ chung, nhưng Đảng Thành Quân chỉ có thể nhìn có thể ôm, không thể chạm vào.

Bởi vì không phải nhà mình, hơn nữa cách mọt bức tướng chính là anh trai chị dâu cô, Hoắc Nhung xấu hổ, anh cũng phải kiềm chế.

Sau đó bọn họ về nhà, ở trong phòng của Hoắc Nhung, ngược lại không cần lo lắng tai vách mạch rừng, nhưng cô vì chuyện của Hoắc nhị Quân mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, Đảng Thành Quân ngày ngày đều dỗ dành cô, cũng không đành lòng.

Hiện tại chuyện của Hoắc Nhị Quân đã giải quyết, bọn họ cũng trở lại nhà mình, cuối cùng Đảng Thành Quân không có gì để băn khoăn, Hoắc Nhung tránh không được phải chịu chút giày vò.

Hạnh phúc thì rất hạnh phúc, chính là có hơi quá ***, nhất thời Hoắc Nhung có chút không chịu nổi.

Hoắc Nhung sức cùng lực kiệt mệt mỏi ngủ, Đảng Thành Quân liền đun nước nóng vắt khăn đem người lau sạch sẽ, sau đó mới thỏa mãn mà ôm vợ nhắm mắt ngủ.

Mấy ngày kế tiếp Đảng Thành Quân rất bận, ban ngày bận rộn ở đất phần trăm hơn nửa ngày, còn bị đại đội gọi đi làm giúp mấy việc nhỏ, mỗi tối tràn đầy tinh lực giày vò Hoắc Nhung.

Chưa được hai ngày Hoắc Nhung đã không chịu nổi, buổi tối khi ngủ bọc bản thân thành một cục, kiên quyết muốn chia chăn với anh.

Vẻ mặt Đảng Thành Quân bất lực đứng ở bên giường, trên gương mặt khiến người khác sợ hãi kia lại viết rõ ràng sự tủi thân.

"Qua hai ngày anh liền đi rồi."

Hoắc Nhung vô cùng cảnh giác, "Em biết."

"Lần sau trở về không biết là khi nào nữa."

Hoắc Nhung vẫn không lay động, "Không có việc gì, đợi em có thời gian em đi gặp anh."

"Không được, một mình em anh không yên tâm, đường xa như vậy, hơn nữa em còn say xe."

Hoắc Nhung thay đổi mạch suy nghĩ: "Vậy khi nào rảnh anh về gặp em."

"Anh Minh Sơn không như anh Hồng Binh, anh không thân với anh ấy, nếu thật sự bận rộn, anh cũng ngại bỏ mặc mà đi."

Hoắc Nhung bị anh nói thế cũng có chút phiền não, Đảng Thành Quân thừa thắng xông lên.

"Đợi anh đi rồi, không ôm em được nữa, cũng không thể nấu cơm cho em, lúc nhớ em phải làm sao?"

Hoắc Nhung theo ý anh mà tưởng tượng, thật sự có chút khó chịu, thời gian cô và anh kết hôn tuy không dài nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn quen có anh ở bên cạnh, tuy anh đã nói, đợi anh đi rồi cô về nhà mẹ đẻ ở, không cần một mình ở nhà, nhưng cô cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ rất nhớ anh.

Hoắc Nhung khó chịu thêm, nhưng không túm chặt chăn nữa.

Đảng Thành Quân thừa cơ chui vào chăn ôm lấy người, đang muốn tiến hành bước tiếp theo, lại thấy Hoắc Nhung ngẩng mặt, đôi mắt to đã bắt đầu ửng đỏ.

Đảng Thành Quân:.....

"Em đừng khóc, anh chỉ trêu em thôi."

Thôi xong, quá trớn rồi, đừng nghĩ làm gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện