Có người học làm bánh gạo của cô? Hoắc Nhung nghe bác Tống nói, tuy hơi sững sờ, nhưng không tức giận nhiều, nói cho cùng thì bày quán bán bánh gạo cũng không phải chỉ mình cô có thể làm, dù có người khác tới bán cũng rất bình thường.
Trái lại bác Tống vô cùng tức giận, kéo Hoắc Nhung muốn đi qua bên kia nhìn.
"Đi, dựng xe ở đây để Thụ Căn trông giúp cháu, bác mang cháu đi xem thế nào."
Hoắc Nhung không lay chuyển được bác ấy, dựng xe đạp ở bên cạnh, bị bác Tống kéo về phía góc phố.
Kết quả tới nơi Hoắc Nhung mới phát hiện, bán bánh gạo không phải ai khác, chính là một trong hai người phụ nữ thời gian trước nói xấu sau lưng cô.
Trước đó cô ta bán cái gì Hoắc Nhung cũng không có ấn tượng, hiện tại cũng giống cô làm một cái hòm, nhưng cô ta không có xe đạp, chỉ có thể đặt hòm trên mặt đất, nắp hòm mở ra, bên trong bày bánh gạo trắng hình dạng không khác Hoắc Nhung bán là bao.
Vừa thấy Hoắc Nhung, cô ta nhanh chóng chột dạ nhìn sang bên cạnh.
Trong lòng Hoắc Nhung đã rõ, bác Tống lại giận đùng đùng bắt đầu lý luận với cô ta.
"Đồng chí, bánh gạo là cô gái nhỏ này bán ở đây trước, sao cô cũng tới đây bán bánh gạo chứ?"
Người phụ nữ vốn thấy Hoắc Nhung có hơi chột dạ, bị bác Tống nói như vậy, ngược lại cây ngay không sợ chết đứng: "Sao? Trên bánh gạo này viết tên nên cô ta có thể bán còn tôi thì không thể sao? Dựa vào cái gì?"
Thực sự bác Tống không có ý này, bác không cảm thấy ai bán được ai không thể, khi Hoắc Nhung tới đây chưa có ai bán bánh gạo cả, bây giờ cô ta chẳng những học Hoắc Nhung bán bánh gạo, còn bày hàng ở chỗ gần như vậy, còn không phải rõ ràng đoạt việc làm ăn sao? Sao có thể làm như vậy chứ?
Người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng, thấy xung quanh có người nhìn sang phía mình, một chút chột dạ lúc đầu cũng không còn, trái lại nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu rao hàng bên đường.
"Bánh gạo bánh gạo! Bánh gạo thơm ngon, 2 hào 1 cái 5 hào 3 cái đây."
Bác Tống nghe vậy càng tức giận.
Người này học người ta bán bánh gạo đoạt việc làm ăn không nói, còn đè giá cả thấp như vậy, không phải cố ý ghê tởm người ta sao?
Bác gái Tống tức giận còn muốn tiến lên lý luận, Hoắc Nhung lại cười tủm tỉm nhìn cô ta một cái, sau đó đi lên kéo bác gái Tống lại.
"Bác à, một cái bánh gạo mà thôi, lại không phải do cháu làm ra, để cô ta bán vậy, cô ta bán của cô ta, cháu bán của cháu, không ảnh hưởng."
Nói xong liền kéo người về quầy hàng của mình.
Cô ta cho rằng Hoắc Nhung tới khẳng định phải náo loạn một trận, cô ta đã nghĩ xong rồi, nếu Hoắc Nhung làm ầm lên, cô ta liền giả vờ đáng thương để giành sự đồng cảm nói Hoắc Nhung tới chỗ này chưa bao lâu, liền muốn chèn ép không cho bọn họ kiếm tiền, việc làm ăn mấy ngày này của Hoắc Nhung rất tốt, kiếm được nhiều tiền nhất trên con phố này, khẳng định không chỉ có mỗi cô ta ghen ghét, cô ta cũng không tin không có ai nói chuyện giúp cô ta.
Nhưng cô ta không nghĩ tới vậy mà Hoắc Nhung không nói gì, đã kéo bác gái Tống trở về, lí do thoái thác cô ta chuẩn bị xong đều kẹt ở họng, đành phải nuốt toàn bộ trở về.
Chẳng lẽ cô ta thật sự nhìn sai? Người này không phải nhân vật lợi hại, ngược lại là quả hồng mềm? Nghĩ tới đây, cô ta càng thêm vui vẻ.
Vốn dĩ cô ta không biết hấp bánh gạo gì đó, cũng chưa ăn qua bánh gạo của Hoắc Nhung rốt cuộc có hương vị gì, nhưng cô ta nghĩ tóm lại đều là bánh gạo, hương vị có thể kém chỗ nào chứ? Còn không phải là bỏ vào bên trong nhân lạc, mè, đậu nghiền, nhân táo, tương tự như thế sao? Có thể khó bao nhiêu?
Cô ta trở về kêu chồng tìm một người biết làm bánh gạo, tiêu chút tiền để người ta đưa cho cô ta cách làm bánh gạo, sau đó tự mình phát huy pha trộn nhân bên trong, bởi vì không có nhiều lồng hấp như vậy, cô ta cũng không làm bao nhiêu, càng không giống Hoắc Nhung tách riêng nhân ra, mà đem tất cả nhân trộn vào nhau, hấp một bản hỗn hợp.
Lấy ra cô ta còn thử một chút, hương vị còn khá ngon, dù sao bánh ngọt mà, không phải ngọt là được rồi sao, chỉ cần hương vị ngon là được, làm gì phải phân ra vị này vị kia, làm đa dạng như vậy làm gì?
Còn về nhân khoai nghiền kia cô ta không rõ làm như thế nào liền không làm, đợi khi đẩy đồ đĩ bán bánh gạo kia đi rồi, cô ta có rất nhiều thời gian chậm rãi nghiên cứu, dù sao cũng không sốt ruột.
Nghĩ tới đây cô ta lộ ra nụ cười đầy đắc ý, càng lớn tiếng chào mời khách mua hàng.
Bên phía Hoắc Nhung, bác Tống vô cùng khó hiểu.
"Cháu cùng cô ta lí luận đi chứ, cháu về làm gì? Lúc đầu cô ta không bán bánh gạo, cái này không phải đặc biệt tới đoạt việc làm ăn của cháu sao?"
Tất nhiên Hoắc Nhung biết cô ta đặc biệt tới đoạt chuyện làm ăn của cô, nhưng nếu như việc làm ăn của cô có thể dễ dàng cướp đi, vậy giá trị bánh gạo của cô sẽ không đắt tiền như vậy rồi.
Hoắc Nhung vỗ tay bác Tống, ra hiệu bác ấy yên tâm.
"Bác à, bác coi cô ta nói có đạo lí đấy chứ, trên mặt bánh gạo không có viết tên của cháu, cháu có thể bán đương nhiên cô ta có thể bán, bây giờ chúng ta đi tìm cô ta lí luận, cô ta sợ hãi sẽ trả đũa nói cháu không muốn thấy cô ta kiếm tiền."
Bác Tống nghe giống như cũng có chuyện như vậy: "Vậy phải làm sao đây? Thật sự mặc kệ ư? Để cô ta bán ở đây?"
Mặc kệ? Sao có thể? Cô lại không phải quả hồng mềm tùy tiện cho người ta nắn, nhưng chuyện bắt chước bánh gạo của cô lấy ra bán, thật sự không cần cô ra tay.
Hoắc Nhung thần bí cười cười, không nói nhiều, nói với bác Tống: "Yên tâm đi bác, không có việc gì đâu."
Lời này của Hoắc Nhung làm bác Tống không nắm được manh mối, nhưng thấy cô giống như đã có dự tính từ trước, trái tim hơi buông lỏng, ngược lại an ủi Hoắc Nhung nói: "Trước kia cô ta chưa từng làm bánh gạo gì cả, hương vị chắc chắn không bằng cái của cháu, cháu đừng lo lắng quá."
Hoắc Nhung không hề lo lắng chút nào, thoải mái nhàn nhã đem bánh gạo ăn thử bày ra.
Người phụ nữ kia tuy chưa từng thử bánh gạo của Hoắc Nhung, nhưng sớm biết mẹo đẩy mạnh tiêu thụ của Hoắc Nhung, cũng học theo Hoắc Nhung lấy ra một cái bánh gạo cắt tại chỗ cho mọi người ăn thử.
Nhưng phí tổn bánh gạo cao, tuy cô ta bớt xén không ít nguyên liệu làm nhân bên trong bánh gạo, nhưng vẫn luyến tiếc lấy ra một ít cho mọi người ăn không, liền cắt một cái bánh gạo nhỏ nhất có thể.
Vốn dĩ bánh gạo không chắc chắn, cô ta muốn đem một cái lớn cỡ lòng bàn tay cắt thành mấy chục miếng căn bản là không thể, tới hai dao cuối cùng, đã nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn.
Bánh gạo ăn thử biến thành một cục bùn loãng, cô ta cũng không nỡ đổi lại, liền cứ như vậy đặt lên trên, nghĩ có người ăn thì ăn, không có ai ăn càng tốt cô ta có thể đem về tự mình ăn tiếp.
Bên Hoắc Nhung gần rạp chiếu phim, rất nhanh liền có khách tới, người đàn ông vừa ăn thử một miếng hỏi giá cảm thấy có hơi đắt, liền nghe được đầu phố đó có người cũng hô "Bánh gạo bánh gạo, bánh gạo có nhân ngon đây. 2 hào 1 cái, 5 hào 3 cái."
Ngay lập tức trên mặt càng thêm do dự.
Anh ta nhìn xiên tre trong tay, lại cẩn thận đánh giá Hoắc Nhung một chút, dường như muốn đi lại vô cùng xấu hổ.
Sao Hoắc Nhung có thể không biết trong lòng anh ta nghĩ cái gì, ngược lại cười với anh ta nói: "Nếu cảm thấy không ngon, cũng có thể quay lại nhìn."
Người đàn ông chính là đợi câu này của Hoắc Nhung, thực ra không phải anh ta cảm thấy hương vị không ngon, hương vị rất ngon, anh ta đã ăn nhiều bánh ngọt thế này, còn chưa ăn qua cái nào ngon như vậy, nhưng trước mắt không phải có cái rẻ hơn sao, giữa đắt và rẻ khẳng định đều muốn cái rẻ hơn.
Nghe Hoắc Nhung nói vậy, trong lòng anh ta không còn gánh nặng, cười một tiếng xin lỗi với cô, quay đầu đi về phía đầu phố đó.
Bác Tống tức giận liên tục dậm chân, hỏi: "Anh ta đã ăn rồi, sao cháu để anh ta đi vậy?"
Hoắc Nhung nháy mắt với bác Tống, có chút nghịch ngợm nói: "Chính là anh ta đã ăn, cháu mới đặc biệt để anh ta đi nhìn thử."
Một lúc bác Tống phản ứng lại, hiểu rõ ý của cô, à một tiếng tỉnh ngộ, sau đó vỗ vỗ Hoắc Nhung nói: "Cô nhóc này, ngược lại rất thông minh."
Hoắc Nhung cười lên, trước kia không có so sánh, mọi người thấy cô buôn bán tốt, khẳng định tránh không được sinh ra ý nghĩ bản thân nếu làm có thể được hay không, hiện tại có thí nghiệm đầu tiên, nếu để mọi người hiểu rõ bánh gạo của chồng cô làm là không thể thay thế, thì sau này chuyện tương tự khẳng định sẽ không xuất hiện nữa.
Còn về hương vị, cô không dám nói không ai làm ngon hơn Đảng Thành Quân, nhưng tới giờ, người phụ nữ kia so với họ còn kém một đoạn lớn.
Lúc Hoắc Nhung vừa tới đã nhìn qua, bánh gạo của cô ta về độ cao thấp hơn của cô rất nhiều, hấp cũng không đủ nở bung mềm mại, nhân bên trong thế nào càng không cần phải nói, cô có đủ lòng tin, cho dù là người không biết hàng, chỉ cần thử qua bên cô, chắc chắn nhìn không nổi đồ bên kia.
Hoắc Nhung dù bận vẫn nhàn đợi phản hồi của người đàn ông kia, quả nhiên thấy anh ta đi qua, người phụ nữ liền nhiệt tình nghênh đón, đem đồ ăn thử của mình chuyển tới bên cạnh anh ta, người đàn ông nhịn không được nhíu mày.
Bánh gạo này so với cái mà anh ta vừa ăn qua, thực sự trông hơi khó coi, đặc biệt là mặt sau đó, cắt nát vụn, anh ta miễn cưỡng dùng xiên tre chọn trong đó một miếng vừa cắt nhỏ và hoàn chỉnh, bỏ vào miệng nếm thử, liền tạo thành sự tương phản rõ rệt với cái ăn thử bên Hoắc Nhung.
Bánh gạo rời rạc lại không đủ mềm, quan trọng là cắn xuống một cái, cũng không ăn được nhân gì, nhai xong mới nếm được chút vị ngọt, chỉ có vị ngọt, không biết bỏ mấy loại gì, hương vị hỗn hợp trộn vào nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, không ngon, tinh tế chút nào.
Thảo nào chỉ bán 2 hào 1 cái!
Người đàn ông nếm thử, cũng đã hối hận, sớm nên biết của rẻ là của ôi, vốn dĩ anh ta nếm thử bên kia cảm thấy rất ngon, tính mang về một ít cho con gái ăn, kết quả hiện tại tham rẻ chạy sang bên này, giờ quay về có phần xấu hổ.
Tâm lí anh ta còn lắc lư chưa xong, người phụ nữ đã nóng nảy, hỏi: "Thế nào? Anh trai, muốn mấy cái?"
Người đàn ông có chút do dự không biết nên nói thế nào, suy nghĩ nửa ngày, thăm dò nói: "Nếu không để tôi nghĩ lại chút."
Anh ta nói như vậy, người phụ nữ còn có gì không hiểu nữa, lập tức vẻ niềm nở trên mặt không còn, chỉ vào gói giấy dầu ăn thử tức giận nói: "Anh ăn thì ăn rồi, chẳng lẽ không định mua à? Anh có xấu hổ không thế?"
Cô ta không nói vậy, trong lòng người đàn ông cón có chút áy náy, vừa nói như vậy, ngược lại người đàn ông không khách khí nữa.
"Ăn thử thì làm sao? Không phải cô để tôi ăn thử sao? Cô gái kia vừa rồi cũng cho tôi ăn thử, tôi không mua cô ấy cũng chưa nói cái gì cả. Hơn nữa muốn tôi nói hương vị này của cô kém thật sự không chỉ một chút, một nửa, ngoại trừ vị ngọt thì không có vị gì khác, so với cô gái kia kém xa, tôi chính là hối hận không mua của cô ấy mới nói xem lại xem, tôi thật sự không mua nữa."
Nói xong quay đầu đi luôn, cô ta tức giận mặt đen rồi.
Hoắc Nhung sớm đoán được kết quả thế này, toàn bộ quá trình đều lười đưa ánh mắt qua bên đó, đợi người đàn ông trở lại với vẻ mặt áy náy, cô cũng không nói thêm gì, anh ta muốn gì cô liền đưa, lúc này anh ta không do dự nữa, vội vàng đưa tiền, nhận đồ rồi vui vẻ rời đi.
Anh ta vừa đi, người phụ nữ kia liền tìm tới, cô ta đang muốn nói chuyện, Hoắc Nhung liền ngẩng đầu lên nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng lại nhếch lên.
"Chị à, chị bán của chị tôi bán của tôi, hương vị của chị không tốt, tìm tôi cũng vô dụng à, chị nói phải không."
Hai ba câu của Hoắc Nhung đã chặn toàn bộ lời của cô ta ở cổ họng, lúc này cô ta mới rõ, vừa rồi Hoắc Nhung không nói gì, chính là đợi cô ta ở chỗ này!
Mắt thấy có không ít người quay đầu chế giễu cô ta, sắc mặt cô ta xanh trắng lại trắng xanh, cuối cùng cái gì cũng không nói, cắn răng quay về, đậy hòm lại, xách đi sang phố khác.
Bác Tống đi theo nhìn một cái, quay về vui vẻ nói với Hoắc Nhung: "Cô ta dọn đồ đi rồi, dọn đến con đường bên kia."
Hoắc Nhung đuổi kẻ làm tức giận đi rồi, giận cũng hết, cũng lười quản cô ta, bắt đầu nghiêm túc buôn bán.
Cô ta nảy ra ý xấu như vậy, lúc này cho dù lại có người đố kị ghen ghét Hoắc Nhung kiếm tiền cũng sẽ hơi cân nhắc một chút, dù sao cũng là dựa vào tay nghề kiếm tiền, nếu bọn họ làm không được, tất nhiên sau này sẽ không có tâm tư giống cô ta.
Ba tiếng sau, Hoắc Nhung như cũ bán hết số bánh ngọt mang tới, đang chuẩn bị về nhà, đầu phố lại có một phụ nữ trung niên ăn mặc tinh tế vội vàng đi tới, vừa tới liền đánh giá trái phải giống như muốn tìm người.
Hoắc Nhung đang dọn đồ không nhìn thấy, bác Tống lại thấy người phụ nữ trung niên kia ở trong hẻm sau khi liếc nhìn một vòng, dừng ánh mắt trên mặt Hoắc Nhung, sau đó sải chân đi về phía cô.
Hoắc Nhung đang dọn đồ muốn đi, trước mặt bất chợt có một người đứng.
Cô cho rằng tới mua đồ, vì thế không ngẩng đầu có chút áy náy nói: "Xin lỗi, bán hết hàng rồi."
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ truyền vào tai cô, cười nói: "Dì biết đồ bán hết rồi, hôm này dì đặc biệt tới tìm cháu."
Hoắc Nhung nghe thấy, ngẩng đầu lên, đứng trước mắt không phải Triệu Ái Quân thì là ai?
Lập tức gương mặt Hoắc Nhung vui sướng hỏi: "Dì, sao dì tới đây?"
Từ sau bữa tiệc trước, Đảng Thành quân vẫn luôn theo giao hẹn của bọn họ đưa cơm cho ông cụ, Hoắc Nhung lúc đầu rảnh rỗi cũng đi gặp ông cụ một lần, sau này bận lên không rảnh đi nữa, chỉ nghe được tin tức của ông cụ và Triệu Ái Quân từ trong miệng anh.
Triệu Ái Quân kéo tay Hoắc Nhung, trên mặt toàn là ý cười: "Không phải đã nói sao, đặc biệt tới tìm cháu."
Thấy Hoắc Nhung không hiểu, bà ấy cười giải thích: "Em trai dì Trường Sơn phải về thủ đô, nghe nói mọi người đang bán bánh gạo, dì muốn mua một chút cho cậu ấy mang về thủ đô."
Trái lại bác Tống vô cùng tức giận, kéo Hoắc Nhung muốn đi qua bên kia nhìn.
"Đi, dựng xe ở đây để Thụ Căn trông giúp cháu, bác mang cháu đi xem thế nào."
Hoắc Nhung không lay chuyển được bác ấy, dựng xe đạp ở bên cạnh, bị bác Tống kéo về phía góc phố.
Kết quả tới nơi Hoắc Nhung mới phát hiện, bán bánh gạo không phải ai khác, chính là một trong hai người phụ nữ thời gian trước nói xấu sau lưng cô.
Trước đó cô ta bán cái gì Hoắc Nhung cũng không có ấn tượng, hiện tại cũng giống cô làm một cái hòm, nhưng cô ta không có xe đạp, chỉ có thể đặt hòm trên mặt đất, nắp hòm mở ra, bên trong bày bánh gạo trắng hình dạng không khác Hoắc Nhung bán là bao.
Vừa thấy Hoắc Nhung, cô ta nhanh chóng chột dạ nhìn sang bên cạnh.
Trong lòng Hoắc Nhung đã rõ, bác Tống lại giận đùng đùng bắt đầu lý luận với cô ta.
"Đồng chí, bánh gạo là cô gái nhỏ này bán ở đây trước, sao cô cũng tới đây bán bánh gạo chứ?"
Người phụ nữ vốn thấy Hoắc Nhung có hơi chột dạ, bị bác Tống nói như vậy, ngược lại cây ngay không sợ chết đứng: "Sao? Trên bánh gạo này viết tên nên cô ta có thể bán còn tôi thì không thể sao? Dựa vào cái gì?"
Thực sự bác Tống không có ý này, bác không cảm thấy ai bán được ai không thể, khi Hoắc Nhung tới đây chưa có ai bán bánh gạo cả, bây giờ cô ta chẳng những học Hoắc Nhung bán bánh gạo, còn bày hàng ở chỗ gần như vậy, còn không phải rõ ràng đoạt việc làm ăn sao? Sao có thể làm như vậy chứ?
Người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng, thấy xung quanh có người nhìn sang phía mình, một chút chột dạ lúc đầu cũng không còn, trái lại nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu rao hàng bên đường.
"Bánh gạo bánh gạo! Bánh gạo thơm ngon, 2 hào 1 cái 5 hào 3 cái đây."
Bác Tống nghe vậy càng tức giận.
Người này học người ta bán bánh gạo đoạt việc làm ăn không nói, còn đè giá cả thấp như vậy, không phải cố ý ghê tởm người ta sao?
Bác gái Tống tức giận còn muốn tiến lên lý luận, Hoắc Nhung lại cười tủm tỉm nhìn cô ta một cái, sau đó đi lên kéo bác gái Tống lại.
"Bác à, một cái bánh gạo mà thôi, lại không phải do cháu làm ra, để cô ta bán vậy, cô ta bán của cô ta, cháu bán của cháu, không ảnh hưởng."
Nói xong liền kéo người về quầy hàng của mình.
Cô ta cho rằng Hoắc Nhung tới khẳng định phải náo loạn một trận, cô ta đã nghĩ xong rồi, nếu Hoắc Nhung làm ầm lên, cô ta liền giả vờ đáng thương để giành sự đồng cảm nói Hoắc Nhung tới chỗ này chưa bao lâu, liền muốn chèn ép không cho bọn họ kiếm tiền, việc làm ăn mấy ngày này của Hoắc Nhung rất tốt, kiếm được nhiều tiền nhất trên con phố này, khẳng định không chỉ có mỗi cô ta ghen ghét, cô ta cũng không tin không có ai nói chuyện giúp cô ta.
Nhưng cô ta không nghĩ tới vậy mà Hoắc Nhung không nói gì, đã kéo bác gái Tống trở về, lí do thoái thác cô ta chuẩn bị xong đều kẹt ở họng, đành phải nuốt toàn bộ trở về.
Chẳng lẽ cô ta thật sự nhìn sai? Người này không phải nhân vật lợi hại, ngược lại là quả hồng mềm? Nghĩ tới đây, cô ta càng thêm vui vẻ.
Vốn dĩ cô ta không biết hấp bánh gạo gì đó, cũng chưa ăn qua bánh gạo của Hoắc Nhung rốt cuộc có hương vị gì, nhưng cô ta nghĩ tóm lại đều là bánh gạo, hương vị có thể kém chỗ nào chứ? Còn không phải là bỏ vào bên trong nhân lạc, mè, đậu nghiền, nhân táo, tương tự như thế sao? Có thể khó bao nhiêu?
Cô ta trở về kêu chồng tìm một người biết làm bánh gạo, tiêu chút tiền để người ta đưa cho cô ta cách làm bánh gạo, sau đó tự mình phát huy pha trộn nhân bên trong, bởi vì không có nhiều lồng hấp như vậy, cô ta cũng không làm bao nhiêu, càng không giống Hoắc Nhung tách riêng nhân ra, mà đem tất cả nhân trộn vào nhau, hấp một bản hỗn hợp.
Lấy ra cô ta còn thử một chút, hương vị còn khá ngon, dù sao bánh ngọt mà, không phải ngọt là được rồi sao, chỉ cần hương vị ngon là được, làm gì phải phân ra vị này vị kia, làm đa dạng như vậy làm gì?
Còn về nhân khoai nghiền kia cô ta không rõ làm như thế nào liền không làm, đợi khi đẩy đồ đĩ bán bánh gạo kia đi rồi, cô ta có rất nhiều thời gian chậm rãi nghiên cứu, dù sao cũng không sốt ruột.
Nghĩ tới đây cô ta lộ ra nụ cười đầy đắc ý, càng lớn tiếng chào mời khách mua hàng.
Bên phía Hoắc Nhung, bác Tống vô cùng khó hiểu.
"Cháu cùng cô ta lí luận đi chứ, cháu về làm gì? Lúc đầu cô ta không bán bánh gạo, cái này không phải đặc biệt tới đoạt việc làm ăn của cháu sao?"
Tất nhiên Hoắc Nhung biết cô ta đặc biệt tới đoạt chuyện làm ăn của cô, nhưng nếu như việc làm ăn của cô có thể dễ dàng cướp đi, vậy giá trị bánh gạo của cô sẽ không đắt tiền như vậy rồi.
Hoắc Nhung vỗ tay bác Tống, ra hiệu bác ấy yên tâm.
"Bác à, bác coi cô ta nói có đạo lí đấy chứ, trên mặt bánh gạo không có viết tên của cháu, cháu có thể bán đương nhiên cô ta có thể bán, bây giờ chúng ta đi tìm cô ta lí luận, cô ta sợ hãi sẽ trả đũa nói cháu không muốn thấy cô ta kiếm tiền."
Bác Tống nghe giống như cũng có chuyện như vậy: "Vậy phải làm sao đây? Thật sự mặc kệ ư? Để cô ta bán ở đây?"
Mặc kệ? Sao có thể? Cô lại không phải quả hồng mềm tùy tiện cho người ta nắn, nhưng chuyện bắt chước bánh gạo của cô lấy ra bán, thật sự không cần cô ra tay.
Hoắc Nhung thần bí cười cười, không nói nhiều, nói với bác Tống: "Yên tâm đi bác, không có việc gì đâu."
Lời này của Hoắc Nhung làm bác Tống không nắm được manh mối, nhưng thấy cô giống như đã có dự tính từ trước, trái tim hơi buông lỏng, ngược lại an ủi Hoắc Nhung nói: "Trước kia cô ta chưa từng làm bánh gạo gì cả, hương vị chắc chắn không bằng cái của cháu, cháu đừng lo lắng quá."
Hoắc Nhung không hề lo lắng chút nào, thoải mái nhàn nhã đem bánh gạo ăn thử bày ra.
Người phụ nữ kia tuy chưa từng thử bánh gạo của Hoắc Nhung, nhưng sớm biết mẹo đẩy mạnh tiêu thụ của Hoắc Nhung, cũng học theo Hoắc Nhung lấy ra một cái bánh gạo cắt tại chỗ cho mọi người ăn thử.
Nhưng phí tổn bánh gạo cao, tuy cô ta bớt xén không ít nguyên liệu làm nhân bên trong bánh gạo, nhưng vẫn luyến tiếc lấy ra một ít cho mọi người ăn không, liền cắt một cái bánh gạo nhỏ nhất có thể.
Vốn dĩ bánh gạo không chắc chắn, cô ta muốn đem một cái lớn cỡ lòng bàn tay cắt thành mấy chục miếng căn bản là không thể, tới hai dao cuối cùng, đã nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn.
Bánh gạo ăn thử biến thành một cục bùn loãng, cô ta cũng không nỡ đổi lại, liền cứ như vậy đặt lên trên, nghĩ có người ăn thì ăn, không có ai ăn càng tốt cô ta có thể đem về tự mình ăn tiếp.
Bên Hoắc Nhung gần rạp chiếu phim, rất nhanh liền có khách tới, người đàn ông vừa ăn thử một miếng hỏi giá cảm thấy có hơi đắt, liền nghe được đầu phố đó có người cũng hô "Bánh gạo bánh gạo, bánh gạo có nhân ngon đây. 2 hào 1 cái, 5 hào 3 cái."
Ngay lập tức trên mặt càng thêm do dự.
Anh ta nhìn xiên tre trong tay, lại cẩn thận đánh giá Hoắc Nhung một chút, dường như muốn đi lại vô cùng xấu hổ.
Sao Hoắc Nhung có thể không biết trong lòng anh ta nghĩ cái gì, ngược lại cười với anh ta nói: "Nếu cảm thấy không ngon, cũng có thể quay lại nhìn."
Người đàn ông chính là đợi câu này của Hoắc Nhung, thực ra không phải anh ta cảm thấy hương vị không ngon, hương vị rất ngon, anh ta đã ăn nhiều bánh ngọt thế này, còn chưa ăn qua cái nào ngon như vậy, nhưng trước mắt không phải có cái rẻ hơn sao, giữa đắt và rẻ khẳng định đều muốn cái rẻ hơn.
Nghe Hoắc Nhung nói vậy, trong lòng anh ta không còn gánh nặng, cười một tiếng xin lỗi với cô, quay đầu đi về phía đầu phố đó.
Bác Tống tức giận liên tục dậm chân, hỏi: "Anh ta đã ăn rồi, sao cháu để anh ta đi vậy?"
Hoắc Nhung nháy mắt với bác Tống, có chút nghịch ngợm nói: "Chính là anh ta đã ăn, cháu mới đặc biệt để anh ta đi nhìn thử."
Một lúc bác Tống phản ứng lại, hiểu rõ ý của cô, à một tiếng tỉnh ngộ, sau đó vỗ vỗ Hoắc Nhung nói: "Cô nhóc này, ngược lại rất thông minh."
Hoắc Nhung cười lên, trước kia không có so sánh, mọi người thấy cô buôn bán tốt, khẳng định tránh không được sinh ra ý nghĩ bản thân nếu làm có thể được hay không, hiện tại có thí nghiệm đầu tiên, nếu để mọi người hiểu rõ bánh gạo của chồng cô làm là không thể thay thế, thì sau này chuyện tương tự khẳng định sẽ không xuất hiện nữa.
Còn về hương vị, cô không dám nói không ai làm ngon hơn Đảng Thành Quân, nhưng tới giờ, người phụ nữ kia so với họ còn kém một đoạn lớn.
Lúc Hoắc Nhung vừa tới đã nhìn qua, bánh gạo của cô ta về độ cao thấp hơn của cô rất nhiều, hấp cũng không đủ nở bung mềm mại, nhân bên trong thế nào càng không cần phải nói, cô có đủ lòng tin, cho dù là người không biết hàng, chỉ cần thử qua bên cô, chắc chắn nhìn không nổi đồ bên kia.
Hoắc Nhung dù bận vẫn nhàn đợi phản hồi của người đàn ông kia, quả nhiên thấy anh ta đi qua, người phụ nữ liền nhiệt tình nghênh đón, đem đồ ăn thử của mình chuyển tới bên cạnh anh ta, người đàn ông nhịn không được nhíu mày.
Bánh gạo này so với cái mà anh ta vừa ăn qua, thực sự trông hơi khó coi, đặc biệt là mặt sau đó, cắt nát vụn, anh ta miễn cưỡng dùng xiên tre chọn trong đó một miếng vừa cắt nhỏ và hoàn chỉnh, bỏ vào miệng nếm thử, liền tạo thành sự tương phản rõ rệt với cái ăn thử bên Hoắc Nhung.
Bánh gạo rời rạc lại không đủ mềm, quan trọng là cắn xuống một cái, cũng không ăn được nhân gì, nhai xong mới nếm được chút vị ngọt, chỉ có vị ngọt, không biết bỏ mấy loại gì, hương vị hỗn hợp trộn vào nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, không ngon, tinh tế chút nào.
Thảo nào chỉ bán 2 hào 1 cái!
Người đàn ông nếm thử, cũng đã hối hận, sớm nên biết của rẻ là của ôi, vốn dĩ anh ta nếm thử bên kia cảm thấy rất ngon, tính mang về một ít cho con gái ăn, kết quả hiện tại tham rẻ chạy sang bên này, giờ quay về có phần xấu hổ.
Tâm lí anh ta còn lắc lư chưa xong, người phụ nữ đã nóng nảy, hỏi: "Thế nào? Anh trai, muốn mấy cái?"
Người đàn ông có chút do dự không biết nên nói thế nào, suy nghĩ nửa ngày, thăm dò nói: "Nếu không để tôi nghĩ lại chút."
Anh ta nói như vậy, người phụ nữ còn có gì không hiểu nữa, lập tức vẻ niềm nở trên mặt không còn, chỉ vào gói giấy dầu ăn thử tức giận nói: "Anh ăn thì ăn rồi, chẳng lẽ không định mua à? Anh có xấu hổ không thế?"
Cô ta không nói vậy, trong lòng người đàn ông cón có chút áy náy, vừa nói như vậy, ngược lại người đàn ông không khách khí nữa.
"Ăn thử thì làm sao? Không phải cô để tôi ăn thử sao? Cô gái kia vừa rồi cũng cho tôi ăn thử, tôi không mua cô ấy cũng chưa nói cái gì cả. Hơn nữa muốn tôi nói hương vị này của cô kém thật sự không chỉ một chút, một nửa, ngoại trừ vị ngọt thì không có vị gì khác, so với cô gái kia kém xa, tôi chính là hối hận không mua của cô ấy mới nói xem lại xem, tôi thật sự không mua nữa."
Nói xong quay đầu đi luôn, cô ta tức giận mặt đen rồi.
Hoắc Nhung sớm đoán được kết quả thế này, toàn bộ quá trình đều lười đưa ánh mắt qua bên đó, đợi người đàn ông trở lại với vẻ mặt áy náy, cô cũng không nói thêm gì, anh ta muốn gì cô liền đưa, lúc này anh ta không do dự nữa, vội vàng đưa tiền, nhận đồ rồi vui vẻ rời đi.
Anh ta vừa đi, người phụ nữ kia liền tìm tới, cô ta đang muốn nói chuyện, Hoắc Nhung liền ngẩng đầu lên nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng lại nhếch lên.
"Chị à, chị bán của chị tôi bán của tôi, hương vị của chị không tốt, tìm tôi cũng vô dụng à, chị nói phải không."
Hai ba câu của Hoắc Nhung đã chặn toàn bộ lời của cô ta ở cổ họng, lúc này cô ta mới rõ, vừa rồi Hoắc Nhung không nói gì, chính là đợi cô ta ở chỗ này!
Mắt thấy có không ít người quay đầu chế giễu cô ta, sắc mặt cô ta xanh trắng lại trắng xanh, cuối cùng cái gì cũng không nói, cắn răng quay về, đậy hòm lại, xách đi sang phố khác.
Bác Tống đi theo nhìn một cái, quay về vui vẻ nói với Hoắc Nhung: "Cô ta dọn đồ đi rồi, dọn đến con đường bên kia."
Hoắc Nhung đuổi kẻ làm tức giận đi rồi, giận cũng hết, cũng lười quản cô ta, bắt đầu nghiêm túc buôn bán.
Cô ta nảy ra ý xấu như vậy, lúc này cho dù lại có người đố kị ghen ghét Hoắc Nhung kiếm tiền cũng sẽ hơi cân nhắc một chút, dù sao cũng là dựa vào tay nghề kiếm tiền, nếu bọn họ làm không được, tất nhiên sau này sẽ không có tâm tư giống cô ta.
Ba tiếng sau, Hoắc Nhung như cũ bán hết số bánh ngọt mang tới, đang chuẩn bị về nhà, đầu phố lại có một phụ nữ trung niên ăn mặc tinh tế vội vàng đi tới, vừa tới liền đánh giá trái phải giống như muốn tìm người.
Hoắc Nhung đang dọn đồ không nhìn thấy, bác Tống lại thấy người phụ nữ trung niên kia ở trong hẻm sau khi liếc nhìn một vòng, dừng ánh mắt trên mặt Hoắc Nhung, sau đó sải chân đi về phía cô.
Hoắc Nhung đang dọn đồ muốn đi, trước mặt bất chợt có một người đứng.
Cô cho rằng tới mua đồ, vì thế không ngẩng đầu có chút áy náy nói: "Xin lỗi, bán hết hàng rồi."
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ truyền vào tai cô, cười nói: "Dì biết đồ bán hết rồi, hôm này dì đặc biệt tới tìm cháu."
Hoắc Nhung nghe thấy, ngẩng đầu lên, đứng trước mắt không phải Triệu Ái Quân thì là ai?
Lập tức gương mặt Hoắc Nhung vui sướng hỏi: "Dì, sao dì tới đây?"
Từ sau bữa tiệc trước, Đảng Thành quân vẫn luôn theo giao hẹn của bọn họ đưa cơm cho ông cụ, Hoắc Nhung lúc đầu rảnh rỗi cũng đi gặp ông cụ một lần, sau này bận lên không rảnh đi nữa, chỉ nghe được tin tức của ông cụ và Triệu Ái Quân từ trong miệng anh.
Triệu Ái Quân kéo tay Hoắc Nhung, trên mặt toàn là ý cười: "Không phải đã nói sao, đặc biệt tới tìm cháu."
Thấy Hoắc Nhung không hiểu, bà ấy cười giải thích: "Em trai dì Trường Sơn phải về thủ đô, nghe nói mọi người đang bán bánh gạo, dì muốn mua một chút cho cậu ấy mang về thủ đô."
Danh sách chương